Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 51: Nốt nhạc cuối cùng



Nốt nhạc cuối cùng

Đùng đùng đùng đùng đùng!! Những tiếng kínhvỡ đồng loạt vang lên, bọn họ đã bắn vào trong đây, bây giờ chỉ có thểtìm chỗ trốn trước mới có thể hành động, nhưng đám người đó thật sự quáđông. Khung cảnh bây giờ thật sự hỗn loạn, mọi thứ trở nên mất kiểmsoát, tất cả mọi người vì thế mà chạy tán loạn khiến tầm nhìn của nó bịgián đoạn, nhưng từ phía của nó có thể thấy được bọn họ đã bắt hai đứabé lên xe, nếu đã thế thì còn gây náo loạn trong đây làm gì? Chẳng lẽmục tiêu thật sự… Nghĩ đến đó tim nó đập lệch một chập, nó nhìn xungquanh tìm kiếm, bà ta đang lo sợ trốn ở sau bức tường ngay bếp, nhưngnơi đó rất nguy hiểm, bọn chúng có thể nhìn thấy nếu quay lưng đi vàotrong đó. Mặt khác, Tú Tuệ, Minh Tuấn cùng Ngọc Anh và Khải Minh đangbất chấp tất cả mà xông ra ngoài giành lại hai đứa bé từ tay bọn chúngdù biết rằng bọn chúng có đống súng trong người, nhưng mà không thử saobiết được có giành lại được không chứ. Bốn người họ vừa chạy tới đã cóbiết bao tiếng súng nổ ra, nhưng với trái tim của người Mẹ như Tú Tuệ và Ngọc Anh thì dù có nguy hiểm đến mấy họ vẫn cứ bất chấp mà chạy đến,kết quả hai người đàn ông bên cạnh họ phải dùng tấm thân để chặn viênsúng bay đến bên người vợ mình, để chúng ghim vào da thịt, máu cứ thế mà tuôn trào ra. Một tên áo đen đứng cách nơi bà ta trốn chỉ chừng haimươi centimet, hắn ta đang thừa cơ hội chỉa súng về hướng Ngọc Anh, bàta nhìn thấy tình thế đó biết chắc bọn họ có ý định giết người diệt khẩu liền chạy ra ôm tên đó lại, nó núp ngay phía sofa thấy tất cả cũng mauchóng chạy ra bởi thế nào bọn chúng cũng bắt bà ta về để ông ta trừngtrị, nhưng nó không thể để như thế, khó khăn lắm nó mới có thể nhận lạiMẹ ruột của mình, đâu thể vì thế mà buông bỏ được. Đám người áo đen thấy nó chạy lại có ý định kéo bà ta ra liền đồng loạt nổ súng về hướng nó,nhưng mà những viên đạn đó hình như đều không nhắm vào nó, mà chỉ đơngiản là muốn chặn nó lại, chỉ tiếc số nó xui nên bị trúng một viên ngaychân, trong khoảng thời gian nó bị những viên đạn kia bao vây thì bà tacùng hai đứa bé đã bị bắt lên xe, bọn chúng đồng loạt rút lui. Nó thấythế liền chạy theo mặc cho cảm giác đau đớn hoành hành nơi vết thươngsâu, gương mặt nó thấm đẫm mồ hôi và nước mắt, hắn, Khánh Du, Khánh Thưcùng Dương Hạo đuổi theo nó, số còn lại là lo cho Khải Minh và MinhTuấn, bọn họ cũng trúng đạn ngay lưng, máu cũng chảy rất nhiều.

- Khỏi Phong, Hạ Băng! Mẹ, Mẹ ơi!!! Mẹ!!!!!!!!!!!! Dừng xe lại, dừng lại!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Tuyết Nhi/Khánh Ly. Cẩn thận!!!

Dương Hạo mặc kệ những người còn lại mà tăng tốc chạy nhanh lên phía trướcthuận lời nắm lấy tay nó kéo ngược về phía mình, ôm trọn vào lòng dù cho nó có đánh anh rất đau nhưng cũng không màng.

- Buông em ra, buông ra. Em phải đi cứu Mẹ, phải cứu Khởi Phong và Hạ Băng. Buông ra..

- Khánh Ly, tỉnh lại đi!! Em đừng có liều thân nữa, em thấy không, bọn họ có súng lại rất đông người, em làm như thế chẳng khác nào ép họ ra tayvới ba người kia. Với lại em đang bị thương, em nhắm mình hạ được bọnhọ?

- Nhưng mà Mẹ em…

- Anh biết nhưng em phải bình tĩnhđược không? Đây giờ hãy ngoan ngoãn nghe anh vào trong nhà băng bó đi,rồi chúng ta tìm cách tìm nơi chúng giam giữ họ, sau đó anh cùng em đicứu người, có được không? Khánh Ly.

Nó khóc nấc lên từng cơn, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe theo Dương Hạo vào trong nhà, hắn đi về phía nó ôm nó vào lòng an ủi, nhẹ nhàng bế nó lên rồi trở về nhà, nó tựa đầu vào người hắn khóc ướt cả một bên áo, hai bàn tay thì nắm chặt thànhquyền đến mức ứa cả máu.

“ Cuộc chiến sắp tới chỉ cho phép một người duy nhất sống, một là ông, hai là tôi!!”

- Khánh Thư, em không có cách nào sao? – Khánh Du quay sang hỏi cô bất ngờ làm cô hơi khựng lại

- Anh hỏi em…em phải hỏi ai đây? Em không phải người bên cạnh ông ta, làm sao mà biết được chứ, nếu có biết thì chắc chắn chỉ có bà ấy biết, màbiết sao giờ, người cũng bị bắt mất.

- Vậy em không biết gì hết sao?

- Anh là muốn hỏi cái gì? Em làm sao biết được, con người ông ta khôngthể nào cứ ở một chỗ, ông ta thật sự rất đa nghi, chắc chắn chưa đầy một tiếng sau đã đổi địa điểm.

- Chẳng lẽ không có cách nào nữa saota? Khởi Phong và Hạ Băng ở đó, bà ấy cũng ở đó, ba con tin chủ chốt nắm trong tay, chắc chắn có điều kiện trao đổi không hề nhỏ, anh chỉ sợ…

- Điều anh nghĩ em biết, nhưng mà chúng ta không thể làm gì. Mau vào nhà thôi.

Nó ngồi đó, với gương mặt thất thần đó, những dòng nước mắt vẫn thấm ướttrên mi, khi ở Mỹ, nó cứ nghĩ mình là một người tài giỏi, nhưng bây giờthì sao, ngay cả người thân cũng không thể bảo vệ, vốn biết ông ta chắcchắn sẽ hành động, lại không hề đưa ra một lớp vỏ phòng bị nào làm liênlụy cả hai đứa nhỏ, thật sự rất vô dụng. Sau một hồi ngồi thất thần tựtrách bản thân, nó nghĩ rằng tại sao mình lại cứ ngồi lì ở đây mà khócnhư thế? Nó có thể cứu họ, chỉ cần biết được nơi ông ta bắt giam họ ởđâu, lúc đó dù có liều thân nó cũng phải cứu họ ra. Nghĩ thế, nó đưa tay lau hết những giọt nước mắt đã lạnh trên gương mặt rồi đi ra ngoài sângặp Dương Hạo, không hề quan tâm đến những người bên cạnh mình như thếnào.

- Dương Hạo, anh có cách gì tìm địa chỉ hay không?

- Có thì có, nhưng mà vấn đề là nó không có ở đây?

- Cái gì không có ở đây?

- Nếu như có thiết bị nào đó từ ông ta gắn trộm trong nhà hoặc đâu đó ởchỗ em thì hẳn sẽ tìm ra, nhưng vấn đề là…anh không nghĩ ông ấy có..

- Thiết bị nghe lén?

