Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 42: Dạy yêu (trung)



Khi Thư Sinh còn nhỏ, cha mẹ hắn đều qua đời, Ưu Đàmgiáo bắt đầu sa vào cảnh ngộ bi thảm, còn nhỏ tuổi đã phải theo đại trưởng lãodây thần kinh chưa từng mắc đúng chỗ hối hả ngược xuôi nam chinh bắc chiến, àthì thực ra là đi chung quanh tìm hoa lan quý hiếm để dỗ nữ nhân —— nữ nhân nàychính là Tần Thắng Lan Tần đại nữ hiệp yêu lan như mạng bị hắn vô tình hạ độcmù mắt.

—— Hồi đó trượng phu của Tần nữ hiệp đương nhiên đãqua đời khi còn trẻ, đại trưởng lão không phải tiểu tam, nhân đây thanh minhluôn.

(tiểu tam: người thứ ba xen vào phá hoại tình cảm yêuđương của người khác)

Nói thì nhiều như thế, nhưng thật ra chỉ thầm nghĩ cómột điều, tuy học vấn của Thư Sinh có thể nói là tài năng không dưới năm xe chứhá gì lại chỉ có tám đấu*, nhưng trên thực tế thì hắn chưa bao giờ học một cáchthật sự. Sau khi nhận biết các chữ thông dụng và ít thông dụng nhờ vào sách ydược của đại trưởng lão, hắn lập tức quyết định không học y, dứt khoát kiênquyết tiếp tục đọc tứ thư ngũ kinh, kinh, sử, tử, tập, tự học mới thành đượcnhư ngày hôm nay.

(*nguyên văn: 不下五车才高岂止八斗,”bất hạ ngũ xa tài caokhởi chỉ bát đấu”, ý ở đây có lẽ là vượt xa với mọi người thường nghĩ. Tiện thể‘đấu’ ở đây là đồ đựng rượu thời xưa, có thể coi là đơn vị đolường.)

Chỉ là một Thư Sinh chưa bao giờ được tiếp nhận giáodục chính quy truyền thống như thế, hặn vạn vạn lần không ngờ lần đầu tiên lênlớp học bài của cuộc đời hắn lại như thế…

Sinh động sao? Có sinh động, đó là vì chính mình khỏathân ra trận thẳng thắn với nhau mà.

Hình tượng sao? Có hình tượng, thì là đối chiếu hiệnvật giảng bài thuyết minh ngay tại chỗ chứ sao.

Hoạt bát sao? Có hoạt bát, giở trò lăn qua lăn lại lậtđi lật lại thay đổi không biết bao nhiêu tư thế lại không hoạt bát à.

Lý thú sao? Có thể có thú… mới là lạ! Ai cũng nói lòngdạ nữ nhân rất yếu đuối, cấu tạo lòng dạ nương tử nhà hắn chắn chắn không giốngnữ nhân khác! Không thì sao có thể tại thời khắc mấu chốt kia đột nhiên đẩy hắnra? Để lại một câu “Hôm nay dừng ở đây, muốn biết phần sau thế nào, để buổi họctới sẽ rõ”?

Đến khi hắn hồi phục lại tinh thần đuổi theo tới thưphòng, nhìn thấy cửa khóa chặt đang muốn tung một chưởng đánh hỏng, bên tronglại truyền đến một câu rất ác liệt mà sắc bén “Người đã tự phế võ công xin tựtrọng”. Hắn chỉ dừng lại trong chớp mắt, sau đó lập tức quyết định tha cho cáicửa này, mở miệng đang muốn nói gì đó, ai ngờ mới phun ra được một chữ nươngtrong nương tử, bên trong lại chua xót tung ra một câu ——

“Vi thê phá đồng nam vô số làm sao có thể xứng vớingười chỉ bị người ta phá chứ chưa phá ai bao giờ như phu quân ngươi cơ chứ?”

