Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 20: Dụ bắt



Mở to mắt, cảm nhận được hơi thở của Tiêu , Cô Nhiên lại một lần nữa vui vẻ cười lên, hắn thích được Tiêu ôm, thích tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong lồng ngực Tiêu. Phụ thân là Tiêu, Tiêu là phụ thân, Cô Nhiên vừa nghĩ nét cười bên miệng liền càng thêm rõ ràng. Cẩn thận lấy tay Tiêu đang đặt ở bên hông mình ra, Cô Nhiên xoay người từ trong lồng ngực ấm áp đi ra. Mặc vào ngoại y, Cô Nhiên nhẹ nhàng bước xuống giường. Ngay khi Cô Nhiên vừa đi ra ngoài, Phong Khiếu Nhiên từ trong giấc ngủ mở mắt ra, thanh lượng trong mắt không hề có một tia buồn ngủ lúc mới tỉnh.

Rửa mặt xong, Cô Nhiên ở trong phòng bếp nấu chút cháo thịt. Trước khi tiến vào cốc bọn họ có mang theo chút lương thực cùng thịt sấy, ngày hôm qua hắn cũng có vào trong rừng hái chút trái cây dại. Trong cốc một năm bốn mùa như xuân, cho nên cho dù bên ngoài hiện giờ là mùa đông, nhưng trong cốc lại có rất nhiều thức ăn dại, dã quả và nấm, cách đó không xa còn có một suối nước nóng, tuy trong này có thể nói là cùng thế nhân ngăn cách, nhưng cũng sẽ không làm hắn nghĩ thấy bất tiện, này cũng là nguyên nhân lúc trước lão cha quyết định ở trong này ẩn cư.

Ngửi thấy cháo đã toát ra mùi hương thơm nồng, đem sa oa (nồi) bưng xuống dưới, Cô Nhiên đang chuẩn bị quay về gọi Tiêu thức dậy thì bị người từ phía sau ôm lấy: ” Tiêu? Ngươi dậy rồi?” Cô Nhiên nghiêng người ngạc nhiên nhìn người đang ôm hắn. Phong Khiếu Nhiên hôn Cô Nhiên một chút, nhàn nhạt ” Ân” một tiếng. Vừa rồi đứng bên ngoài thấy bóng dáng bận rộn của người này, Phong Khiếu Nhiên nghĩ thấy cuộc sống hắn cả đời mong muốn bất quá cũng chỉ như thế, có người có thể toàn tâm đối với hắn, có thể toàn tâm ỷ lại hắn. Nắng sớm từ trong cành lá xuyên qua, phản chiếu lên hai bóng dáng đang ở trong phòng thân mật hôn nhau…..

Trong khi Tiêu đi ra ngoài luyện công thì Cô Nhiên ở trong nhà thu thập mấy quyển sách cùng một ít thứ lão cha lưu cho mình. Trừ những quyển sách lão cha lúc trước có nói không được dễ dàng mang cho người ở bên ngoài xem thì còn lại một số sách khác hắn chuẩn bị lần này toàn bộ mang về . Không phải bởi vì chưa có xem xong, mà là mặt trên có rất nhiều chú thích lão cha ghi cho hắn. Tự tay lão cha dạy mình đọc sách, thậm chí vì mình không tiếc đánh vỡ lời thề xuất cốc mua giấy bút , mua sách cho hắn, cho nên hắn muốn đem hết những thứ lão cha lưu lại cho hắn đặt ở bên người, tựa như được ở cùng lão cha lúc còn sống. Nhớ tới một ít nghi hoặc lúc trước, Cô Nhiên một bên sửa sang lại, một bên trở lại lật xem nội dung trong sách…..

Phong Khiếu Nhiên lấy lí do luyện công để đi vào chỗ sâu trong sơn cốc. Mấy ngày hôm trước đã tìm hiểu đại khái phương vị nơi người nọ năm đó ngã xuống, Phong Khiếu Nhiên vừa nhìn thấy liền quyết định đi tìm. Ở bên đường lưu lại dấu vết, Phong Khiếu Nhiên phi thân lách khỏi mớ cây cối rậm rạp phía trước, càng đi vào sâu, chân mày Phong Khiếu Nhiên càng thêm nhíu chặt. Đá nhấp nhô trong rừng lẫn mấy nhánh cây làm hắn tưởng tượng tới lúc trước người nọ từ phía trên rơi xuống dưới đến tột cùng đã trải qua thương tổn tàn khốc thế nào. Phong Khiếu Nhiên đi về phía trước lại thấy một gốc cây đại thụ che trời trên có khắc một hàng tự, trong mắt liền phát ra hào quang sắc bén.

