Cô Phương Bất Tự Thưởng

Quyển 2 - Chương 60



Đêm nay thật khó tìm được giấc mộng đẹp, Sở Bắc Tiệp không sao chợp mắt nổi.

Đường Tiếu đang ngủ ngoan trong lòng phụ thân, hơi thở đều đều, thân hình mềm ấm, khuôn mặt nhỏ xíu tựa bên vai Sở Bắc Tiệp.

“Đặt xuống được thật không?” Một lúc lâu bế Trường Tiếu không dám cử động, giờ Sở Bắc Tiệp mới cố hỏi thật khẽ.

“Thật.”

“Đặt xuống có làm hài nhi tỉnh giấc không?”

“Không đâu, Trường Tiếu ngủ say rồi.”

Sở Bắc Tiệp nhìn nhi tử trong lòng, cau mày đáp: “Theo ta thì Trường Tiếu sẽ tỉnh”.

Sính Đình vừa tức vừa buồn cười, liền bước đến bế nhi tử từ tay Sở Bắc Tiệp, rồi đặt nó nằm lên tấm thảm.

“Nhẹ thôi”,Sở Bắc Tiệp lo lắng lên tiếng, “Cẩn thận đừng làm con tỉnh giấc, con cókhóc không?”. Nói xong, chàng bước đến bên tấm thảm, chăm chú nhìn thằng bé, ánh mắt sáng ngời có thần.

Sính Đìnhđặt Trường Tiếu xuống, rồi ngồi thẳng dậy nhìn Sở Bắc Tiệp, lấy ống tayáo che miệng cười: “Người ta nói phụ nghiêm mẫu từ, thiếp thấy Vương gia thì ngược lại”.

Sở Bắc Tiệpbiết mình lo lắng quá, khẽ kéo nàng vào lòng, nghiến răng hỏi: “Là aihại ta thành thế này?”. Sở Bắc Tiệp chẳng buồn dài dòng, cúi xuống cắnnhẹ vào vành tai nhỏ xinh của Sính Đình.

“Ai ya…”Sính Đình khẽ kêu lên một tiếng, cảm thấy vành tai hơi đau, rồi lại ấmnóng ẩm ướt. Sau khi cắn nhẹ một cái, Sở Bắc Tiệp dịu dàng hôn quanhvành tai nàng. Khuôn mặt Sính Đình bất giác đỏ bừng, đưa tay đẩy vàongực Sở Bắc Tiệp, xấu hổ nói: “Vương gia làm gì thế?”.

“Bản vươngđang suy nghĩ, làm thế nào để không đánh mà vẫn khiến người khác khuấtphục”, Sở Bắc Tiệp cười, hơi nóng phả vào tai nàng, “Vương phi có nhậnthua không?”.

“Chiêu này của Vương gia không đánh mà thắng…”

Thân hìnhrắn như đúc bằng thép của Sở Bắc Tiệp đâu để Sính Đình muốn đẩy là đẩyđược. Giày vò một hồi, chàng mới chịu thôi, rồi cầm tay Sính Đình, lặnglẽ bước ra khỏi màn trướng. Trên trời sao sáng vằng vặc, trước mắt không gian tĩnh mịch.

Sở Bắc Tiệp thở dài: “Tâm trạng thoải mái thế này, có thêm tiếng đàn thì tốt biết bao”, rồi quay sang nhìn Sính Đình.

Sính Đình nói: “Nơi hoang vu như vậy, lấy đâu ra đàn”.

Sở Bắc Tiệpcười không đáp, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng đăm đăm. Sính Đình mặt ửngđỏ, có lẽ trước ánh mắt của Sở Bắc Tiệp, chẳng ai có thể giữ được cảnhgiới lòng như nước lặng, nàng bèn dứt khoát nắm tay Sở Bắc Tiệp, vòngqua doanh trại yên ắng, tìm đến nơi vắng vẻ, ngồi xuống.

“Không có đàn, Sính Đình hát một khúc cho Vương gia nghe, được không?”

Sở Bắc Tiệp hỏi: “Khúc gì?”.

Sính Đình cười: “Khúc hàng ca đền tội với Vương gia, có được không?”.

“Hử?”, Sở Bắc Tiệp im lặng giây lát, dịu dàng hỏi, “Nàng sao phải đền tội với bản vương?”.

Không biếttại sao lại có chút sững người, Sính Đình khép hai hàng mi dày, suy nghĩ hồi lâu, rồi chậm rãi đáp: “Bởi Sính Đình quá tùy tiện, khiến Vương gia chịu bao vất vả, nên trong lòng luôn cảm thấy áy náy”.

Sở Bắc Tiệpxót thương nhìn thê tử cúi đầu, khẽ ôm nàng vào lòng, trầm giọng: “Chỉcần có nàng và Trường Tiếu ở bên, dù ta có chịu bao vất vả cũng chẳngđáng gì”.

Từ khi gặplại nhau, đây không phải lần đầu Sở Bắc Tiệp ôm Sính Đình như thế, nhưng cảm giác lúc này khiến nàng an tâm hơn tất cả những lần trước, và cũngcó thể, cảnh tượng Sở Bắc Tiệp bế Trường Tiếu trong lòng đã in sâu nơitrái tim nàng.

Bất giác,Sính Đình cũng vòng tay, ôm chặt lấy Sở Bắc Tiệp, ngả đầu vào lồng ngựcrộng rãi của chàng, hạ giọng hỏi: “Vương gia có hối hận vì đã gặp SínhĐình không?”.

Sở Bắc Tiệp không đáp, mà đưa tay nâng cằm nàng lên, đặt vào làn môi hồng ấy một nụ hôn nóng bỏng.