Nó lầm bầm trong miệng, thầm nhớ lại những ký ức trước đây, nó nhớ làchuyện đính hôn rõ ràng chỉ có mình nó, Khánh Thư, Tú Tuệ, Minh Tuấn vàhắn biết, vậy làm sao mà nhỏ lại biết được mà chạy đến nhà nó gây loạn?Thậm chí anh ta cũng có mặt ở đó không lâu sau đó, lúc nó và nhỏ nóichuyện với nhau, không nhớ lầm thì nhỏ bảo đang trên đường đến, hẳn làđi xe nhà, vậy chẳng lẽ thiết bị nghe lén ở trên xe? Nhưng bọn họ ra tay từ lúc nào? Đúng, là hôm đám cưới của vợ chồng Tú Tuệ!! Nhưng mà đã bốn năm, chẳng lẽ bọn họ chưa tháo thiết bị nghe lén ra?

- Dương Hạo, nếu như có thiết bị thì chúng ta tìm ra à?

- Đúng, em nghĩ xem, nếu như có thiết bị, chúng chắc chắn có liên kết với điện thoại của ông ấy, chúng ta chỉ cần xâm nhập điện thoại của ông ấylà có thể tìm ra địa chỉ, chuyện này với anh dễ như trở bàn tay. Nhưngvấn đề là ông ta…

- Em nghĩ chúng ta nên đi kiểm tra xe.

- Xe?

Nó mỉm cười nhìn Dương Hạo rồi đi vào trong nhà, trực tiếp lôi những côcậu bên trong đó ra ngoài hết một lượt, tiện thể bảo ông bà Hoàng nên về nhà, nó chỉ là lo lắng cho ông Hoàng mệt vì lúc nãy cơn tim của ông cótái phát rồi gọi taxi đưa bác sĩ về.

- Chuyện lúc nãy thành thật xin lỗi, mém nữa ông đã bị liên lụy vì tôi. Thành thật xin lỗi! – Nó cúi gập người 180*

- Không sao đâu, ta biết con không hề biết sẽ xảy ra chuyện thế này, cho nên đừng cố xin lỗi, vì lỗi không phải tại con. Nào!

Ông bác sĩ dang tay ôm nó vào lòng, vỗ lưng nó nói tiếp:

- Sắp đến giỗ của Ba con rồi, hãy nhớ đi thăm ông ấy, những năm con đi,ta biết ông ấy rất nhớ con. Con gái, có gì cứ nói với ta nhé.

- Vâng ạ, cảm ơn ông.

Nó mỉm cười tiễn ông ra cửa rồi đi vào trong. Vị bác sĩ lúc này chính làbạn cũ của Ba nó, bọn họ chỉ mới gặp nhau chừng một năm đổ lại khi ôngấy vô tình sang Mỹ dự cuộc thảo luận gì đó, lúc đó ông đã nhận ra bà ấykhi đi chung với nó cho nên bà cũng kể cho nó nghe toàn bộ. Nhưng vấn đề bây giờ không phải là chuyện đó, chính là chuyện đi tìm cái thiết bịđiên rồ đó, một có hai không, tùy vào ông Trời muốn nó như thế nào đã.

- Tuyết Nhi, chị có cách gì sao?

- Không hẳn gọi là cách nếu như không có cái thứ đó. – Dương Hạo gật gù nói

- Là thế nào? – Khánh Du nhíu mày thắc mắc

- Thứ anh ấy cần chính là một thứ thiết bị, cho nên em cần mọi người giúp em kiểm tra hết tất cả các phương tiện đi lại.

- Nhưng mà thứ đó..cái hình dạng nó thế nào? – Minh Tuấn hỏi

- Nó không có hình dạng, ý tôi là nó có rất nhiều hình dạng cho nên thành ra ai mà biết.

- Vậy cứ thứ gì đáng nghi thì chúng ta sẽ chụp hình lại rồi gửi cho anh ấy, trao đổi số điện thoại đi.

Mọi người lẩn quẩn hồi lâu để lưu số điện thoại rồi chia nhau ra tìm. Độimột gồm nó và hắn, đội hai gồm Dương Hạo, Khánh Du và Khánh Thư, đội balà vợ chồng Tuấn – Tú, đội cuối cùng là Khải Minh và Ngọc Anh.

[…]

Tại một nơi vô cùng hẻo lánh và rùng rợn, xung quanh chỉ toàn vách đá, câycỏ, phía trước chính là ruộng ngô to lớn bao trùm lấy, điểm đặc biệt nổi bật chính là ngôi nhà nằm ẩn sâu tít trong ruộng ngô đó, nó nằm cáchruộng ngô cả gần ba mươi mấy mét, so với cái diện tích rộng lớn thế nàycó thể xây cả một tòa lâu đài to tổ chảng. Điều đáng để nói hơn chính là phần bên trong ngôi nhà, nó thật sự vô cùng rộng, không có từ nào đểdiễn tả độ rộng của nó. Ngôi nhà có lịch sử rất hùng hổ, chính là nơinày từng là nơi nghỉ chân săn bắn của những người săn bắn cho nên nó cómột con đường xuống tầng hầm, nơi đó có một cái thùng to chôn dưới đấtcách vài mét, trong cái thùng đó chứa rất nhiều súng, dao, v.v…, trướcđây nơi này từng là rừng rậm bao la cho nên có rất nhiều thú dữ, độngvật này nọ, sau này khi khai phá mới thành ra có người ở, còn đám độngvật, thú dữ này nọ chắc cũng bị bắt vào sở thú hay sao đó. Ngôi nhà cócả thảy là năm tầng nếu tính cả tầng dưới, phần lớn ngồi nhà là phòng,cửa, phòng, cửa, phòng, cửa. Giả sử nếu có cuộc nổ súng hay rượt bắt thì chắc chắn sẽ chạy mệt đến chết, còn chưa kể ngôi nhà này hầu hết tất cả đều có lối thông nhau, chắn cửa này sẽ có cửa khác, lại nói đến muốnchạy thoát thân lại phải vượt qua ruộng ngô, lỡ như có đốt ruộng thìchết cháy, thê thảm, quả thật rất thê thảm, thảo nào ông ta lại lựa mộtcái địa điểm kinh dị như thế này làm nơi trú ẩn và giam giữ con tin, bởi cho dù có sự cố ngoài ý muốn thì chắc chắn ông ta vẫn có thể kéo cả đám chết chung.

Ngay tại đại sảnh, bà ta cùng hai đứa nhóc bị chúngtrói tay chân để ngay giữa sảnh, xung quanh họ chỉ toàn những tên mặc đồ đen với gương mặt bặm trợn canh chừng, nhìn thoáng ra cũng có hơn mườitên, mặc dù bà từng là xã hội đen nhưng cũng chỉ đơn thuần dựa hơi ôngta, những chuyện cần ra tay đều giao cho bọn chúng làm cho nên bà biếtthực lực của bọn chúng như thế nào. Những người được ông ta tuyển chọnlàm tay sai hầu hết đều biết võ, sau khi tuyển chọn xong đích thân ôngta là người dạy những loại võ khác nhau cho họ, có thể nói ông ta là một bậc thầy về võ thuật, cho nên khi trở thành những tên áo đen, bọn họđều phải trải qua khổ luyện để được như bây giờ. Nói đến chuyện muốnthoát thân là điều không thể nào, huống chi bên cạnh bà còn có hai đứanhóc này, chúng đều sợ hãi, khóc lóc van xin được về nhưng chúng đâubiết rằng sinh mạng của mình đang ngàn cân treo sợi tóc.

- Đừng khóc nữa hai đứa, đừng khóc nữa, một lát nữa ta sẽ được về thôi. – Bà cố gắng an ủi hai đứa

- Con muốn về với Mẹ, con muốn về với Mẹ. Mẹ, Mẹ ơi.

- Tụi bây im hết đi!!! Có tin tao tát gãy răng không hả!!!! – Một tên áođen trừng mắt quát lớn, cánh tay cơ bắp cũng được giơ cao

- Đừng có mà ở đây lên mặt với tao!! Chắc mày là lính mới nên mới cư xử thế này, thật mất mặt cho ông ta.

- Bà…

- Được rồi, đừng náo loạn nữa.

- Ông chủ!

