Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 7: Nhất phẩm cáo mệnh Khinh Bạc nữ…



(Nhất phẩm cáo mệnh hình như là phu nhân của quan nhấtphẩm vào cung cáo mệnh á…. trong truyện này thì nó là thế ^^~)

Hoàng cung là thực sự là cái dạng gì?

Quả thật, nó tường đỏ ngói xanh, nó xà trạm cột điêu,nó tráng lệ, nó đề phòng sâm nghiêm, nó tượng trưng cho một Hoàng triều caonhất tôn vinh cùng quyền lực. Nhưng đối với Tạ Y Nhân mà nói, tòa hoàng cungnày trong trí nhớ của nàng, chỉ là một căn phòng chật chội âm u ẩm ướt rétlạnh, với một đống công việc nặng nhọc làm không hết.

Ngày xưa nàng làm giả y nô tỳ, nay lại vào cung cáomệnh. Những câu chuyện người ta nói về quá khứ của nàng, không thể không kể đếnđoạn ở trong hoàng cung này.

Tám năm trước, nàng đường đường là con gái của TrấnQuốc công, là người có triển vọng được tuyển làm hoàng hậu nhất, nhưng tại mộthồi tiệc ngày xuân làm phản, cửa nát nhà tan, nàng trở thành con gái của kẻnghịch thần, phải làm tội nô giả y cung. Bốn năm trước, thượng thư Giải ĐôngPhong thỉnh cầu tiên đế muốn thành thân với nàng, một tờ chiếu thư hạ xuống,nàng biến hoá thật nhanh chóng, trở thành Thương Thư phu nhân, hưởng nhất phẩmcáo mệnh.

Được đõ xuống xe ngựa, khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn toàcung điện này, trong lòng nàng cơ hồ lập tức sinh ra một cỗ tình cảm kháng cự.

“Giải phu nhân, xin mời đi bên này.”

Đáng tiếc không thể bỏ đi, cũng đi không xong. Tạ YNhân hướng thái giám dẫn đường gật gật đầu, sau đó hắn dẫn nàng đến một nơi nàođó, ở đó đã sớm tụ tập một đống phu nhân cáo mệnh cũng các tiểu thư.

“Giải phu nhân thật sự là lâu rồi không thấy đâu, tínhtừ đại lễ sắc phong Hoàng hậu đến giờ, cũng đã hơn hai tháng rồi đúng không?”

Bởi vì nàng không phải dịp bất đắc dĩ thì cũng khôngtham dự các loại tụ hội, chính vì thế nên các phu nhân tiểu thư này độ tò mòđối với nàng suốt bốn năm nay vẫn chưa hề giảm, vừa thấy nàng liền chạy lại vâyquanh.

Một vị phu nhân lấy khăn tay che miệng cười nói: “Đólà vì Giải đại nhân thật thật đau lòng phu nhân, che đậy không đánh để nàng đira.”

Đối mặt với trêu chọc như vậy, một nữ tử sẽ có phảiứng như thế nào nhỉ? Tạ Y Nhân căn nhắc một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt ngượngngùng, thấp giọng nói: “Phu nhân chê cười, kỳ thực là ta quá mức vụng về, tướngcông e sợ làm trò cười cho người trong nghề nên mới để ta ở trong nhà.”

Nàng quả thật đoán không sai, nghe được câu nói củanàng, quả nhiên các phu nhân đều vừa lòng nở nụ cười.

Lại một vị phu nhân lời nói đầy ý tứ nói: “Giải phunhân một mình phải quản lí toàn bộ nhà cửa, nói vậy chắc là thập phần vất vả?”

Câu này rõ ràng là châm chọc tướng công nàng keo kiệt,ngay cả một người hầu cũng không nỡ bỏ qua, nàng là một người chủ tử lại phảisống như tôi tớ. Trong đám người, có vài người đã không giấu được cười trộm.

