Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 27: Phiên ngoại • tự bạch của Phạm Bỉnh…



Ta tên Phạm Bỉnh, năm nay mười ba tuổi, thân là quảngia kiêm đầu bếp và nhiều chức năng khác, có thể gọi là tiểu người hầu vạnnăng.

Ta rất thích tên của ta, tuy rằng nó hay bị gọi thànhPhát Bệnh nhưng cũng chẳng hề làm hao tổn đến lòng yêu thích của ta với nó,việc này có lẽ là vì cái tên lúc trước khi tám tuổi của ta lại càng thê thảmkhông dám nghe hơn. Khi đó, mọi người đều gọi ta là —— hai trăm năm mươi*.

(*nguyên văn: 二百五: nhịn bách ngũ, có nghĩalà đồ ngốc, đồ khờ khạo)

(chú thích chút xíu về cách đọc tên bạn Phạm: PhạmBỉnh [fàn bǐng], Phát Bệnh [fànbìng] … đọc rất là giống nha)

Có lẽ ngươi muốn nói trên đời này chẳng có ai là tênngốc, ban đầu ta cũng cho rằng không có, mãi tận đến khi ta quen biết một ngườilà tên Thư Sinh xấu xa kia.

Đương nhiên cái này cũng không phải là điểm quantrọng, điểm quan trọng là ta là cô nhi, cũng không có tên tiêng, hai trăm nămmươi là số thứ tự của ta. Tuy rằng ta rất muốn bọn họ gọi là là Nhị Ngũ Linh(linh ở đây có nghĩa là ‘ngài’ ), nhưng hiển nhiên bọn họ càng thích gọi là đồngốc(hai trăm năm mươi) hơn.

Đó là một ngày đông tuyết bay đầy trời, Ảnh chủ tìmthấy ta đang được bọc trong một cái tã. Hắn nói với ta một câu sau đó mang tađi theo.

Hắn nói: vị tiểu huynh đệ này, ta thấy tinh hoa cốtcách của ngươi rất đặc biệt, đúng là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp…

Đừng hỏi tại sao ta có thể nhớ được chuyện hồi còndùng tã, mấy chuyện này đều do Ảnh chủ kể cho ta biết. Ta cũng mơ hồ cảm giáchắn rất hi vọng ta tỏ ra cảm kích trước ơn trọng dụng này của hắn, ta cũng cốhết sức nỗ lực, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như con chồn củahắn thì ta lập tức chẳng thể xúc động nổi.

Cùng lúc đó còn có một đứa nam hài nhỏ cũng không hơnkém ta bao tuổi, trừ Ảnh chủ ra thì hắn là người duy nhất trong Ảnh cáckhông phải đánh số thứ tự.

Mọi người đều gọi hắn là Bảo thiếu gia.

Về điểm này, ta là thật không hài lòng, song có điềuthấy cái mặt như bánh bao nhéo rất là thích của hắn thì ta liền tha thứ choviệc hắn có quyền lợi đãi ngộ đặc biệt. À há? Vì sao ta có thể nhéo má hắn ư ?Điều này không đơn giản à, hắn không đánh lại ta nha!

Ta là ai chứ? Ta chính là người có tinh hoa cốt cáchrất đặc biệt, là kỳ tài luyện võ trăm năm hiếm gặp được đích thân Ảnh chủ khâmđiểm a !

—— sau này ta hỏi rất nhiều người, bọn họ đều lấy thânphận người từng trải ra nói với ta rằng, những lời này toàn là lời Ảnh chủ dùngđể lừa gạt tiểu hài tử mà thôi.

Tám tuổi, là bước ngoặt trong cuộc sống của ta. Trongmột năm đó, Ảnh các cũng xảy ra rất nhiều chuyện. Ví dụ như các ảnh vệ đã trưởngthành lại có mĩ mạo liên tiếp bị Nguyên Tộ hoàng đế bán đi hòa thân, ví dụ nhưYêu Yêu Linh luyện đan bị tẩu hoả rán luôn cả phòng luyện đan, thuận tiện nướnghộ luôn nóc nhà Ảnh chủ ở sát vách, lại ví dụ như, Ảnh các phải tiếp nhận mộtnhiệm vụ vô cùng khó giải quyết.

