Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 21: Anh Dám Chê Em Lùn?!



Sáng hôm sau cô cùng anh đến công ty, lúc này mọi người ai nấy đã vào làm

" Chủ tịch, chào buổi sáng! "

Anh thậm chí cao ngạo không để ai vào mắt, ngang nhiên cùng cô đi vào thang máy chuyên dụng chỉ dành riêng cho chủ tịch tập đoàn. Cô lén lút ngước mặt lên nhìn trộm anh, thấy sắc mặt có chút mệt, đêm qua lẽ nào ngủ không ngon? Cố Duật Hành vốn biết là cô đang lén lút lút nhìn trộm mình

" Trên mặt anh dính gì sao? "

Đột nhiên Cố Duật Hành cất giọng hỏi cô làm cô có chút giật mình

" A không có! "

" Vậy sao lại nhìn anh dữ vậy? "

" Không...chỉ tại thấy sắc mặt anh có chút kém, là anh đêm qua ngủ không được ngon giấc sao? "

" Một chút thôi! "

Cố Duật Hành mệt mỏi đưa tay xoa thái dương. Thấy vậy cô có chút không nỡ. Lại có chút đau lòng khi nhìn thấy anh mệt mỏi như vậy

" A cái đó...vậy, em có thể giúp gì được cho anh hay không? Chẳng hạn như l..."

Cố Duật Hành không nói gì đưa mắt khẽ liếc nhìn sang cô. Nhìn thấy ánh mắt đó của anh nhìn mình, cô có chút hoảng hốt

" Ach...em hoàn toàn không có ý gì đâu. Chỉ là, em muốn giúp anh đỡ mệt hơn một chút thôi! "

Cô đưa mắt nhìn sang chỗ khác không dám nhìn anh. Cố Duật Hành nhếch môi cười

" Cũng không phải là không có cách, có một việc em có thể làm giúp anh có thể khá hơn được một chút! "

" Là việc gì? "

" Có chắc là em có muốn làm để giúp anh tốt hơn? "

Cô gật đầu

" Chỉ cần anh cảm thấy tốt hơn là được! "

Cố Duật Hành cười tà, đưa tay chỉ lên môi mình

" Hôn anh! "

" Hả?...h...hôn? "

Cô có chút ngẩn ngơ vì câu nói vừa rồi thốt ra từ trong miệng của anh. Cái gì, bắt cô hôn kia á. Thế này có phải là anh đang đục nước thả câu hay là không. Thừa lúc cô quan tâm anh thế này mà lại bảo cô hôn?

" Làm sao? Em không muốn? "

" Không phải nhưng mà! "

" Hôn anh một cái, coi như anh liền không sao. Sẽ không còn mệt nữa. Chẳng phải ban nãy em cũng muốn giúp anh rồi hay sao? Anh bảo em hôn thì sẽ hết. Em không muốn giúp anh? "

" Không, em muốn giúp anh nhưng. Làm sao chỉ với một nụ hôn thì anh liền không sao nữa? Em không phải là con nít lên ba đâu "

" Vậy bây giờ tóm lại em có muốn giúp? "

Cố Duật Hành bây giờ mất kiên nhẫn, anh lạnh giọng nhìn cô nói

"...giúp, em giúp! "

Cô bước lại gần chỗ anh. Thấy anh cao như vậy, cô bĩu môi nói

" Anh cao như thế, sao mà em hôn tới? Mau cúi thấp xuống một tí! "

" Thật là, tại sao em lại lùn như thế chứ. Trong số những người phụ nữ mà mẹ anh đã từng chọn cho anh xem mắt qua thì em là người con gái lùn nhất trong số những người đó "

Cố Duật Hành có chút ngán ngẩm nói, nghe Cố Duật Hành chê bảo cô lùn, cô tức giận trừng mắt nhìn anh

" Cố Duật Hành anh thật là quá đáng. Em lùn như thế thì đã sao? Không thích vậy thì đi tìm những cô gái chân dài đó của anh đi! "

Cô hờn dỗi, đúng lúc cửa thang máy vừa mở ra thì cô chưa kịp bước chân ra ngoài, từ đằng sau có một lực kéo mạnh kéo cô về phía sau. Cố Duật Hành tay giữ chặt lấy eo nhỏ của cô, cô tức giận quay mặt lại quát anh

" Cố Duật Hành buông em r....ưm "