Tạ Y Nhân cảm thấy đây chắc là báo ứng. Tướng công củanàng ở trong triều đình cướp đoạt hết con đường công danh của trượng phu cácphu nhân ở đây, đương nhiên các nàng sẽ tìm nàng báo thù. Cũng chẳng có gì totát, bị tổn hại một hai câu cũng sẽ không phải là mất đi khối thịt, ngược lạilại thấy tội nghiệp các nàng, bị tướng công nàng cướp đoạt hơn phân nửa thật làmấy khối thịt mấy tầng da. =.=

Nàng vờ khờ ngốc trả lời: “Không vất vả, phủ đệ lạikhông lớn, hơn nữa còn có một vị ma ma giúp đỡ.”

Một câu này hiển nhiên rất hợp với tâm ý của các vịphu nhân, vài anh mắt còn đảo qua lại, đều lộ ra ý vị thâm trường(ý tứ sâu xa)tươi cười.

Tạ Y Nhân đương nhiên biết rõ những ánh mắt kia đềumang hàm ý vui sướng khi người khác gặp hoạ, các phu nhân kia cho rằng nàngkhông cậy mạnh, chính là vì thật khờ, cái gì cũng không biết. Kỳ thực các nàngkia không biết được rằng, vị đầu bếp hộ viện kiêm luôn quản gia phòng thu chitrong phủ thượng thư là một mama thực sự rất lợi hại, nghe nói khi tuổi trẻ làmột thế hệ ma nữ tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ, còn được người đời xưng tênlà “Tia chớp điêu”.

(Min : Y Nhân tỷ làm cho muội hiểu được sâu sắc câunói : thông mình nhưng vờ ngốc nghếch mới thật sự là thông minh!)

Bất quá nếu nàng để lộ ra sẽ hỏng bét quần chúng thíchnghe ngóng, nàng cũng sẽ không thể tàn nhẫn đi đánh nát ảo tượng tự cho mình làthông minh của các nàng não bổ như vậy.

Nàng vẫn ra vẻ sợ hãi, mở to đôi mắt một cách mờ mịt,thiên chân(ngây thơ) nhìn mọi người.

“Giải phu nhân.” Một tiếng nói lanh lảnh chói tai củathái giám vang lên, “Hoàng hậu nương nương triệu Giải phu nhân yết kiến!”

Đến tận bấy giờ, trên mặt Tạ Y Nhân mới xuất hiện loạibiểu tình khác với hai loại khiếp đảm ngại ngùng lúc trước.

Loại vẻ mặt này khi nàng gặp đương triều hoàng hậunương nương xong lại càng thêm rõ ràng, nàng nhìn thấy một thân phương bào củahoàng hậu phất phất bảo toàn bộ cung nữ lui ra, sau đó mũi chân khẽ điểm nhẹmột cái, dùng kinh công bay đến bên cạnh nàng, rồi ngay lập tức ngã vào tronglòng nàng.

“Khinh Ba, nhân gia ta nhớ người muốn chết a ~~~ đếnđây đến đấy, mau để cho mama kiểm tra thân thể, hoàn hảo hoàn hảo, ngực ra ngựcmông ra mông, còn có thể bán được giá cao!”

Thanh âm thực quyến rũ làm cho người ta nhũn cả xươngcốt, động tác dâm đãng lại làm người ta giận sôi.

Tạ Y Nhân, cũng chính là Phạm Khinh Ba, nhanh chóngbắt được tay của ‘Hoàng hậu nương nương’ đang ở trước ngực nàng vừa xoa vừanắn, trán nổi gân xanh, “Mama người cái đầu! Vân Thải Thải, cầu xin ngươi nhớlại a, ngươi hiện tại không còn là tú bà của Cực Lạc lâu nữa, mà là Hoàng hậucủa Phượng Thị Hoàng triều! Mà ta cũng không phải hoa cô nương* nhà ngươi!”