Ông ta và anh em nhỏ bước vào, lập tức đám người đó liền cúi đầu chào, ditản ra đứng thành hai hàng. Anh ta đưa nhỏ đến ngồi ở một chiếc ghế gỗgần đó, còn ông ta thì tiến về phía bà ta, ngồi xuống ngay đối diện,cười khinh bỉ rồi chậm rãi nói:

- Thời gian bốn năm sống ổn chứ vợ yêu?

- Mau thả hai đứa nhóc ra, chúng vô tội, có gì cứ nhắm vào tôi, đừng dùng thủ đoạn bỉ ổi khác để chiếm lấy con gái tôi.

Ông ta ngước mặt lên trời cười to rồi từ từ hạ xuống, vẻ mặt lúc nãy đãđược thay đổi bằng một vẻ mặt khác, vô cùng bặm trợn và kinh dị đến nổikhiến hai đứa con nít khóc thét lên. Ông ta mạnh bạo bóp lấy gương mặtbà, tức giận nói:

- Bà nên nhớ lúc trước là người nào cho bà ănsung mặc sướng, một người đầy quyền lực như thế? Bây giờ muốn qua cầurút ván? Bà nên biết rằng kế hoạch đó bà cũng có tham gia, đừng bao giờcó ý nghĩ thoát khỏi vụ việc này! Mà tôi quên mất, con gái bà đã nhậnlại bà rồi, chắc chắn mọi tội lỗi bà gây ra đều được tha thứ, vậy tôicũng chẳng phải vòng vo làm gì.

- Ông muốn làm gì?

- Bà thật sự không coi phim nhiều, sau khi tên bắt cóc bắt cóc đối tượng thì sauđó sẽ đòi tiền chuộc, chính là tống tiền!! Hahahahahahaha

Ông tacười sảng khoái, ra hiệu cho đám lính của mình đi tuần tra xung quanhrồi đi khỏi, ngay sau đó anh ta cũng đi ra ngoài theo, dường như bọn họđang bàn bạc thứ gì đó, chắc chắn là có liên quan đến nó nên nhìn anh ta mới có vẻ khó chịu và không vui như thế, nhỏ đoán. Bà ta ngồi đó nhìnnhỏ, bất giác quay sang hai đứa nhóc rồi nói:

- Chẳng lẽ cô không muốn con mình bình an à?

Câu hỏi bất ngờ từ bà ta khiến tim nhỏ đập lệch một nhịp, con? Con sao? Nhỏ làm gì có con, Hạ Băng chỉ là công cụ giúp nhỏ khống chế hắn thôi, bâygiờ đã vỡ lỡ mọi thứ, con bé đó nhỏ cũng không cần nữa, còn lợi dụngđược gì nữa đâu?

- Con sao? Con nhỏ đó không phải là con gái của tôi, chắc tôi không cần phải nói đâu?

- Chẳng lẽ thời gian bốn năm sống với con bé, cô không có tình cảm?

- Tình cảm? Tình cảm hả? Không có, không có tình cảm. Đứa con hoang nàychỉ là để tôi lợi dụng, giờ ai ai cũng biết, Tuyết Nhi cũng về rồi,Thiên Vũ cũng chẳng cần tôi, vậy tại sao tôi phải cần nó?

- Tôi không tin cô không có tình cảm với con bé, rồi cô sẽ thấy.

- Mẹ ơi, con muốn về nhà, con hứa con không quậy nữa, con sẽ không khiến Mẹ buồn nữa đâu Mẹ ơi. Hức hức…

Hạ Băng nấc từng cơn nhìn nhỏ nói, gương mặt cũng đã đỏ hết lên vì từ nãygiờ khóc khá nhiều, nhỏ mặc dù đau lòng nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ vẻkhông quan tâm, dù gì con bé cũng chẳng phải con của nhỏ, cớ gì phải lolắng làm gì, con bé là con gái của Khải Minh và Ngọc Anh, bọn họ tự cócách đi cứu con bé, còn chưa kể có nó, hắn, Khánh Du, Khánh Thư, vợchồng Tuấn – Tú và cả cái người con trai đi chung với nó, chẳng lẽ nhiêu đó người lại không cứu nổi hai đứa con nít và một bà trung niên haysao? Cũng thật quá bất tài.

[…]

Nó cùng với tám người kiangồi vây quanh cả chiếc bàn tròn ngoài vườn, bọn họ chính là đang tậptrung nhìn Dương Hạo tìm nơi mà ông ta đang ở theo định vị của thiết bịnghe lén, chính Khải Minh và Ngọc Anh là người tìm ra thiết bị đó, thậmchí bọn họ hoàn toàn sốc khi tìm thấy chúng, họ không ngờ chính mình làtay sai lại không được trọng dụng, ngay ca những chuyện này cũng chẳngnói một tiếng, ông ta hoàn toàn chưa tin tưởng bọn họ, vẫn cho là ngườingoài, thật thâm hiểm.

Bà Lục bước ra, trên tay bưng một khay sinh tố kèm theo bình nước lạnh ra cho bọn họ, mỉm cười nói:

- Các con vất vả rồi, uống nước đi.

- Không được rồi.

- Thôi vậy, anh đừng cố gắng làm gì, em nghĩ ông ta đã chặn mất rồi.

- Tuyết Nhi, Mẹ có chuyện muốn nói với con.

Nó gật đầu rồi đi sang chỗ khác cùng bà Lục, nó biết rõ bà gọi nó là có ýgì, chính là muốn hỏi vì sao bà ta lại đi cùng với nó, chắc chắn là nhưthế.

- Tuyết Nhi, tại sao con về cùng với bà ta?

- Mẹ, convà bà ấy đã nhận lại nhau rồi. Lúc khi con sang Mỹ thì đã gặp bà ấy bịđám người của Triệu Minh Cương đuổi bắt, con đã cứu bà ấy, trên người bà ấy có rất nhiều thương tích cho nên con đã cho bà ấy ở cùng con. Trongkhoảng thời gian sống chung, bà ấy đã thay đổi rất nhiều, Mẹ biết không, thậm chí những chuyện, tất cả mọi thứ liên quan đến ông ta và nhữngchuyện khác bà ấy đều nói với con, con tin bà ấy. Bà ấy cũng nói với con rằng cái chết của Ba và bà nội đều là kế hoạch của ông ta, bà ấy khônghề biết gì cả. Mẹ có biết rằng sau khi cái chết của Ba, khi về nhà bà ấy đã hỏi ông ta, nhưng ông ta đã quát tháo bà ấy, thậm chí khi bà ấykhông muốn dính líu gì đến kế hoạch đó nữa ông ta liền ra tay với bà ấy, con đã thấy những vết thương đó trên người bà ấy khi thăm mộ Ba. Thờigian đã chứng minh tất cả rồi Mẹ à. Con nói với Mẹ như thế không phảicon mong Mẹ tin tưởng hay tha thứ cho bà ấy, mà con hy vọng Mẹ có thểtin tưởng con, được không?

Những điều nó nói bà đều hiểu, nhưngchuyện này không dễ dàng gì, muốn bà tin tưởng cũng thật khó, nhưng điều này có thể bù đắp vào khoảng thời gian tới, nếu có thể… Con gái của bà – Lục Tuyết Nhi, bà thương yêu nó hết lòng, có thể hy sinh tính mạng vìnó, niềm tin bà đối với nó chưa từng lung lay, cho nên lần này bà mongrằng mình sẽ không phải thất vọng.

- Con gái, Mẹ mong rằng niềm tin của con đặt vào đúng chỗ, đừng bị nó phản ngược lại như niềm tin con đặt nơi Phương Thy.

Nó mỉm cười gật đầu rồi ôm lấy bà Lục, bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nó, vỗ vỗ lưng rồi nói tiếp:

- Cố lên nhé.

- Vâng ạ.

Khánh Thư nốc một hơi hết hai ly nước, miệng thì ngậm một đống chưa kịp nuốtđã mém sặc vì tiếng chuông điện thoại đáng ghét, ai lại đi gọi vào giờ“linh” này chứ, cô nuốt hết nước đang ngậm trong miệng rồi lấy điệnthoại ra xem, số lạ, không có tên, chắc có người gọi nhầm số chăng? Dùsao cũng nên nghe máy, nghĩ như thế cô liền kéo vết xanh sang bên phải,áp vào tai nghe.