Sao sáng lấp lánh, rừng cây tỏa bóng nghiêng nghiêng lặng lẽ che chắn cho đôi nam nữ đang tình thắm ý nồng.

“Đêm nay,hãy để bản vương hát một khúc cho nàng nghe.” Cuối cùng, Sở Bắc Tiệpcũng lưu luyến thả Sính Đình ra, mỉm cười, nghĩ ngợi hồi lâu, rồi cấttiếng hát.

“Có xuân nồng mới hận thu sầu; Có thu sầu mới hận biệt ly; Không biệt không ly…”

Giọng hát của chàng thấp trầm, phóng khoáng đa tình, vang vọng không ngừng.

“Không biệt không ly…”

Thanh âm bay lượn giữa đêm khuya thanh vắng, gió rừng cũng như đang than thở cùng năm tháng.

Không đàn.

Nhưng giọng hát thấp trầm của Sở Bắc Tiệp không cần tiếng đàn nâng đỡ.

Chàng hátbằng cả trái tim, chỉ bốn từ “không biệt không ly”, cũng đủ khiến vươngphủ Kính An tơ bay bướm lượn ngày trước cuốn theo gió; đủ khiến khí thếđối đầu cùng áo thắm ngựa hăng ngoài thành Kham Bố cuốn bay theo gió; đủ khiến những câu chuyện đau thương trong quá khứ đã từng đánh ngã họ,làm họ đau đớn cuốn bay theo gió.

Tiếng hátbay bổng nơi rừng vắng, gợi lại từng câu chuyện cũ, Sính Đình nghe nhưmê như say, hai hàng mi dày khẽ động, nước mắt lăn dài.

Khi những giọt nước mắt rơi xuống, chạm vào ngọn cỏ non xanh, nở tung thành bông hoa nước, tiếng hát bỗng ngừng lại.

Rừng cây yên tĩnh, Sính Đình như đang nghe rõ từng tiếng thở, từng nhịp đập trái tim của Sở Bắc Tiệp.

“Sính Đình, đến hôm nay cuối cùng ta đã hiểu”, Sở Bắc Tiệp hát hết một khúc, khẽ nói.

Sính Đình giơ ống tay áo, lặng lẽ lau giọt lệ nhòa: “Vương gia hiểu gì?”.

Sở Bắc Tiệpyêu chiều ôm lấy nàng trong vòng tay, trầm giọng đáp: “Hiểu rằng dù nàng có bao nhiêu thay đổi, ta vẫn giữ nguyên ý nguyện thuở ban đầu”.

“Dù có bao nhiêu thay đổi, vẫn giữ nguyên ý nguyện ban đầu…”, Sính Đình lẩm bẩm.

“Bạch SínhĐình thông minh, Bạch Sính Đình ngốc nghếch, Bạch Sính Đình lương thiện, Bạch Sính Đình độc ác… đều là Bạch Sính Đình mà bản vương yêu thương.”Sở Bắc Tiệp thở ra một hơi thoải mái, “Ta sao có thể hối hận?”.

Đôi mắt lấp lánh nước, Sính Đình ngẩng đầu, nhìn thật rõ sự kiên định dứt khoát trong mắt chàng.

Như tiếng băng vỡ vụn từ nơi nào vọng lại, dần biến thành tiếng sấm xua tan mây đen, vang vọng trong lòng.

Để những đau thương và oán hận cuốn bay theo gió.

Niềm vuiđược làm mẹ vừa bắt đầu, nàng đã phải gào khóc đổ gục xuống nền đất lênh láng nước thuốc, nỗi tuyệt vọng lấp đầy năm sông bốn biển.

Sau lưng nàng, chàng đang dẫn theo thiên quân vạn mã, cách xa ngàn dặm lao về, sát khí đằng đằng.

Lời thề dưới trăng đã vượt qua bao câu chuyện trong quá khứ, trải qua bao khảo nghiệm.

Nàng nhìn về phía chân trời, bỗng vui mừng cất tiếng: “Trăng lên rồi”.

“Ở đâu?”

Ngón tay thon nhỏ chỉ về phía chân trời, “Ở kia, Vương gia không thấy sao?”.

Sở Bắc Tiệpkhông nhìn lên trời, mà vẫn chăm chăm hướng ánh mắt về nàng, như muốnnhấn chìm nàng trong hai hồ nước sâu hun hút. Một lúc sau, khuôn mặttuấn tú của chàng nở nụ cười: “Nhìn thấy rồi, ở đây này”.

Chàng cúi đầu, nhẹ hôn lên hai hàng mi dày của nàng.

Hai ngườinói suốt một đêm những câu chuyện không đầu không cuối, nhưng chẳng aicảm thấy mệt. Tảng sáng, trời mờ mờ, từng cuộn mây mù trong rừng bay raquyện lẫn với ánh sáng yếu ớt, họ mới quay về trướng. Nhìn xuống tấmthảm, Trường Tiếu đã dậy từ lâu, không khóc không ồn, mà đang nghịchnhững tua rua xung quanh tấm thảm.

“Vừa mở mắtđã nghịch rồi.” Sính Đình vừa nói vừa bế hài tử lên. Trường Tiếu đangmải mê với đám tua rua, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt không buông, kéo tungcả một góc thảm.

Sở Bắc Tiệp khen: “Tiểu tử ngoan, tính kiên quyết này thật giống ta”.

Trường Tiếuquay đầu, thấy Sở Bắc Tiệp đang lại gần, hào hứng reo lên, buông đám tua rua ra, khiến tấm thảm rơi xuống. Trường Tiếu cứ giơ hai tay về phía Sở Bắc Tiệp.

Sở Bắc Tiệp càng vui: “Nàng xem, Trường Tiếu thân với ta chưa?”, rồi đưa tay đón lấy Trường Tiếu.