Cao thủ còn trong các lúc bấy giờ còn vài người, cuốicùng Ảnh chủ lại hướng tâm tư về phía ta và cục cưng.

Nhiệm vụ thoạt nhìn thật ra rất đơn giản: tiếp cận đệnhất nữ quan – Cao Di Ái.

Nhưng khi thực hiện thì khó khăn chồng chất khó khăn,mà bên trên lại hạ lệnh là: hãm hại, lừa gạt, gian dâm, bắt người cướp của.

Ta quyết định chơi lá búa kéo* phân công công việc vớicục cưng, ai ngờ cục cưng ngang nhiên trợn mắt liếc ta một cái rồi quay ngườibước đi, hoàn toàn không để ý đến ta. Rất là không biết phải trái! Ta hoàn toàncó thể lựa chọn cách đơn gỉản nhất là lừa gạt hắn, nhưng ta không làm vậy, taquyết ssịnh chơi đoán số cho công bằng, thế mà hắn lại không vừa lòng? Đươngnhiên là cuối cùng hắn vẫn phải chơi với ta. Đó là vì ta lấy chuyện hắn đái dầmvào ngày đầu tiên hắn đến Ảnh các đến để ‘nhắc nhở’ hắn chú ý một chút, là nhắc nhở thôi nha, ta cho tới bây giờchưa từng uy hiếp bạn bè đâu.

(*nguyên văn : 猜拳: đoán tay – là đoán xemđối phương ra cái gì ý, cơ mà tiếng việt nó là oẳn tù tỳ hay lá búa kéo đó, đểoẳn tù tỳ nghe nó hơi… :D)

Kết quả chơi: ta thắng. Thật ra muốn thắng cục cưngrất đơn giản, bởi vì mặt hắn rất giống bánh bao nên hắn thích ra kéo.

Qua phương thức công bằng công chính công khai trên,chúng ta đã phân công xong. Ta chịu trách nhiệm lừa gạt, còn cục cưng chịutrách nhiệm gian dâm, bắt người cướp của. Mặc dù trong quá trình ta giảng giảiphân công công việc, cục cưng luôn trợn mắt lên lườm ta, nhưng ta rất tin tưởngđó chính là hắn đang ngại ngùng biểu đạt cho ta thấy hắn ngưỡng mộ năng lựclãnh đạo vĩ đại của ta biết bao nhiêu.

Đó là một buổi chạng vạng gần tối, khi gió thu hiuquạnh tràn về, ta cải trang thành một tên ăn mày vừa đói vừa lạnh chờ trênđường tắt về nhà của Cao Di Ái.

Nhìn thấy nàng trước tiên ta ôm lấy đùi của nàng, nàngkhông có đẩy ta ra, ta thấy có hi vọng thành công. Nàng đắp thêm cho ta cái áckhoác của nàng rồi còn mua cho ta mấy cái bánh bao, lúc đó ta cảm thấy đã thànhmột được một nửa rồi. Sau đó nàng dùng khuôn mặt đóng băng nghìn năm kia nóivới ta một câu, nghe xong ta lập tức nằm cứng đờ giả chết.

Nàng nói, ta đưa ngươi đến phủ Kinh Doãn.

Nữ nhân này thật chẳng có chút tình thương như của mẹ!Uổng phí nàng còn cùng một giới tính với cái được gọi là mẫu thân trong truyềnthuyết! (Min : cái này ta đoán bạn Phạm k có mẹ, nên coi mẫu thân chỉ có trongtruyền thuyết ^^)

Ngày hôm sau, ta lại dịch dung thành người khác, lạira nằm vùng ở chỗ cũ.

Lúc đó khi còn chưa nhìn thấy Cao Di Ái thì ta đã gặpđược một người khác.