- Khánh Thư nghe, ai vậy?

“- Đoán thử xem?”

Khánh Thư vừa nghe giọng đã biết ngay là ai, mới vừa uống nước hạ hỏa lại dám gọi đến chọc điên cô, cô chưa tìm đến tính sổ đã tự tìm đến cổng nhà,ông ta không sợ cô sẽ biết địa chỉ dựa vào cuộc gọi này sao? Thật quáchủ quan.

- Bọn họ đang ở đâu?

Đồng bọn ở xung quanh nghethấy câu đó liền biết ông ta gọi đến liền đổ về bao vây lấy cô, vẻ mặtcủa bọn họ ai ai cũng đều mang sát khí, một luồng sát khí đụng nóc trời. Dương Hạo nhẹ nhàng vỗ vai cô ra hiệu mở loa to, còn anh lại tiếp tụcra tay tìm địa chỉ dựa vào cuộc điện thoại này, lần này để xem những gìanh học từ Mỹ có thể thành công ở đây hay không.

“- Kìa con, không lo hỏi thăm Ba đã đi hỏi cái đám đó, con không thấy…”

- Đừng nhiều lời, bọn họ ở đâu? Tốt nhất tự ông đưa ra địa chỉ, nếu không để tôi tìm ra được thì đừng trách.

“- Hahahahahahaha” – Giọng cười ông ta văng vẳng bên tai bọn họ khiến máusôi sắp tuôn trào nhưng lại không thể làm gì hơn. “- Khánh Thư, Ba hiểucon mà, con không thể nào làm gì được đâu, tìm địa chỉ? Không! Báo cảnhsát? Lại càng không!! Nên nhớ rằng hai đứa ranh con kia đang trong tayBa, à, còn chủ chốt là bà Mẹ đáng thương của con, hahahahahahaha.”

- Nói! Ông muốn gì mới thả người. – Nó im lặng theo dõi cuộc nói chuyện cuối cùng cũng lên tiếng

“- Ồ Tuyết Nhi, con hờ của Ba, con đang ở đó sao?”

- Bọn họ đang ở đâu?!

“- Tại sao bọn con cứ hỏi Ba câu đó? Ba cũng đâu biết, hahahahahaha. Muốnthả người phải có thứ để đổi, như con mới hỏi Ba, “Ông muốn gì mới thảngười?”. Thứ Ba muốn vô cùng đơn giản, chắc chắn sẽ làm được, đến lúc đó ba người họ đương nhiên sẽ trở về an toàn.”

- Nói!!

“- Ba trăm tỉ!! Đem ba trăm tỉ đến nơi Ba nói, con có thể đưa bọn họ về nhà.”

- Ba trăm tỉ? Chúng tôi làm sao có ba trăm tỉ cho các người chứ!!! Tôinghĩ ông nên đi cướp ngân hàng luôn cho nhanh!! – Khánh Thư phẫn nộ quát lớn

“- Triệu Khánh Thư, con cũng biết Ba là người thế nào mà nhỉ? Thứ Ba muốn nhất định phải có cho được, tốt nhất đừng làm Ba phật lòng. Mau chóng chuẩn bị ba trăm tỉ rồi đem đến địa chỉ, sẽ có người ra nhậntiền, cứ giao cho họ, lúc đó ba người kia cũng sẽ được thả, nhớ rằng chỉ một mình Tuyết Nhi đến, còn lại không ai được theo, nếu để Ba pháthiện, đừng trách Ba ra tay không nể tình. Ba ngày bắt đầu!!”

Crụp…tít…tít…tít…

Tất cả đều chìm trong bóng tối, ba trăm tỉ, bọn họ kiếm ba trăm tỉ ở đâu ra chứ? Con số này không phải là nhỏ, là ba trăm tỉ đấy. Ba trăm tỉ!!!Ngọc Anh và Tú Tuệ khóc không ra nước mắt, tựa vào người đàn ông bêncạnh mình, con của họ đang nằm trong tay ông ta, muốn cứu phải tìm batrăm tỉ, ba trăm tỉ…

- Mọi người yên tâm đi, sẽ cứu được họ thôi, có địa chỉ rồi.

Cùng lúc đó Dương Hạo dập tắt nỗi lo trong lòng của bọn họ chỉ bằng một câunói, lần này quả thực có tác dụng, xem ra cách này còn hiệu quả hơn làdựa vào cái thiết bị chết tiệt kia, thật vô dụng.

- Nhưng không có tiền…

- Ba trăm tỉ chị có, chỉ là ba trăm tỉ thôi mà, chi số tiền đó ra cứu ba mạng người, coi như là bố thí, không có gì to tát.

Nói xong nó đi vào nhà, Dương Hạo sau đó cũng đi vô theo để lại những conngười vẫn đang ngơ ngác vì câu nói của nó lúc nãy. “Ba trăm tỉ chị có,chỉ là ba tỉ thôi mà, không có gì to tát”. Giỡn??? Ba trăm tỉ…trong vòng bốn năm mà nó kiếm được ba trăm tỉ? Là đang mơ phải không? Chẳng lẽsang Mỹ kiếm tiền lại nhanh thế à…?

- Mấy người còn đứng đó làm gì ấy?? – Dương Hạo thò đầu ra cửa sổ hỏi

- Mau vào nhà thôi.

Tất cả nhanh chóng di chuyển vào trong nhà, mọi thứ đều được kiểm tra chặtchẽ, chỉ sợ nội dung bàn bạc bị lộ ra bên ngoài truyền đến tai ông tathì chết dở, lúc đó chắc chắn khó lòng cứu được bọn họ an toàn trở vềnhà.

- Khánh Ly, có lấy tiền được không?

- Một lát nữa sẽ có người đem đến cho chúng ta.

- Làm tốt lắm!! – Dương Hạo mỉm cười vỗ vai nó, sau đó liền hỏi: - Em có kế hoạch gì? Anh nghĩ bọn họ không đơn giản là cần tiền.

- Anhnói đúng đấy, ông ta không phải là người bình thường đâu, kiểu chạm mạch mà xem mình như trung tâm vũ trụ ấy, em thấy người mới trốn trại điêncòn bình thường hơn ông ta.

Những lời Khánh Thư vừa nói ra thật sự rất có công dụng khiến người ta cười, như thế rất tốt, trong lúc nàykhông nên quá căng thẳng, sẽ hư bột hư đường hết, chẳng việc gì phảixoắn, cứ bình tĩnh thôi.

- Nếu đích thật mục tiêu của ông ta là con và tiền thì Tuyết Nhi, con nên cẩn thận một chút. – Ông Lục nói

Câu nói vừa tan theo không khí, hai hàng nước mắt của nó bỗng lăn dài trênmá, nó nhanh chóng quay lưng lại lau đi chúng, hai bàn tay của nó cũngđã hình thành nấm đấm, mọi người nhìn thấy nó như thế cũng đủ hiểu, vếtthương đó đối với nó quá lớn, quá sâu, thời gian bốn năm đó chỉ là để nó trốn tránh, quên đi chứ thật sự không phải là liều thuốc chữa trị chonó. Những giọt nước mắt của nó cứ liên tục rơi không ngừng mặc dù nókhông muốn, càng cố gắng không khóc lại càng khóc nhiều hơn. Hắn đi vềphía nó, dùng đôi bàn tay ấm áp của mình nâng gương mặt nhỏ bé của nólên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt rồi xoa mái tóc mềm của nó, khẽ nói:

- Không sao đâu, có anh rồi!

