Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 46: Thố hải tình triều phiếm khinh ba



*Câu có hai nghĩa: “Khinh Ba ngập trong biển ghen sóngtình” hoặc “Cơn sóng nhỏ xuất hiện giữa biển tình” vì Khinh Ba cũng có nghĩa làcơn sóng nhỏ

Đêm đó, trong phòng ngủ của nhà họ Thư.

“Nương tử, nương tử.”

“Muốn gì?”

“Nàng có chuyện gì không vui sao?”

“Không có.”

“Nương tử không nên khách khí như thế. Nàng và ta đãlà phu thê, giống như cùng một cơ thể vậy, chuyện của nương tử đương nhiên cũnglà chuyện của vi phu, nương tử không vui, vi phu không thể không lo lắng. Đóchính là đạo phu thê, quý ở —”

“Con mắt nào của ngươi thấy ta không vui hả?”

Cuối cùng, Phạm Khinh Ba cũng không nhịn được nữa,quay người lại, không còn đưa lưng về phía hắn nữa. Vừa vặn nhìn thấy, dưới ánhnến, đôi mắt hắn sáng lấp lánh, và khóe miệng hắn hơi nhếch lên, cái bộ dángđắc ý sung sướng đó của hắn, người ngoài nhìn không thấy, nhưng nàng lại ở ngaybên cạnh hắn, dưới ánh nến sáng sủa, sao lại có thể không thấy chứ, trong lòngkhông khỏi có chút ảo não.

Tên mọt sách ngu ngốc đáng chết này, mọi lúc mọi nơi,đều có bản lĩnh khiến nàng phát điên lên được ấy, thực sự là khắc tinh của nàngmà.

Thư Sinh nghe thấy câu hỏi của nàng, cụp mắt xuống,mặt hơi nóng, dưới ánh nến khó mà có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn ấp úng nói:“Bởi vì hôm nay nương tử có vẻ, hiếm khi, không có hứng thú…”

“Hứng thú?”

“Ừm, chuyện vợ chồng ấy mà…”

Bàn tay Phạm Khinh Ba đang đặt dưới chăn nắm lại thànhquyền, cực kỳ căm giận, quả nhiên trong mắt hắn nàng chỉ là một con ngựa ngực!Vậy thì hắn thích nàng ở chỗ nào chứ? Thích tài nghệ cao siêu đa dạng phong phúcủa nàng sao? Thôi xong thôi xong, sao nàng còn tự hỏi mình vấn đề thích haykhông thích gì gì thế này, rõ ràng ngay từ đầu đã biết hắn chỉ là phải chịutrách nhiệm với nàng mới ở bên nàng mà… Thế này nghĩa là sao?

Hơi cắn môi, nàng cố gắng cười vài tiếng giả tạo, “Cònmột đám người ngay sát vách thế kia, ngươi cũng biết, bọn người võ lâm tai cóthể nghe được bốn phương tám hướng là đáng ghét nhất. Chẳng nhẽ ngươi chịu đểbọn họ nghe lén ****, ngoan, ta đi ngủ sớm một chút đây.”

“Ừm, nương tử nói cũng đúng.”

Bên trong cuối cùng cũng trở nên tĩnh lặng, đúng lúcPhạm Khinh Ba cho rằng đã thuyết phục được Thư Sinh, vừa mới thở phào một cái,thì đột nhiên ——

“Cho hỏi, đại hiệp, ngài đang làm gì thế?”

Đôi tay Thư Sinh không dừng lại, hắn còn ngẩng đầunhìn nàng đầy vô tội, đôi mắt kia nhìn khiến người khác chỉ muốn thở dài.

Mà Phạm Khinh Ba cũng thực sự thở ra: “Ai~~.”

Nghe thấy tiếng thở dài đó, hành động của Thư Sinhngừng lại, có chút buồn bã rút tay về, không ngờ lại bị đè lại.

Không chỉ thế, Phạm Khinh Ba còn xoay người, giơ chân,khóa lại đùi hắn. Cảm thấy thứ kia đang ở bên dưới bụng nàng, thở dài một cái,nàng dùng khẩu khí quyết tuyệt như người tráng sĩ tự chặt đứt cổ tay mình, nói:“Nào, chúng ta chiến nhanh thắng nhanh.”

Hai khắc* trôi qua.

*hai khắc tầm 30 phút

Phạm Khinh Ba vứt cái khăn vừa lau người xuống đất,mọi việc đã xong. Nàng kéo chăn, chui vào, chuẩn bị ngủ.

“Nương tử, nương tử.”

