Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 28: Nhận thân



” Phong thiếu gia,” Phong Diệp đang muốn rời sân liền bị hai gã hộ viện ngăn đón tại cửa, “Lâu chủ có lệnh, không có lâu chủ cho phép ngài không được bước ra Sương viện một bước, thỉnh ngài trở về.”

Phong Diệp có chút ủy khuất nhìn hai người ở cửa, nhỏ giọng nói: “Hai vị đại ca, ta đã tới nơi này được vài ngày, nhưng chỉ một mực ở trong này, ta muốn đi tìm Lục đại ca, các ngươi chấp thuận cho ta đi”

” Phong thiếu gia, lâu chủ có lệnh, không có lâu chủ cho phép ngài không được bước ra Sương viện một bước, thỉnh ngài trở về.” Hai gã hộ viện bất vi sở động lặp lại một lần, thẳng đến khi Phong Diệp bất đắc dĩ xoay người quay về phòng mới thối lui qua một bên.

Phong Diệp trở lại phòng ngủ ngồi lên ghế, bàn tay khẽ nắm chặt góc tay áo rồi lại chậm rãi buông ra, ánh mắt yếu đuối vừa rồi sớm đã đãng nhiên vô tồn (tiêu tán không sót lại gì) . Phong Diệp âm lãnh cúi mặt nhìn dưới chân, hung hăng kêu tên một người: ” Phong! Khiếu! Nhiên!”

” Khiếu Nhiên, đây là tình huống tra được về ‘Phong Diệp’.” Trong Khiếu nhiên cư, nơi thư phòng riêng của Phong Khiếu Nhiên, Lục Văn Triết đem thứ trên tay đưa lên trước, tiếp đó có chút nghiêm túc mở miệng: “Căn cứ về lời hắn nói lúc trước thì hắn vốn gọi là Diệp Phong cùng sư phó Bạch Nhiễm vẫn trụ trên núi Xương Châu thuộc Lâm Uyên trấn, ta đã phái người tra xét, nơi đây quả thật có người tên gọi Bạch Nhiễm cùng đồ đệ hắn Diệp Phong trụ trên núi. Đối với người tên Bạch Nhiễm, người của Lâm Uyên trấn biết không nhiều lắm, chỉ biết hắn trước giờ vẫn ở trên núi. Diệp Phong thì nghe nói thân thể không tốt, cho nên trừ lúc hái dược mới có thể xuống núi, lúc hắn lần đầu tiên xuất hiện tại Lâm Uyên trấn là Bạch Nhiễm dẫn hắn về dược quán xem bệnh, sau đó mới nói với bên ngoài Diệp Phong là đồ đệ hắn. Bạch Nhiễm hai tháng trước đã bệnh chết, sau đến Diệp Phong cũng biến mất.”

” Diệp Phong trước khi tới nơi này vẫn luôn ở tại Bồng Lai khách điếm, bình thường cũng không đi ra ngoài, theo như chưởng quầy nói bọn họ mỗi ngày đều hỗ trợ hắn sắc dược. Ta cũng đã đi tra xét, dược này là do hắn lấy ở y quán, là dược trị hư hàn chi chứng (chứng bệnh suy nhược) . Thầy thuốc của Lâm Uyên trấn từng xem qua bệnh cho hắn cũng nói hắn chính là bị chứng hư hàn.” Long Thiên Hành nói ra tình huống trước khi Diệp Phong đến nơi này, nhíu mi nhìn về phía Phong Khiếu Nhiên,” Lâu chủ, ‘Phong Diệp’ này trước mắt xem ra thực không có chỗ nào khả nghi a.”

” Không có chỗ khả nghi?” Phong Khiếu Nhiên xem xong nội dung bản báo cáo, tùy tay vung lên, tờ giấy trên tay liền biến thành mảnh nhỏ, “Hắn giả mạo Nhiên nhi chính là chỗ khả nghi lớn nhất.” biểu tình của Phong Khiếu Nhiên lãnh liệt cùng vô tình tựa như khi hắn đối mặt với địch nhân.

