Cô Ngốc, Cởi Áo Ra

Chương 36



Tắm rửa xong, Diệp Lương Nhất ngồi ở sô pha phòng khách vừa lau tóc vừa xem TV. Trong TV đang chiếu phim hành động của Mĩ nhưng mà hắn lại không thể nào tập trung xem được, nguyên nhân là chẳng biết tại sao, hắn cứ cảm thấy cô ngốc kia đang nhìn mình.

Hắn mượn cớ lau tóc hơi hơi nghiêng đầu lại, đã thấy Trần An An thành thành thật thật ở phòng bếp rửa bát, ánh mắt căn bản là không có nhìn sang hắn.

Thật kì quái, Diệp Lương Nhất nhíu mày, chẳng lẽ cảm giác bị rình rập ác liệt như vậy chỉ là ảo giác của hắn hay sao?

Hắn trầm ngâm một lát, liền điều chỉnh tư thế ngồi, thân mình nghiêng đi một góc nhỏ, tuy rằng nhìn từ ngoài thì tư thế của hắn không có gì biến đổi, nhưng trên thực tế, góc độ này lại vừa lúc có thể giúp hắn quang minh chính đại quan sát Trần An An.

Chỉ chờ một lát sau, Diệp Lương Nhất đã thấy Trần An An lặng lẽ quay đầu lại, ánh mắt quỷ dị xẹt qua người hắn, giống như lần đầu tiên thấy hắn vậy.

Cô ngốc này lại làm sao thế? Diệp Lương Nhất suy nghĩ trong chốc lát mà không ra, liền dứt khoát quay sang, trực tiếp hỏi, “Trần An An, em đang nhìn cái gì?”

không ngờ Trần An An vừa nghe thấy giọng hắn, thân mình run lên, như là đột nhiên bị kinh hãi, trực tiếp giật lùi về sau, cái bát đáng thương trên tay choang một tiếng rơi xuống sàn gạch men cứng, vỡ tan tành.

Quả nhiên có vấn đề. Diệp Lương Nhất thả khăn mặt trên tay xuống, vội đi vào phòng bếp, kéo Trần An An ra, ngồi xổm xuống kiểm tra mảnh sứ vỡ dưới chân cô, trầm giọng quát: “Lấy chổi đến đây!”

“A.” Trần An An đưa chổi cho hắn, mắt to chớp chớp, lại còn nhìn lén Diệp Lương Nhất.

Cô quả thực không thể tin được Diệp Lương Nhất là gay! Quý Cửu Thành nói là nghe Chung Vận nói, nhưng cô rõ ràng cảm thấy Chung Vận thích Diệp Lương Nhất! Nếu anh ấy đúng là gay, Chung Vận đã quen biết với anh mười năm rồi, làm sao lại không phát hiện ra?

Nhưng mà nếu xét theo phương diện khác, nói như vậy cũng có lý. Diệp Lương Nhất đẹp trai, điều kiện trong nhà tốt, quan trọng là công việc cũng hoàn hảo. Nhưng sao đã hơn ba mươi tuổi mà chưa có bạn gái? Cho mình nhiều ưu đãi như vậy chỉ để cô giả làm bạn gái.

Điều này quả là không bình thường! trên đời này làm gì có cơm trưa miễn phí, anh ấy vô duyên vô cớ đối tốt với cô như vậy, thì ra là vì muốn cô đóng giả bạn gái, lấy cái này để che giấu xu hướng giới tính thật sự?

Nhưng mà không đúng! Trong lòng Trần An An lại mâu thuẫn rối rắm. cô rõ ràng đã thấy qua hai lần kia anh ấy … còn gì, không phải là trạng thái của đàn ông sao? Nếu anh ấy thật sự thích đàn ông, vậy sao lại có phản ứng với cô?

Đầu óc Trần An An đúng là không đủ dùng, nghĩ nửa ngày mà không tìm ra nguyên nhân, đang định quăng vấn đề đó ra sau đầu, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt sâu thẳm của Diệp Lương Nhất, “Nghĩ cái gì?”