“Còn gì nữa?”

“Nàng có chuyện gì không vui sao?”

“… Xin hỏi, công tử, ngài vừa mới xuyên qua từ haikhắc trước à? Lời thoại này ngài đã nói rồi đấy!”

Để chặn cả cái đoạn lê thê dài dòng bên trênlại, Phạm Khinh Ba vội vàng nhảy sang vấn đề kế tiếp: “Làmthì cũng đã làm rồi, rốt cuộc con mắt nào của ngươi thấy ta không vui hả?!!!”

Thư Sinh ném sang một ánh nhìn đầy thương tổn, yếu ớtbuồn bã nói: “Nương tử, nàng chỉ qua quít miễn cưỡng thôi…”

Ánh nhìn nhỏ bé ấy khiến cho một người tim đập giatốc, huyết mạch phun trào, Phạm Khinh Ba, không nói hai lời, cầm lấy cái gối,ném về phía hắn, “Ngươi dám yêu cầu cao lên chút nữa đi tên khốn kia! Chê taqua quít? Muốn dùng ngôn ngữ tám nước để ** sao? Ta phun một ngụm nước muốikhông chết ngươi thì cũng phải đập ngươi bằng gối cho ngươi khó chịu!!!”

Trên thực tế, thể chất của Thư Sinh quả nhiên là khôngthể “tắt” được. Hỗn chiến một lúc, trong khi hắn còn đang đấu tranh một cáchtiêu cực, thì Phạm Khinh Ba đã ngủ trước rồi.

Ngay cả khi đang ngủ, nàng cũng nhíu mày, gương mặtvừa mới vận động xong nên đỏ hồng, hai bên mũi rịn một lớp mồ hôi mịn, hô hấpnhẹ nhàng, cực kỳ giống một bé vật nuôi dễ thương khiến người ta yêu quý.

Nương tử nhà hắn vẫn còn quen việc cất giấu mọi chuyệntrong lòng, thế này thì cuối cùng là hắn có địa vị như thế nào trong tim nàngchứ? Việc chủ động cầu hoan hôm nay, khác thường đến mức ngay cả chính hắn cũngcòn kinh ngạc, cũng chỉ vì hắn bất an trong lòng. Vẫn biết tình cảm của nàngđối với hắn không giống như tình cảm của hắn đối với nàng, chỉ là, dường như,nàng có chút mê luyến cơ thể của hắn, cho nên khi nàng đột nhiên không cuồngnhiệt trong chuyện phòng the thì hắn cảm thấy hoảng hốt đến khó hiểu.

Mong muốn nàng chú ý đến hắn, không cần biết nàng đangnghĩ đến cái gì, chỉ hy vọng nàng nhìn một người duy nhất là hắn mà thôi.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa hai đầu lông mày củanàng, giúp chúng giãn ra, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười, lại cũng có chút đaukhổ. Hắn ôm nàng vào lòng, chạm vào mái tóc nàng, nhắm mắt nói thầm: “Cái têngiảo hoạt nhà ngươi, không nói gì với ta. Chính bởi vì ngươi, mà ta không màngđến mọi thứ…”*

* Tạm dịch từ nguyên văn: “Bỉ giảo đồng hề, bất dữ ngãngôn hề. Duy tử chi cố, sử ngã bất năng tức hề…” là một câu trong thơ ca thờinhà Tần trước kia, tuy nhiên vốn là câu của thiếu nữ nói với tình lang =))

Hôm sau, Phạm Khinh Ba bị tiếng đập cửa của Phạm Bỉnhđánh thức.

Mặt trời lên cao ba sào, giảng đường bên cạnh phát ratiếng đọc sách lanh lảnh, Phạm Khinh Ba mấy ngày gần đây rất thèm ngủ, hôm naydường như còn thèm ngủ hơn. Mơ mơ màng màng mặc xong y phục, xuống giường, mởcửa, dựa vào một bên cửa, nàng vừa ngáp vừa hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Giờ Tị canh ba rồi, chủ nhân.” Phạm Bỉnh đặt nước đểsúc miệng và rửa mặt, cùng với khăn mặt trên cái giá, rồi xoay người lại mangbữa sáng đến.

“À.” Đầu óc Phạm Khinh Ba vẫn còn hơi mơ màng.

Phạm Bỉnh bồi thêm một câu: “Hôm nay có sách mới đến,giờ Thìn bốn khắc chủ nhân ngài phải mở cửa hàng.”