” Khiếu Nhiên, bộ dạng hắn rất giống ngươi, hơn nữa vai trái của hắn cũng có thai kí lá phong, đương nhiên ta thực sự chưa thấy qua.” Lục Văn Triết vừa nói đến câu sau, ngữ tốc phi thường nhanh, giống như sợ bị người hiểu lầm. Lúc nói chuyện tư thì Hắn cùng Long Thiên Hành gọi tên Phong Khiếu Nhiên, lúc đàm luận công sự thì bọn họ liền xưng hô Lâu chủ.

” Cha, giấy không gói được lửa, chuyện này phải mau chóng giải quyết, nếu không đêm dài lắm mộng.” Phong Hải có cơ sở nói, người kia nếu còn sống trong lâu, có một ngày cũng sẽ bị người nào đó biết.

” Cha, ngươi cũng không thể đem tiểu Nhiên nhốt trong phòng mãi a.” lời Phong Nham vốn muốn nói chính là không thể luôn làm cho người ta nằm ở trên giường, chẳng qua vì cái mạng nhỏ của mình nên hắn chỉ có thể đổi cách nói. Lời Phong Nham vừa ra, ngoại trừ  Phong Hải thì ba người đều ái muội nhìn về phía người bên cạnh bàn sắc mặt đã có chút biến hóa.

” Lần theo Vong Ưu bảo cùng Hồng Sương, người kia một khi đã rõ ràng chuyện của Nhiên nhi đến thế, khẳng định cùng người bên Vong Ưu bảo hoặc Hồng Sương có quan hệ. Năm đó người của Vong Ưu bảo tuy đều bị ta tiêu trừ, chẳng qua cũng không chừng còn có cá lọt lưới, Hồng Sương là người của Sương Trần cốc, điều tra xem Sương Trần cốc bây giờ còn có người nào không.” Phong Khiếu Nhiên lạnh lùng nói.

” Ta đã phái người tra xét, qua vài ngày sẽ có thể có chút thông tin.” Long Thiên Hành biết bằng hữu tốt của mình sẽ nghĩ tới chuyện này.

” Nghe nói Hồng Sương có một sư đệ tên gọi Quý Lâm, cùng nàng quan hệ rất tốt, chẳng qua trên giang hồ lại không ai gặp qua sư đệ nàng ta.” Lục Văn Triết khẩu hôn thực tùy ý, khả ánh mắt cũng tuyệt đối tương phản.

” Việc này càng ngày càng có ý tứ.” Long Thiên Hành nhìn về phía Lục Văn Triết, khóe miệng là một mạt lạnh lẽo không thể bỏ qua. Dám có chủ ý trên đầu bằng hữu Long Thiên Hành hắn, thật đúng là chẳng biết chết sống a.

” Ngày mai cho người nọ đến Thiên thính.” trong mắt Phong Khiếu Nhiên khi nhắc tới ” Phong Diệp” đều hiện lên một tia chán ghét.

” Ngươi muốn nhìn hắn?” Lời của Phong Khiếu Nhiên làm mấy người ở đây có chút kinh ngạc, bọn họ nghĩ đến còn có thể qua mấy ngày.

” Qua hai tháng nữa ta sẽ mang Nhiên nhi đi ra ngoài du ngoạn” ánh mắt Phong Khiếu Nhiên có chút lo lắng, ý trong câu chính là trong hai tháng phải đem chuyện này giải quyết.

” Cái gì?!” Phong Khiếu Nhiên vừa dứt lời Long Thiên Hành liền nhảy dựng lên,” đi ra ngoài du ngoạn?” Hắn cũng không ngốc đến mức cho rằng người này chỉ là ở trong rừng cây bên ngoài lâu mà du ngoạn. Chuyện trong lâu đến lúc đó chẳng phải là lại đẩy cho bọn hắn?

“Thế nào? Ta không nên mang Nhiên nhi đi ra ngoài du ngoạn sao? Hắn ở trong cốc ngây người bao nhiêu năm, nơi nào cũng chưa từng đi qua. Hơn nữa, chúng ta không ở trong lâu, các ngươi cũng không phải là có chút thuận tiện sao?” Lời nói của Phong Khiếu Nhiên thành công đè lại bất mãn của Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành, bọn họ đều rất muốn bồi thường  những khổ cực mà tiểu Nhiên đã chịu qua, sao có thể không cho tiểu Nhiên đi ra ngoài hảo hảo ngoạn ngoạn. Ngẫm lại hai người kia không ở đây, bọn họ cũng quả thật thuận tiện chút, hai người cũng không nói cái gì nữa. Phong Hải cùng Phong Nham cùng nhất tâm, một lòng thầm nghĩ cho cha bồi tiểu đệ nhiều một chút, cho nên đều là hai tay tán thành cha mang tiểu đệ đi ra ngoài ngoạn, hoàn toàn không ý thức được hai tâm tồn bất lương của người nào đó.