Sính Đình cười nói: “Hài nhi đâu có thân chàng? Hài nhi chỉ muốn có Thần uy bảo kiếm của chàng thôi”.

Quả nhiên,vừa mới vào tay Sở Bắc Tiệp, Trường Tiếu đã một mực chúi về phía bảokiếm. Thần uy bảo kiếm không nhẹ, Trường Tiếu còn bé, lại đang bị Sở Bắc Tiệp ôm trong lòng, nên dù cố hết sức cũng không với tới được, đành kêu lên: “Đao, đao!”.

“Nhi tử của ta, thích thì ta tặng cho con.”

“Có phụ thân nào như chàng không? Nhi tử mới lớn thế nào mà đã tặng thứ vũ khí sáng lóa như vậy.”

Cả nhà bangười đang vui vẻ, Mạc Nhiên bỗng vén rèm bước vào, hào hứng bẩm báo:“Những người mấy hôm trước Vương gia gửi mật thư triệu tập đều đã cómặt”.

“Một hai ngày cũng phải đến rồi”, Sở Bắc Tiệp lại hỏi, “Đến bao nhiêu người?”.

“Hơn hai mươi người.”

“Cũng đếnđược tám, chín phần rồi. Thời thế này, chỉ gửi thư đi mà có thể triệutập được chừng đấy người đã là tốt lắm rồi.” Sở Bắc Tiệp bế Trường Tiếuvẫn đang luôn chân luôn tay, quay sang nói với Sính Đình, “Nàng đi gặphọ cùng ta. Những người này đều là thuộc hạ trước đây của ta, vì nhữngnguyên nhân khác nhau mà quy ẩn, mỗi người đều có bản lĩnh riêng”.

Sính Đìnhnói: “Thế mới nói thời thế này những người có bản lĩnh đều đã ẩn cư hếtrồi. Người được Vương gia triệu đến trong lúc gấp rút chắc chắn đều lànhân tài hiếm có”. Nàng vừa nói vừa bế lấy Trường Tiếu, rồi đặt hài nhixuống, xoa đầu con, nói, “Trường Tiếu ngoan, đi tìm Tắc Khánh chơi đi”.

Trường Tiếu vui mừng hớn hở, chạy ngay ra ngoài trướng.

Sở Bắc Tiệp có chút không yên tâm: “Tiếu nhi làm sao biết Tắc Khánh đang ở đâu? Lộn xộn thế này”.

“Dương Phượng ở ngay bên cạnh, Vương gia không phải lo, Tiếu nhi sẽ tìm được thôi.”

Hai ngườicòn bận bao nhiêu việc quan trọng, nên không thể để ý nhiều đến nhi tử.Họ bước theo Mạc Nhiên đi gặp mặt những thuộc hạ vừa đến, quả nhiên đóđều là những cao thủ hiếm có trong quân, có người sở trường mê trận, cóngười trở trường đánh lén, tìm tung tích.

Sở Bắc Tiệplăn lộn trên sa trường, rất coi trọng những nhu cầu trong quân, nênngười được triệu tập đến, ngoài cao thủ lăn lộn trên sa trường, còn cónhững nhân tài chuyên điều phối, trị liệu và cứu chữa người bị thương.

“Y thuật của Hoắc thần y rất cao cường, nhưng trước nay ông ấy chỉ chữa trị cho cácbậc quyền quý, trị liệu rất tỉ mỉ. Khi đánh trận có bao nhiêu người bịthương, thời gian lại gấp rút, quan trọng nhất là phải nhanh. Muốnnhanh, phải là những đại phu thường xuyên hành quân cùng binh lính.”

Dưới sự chỉdẫn của Sở Bắc Tiêp, Sính Đình lần lượt gặp gỡ những người được triệuđến. Sau đó, cả hai lại vội vàng đi bàn bạc việc quân.

Hai người vào trong trướng, các tướng lĩnh đã có mặt đầy đủ.

Sở Bắc Tiệpcó hỷ sự lâm môn, sáng sớm được bế hài nhi, lúc này tay dắt Sính Đình,vẻ mặt hớn hở vui tươi, vừa vào cửa đã cười sảng khoái: “Tân binh củaBắc Mạc hôm qua đã có mặt. Bên Đông Lâm, những thuộc hạ cũ được bảnvương triệu tập cũng đã đến nơi. Đợi qua hai, ba hôm nữa khi mọi việcchuẩn bị xong, chúng ta có thể thực hiện theo sách lược đã định, tiến về Vân Thường, chủ động xuất kích. Các tướng quân cảm thấy thế nào?”.

Thấy sắc mặt mọi người đều không được vui như mình, Sở Bắc Tiệp ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”.

Không khívẫn im lặng, một lúc sau Nhược Hàn lên tiếng: “Vương gia hãy xem bảnquân báo vừa nhận được trước đã”. Nhược Hàn lấy quân báo ra, đưa đếntrước mặt Sở Bắc Tiệp.

Trong quânquy định, những trường hợp khẩn cấp, quân báo phải được viết bằng màu đỏ để những tướng tĩnh tiếp nhận có thể thấy rõ vấn đề then chốt.

Sở Bắc Tiệp nhận lấy quân báo, mở ra xem, đập vào mắt là những dòng chữ màu máu: “Hà Hiệp đã giết sạch Vương tộc Quy Lạc…”.

Đứng ngay bên cạnh Sở Bắc Tiệp, Sính Đình chỉ hơi ngước lên đã thấy hết hàng chữ ấy, mặt biến sắc.

Toàn bộ vương tộc Quy Lạc?

Không chỉ mình Hà Túc, mà bao gồm cả Vương hậu và Vương tử nhỏ tuổi.