Hắn đã quét xong, kêu cô hai tiếng, kết quả là cô như mất hồn, mắt to mờ mịt vô định, không biết đã đi vào cõi thần tiên nào rồi.

“không, không có gì.” Trần An An chột dạ cúi đầu, căn bản không dám cùng Diệp Lương Nhất đối diện, trong lòng lại còn đang suy nghĩ vấn đề hắn rốt cuộc có phải gay hay không.

Nếu thật là vậy thì biết làm sao bây giờ? Trần An An ê ẩm trong lòng, cô thật sự rất thích bác sĩ Diệp......

“thật không có gì?” Diệp Lương Nhất nâng cằm cô lên, bắt buộc cô đối diện với mình, nhìn thật sâu vào mắt cô, “Có việc gì thì nói!”

Trần An An hơi rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt, vậy...... vậy cũng chỉ có một biện pháp để kiểm tra! Nhưng mà...... cô vẫn không dám......

“Trần An An!” Thấy cô lại có xu hướng ngẩn người, Diệp Lương Nhất khẽ quát một tiếng, ánh mắt sa sầm xuống.

Trần An An cắn cắn môi, trong lòng quyết định, bỗng nhiên kiễng mũi chân bất ngờ hôn lên môi Diệp Lương Nhất. Có phải gay hay không, cô phải đích thân thử xem!

Diệp Lương Nhất sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Trần An An, ôm chặt cô vào lòng, hơi hơi mở miệng tiếp nhận cô, tóm được lưỡi của cô trằn trọc mút vào, quấn lấy chơi đùa, tận lực chiếm lấy tiện nghi của Trần An An.

thì ra bác sĩ Diệp không phải gay! Nhìn biểu hiện này không phải rồi! Trần An An bị Diệp Lương Nhất hôn đến mơ mơ màng màng vẫn còn suy nghĩ chuyện này.

Ai da, thật sự là phiền chết mà!

Mà suy nghĩ trong lòng Diệp Lương Nhất so với Trần An An hoàn toàn là [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược].

Cô ngốc này buổi tối trước khi đi suối nước nóng chủ động hôn môi hắn, quả thực chính là ám chỉ trần trụi, ngày mai đi nếu không làm cái gì thì thực phải xin lỗi chính hắn!

Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Lương Nhất cùng Trần An An đi tới công ty của cô, người đi thật đúng là không ít, trước cổng công ty đậu đến ba chiếc xe ô tô lớn.

Trần An An vừa đến công ty đã muốn chạy đi tìm Lý Duyệt Nhiên, bị Diệp Lương Nhất tay mắt lanh lẹ kéo lại, người ở đây nhiều, lộn xộn nhốn nháo, ngộ nhỡ tách ra sẽ rất khó xử lý.

Trần An An không có cách nào, chỉ có thể đứng tại chỗ, thỉnh thoảng hết nhìn đông tới nhìn tây, hy vọng có thể ở trong đám người tìm ra Lý Duyệt Nhiên. Kết quả không làm cho cô phải chờ lâu, Lý Duyệt Nhiên nắm tay một người đàn ông lại đây, thoải mái nói: “Giới thiệu một chút, Lăng Tiêu.”

“Chào hai bạn.” Lăng Tiêu, người với tên hoàn toàn tương phản, chẳng những không khí phách, ngược lại rất ngại ngùng, đeo kính râm, lúc cùng bọn họ nói chuyện mặt còn hơi hồng, càng làm cả người thêm tuấn tú.

Lý Duyệt Nhiên vô tư khoác bả vai Lăng Tiêu, giống như không xương tựa vào người ta, nhìn Trần An An nói: “Thấy anh ấy quen không?”

“A?” Trần An An nhức đầu, “Mình chưa từng thấy anh ấy!”

Lý Duyệt Nhiên bỗng nhiên đưa tay búng một phát lên trán cô, cảm thán nói: “Gần đây nhất định là cậu không soi gương, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của hai người này, rõ ràng giống y như đúc.” nói xong, liền nhịn không được cười ha ha một trận. Bị Diệp Lương Nhất liếc mắt cảnh cáo, lúc này mới hừ một tiếng, chuyển qua thì thầm cùng Lăng Tiêu.