” Tốt lắm, sự tình trước hết cứ phân phó xuống, Diệp Phong kia, dặn bọn họ xem chừng cho ta.” Phong Khiếu Nhiên nhìn thời gian đã không sai biệt lắm, người nọ cũng tới lúc nên tỉnh, liền quyết định chấm dứt thương nghị hôm nay,” Tiểu Hải, tiểu Nham, các ngươi là Thiếu chủ, chuyện trong lâu cũng đến lúc học cách xử lý. Qua vài năm nữa ta sẽ đem Thích Nhiên lâu giao cho hai người các ngươi, các ngươi nên sớm chuẩn bị từ bây giờ đi.” Lời này từ miệng Phong Khiếu Nhiên lại không có chút gì gọi là thương lượng mở chút đường sống, nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài.

” Đại ca, ta thấy cha thật quá phận.” mặt Phong Nham gục xuống dưới, nói không phải ngoa nhưng cha hắn thực sự rất ngoan độc.

” Tiểu Nham, chúng ta sớm tiếp một tay thì cha cũng có thể sớm thoát thân chuyên tâm bồi tiểu Nhiên.” Biết tâm ý của cha, Phong Hải lòng tràn đầy lý giải thông hiểu. Bọn họ nợ tiểu đệ thật sự quá nhiều, có lẽ đây là chuyện duy nhất bọn họ có thể vì tiểu đệ mà làm.

“….ta biết.” Phong Nham nghĩ đến đệ đệ của mình, cũng hiểu được ý của cha, chính là nghĩ đến ngày sau tự do càng ngày càng ít, hắn có chút tiếc nuối.

” Các ngươi là đem Lục đại ca cùng Long đại ca bỏ quên sao?” Lục Văn Triết tiến lên nhẹ gõ xuống đầu Phong Nham, trong mắt hiện lên một tia oán giận, lúc nào thì người này mới có thể hiểu được tâm ý của mình.

” Ha hả, phải a, ta sao lại quên Lục đại ca.” Nhìn người đứng trước mắt, Phong Nham lại trở về úc sắc (vẻ tươi sáng, rạng rỡ) ngày thường. Phong Hải cũng có chút ngượng ngùng nhìn về phía Long đại ca đang nhìn hắn, vừa nhìn thấy ánh mắt của Long đại ca ngực hắn bỗng có chút quái lạ.

…………..

Phong Diệp cúi thấp đầu, lo sợ bất an đi vào Thiên thính, không dám nhìn đến bạch y nam tử đang ngồi phía trên. Bước đến chỗ cách nam tử kia chừng mười bước, Phong Diệp liền ngừng lại.

” Nâng đầu lên” Phong Khiếu Nhiên lạnh như băng nhìn người cúi thấp đầu phía trước, đạm mạc mở miệng.

Phong Diệp bất động một hồi rồi mới chậm rãi nâng đầu lên, có chút sợ hãi nhìn người ở phía trước, ngay khi vừa tiếp xúc đến ánh mắt người nọ liền run rẩy kích động.

Thấy gương mặt kia nét tựa như mình, Phong Khiếu Nhiên vẫn như trước thần sắc không thay đổi : “Ngươi nói ngươi là con ta, có chứng cớ gì.”

Tay Phong Diệp sờ lên vai trái: “Sư phó nói thai kí trên vai ta có thể chứng thật thân phận của ta.” Tuy sợ hãi nhưng Phong Diệp vẫn đối diện thẳng với ánh mắt người nọ.