Một câu này thành công giội tắt tất cả các loại khídiễm* trên người Thư Sinh, cả người hắn ủ rũ. Bài giảng vừa rồi ngoài việc làmcho hắn dục vọng không có chỗ phát muốn sống không được thì vẫn có một lợi ích,ít nhất hắn đã biết thì ra lần đầu tiên của nữ nhân khác với của nam nhân, thìra lần động phòng đó nương tử chảy máu không phải bởi vì “da thịt vô cùng mịnmạng dễ bị thương”…

(*khí diễm: kiêu ngạo – thường mang ý xấu)

Là hắn sai, là hắn không biết, ngay cả một lần kinhnghiệm trước khi thành thân cũng không xuất phát từ tự nguyện mà toàn bộ quátrình đều nhắm chặt mắt lại, thêm nữa đã là nhiều năm trước nên các tình tiếtđã sớm không có chỗ để xét rõ… Sớm biết có ngày hôm nay, trước kia theo đạitrưởng lão học chút y dược có phải tốt không cơ chứ? Đáng giận nhất là kẻ dựngchuyện xấu sinh động như thật này! Bịa đặt! Chỉ hươu bảo ngựa*!

(*Chỉ hươu bảo ngựa: đổi trắng thay đen, nói sai sựthật)

“Người ta nói ta phá vô số đồng nam thì ta liền thânkinh bách chiến sao? Người ta còn nói ngươi là nam nhân biết pháp thuật ngươicó phải không!”

Cùng với lời nói nhỏ nhẹ này là tiếng một chồng sáchđập vào cửa, Thư Sinh hoảng sợ, lúc này mới phát hiện mình không cẩn thận đãnói luôn những điều mình suy nghĩ trong lòng ra, vâng vâng dạ dạ trả lời: “Việcnày… từ sau khi trúng phải nỗi khổ cổ độc năm đó, vi phu xác thực đã nghiên cứumột chút pháp cổ thuật… Nhưng việc này người trong giang hồ cũng không biết,làm sao dân chúng kinh thành lại biết nhỉ? Hừm, quả nhiên dưới chân thiên tửtoàn là ngọa hổ tàng long người tài xuất hiện lớp lớp a…”

Trong thư phòng yên lặng một lát, sau đó lập tức làmột tiếng ầm ầm rất lớn, cửa bị đập kịch liệt chấn động.

Thư Sinh di hình đổi ảnh một cái, tránh mấy miếng ngóitrên mái hiên rơi xuống mang theo vô vàn tầng bụi, sau đó cánh cửa kia khôngcần hắn phải động thủ cũng đã lưng lay sắp đổ, trong lòng gào thét: không phảilà lấy giá sách phá cửa chứ… Nương tử nhà mình thật là mạnh mẽ khác hẳn ngườithường a… Á, chờ đã!

“Nương tử! Chồng sách giá bên cạnh vi phu còn chưađọc, không thể huỷ a!”

Hắn lo lắng thấp thỏm chờ nàng trả lời, chỉ chờ đượcmột chữ rất vang rất có lực rất khí phách:“Cút!

Cứ như vậy, đôi vợ chồng này chấm dứt phân phòng, cũngđúng ngày hôm đó lại bắt đầu phân phòng. Thư Sinh mới từ “Nương tử không pháthân vô số đồng nam” suy ra “Nương tử không có tương đối yêu đồng nam”, vui vẻchưa được bao lâu lại cảm thấy buồn bã, từ “Trước khi thành thân thân thể nươngtử là hoàn bích” suy ra “Quả nhiên nương tử ghét bỏ hắn trước khi thành thânthân thể đã không còn hoàn bích”, sau đó, không có sau đó. Hắn lâm vào trongmây đen sương mù, tâm sự nặng nề chậm chạp bước đi.

Hả? Hình như có tiếng gì đó? Không quan trọng, hắnphải về phòng, muốn tỉnh táo lại, muốn suy nghĩ kĩ, xem nên làm như thế nào mớicó thể lấy lại lòng nương tử, khiến nàng hồi tâm chuyển ý…

Thư Sinh như du hồn bay về phòng, để lại Phạm Bỉnh rơilệ đầy mặt đứng trước cửa thư phòng hoàn toàn không được nhìn đến, hai mắt hắntrống rỗng không tiếng động gào thét: Ta quá dễ dãi sao! Chủ nhân chê ta chướngmắt đuổi ta ra khỏi thư phòng, họ Thư càng tuyệt tình hơn, làm bộ như khôngnhìn thấy ta! Vì sao! Vì sao mỗi lần người ta điểm huyệt ta cũng không nhớ đếnviệc giải huyệt!

Thật hiển nhiên, hắn nhớ tới chuyện bị điểm huyệt vẻnvẹn một ngày một đêm ở ngày đại hôn của gia chủ nhà hắn.

Vết xe đổ vẫn còn chưa xa, giẫm lên vết xe đổ mớinhanh làm sao, bi thương sao, là phi thường bi thương!

