Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm

Chương 23



Editor: Chang

Beta: Amouriel

Hôm nay, Vu Triều tan làm muộn hơn bình thường, lúc trở về trên mặt còn mang theo một chút vết thương. Nét mặt của anh lập thể đoan chính, mang theo một chút vết thương ngược lại càng lộ ra khí chất anh hùng.

Tạ Linh Lăng sau khi nhìn thấy khó tránh khỏi muốn hỏi đông hỏi tây, trước kia cô chưa bao giờ lo lắng, hiện tại lại không tự chủ được bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây. Lính cứu hỏa làm việc chăm chỉ, nhưng Vu Triều không bao giờ nói một lời trước mặt cô.

Vu Triều ấp úng, nói hôm nay làm nhiệm vụ bị thương.

Tạ Linh Lăng hiểu rõ Vu Triều nhiều hơn, khi cô nhìn thấy biểu hiện của anh bèn đoán được anh đang nói dối, lạnh mặt hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì.

Vu Triều biết không giấu được, thẳng thắn: “Đánh nhau trong đội, bị thông báo phê bình.”

Cho nên hôm nay không chỉ về muộn mà trên mặt còn mang một vết thương.

Kết quả này dù sao Tạ Linh Lăng cũng không ngờ tới, cô rất ngạc nhiên.

Thấy Vu Triều không giống như đang nói dối, lại hỏi: “Sao anh đang yên đang lành đánh nhau với người khác? Anh bao nhiêu tuổi rồi? Không thể bình tĩnh nói chuyện sao? Có vấn đề gì không thể ngồi xuống từ từ giải quyết chứ?”

Tất nhiên, không cần làm to chuyện là tốt nhất, tránh đụng tay chân làm đau mình. Tạ Linh Lăng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cũng không tiện nói gì thêm, huống hồ Vu Triều cũng không định nói gì.

Mỗi người đều có bí mật riêng, cô cũng không muốn ép buộc Vu Triều nhất định phải kể lại những gì anh không muốn nói.

Tạ Linh Lăng thở dài một hơi, thấy Vu Triều trầm mặc cúi đầu, nhanh chóng xoay người đi lấy hộp thuốc.

Vu Triều không thèm để ý vết trầy xước trên mặt mình, nhưng Tạ Linh Lăng tri kỷ xử lý vết thương cho anh, anh vẫn rất vui vẻ một tay ôm lấy cô một tay anh ôm cô lại ngồi ở trên đùi mình.

Cô xử lý vết thương cho anh, anh gắt gao nhìn cô thật kỹ, ánh mắt kia giống như có thể nuốt một miếng cô vào trong bụng.

Tạ Linh Lăng trừng mắt nhìn Vu Triều một cái, bảo anh không cần cợt nhả, nghiêm túc nói: “Ngoại trừ khóe mắt bị thương, còn có chỗ nào bị thương không?”

Vu Triều nâng cánh tay mình lên, nói: “Ở đây.”

Rõ ràng người bị thương là anh, mà anh ngược lại rất hưởng thụ sự lo lắng của cô.

Làm thế nào có thể không hưởng thụ nó chứ? Cảm nhận được người mình yêu để ý mình như vậy, quan tâm mình như vậy, Vu Triều cảm thấy anh so với trúng giải độc đắc còn vui vẻ hơn.

Tạ Linh Lăng nâng cánh tay Vu Triều lên nhìn, thấy trên cánh tay có một vết trầy xước thật dài. Một cánh tay của anh chống lại hai cánh tay cô to như vậy, gân xanh trên cánh tay rõ ràng lồi lên đan xen, bình thường một tay ôm cô lên không phải là vấn đề gì.

Cô lại trừng mắt nhìn anh, tiếp theo cẩn thận cầm tăm bông dính rượu i-ốt để khử trùng vết thương của anh.

Vu Triều cũng không nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn Tạ Linh Lăng.

Trên thực tế, Vu Triều sở dĩ đánh nhau nguyên nhân là bởi vì Tạ Linh Lăng.

Hôm nay khi Vu Triều vào đội rõ ràng cảm nhận được ánh mắt mọi người đối đãi với anh không giống nhau, mỗi người đều là bộ dáng muốn nói lại thôi.

Cuối cùng đến lúc sắp tan làm, một người đàn ông tên là Vương Kiến Tu khiêu khích huýt sáo với Vu Triều, cười nói: “Nghe nói bạn gái của mày đẹp như tiên nữ hả.”

Lúc đó Vu Triều không để ý, cũng không phản ứng đối phương. Nói với nhau cũng không có gì, chẳng qua lúc trước Vu Triều thăng chức làm đội trưởng, Vương Kiến Tu rất hay chỉ trích. Hai người họ tham gia đội cứu hỏa gần như cùng một lúc, nhưng Vu Triều lại thăng cấp lên hết lần này đến lần khác khiến Vương Kiến Tu cảm thấy rất khó chịu.