Người kia, rõ ràng hơi thở rất yếu nhưng trên mặt lạitràn đầy nụ cười sáng ngời. Hình như nàng phát hiện ra ta đang nhìn nàng, bènsửng sốt một chút sau đó lập tức cười với ta. Ngay tại thời khắc đó, ta đã cómột quyết định, biết rõ nàng không phải đối tượng trong nhiệm vụ của ta nhưngta vẫn kiên quyết ôm lấy đùi nàng.

Có điều ngay sau đó ta rất nhanh phát hiện ta, nữ quannhư núi băng kia tuy rằng không hay cười như nàng, nhưng tuyết đối dịu dàngthuỳ mị hơn nàng.

Nàng tung chân một cước đá văng ta, còn chán ghétkhông ngừng phủi phủi bụi trên người. Ta càng không ngừng cố gắng bổ nhào vàonàng, lại bị nàng chống tay trước trán không cho tiến lên. Với công lực của ta,hất nàng ra thật sự là việc rất dễ dàng, nhưng trước mắt ta là một tiểu nữ nhânốm yếu, cho nên không thể dùng quá nhiều sức với nàng.

Việc kế tiếp thật là ngoài dự kiến của ta, nàng nóimột câu, sau đó mang ta đi.

Nàng nói, tiểu quỷ chết tiệt này ngươi bẩn chết điđược, mau cùng bà ngoại ngươi đây về nhà tắm rửa một cái.

Ta đi theo về nhà của nàng, phát hiện ra trong nhà chỉcó một mình nàng. Căn nhà tuy không lớn nhưng vẫn có chút trống trải, sân nhàhoang vu, trong nhà thì được trải một lớp bụi bặm vô cùng dày. Vì thế cho nênta thấy nàng chắc cũng là cô nhi giống như ta. Điểm này làm cho ta thật vừalòng, nhưng trên đường đi ta thấy người ta vẫn gọi nàng là Phạm cô nương. Nàngngang nhiên có tên kìa, thân là cô nhi nhưng ngang nhiên có tên, quá đáng thậtaaaa.

Sau đó nàng đi nấu nước cho ta, ta phát hiện nàngkhông biết nhóm lửa, dùng hết bốn năm quyển sổ để làm mồi mới nhóm được lửa.Tiếp theo không biết nàng lấy từ đâu ra hai cái bánh bao cứng ngắc đặt trên cáivung nước sôi một lúc rồi đưa cho ta.

Nàng khụ một tiếng, dường như có chút không được tựnhiên, nàng nói, ăn cái này trước đi, lát nữa ngươi tắm rửa sạch sẽ ta đưangươi đến tiệm ăn.

Ta cầm cái bánh bao vỏ ngoài mềm nhũn như sắp nát racòn bên trong thì cứng hơn đá, trong lòng rất muốn nói với nàng hấp bánh baokhông phải làm như thế đâu, nhưng không biết vì sao đến cuối cùng ta vẫn khôngnói gì. Chẳng những không nói, ta còn vận công nuốt bánh bao vào bụng.

Rồi ta nghe thấy nàng nhỏ giọng than thở: thật đángthương, đói đến như vậy, bánh bao thiu nát như thế mà vẫn vui vẻ ăn, aizz.

Lòng ta nhất thời hỗn loạn đủ vị.

Mở nước. Ta biết ở sân sau có một cái giếng, thực rata có thể tắm nước lạnh, nhưng ta thích xem bộ dáng nàng chuẩn bị nước ấm để tatắm. Cho nên trong quá trình đó nàng không cẩn thận làm dầu mỡ, giẻ lau gì gìđó rơi vào trong nước ta cũng vờ như không phát hiện ra, ta cứ như thế tẩy sạchthân mình trong lần tắm dài nhất từ trước đến nay.

Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng ta đãtẩy hết dịch dung của mình đi. Sau đó ta biết mình đã làm đúng.

Người này thật thích trẻ con, nhất là đứa trẻ có bộdạng xinh đẹp. Ta đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn. Tuy rằng ta luôn khôngmuốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, bộ dạng của cục cưng xinh đẹp hơnta, mặt cũng nhiều thịt hơn ta, nhéo rất thích. Nếu lúc trước người chấp hànhnhiệm vụ là hắn, không chừng ta lại không đến lượt ta được hưởng chuyện này.