Kẻ cầm đao,không ai khác, chính là Hà Hiệp, là hậu duệ của Kính An vương, là ngườicủa vương phủ Kính An hàng trăm năm trung thành hết mực bảo vệ vương tộc Quy Lạc.

Là thiếu gia…

Những nétchữ trong quân báo bỗng như nhảy múa, Sính Đình cảm thấy tức ngực, rồicánh tay cũng thấy ấm áp hơn, Sở Bắc Tiệp đã đỡ lấy nàng.

Các tướnglĩnh đều biết Quy Lạc là quê hương của Sính Đình, tuy rằng sau khi đăngcơ, Quy Lạc vương đã bất nhân với vương phủ Kính An, nhưng dù sao cũngcùng lớn lên từ nhỏ với Hà Túc, nàng khó tránh khỏi thương xót.

Sở Bắc Tiệp đỡ nàng ngồi xuống ghế, để nàng ngồi vững, mới hạ giọng hỏi: “Nàng không sao chứ?”.

Đông Lâmvương hậu bước tới nói với Sính Đình: “Trong này bức bối đến ngột ngạt,ta muốn cùng Bạch cô nương ra ngoài một lát, nhân tiện ngó xem TrườngTiếu chạy đi đâu rồi”.

Sính Đình đã lấy lại tinh thần, ánh mắt lướt một lượt quanh trướng, thấy mọi ngườiđều quan tâm nhìn mình, thì trấn tĩnh hơn, giọng từ tốn: “Sính Đìnhkhông sao, ngồi một lát là đỡ thôi. Việc quân khẩn cấp, các vị cứ tiếptục, không nên chậm trễ”.

Sở Bắc Tiệpđáp một tiếng, rồi cầm quân báo đọc tiếp. Hàng trăm chữ dài dằng dặctiếp theo miêu tả tường tận tình hình do thám được. Xem xong, Sở BắcTiệp đặt quân báo lên bàn, hỏi: “Các vị tướng quân thấy thế nào?”.

La Thượngnói ra nỗi lo âu lớn nhất của mọi người: “Quy Lạc đã mất nước. Nhạc Chấn bị Phi Chiếu Hành đánh cho tan tác. Hiện đội quân cuối cùng có thể cầmchân Hà Hiệp của tứ quốc cũng đã bị tiêu diệt”.

“Tiếp theo, Hà Hiệp sẽ dốc sức đối phó với chúng ta”, giọng Nhược Hàn vô cùng trầm trọng.

Sao có thể không trầm trọng?

Đại quân Quy Lạc thất bại, tứ quốc đã rơi vào tay Hà Hiệp.

Với thực lực hiện có của Hà Hiệp, muốn đối phó với lực lượng cỏn con này của Đình quân, thật dễ như trở bàn tay.

Các tướnglĩnh trong trướng từng thống lĩnh đội quân, là người có bản lĩnh caocường, giỏi phân tích tình hình địch ta. Tuy không khiếp sợ, nhưng mỗingười một câu phân tích, mười phần đã có tới tám, chín phần có lợinghiêng về Hà Hiệp.

Quân địch quả thực quá lớn mạnh.

Sở Bắc Tiệp gõ tay lên bàn, im lặng nghe các tướng lĩnh bàn bạc.

Không lâusau, các tướng lĩnh đã nói hết những điều cần nói, trong trướng bỗng trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng gõ tay rõ ràng mạch lạc.

Tất cả đềuchăm chú nhìn về phía thân hình vững chãi như núi, sống lưng thẳng tắp,như không bao giờ khuất phục trước bất cứ việc gì trong thiên hạ. Họlặng lẽ chờ đợi, không khí càng lúc càng tĩnh mịch, thần sắc Sở Bắc Tiệp cũng mỗi lúc một kiên nghị. Khí thế đánh đâu thắng đấy ẩn hiện quatiếng gõ tay chậm rãi vang trong trướng.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng im tiếng, họ biết rằng, Sở Bắc Tiệp đang suy nghĩ.

Bất chợt, tiếng gõ tay im bặt.

Không biết tại sao, trái tim lo lắng của quần tướng bỗng nhẹ bớt vài phần.

Sở Bắc Tiệpquay đầu. Mọi người cứ ngỡ chủ soái sẽ đưa ra đối sách vừa suy nghĩxong, ai cũng hưng phấn chờ đợi. Không ngờ Sở Bắc Tiệp lại nhìn sangSính Đình, hạ giọng: “Liệu Hà Hiệp có lập tức rời khỏi Quy Lạc, dốc toàn lực đối phó với chúng ta?”.

Câu hỏi hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của mọi người.

Bỗng chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Sính Đình đang ngồi bên cạnh Sở Bắc Tiệp.

Sính Đìnhvẫn ngồi lặng lẽ, sắc mặt không còn nhợt nhạt như trước. Một lúc sau,nàng đứng dậy, mở quân báo trên bàn, đọc qua một lượt, nhìn lại hàng chữ màu đỏ kia, cảm giác như có ai đang cầm kim đâm thẳng vào tim, nàng cau mày, hạ giọng: “Không đâu”.

Câu trả lời này cũng hoàn toàn khác hẳn so với suy đoán của mọi người.

Nhưng, SínhĐình trước nay luôn là người suy nghĩ kỹ càng, lời nói rất có sức nặng.Khi quần tướng còn đang nhìn nhau, Đông Lâm vương hậu lên tiếng hỏi:“Bạch cô nương sao lại nghĩ vậy?”.

Một bàn tayto lớn đưa qua, nắm chặt bàn tay nàng. Sính Đình ngẩng lên, nhìn Sở BắcTiệp, rồi quay sang, dịu dàng hỏi Đông Lâm vương hậu: “Vương hậu nươngnương có biết tại sao Hà Hiệp lại không từ mọi thủ đoạn để có được thiên hạ?”.