Bầu trời xanh trong như được gột tẩy, từng tia nắng mặt trời mùa đông ấm áp chiếu xuống khắp nơi, từ trong xe nhìn ra bên ngoài có thể thấy rõ phía sau khu du lịch là núi cao hùng vĩ, giữa núi có một dốc hình xoắn ốc trơn nhẵn, cũng không hẹp, nhưng độ cao lại đủ để cho người ta cảm thấy ghê người.

Trần An An trong lòng cảm thán một tiếng, liền theo mọi người xuống xe, đi vào khu nghỉ mát. Tất cả các mái nhà ở khu du lịch đều thuần một cam, tại đây có thể thấy được khung cảnh tiêu điều của mùa đông.

Rất nhiều người là lần đầu tiên đến, hiển nhiên là hết sức phấn khích. một đám cứ tranh nhau đi trước, như là sợ bị người khác đoạt mất vị trí mình vậy.

Diệp Lương Nhất khoác bả vai Trần An An, nửa ôm cô vào trong lòng, để tránh đám người kia xô vào cô. Đằng sau, Lăng Tiêu cũng đỏ mặt dè dặt nắm lấy tay Lý Duyệt Nhiên, thấy cô không phản đối, lúc này mới bớt căng thẳng, trên mặt lộ ra vẻ rực rỡ tươi cười.

Khu nghỉ mát rất lớn, bài trí đẹp mắt, các suối nước nóng nhỏ được thiết kế khéo léo đặt tại nhiều nơi, có thể dễ dàng thấy được. Nước suối trong suốt, có hơi nóng lượn lờ bay lên, tạo cho mọi người cảm giác vô cùng ấm áp.

Trần An An đối với trượt tuyết cũng không thích lắm, làm cho cô hưng phấn chính là suối nước nóng. Mùa đông lạnh như thế này, tắm vòi sen đã vô cùng thoải mái, càng miễn bàn đến suối nước nóng.

Nhưng mà ngày đầu tiên không được hoạt động tự do, phải theo kế hoạch của công ty. Trần An An đành kiềm chế kích động trong lòng, mang hành lý vào phòng mà cô và Diệp Lương Nhất đã được phân, rồi đi đến chỗ công ty chỉ định.

Hoạt động tập thể thật là phiền toái, một đám người nhao nhao ồn ào nửa ngày, rốt cục chia làm mười mấy tổ nhỏ, theo tổ trưởng đi ra ngoài chơi.

Hoạt động đầu tiên chính là trượt tuyết, công ty bởi vì sợ nhân viên xảy ra vấn đề nên đã mời riêng một huấn luyện viên trượt tuyết ở bên cạnh chỉ đạo.

Trần An An nhát gan, không dám trượt, sống chết bất động đứng cạnh ván trượt, Diệp Lương Nhất cùng huấn luyện viên khuyên can mãi mới thuyết phục được cô.

Lúc Diệp Lương Nhất ở San Francisco thường xuyên cùng Chu Tề lái xe đến Lake Tahoe để trượt tuyết, kỹ thuật không tồi, hướng dẫn một Trần An An quả thực rất dễ dàng. Đến lúc cuối, Trần An An đã có thể ổn định trượt vài bước. Chẳng qua Diệp Lương Nhất lo cho cô, luôn không dám buông tay.

Khiến cho đồng nghiệp bên cạnh Trần An An không ngừng trêu đùa, nói bọn họ thật là thắm thiết. Diệp Lương Nhất thì chẳng thấy sao, nhưng mà mặt Trần An An lại đỏ bừng.

Cơm trưa thì ăn qua loa trong khách sạn, buổi chiều lại tiếp tục trượt tuyết, cuối cùng cũng đến hoạt động quan trọng của buổi tối: Bữa tiệc thường niên.

“Nghe nói công ty đã mời những nhân vật quan trọng đến đây.” Trần An An lôi kéo Diệp Lương Nhất, ghé vào lỗ tai hắn nói khe khẽ, “Em còn chưa thấy mặt quản lí cấp cao đâu!”