“Vì bị vứt bỏ mà nhập giả, tiến; Vì người mà nhập giả, lui; Quyết ý tự mình nhập giả, chết.” Phong Khiếu Nhiên nhìn xong một hàng chữ này thì hừ lạnh một tiếng, hướng về trước đi đến. Đi được trăm bước đột nhiên một tiếng tê hống truyền đến, Phong Khiếu Nhiên nắm chặt kiếm trong tay, lạnh lùng đề phòng chung quanh.

” Hống!” Đột nhiên từ phía trước Phong Khiếu Nhiên xuất hiện hai lão hổ thật lớn, há rộng mồm hướng hắn rống giận. Phong Khiếu Nhiên thân kiếm vung lên, cẩn thận trước sau. Vằn sọc trên người hai lão hổ tương tự nhau, một con có vằn ở giữa đầu ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng liền mạnh mẽ hướng Phong Khiếu Nhiên đánh móc sau gáy, Phong Khiếu Nhiên nhớ tới câu nói trên cây, lập tức nghiêng người tránh khỏi công kích của lão hổ, ở đầu này lão hổ đồng thời phóng tới, một đầu lão hổ khác cũng đang tiến công.

Phong Khiếu Nhiên bình tĩnh nhìn hai đầu cự hổ vừa tự húc nhau, rất nhanh nâng bước phóng về phía trước, lúc này đột nhiên từ phía trước lại nhảy ra một con cự hổ đem Phong Khiếu Nhiên đặt ở dưới thân, mở miệng ra liền cắn xuống….

Cô Nhiên một bên lật sách, một bên nhìn ra ngoài phòng, trong lòng vạn phần kỳ quái, đã đến trưa sao Tiêu còn chưa trở về. Buông sách ra, Cô Nhiên quyết định trước tiên chuẩn bị ngọ thiện (bữa trưa). Phụ cận nơi này trừ bọn Hoa Hoa ra không có loài dã thú nào, hơn nữa bọn Hoa Hoa ở nơi sâu nhất cốc, Tiêu chắc sẽ không đến đó đâu, nghĩ nghĩ, Cô Nhiên nghĩ thấy Tiêu chắc là còn chưa luyện xong, cho nên liền yên tâm đi vào phòng bếp.

Sâu nơi thâm cốc, ngay khoảnh khắc miệng hổ hạ xuống, Phong Khiếu Nhiên đang chuẩn bị rút kiếm đem đầu lão hổ này giết chết thì lão hổ trên người đột nhiên ngừng lại, khép miệng , một hồi liền từ trên người hắn rời đi. Hai lão hổ khác kích thước còn lớn hơn vừa chạy theo kịp rống lên giận dữ, nhưng sau khi thấy hành động của đầu lão hổ liền trở nên im lặng, đi đến bên cạnh Phong Khiếu Nhiên tả hít hít hữu ngửi ngửi. Tiếp đó, một đầu lão hổ bắt lấy tay áo Phong Khiếu Nhiên, đem người lôi lên. Nhìn ba con lão hổ một bên xem chừng mình, một bên chậm rãi đi trước, Phong Khiếu Nhiên thu hồi kiếm trên tay cùng trở về….(trớt quớt thiệt =__=)

Làm xong cơm, Cô Nhiên đem đồ ăn đặt ở bên cạnh bếp lò rồi mới đứng ở trước cửa nhìn về phía trước, trong lòng có chút khẩn trương, sao Tiêu còn chưa trở về, Tiêu đã nếm qua Ngưng hồn đan này thì nhóm độc vật trong cốc cũng sẽ không đến gần hắn, Cô Nhiên càng nghĩ càng lo lắng, một khắc (15’) sau Cô Nhiên quyết định tự mình đi tìm, đúng lúc này thì phía trước xuất hiện một người, Cô Nhiên có chút lo lắng chạy tới.

” Tiêu? Sao lại thế này? Có phải là gặp được phiền toái?” Cô Nhiên một bên lo lắng hỏi, một bên cúi đầu kiểm tra khắp trên người Tiêu.

” Nhiên nhi…ta không có việc gì, chỉ có điều gặp được vài vị bằng hữu cũ của Nhiên nhi” Phong Khiếu Nhiên đem người có chút bối rối ôm đến, giọng điệu thoải mái nói.

” Bằng hữu của ta?” Cô Nhiên nghi hoặc cúi đầu nhìn Tiêu, rồi mới lơ đãng nhìn lại phía sau, thần sắc vốn khó hiểu thoáng chốc biến thành kinh hỉ.

” Hoa Hoa! Đại Hoa! Tiểu Hoa!” Cô Nhiên nhảy xuống đất, hướng về ba con hoa lão hổ ở phía trước chạy tới.

” Hống!” Ba con lão hổ gầm nhẹ một tiếng, đồng thời phóng về phía Cô Nhiên.