Nhưng Phạm Bỉnh là người thế nào chứ? Có tiếng là lòngdạ hẹp hòi bảo vệ chủ nhân bài xích người ngoài có oán tất báo! Lần đầu tiên gián tiếp lần thứ hai trực tiếp vì ThưSinh mà chịu khổ chịu khổ bảo hắn có thể không phản kích sao? Không có khảnăng!

Tuy trong gia quy nói, không thể đánh nhau ẩu đả hạđộc sát hại, nhưng tục ngữ nói rất đúng, trên có chính sách, dưới có đối sách.Mọi người đểu biết, việc nhà của hai nhà Thư Phạm đều giao cho hắn, ví dụ nhưnấu cơm. hắn đương nhiên sẽ không làm những chuyện thú vị cấp thấp như hạ độc,nhưng mà phun phun một chút nước miếng lại thêm nhiều ớt nhiều hành mà hắn vớichủ nhân ăn được Thư Sinh không ăn được thì vẫn là những chuyện rất thú vị.

Hừ, họ Thư này không ăn sẽ đói, thể chất sẽ kém đi, tachỉnh không chết hắn sao!

Vì thế, ngày tiếp theo, Thư Sinh việc nhân đức khôngnhường ai tự đặt mình vào trong tình huống nước sôi lửa bỏng. Ban ngày khôngchịu nổi sự tàn phá của đồ ăn, nhưng mà Phạm Khinh Ba với hắn lại tương kínhnhư tân* hết sức hài hoà, chỉ là vừa đến ban đêm lại có khóa học sinh lý cực kỳtán ác đến phát điên chờ hắn, bởi vì trong lòng còn ngượng ngùng, hắn không dámkiên quyết tiến tới, mỗi lần chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, khổ không kể đâucho hết.

(*tương kính như tân: sự tôn trọng lẫn nhau của vợchồng)

Đảo mắt đã là giữa tháng bảy, lễ tiết tập tục ở thờiđại này so với Trung Quốc cổ đại thật ra không khác nhiều lắm. Chỉ là Phượngthị Hoàng Triều từ trước đến này đều sùng bái đạo Phật, cho nên dân gian cơ bảnđều ăn Tết Trung Nguyên, tục ngữ gọi là Quỷ lễ chứ không gọi là lễ Vu Lan.

Ngày hôm đó, trời âm âm, không khí hơi ẩm ướt, từngnhà đều chuẩn bị đồ cúng, chỉ có mỗi nhà họ Thư vẫn thanh tịnh như thường.

Phạm Khinh Ba sợ quỷ, nếu nói kiếp trước chỉ là tinsợ, như vậy kiếp này sau khi đượcdiện kiến đám quỷ ở địa phủ “thẩm mỹ dị thường” “lôi thôi lếch thếch”, trình độsợ có thể nói là đạt đến đỉnh điểm. Bởi nàng vô cùng biết rõ, tháng bảy chínhlà tháng quỷ môn quan mở rộng nhất, giữa tháng bảy đúng là ngày âm khí nặngnhất, mà quỷ, bộ dạng chính xác là vô cùng đáng sợ.

Ngày này năm ngoái, khi những người khách chuẩn bịthức ăn nhân gian để các vị tổ tiên hưởng dụng, bình thường cả nhà Phạm KhinhBa sẽ dán đầy bùa vàng, sau đó lôi kéo Phạm Bỉnh dương khí dồi dào đánh cờ suốtđêm. Năm nay trong nhà có thêm Thư Sinh, đương nhiên phải cân nhắc ý kiến củahắn. Nàng vốn tưởng hắn cổ hủ lại tuân theo khuôn phép cũ như thế sẽ muốn dựatheo lẽ thường mà làm, dù sao tế tổ cũng xem như là lễ rất lớn, ai ngờ hắn thếmà lại đồng ý nguyện vọng của nàng.

Nàng cho rằng hắn bị dâm uy của nàng cưỡng bức nên mớithoả hiệp, còn chủ động tỏ vẻ nếu hắn muốn bái tế cha mẹ nàng sẽ giúp đỡ chuẩnbị đồ vật, nhưng trái lại hắn lại an ủi nàng, nói là đối với cha mẹ hắn cũngkhông nhớ rõ cho lắm, cũng không biết bọn họ thích ăn cái gì, cứng rắn chuẩn bịcó khả năng sẽ ngược lại chữa tốt thành xấu. Phạm Khinh Ba vốn đang nghĩ sẽnhìn hắn với cặp mắt khác xưa nháy mắt lại thấy bất lực, thì ra hắn không hiểutình hình, chỉ là nếp nhăn của não rất kỳ dị mà thôi.

