Cô Nàng Mộ Bên

Chương 30: Benny



Một buổi tối vào khoảng cuối năm ấy, tự dưng tôi bị cả mảng ngói rơi vào đầu. Ý tôi là, ấn tượng mà chuyện đó gây cho tôi giống hệt như thế.

Dĩ nhiên điều đó đã tiềm ẩn bấy lâu nay. Kể từ khi một nhà chăn nuôi ở phía bắc của tỉnh bị bắt giam vì tội ngược đãi động vật. Thật ra chuyện đó vô lý chết đi được. Ông ta đã giữ đàn bò của mình ở bãi chăn thả trong mùa thu và bị tố cáo về hành vi thiếu chăm sóc bởi một gã thanh tra kiểm dịch thú y có mảnh bằng còn chưa ráo mực, mặc dù mấy con bò hoàn toàn khỏe mạnh. Bò sữa không phải mèo nhà. Chúng thích được ở ngoài đồng, lớp lông của chúng trở nên rậm rạp hơn khi trời trở lạnh, có thế thôi. Cái ngữ thanh tra kia có khả năng ra quyết định bắt buộc nông dân xây nhà cho nai sừng tấm trong rừng của họ chứ chẳng vừa. Sau đó, cảnh sát đã đến tịch thu đàn bò, vốn đang được gửi nhờ các nông dân khác để chờ điều tra. Sau chín ngày, ông già khốn khổ nhận ra mình phải trả bốn mươi ngàn cuaron[1] cho việc vận chuyển và tạm giữ đàn bò. Ông ta không thể trả nổi số tiền đó, cho dù có đi vay, vì người ta sẽ không cho ông ta vay số tiền như vậy. Trước đó nông trại đã được thế chấp để bảo đảm cho các chi phí rồi. Ông già buộc lòng phải bán đàn bò, nhưng số tiền thu được từ hai mươi con bò chỉ đủ trả phân nửa tiền trông bò trong chín ngày. Thế là ông ta hoàn toàn tay trắng với một khoản nợ khổng lồ và có nguy cơ mất luôn nông trại. chuồng bò đã bị đốt bởi một nhóm những kẻ hành động vì quyền lợi động vật khi vụ việc được đưa lên báo.

[1] Đơn vị tiền tệ của Thụy Điển. 10 cuaran ~ 1euro.

Trong những tháng sau đó, trong lòng tôi như có lửa đốt mỗi khi nghe nhắc đến chuyện sức khỏe gia súc. Chuyện này cũng không mới. trước đây Bengt-Göran đã bán hết bò khi một đạo luật mới được bỏ phiếu thông qua, bắt buộc người nông dân phải làm chuồng trại to hơn. Cậu ta không có điều kiện vay mượn hàng triệu để sửa lại chuồng trại theo đúng quy cách! Các nhà chăn nuôi nhỏ lẻ tháo chạy khỏi ngành. Những con người hiểu đàn bò của mình rất rõ, tôi có thể nói như thế. Chỉ còn lại các đại gia trong ngành chăn nuôi, với diện tích đất đai đủ lớn.

Sự việc càng xấu đi sau tai nạn của tôi. Trong suốt một thời gian, tôi không thể giữ cho đàn bò sạch sẽ như thường lệ. Đơn giản là tôi không thể. Theo lập luận logic, mọi người có thể sẽ hiểu tôi là người lo lắng nhất cho sức khỏe của đàn bò. Bò ốm thì không cho sữa, lại còn tốn cả đống tiền cho bác sĩ thú ý. Nhưng trong suốt một thời gian tôi đã trở nên gần như cuồng sợ: khi trông thấy người lạ đến gần nông trại, tôi nghĩ ngay là đám nhà báo đi điều tra với camera ngụy trang, hoặc một kẻ bảo vệ động vật điên cuồng! Và thế là vĩnh biệt Rowan. Mọi chuyện sẽ diễn ra chỉ trong nháy mắt.

Chính tại cửa hàng bán rượu độc quyền Systembolaget trên thành phố mà tôi đã nhận cả mảng ngói rơi vào đầu. Một sự sợ hãi mới. Tôi dẫn theo Arvid đến đó để mua champagne cho dịp giao thừa cuối năm mới. Désirée nảy ra ý định mời khách khứa, vì cô ấy chưa gặp một người nào kể từ sau cảnh đông vui náo nhiệt ở phòng sinh. Arvid đi với tôi để cho cô ấy có thể ngủ một lát, trong trường hợp Nils chấp thuận. Tôi thấy lo cho Désirée. Cô ấy đã gầy rộc đi, mắt thì như con gấu trúc sau những đêm không ngủ.

Mọi chuyện cũng không dễ dàng. Arvid muốn đi tiểu, và thằng bé cứ nhất định phải vuốt ve mọi con chó mà chúng tôi gặp trên đường. Nó cứ líu lo suốt như một chú chim nhỏ. Tôi nghĩ thằng bé rất mừng vì được đi chơi một mình cùng bố.