“Có gì mà nôn nóng.” Diệp Lương Nhất cười nhạo một tiếng, ánh mắt chuyển qua Lý Duyệt Nhiên và Lăng Tiêu ngồi phía trước. Lý Duyệt Nhiên không biết nói gì với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu có chút thẹn thùng cúi đầu, hai bên tai đều hồng.

“Bạn em sắp gả.”

“Cái gì?”

Diệp Lương Nhất chỉ chỉ hướng Lý Duyệt Nhiên, “Bọn họ.”

Trần An An giật mình trợn tròn ánh mắt, “Anh nói Duyệt Nhiên cùng Lăng Tiêu? Sao có khả năng?” Duyệt Nhiên mới cùng Đường Niên chia tay không lâu, hẳn là không thể nào.

Diệp Lương Nhất đẩy gọng kính, khóe môi gợi lên một chút cười, “Chờ xem.”

Lãnh đạo công ty cũng không tự cao tự đại bắt bọn họ chờ lâu, rất nhanh liền đến khách sạn, đầu tiên là báo cáo thành tích trong năm, lại mời vài đại biểu đi lên phát biểu một tràng, rồi để nhân viên tự do dùng cơm.

Công ty bọn họ khá là nhân đạo, tính linh hoạt được phát huy tối đa, bởi vậy không sắp xếp tiết mục cứng nhắc gì như mọi người đã dự kiến. Tất cả đều vô cùng cao hứng tìm đồng nghiệp các phòng ban hay người quen cùng nhau đi hưởng thụ bữa tối.

Diệp Lương Nhất làm bạn trai Trần An An, đây là lần đầu tiên chính thức lộ diện ở trước mặt đồng nghiệp của cô, hơn nữa diện mạo hắn vốn đã vô cùng đáng chú ý, tự nhiên chiếm được đãi ngộ đặc biệt.

Trần An An một chút cồn cũng không thể đụng, Diệp Lương Nhất chỉ có thể đỡ hết toàn bộ. Bị người ta mời hết ly này tới ly khác, vì giữ thể diện cho Trần An An, ai mời hắn cũng không cự tuyệt, cuối cùng, vẫn là Lý Duyệt Nhiên không nhịn được, đoạt lấy chén rượu của hắn, lúc này mới thôi.

Tan tiệc xong, Diệp Lương Nhất nhân cơ hội uống rượu dựa cả nửa người vào Trần An An. Dọc đường đi chiếm đủ mọi tiện nghi, lúc này mới thâm hiểm lừa Trần An An đi ngâm nước nóng.

Diệp Lương Nhất vốn định cùng tắm với Trần An An, nhưng Trần An An sống chết không chịu, đành phải dùng cách thứ hai, chọn hai gian thiết kế như suối nước nóng giả.

Hai gian đối diện, chẳng qua ở giữa có một tấm màn ngăn cách, tuy rằng không nhìn thấy nhau nhưng có thể nghe thấy giọng nói của đối phương.

Trần An An cơm no rượu say, nay lại được ngâm mình trong nước ấm, thoải mái nheo mắt lại, chỉ thoáng chốc liền buồn ngủ.

Diệp Lương Nhất biết cô hôm nay đi chơi mệt mỏi, cũng không quản cô nữa, tự mình ngâm nước nóng để giảm bớt mùi rượu trên người, xong rồi mới gõ nhẹ lên tấm ngăn, thấp giọng hỏi: “Thoải mái không?”

Trần An An nghe vậy, mơ mơ màng màng gật đầu, “Thoải mái.”

“Ra đi.” Diệp Lương Nhất ra lệnh một câu, liền lên bờ, mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng, đứng ở bên cạnh chờ Trần An An.

Lúc này Trần An An đã cực kỳ buồn ngủ, vừa đi tới chỗ Diệp Lương Nhất vừa nói: “Trở về tắm rồi ngủ ngay mới được, buồn ngủ chết mất.”

“Ngâm nước nóng xong phải mát xa mới thoải mái.” Diệp Lương Nhất dùng chìa khóa mở cửa phòng, túm Trần An An đi đến giường, bảo cô nằm úp sấp xuống, “Đến đây, nằm xuống, anh xoa bóp cho em.”