Nàng lại nghĩ tới hai cái đồ gì đó đã phát hiện trongthư phòng, hôn thư* của nàng và Thư Sinh với cả một chồng phong thư chưa đọc,khóe miệng lại cười một cách quỷ dị.

(*hôn thư: tựa như giấy đăng kí kết hôn hiện giờ)

“Tướng công, ta muốn ra ngoài một chuyến, có gì muốnta mang theo không?”

Nhìn biểu tình đột nhiên dịu dàng của nàng, giọng nóimềm mại yếu đuối này, Thư Sinh tự nhiên được sủng mà vừa mừng vừa sợ, sống lưngvẫn theo phản xạ mà rùng cả mình. “Không, không cần. Nương tử đi đường cẩnthận, đi sớm về sớm, cẩn thận đường trơn, có muốn mặc thêm áo ngoài vào không…”

Sau lưng hắn, Phạm Bỉnh nhiều lần há mồm lại bị cướphết cả lời thoại đen sì mặt, lạnh lùng nói:“Đã đi xa lâu rồi.”

Thư Sinh ngượng ngùng quay đầu, Phạm Bỉnh hừ mộttiếng, quay đầu tránh né. Thư Sinh cúi xuống, sờ sờ mũi, tiếp tục không yênlòng mà lên lớp.

Đây là một ngày đặc biệt, đó là lý do vốn phải dạy họcđến giờ Dậu, canh ba giờ Thân đã dạy xong. Thư Sinh tuyên bố tan học, lại dặnhọc trò vài câu về nhà sớm không được chạy loạn khắp nơi, sau đó chống má lâmvào trầm tư.

“Này, ngươi nói xem mấy ngày nay phu tử có phải rất kìlạ hay không?” Một đứa nhỏ vừa thu dọn sách vở vừa hỏi người bên cạnh.

“Đúng vậy, sắc mặt phu tử rất kém, có phải sắp chếtkhông nhỉ?” Đám trẻ này luôn không từ bỏ suy nghĩ phu tử nhà mình là ngườichết.

“Ngu ngốc!” Bì Đản khoanh tay, cả mặt khinh bỉ nhìnđứa nhỏ đang nói chuyện.

Bạn trẻ kia không phục, “Không phải thì ngươi nói xemlà tại sao?”

Bì Đản bí hiểm nhìn phu tử đang ngẩn người, quay đầuquét mắt nhìn mọi người một lần, vừa lòng khi thấy lực chú ý của mọi người đangở trên người mình, sau đó chắp tay sau lưng ra vẻ tiểu đại nhân đi vài bước mớiđắc ý mở miệng: “Ấn đường* phu tử biến thành màu đen, tám phần là chuyện phòngthe không thuận lợi!”

(*ấn đường: phần giữa hai lông mày – chắc ai cũngbiết)

“Oa!” Một đám trẻ nhỏ gào to thét nhỏ như kiểu hiểulắm, Thư Sinh vẫn còn xuất thần, hồn nhiên chưa thấy.

Bì Đản ngửa đầu, chính là đang hưởng thụ ánh mắt sùngbái của mọi người, đột nhiên một giọng nói vang lên, “Chuyện phòng the là cáigì a?”

Hắn cúi đầu một cái, nhìn Tiểu Nha đang giật giật gócáo hắn, lại thấy trên mặt mấy bạn nhỏ khác đều lộ ra vẻ nghi hoặc như thế, lúcnày mới phát hiện thì ra mọi người “Oa” chẳng phải bởi vì sùng bái kiến thứcrộng rãi của hắn, mà là bởi vì hắn vừa nói một từ mà bọn chúng không biết.

“Cái này mà cũng không biết? Các ngươi thật vô dụng!”Bì Đản bĩu môi, “Chính là chuyện mà cha mẹ các ngươi đóng cửa làm ở trong phòngý!”

Tiểu Nha nửa hiểu nửa không gật đầu, lại hỏi: “Thế BìĐản làm sao mà biết được nha?”