“Ừm.” Phạm Khinh Ba nhổ nước súc miệng ra, lên tiếng,rồi cầm lấy khăn lau mặt. Nàng dần dần mở mắt, thấy Phạm Bỉnh đã ở ngay trướcmặt từ bao giờ, bị dọa sợ đến ném cả khăn xuống đất, cơn buồn ngủ cũng chạy mấthơn nửa, “Ngươi muốn hù chết cha ta à!”

Cái mặt của Phạm Bỉnh bị nhéo đẩy ra thật xa, khiếncho mắt mũi miệng đều bị méo mó, nhưng dù vậy, hắn vẫn làm hết phận sự củamình, nhắc nhở nàng.

“Chủ nhân, giờ Thìn bốn khắc phải mở cửa, bây giờ đãlà giờ Tị rồi, nói cách khác, ngài đã muộn một canh giờ rồi. Ngoài cửa Hoan HỉThiên khách hàng người ta đã xếp thành hàng dài khủng khiếp từ tận canh bốn kiakìa, họ còn đang định góp tiền tìm người xử lí ngài nữa đấy. Mà đúng lúc trongthành gần đây có rất nhiều người giang hồ, quơ vài cái cũng tóm được một đống,giá giết người cũng rẻ y như giá cải trắng ấy…”

“A —”

Cùng với tiếng thét thê lương, Phạm Bỉnh thấy trướcmắt nhoáng qua một cái, Phạm Khinh Ba đã không còn tại đó nữa, bánh bao trênbàn cũng ít đi hai cái.

Chớp chớp mắt, tình cảm sùng bái của hắn như muốn trànra ào ào: “Chủ nhân thật lợi hại! Chủ nhân thật oai phong!”

Tán thưởng say sưa một lát, đột nhiên nhớ ra —— “Chủnhân! Bên ngoài nguy hiểm lắm!!! Giết người cướp của như cải trắng a!!!”

Phạm Bỉnh đuổi theo, sau đó từ cửa giảng đường đốidiện cũng có một người chạy vội ra, miệng hô: “Nương tử, nàng sao lại để tóctai bù xù thế kia mà ra ngoài!”

Giữa ban ngày ban mặt, hai người này, một người tự phếvõ công, một người giấu giếm võ công, hiển nhiên không thể sử dụng khinh công,chỉ có thể chạy đuổi theo. Vì thế, vào lúc quá ngọ, đầu đường Hoàng thành xuấthiện một cảnh giật gân đáng nghi, một phụ nữ tóc tai bù xù chạy như điên, haingười đàn ông, một người cầm lược, một người cầm theo đĩa thức ăn theo sát phíasau. Nữ tử kêu thê lương, nam tử phía sau kêu —— càng thê lương hơn.

Là truy sát? Hay là truy cầu? Tam giác tình? Nam Amang thức ăn đến thấy nam B đang chải đầu cho nữ tử mới biết nàng bắt cá haitay? Hay đây chỉ là một trong những chuyện quái quỷ trong tháng bảy? Mời cácbạn đón xem “Bước vào Huyền học*”

*huyền học: triết học duy tâm, siêu hình

Người sưu tầm những câu chuyện dân gian cho “chuyênmục Huyền học của quán trà Tiêu Dao” viết xong những chữ cuối cùng này, cấtsách vở, vừa lòng thỏa ý đi về quán.

Còn bên kia, Phạm Khinh Ba bùng nổ cả một đường, thậmchí còn cho hai vị cao thủ hít khói, cuối cùng cũng chạy tới nơi trong thờigian ngắn nhất. Từ xa đã nhìn thấy oán khí ngập trời trong vòng bán kính nămmét quanh Hoan Hỉ Thiên.

Phạm Khinh Ba lau hết bụi bặm trên mặt, sau đó chuyểnđổi nét mặt, đi về phía trước.

“Tới rồi tới rồi. Phạm chưởng quầy tới rồi!”

Chẳng biết ai hô lên như thế, mọi người đều quay đầulại, vẻ mặt đầy sát khí, nhưng ngay khi nhìn thấy Phạm Khinh Ba thì sửng sốt.

Nàng tóc tai bù xù, đầy bụi bặm, quần áo xộc xệch,trông thật thảm hại, khóe môi còn thấy vết máu mơ hồ, tựa như vừa mới chui ratừ một trận chiến sinh tử vậy. Sự kinh hãi, tức giận của mọi người cũng tiêumất hơn nửa, một số phụ nữ tốt bụng trong đám người còn lo lắng đi đến đỡ nàng,“Phạm chưởng quầy, có chuyện gì xảy ra thế? Ngươi không sao chứ? Có cần tìm đạiphu đến xem không?”