” Ta rất nhớ các ngươi…” trong mắt Cô Nhiên dâng lên lệ quang hoan hỉ, nằm ở trên đất mặc cho ba con ” Hoa tiểu miêu” ở trên mặt mình hết liếm rồi lại liếm, Cô Nhiên trái ôm một con đại Hoa, phải ôm một con tiểu Hoa, phía trước lại ôm một con Hoa Hoa. Đã gần một năm mới gặp lại, Cô Nhiên dị thường tưởng niệm bọn chúng.

” Hống…” không chút để ý hướng về phía trước rống giận, thanh âm của ba đóa Hoa tràn ngập ý vị làm nũng, ghé vào bên người Cô Nhiên, ba đóa Hoa không ngừng cọ cọ đầu Cô Nhiên, với kì vọng tìm được càng nhiều vuốt ve.

” Nhiên nhi, trước tiên vào nhà, trên mặt đất rất lạnh.” Đi tới vài bước, không để ý tới ba đóa hoa đang bất mãn, Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên từ trên đất kéo lên.

” Tiêu? Ngươi sao lại tìm được bọn họ?” Cô Nhiên đứng dậy kích động hỏi, hắn vốn chuẩn bị ngày mai đi tìm bọn họ, lại không nghĩ Tiêu cư nhiên đem bọn họ dẫn tới.

” Ta ở trong rừng luyện công vừa lúc gặp được bọn họ, thấy bọn họ cũng không làm hại ta, ngược lại còn đi theo ta nên ta đã nghĩ có lẽ là bằng hữu của ngươi, liền mang đi tới.” Phong Khiếu Nhiên nói về ” ngẫu ngộ” bọn họ đã trải qua rồi mới dắt Cô Nhiên vào nhà. Ba đóa Hoa cũng cùng đi vào, tiếng mưa rơi lất phất không lớn làm trong phòng gỗ có vẻ phá lệ lạnh lẽo.

” Tiêu, ngươi trước tiên phải vệ sinh.” Cô Nhiên rửa tay sạch sẽ, lại mang cho Tiêu một chậu nước trong,” ta đi dọn cơm.” Rồi mới lại nhìn về phía đám bằng hữu tốt đang ngồi dưới đất,” các ngươi đói không? Không biết các ngươi sẽ đến nên ta chưa chuẩn bị thức ăn cho các ngươi.” Vẻ mặt có chút khó xử.

” Ô…” Ba đóa Hoa có chút đáng thương rên rỉ lên. Nhìn bộ dạng “bi thảm” của một người ba hổ, Phong Khiếu Nhiên thở dài,” Nhiên nhi, chúng ta ăn trước, ăn xong ta đi đánh vài con dã kê (gà rừng) cho bọn hắn.”

” Cám ơn Tiêu.” Cô Nhiên vừa nghe lập tức cảm kích nói, tiếp theo vội vàng đi ra ngoài dọn bữa trưa. Ba con lão hổ nhìn Phong Khiếu Nhiên liếc mắt, mang vẻ hài lòng quỳ rạp trên mặt đất đợi mĩ vị một hồi sẽ có.

Nhìn vài quyển sách đang mở ra trong phòng, Phong Khiếu Nhiên một bên ăn cơm một bên mở miệng hỏi:” Lúc ta đi ra ngoài Nhiên nhi luôn ở trong phòng đọc sách?”

” Ân. Ta tìm vài thứ.” Cô Nhiên đạm mạc cười trả lời.

” Nga? Tìm cái gì?” Phong Khiếu Nhiên chớp chớp mi, sách này cũng không giống như là sách dược.

” Ân…” Cô Nhiên đột nhiên mặt có chút phiếm hồng, tay trái niết niết vành tai của mình,” Cũng không có gì.” Vốn tưởng rằng Tiêu là thuận miệng hỏi, lại không nghĩ rằng Tiêu cư nhiên thực vẫn tiếp tục hỏi, trong lúc nhất thời Cô Nhiên cũng không biết nên làm sao trả lời.

” Nhiên nhi không nguyện ý nói cho ta sao?” kéo bàn tay nhỏ bé đã đem vành tai niết tới đỏ lên xuống, Phong Khiếu Nhiên gợi lên khóe miệng, người này mỗi lần nói dối thì sẽ có hành động niết niết vành tai nghĩ rằng có thể giấu được hắn sao?

Không biết thói quen của mình đã bị người nhìn thấu, Cô Nhiên há miệng thở dốc, lại nhìn Tiêu một hồi rồi chậm rãi nói:” Ngô.. ta muốn biết…chính mình có thể đối với Tiêu làm cái gì.”

” Làm cái gì?” Phong Khiếu Nhiên phóng thấp giọng điệu, mang một tia hấp dẫn hứng thú.

