Cổ Phật Tâm Đăng

Chương 29: Đấu chiến kinh hoàng dưới cơn mưa tầm tã



Tâm Đăng nói rồi, hai tay chống nạnh mà đứng dưới cơn mưa tầm tã, chờ đợi gã thanh niên ấy tấn công trước.

Gã thanh niên cười hềnh hệch, thân hình của hắn cất lên như rồng bay, hai bàn tay cùng một lượt tung ra hai đòn Tuyết Lý Thám Mai và Xảo Điểu Trác Mộc tấn công vào huyệt Mi Tâm và huyệt Nhũ Tuyền của Tâm Đăng.

Tâm Đăng thấy hai bàn tay của hắn bay vù vù, tay chưa tới thì hơi gió đã tới trước, trong lòng cả sợ vội vàng trổ một đòn Đại Chuyển Phong Xa, đảo mạnh một vòng ra sau lưng của gã trổ ra hai ngón tay sử một đòn Xảo Điểm Long Đăng, điểm một ngón vào huyệt Yêu Nhãn của hắn.

Chỉ lực của Tâm Đăng thật là đáng sợ, gã thanh niên đứng xa dường ấy mà cũng thét lên một tiếng kinh hoàng, cất mình nhảy vọt lên theo thế Bình Bộ Thanh Vân, mới may mắn lánh khỏi ngọn đòn cay nghiệt.

Thân hình ở giữa từng không, gã thanh niên sử một thế Yên Tử Đầu Lâm, bay vù về phía Tâm Đăng, thò bàn chân hữu ra theo thế Đạp Ba Tam Bộ, tống một gót chân vào đỉnh đầu của Tâm Đăng, đòn nhanh mà mạnh.

Tâm Đăng giật mình, sử một thế Phụng Hoàng Dao Đầu để tránh khỏi đòn lạ, vừa muốn trả đòn, nào ngờ miếng Đạp Ba Tam Bộ là một thế võ liên hoàn, Tâm Đăng vừa lánh khỏi thì chợt nghe một tiếng thét vang lừng, bàn chân tả của hắn lại thò ra theo thế Điểm Điểm Phá Lãng đạp một cái cực kỳ mạnh mẽ vào giữa ngực của chàng.

Trong lúc bất ngờ, Tâm Đăng vừa giật mình thì ngón chân của hắn đã kề sát ngực, không tránh kịp, Tâm Đăng dồn hết sức mạnh vào năm ngón tay sử một thế Nhất Chưởng Đào Hoa chộp vào bàn chân của hắn.

Gã thanh niên tấn công bất thành ngược lại còn bị Tâm Đăng uy hiếp, hắn thét lên một tiếng, co chân trở về, vì thế thân hình hắn rơi xuống mấy thước.

Nào ngờ hắn lại tung ra thêm một đòn lạ, hai bàn chân của hắn sau trước tung ra hai đòn điểm vào huyệt Hạ Âm của Tâm Đăng.

Đây là một huyệt quan trọng trên mình, không cần bị điểm trúng, chỉ cần bị hơi gió tạt nhằm cũng thọ thương.

Trong tình thế vạn bất đắc dĩ, Tâm Đăng phải bắn lùi tháo bước cứ theo luật lệ trong làng võ thì Tâm Đăng đã thua rồi vậy.

Gã thanh niên rơi trở về mặt đất, gương mặt hớn hở, đắc ý phi thường, hắn vừa vuốt những hạt mưa rơi trên mặt vừa nhìn Tâm Đăng cười khoái trá.

Tâm Đăng tức giận nói :

- Ta mới vào hang hùm đã gặp kỳ nhân, thật là tam sinh hữu hạnh.

Gã thiếu niên lại cười ngờ nghệch, lắp bắp nói :

- Vậy chúng ta tái đấu!

Dứt lời xông tới, dựng bàn tay đẩy ra một chưởng, tức thì có một luồng sức mạnh vô biên tràn ra, Tâm Đăng mỉm cười, chàng cũng dựng bàn tay mình đẩy về phía trước theo thế Thái Tử Nghênh Phật.

Đó là đòn thứ mười một trong đường Thiên Phong chưởng, Tâm Đăng chí dùng có sáu phần sức mạnh vì chàng không muốn làm cho đối phương thọ thương.