Nó mỉm cười gật đầu rồi quay sang mọi người, điều chỉnh tâm trạng lại một chút rồi nói:

- Trước hết chúng ta chắc chắn phải chia ra, ông ta hẳn là không chỉ lấytiền mà sẽ có mục đích khác, không dễ gì thả người ra đâu. Khi ông tađưa địa chỉ, có được tiền, em sẽ đến địa chỉ đó, Khánh Thư, Khánh Du,Dương Hạo và Ngọc Anh sẽ đi theo phía sau bằng chiếc xe khác, cố gắngđừng để phát hiện. Thiên Vũ, Minh Tuấn, Tú Tuệ và Khải Minh, ba ngườicũng đi chiếc xe khác chờ ở gần địa chỉ. Em nghĩ ông ta sẽ thay đổi điachỉ khi em đến đó thôi, cho nên cứ như thế đi nhé, Khánh Thư, em có thểgọi thêm vài người tới không?

- Dễ như con dê gặm cỏ ấy mà.

- Cô chủ, xin chào. Tiền của cô đều ở đây, ngoài ra tôi cũng đã gọi thêm vài người đến theo lệnh của cô chủ.

Hai người phụ nữ từ đầu đến chân đều một cây đến bỗng dưng xuất hiện bêncạnh Khánh Thư làm cô giật nảy mình, bọn họ từ trên trời rơi xuống à? Đi không một tiếng động, đến không ai hay, quỷ hay ma đây? Nếu như khôngnhờ mấy cái vali tiền đó thì cô cũng nghĩ bọn họ chẳn phải là người đâu, thật đáng sợ mà.

- Vất vả rồi.

Không lau sau đó điện thoạicủa Khánh Thư rung lên một chập, tin nhắn từ ông ta đang hiện trên mànhình, chỉ đơn giản là địa chỉ, nhắc nhở chỉ có mình nó được đến và đăcbiệt hơn chính là sẽ có người của ông ta đến đón nó, nhìn thấy dòng đómáu cô như muốn tuôn trào như nham thạch, còn dám đến đón…, nếu như váncờ lần này đội cô mà không thắng thì cô đây sẽ nhảy xuống sông tự tử,thề luôn!

- Sao địa chỉ này khác với địa chỉ của anh Hạo thế? – Cô thắc mắc

Mọi người liền xúm lại xem tin nhắn của ông ta sau câu hỏi của cô, quảnhiên nó khác thật, mà quãng đường từ địa chỉ của Dương Hạo và ông taphải cách hơn một tiếng mới đến được, vậy rốt cuộc là cái nào mới đúng?

- Địa chỉ của Dương Hạo hẳn là nơi giam con tin, địa chỉ còn lại chắc đểdụ chúng ta. Khánh Du, Thiên Vũ, Ngọc Anh và Tú Tuệ hãy đến địa chỉ củaDương Hạo. Khải Minh, Minh Tuấn, Khánh Thư và em sẽ đến địa chỉ còn lại. Khánh Thư, người của em cho đi theo nhóm một nhé.

- Rõ. Lần này nhất định em bảo họ đếm một thùng đồ nghề đến xử đẹp chúng. – Cô mỉm cười đáp

- Còn các cô hãy đợi sẵn ở địa chỉ này, chưa có gì thì đừng manh động, tránh đừng để họ nhìn thấy.

- Tuân lệnh!! Thưa cô chủ, ba phút sau súng, áo chống đạn và thiết bị sẽ được đem tới cùng với hai chiếc xe.

- Cảm ơn các cô nhiều. Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ xuất phát, mọi người hãy nghỉ ngơi lấy sức một lát đi.

Lời nói của nó tuy rất bình thường nhưng lại như mệnh lệnh đối với tất cảmọi người, họ đều đồng loạt ngã lưng xuống ghế sofa, số còn lại nằm bẹpdí dưới nền nhà, mặc dù nền nhà có dơ thật nhưng có là gì, một lát nữađánh lộn chẳng phải cũng trở nên bẩn hay sao, đống cát bụi này nhằm gì,chấp tất.

- Tất cả mọi người chắc cũng đói rồi nhỉ, chi bằng đểtôi và bà Thiên đây vào bếp nấu vài món, một lát nữa còn có sức chốngchọi chứ. – Bà Lục vui vẻ nói

- Bà nói đúng đấy, tôi cũng đói rã rồi đây huống chi tụi nó, mau vào làm đi.

Bà Lục và Bà Thiên mỉm cười rồi vào bếp, sau khi bóng dáng họ khuất đi sau bức tường kia ông Thiên mới lên tiếng nói:

- Tuyết Nhi này, thời gian sống ở Mỹ như thế nào?

- Cũng không có gì đặc biệt ạ, chỉ là nhập học, mua được một ngôi nhà diđộng, sau đó đi làm thêm, gần hơn một năm rưỡi thì xin việc làm ạ, sauđó lại mua một ngôi nhà lớn hơn, chiếc xe kia cũng nằm trong gara đếngiờ ạ. Ở bên đó cũng tốt lắm, nhờ có Dương Hạo giúp đỡ con cả.

Dương Hạo cười cười gãi đầu như đứa con nít xấu hổ, thời khắc này trông anh cũng thật dễ thương.

- Thiên Vũ, lần này Tuyết Nhi đã về nước rồi, con có ý định cầu hôn hay không?

Hỏi đến câu này cả nó và hắn cũng đỏ mặt, trong lúc này còn bàn về việc đó cũng thật là hạn hán lời.

- Còn xem ván cờ lần này thế nào đã bác ạ.

[…]

Nửa tiếng thấm thoát trôi qua, mọi người ai ai cũng đều ăn uống no nê, nghỉ ngơi đủ sức, bây giờ là tràn đầy năng lượng. Người của nó và Khánh Thưcũng đã họp mặt đầy đủ ở ngay sân nhà nó, nhìn từ trên xuống cứ như mộtđàn kiến khổng lồ vây quanh sân nhà nó, phải nói bọn họ đông đến khôngthể nào tin được, đây gọi là vài người đó hả? Thậm chí người của nó đông gấp hai người của người của Khánh Thư, ừ thì vài người, giỡn vui đó. Nó loay hoay lấy vài thanh đạn bỏ vào túi, lỡ như đám người ông ta cầmsúng giống lúc nãy thì giữa chừng hết đạn mình có mà xử đẹp chúng, nếukhông thì chết cả lũ rồi. Xong xuôi mọi thứ, nó quay sang hỏi:

- Áo chống đạn?

- Hoàn tất! - Tất cả đồng thanh

- Súng?

- Đầy người!

- Khánh Thư, em đã nhắn tin cho ông ta hay chưa?

- Xong hết rồi!

Nó gật gù rồi kéo dây kéo áo khoác lên, bỗng dưng cảm thấy quên gì đó nó liền ngước đầu lên hỏi:

- Ờ…còn cái gì nhỉ? À thiết bị kết nối?

- Xong luôn rồi!

- Vậy xuất phát thôi.

Tất cả theo kế hoạch mà chia ra hành động, người có tinh thần chiến đấu cao nhất chính là hai bà Mẹ trẻ của năm, con bọn họ mà có trầy xước gì thìsẽ cùng nhau liều mạng đến cùng, đùa, dám đụng đến con của họ, chuẩn bịtinh thần xuống gặp Diêm Vương đi là vừa.

Mặt khác, nhóm số haitheo lệnh của nó đã đi trước một đoạn tránh bị nghi ngờ, hai chiếc xeđều lăn bánh đến những nơi khác nhau đợi nó, trên mỗi người đều có mộtcon chip nhỏ do một tay Dương Hạo chế tạo ra, giúp những người đeo chúng có thể liên lạc bí mật với nhau mà không ai phát hiện dù nơi đó có cách xa vạn dặm, nói gì thì nói bản thân anh đây cũng từng học qua lớpchuyên chế tạo thiết bị hết hai năm trời chứ ít gì, giờ lại được tậndụng thế này, người làm “Ba” như anh cũng rất tự hào.