Hiển nhiên là lúc đó ta đã quên sạch sành sanh, nữnhân này cũng không phải đối tượng trong nhiệm vụ của chúng ta.

Nàng mượn quần áo của bọn trẻ hàng xóm rồi mặc vàogiúp ta, còn lau tóc cho ta, đối đãi ta bằng vẻ mặt ôn hoà, thái độ hoàn toànkhông giống lúc mới gặp.

Trong lòng ta lại một lần nữa hỗn loạn đủ vị. Aiz,không ngờ ta đây cũng có một ngày bị bắt lấy sắc dụ người.

Tóc ta khô rồi, nàng rất vui vẻ nghịch tóc ta, độtnhiên ánh mắt nàng sáng ngời, chạy về phòng mình bưng một hộp trang điểm ra.Trong lòng ta ẩn ẩn một dự cảm không lành, ta đã thấy có lần cục cưng khi chấphành nhiệm vụ bị một đám tam cô lục bà bắt lấy trang điểm rồi, trên đỉnh đầuthắt hai bím tóc, trên trán bị điểm một cái chu sa đỏ, bộ dáng kia làm cho tacười trọn vẹn ba ngày ba đêm không ngừng.

Ngày đầu tiên là ta tự nguyện cười, hai ngày sau là docục cưng thẹn quá hoá giận hạ độc ta.

Thật may thật may, nữ nhân này hiển nhiên không độc ácnhư đám tam cô lục ba kia.

Nàng đưa ta ra khỏi nhà, ta búi kiểu tóc nam giống nhưnàng, trâm cài cũng là trâm gỗ có hoa văn giống của nàng. Chúng ta sóng đôi đithế này, trong lòng ta thầm nghĩ người khác nhìn sẽ nghĩ thế nào được nhỉ? Nghĩlà mẹ con sao ? Hay là chị em ? Mặc kệ là thế nào đi, tóm lại là là người trongcùng một gia đình chứ?

Nghĩ như vậy, trong lòng ta thật vui mừng, lén lút kéotay nàng.

Lúc đó nàng không đá ta nữa, chỉ cười rồi nhéo nhéomặt ta, gọi ta là tiểu quỷ vô cùng thân thiết.

Trong đầu ta lại hiện lên bốn chứ “Lấy sắc dụ người”.Aizz, chẳng lẽ rất cả ảnh vệ đều không thoát khỏi số phận bán sắc sao?

Đêm hôm đó ta nhận được bồ câu đưa tin của ảnh các,trong thư viết ta phải tuơng kế tựu kế ở lại bên cạnh nữ nhân này, việc của CaoDi Ái còn lại toàn bộ giao cho cục cưng xử lí. Vì thế ta càng yên tâm thoải máimà ở lại. Nàng đặt tên cho ra là Phạm Bỉnh, chữ Phạm là theo họ của nàng.

Trong thời khắc đó, ảnh chủ hoàn toàn bị ta ném đi đâumất, ta gọi nàng là chủ nhân.

Chủ nhân cũng rất nhanh phát hiện sự tài giỏi của tasau đó đương nhiên đã giao một số công việc cho ra. Ta cũng phát hiện rằng, tuychủ nhân thật không biết chăm sóc bản thân, nhưng rất biết kiếm tiền. Nàng vừaxuất hiện đã khiến cho toàn thành bàn tán sôi nổi – nữ chưởng quầy của Hoa HỉThiên, nàng là người cầm cân nảy mực sáng lập ra trường phái ngôn tình tiểuthuyết của Hoàng triều, nàng thậm chí còn là tội nữ được phong nhất phẩm đầutiên trong lịch sử Hoàng triều.

Ta thật thích ôm đùi chủ nhân, bởi vì đây là phươngthức khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, là bằng chứng cho thấy ta đã nhận địnhnàng.