Có lẽ bộ dạng coi thường này của Vu Triều chọc giận Vương Kiến Tu, hắn bỗng nhiên  nói: “Thật đáng tiếc, đúng là một đôi giày rách.”

Vu Triều đương nhiên sẽ không để người khác nói về bạn gái của anh như vậy, anh dừng lại lạnh lùng hỏi Vương Kiến Tu: “Mày có ý gì?”

Vương Kiến Tu hai tay đút vào túi quần, nhún vai: “Thế nào? Mày không biết sao? Bạn gái của mày từng làm tiểu tam cho người ta đấy!”

Lúc ấy Vu Triều không nghĩ tới động thủ với Vương Kiến Tu, anh không đến mức quá mức xúc động, là Vương Kiến Tu hung hăng bức người: “Vu Triều, mày tốt xấu gì cũng là người độc thân hoàng kim, như thế nào mày lại nguyện ý tiếp nhận loại giày rách này? ”

“Mày nói ai là giày rách?”

Vương Kiến Tu nói: “Mày nghĩ tao nói đến ai? Người anh em, tao cũng là đứng về phía mày, vì mày suy nghĩ thôi.”

Lúc ấy nắm đấm của Vu Triều đã nắm chặt, anh cố nén xúc động muốn tiến lên đánh Vương Kiến Tu, xoay người đi rửa tay.

Vương Kiến Tu lại âm hồn bất tán: “Chậc chậc, tao xem, cái gì mà tiên nữ chứ hoàn toàn là một con hồ ly tinh. Cũng là mày ngu ngốc, bị một cái giày rách đùa giỡn xoay lòng vòng…”

“Phụt” một tiếng, nắm đấm của Vu Triều trực tiếp đấm lên mặt Vương Kiến Tu. Đầu Vương Kiến Tu cũng ong ong một cái, cả người đụng vào tường.

Vương Kiến Tu cùng Vu Triều hình thể tương đương, đương nhiên sẽ không chịu đựng, huống hồ cũng không phải hắn động thủ trước.

Đánh nhau không thể tránh khỏi, đặc biệt là Vương Kiến Tu tiếp tục cố ý khiêu khích: “Tao nghe nói lúc bạn gái mày làm tiểu tam, vợ người ta còn đang mang thai. Loại người nhân phẩm tam quan bất chính này, sao mày có thể bị cô ta mê hoặc thế? Tao nói cô ta có lỗi với hồ ly tinh không nhỉ? Không chỉ là hồ ly tinh, mà còn là đôi giày rách cho người đàn ông d!t!”

Vu Triều tức giận đạt tới đỉnh điểm, xuống tay khó tránh khỏi phải tàn nhẫn một chút. Nắm đấm của anh từng cái từng chút đấm lên người Vương Kiến Tu, hắn ta cũng không để cho mình chịu thiệt, nâng cái ghế bên cạnh đập lên người Vu Triều.

Trận đánh này rất nhanh báo động toàn bộ đội cứu hỏa, đám anh em dưới tướng Vu Triều lần lướt tới ngăn cản, bảo Vương Kiến Tu câm miệng.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Vu Triều nổi giận.

Tính cách Vu Triều rất tốt, nhân duyên cũng tốt, tuy rằng nhìn bộ dáng có chút khó gần, nhưng sau khi quen biết anh là người nhiệt tình như thế nào. Vì vậy, những người trong đội có mối quan hệ tốt với anh.

Lần này chuyện Vu Triều và Vương Kiến Tu, tất cả mọi người đều rất nhất trí đứng về phía Vu Triều.

Vết thương trên người Vương Kiến Tu nặng hơn Vu Triều, hắn ngồi trên mặt đất nhìn Vu Triều, bộ dáng anh chỉ bắt nạt tôi hả: “Chuyện này cũng không phải một mình tao biết, mày có bản lĩnh đi đánh người khác đi!”

Vu Triều cắn chặt hàm răng, tay nắm thành quyền đều đang run rẩy. Anh em ở một bên khuyên anh: “Đừng nghe Vương Kiến Tu nói bậy, rõ ràng người này đang cố ý kích thích anh đấy.”

Những đánh giá, thông báo phê bình và xử phạt sau đó là không thể tránh khỏi, Vu Triều nhận lỗi tất cả.

Chẳng qua Vu Triều ở trong đội nói: Nếu sau này có ai dám buôn chuyện về bạn gái của anh, anh vẫn sẽ đánh anh ta.

Lãnh đạo cấp trên ở trong phòng làm việc tốn nửa giờ giáo huấn Vu Triều, nhưng Vu Triều vẫn cúi gằm mặt, không phản bác một câu nào. Sai là sai, anh thật sự không nên đánh người. Nhưng nếu Vương Kiến Tu lại nói những lời đó trước mặt anh, anh vẫn sẽ giơ nắm đấm lên. Đội có quy tắc của đội nhưng anh cũng có quy tắc của riêng mình.