Khi hai bàn tay va chạm vào nhau, tức khắc vang lên một tiếng như xé lụa, Tâm Đăng thật không ngờ đối phương thế vững như Thái Sơn không hề thối lui một bước.

Trong lòng chàng bất giác kinh hãi, vì rằng chàng đã luyện võ mười mấy năm trường, mà vẫn không làm hề hấn đối phương quả là một việc ngoài tưởng tượng.

Về phần gã thiếu niên kia cũng lấy làm kinh dị, vì hắn cũng phải trải qua bao nhiều năm trời khổ công luyện tập, trên toàn cõi Tây Tạng, ngoài Trác Đặc Ba ra chưa gặp tay đối thủ, không ngờ hôm nay so chưởng với người thanh niên này lại cầm đồng ngang ngửa.

Trong lòng của Tâm Đăng bất giác nổi lên một cảm giác yêu mến, chàng hỏi :

- Võ công của mi thật cao, xin hỏi cao danh quý tính?

Gã thiếu niên ngần ngừ giây lát mới trả lời :

- Ta tên là Lộ Kha... sư phụ bảo ta hạ mi... nhưng chắc hạ không nổi...

Tâm Đăng thưa cơ hội nhìn thẳng vào mặt hắn nói một câu như thôi miên :

- Hạ không nổi thì trở vào đi ngủ để ta lên đường...

Thiếu niên lắc đầu :

- Mi hãy để chiếc lông khổng tước lại, ta sẽ không làm khó dễ mi.

Tâm Đăng nghiêm nghị nói :

- Chiếc lông khổng tước này vốn là của ta, cớ sao mi chẳng cho ta lấy về?

Lộ Kha nghe nói, không nói không rằng, cất mình nhảy bổ về phía Tâm Đăng nhanh như một đường tên, Tâm Đăng không ngờ hắn tấn công bất thần, hét :

- Mi điên rồi ư?

Câu nói vừa dứt thì Lộ Kha tiến sát trước mặt, tung ra một loạt mấy đòn hung bạo, Tâm Đăng nghiến răng hét :

- Thật là nghiệt chướng...

Thế rồi hai gã thiếu niên xáp chiến với nhau tưng bừng dưới làn mưa lạnh. Không biết Lộ Kha đã sử dụng đường quyền gì mà đấm đá tưng bừng, thỉnh thoảng lại tung ra một thế đầu công, hắn dùng chiếc đầu của hắn đánh ra một đường thần tốc, thân pháp nhanh nhẹn đến nỗi Tâm Đăng cũng phải khen thầm.

Tâm Đăng lúc bấy giờ thì sử dụng đường Thiên Phong chưởng, thân hình như bay như biến, thế võ tựa chớp giăng sấm nổ, làm cho Lộ Kha phải lọt vào trong vòng vây hãm của hai bàn tay quái dị của chàng.

Lộ Kha hò hét rền trời, kháng cự vô cùng mãnh liệt, còn Tâm Đăng thì lúc nào cũng nới tay, chàng chỉ sử dụng đường võ một cách thần kỳ huyền diệu để cho Lộ Kha biết khó mà thối lui, vì vậy mà chàng vừa đấm đá tưng bừng vừa nói :

- Ta mới chỉ dùng năm phần sức mạnh, ta xem mi nên tự động thối lui mới là thượng sách.

Lộ Kha vẫn không nói không rằng, phản công một cách dữ dội, mỗi một thế võ tung ra thảy đều nhắm vào những chỗ nhược của Tâm Đăng. Mặc dù võ công của Tâm Đăng cao hơn một bậc nhưng vì chàng có dạ nhân từ, không dùng đòn độc, vì vậy mà chỉ đánh nhau cầm đồng ngang ngửa.

Khinh công của Lộ Kha cũng là hiếm thấy, vì vậy mà Tâm Đăng cố hết sức tìm cách thoát thân nhưng không sao thoát được.

Chợt Lộ Kha vòng sang cánh tả của Tâm Đăng, hai ngón tay của hắn điểm không lên trời một đường, rồi thình lình trút đầu trở xuống, sử một thế Liên Tử Thông Tâm, móc một đường nhanh như biến vào cặp mắt của Tâm Đăng.