Đáng tiếc thay chủ nhân lại không nghĩ như thế, mỗilần nàng đều không chút lưu tình đá văng ta ra. Dần dần, dường như nàng khôngcòn bị bề ngoài của ta mê hoặc nữa, khôi phục lại thái độ lúc ban đầu, hunghăng độc ác, vừa đánh vừa mắng. Có điều ta vẫn rất vui vẻ, đánh là thương mắnglà yêu mà.

Hơn nữa, ta cũng không thể lấy sắc dụ người cả đời.

Những ngày tháng ôm đùi rồi bị đá văng cứ thế trôiqua, phong phú mà lại hạnh phúc. Chỉ trừ một điểm khiến ra rất không hài lòng.Bên cạnh chủ nhân lúc nào cũng có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, cái tên Chu Tử Sáchgì gì đã đành, ít nhất hắn còn ít khi tới cửa. Nhưng mấy tên tiểu hài tử xấu xahàng xóm thì rất quá đáng, một đứa hai đứa cứ thế bám lấy chủ nhân suốt, gọinàng là Phạm lão đại. Muốn làm gì hử, muốn giành địa vị đệ nhất người hầu củata sao?

Hừ hừ, một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, ta thế nàythôi nhưng đã được dày công huấn luyện rồi, các ngươi một đống miệng còn hôisữa thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh mà phát ngốc đi!

Bốn năm cứ như vậy trôi qua, trong những ngày đó tahầu như không nghĩ đến chuyện nhiệm vụ của mình, hình như ảnh các cũng quên mấtta. Cuối cùng Nguyên Tộ hoàng đế tự hỏa thiêu Cung Ngọc Dao, nhiệm vụ của ta lạicàng bị bỏ mặc.

Không quan trọng, dù sao ta sớm đã nhận định chủ nhân,cũng vui vẻ không muốn làm ảnh vệ, miễn cho sau khi lớn lên lại bị ném ra ngoạibang hòa thân.

Trong lúc ta đã cho là cuộc sống hạnh phúc với chủnhân sẽ mãi mãi trôi qua như vậy, một tên phần tử xấu xa siêu cấp vô địch chưatừng có trong lịch sử xuất hiện! Cái tên xấu xa này âm hiểm giả dối bì ổi vô sỉhạ lưu đê tiện, quả thực không bằng cầm thú! Chủ nhân quá mức hồn nhiên thiệnlương, hoàn toàn bị hắn che mắt, ta vì việc này mà đau đớn trong lòng ghê lắma! Ta một lòng bảo vệ chủ nhân, thế mà ai ngờ chủ nhân lại vì cái tên xấu xakia mà hung dữ với ta! Còn muốn ta xin lỗi hắn!

Ta tố cáo tội ác của tên kia, chủ nhân lại nhẹ nhàngbâng quơ nói nàng biết.

Nàng rõ ràng biết, lại vẫn là tin tưởng hắn, vẫn cònmuốn ta xin lỗi…

Trong lòng ta vừa sợ vừa hoảng, bình thường ta mộtkhóc hai làm loạn ba thắt cổ, trước giờ vẻ mặt chủ nhân đều là vừa tức giận vừabuồn cười lại vừa bất đắc dĩ, nhưng lúc ấy, lúc ấu nàng nghiêm túc nhìn ta nhưthế, muốn ta xin lỗi tên xấu xa kia, phảng phất như nếu ta không xin lỗi nàngsẽ không cần ta nữa vậy…

Ta giận nàng vì người khác mà hung dữ với ta, ta sợnàng vì người khác mà không cần ta nữa, cho nên ta chạy trốn.

Khi ta đi trên đường, người người gặp ta đều gọi ta làTiểu Tiểu Phạm, hỏi chủ nhân ta đâu rồi, ta sợ những người này biết chủ nhânkhông cần ta nữa. Ta không biết nên đi đâu. Cuối cùng ta đi đến một nơi toàntường đỏ ngói xanh, giật mình nhận ra đây là hoàng cung, người bạn duy nhất củata đang ở đây.