Nó đứngtrước cửa nhà lẻ bóng một mình đợi người ông ta đến đón, bên cạnh cũngcó vài chiếc vali đựng tiền, ông bà Lục và ông bà Thiên ngay sau đó cũng đi ra nói với nó vài điều, nào là phải cẩn thận, mất tiền cũng khôngsao nhưng phải an toàn trở về, nhưng những điều đó không tiếp nhiều động lực cho nó bằng việc trả thù, ông ta giết Ba ruột nó, giết cả bà nộinó, lôi kéo anh em nhỏ vào cuộc chiến này, bắt cóc hai đứa bé vô tội, bà ta và nó mới nhận Mẹ con chưa lâu cũng không tha. Chỉ những tội danhnày thôi cũng đủ khiến nó có quyền băm ông ta ra hàng ngàn mảnh cho cásấu ăn, cuộc chiến lần này chỉ cho phép một người được sống…

- Cô là Lục Tuyết Nhi? Mời cô lên xe.

Nó quay lưng lại nắm tay ông bà Lục nói:

- Ba, Mẹ, lần này con đi không biết chắc được gì, nhưng dù thế nào…concũng sẽ mãi ở bên cạnh hai người, đừng quá lo lắng, giữ gìn sức khỏe ạ.

- Tuyết Nhi…

- Vì không biết kết quả ra sao nên con không biết nên nói tạm biệthay…vĩnh biệt, cho nên con sẽ không nói đâu. Ba Mẹ bảo trọng nhé, con đi đây.

- Tuyết Nhi….con gái…..

Nó nhanh chóng rút tay ra khỏi bàn tay của họ rồi lên xe, trước lúc đó tài xế cũng đã xuống lấy hếtvali rồi nên nó cũng chẳng vướng bận gì. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, phía sau nó còn có những tiếng khóc, tiếng gọi tên nó đầy yêu thương… Nóngồi trên xe gạt đi hết nước mắt, lấy lại dáng vẻ lạnh lùng của mình rồi hỏi:

- Bọn họ an toàn chứ?

- Cô yên tâm, ông chủ chúng tôi chỉ cần tiền, những thứ khác đều không cần. Mà quên, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra khi cô đến đó.

Câu nói của người này làm nó hơi lo lắng, chắc cũng chỉ cáihay xuất hiệntrong phim thôi chứ gì, chính là đến nơi rồi chuyển địa điểm, bắt chạybộ đến đó trong khoảng thời gian quy định, không đến kịp thì làm sao đó, nếu chỉ như vậy thì chẳng phải đơn giản cho nó quá sao, haizz.

Chiếc xe chở nó vừa chạy ngang qua xe của Khánh Thư, bọn họ liền cho xe lănbánh đuổi theo sau ngay, trong thời điểm này nên cách xa người của ôngta ra một tí sẽ an toàn hơn, mặc dù bên ngoài nhìn vào không thấy bêntrong nhưng cũng nên đề phòng.

Bên cạnh đó xe của hắn vẫn đangtrên đường đến địa điểm, trong lúc đó tất cả vẫn còn đang bàn tínhchuyện giải cứu con tin như thế nào, phải làm sao mà không bứt dây độngrừng, kinh động đến chỗ ông ta thì mới mong an toàn, đương nhiên nộidung bàn bạc đó nó và những người kia đều nghe thấy rất rõ.

-Trước tiên chúng xe sẽ giấu xe ở một nơi gần đó, tiếp đến Thiên Vũ và Tú Tuệ sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, tôi và Ngọc Anh sẽ trà trộn vào đó,tốt nhất dẫn chúng đi càng xa càng tốt, tránh để bị phát hiện, nếu bọnchúng thấy rồi thì cứ trực tiếp bắn hạ, đừng do dự.

Ba người kiagật đầu đồng ý, số còn lại đều rất tán thành đề nghị của anh, với trọngtrách lớn lao này, không thể để nó thất vọng được, mọi người cùng cốgắng, nhất định sẽ chiến thắng.

[…]

Sau một quãng thời gianngồi trên xe thì cuối cùng tất cả đều tới nơi, mỗi người một công việckhác nhau. Nó bước xuống xe, người của ông ta liền ào ra cầm vali tiềnrồi mời nó vào trong. Nơi nó dừng chân chính là một cái chòi lá nhỏ, bao quanh nó chính là cây cỏ rậm rạp, khung cảnh này mà làm phim kinh dịthì quá tuyệt vời. Nó đưa mắt nhìn xung quanh một hồi rồi lên tiếng hỏi:

- Ông ta đâu?

- Cô đừng vội, ông chủ sẽ gọi đến thôi.

Cùng lúc đó tiến điện thoại vang lên, người đó bấm nút bật loa lớn rồi nói:

- Thưa ông chủ, cô Tuyết Nhi đã đến rồi ạ.

“- Ồ~ Tuyết Nhi, cuối cùng cũng đã đến, xem ra thời gian ba ngày tôi chocô quá nhiều rồi nhỉ, ba trăm tỉ chỉ cần chuẩn bị trong một nốt nhạc đãcó.”

- Đừng nói nhiều, mau thả người!

“- Đừng, đừng nóng vội, tôi sợ, hahahahaha. Muốn thả người cũng được nhưng đâu có dễ như thế.”

- Ông muốn nuốt lời?

“- Không không con gái, Ba của con chỉ là muốn chơi một trò chơi thôi, chỉ có chúng ta..và con tin. Luật chơi rất đơn giản, con chỉ cần uống viênthuốc kia, trong thời gian quy định hãy dùng chiếc xe lúc nãy chở conchạy đến đây lấy được thuốc, Ba sẽ thả họ ra. Đồng ý hay không?”

Tên đứng bên cạnh đưa viên thuốc màu đen và chìa khóa xe ra trước mặt nó,nó hơi do dự một chút nhưng cũng cầm viên thuốc lên, hỏi:

- Địa điểm, thời gian?

“- Trong vòng nửa tiếng đồng hồ con hãy đến ruộng ngô, trên xe có bản đồđến đó, viên thuốc độc sẽ giết con trong hai mươi phút nữa. Bảo trọng!Hahahahahahaha”

Nó nuốt viên thuốc đó vào rồi vơ lấy chìa khóachạy nhanh ra ngoài, sử dụng trò bẩn thỉu như thế, cho nửa tiếng nhưnglại mất mười phút, nó chạy đến đó bằng niềm tin sao? Nó đóng cửa xe lại, bật bản đồ lên, cau mày lại cắn môi. Đây là địa điểm mà Dương Hạo trara, từ đây đến nó mất khá nhiều thời gian, hai mươi phút, nó làm sao đến đó được chứ. Không còn thời gian nữa, thuốc cũng đã uống rồi, phảinhanh lên thôi. Nó khởi động xe rồi phóng như bay đến chỗ những ngườikia, xe của Khánh Thư đậu đó thấy vậy liền đuổi theo nhưng kì thực tốcnó chạy nó nhanh, còn cô thì không dám, Khải Minh ngồi kế bên thấy vậyliền bon chen qua giữ tay lái, chừng năm phút đã đuổi kịp nó, cả haichiếc xe cứ thế mà vượt đèn đỏ bất chấp tất cả mà lao đi, cũng một phầnchính là những con đường này không có bóng dáng một cảnh sát nào cả,quan trọng là đừng tông người là được.

Trong khi phía bên đội haiđang chạy đua với thời gian thì đội bên hắn đang ngồi trong một chùm cây chờ thời cơ thích hợp, bọn họ không ngờ ở chỗ này lại có ông ta, họ cứtưởng ông ta đang bên địa chỉ kia chứ, thật không dễ dàng gì để đánh lạc hướng con người mưu trí này đâu.

- Giờ sao đây? – Ngọc Anh hỏi

- Người của Khánh Thư và Tuyết Nhi đến chưa? – Khánh Du quay sang hỏihắn, nhận được cái gật đầu và phương hướng nơi bọn họ đang ẩn nấp liềnan tâm một phần, anh tiếp: - Vậy cứ kế hoạch cũ đi, Tuyết Nhi bị épuống thuốc sẽ đến đây sớm thôi, mau hành động đi.