” Đem thai kí lộ ra cho ta nhìn xem.” Mặc kệ trong này còn có mấy người khác đang ngồi, Phong Khiếu Nhiên vẫn mở miệng ra lệnh. Phong Hải cùng Phong Nham trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên, lại nhìn thấy người nọ sau khi do dự một hồi mới bắt đầu cúi đầu cởi áo.

Phong Diệp không nghĩ tới người này cư nhiên bắt mình ở trong này cho hắn xem thai kí, tay sau khi dừng nơi vạt áo nửa ngày lại nhìn ánh mắt người này đã có chút không kiên nhẫn, đành cắn răng rớt ra vạt áo, chậm rãi lộ ra bả vai của mình, một khối thai kí lá phong rõ ràng xuất hiện tại đầu vai.

Ánh mắt Phong Khiếu Nhiên lóe lóe, đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt Phong Diệp cúi đầu cẩn thận nhìn thai kí kia một hồi, lại xoay người đi trở về, sau khi ngồi xuống trong mắt thực không có xuất hiện thần sắc kinh hỉ hay gì khác mà Phong Diệp đã nghĩ đến, vẫn như trước là một mảnh lạnh băng.

” Tuy ngươi có thai kí, chẳng qua thai kí trên vai ‘Phong Diệp’ ta cũng chỉ nhìn liếc mắt một lần, cho nên ngươi đến tột cùng có phải là con ta hay không, chỉ bằng một cái thai kí căn bản không thể đoạn định.”

Phong Diệp kéo lại vạt áo cúi thấp đầu, thời điểm nghe đến câu nói ấy cánh tay đang mặc lại áo trong khoảnh khắc khẽ dùng sức, thân thể run rẩy có chút lợi hại, lúc đang chuẩn bị ngẩng đầu nói cái gì thì hắn nghe được thanh âm lạnh nhạt kia lại vang lên: “Chẳng qua một khi ngươi đã nói ngươi là con ta, kia hay là thực nghiệm một chút thì tốt hơn.” Phong Diệp vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, lời này là có ý gì.

Lúc này, quản gia Mạc Lâm hai tay bưng một cái bát sứ đi đến, tiếp đó cung kính đứng ở trước mặt lâu chủ. Một gã phó cùng theo vào kính cẩn đưa lên trước một cây ngân châm. Phong Khiếu Nhiên sau khi tiếp nhận ngân châm liền chích vào ngón trỏ của mình tích lấy vài giọt máu vào trong bát, trong khoảnh khắc mọi người nhìn thấy một màn này liền hiểu được là đang lấy máu nhận thân.

Mặt Phong Diệp trở nên có chút tái nhợt, chẳng qua sau khi Mạc Lâm đi tới thì hắn liền trấn định chích lấy đầu ngón tay của mình, đem máu tích vào trong bát.

Mạc Lâm không đợi Phong Diệp thấy rõ liền đem bát đứa đến trước mặt lâu chủ, một lát sau có chút kích động nói: “Lâu chủ…hắn quả thật là Phong Diệp thiếu gia. Máu đã ngưng cùng một chỗ.” Nghe một câu như thế, ánh mắt Phong Diệp có chút phức tạp, tiếp đó cẩn thận thở ra một hơi. Phong Khiếu Nhiên hạ mắt nhìn máu trong bát, thật lâu không lên tiếng.

” Khiếu Nhiên…” Lục Văn Triết thấy người vẫn không nhúc nhích, thấp giọng gọi một tiếng, “hiện tại thân phận của Phong Diệp đã được xác định, ngươi…chuẩn bị làm sao. Hắn là đứa con ‘ thân sinh’ đã mất tích nhiều năm của ngươi.” thời điểm nói đến hai chữ thân sinh, Lục Văn Triết bỗng tăng thêm giọng điệu.

Phong Khiếu Nhiên giương mắt nhìn về phía người đang đứng ở giữa cắn môi nhìn mình, thực không có nửa điểm vui sướng: “Tuy hiện tại xác định ngươi là con ta, nhưng một khi sư phó của ngươi đã nói cho ngươi biết lúc trước ta đem ngươi bỏ nơi hậu sơn, hắn cũng nên nói cho ngươi biết nguyên nhân vì sao ta làm như vậy đi.”

“…..ta biết.” Phong Diệp sửng sốt một chút, bất an nói.