Bì Đản xoa xoa mái tóc của nàng, “Ngốc quá! Lúc mẹ tachuyện phòng the không thuận lời luôn là bộ mặt này, sao ta không biết được!”

Tiểu Nha càng hoang mang, “Nhưng Bì Đản ngươi khôngphải, không phải là không có cha sao?”

Bì Đản trừng to mắt, càng thêm dùng sức vò tóc nàng,đến hoa cài trên đầu đều rơi xuống, hét lớn:“Ngươi quá ngu ngốc! Sao ta lạichơi với kẻ ngốc như ngươi nhỉ! Ha! Từ nay về sau đừng theo ta nói nhảm!”

“Ô oa!” Tiểu Nha bị dọa khóc lên.

Thư Sinh cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc, như vừamới tỉnh mộng, từ bục giảng đi tới, trong đầu vẫn còn nút thắt chưa thể mở. Vừarồi xảy ra chuyện gì vậy? Không phải tan học lâu rồi sao?”

“Khụ.” Có người rốt cục không nhịn được đi ra khỏi chỗnấp.

Phạm Khinh Ba vừa về liền nghe thấy bọn trẻ đang bànluận sôi nổi trong sân, nghe thấy thú vị nên không tính sẽ ra mặt sớm, sau đóTiểu Nha nhắc tới chuyện Bì Đản không có cha, trong lòng nàng căng thẳng, sợlời nói vô tâm của trẻ con làm tổn thương Bì Đản, đang do dự có nên tham giavào không lại chợt nghe thấy tiếng khóc váng đầu của Tiểu Nha.

—— quả nhiên nàng rất xem nhẹ con Ngũ Tỷ a.

“Tiểu Nha đừng khóc đừng khóc, đến đây a, tỷ tỷ ôm.”Nàng ngồi xổm xuống ôm tiểu cô nương vào trong lòng, bỗng nghe thấy trên đỉnhđầu truyền đến tiếng hít không khí, ánh mắt bay đến bộ dáng đang khẽ nhếchmiệng thèm muốn của Thư Sinh. Nha, đây là phạm quy, tướng công không thể nảysinh như thế a!

Phạm Khinh Ba cố nén xúc động muốn cười, toàn tâm toàný trấn an Tiểu Nha. Không thể phủ nhận là từ đầu nàng giận tên ngốc này, muốntrừng phạt hắn thật tốt, nhưng qua mấy ngày nay, tức giận đã sớm tan biến, hơnnữa mục đích quan trọng nhất —— lừa Thư Sinh ký vào gia quy đã đạt được, thuầntuý chỉ còn lại quấy phá ác ý mà nàng thấy rất thú vị. Ai bảo hắn dù là tìnhtrong như đã mặt ngoài còn e hay là □ đốt người vẫn kiên quyết tự đè nén, biểutình rất là đáng yêu a, làm cho nàng không nhịn được muốn bắt nạt lần nữa.

Nàng luôn luôn nghĩ rằng bản thân mình thích ngườimạnh mẽ, sau khi gặp Thư Sinh mới phát hiện thì ra nàng thích có thể chủ độngnhư thế.

Nghĩ đến “khóa học” sẽ dạy hắn đêm nay, mắt nàng lạiphát sáng, nụ cười trên khóe miệng rốt cục không giấu nổi.

“Được rồi được rồi.” Tiểu cô nương cuối cùng đã nínkhóc, Phạm Khinh Ba kéo Bì Đản qua,“Mau xin lỗi Tiểu Nha đi.”

Bì Đản không tình nguyện từ từ đi đến, hừ hừ nói:“Vâng, xin lỗi, ngu ngốc.”

Đôi mắt Tiểu Nha lại đỏ, “Ngươi, ngươi mới mới là ngungốc! Người, người ta cũng không nói sai! Rõ ràng ngươi không có cha còn gì!”

Phạm Khinh Ba có chút lo lắng nhìn Bì Đản, chỉ thấyhắn vẫn không có nửa phần bị thương gì cả, quyệt miệng, kiêu căng giữ vững tưthế ngẩng cao đầu, khinh thường nói: “Nói ngươi ngốc ngươi còn không tín, ainói ta không có phụ thân, thơ phu tử đã dạy ngươi cũng không nhớ được chứ gì?”

Chuyện này ngay cả Thư Sinh cũng ngạc nhiên, rốt cụccũng đem ánh mắt dời khỏi nương tử nhà mình.