Kinh thành gần đây vàng thau lẫn lộn, thường có đánhnhau bằng binh khí, tai hoạ như cá nằm trong chậu, người dân trong thành liênlụy bị thương nhiều như cơm bữa. Phụ nữ còn thảm hơn, nghe nói có mấy tên háihoa tặc còn lẫn vào trong đám người võ lâm, định đục nước béo cò, tuy rằngngười trong võ lâm chính phái cùng với quan phủ địa phương đều toàn lực cố gắnggiữ gìn an ninh trật tự, nhưng phụ nữ trong thành người người đều cảm thấy bấtan.

Dáng vẻ của Phạm Khinh Ba lúc này, không thể khôngkhiến người ta nghĩ đến vài chuyện cực không tốt.

Phạm Khinh Ba thấy mọi người vây đến, vội vàng lau“vết máu” nơi khóe miệng, gượng cười, nói: “Ta không sao, chẳng qua lúc nãy đitrên đường thấy có đánh nhau, vô ý bị chưởng phong hay là kiếm khí gì đó đánhphải, hôn mê một lúc, tỉnh lại thì chẳng biết đã mấy canh giờ, nên phải chạythục mạng đến đây.” Ngừng một chút, nàng đột nhiên vỗ ngực ho khan, một lát saumới dừng, “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, cũng thực sự xin lỗi đã khiến mọingười chờ lâu, ta…”

“Không sao không sao, đừng nói xin lỗi làm gì, ngươikhông có chuyện gì là tốt rồi! Ngươi xem ngươi kìa…”

Mọi người đã từng gặp nàng tức giận nổi bão, từngchứng kiến nàng châm chọc khiêu khích, cũng từng thấy dáng vẻ mạnh mẽ giỏigiang của nàng, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng yếu ớt đáng thương đếnthế nên đều khiếp sợ. Nếu nói lúc đầu còn ba phần tức giận, thì hiện giờ mộtchút cũng chả còn, trái lại họ còn luôn miệng an ủi. Muốn nàng về nhà nghỉngơi, nhưng cũng nôn nóng muốn xem chuyện tình đẹp đẽ công khai của thái phóCông Dã Bạch, nên nhất thời cũng có chút do dự.

Phạm Khinh Ba thấy thế thì vội vã lắc đầu, kiên cườngnói: “Ta chỉ bị thương một chút thôi, không sao, làm mọi người chờ lâu như vậyđã thật có lỗi rồi, làm sao có thể để mọi người tay không mà về được chứ? HoanHỉ Thiên vẫn cứ kinh doanh như bình thường thôi!”

“Tốt! Phạm chưởng quầy quả nhiên là một nữ trượngphu!” “Là phụ nữ mà không thua đấng mày râu!” “Thật là một phụ nữ tháo vát!”

Cứ thế, Phạm Khinh Ba bước vào Hoan Hỉ Thiên dưới sựbao vây của đám đông ủng hộ rầm rộ ấy, thành công biến đổi từ một con người vôlương tâm còn đến muộn thành một người phụ nữ hào kiệt có tình có nghĩa cótrách nhiệm một cách hoa lệ.

Bên cạnh đó, hai người đuổi theo nàng, đã nhìn thấytất cả, đều trở nên trầm mặc.

“Vết máu trên khóe miệng nàng là từ đâu mà ra?” Đôimắt Thư Sinh có chút phức tạp.

“Bữa sáng hôm nay là bánh bao nhân thịt gà viên, cótương ớt.” Đôi mắt Phạm Bỉnh cũng có chút phức tạp.

“Xem ra ta còn cần phải nói chuyện một chút với nươngtử mới được.” Thư Sinh thì thào tự nhủ.

“Ừm, đúng đúng, phải nói chuyện một chút.” Phạm Bỉnh,hiếm hoi mới được một lần tán thành Thư Sinh.

Thư Sinh như tìm được tri âm, cảm động nhìn Phạm Bỉnh,“Thủ Hằng, ngươi cũng nghĩ thế à? Bịa đặt để làm người ta vui vẻ. Lừa gạt ngườikhác là sai, che giấu khuyết điểm như thế, thật sự là không tốt. Cái sai lớnnhất là nàng còn để đầu tóc còn chưa chải như thế mà đã ra ngoài! Đối với phụnữ, dáng vẻ là quan trọng nhất! Dáng điệu khi để thả tóc, thân thể mảnh mai ấychỉ thích hợp trong khuê phòng thôi, sao có thể cho người ngoài nhìn thấy!”