“Nữ nhân kia ta sẽ không tha thứ, trên người ngươi dù sao cũng có máu của nàng. Ngươi trước tiên đến ở biệt viện đi, sau khi đem thân mình dưỡng tốt rồi lại hồi lâu.” Phong Khiếu Nhiên vừa mới dứt lời, Lục Văn Triết liền lập tức mở miệng: “Lâu chủ, như vậy không ổn,‘Phong Diệp’ dù sao cũng là con của ngươi. Hơn nữa đã nhiều năm như thế hắn mới tìm đến ngươi, ngươi đem hắn đơn độc bỏ nơi biệt viện, rất….”

” Một khi đã qua nhiều năm như thế, vậy đến biệt viện ở mấy tháng thì có làm sao? Hơn nữa biệt viện lại im ắng, thích hợp cho hắn dưỡng bệnh.” Phong Khiếu Nhiên một chút đều không quan tâm nói, tiếp đó nhìn về phía quản gia,”phái mấy người đến chiếu cố.”

” Dạ, lâu chủ.”

“…phụ thân…” Phong Diệp đắn đo khẩn cầu nhìn phụ thân của mình, hắn không muốn đến biệt viện.

Phong Khiếu Nhiên vừa nghe thấy tiếng phụ thân, đồng tử trong khoảnh khắc co rút lại, giọng điệu thấp trầm nói:” Ngươi trước tiên dưỡng hai tháng, hoàn cảnh nơi đây so ra tốt hơn, ta phái thầy thuốc đến trụ cùng ngươi.”

Phong Diệp vừa nghe thấy hai tháng sau có thể trở về, trên mặt có chút cao hứng, thấp giọng đáp ứng “Được.”

” Mạc Lâm, ngươi giúp hắn chuẩn bị, ngày mai liền đi.”

” Dạ, lâu chủ.”

” Tiểu đệ, ngươi đừng quá thất vọng, trong lâu lui tới nhiều người, không thích hợp cho ngươi tu dưỡng, hoàn cảnh của biệt viện rất tốt, còn có mã trường. Nhị ca cùng đại ca có rảnh sẽ đến thăm ngươi.” Phong Nham cười tiến lên vỗ vỗ bả vai ‘tiểu đệ’, lại nắm lấy tay tiểu đệ an ủi nói.

” Tiểu đệ, ngươi an tâm dưỡng bệnh, đại ca sẽ đến thăm ngươi.” Phong Hải cũng tiến lên vỗ nhẹ lên vai tiểu đệ, trầm ổn nói.

“…cám ơn, đại ca…Nhị ca..” Phong Diệp vui vẻ đáp trả, tiếp đó liếc mắt trộm nhìn ánh mắt phụ thân, hướng phụ thân hành lễ liền theo sau quản gia ở một bên cùng nhau rời đi. Phong Diệp vừa ly khai, Phong Nham liền thu lại tươi cười trên mặt, Phong Hải cũng nhíu mi.

” Thế nào?” Lục Văn Triết mở miệng hỏi.

” Nội tức của hắn thực quái, giống như không có nội lực gì, nhưng…ta cuối cùng lại nghĩ thấy có chỗ nào không đúng, đại ca, ngươi có nghĩ thấy?” Phong Nham vừa rồi chụp lấy bả vai Phong Diệp, bàn tay kỳ thật là đang âm thầm điều tra.

” Ân, ta cũng thấy vậy.” Phong Hải cũng phát hiện có chút không đúng.

” Không có gì kỳ quái thì cũng không ngốc đến nỗi dám giả mạo con của lâu chủ Thích Nhiên lâu a.” Long Thiên Hành còn lại là vẻ mặt thản nhiên, một khi đã dám đến nơi này, cũng sẽ không thể là một nhân vật đơn giản.

” Vô luận Hắn là ai, trong vòng hai tháng phải giải quyết việc này.” cái chén trong tay Phong Khiếu Nhiên chẳng biết khi nào đã hóa thành bột phấn, lúc người kia gọi hai tiếng phụ thân đã khiến hắn xúc động dâng lên thị huyết. Đứa con thân sinh của Phong Khiếu Nhiên hắn chỉ có một người, người nọ là trân bảo của hắn, không ai có thể giả mạo!