Bì Đản khụ hai tiếng, rung đùi đắc ý giống như khuônmẫu ngâm thơ “Chi thượng tơ liễu thổi lại thiếu, thiên nhai nơi nào vô phụthân!” (dịch thô: trên cành tơ liễu thổi nhè nhẹ, nơi nào chân trời không cóphụ thân)

Phì ——

Phạm Khinh Ba sặc cười ra tiếng.

Tiếp thu ánh mắt chế nhạo của nương tử nhà mình, khóemiệng Thư Sinh run rẩy, nghiêm túc mà kiên định nhìn nàng, “Vi phu tuyệt đốikhông dạy cái này!”

Bì Đản cau mày, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn từ bỏ, khôngcho là đúng bĩu môi, “Không khác nhau là mấy, dù sao không phải phu tử thìchính là Phạm lão đại dạy.”

Khuôn mặt đang tươi cười của Phạm Khinh Ba cứng đờ,trước ánh mắt chăm chú yên lặng của Thư Sinh không nhịn được mà ho khan, “Khụ,tuy rằng, a, cái này ha, xác thực là rất giống phong cách của ta… Nhưng ta thề,ta thật sự không dạy như thế! Chắc chắn là Bì Đản anh tài ngút trời tự nghiềnngẫm học một biết mười tự nghĩ ra!”

Ngay tại lúc hay người này trước sau cực lực cự tuyệtphủi sạch quan hệ không chịu thừa nhận đã truyền thụ câu thơ này cho Bì Đảnchính là lúc một loạt tiếng cười điên cuồng to rõ vang lên trong không gian.Mọi người theo tiếng mà nhìn lại, chỉ thấy một người từ đầu đến chân mặc hồngy, phô trương tuỳ ý, đứng trên tường. Rõ ràng là mùa thu đang càng ngày cànggần, người này còn phe phẩy một chiếc quạt, quả nhiên là nhất phái phong lưu,hay tay áo thì tao khí* nồng nặc trực tiếp xông tới. Người tới là ai hả, miêutả sinh động quá ——

(*Tao khí: tao nghĩa là chỉ lẳng lơ, phóng túng á,nhưng QT còn cho 1 nghĩa nữa là mùi khai, nhưng Min nghĩ chắc là nghĩa một, tạimột người tả phong lưu thế kia không thể nào có cái mùi… kia được)

“Kim huynh đài?”

“Kim dâm trùng*?”

(*dâm trùng: con sâu dâm đãng)

Hai người Thư Phạm kia trăm miệng đồng thanh, nhưngvẫn không địch nổi môt tiếng gọi của Bì Đản —— “Cha rẻ tiền!!!”

Sự việc đang phát triển theo hướng phân ngựa gì vậy!Hai người Thư Phạm bông chốc như bị sét đánh, hoá đá ngay tại chỗ.

Mà tên đầu sỏ gây chuyện Kim Họa sĩ hồn nhiên khôngbiết là sự xuất hiện của mình mang đến bao nhiêu chấn động, lắc lắc mái tócdài, nhảy xuống từ trên tường, ôm lấy Bì Đản đang chạy vội qua, cười khanhkhách nói: “Oa đây không phải con rẻ tiền của ta sao? Ngoan, cha rẻ tiền củacon còn có việc a.”

Nói xong hắn buông Bì Đản ra, lập tức đi đến chỗ PhạmKhinh Ba, một đôi mắt hoa đào thâm tình khóa ánh mắt nàng lại, “Muội muội —— “

Ba! Thư Sinh nhanh chóng phản ứng lại, một chưởng huỷhoại hoàn toàn ý đồ của bộ móng vuốt kia muốn nắm lấy đôi tay ngọc của nương tửnhà hắn

Phạm Khinh Ba cũng hồi phục lại tinh thần, một mặtghét bỏ một đám lông gà vì kinh ngạc mà rụng xuống kia, theo bản năng dựa vàotrong lòng Thư Sinh. Đột nhiên đón nhận ánh mắt bi thương ai oán của Kim Họasĩ, hai vợ chồng lại một lần nữa trăm miệng đồng thanh: “Vị công tử này ngươitự trọng một chút.”

Lam Lam rating: sau khi làm xong ta đã hảo tâm xây haitầng rào roài, khuyến cáo trẻ e cấp mầm…không đc nhảy qua, mầm non nào nhảy quacó hư hại gì ta không chịu trách nhiệm nha…