— ThưSinh ngươi thật sự là quá chấp nhặt chuyện tóc tai rồi đấy.

Sau khi nghiến răng nghiến lợi nói ra hết tất cả nhữnggiận dỗi trong lòng, cuối cùng hắn mới nhớ ra còn có một người ở bên cạnh, “ThủHằng, ngươi thấy có đúng không?”

“Gì?” Phạm Bỉnh không phát hiện ra mình đã dần dầnquen với cách xưng hô này, bây giờ hắn vẫn còn đang rơi vào thế giới thần thánhvô hạn của bản thân, thấy có người hỏi đến mình, mắt liền sáng như sao, vẻ mặtngưỡng mộ lại sùng bái, nói: “Gặp nguy không loạn, mặt không đổi sắc, tùy cơứng biến, chỉ hươu bảo ngựa[1], đổi trắng thay đen, chủ nhân thật lợi hại! Chủnhân thật oai phong! Ta muốn học ta muốn học!”

“…”

Lúc này, Thư Sinh không biết là nên khen hắn đã có thểdùng đúng thành ngữ, hay là nên giáo dục lại hắn, không cho hắn học theo cáixấu nữa. Điều duy nhất hắn có thể khẳng định chính là, nề nếp nhà này, phảisửa. Lúc xác định được điều này, hắn lại đau xót khi biết rằng, nếp nhà khôngphải là điều mà hắn muốn chỉnh là có thể chỉnh được.

Muốn chỉnh nếp nhà, tất nhiên trước tiên phải chấnchỉnh cái uy của người chồng.

Chấn chỉnh lại cái uy của người chồng ư… Nhớ lại quákhứ một tháng trước, từ lúc tân hôn tới nay, vẻ mặt Thư Sinh trở nên mờ mịt,với hắn mà nói, đây là cụm từ huyền ảo hoang đường và kì lạ.

Bộ não khác với những người bình thường khác, tên ThưSinh này là một người vừa thực tế lại vô cùng tin tưởng sách vở, thế nên mấychữ lúc nãy chỉ lướt qua trong óc hắn như gió lướt nước, không còn một chút dấuvết nào. Bỏ cái biểu tình mờ mịt đó đi, hắn cố nghiêm mặt, mắt nhìn chăm chú,bắt đầu nghiên cứu một vấn đề vô cùng nghiêm túc, đó là “Tối hôm qua nương tửrốt cuộc là vì sao giận dỗi”.

Vì thế, khi hắn về đến nhà, hắn lấy ra một quyển sáchmà lúc mới mua chưa có thời gian đọc, nghiên cứu tiểu thuyết mà có người nói lànương tử nhà hắn viết.

Vừa nhìn lướt qua, miệng Thư Sinh đã không khép lạiđược, mắt không ngừng biến hóa từ hoang mang, kinh khủng, hoài nghi, buồn rầu,chợt hiểu, biểu tình trên mắt hắn cứ thế tuần hoàn không ngừng. Cuối cùng đếnlúc chẳng biết là vòng tuần hoàn thứ mấy, thì hắn không nhịn được nữa, cầm lấycuốn sách, đi tới Hoan Hỉ Thiên.

Khi đó đã là chạng vạng rồi, trên cửa Hoan Hỉ Thiêntreo bảng “Đã hết sách mới, ngừng kinh doanh ba ngày.”

Thư Sinh cho rằng hẳn là Phạm Khinh Ba đã kết thúccông việc rồi, đang chuẩn bị trở về, thì bỗng nghe được hai tiếng hét.

“Tiểu Phạm đáng chết!!! Ngươi dám hãm hại cha ta a!!!”

“Phạm Khinh Ba!!! Ta bóp chết ngươi!!!”

[1] Chỉ hươu bảo ngựa: câu này trong tích: thờiTần Nhị Thế, thừa tướng Triệu Cao muốn tiếm quyền, nhưng lại sợ các đại thầnkhác không ủng hộ. Triệu Cao bèn nghĩ ra cách thử; Triệu Cao biếu Tần Nhị Thếmột con hươu và nói: “Đây là con ngựa”. Nhị Thế cười: “Thừa tướng lầm rồi, saolại bảo hươu là ngựa”. Triệu Cao lại hỏi các quan đại thần. Người thì nói thậtbảo đây là hươu. Kẻ lại nói theo Triệu Cao cho đây là ngựa. Sao đó Triệu Cao âmthầm giết chết những người nói là hươu. Đó là cách để Triệu Cao tìm ra đượcnhững kẻ nào phục tùng mình, kẻ nào không.