(*kĩ nữ )

Phạm Khinh Ba phát hiện, nàng và “Hoàng hậu” thật sựduyên phận không phải là ít.

Khi nàng trọng sinh trên người Tạ Y Nhân – con gái củaTrấn Quốc công, vừa vặn là làm hoàng hậu bất thành mà trở thành tội nô. Sau khiGiải Đông Phong cưới nàng ra khỏi cung, nàng liền kết bạn với hai vị nữ tử vôcùng kì quái. Một người là Hoàng hậu thanh minh của tiên đế(vua trước), NgọcCao Dung truyền kì, một người khác chính là cái vị trước mặt này đây, trước kialà thiên hạ đệ nhất tú bà, còn bây giờ là đương triều hoàng hậu.

Cùng thê tử của hai hoàng đế trở thành bạn tốt, đâychính là điều duy nhất khiến nàng cảm thấy bản thân không uổng khi xuyên quađến đây.

Đáng tiếc là hai vị hoàng hậu này thế nào cũng khôngchịu thua kém. Một người thì làm hảo hảo Hoàng hậu không muốn, cứ cố tình trốnđi, bị tìm được thì lại đùa giỡn Hoàng thượng mang cầu* chạy mất, khiến chotiên đế một phen hoả thiêu Ngọc Dao cung giả chết, thuận tiện hãn hại luôn nhântình của Vân Thải Thải là Minh Nguyệt công tử lam hoàng đế; vị còn lại cũng khôngkém cạnh là bao, nghề gì không thích lại thích làm tú bà chuyên diễnxướng(hát), khiến cho ngay cả đứa nhỏ tám tuổi cung phải bỏ chạy, vừa được sắcphong làm Hoàng hậu không bao lâu liền để lại thư trốn đi, nói muốn tìm một nơikhông có ai nhận ra để mở lại thanh lâu.

(*cầu : cái khánh bằng ngọc, ở đây là cái ngọc tỷ củahoàng hậu)

“Đúng rồi, ngươi lần này làm sao nhanh như vậy đã bịbắt trở về rồi?”

Nàng nhớ bị hoàng hậu này đi lâu đây nhất là chạy đếnquan ngoại(biên ải) một năm rưỡi, bất quá lúc đó Minh Nguyệt công tử còn chưalên làm Hoàng đế.

Cái này không hỏi thì không sao, vưa nhắc đến một cái,Vân Thải Thải liền đầy mình hoả, nhíu mày trừng mắt, ngũ quan diễm lệ như hoahồng nở rộ. Nàng mắng: “Còn không phải do thế lực của ảnh các sao! Thanh Minhtrước kia nói ảnh vệ* có bao nhiêu lợi hại ta còn tưởng hắn khoa trương, đồvương bát đản, rốt cuộc là tên chết tiệt nào phát minh ra cái đội ảnh vệ hoànggia này!”

(* một loại thị vệ có nhiệm vụ bảo vệ hoàng tộc)

Phạm Khinh Ba liếc mắt dò xét Vân Thải Thải đang phátđiên một cái, không mặc không nhạt nói: “Ngươi chẳng lẽ không hội lấy bỉ chiđạo còn thi bỉ thân*sao.”

(* câu này hảo hữ nào bik chỉ ta nhá, ta chỉ biết đạiý nó là thu kẻ địch làm người của mình thì phải @,@)

Vân Thải Thải nhìn nàng, “Ngươi nói…”

“Nếu ảnh vệ lợi hại như vậy, sao không thu phục làmngười của mình? Thanh Minh ngơ ngác như thế còn có thể khiến cho hai người ảnhvệ đối với nàng ấy trung thành thề sống thề chết bảo vệ, ngươi thông minh xinhđẹp như vậy còn sợ không thu phục được mười tám người kia sao?”

