Cô Nàng Mộ Bên

Chương 46: Benny



Không thể phủ nhận việc tôi đang chờ cuộc khủng hoảng tuổi tứ tuần. Tôi sẽ tròn bốn mươi vào tháng Ba, và tôi đang tham khảo các sản phẩm giúp duy trì mái tóc thêm vài năm. Chế ra được một thứ như thế cũng hay thật! Trong lĩnh vực nông nghiệp, người ta cũng phát minh ra đủ thứ giúp cho cây xum xuê, rút ngắn hoặc kéo dài thân cây trồng. Thỉnh thoảng tôi véo thử cơ ngực và thử hỏi khi nào mình sẽ bắt đầu có thân hình dạng quả lê. Liệu tôi có trở nên…

Tôi đã nghĩ đến thời điểm và cách thức cuộc khủng hoảng đó diễn ra. Một sáng nào đó tôi sẽ thức dậy, bán máy kéo nhỏ để mua một chiếc mô tô, chít khăn trên đầu rồi phóng thẳng về phía mặt trời lặn để tìm lại tuổi thanh xuân đang phai tàn của mình. Tôi từng nghe nói có những người làm thế. Thường là với một cô gái trẻ vắt vẻo trên yên sau. Đến nỗi tôi làm Désirée phát cáu vì cứ liên tục lải nhải chuyện ấy.

- Anh nghĩ mình sắp bị khủng hoảng tuổi bốn mươi rồi. Anh hy vọng nó sẽ ập đến trước đợt cày ải mùa xuân, vì sau đó anh sẽ không có thời gian! Em thích thì tham gia cùng anh, như thế anh khỏi phải đi tán tỉnh cô khác!

- Không đời nào! – Désirée đáp một cách cứng rắn. Em đã bắt đầu cảm thấy khủng hoảng rồi đây này. Dạng như “tôi biết làm gì với cuộc sống của mình bây giờ?” ấy. Em không có thời gian để lo nghĩ đến sự khó ở của anh. Chỉ cần anh gặp khủng hoảng vào cái tuổi toàn nói “không” của Nils, như thế em có thể tống khứ cả hai một lượt và nhẹ nhõm được đôi chút.

Sự thật là tôi chẳng cảm thấy khủng hoảng gì. Kể từ khi tìm lại nhau dưới cơn mưa rào ở Torremolinos, tôi thật sự hài lòng với cuộc sống của mình, ngoại trừ việc sổ sách kế toán. Tôi cảm thấy mình đã làm điều tốt đẹp cho cuộc sống của bản thân! Nông trại đâu có phá sản, không hề! Tôi có thể sống một mình ở đó như một gã độc thân không vợ con, ăn xúc xích bỏ lò vi sóng, uống cà phê không béo pha bằng nước nóng hừng từ vòi, và giải khuây bằng phim đen. Khi tôi làm việc trong chuồng bò với thằng Arvid đẩy xe cút kít theo sau, hoặc khi tôi nằm ngủ với bàn tay đặt trên bụng Désirée, tôi vẫn nghĩ đến sự may mắn mà mình đang có. Nhưng rồi tôi vội nghĩ đến chuyện khác, như thể sợ tất cả chỉ là một giấc mơ và tôi sẽ tỉnh giấc vào bất cứ lúc nào.

Hoặc là tôi có thể sống ở đây với Anita… Một hôm tôi đã gặp lại cô ấy trên thành phố, khi tôi ghé qua sở thuế. Anita gật đầu chào tôi và đi tiếp, nhưng tôi đã chắn đường và cố tỏ ra tử tế. Tôi ngu đến nỗi mời cô đến dự buổi tiệc sinh nhật bốn mươi tuổi của mình, mà Désirée đang âm thầm chuẩn bị. Anita nhìn tôi bằng đôi mắt mang hình viên đạn.

- Để làm gì, anh cần người rửa bát à? – Cô ta mắng vào mặt tôi rồi gạt tôi sang một bên để đi tiếp.

Trời ạ, cái ngày hôm đó mới đáng nhớ chứ! Tôi giật mình choàng dậy vì cứ ngỡ mái nhà bị sập. Hóa ra đó là loạt súng chào do các bạn trong đội săn bắn lên để vinh danh tôi. Tiếp đó, tất cả mọi người cùng vào trong nhà uống cà phê, ăn bánh mặn do nàng Tôm chuẩn bị. Cô ấy lăng xăng khắp nơi với nụ cười nở trên môi, và tất cả mọi người, phải, tất cả đều trêu rằng họ sẽ tặng cho tôi thuốc Viagra, hoặc lộc nhung để bổ thận tráng dương. Lúc này nàng Tôm mới đáp rằng: “Mọi người nhớ giữ lại cái hóa đơn tính tiền nhé, để em còn đi trả hàng. Chồng em đâu có cần mấy thứ ấy! Hay là các anh muốn chia nhau dùng chung?”. Tôi đỏ mặt hãnh diện trong khi mọi người trêu đùa và vỗ lưng Désirée. Thỉnh thoảng tôi và cô ấy cũng cùng tần số lắm cơ.

Sau đó Bengt-Göran và Violet đến. Bengt-Göran cáo lỗi và bắt tay vào xử lý chuồng bò, còn Violet và nàng Tôm mời tôi ra khỏi bếp. Tôi dẫn hai thằng con trai ăn mặc chải chuốt và tóc tai gọn gang đi dạo một vòng. Nói ra thì tức cười, nhưng đó là lần đầu tiên cha con chúng tôi làm thế. Đến chiều, Märta, Consucla và Magnus đến nông trại trên chiếc xe hơi dành cho người khuyết tật của Magnus. Mọi người định làm gì đây? Nàng Tôm chỉ ấn vào tay tôi chiếc giỏ đựng đồ ăn và bảo tôi ngồi sưởi nắng đâu đó cùng hai thằng bé. Tôi vẫn chưa được quyền vào trong nhà.

Đén khoảng năm giờ chiều, rốt cuộc cô ấy cũng mở cửa ngôi nhà. Trong bếp chất đầy thức ăn mà mọi người đã chuẩn bị. Désirée bảo tôi đi tắm. Khi bước ra, tôi trông thấy bộ trang phục mà cô ấy đã chuẩn bị sẵn: một cái áo khoác da mới và một chiếc mũ cao bồi! Sau đó, chúng tôi đến nhà sinh hoạt cộng đồng của làng để nhảy nhót tưng bừng. Désirée xúng xính trong chiếc đầm bầu vải carô có diềm, chân đi đôi giày đế gỗ, bụng to thấy rõ. Mọi người đã cùng nhau góp tiền để phóng một tấm không ảnh của nông trại, đóng khung mạ vàng hẳn hoi. Tôi suýt bật khóc.

Thức ăn ngon tuyệt. Trong nhà bếp của chúng tôi, Violet đã điều hành công việc nấu nướng như một sĩ quan chỉ huy, nhưng Bengt-Göran làm cô nàng nổi đóa trước tiệc buýphê. Số là lúc dọn món tim tuần lộc xông khói, Violet nghe thấy chồng mình nói to: “Cái quái gì thế này, món dồi lợn trên bàn tiệc á?”