Tâm Đăng lách mình né tránh, tung ra một thế Đơn Chưởng Cự Lãng, điểm một ngón cách không vào tiền tâm của đối phương.

Lộ Kha giật mình, đảo sang cánh hữu, hai bàn tay một lượt tung ra theo thế Bá Vương Đẩu Giáp, chộp một đường như chớp giăng sấm nổ vào vai hữu của Tâm Đăng.

Tâm Đăng mượn thế chưởng ban nãy làm đà, xoay mình cấp tốc theo thế Đại Cửu Chuyển, rồi đưa trọn hậu tâm về phía Lộ Kha, vô tình để lộ một chỗ thực là quan trọng.

Lộ Kha lòng mừng hớn hở, thét lên một tiếng vang lừng, dùng hết mười phần sức mạnh tống một đòn sấm sét vào hậu tâm của Tâm Đăng.

Nắm tay của hắn vù vù bay tới, còn cách hậu tâm của Tâm Đăng chừng hai tấc, chợt thấy Tâm Đăng vẫn đứng yên không quay trở lại, chỉ thò một cánh tay ra phía sau trổ một đòn Chưởng Trung Càn Khôn chộp vào hai cườm tay của đối phương.

Lộ Kha nghe thấy hai cườm tay của mình nhói lên một cách dữ dội, vừa giật mình thì bàn tay của Tâm Đăng đã lòi mạnh ra ngoài một cách lạ lùng, tấm thân đồ sộ của Lộ Kha tức khắc bay ra ngoài bốn năm trượng, rơi đánh sầm trên một vũng bùn lầy lội.

Lộ Kha mắt đổ hào quang, toàn thân ê ẩm, mặt mày choáng váng, hắn lóp ngóp bò dậy trố mắt ra nhìn Tâm Đăng mà chẳng nói một lời nào.

Tâm Đăng hiên ngang đứng dưới màn mưa, hất hàm bảo rằng :

- Chúng ta ngưng đấu đi chứ!

Câu nói của Tâm Đăng vừa dứt thì Lộ Kha bất thần gầm đầu xông tới, tung ra một thế Đầu Công, chiếc đầu của hắn như một ngọn dùi sắt to tướng soi mạnh vào giữa ngực của Tâm Đăng.

Tâm Đăng thở dài, tình trạng bất đắc dĩ dụ chàng vào cái thế không thể không chiến đấu.

Thế là hai người lại quấn lấy nhau, quyền qua cước lại, đấu chiến tưng bừng...

Mưa càng lúc càng to...

Sấm sét vẫn nổ liên hồi giữa từng không...

Thỉnh thoảng một tia chớp thoáng hiện giữa lưng trời, kèm theo một tiếng sấm long trời lở đất, cảnh tượng thật là khủng khiếp...

Hai người đấu chiến với nhau như hai con mãnh hổ, lúc bấy giờ đều tung ra những thế cực kỳ mạnh bạo, quyết hạ đối phương.

Tốc độ của Tâm Đăng càng lúc càng nhanh, bóng chưởng tung ra trùng trùng điệp điệp, vây chặt Lộ Kha vào giữa, còn Lộ Kha thì lần lần núng thế, đường quyền bắt đầu luống cuống.

Chính vào lúc Tâm Đăng đang định trổ một ngón điểm vào Nhuyễn huyệt của Lộ Kha, thì có tiếng của Trác Đặc Ba từ xa xa vang lên :

- Lâm Na... theo ta sang đây!

Tâm Đăng hồn phi phách tán, Lộ Kha nghe tiếng của Trác Đặc Ba, thái độ càng thêm điên cuồng, hắn giang hai cánh tay ra, nhảy xổ tới ôm chặt Tâm Đăng.

Tâm Đăng không ngờ Lộ Kha lại bỏ hết mực thước, mà sử dụng một đòn liều mạng, lóng tai nghe bước đi của Trác Đặc Ba càng lúc càng gần, Tâm Đăng hốt hoảng dựng một bàn tay ra, đẩy một cái cực mạnh vào giữa ngực của Lộ Kha, làm cho hắn bắn lùi ba trượng ngã sõng soài trên mặt bùn.