“Vì quyền thế, hư danh.”

Sính Đình cắn chặt môi, cười như mếu: “Vì vương phủ Kính An”.

Vương phủ Kính An.

Vương phủ Kính An từng nhộn nhịp khách nhân, ca múa thâu đêm suốt sáng.

Vương phủ Kính An có mặt hồ yên tĩnh, gió lay bờ liễu.

Nhưng, chỉ qua một đêm tất cả đã chìm trong biển lửa.

“Đại quânQuy Lạc đại bại, tứ quốc đã không còn đội quân nào có thể uy hiếp địa vị của Hà Hiệp”, Sính Đình tiếp tục, “Tứ quốc đã nằm trong tay Hà Hiệp, Hà Hiệp còn có nguyện vọng gì hơn? Ở lại Quy lạc, trở về vương phủ KínhAn, hoài niệm cảnh xưa, rồi vội vã xây dựng vương phủ Kính An giờ chỉcòn là phế tích, để vương phủ Kính An có vẻ huy hoàng của vị thế chí cao vô thượng”.

“Ý Bạch cônương là… Hà Hiệp sẽ ở Quy Lạc, xây dựng lại vương phủ Kính An?”, MạcNhiên cau mày suy nghĩ, “Nhưng với bản tính của tiểu Kính An vương, biết rõ Vương gia đã xuất núi, hắn sẽ không mặc kệ mà chú tâm vào việckhác”.

Sở Bắc Tiệp cười nói: “Mạc Nhiên, ngươi không nghe rõ Sính Đình nói đến bốn từ ‘chí cao vô thượng’ sao?”.

“Ta hiểurồi!”, La Thượng chợt hét lên, “Hà Hiệp sẽ lập tức đăng cơ! Xây dựng tân quốc, lên ngôi vua, đây chính là cách để vương phủ Kính An trở thànhchí cao vô thượng”.

Nhược Hàncũng vỗ đánh đét một tiếng vào tay vịn ghế, “Một khi danh phận đã đượcxác lập, Hà Hiệp sẽ danh chính ngôn thuận chiếm cứ thiên hạ, tất cả lựclượng phản kháng sẽ bị tiêu diệt”.

“Nếu hắn có thêm chút thủ đoạn, dùng chính sách ôn hòa an ủi lòng dân…”

“Rồi sau cùng mới từ từ đối phó với chúng ta.”

“Đến lúc trở thành nơi gửi gắm hy vọng của tất cả mọi người, Hà Hiệp muốn đối phó với chúng ta, thật dễ như trở bàn tay.”

Như vậy, tuy không thực sự nguy cấp như khi hai bên lập tức đối đầu, nhưng tình thếvô cùng hiểm ác, dù thế nào, Đình quân cũng ở vào thế như cá trong chậu, như chim trong lồng.

Sắc mặt của tất cả mọi người lại trở nên tối sầm.

Mạc Nhiên suy nghĩ một lúc, rồi nhìn Sở Bắc Tiệp, nói: “Rốt cuộc phải làm thế nào, xin Vương gia hãy ra quyết định”.

Thấy Sở Bắc Tiệp mỉm cười, đang định lên tiếng, Sính Đình vội cướp lời: “Không được quay sang thiếp, Vương gia là chủ soái mà”.

Sở Bắc Tiệpsợ nàng vẫn buồn lòng vì tin tức trong quân báo, vốn định đùa một chút,để nàng có thể dẹp bớt ưu phiền. Nhưng nghe nàng nói thế, thì cũng không nỡ để nàng lại xuất đầu lộ diện, Sở Bắc Tiệp bèn hạ giọng: “Vương phimuốn phu quân này chỉ huy đúng không? Bản vương tuân lệnh là được chứgì”. Tinh anh trong mắt ngưng tụ, chàng lần lượt nhìn quanh tất cả cáctướng lĩnh trong trướng, khí thế không hề thua lúc chỉ huy mười vạn binh mã.

Quần tướng biết Sở Bắc Tiệp đã nghĩ ra kế sách, tinh thần phấn chấn hẳn lên, cùng nín thở chờ đợi.

“Đại quânQuy Lạc thất bại quá nhanh, thời gian của chúng ta không còn nhiều.Chúng ta không chuẩn bị thêm nữa, ta sẽ cùng Mạc Nhiên dẫn theo một ngàn tinh binh, lập tức tiến về Vân Thường, đoạt lấy thành Thả Nhu.”

La Thượng đã theo Sở Bắc Tiệp nhiều năm, vốn chắc chắn trận đánh thành Thả Nhu sẽ có phần mình, nay không thấy điểm tên thì sắc mặt chợt đổi, suýt chút nữađứng bật dậy: “Vương gia…”.

“Đừng vội, ngươi sẽ có nhiệm vụ khác.”

Có thế, La Thượng mới yên tâm ngồi vững chỗ.

“Tân quốckhông thể muốn lập là lập ngay được. Hà Hiệp buộc phải mời pháp sư khảođính thiên thời, tìm kiếm điềm lành an ủi dân chúng. Hắn muốn điềm lành, chúng ta sẽ tạo cho hắn những điềm gở khiến lòng dân hoang mang”, SởBắc Tiệp nói giọng quyết đoán, “Nhược Hàn, La Thượng, Hoa Tham, hôm naybản vương triệu tập đến đây hơn hai mươi thuộc hạ, đều là những hảo hántài giỏi, các ngươi mỗi người dẫn theo vài người, chọn ra những binh sĩthông minh lanh lợi trong quân, tập hợp thành ba đội, xâm nhập ba địađiểm khác nhau”.