Không phải Vu Triều không nghĩ đến hậu quả, thậm chí anh còn nghĩ tới công việc này cũng có thể không giữ được.

Nhưng vậy thì sao chứ, nếu như anh ngay cả cô gái mình thích cũng không thể bảo vệ, thì anh là loại đàn ông như thế nào.

Anh là một người đàn ông bình thường, không thể làm một người cao quý tuyệt vời như vậy.

Tuy rằng vết thương trên người Vu Triều không nhiều lắm, nhưng trên người có chút dấu vết cùng vết đỏ rõ ràng chói mắt.

Tạ Linh Lăng vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cũng không biết phải nói gì với anh.

“Không đau sao?” Tạ Linh Lăng cố ý dùng sức ấn vết thương của anh một cái.

Vu Triều rít một tiếng, ôm Tạ Linh Lăng cắn nhẹ lên môi cô một cái.

Những lời đồn đãi kia đối với Vu Triều không thành bất kỳ ảnh hưởng gì, nói như vậy anh chỉ hận bản thân vì đã không thể ở bên cô sớm hơn. Nếu năm đó anh không lựa chọn đi lính mà đi học đại học, liệu giữa họ có nhiều khả năng hơn không?

Vu Triều vẻ mặt cà lơ phất phơ hỏi Tạ Linh Lăng: “Em thương anh sao?”

Tạ Linh Lăng tức giận nói: “Đau lòng cái đầu anh! Lần sau anh mà lại đánh nhau với người khác, xem em có bỏ qua cho anh hay không.”

Vu Triều làm nũng cọ trong lòng Tạ Linh Lăng: “Anh không dám nữa đâu.”

Tạ Linh Lăng véo lỗ tai Vu Triều, nhắc đi nhắc lại: “Anh phải nhớ kỹ những gì mình nói đấy.”

Vu Triều cầu xin tha thứ: “Nhớ kỹ rồi.”

*

Một số điều giống như một ngọn lửa, một chút lửa cũng đủ để đốt cháy pháo hoa mãnh liệt.

Tạ Linh Lăng biết được nguyên nhân Vu Triều ở trong đội xảy ra xung đột với người khác là hai tuần sau, là một đồng nghiệp của Vu Triều đến cửa hàng hoa của cô mua hoa thì vô tình nói lỡ miệng.

“… Chúng tôi biết chị dâu không phải loại người này, đều là Vương Kiến Tu lắm miệng. ”

Đồng nghiệp tỏ ra lúng túng, sau khi mua hoa xong, tuyệt vọng rời đi.

Thị trấn lớn như vậy, lần trước người trong đội cứu hỏa gặp qua Tạ Linh Lăng trở về các loại tin đồn tuyên truyền, nói Vu Triều thật sự là đã tìm được một tiên nữ. Có một số người chưa từng thấy Tạ Linh Lăng không khỏi tò mò, vì thế ảnh chụp của Tạ Linh Lăng bị lén lút truyền tay nhau xem. Cứ như vậy mà truyền đi, có người nhận ra Tạ Linh Lăng.

Một số câu nói chắc chắn sẽ có mùi vị khó chịu khi chúng thoát ra từ miệng người khác.

Tạ Linh Lăng ngồi một mình trong cửa hàng, cảm giác cả thế giới đều sụp đổ. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu diếm cái gì với Vu Triều, chẳng qua dưới tình huống không có bất kỳ cơ hội nào, đoạn quá khứ này cô không muốn đi kể lại.

Còn ba tiếng nữa Vu Triều tan làm, Tạ Linh Lăng chủ động nhắn tin cho anh, hỏi anh: “Anh đang bận sao?”

Lúc đó Vu Triều vừa mới huấn luyện xong, cầm điện thoại trả lời Tạ Linh Lăng: ‘’Đúng rồi. Nhớ anh à?’’

Tạ Linh Lăng: ‘’Anh tan làm đến cửa hàng hoa của em nhé, em sẽ chờ anh ở cửa hàng.’’

Vu Triều: ‘’Được’’.

Đây gần như là 3 giờ đồng hồ dài nhất mà Tạ Linh Lăng đã trải qua, cô ngồi một mình trong cửa hàng hoa, nhớ lại từng chút mối quan hệ của mình với người yêu cũ.

Xe cộ qua lại ngoài cửa hàng hoa, người đi đường qua lại, Tạ Linh Lăng cúi đầu, hồn xiêu phách lạc

Năm năm trước, Tạ Linh Lăng không biết Trần Minh Húc đã kết hôn mà chấp nhận sự theo đuổi của hắn ta, kể từ đó cô trở thành “tiểu tam”.