Theo như kếhoạch của Khánh Du bày ra lúc nãy, cả hắn và Tú Tuệ đều lẻn đi ra mộtchỗ khác, trên tay hai người cũng cầm vài cục đá to thủ sẵn, không phảidùng để đánh nhau mà là để đánh lạc hướng cả đám bọn họ. Cả hai chia rahai hướng, hành động vô cùng nhẹ nhàng, hắn giơ ba ngón tay ra, từngngón từng ngón cụp lại như đang đếm, ngón thứ ba vừa cụp xuống, cả hailiền quăng cục đá ra xa rồi nhanh chóng ẩn núp. Tiếng cục đá to chạmxuống đám cỏ dại kêu một tiếng đủ cho tất cả nghe thấy, bên trong cănnhà kinh động, ông ta liền cử bốn tên ra xem xét thử, số còn lại trongcăn nhà đó vẫn là quá sức với nhóm Khánh Thư, nhưng dư thừa sức với đámngười của nó và Khánh Thư, điều đáng nói hơn chính là bên trong ngoàicon tin, ông ta và đám thuộc hạ ra thì còn có nhỏ và anh ta ở đó, lỡ may người của mình không biết mà bắn nhầm thì toi, lúc nãy đúng là đã quênbẵng mất anh em bọn họ, sơ xuất rồi. Khánh Du đang chìm trong suy nghĩbỗng nghe tiếng súng vang lên hai tiếng, anh biết ngay là hắn và Tú Tuệđã ra tay, ông ta và anh em nhỏ bên trong kinh hãi, tim đập lệch mộtchập vì bất ngờ liền cử thêm bốn tên ra ngoài xem tình hình, anh và Ngọc Anh nhìn nhau mỉm cười, số người lại bớt đi rồi, lúc đầu có những haimươi tên, giờ bớt đi tám chỉ còn mười hai tên, đợi thêm một lát nữa rồihành động, chậm mà chắc. Từ đằng xa, Tú Tuệ và hắn đã an toàn quay trởvề, bốn người nhìn nhau gật đầu rồi xem diễn biến bên trong liền nhìnthấy bốn tên mới vừa đi ra khiêng bốn cái xác vào, Khánh Du và Ngọc Anhnhíu mày suy nghĩ, lúc nãy chỉ có hai tiếng súng, làm sao mà tận bốn cái xác đã chết chứ? Như hiểu được suy nghĩ của hai người, cả Tú Tuệ và hắn đều đồng loạt giơ lên cây súng của mình, phía trước đầu bắn còn có gắnthêm nòng giảm âm, quả nhiên lợi hại. Ông ta và anh em nhỏ nhìn thấyliền kinh hãi, tại sao bốn người lúc nãy ông phái đi đã chết, ai đã tràtrộn được vào đây? Lại còn mang theo súng, chẳng lẽ ông lại bị dắt mũi?Ngay sau suy nghĩ đó ông liền đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, rõ ràngxung quanh không có ai, chẳng lẽ bọn họ lợi dụng xung quanh toàn cây cỏmà đánh lén ư? Ông thoáng tức giận, ra hiệu cho mười tên thuộc hạ truylùng xung quanh, cùng lúc đó, bốn người đang ẩn núp liền di chuyển sangnơi khác tiếp tục đánh lén, à..bắn lén. Bọn họ “di tản” vào trong gốccây đằng kia, hay sao gốc cây đó lại có một cái lỗ đủ để chui vào, không gian tuy chật một chút nhưng trốn đám người kia mới quan trọng, nhiệmvụ bắn hạ cứ giao cho người mình xử lý. Trong bầu không gian yên tĩnhrợn người, năm tên đã được bắn hạ bởi quân của nó, theo sau đó là ba tên đồng loạt nằm sóng soài dưới nền cỏ mà không ai biết, bốn con người bên trong hốc cây nhìn thấy liền rùng mình, quân nó toàn thảy đều là phụ nữ lại lợi hại như thế, chẳng biết từ phương trời nào mà nó lại có một đội quân hùng hậu như thế, đã vậy còn là người Việt Nam, thật không thểkhinh thường được. Chỉ trong vài nốt nhạc ngắn ngủi mà mười tên đã nhắmmắt xua tay, một lần nữa họ lại rùng mình, không riêng mình họ, mà người của Khánh Thư cũng phải bái làm sư phụ, quá kinh dị rồi. Hắn thoạt nhìn xung quanh, mọi thứ yên tĩnh như thế, bên trong chỉ còn hai tên canhgác, giờ là lúc hành động rồi.

- Bên trong chỉ còn hai người, tính luôn ông ta và bọn họ là năm người, dư sức đối phó, vào thôi.

Khánh Du, Tú Tuệ, Ngọc Anh và hắn mở chốt an toàn rồi lần lượt xông vào không do dự, anh em nhỏ thấy bọn họ liền đứng dậy giật mình, bọn họ đến đâylúc nào, người của ông ta đi truy lùng quanh đây lại không thấy, mặcnhiên để bọn họ xông vào như thế, chẳng lẽ… Ông ta dù thấy bốn ngườicùng lúc chĩa súng vào mình cũng chẳng lo sợ, trong tay ông còn hai tênlính và con tin, bọn họ sao dám hành động thiếu suy nghĩ chứ.

- Thì ra là các người đánh lén, thủ đoạn thật.

- Làm sao bằng ông, mau đưa thuốc giải, thả ba người kia ra.

Không lâu sau nó cùng nhóm Khánh Thư bước vào, tất cả đều đã được lên đạn,nếu có ai ra tay chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình, bây giờ ông ta chỉcòn hai tên lính, hai người kia thì không có súng, ngoài hại người rathì chẳng có gì xài được, không đáng lo. Ông ta nhìn nó rồi ngửa mặt lên cười to, ngay sau đó liền đó vài chục tên xông vào bao vây lại, bây giờ đích thật là không còn lối thoát, mà không, nói đến đọ ai nhiều línhhơn thì chắc chắn phía nó thắng là chắc, chuyện này cứ để qua một phíavậy.

- Ông muốn nuốt lời?

- Đâu có, Ba đâu có nuốt lời, chẳng qua muốn lấy thuốc giải thì hạ Ba trước đã.

- Ba? Từ này ông cũng dám xưng với tôi?

Đùng… Nó không đợi ai phản ứng mà tự mình nổ súng trước nhưng tiếc là bắntrật một nhịp, ông ta thành công né được liền mau chóng chạy sang nơikhác, hiện giờ nó chỉ còn năm phút, nếu không nhanh nó chắc chắn sẽ chết mất, bây giờ thuốc đang ngấm vào người nó, nó cảm thấy tim mình rấtđau, cả người mệt mỏi, đầu óc quay cuồng. Nó đánh mình vài cái rồi mauchóng đuổi theo ông ta nhưng bị người của ông chặn lại, bọn họ đều cầmsúng, thấy nó trong tình thế bất lợi, Khánh Thư cùng những người khácliền lao vào giải cứu, nơi này lại trở thành một đống hỗn loạn, tiếngsúng vang khắp nơi. Anh ta nắm tay kéo nhỏ rời khỏi đây trong im lặng,nào biết được bên ngoài cũng có người của nó canh gác, trực tiếp bị bắtlại. Nhìn thấy một đoàn quân hùng hậu đổ vào cứu đám người nó nhỏ liềnkinh hãi, không ngờ chỉ sau bốn năm mà nó lại được như thế này, vậy tạisao nhỏ lại thành ra thế này chứ? Ông Trời đến cuối cùng vẫn khôngthương nhỏ, vẫn ép nhỏ vào bước này, thật quá ác độc.

- Mọi người hãy mau cứu cô chủ, để đây chúng tôi lo.

- Cảm ơn.