Nhược Hàn có vẻ hiểu ra, hỏi: “Vương gia muốn chúng ta đi các nơi tạo điềm gở, khiến lòng dân hoảng loạn?”.

Sở Bắc Tiệpgật đầu, lại hỏi: “Những việc mê hoặc người khác không giống như rachiến trường. Nay khắp nơi đều là quân lính Vân Thường, Nhược Hàn phảicẩn thận. Quan trọng nhất là phải giấu kín hành tung, không được để quân Vân Thường phát hiện ra. Những điềm gở đó, các ngươi cứ thoải mái khaitriển, liệu có làm được không?”.

Nhược Hàn còn chưa kịp trả lời, một giọng nói đã xen vào.

“Bùn dính máu, chim yến chết từ trên không trung bất ngờ rơi xuống, tượng đất đổ lệ… Liệu có phải những việc này?”

Sở Bắc Tiệpnhận ra Hoa Tham vừa lên tiếng thì cười nói: “Không ngờ Hoa tướng quânlại là cao thủ trong lĩnh vực này. Đúng thế, chính là những thứ ấy”.

“Việc nàykhông khó”, Hoa Tham cau mày, “Chỉ là tốn công sức khiến dân chúng bấtan, nhưng thực tế lại chẳng hề có tác dụng với mấy chục vạn quân của HàHiệp”.

Làm mấy việc giả thần giả quỷ tất nhiên không thể kích động lòng người bằng cướpthành Thả Nhu. Tuy trong lòng La Thượng cũng đang buồn bực vì nhiệm vụnày, nhưng, nghe cách nói năng của Hoa Tham với chủ soái không đượcthuận tai, lập tức hỏi lại: “Hoa tướng quân sao biết được những việc này không hề có tác dụng thực tế? Phải biết, đánh địch cần đánh vào tâm…”.

Sở Bắc Tiệpgiơ tay, ngăn La Thượng nói tiếp, rồi quay sang bảo Hoa Tham: “Có tácdụng gì, Hoa tướng quân sẽ biết ngay thôi”. Sở Bắc Tiệp không nói gìthêm về việc này, mà tiếp tục phân công, “Những người khác ở lại doanhtrại, do vương tẩu thống lĩnh, vào sâu trong núi, chờ đợi tin tức”. SởBắc Tiệp quay lại chắp tay với Đông Lâm vương hậu, trầm giọng, “Vươnghậu hãy cẩn trọng, nếu địch tới, chỉ cần tránh, không cần đánh”.

Từ khi nắmgiữ vương quyền Đông Lâm, trải qua bao nguy nan, Đông Lâm vương hậu giờkhông còn là nữ nhân luôn giấu mình chốn thâm cung nữa. Nghe Sở Bắc Tiệp nói thế, Vương hậu cũng chẳng chối từ, chậm rãi gật đầu: “Trấn Bắcvương yên tâm, ai gia quyết không dám giao chiến, mà chỉ theo một chữ‘ổn’, trông coi doanh trại ổn thỏa, chờ mọi người quay về”.

“Thế thì bản vương yên tâm rồi.”

Chỉ vài bacâu, Sở Bắc Tiệp đã sắp xếp xong binh mã của cả ba bên. Đều là nhữngtướng sĩ năng chinh thiện chiến, tung hoành trên sa trường, mọi người đã ở đây đến phát chán rồi, chỉ mong sớm có việc để làm. Mạc Nhiên đứngdậy, nói: “Thuộc hạ đi chuẩn bị. Thuộc hạ sẽ chọn trước một ngàn nămtrăm tinh binh, sau đó Vương gia chọn ra một ngàn người trong đó đến Thả Nhu, được không?”.

Sở Bắc Tiệpđáp: “Không có nhiều thời gian như thế. Bản vương tin vào nhãn quang của ngươi, hãy chọn ra số binh mã đi theo chúng ta, lệnh cho họ lập tức đổi sang hành trang gọn nhẹ, sẵn sàng xuất phát”.

La Thượngcũng đứng lên, vừa thả lỏng gân cốt, vừa nói: “Bên chúng ta cũng phânthành ba đội, đội nào đi về nước nào, kế hoạch ra sao cũng phải bàn bạckỹ lưỡng. Nhược Hàn tướng quân, Hoa Tham tướng quân, đi, chúng ta tìmnơi bàn bạc một chút”.

Mấy tướnglĩnh vội vã bước đi, Đông Lâm vương hậu cũng đứng lên: “Nhận mệnh lệnhcủa Trấn Bắc vương trông coi doanh trại, giờ ai gia cũng phải đi tuầnquanh một vòng”. Đi được hai bước, Vương hậu bỗng dừng lại, quay sanghỏi Sính Đình: “Ta nhớ Túy Cúc cũng xảy ra chuyện ở Vân Thường, đúngkhông?”.

Không ngờVương hậu lại đột nhiên nhắc tới Túy Cúc, Sính Đình cũng cảm thấy buồn,khẽ đáp: “Là ở sơn mạch Tùng Sâm giao giữa Vân Thường và Bắc Mạc…”.

“Ừ…”, ĐôngLâm vương hậu gật đầu, suy nghĩ giây lát rồi nói, “Lần này đi Thả Nhu,liệu Trấn Bắc vương có thể dẫn theo Hoắc thần y? Hoắc thần y vẫn luônmuốn đi Vân Thường một chuyến, nhưng ai gia lo ông ấy xảy ra chuyện, nên năm lần bảy lượt mang bệnh tật ra để giữ chân ông ấy. Chắc sớm muộn gìông ấy cũng phải đi một chuyến. Đi cùng các ngươi, ai gia mới yên tâm”.