(Thanh Minh là tên của vị hoàng hậu tiên đế ý)

Đôi mắt mị xinh đẹp của Vân Thải Thải bỗng loé lên, lộra nụ cười loại hồ li còn thua xa, nhéo nhéo khuông mặt Phạm Khinh Ba: “Ngươiđúng là lắm mưu ma chước quỷ!”

Nhéo thêm vài cái mới thu tay, nàng nhíu mày nói,“Khinh Ba, ngươi dạo này sao dung nhiều son phấn vậy?” Nhéo một cái mà ra đầytay của nàng.

“Uy! Lớp hoá trang của ta!”

Phạm Khinh Ba vội vàng đẩy nàng ra, chạy đến chỗ bàntrang điểm, bắt đầu trang điểm lại.

Kiếp trước nàng từng học qua trang điểm, bởi vậy nênkhi phát hiện bộ dáng bản thân càng ngày càng không giống Tạ Y Nhân, cũng khôngkinh hoàng nhiều lắm. Dù sao Giải Đông Phong cũng có tiếng là quái nhân, nàngkhông tham dự các loại tiệc tùng lễ hội cũng không lấy gì làm là, ngẫu nhiênmới gặp phải bữa tiệc không thể không đến này, cũng có thể dùng lớp hoá trangđể che dấu.

Lông mi sửa nhỏ đi một chút, mắt kẻ to ra một chút, gòmá đánh nhiều phấn một chút, hai bên má thì cho giống màu da một chút, một đôimắt thật to trên khuông mặt nhỏ nhắn trắng hồng như tiên nữ mĩ nhân giấng trầnxuất thế. Lại thêm chút kỹ xảo dịch dung, bất kì ai cũng không thể nhận raThượng thư phu nhân cũng với Khinh Bạc nữ ngày thương trong thành là một người.

“Nương nương, phượng liễn(kiệu) đến.”

Ngoài cửa, một giọng nói tinh tế ôn nhu vang lên.

Vân Thải Thải bĩu môi, gọi Phạm Khinh Ba đi ra ngoài,còn không ngừng lảm nhảm: “Thôi thôi thôi, thôi hồn nha, chính là tại cái dạngnày nên ta mới không cần làm hoàng hậu. Hừ, sớm muộn gì ta cũng phải thông đồngvới vài ảnh vệ bỏ trốn!”

Phạm Khinh Ba bị lôi kéo đi có chút đăm chiêu nhìn vềphía không trung, khoé miệng gợi lên một nụ cười không rõ hàm xúc.

Vân Thải Thải người này này thường thông minh chếtngười, nhưng chỉ khi tới gần phạm vi ba dặm của Minh Nguyệt, chỉ số thông mìnhliền giảm xuống một cách đáng thương =.=. Nàng thích trốn đi như vậy, dùng đầugối để nghĩ cũng biết Minh Nguyệt nhất định đã phái ảnh vệ canh gác ngày đêm,nói cách khác đoạn đối thoại vừa rồi đều đã bị nghe được.

Ai nha nha, không biết ảnh vệ đại nhân nghe khi thấyhoàng hậu nói muốn câu dẫn hắn bỏ trốn cảm giác như thế nào nhỉ?

Đang ẩn mình ở một nơi bí ẩn nào đó, hai ảnh vệ khônghẹn mà cùng rùng mình một cái.

Phạm Khinh Ba đi theo Vân Thải Thải đến bên ngoài điệnPhương Nghi thì mỗi người đi một ngã, một cung nữ dẫn nàng ngồi vào vị trí. Chỗcủa nàng ở bên cạnh Giải Đông Phong, điều này làm nàng thở phào nhẹ nhõm, maymắn không cần ngồi cùng đám phu nhân kia.

“Ngươi có khỏe không?”

Giải Đông Phong nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng,người khác còn cho rằng phu thê hai người tình thâm, kỳ thực hắn chính là đangxoa cho phấn trên mặt nàng nhạt bớt.