Trần An An đã được hắn xoa bóp một lần, đương nhiên biết kỹ thuật hắn thế nào, liền ngoan ngoãn nằm lên giường, Diệp Lương Nhất thấy thế, hết sức hài lòng, tháo kính xuống đặt lên bàn ở đầu giường, trực tiếp vén áo choàng tắm của Trần An An lên.

Đầu óc Trần An An mơ màng, cũng không phát hiện ra áo choàng tắm của cô cứ như vậy bị vén lên, chỉ còn lại một cái quần lót nhỏ màu lam, toàn thân gần như không có gì che đậy phơi bày trước mắt Diệp Lương Nhất, còn ngốc nghếch chờ Diệp Lương Nhất mát xa.

Tay Diệp Lương Nhất dần dần đặt lên thắt lưng Trần An An, ở chỗ eo của cô vuốt ve một hồi, rồi dần dần hướng lên phía trước, khi chạm tới xương bướm xinh đẹp kia, hô hấp cứng lại, ánh mắt phút chốc nóng lên.

Trần An An chỉ cảm thấy lần này Diệp Lương Nhất mát xa căn bản không có lực đạo gì, chẳng có một chút tác dụng thư giãn nào cả. Vừa định mở miệng nhắc nhở một câu, liền nhận thấy cả thân mình hắn đã bao phủ lên người cô.

“Diệp, Diệp Lương Nhất!” Trần An An hoảng sợ kêu lên, liền giãy dụa muốn ngồi dậy. Kết quả là lật người quay lại, đem chính mình đưa vào vòng tay Diệp Lương Nhất, nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của hắn.

“Em, em muốn đi ngủ!” Trần An An gắng hết sức xem nhẹ ngón tay đang chạy loạn trên người mình, cắn răng nói.

“Lát nữa rồi ngủ tiếp.” Diệp Lương Nhất cúi đầu hôn lên khóe môi cô một cái, liền muốn đưa tay tiếp tục mở áo choàng tắm của cô.

“Đừng, đừng như vậy!” Trần An An bắt lấy tay hắn, trên mặt đỏ ửng lan cả đến cái cổ thon dài trắng nõn, “Anh, anh......”

Ánh mắt Diệp Lương Nhất trêu tức, “Anh như thế nào?” Động tác trên tay cũng không ngừng lại.

Trần An An vừa vội vừa thẹn, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao, nhận thấy tay Diệp Lương Nhất càng ngày càng có xu thế hướng về phía trước, bỗng nhiên đầu óc nóng lên, trực tiếp kêu lên, “Anh không phải là gay sao!”

Diệp Lương Nhất nhíu mày, “Gay? Ai nói với em?”

Trần An An nghểnh cổ, cằm nhỏ hếch lên, “Dù sao, dù sao em biết là được!”

“À.” Diệp Lương Nhất ngừng một lát, đột nhiên bắt lấy tay cô, hướng xuống phía dưới của mình nhấn một cái, lông mày nhếch lên, thanh âm lạnh lùng nói: “Như thế nào? Vẫn là gay?” Dừng một chút, lại nói: “Em có thấy qua gay ở trước mặt phụ nữ có thể cứng lên không?”

-----

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trần An An rất thích đồ ngọt, bác sĩ Diệp sợ cô ăn nhiều sẽ không tốt cho cơ thể nên cố gắng hạn chế. một ngày đẹp trời, Trần An An cùng bác sĩ Diệp đi siêu thị, đến dãy hàng chocolate trước mặt liền chôn chân tại chỗ.

Trần An An [ cầu xin ]: Mua cho em một hộp, một hộp thôi ~ chỉ một hộp ~

Bác sĩ Diệp [ nghiêm khắc ]: không được!

Trần An An [ tiếp tục cầu xin ]: đi mà!

Bác sĩ Diệp [ đưa tay cầm lấy một hộp áo mưa vị chocolate]: Được rồi, mua cho em, vừa lòng chưa, ngoan, khóc cái gì, trở về liền cho em ăn.