Sở Bắc Tiệp và Sính Đình nhìn nhau.

Lần này SởBắc Tiệp dẫn binh lính đến Thả Nhu, là đi sâu vào vùng bụng Vân Thường,nguy hiểm vạn phần. Hoắc Vũ Nam là sư phụ của Túy Cúc, Sính Đình khônghề muốn ông ấy xảy ra chuyện bất trắc.

Nàng nói: “Thi thể của Túy Cúc không còn ở Vân Thường. Khi đi ẩn cư, Sính Đình đã mang theo và chôn cất ở Bắc Mạc rồi”.

“Tuyệt đốikhông được để ông ấy nhìn thấy phần mộ của Túy Cúc, lão nhân thườngkhông chịu đựng được đâu”, Đông Lâm vương hậu thở dài, “Các ngươi còntrẻ, không hiểu nổi việc này, nếu thấy mộ phần của Túy Cúc, Hoắc thần ysẽ càng đau khổ thêm. Ai gia chỉ muốn các ngươi đưa ông ấy đi một chuyến cho có…”. Nói những lời này, bất giác Vương hậu nghĩ đến hai vương tửđã mất của mình, khóe mắt đỏ hoe, cố ngăn dòng lệ đổ.

Sở Bắc Tiệp không dám từ chối, “Vương tẩu yên tâm, nếu Hoắc thần y muốn đi, bản vương sẽ chăm sóc ông ấy”.

Tiễn ĐôngLâm vương hậu đi khỏi, Sở Bắc Tiệp quay lại trướng, thấy Sính Đình vẫnđứng nguyên chỗ cũ. Vốn đã nhìn quen cảnh đầu rơi máu chảy, bản thân lại là một tướng quân giết người vô số, nhưng chàng sợ nhất phải thấy nữnhân thương yêu của mình đau lòng.

Từ lúc SínhĐình quay về sau hai năm xa cách, Sở Bắc Tiệp luôn thấy nàng giống nhưcon búp bê làm bằng ngọc lưu ly có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, nên mỗikhi thấy nàng phiền lòng, chàng lại vô cùng lo lắng. Sở Bắc Tiệp khẽkhàng đến bên ái thê, dịu dàng hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Sao nàng không đi tìm Trường Tiếu?”.

Sính Đìnhbiết Sở Bắc Tiệp lo lắng mình lại buồn chuyện Túy Cúc, nên ngẩng đầunhìn chàng, mỉm cười, nói: “Hôm nay Vương gia sắp xếp như thế vì đoánchừng Hà Hiệp sẽ lập tức xây dựng tân quốc. Nhưng nhỡ chăng Sính Đìnhđoán sai, Hà Hiệp không tập trung vào việc đăng cơ mà lập tức dẫn quânđến Đông Lâm bao vây chúng ta, há chẳng phải là sai lầm sao?”.

“Sính Đình sao có thể đoán lầm? Nàng là người hiểu rõ Hà Hiệp nhất.”

Sính Đình lặng lẽ thở dài.

Sở Bắc Tiệp hỏi: “Sao vậy? Nàng không đủ lòng tin vào bản thân ư? Bản vương thì hoàn toàn tin tưởng nàng”.

“Thiếp cứngỡ mình rất hiểu Hà Hiệp, Hà Hiệp định làm gì, nếu thiếp không hoàntoàn đoán trúng, thì cũng đoán được bảy, tám phần.” Ánh mắt Sính Đìnhkhẽ chuyển động, nhìn về phía quân báo, thở dài, “Nhưng thiếp chưa từngnghĩ, Hà Hiệp không những giết Hà Túc mà còn giết cả Vương hậu và Vươngtử. Hà Túc, Hà Hiệp và thiếp cùng lớn lên bên nhau, Hà Hiệp giết Hà Túc, chắc chắn để báo mối thù hủy diệt vương phủ Kính An, thiếp cũng chẳngcó gì để nói, nhưng Vương tử mới được vài tuổi. Khi Vương tử ra đời, mọi người đến chúc mừng, thiếu gia còn tặng Vương tử một dây phỉ thúy, vàtự tay đeo vào cổ Vương tử…”.

Không đợinàng nói hết, Sở Bắc Tiệp ôm chặt nàng vào lòng, hôn lên mí mắt nàng,giọng dịu dàng: “Nàng đừng nói nữa, càng nói càng buồn. Nàng buồn, tacũng buồn theo. Ta sắp đi Thả Nhu rồi, nàng còn muốn ta mất ngủ sao?”.

Bị Sở BắcTiệp hôn đến đỏ cả mặt, Sính Đình tránh sang một bên, nói: “Bị chàngsuốt ngày gây phiền phức thế này, thiếp cũng chẳng ngủ được. Mà chúng ta đều đi, có mang theo Trường Tiếu không?”.

Sở Bắc Tiệp ngẩn người: “Nàng cũng theo sao?”.

“Chẳng lẽ thiếp lại không đi?”

Sở Bắc Tiệpnói: “Nguy hiểm như thế, nàng không nên đi”. Hai hàng mày cau lại, khuôn mặt anh tuấn ngời ngời của chàng bỗng có chút sa sầm.

Sính Đình không hề sợ sắc mặt ấy, còn khẽ khàng dựa vào vai chàng, hỏi: “Vương gia không muốn Sính Đình ở cạnh sao?”.

Câu hỏi nàythật vòng vo khéo léo, Sở Bắc Tiệp đã bị người ta bỏ thuốc mê bao nhiêulần, nhưng vẫn không chống đỡ nổi chiêu này của Sính Đình, dù lông màyvẫn cau, nhưng giọng nói đã không còn vẻ kiên quyết lúc nãy: “Đươngnhiên không phải thế”.