Phạm Khinh Ba cảm kích ngoắc ngoắc môi, đột nhiên nghethấy một tiếng cười nhạo khinh thường, nàng giương mắt lên liền thấy, kém mộtlà kinh ngạc đến lật bàn….. con hổ cha! Ngồi đối viện nàng cư nhiên là một nhàChu tướng quân! Chu tướng quân ngồi đối diện Giải Đông Phong, mà Chu Tử Sáchngồi đối diện nàng! Nàng quay đầu nhìn Giải Đông Phong, hắn cư nhiên còn trảcho nàng ánh mắt thật vô tội? Đây căn bản chính là chờ xem kịch vui a!

Hai người trao đổi ánh mắt như vậy, ở trong mắt Chutướng quân, hiển nhiên trở thành liếc mắt đưa tình, ý khinh thường trong mắtcàng tăng lên.

Giải Đông Phong nhìn ra Phạm Khinh Ba có chút khôngđược tự nhiên, liền châm một li trà cho nàng, thấp giọng nói: “Thoải mái thoảimái một chút, bọn họ không nhận ra đâu. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không biết đốivới ta tình huống như vậy rất đáng để chơi sao?”

Cuối cùng vẫn là một câu nói biểu lộ bản tính.

Phạm Khinh Ba cúi đầu cắn răng nói: “Ngươi đây là đangchơi với lửa!”

Thanh âm của nàng rất nhanh bị một trân nâng cốc chúcmừng át đi.

Hoàng đế ngồi ở vị trí bên trên không biết là nói gì,mọi người nhất tê tung hô vạn tuế, sao đó nâng chén cộng ẩm. Kế tiếp, tiếngtrúc thanh nhã vang lên, một nhóm mĩ nhân từ ngoài cửa tiếng vào, múa cùng hátvô cung xinh đẹp, đẹp không sao tả xiết. Các tân khách nhìn không chuyển mắt,tự nhiên sẽ không phải hiện ta ở giữa sân đang có hai người đang ăn uống thậpphần thất lễ tồn tại

Giải Phạm hai người tuy là phu thê hữu danh vô thực*,nhưng là ở phương diện này lại ăn ý khó có ai bằng. @,@

(*hữu danh vô thực: chỉ trên danh nghĩa chứ không cóthực)

“Ngô ngô, tay nghề của ngự thiên phòng thật tốt, khótrách ngươi thích tham gia yến tiệc trong cung như vậy.”

“Không phải vậy, phải nói là, chỉ cần là yến tiệc, tađây đều thích, chỉ là tiệc tùng trong các quan viên thường thường phải đượcmời, tính không ra tính không ra. Ngô, cái chân giò này thật ngon a. Ai nha,chỉ cần nghĩ đây đều là miễn phí, ta liền ăn đặc biệt vui vẻ.” (_._”)

“… Quỷ hẹp hòi, sớm muộn cũng no chết ngươi.”

Khi khúc nhạc ca múa dừng lại, hai người sớm đã khôiphục lại bộ dáng tao nhã đoan trang. Chính là cẩn thận nhìn một chút, vẫn cóthể phát hiện, trên bàn người khcs vẫn còn đầy rượu và thức ăn, mà trên bàntrước mặt hay người này đã sớm hết sạch, đã được bưng hoa quả trà bánh trangmiệng đến.

Phạm Khinh Ba được ăn cống phẩm hiếm thấy là quả lưuly, tư thái càng vui mừng, so với không khí không được tự nhiên đã sớm bị nàngquăng ra sau đầu.

Lúc này, Hoàng đế đại nhân ngồi trên cao nâng chénrượu nóng, hào hứng nói.

“Thường nghe thấy Chu tướng quân có một người contrai, kiếm pháp cao siêu, không biết trẫm có vinh dự được thưởng thức haykhông?”

Một lưu ly quả cứ như vậy mắc nghẹn trong cổ họng củanàng.