Trần Minh Húc che giấu rất tốt, hắn ta giấu nhẫn cưới và thuê một căn nhà. Mỗi lần cùng Tạ Linh Lăng tách ra luôn nói mình đi công tác xa, Tạ Linh Lăng cứ như vậy ngu ngốc bị lừa suốt hai năm, mãi cho đến khi vợ của Trần Minh Húc ưỡn bụng bước tới hung hăng tát Tạ Linh Lăng một cái.

“… Con khốn! Sao mày đê tiện như vậy dám thông đồng với người đàn ông đã có vợ!”

“… Đồ tiểu tam này! Cha mẹ của mày đã không dạy mày là không nên can thiệp vào cuộc hôn nhân của người khác à!”

‘’… Tao không xé nát quần áo của mày cho mày diễu hành trước phố là đã may cho mày lắm rồi đấy!’’

Trần Minh Húc và vợ hắn ta xem như từ đồng phục đến váy cưới, tình cảm của hai người vẫn không tệ. Hơn nữa trong thời gian Trần Minh Húc ngoại tình, hắn ta đối xử với vợ hắn vẫn chăm sóc  ân ái như trước.

Nếu không phải vì cuộc điện thoại lúc nửa đêm của Tạ Linh Lăng, có lẽ Trần Minh Húc nghĩ bản thân có thể giấu diếm chuyện này cả đời

Lần đó Tạ Linh Lăng đau bụng kinh, cô yếu ớt gọi điện cho Trần Minh Húc đang đi “công tác xa”, hy vọng có thể được an ủi một chút. Không ngờ cuộc điện thoại này lại bị Trần Minh Húc nhanh chóng cắt đứt. Nhưng đã quá muộn, vợ hắn ta đã nghi ngờ.

Không phải giác quan thứ sáu của phụ nữ chính xác mà cách cư xử của người đàn ông quá bất thường.

Vợ của Trần Minh Húc đã sớm phát hiện ra hắn ta nuôi tiểu tam bên ngoài.

Bất kể tất cả những điều này có phải là ý định ban đầu của Tạ Linh Lăng hay không, nhưng cô đã chen chân vào hôn nhân của người khác, trở thành tiểu tam, không phải sao?

Cuộc sống của cô bị nhuộm bởi một lớp khói mù mịt không thể xóa nhòa, mỗi đêm bị cơn ác mộng quấy rầy, cả người đều là mồ hôi lạnh. Mặc dù đã hai năm kể từ khi chia tay với Trần Minh Húc, nhưng ở vị trí của Tạ Linh Lăng, cô không cách nào tha thứ cho chính mình.

Mỗi đêm Tạ Linh Lăng ở trong ngực Vu Triều cũng gặp ác mộng như vậy, cô hét lên rồi tỉnh dậy. Nhưng khi nhìn thấy người trước mắt là Vu Triều, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm

Ngược lại Vu Triều, anh sợ cô còn nhớ cơn ác mộng, một bên ôm chặt lấy cô, một bên kể cho cô nghe những câu chuyện dở khóc dở cười

Vu Triều tốt như vậy, Tạ Linh Lăng có đôi khi cũng sẽ nghĩ cô không xứng đáng với tấm chân tình của anh.

Đối với Tạ Linh Lăng khoảng thời gian quá khứ mà nói giống như là một vết thương tươi đẹp dữ dội  ẩn sâu trong nội tâm cô, mỗi khi nhớ tới, vết thương này sẽ bắt đầu tràn ngập trái tim khiến cô nhói đau, rõ ràng là đang nhắc nhở cô không phải là một người tốt bụng. Mà bây giờ, vết thương này dường như bắt đầu mưng mủ lên làm cho cô không cách nào đối mặt với Vu Triều, không cách nào tưởng tượng được khi anh biết được quá khứ của cô, có thể buồn hay không.

Đã lâu Tạ Linh Lăng không hút thuốc lại lấy điếu thuốc lá trong ngăn kéo ra, cô treo một tấm biển không kinh doanh bên ngoài cửa hàng, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc nữ đang cháy đỏ tươi, một mình ngồi trong làn khói thuốc.

Xung quanh được dàn hoa tươi và cây xanh bao bọc, vẻ đẹp của Tạ Linh Lăng mang theo khoảng trống không thể giải thích, ở trong sương khói lượn lờ, giống như thiên sứ sa đọa vô tình lạc xuống nơi không dành cho cô, mang theo vài phần cảm giác không chân thật.

Chiều hôm nay Vu Triều vừa tan làm lái xe đi thẳng đến cửa hàng hoa của Tạ Linh Lăng, trong lòng anh tràn đầy vui mừng, nhưng nghe thấy Tạ Linh Lăng nói: “Vu Triều, hay là chúng ta chia tay đi?”