Tôi đến cửa hàng rượu và đang cố gắng đọc cho đúng tên một loại champagne trong quyển catalogue (“vơvơ clicô?”) thì nhìn thấy một phụ nữ cũng đang xếp hàng với một đứa bé trong xe đẩy.

Nhưng nhìn cái xe đẩy mà xem! Nó là một chiếc Porsche đời cuối. Mạ kền sáng choang, thiết kế đẹp mắt, với độ bám đường tuyệt hảo khi chạy thẳng cũng như khi ôm cua. Tôi bất giác đưa mắt nhìn chiếc xe trầy xước của Arvid, một chiếc xe cũ được mua lại tại hội chợ Giáng sinh của nhà trẻ với giá hai mươi cuaron. Tôi đã đánh gỉ và sơn sửa lại, nhưng mấy cái bánh xe vẫn bị vênh và lớp sơn có màu xám xịt. Màu của chỗ sơn còn thừa sau khi tôi sơn cánh cửa hầm nhà.

Trời ạ, tôi đang có hai thằng con trai! Chỉ cần một tay thanh tra phải gió xuất hiện... nếu lũ bò bị mắc bệnh và sữa chúng không được người ta thu mua... nếu giá sữa lại tụt giảm thêm... nếu cái Liên minh châu Âu kia lại phát minh thêm các luật lệ mới... nếu tôi lại bị gì đó... nếu...

Thì tôi không thể nuôi nấng bọn trẻ. Và Désirée cũng không thể nuôi cả nhà! Tiền lương của cô ấy thậm chí không gánh nổi lãi suất hàng tháng của khoản vay dùng cho việc nâng cấp mở rộng chuồng bê! Sao tôi có thể cho mình cái quyền đẻ những đứa con mà mình có thể không nuôi nổi? Vả lại, không thể vác mặt đi xin tiền trợ cấp hộ nghèo khi chỗ điền sản trong tay tôi đáng giá nhiều triệu.

Tôi căng thẳng đến mức run rẩy như một chiếc lá. Đúng lúc đó, ánh mắt tôi chạm phải giá tiền của một chai rượu trong quyền catalogue.

Tôi nắm lấy chiếc xe đẩy của Arvid, đi thẳng ra cửa, rồi tiến vào một cửa hàng tiện lợi trong tòa nhà kế bên để mua một chai rượu táo thật to. Tôi đã có một kế hoạch.

Để mừng năm mới, chúng tôi đã mời ba cặp trong làng, Désirée nấu một món tuyệt vời từ tảng filet bò mà chúng tôi cho vào tủ đông vừ sau vụ hi sinh con bò già hồi mùa thu. Dọn kèm với thịt bò là xốt kem và món đút lò gồm khoai tây, tỏi tây, cà rốt, đậu Hà Lan. Tất cả đều là những sản phẩm của nông trại! Các khách mời mang theo rượu vang, ngoại trừ Bengt-Göran đến cùng một chai aquavit[2].

[2] Một loại rượu mạnh làm từ khoai tây hoặc ngũ cốc, phổ biến ở các nước Bắc u.

Buổi tối hôm đó thật sự rất vui. Tôi cho mọi người xử lý luôn chai aquavit của Bengt-Göran ngay từ món khai vị. Rượu vào lời ra, mọi người đùa giỡn và kể cho nhau nghe những câu chuyện tiếu lâm. Nils lần đầu tiên tỏ ra không quấy khóc, và đến nửa đêm thì chúng tôi bước ra ngoài thềm để đốt pháo hoa và lắng nghe tiếng đếm ngược từ đài phát thanh.

Désirée cằn nhằn tôi vì chai champagne đã mở trước khi được tôi bê ra cùng với mấy cái ly. Cô ấy không hề biết rằng cái chai ấy xuất xứ từ trong một góc kho, nơi nó nằm yên từ giao thừa năm ngoái, khi Anita và tôi uống cạn nó trong sự tĩnh lặng đến ngột ngạt. Tôi đã đổ vào đó rượu táo và rượu tự chế theo một tỉ lệ bí mật. Khi đến thời khắc giao thừa, Désirée đã nốc cạn ly rượu chỉ bằng một cú chạm môi, rồi cô ấy nhìn tôi, cằm trễ xuống tận ngực. Bengt-Göran cũng uống cạn ly và thốt lên câu gì đó đại loại là rượu champagne ngon thật, nhưng y như rượu nhà nấu pha với soda vậy! Những người còn lại cười thoải mái, và không một ai tin đó là sự thật. “E hèm, rượu Veuve cliquot hả?” Lisa Brodin nói một cách trịnh trọng. Chị ta đang có ý định mở lớp nếm rượu tại làng cơ đấy. Tôi chỉ cười. Tôi biết họ quá rõ mà.

Những lời trách móc mà tôi nhận được sau đó cũng đáng. Bốn trăm năm mươi cuaron một chai á? Tôi chỉ làm theo trách nhiệm bảo đảm tài chính, với tư cách là ông bố trong gia đình.

Năm thứ t ư: Nguy cơ dông lốc