“Vương giađể Sính Đình lại đây, không sợ đến lúc quay về, chẳng thấy thê tử và hài nhi đâu? Thiên hạ rộng lớn thế này, Sính Đình thật muốn dẫn theo Trường Tiếu, du ngoạn bốn phương.”

Sở Bắc Tiệpôm chặt Sính Đình, nhẹ cù vào sườn nàng: “Đâu có cái lý do đó, nàng lạiđịnh uy hiếp bản vương sao, quen thói rồi đúng không?”.

Sính Đìnhcười khúc khích, cố tránh khỏi bàn tay Sở Bắc Tiệp: “Không dám, khôngdám, Vương gia muốn Sính Đình ở lại, Sính Đình tuân lệnh là được rồi”.

Không ngờnàng lại dễ thuyết phục thế, Sở Bắc Tiệp dừng tay, kéo nàng đến trướcmặt mình, cẩn thận vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán nàng: “Sắp xuất phát rồi, ta phải đi gặp Trường Tiếu”.

“Chắc Trường Tiếu đang chơi bên chỗ Tắc Khánh.”

Hai người đi tìm Trường Tiếu, quả nhiên nó đang ở cạnh Dương Phượng, cả hai đứa trẻlấm lem bùn đất. Thấy Sở Bắc Tiệp, hai đứa liền vây lại để lấy Thần uybảo kiếm. Nghĩ đến việc sắp phải xa con, Sở Bắc Tiệp liền ôm lấy TrườngTiếu, vừa thơm vừa nựng một hồi lâu rồi mới lưu luyến thả ra. TrườngTiếu đâu biết tâm sự của phụ thân, vừa được thả đã cười ha ha chạy theoTắc Khánh.

Một canh giờ sau, Mạc Nhiên đã chuẩn bị chu toàn mọi việc, đến bẩm báo: “Binh mã đã chọn xong, sẵn sàng chờ lệnh của Vương gia”.

Sở Bắc Tiệp gật đầu, suy nghĩ giây lát rồi nói với Mạc Nhiên: “Ngươi chọn thêm một con ngựa ngoan cho Sính Đình”.

Mạc Nhiên nhận lệnh, lập tức đi làm.

Đợi MạcNhiên đi khỏi, Sính Đình mới nhìn Sở Bắc Tiệp cười nói: “Chẳng phảithiếp đã khuất phục rồi sao? Vương gia chèn ép bắt người ta phải đồng ýkhông đi, sao giờ còn chọn ngựa cho người ta? Hóa ra Vương gia sợ thiếpdẫn theo Trường Tiếu lưu lạc bốn phương thật”.

Sở Bắc Tiệptức đến nghiến răng, túm lấy cánh tay Sính Đình kéo vào lòng: “Nàng đừng hòng đi đâu, bản vương sẽ đích thân làm cai ngục canh giữ nàng”.

Hai năm nayvì Sính Đình, Sở Bắc Tiệp đã phải chịu đủ giày vò, nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn nên đưa Sính Đình đi theo bên cạnh, dù nguy hiểm, nhưng nếuxảy ra chuyện gì, ít nhất chàng cũng ở bên nàng, che chở cho nàng.

Nếu thêm một lần điên cuồng tìm kiếm khắp bốn cửa khẩu của Vân Thường, thì mới thực là đau lòng muốn chết.

“Trường Tiếu thì làm thế nào?”

Nghĩ đếnTrường Tiếu, Sở Bắc Tiệp sao lại không yêu thương lưu luyến, thật là khó cả đôi đường. Hồi lâu, chàng mới nói: “Tạm thời cứ gửi chỗ DươngPhượng, ở lại doanh trại cũng an toàn hơn. Cứ giữ chặt mẫu thân, ta logì không giữ được nhi tử”.

Tuy không nỡ nhưng gửi Trường Tiếu cho Dương Phượng, Sính Đình cũng thấy yên tâm.Nàng gật đầu, dựa vào lòng Sở Bắc Tiệp, im lặng không nói.

Vốn đang bịnàng chọc cho tức giận, lúc này Sở Bắc Tiệp cúi đầu nhìn xuống, ngọc ấmtrong lòng, thanh tú xinh đẹp hút hồn người, bỗng thấy dẫn Sính Đìnhtheo cũng là việc hay. Thế là, chàng khẽ vuốt tóc nàng, đang định rútcây trâm ra, gần gũi một phen. Bỗng ngoài trướng có tiếng bước chân,chàng đành phải kìm lòng, dừng tay lại.

Có người vén màn trướng bước vào, lại là Mạc Nhiên. Mạc Nhiên đến bẩm báo: “Đã chuẩn bị xong ngựa cho Bạch cô nương”.

Sính Đình đã kịp ngồi dậy trước lúc Mạc Nhiên vào, đi sang một bên để sắp xếp hành trang.

“Để tránh sự chú ý của quân Vân Thường, tốt nhất là hành quân ban đêm. Truyền lệnh,tối nay nấu cơm sớm, ăn xong lập tức xuất phát.”

Trong sắc chiều bảng lảng, một đội ngũ nghiêm trang lặng lẽ khởi hành từ rừng sâu, vượt núi xuyên rừng, tiến thẳng đến Thả Nhu.

Tòa thành nhỏ của Vân Thường sừng sững nơi phương xa.

Hành trình thay đổi thiên hạ được bắt đầu từ đây.

Trấn Bắcvương đưa theo thê tử thân yêu, khi chiến mã cất tiếng hý đầu tiên, tấtcả đã được định. Trong lịch sử khai quốc huy hoàng vĩ đại của Đìnhtriều, mọi người sẽ mãi mãi khắc ghi về tòa thành Thả Nhu vốn vô danhnày.