Nó, hắn, Khánh Thư, Khánh Du cùng Khải Minh đuổi theo ông ta lấy lại viênthuốc, còn lại thì cứu con tin ra ngoài. Nó chạy đến cuối cùng cũng cảmthấy mệt, thời gian lại không còn nhiều, chẳng lẽ số nó phải chết haysao? Nhưng nó còn chưa trả thù, nó còn phải thực hiện lời hứa với ông bà Lục, phải an toàn trở về, nó tập trung tinh thần dốc hết sức mà đuổitheo ông ta ra tận ngoài ruộng ngô, nơ giơ cây súng lên bắn vài phát,trong số đó trúng vào vai ông ta khiến ông dừng chân lại, nó lợi dụng cơ hội đó liền lao tới như thú dữ, một cước đá ông ta văng ra xa, nó tiếnlại gần bắn một viên nữa vào chân ông ta rồi đá cây súng nằm trên nền cỏ ra chỗ khác, ngay lúc đó cả bốn người kia đều tới nơi, Khải Minh trựctiếp đi lại lôi viên thuốc giải ra giao cho nó, trong một phút cuối cùng nữa là nó đã chết rồi, coi như từ Diêm Vương trở về, cứu được cái mạngnày. Ba người con trai cùng sức khiêng ông ta về căn nhà hoang, anh emnhỏ cũng bị đám người Khánh Thư đẩy xuống nền nhà.

- Mẹ, Mẹ muốn xử ông ta thế nào?

- Tùy con, Khánh Ly.

- Vậy trực tiếp giết.

- Đừng đừng đừng… Tuyết Nhi, đừng làm vậy. – Ông ta nài nỉ nó, chắp tay trước mặt

Nó thở dài nhìn ông ta, lạnh lùng đáp:

- Ông có nghĩ đến khi giết bà nội tôi, Ba tôi và cả những người kháckhông? Tại sao? Tôi cũng không có lý do nào để tha cho ông cả.

- Đừng mà.

Ông ta vẫn bộ dạng đó mà nài nỉ nó, nhưng lần này ông ta lại nhìn thấy mộtvật dụng khác kế bên mình, chính là cây súng còn rớt lại khi nhắm mắtxua tay của đám người kia, nó không nhìn thấy, không ai nhìn thấy ngoạitrừ ông, sau lưng ông cũng không có ai. Ông ta tỏ vẻ sợ hãi nhìn xungquanh, lợi dụng lúc nó vẫn đang nói chuyện với anh em nhỏ liền thừa cơhội cướp lấy cây súng đó chĩa vào đầu nhỏ bắt làm con tin. Nó cùng tấtcả bị bất ngờ mà không trở tay kịp, lần này nó lại quá sơ xuất như vậy.

- Các người muốn giết tôi? Hahahahahaha, còn lâu, chưa đủ tuổi.

- Anh hai, cứu em.

- Đừng manh động, nếu ông thả Phương Thy ra, tôi sẽ tha mạng cho ông.

- Tha, hahahahaha, còn lâu tôi tin!! Đi!

Ông ta một phát kéo nhỏ đi lùi về phía sau, nó ra hiệu cho mọi người đứng yên lại, tránh khiến ông ta ra tay.

- Bỏ súng xuống, tất cả bỏ xuống!!

- Ông…

- Bỏ súng xuống đi!!

Khánh Thư ấm ức quăng cây súng xuống sàn nhà, mọi người đồng loạt đều thảxuống, nó cũng buông súng xuống nhưng đâu ai biết rằng trong người nóvẫn còn có một cây khác, nó chầm chậm đi về phía ông ta, ông ta lập tứcmở chốt an toàn chĩa về hướng nó.

- Đứng đó, mau đưa chìa khóa đây. Mau lên!!

- Tuyết Nhi…

- Đừng sợ, sẽ không sao đâu.

Nó bất lực quăng chìa khóa sang cho ông ta, ông ta lấy được chìa khóa liền lôi nhỏ một mạch ra đến xe, nó nhanh chóng đuổi theo nhưng không thểđến gần, ông ta mở cửa xe, đẩy mạnh nhỏ xuống nền đất, nó thấy thế liềnrút súng ra mở chốt an toàn bắn về hướng ông ta, viên đạn ghim vào lưngông ta khiến ông gục ngay tại chỗ, bàn tay vẫn còn nắm chặt cây súng,tất cả cùng lúc đều đổ về, nó đỡ nhỏ dậy, hỏi:

- Không sao chứ?

- Tuyết Nhi, xin lỗi, xin lỗi. Tớ sợ lắm. – Nhỏ khóc lóc nắm chặt tay nó

- Được rồi, mau đứng lên nào.

Cả hai cùng nhau đứng lên rồi quay lưng đi, nó định bụng giao nhỏ cho anhta rồi mới xem xét người kia, nó nào ngờ số ông ta lớn như thế, ba phátđạn mà vẫn còn sống, ông ta chậm rãi giơ cây súng về phía nhỏ, nhắmchuẩn xác, bây giờ ông đã không còn gì hết, đem theo một người chếtchung cũng không hối hận. Ông chậm rãi cử động ngón tay ngay còi súng,tim nó bỗng dưng đập lệch một chập, trong lòng bất an liền quay lại thìthấy ông ta nhẹ nhàng bóp còi, viên đạn nếu bắn ra chắc chắn trúng nhỏ,nó không suy nghĩ nhiều liền quay sang đỡ cho nhỏ một phát, hắn lập tứclấy súng từ tay nó bắn vào ông ta, trúng ngay tim, chết tại chỗ!!

- Tuyết Nhi, Tuyết Nhi… Cậu..tại sao lại đỡ giúp tớ. – Nhỏ ôm lấy nó, khóc lóc thảm thiết nói

- Tớ..cậu là bạn, tớ…tớ không..tớ không muốn cậu…chết.

- Đồ ngốc!! Tớ ghét cậu!!!!

- Phương Thy, Minh Lâm, hai người…có thể quay đầu…được không? Hứa với tớ…

- Tớ hứa, tớ hứa, cái gì tớ cũng hứa. Cậu đừng dọa tớ..

- Tuyết Nhi, anh có thể hứa với em, nhưng có câu này anh nhất định phải hỏi, tại sao lại không thấy máu?

Nó đứng hình, tất cả đều đứng hình, quào, đã phát hiện ra rồi kìa. Khánh Thư cười hì hì di chuyển sang phía của anh ta nói:

- Chúng tôi đều đã mặc áo chống đạn rồi, nhưng lời anh đã hứa không được nuốt.

- Tốt cho em gái tôi, cái gì tôi cũng làm. – Anh ta đáp

- Anh hai, em không muốn hại người nữa, em sợ rồi. – Nhỏ lắc đầu lia lịa, ôm chặt nó trong vòng tay

- Được rồi, vậy chúng ta có phải nên về thôi, trời cũng chuyển tối, nghe đồn nơi này có ma.

Dương Hạo làm bộ thành ma nhát tất cả rồi chạy đi, tất cả cũng vì thế mà bỏchạy đi để lại bốn con người trong cuộc. Nhỏ đỡ nó đứng dậy, nắm lấy tay nó nói:

- Tuyết Nhi, xin lỗi nhé, tớ vì lòng tham nên mù quáng rồi, hại cậu và Thiên Vũ…

- Chỉ cần em biết quay đầu, anh sẽ tha thứ. – Hắn cười nói

- Tớ cũng thế.

- Ài, xem ra tôi cũng bị các người làm cho cảm động. – Anh ta tỏ vẻ lạnh lùng nói

- Chứ không phải sợ em sẽ chết chứ?

- Con ngốc. Thiên Vũ, tôi thua rồi, nhưng nếu anh khiến Tuyết Nhi chịu thiệt thòi, tôi sẽ giành lại đấy. Mau về thôi, mệt rồi.

Anh ta nói rồi kéo nhỏ đi theo, còn hắn và nó đứng đó nhìn bóng lưng họ,cuối cùng cũng kết thúc rồi, kết thúc thật rồi. Nó và hắn nhìn nhau mỉmcười rồi nắm tay nhau đi về. Đại gia đình bọn họ cùng nhau ngồi trên hai chiếc xe chạy trên con đường hoàng hôn… The End!

_______________________________________________________________________________

Vâng xin chào, cuối cùng bộ truyện này cũng đã kết thúc, chap cuối tuy cóhơi xàm một chút, nhảm một chút bởi vì bản thân mình chưa từng viếtnhững khúc như này nên còn hơi...mong các bạn thông cảm cho mình. Bộ này còn có thêm phần ngoại truyện, mong các bạn đón xem nhé. Bái bai.