” Ngô…Tiêu nói thích ta cho nên mới hôn ta, nhưng Tiêu cũng là phụ thân…cái kia… lão cha cũng không có hôn qua ta…trong này..ta cũng không thấy Tiêu hôn qua hai vị ca ca,” nhớ tới đôi môi của mình, Cô Nhiên chẳng biết vì sao tim lại đập trở nên nhanh,” Ta đã biết là không phải chỉ có thân sinh phụ tử mới có thể như vậy … ta cũng muốn biết…đứa con có thể đối với…phụ thân làm cái gì…” Dễ dàng liền đem chính mình bán đứng cho đối phương, Cô Nhiên thành thật nói ra chuyện mình muốn tìm hiểu.

” Úc? Chuyện Nhiên nhi muốn tra lại là mấy cái này a… ngươi sao không đến hỏi ta?” Phong Khiếu Nhiên bất động thanh sắc đem người ôm tới, thấp giọng hỏi.

” Ta có thể tự mình tra … không muốn phiền đến Tiêu, hơn nữa lão cha nói trên sách cái gì cũng có miêu tả… cho nên…” Cô Nhiên nhìn nhìn Tiêu, hắn lúc này nhìn không ra tâm tình của y.

” Nhiên nhi, từ nay về sau có gì không hiểu cứ trực tiếp tới hỏi ta, tuy trên sách cái gì cũng có viết, nhưng loại cảm tình ‘phụ tử’ này sẽ không có miêu tả ra đâu.” Phong Khiếu Nhiên sắc mặt không thay đổi chăm chú nhìn người đang có chút bất an, nói xong liền hôn xuống cánh môi đỏ mọng đang mở ra kia. Thân thể Cô Nhiên dần dần chuyển đổi, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, thậm chí lại còn trở nên hồng nhuận làm hắn yêu thích đến không muốn rời.” Hơn nữa mỗi phương thức ở chung đối với phụ tử cũng không giống nhau, có lẽ sẽ có nhiều phụ thân đối đứa con bọn họ không làm thế này, nhưng ta lại thích đối với ngươi làm như vậy. Đương nhiên, ta rất muốn hôn ngươi, còn với những người khác, thậm chí là tiểu Hải cùng tiểu Nham, ta cũng sẽ không làm như thế.”

” Ngô…Tiêu… ân…” Nhẹ nhàng rời khỏi, Cô Nhiên thấp giọng hỏi,” ta cũng không biết vì sao, mỗi lần Tiêu làm thế này với ta thì trong này liền nhảy rất nhanh, hơn nữa… hơn nữa một chút khí lực đều không có.” Ấn ấn lên ngực mình, Cô Nhiên lại hỏi ra một cái nghi hoặc khác,” ta cũng đã tra xét qua sách y thuật, nhưng trên đó cũng không có tả.”

” Loại cảm giác này rất bình thường, điều đó chứng minh ngươi thích ta làm thế này” Phong Khiếu Nhiên chậm rãi nói,” chẳng qua, đây là chuyện chỉ có hai người tối thân mật mới có thể làm, Nhiên nhi, ngươi còn có thể để cho người khác đối với ngươi làm thế này không?” Phong Khiếu Nhiên lấy lùi để tiến.

” Tiêu?” Nghe thấy Tiêu nói bọn họ là người tối thân mật, Cô Nhiên cực kỳ cảm động ôm lấy cổ Tiêu, Cô nhiên nhỏ giọng nói ,”sẽ không… ta chỉ cần Tiêu làm người tối thân mật của ta.” Tiêu không chỉ nhận mình, còn nguyện ý làm người tối thân mật của mình, đây là chuyện hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ. (ta dám cá bé đã hố cái ý nghĩa của vụ ‘tối thân mật =__=)

“Vậy còn Nhiên nhi? Có nguyện ý làm người tối thân mật của ta hay không?” Phong Khiếu Nhiên tiếp tục thả câu.

” Nguyện ý.” Cô Nhiên không chút ngần ngại trả lời đầy thuyết phục cho Phong Khiếu Nhiên.

” Vậy…ngươi đến hôn ta đi, hôn ta liền chứng minh ta cũng là người tối thân mật của ngươi” Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên rớt ra một đoạn khoảng cách, chỉ chỉ lên môi của mình. Tiếp theo liền thấy Cô Nhiên vui vẻ đi tới, dùng cánh môi nhẵn nhụi mềm mại của hắn ngậm lấy đôi môi của chính mình sớm đã tách ra đợi người đoạt lấy. Một nén nhang sau ngọ thiện lại bắt đầu tiếp tục tiến hành ‘công việc’, chỉ có điều vốn là người tuấn tú chủ động hôn người, bây giờ đôi môi sưng đỏ thủy nộn lại bị người hôn lại mà không hề có chút nhận biết biến hóa….

Việc tra thư …. Cứ như vậy đã xong….