Không để cô nói hết câu, Cố Duật Hành cúi đầu xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô. Nụ hôn không quá mãnh liệt chỉ có sự ngọt ngào và dịu dàng của Cố Duật Hành dành cho cô trong đó. Không quá 3s sau đó anh có chút luyến tiếc rời môi cô. Lúc này cô tức giận đỏ mặt, đưa tay đẩy mạnh anh ra và bước nhanh ra ngoài. Cố Duật Hành thấy hành động này khóe môi cười, đút tay vào túi quần rồi nhàn nhã bước chân ra khỏi thang máy

Cô đẩy cửa đi vào thì bắt gặp Đông Hoa đang nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế sofa uống trà, thấy cô. Anh ta cười tươi nhìn cô

" Yo, chào buổi sáng tiểu mỹ nữ! "

Cố Duật Hành lúc này cũng xuất hiện từ phía sau cô. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh đang truyền đến từ phía sau lưng mình. Cô thậm chí còn không dám thở mạnh, vội bước chân vào trong

" Cậu có vẻ trông rất rảnh rỗi. Lại còn có tâm trạng nhàn nhã ngồi trong phòng của tôi uống trà vào ban sáng? "

" Hahah Duật Hành, chào buổi sáng! "

" Công việc tôi giao cho cậu đã hoàn thành xong hết? "

" Đã xong. Tôi để trên bàn cậu đó! "

Anh chẳng những không thèm liếc nhìn những tài liệu do Đông Hoa đã hoàn thành xong để trên bàn mình. Kéo ghế ngồi xuống, giọng nói lạnh nhạt cất lên nói với Đông Hoa

" Xong rồi vậy thì cầm thêm đóng này làm tiếp đi! "

" Có phải cậu là bạn tôi hay không. Làm xong cái đống đó cậu chẳng những không thèm liếc nhìn một cái đã thôi, vậy mà lại còn bắt tôi làm thêm "

" Tôi vốn là bạn cậu. Chỉ là nhìn thấy cậu suốt ngày la cà, mau lên cầm đống này đi đi "

Đông Hoa nhìn cô lại bày ra vẻ mặt có chút đáng thương

" Em xem, chồng của em cậu ta chẳng xem anh là bạn gì cả lại còn hành hạ anh, suốt ngày cứ đem hết đống này đến đống khác giao cho anh làm. Tĩnh Tĩnh em hãy nói giúp anh một câu đi! "

" Xin lỗi nhưng em vốn không thể đâu tổng giám đốc Đông, bởi vì nếu làm như thế thì anh ấy sẽ trách phạt và cũng sẽ có khi trừ tiền lương của em mất "

" Cô ấy nói đúng. Tôi vốn là chủ của cậu, còn cô ấy chỉ là một trợ lý của riêng tôi mà thôi, cậu nghĩ cô ấy sẽ giúp được cậu? "

" Cậu...các người thật là quá đáng, hai vợ chồng nhà cậu lại ỷ thế ăn hiếp yếu! "

Đông Hoa tỏ ra uất ức, Cố Duật Hành không còn nhẫn nại anh liếc ánh mắt sắc bén nhìn Đông Hoa

" Cậu còn không mau đem đống này về đi làm hết thì đừng trách tôi là bạn mà không nói trước "

Thấy ánh mắt đáng sợ của Cố Duật Hành nhìn mình Đông Hoa vội cầm lấy sấp tài liệu đó

" Làm thì làm cậu làm gì dữ vậy. Dù sao thì tôi cũng là bạn cậu mà, tiểu mỹ nhân. Cậu ta nhìn vậy thôi chứ rất ranh ma, lại có vô số thủ đoạn. Em hãy cẩn thận "

Cố Duật Hành lại một lần nữa nhìn Đông Hoa bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Đông Hoa không nói gì liền lập tức chạy ra khỏi phòng. Biết thế nào mình mà còn ở lại lảm nhảm nữa thì cái tên ác ma đáng ghét này lại cho mình thêm sấp công việc nữa nên thôi tốt nhất là chuồn vậy. Thấy hai người bọn họ có chút tức cười, nhất là cái người đàn ông tên Đông Hoa đó

Thấy cô cười, Cố Duật Hành nhàn nhạt nhìn cô hỏi

" Cậu ta như thế rất mắc cười? "

Nghe anh nói, cô vẻ mặt liền trở về bình thường. Không thèm để ý anh quay trở về bàn ngồi làm việc của mình

" Em là còn giận anh. Đừng có nói chuyện với em như thân lắm! "

Cái cô gái nhỏ này thật là. Chỉ vì mình chọc cô ấy lùn vậy mà lại chuốc họa vào thân. Khiến cô ấy giận đến như vậy lại còn không thèm muốn nói chuyện với mình? Đã như thế thì thôi vậy, không cho nói thì không cho nói