Ta đột nhập vào cung tìm cục cưng, cục cưng liếc mắtmột cái lập tức nhận ra ta, thật không uổng công ta nhớ hắn nhiều năm như thế…tên mặt bánh bao này.

Ta còn đang nhéo mặt hắn, hắn lại lạnh như băng nói,có tin ta ban cho người tội chết hay không?

Ta tin, ta thật sự tin, nhưng ta còn muốn nhéo tiếp a,dù sao võ công ta cao, ngươi ban tội ta có thể trốn nha. Hơn nữa, trong lòng tacòn đầy một bụng tức nữa, dựa vào đâu ngươi rõ ràng có cha có mẹ còn giả cô nhilừa gạt tình cảm của ta (người ta thực sự không giả, là bản thân người hiểu lầmmà…), dựa vào đâu chủ nhân nhà ta không cần ta còn chủ nhân nhà ngươi không cóvứt bỏ ngươi?

Sau đó ta thấy Cao Di Ái cầm sổ sách đi vào tìm hắn.Hai người không coi ai ra gì mắt đi mày lại với nhau, rõ ràng là đang kíchthích ta mà!

Một là tên mặt bánh bao đáng chết, một là tên mặt nhưnúi băng vạn năm, hừ hừ.

Ta ăn sạch điểm tâm trên bàn hắn, thuận tiện còn lănqua lăn lại một vòng trên nhuyễn tháp nhà hắn, đem từng phòng trong cung đềungủ qua một lần rồi mới vỗ vỗ mông chạy lấy người. Vài tên thị vệ kia căn bảnkhông phải đối thủ của ta, nhưng thật ra thị vệ trong cung cũng có hai người làảnh vệ, qua mấy chiêu ta nhận ra đây là ảnh vệ trước đây đã dạy công phu chota, ta vội vã thu tay che mặt tính chuồn êm, thế nhưng mông lại bị đạp mộtcước.

Sư phụ nói, tên khốn kiếp khi sư diệt tổ nhà ngươi!

Ta tiếp tục giả chết, trong lòng đắc ý quay mặt lại,vị đại nhân này nhận sai người hử? Tại hạ họ Phạm tên Bỉnh, tự là, tự là…

Phi phi! Ta bị điên hay sao tự nhiên đi học mới lời mởđầu của tên xấu xa kia!

Nhả không ra được chữ nào, đến cuối cùng vẫn là bị sưphụ giáo huấn cho một trận rồi mới đá ra khỏi cung. Ta cảm thấy ngày hôm naycủa mình thật là chẳng hay ho gì.

Rời khỏi cung, ta lại không có chỗ đi, lắc lư đến lắclư đi, lại nhớ tới ngõ hẻm quen thuộc ấy, ta tự nói với mình chỉ đến xem thôi,chỉ đến liếc mắt một cái thôi. Nếu chủ nhân phát hiện ta mất tích mà thương tâmđến mức tự sát thì sẽ không tốt lắm, ta canh ở đây để kịp thời cứu người thôi ýmà.

Đợi nửa ngày rốt cuộc thấy chủ nhân trở về, nghe thấynàng gọi ta, ta nhịn.

Nhìn thấy nàng tìm ta khắp phòng, ta tiếp tục nhịn.Phải để cho nàng biết ta có bao nhiêu quan trọng!

Sau đó nàng mờ mịt ngồi trước cửa, ta không nhịn nổinữa, lúc đang muốn đi ra thì cái tên đại đại xấu xa kia lại xuất hiện!

Hắn hắn hắn, hắn ngang nhiên thừa dịp vườn không nhàtrống để tấn công! Hiện nguyên hình rồi? Hiện nguyên hình rồi! Quá vô sỉ, khôngbằng cầm thú! Đợi chút, chủ nhân ngươi đang làm sao thế? Cái gì mà Phát Bệnh đirồi ngươi chỉ còn mình hắn? Cái gì mà muốn hắn chăm sóc? Ta còn đang ở đây này!Chăm sóc cái gì, ta đến đây!

Này này, cầm thú ngươi mau buông chủ nhân nhà ta ra!