Đẩy lui đối phương rồi, Tâm Đăng không dám chần chờ, sử một thế Phong Suy Thiên Lý bay mình ra ngoài hơn mười trượng.

Vì trong cơn hốt hoảng, Tâm Đăng không ngờ ban nãy mình đã dùng sức quá mạnh, làm cho Lộ Kha phải hộc ra một bụm máu, Tâm Đăng đã đi rồi mà văng vẳng còn nghe tiếng hào hển của hắn.

Tâm Đăng vì quá hốt hoảng, nên chạy bừa vào nhà của Trác Đặc Ba, lóng tai nghe ngóng sau lưng chẳng có tiếng người đuổi theo, chàng mới yên lòng.

Thế rồi, chàng sử thêm một thế Phong Sa Thiên Lý để vọt ra khỏi bức tường hoa, để chạy nhanh về phía bờ sông, thâm tâm chàng lấy làm khó chịu, vì trong lúc gấp rút chàng đã đả thương một người không hề có thù hằn gì với chàng là Lộ Kha.

Trong chớp mắt, chàng đã chạy đến tận bờ sông, và nhảy vù xuống vùng nước xanh rì lạnh như băng, nước lạnh đã làm cho tinh thần của chàng tỉnh táo!

Dưới cơn mưa tầm tã chàng đã bơi nhanh về phía bờ bên kia, vừa bơi chàng vừa miên man suy nghĩ đến miếng đòn cuối cùng ban nãy, chẳng biết đã làm cho Lộ Kha mang bệnh đến bực nào?...

Thế rồi Tâm Đăng lội sang đến bờ bên kia, chàng phóng mình nhảy lên bờ đi thẳng một mạch về chỗ trọ.

Về đến trước cửa thì có một chú tiểu đưa cho chàng một tấm giấy nói rằng :

- Ban nãy có một nữ thí chủ đến tìm và để lại mảnh giấy này đây.

Tâm Đăng vội vàng thò tay nhận lấy, mở ra xem, thấy bên trên nguệch ngoạc mấy dòng chữ :

“Tâm Đăng Ta đã biết mi đến đây trú ngụ từ lâu nhưng vì cha ta quản thúc quá nghiêm nên không thể đến.

Gần đây cha ta ép ta luyện võ suốt ngày, thật là cực khổ, mãi đến bây giờ ta mới biết mi là học trò của Cô Trúc, mà Cô Trúc là kẻ thù của cha ta, mong mi đừng thân cận với lão ta.

Nghe cha ta bảo mi sẽ đến nhà ta ăn trộm, ta nghĩ rằng mi là một kẻ xuất gia cớ sao lại có hành vi như thế?

Ban nãy, ta đã bố thí cho nhà chùa năm trăm lạng bạc, bảo họ nuôi nấng mi cho tử tế, mi cứ yên lòng.

Ta rất nhớ đến mi... Ngày mai thế nào cũng phải chờ ta đến.

Mặc Lâm Na”.

Đọc bức thư đầy vẻ thơ ngây đó, Tâm Đăng bật phì cười, nhưng tiếng cười chưa dứt thì cửa phòng kẹt mở, và Cô Trúc cùng với Liễu Liễu bước vào. Tâm Đăng liền kể đầu đuôi việc chàng vào nhà Trác Đặc Ba và trao chiếc lông khổng tước ra.

Liễu Liễu cùng với Cô Trúc cầm lấy chiếc lông khổng tước xem xét kỹ một hồi, bỗng Liễu Liễu vỗ trán kêu lên rằng :

- Thôi nguy rồi... đây là chiếc lông giả!

Cô Trúc lão nhân cũng vỗ trán kêu lên :

- Quả thật là lông giả, mi cứ nhìn xem món tín vật của Bệnh Hiệp, dưới góc một màu xanh rờn, và không có ba chấm đen này.

Tâm Đăng tim đập thình thình, ghé mắt trông vào, quả thật thấy dưới lông khổng tước có ba chấm đen nổi lên thật nhỏ, nhìn thoáng qua không bao giờ trông thấy.

Chàng tức tối thở dài, thế là bao nhiêu công phu thảy đều trôi theo dòng nước...