Cô Nàng Mộ Bên

Chương 26: Benny



Bengt-Göran luôn miệng nhắc tôi là không được đi làm rừng một mình. Nhưng tôi biết đi cùng ai bây giờ? Désirée bụng mang dạ chửa chắc? Tôi cũng không có điều kiện để thuê người.

Tai nạn xảy ra khi tôi đi vào rừng không phải để chặt cây, mà chỉ để kiểm tra tình trạng cây cối. Tôi định đến mùa đông tới mới bắt đầu đốn cây. Tôi di chuyển bằng chiếc xe trượt tuyết cũ hiệu Lynx. Một trong hai cái càng trượt bị vướng rễ cây làm cho chiếc xe lật nhào, móc vào chân tôi và bẻ quặt nó lại. Tôi đau khủng khiếp, không thể nào gỡ chân ra để về nhà. Tôi nằm đó, đầu dốc ngược, cho đến buổi tối, khi Bengt-Göran cưỡi xe trượt tuyết xuất hiện. Cậu ấy được Désirée nhờ đi tìm tôi. Tôi không muốn nhớ lại những giờ phút đó chút nào. Lúc ấy tôi lạnh cóng và đã bắt đầu nói thầm những lời vĩnh biệt trong đầu. Cơn đau làm tôi ngất đi, khi tỉnh lại tôi chẳng còn biết mình đang ở đâu nữa. Tôi bị gãy chân rất nghiêm trọng.

Những việc như thế không được phép xảy ra đối với một nông dân. Tất nhiên là tiền bảo hiểm của tôi có thể đủ để thuê người làm thay, nhưng chỉ trong một giai đoạn ngắn. Tôi đã không thể mua gói bảo hiểm tốt hơn. Bengt-Göran tốt bụng coi sóc nông trại giúp tôi trong vài tuần lễ, nhưng sau đó thì cậu ấy buộc phải về lo cho nông trại của mình. Bà con hàng xóm tốt bụng và người quen cũ cũng đến giúp đỡ tôi. Hôm nay người này, ngày mai người khác. Nhưng khi còn ba tuần đến hạn tháo bột thì tôi chẳng còn ai để nhờ cậy nữa. Tôi sắp sửa đầu hàng. Thế là hết ư?

Lúc tôi đang nằm tuyệt vọng trên băng ghế gỗ trong bếp thì Désirée xuất hiện. Cô ngồi xuống và kê đầu tôi lên đùi cô ấy.

- Anh này, vụ vắt sữa ấy, nó cũng không đòi hỏi nhiều sức lực, đúng không?

- Em quên chuyện đó đi, Désirée! Em không bao giờ có đủ sức để lấy cỏ khô trong tháp ủ đâu. Em cũng không thể điều khiển cái máy cấp thức ăn. Dù thế nào chúng ta cũng không thể để em có nguy cơ mất đứa bé trong bụng, đúng không?

- Vâng, nhưng em có thể vắt sữa, nếu anh đi cùng em. Bengt-Göran bảo là có thể sang đây hai lần một ngày để cho bò ăn, không hơn. Như thế có đủ không?

Tôi không thích chuyện này, nhưng không còn cách nào khác. Bengt-Göran đi cùng Désirée buổi đầu tiên và chỉ cách lắp các núm vú cao su vào vú bò. Cô ấy học khá nhanh, mặc dù lúc đầu hơi sợ và kêu toáng lên khi con bò đụng vào người. Sau đó thì lần nào tôi cũng chống nạng đi cùng Désirée. Tôi vệ sinh thùng sữa, cho bê ăn và lưu ý cô ấy khi những con bò đã cạn sữa hoặc bị tịt sữa. Chúng tôi đã bán con bò cái già hung dữ cho lò mổ, có lẽ nó là nạn nhân liên đới duy nhất của vụ tại nạn trong rừng. Chỉ là tôi không thể để cho Désirée đến gần nó được.

Arvid luôn đi cùng chúng tôi đến chuồng bò. Thằng bé nằm trong xe nôi, hoặc ngồi trên chiếc ghế trẻ em. Chốc chốc Désirée lại ngồi xuống một cuộn rơm và cho thằng bé bú sữa. Chiếc máy vắt sữa kêu tích tắc một cách yên bình, lũ bò nhẩn nha gặm cỏ, và radio phát những bài rock nhẹ của những năm 1960.

Tôi đã nghĩ chưa bao giờ chúng tôi được như thế. Và cũng sẽ không bao giờ được như vậy nữa.

Đương nhiên Désirée rất mệt mỏi. Ngay khi vừa xong công việc, cô ấy lăn ra ngủ, cho con bú hoặc ăn. Tôi đã học cách thay tã cho Arvid. So với công việc vệ sinh chuồng bê thì nó nhẹ nhàng hơn nhiều. Cả nhà sống bằng xúc xích, khoai tây và bánh kếp làm từ sữa tự cung tự cấp. Có lần Märta đã đến với cả một xe hơi đầy đồ tiếp tế. Désirée đành phải đặt hàng trên thành phố dù không muốn, vì cô ấy không còn sức để lái xe nữa.

Tôi âm thầm nghĩ phương án kéo dài tình trạng này. Nếu Désirée không bắt buộc phải quay về với công việc ở thư viện và tiếp tục làm việc tại chuồng bò thì sao nhỉ? Giống như mẹ tôi ấy! Để bố tôi có thể dành nhiều thời gian ngoài đồng hơn.

Một hôm, tôi thận trọng nêu lên ý kiến đó. Ít nhất tôi cũng nghĩ là mình đã thận trọng. Nhưng Désirée nổ tung như một cơn địa chấn có độ mạnh vượt ngoài thang đo Richter.

- Anh điên à? Chắc hôm tai nạn anh bị dốc ngược đầu lâu quá phải không?

- Anh thấy chuyện đó có gì mà không thể được kia chứ?

- Anh ơi, anh có để ý đến tình hình tài chính của nhà mình dạo gần đây không đấy? Em biết ngay là không mà. Anh để mặc em quản lý hết. Xin thưa với anh nếu không có đồng lương của em, nhà ta sẽ từ giã món bánh mì hàng ngày. Chúng ta sẽ sống dựa vào các sản phẩm của nông trại: sữa, khoai tây, thịt tươi. Và chúng ta sẽ phải ăn sống, bởi vì không có tiền để trả hóa đơn điện! Anh quên rồi à, lúc này nông trại không hoạt động hết công suất. Nó chỉ đủ để chúng ta thanh toán các chi phí thôi!

- Nhưng mà... - Tôi luống cuống.

- Anh muốn em địu cả hai đứa con đi vắt sữa à? Hay là anh cho chúng lên ngồi máy kéo? Bởi vì chúng ta sẽ không bao giờ có đủ tiền để gửi con vào nhà trẻ!

- Nhưng...

- Benny, anh nghe em nói đây! Có một vị trí trợ lý ở thư viện đang bỏ trống. Chúng ta có thể tìm một căn hộ trên thành phố. Gần chỗ em làm có một cái. Nhà trẻ cũng ngay cạnh đó. Anh có muốn làm trợ lý của em và đi loăng quăng trong thư viện không?

- Em mất trí rồi à? Anh vào làm thư viện á?

Désirée cười nhạt.

- Không được à? Thế tại sao anh thấy không có vấn đề gì với việc, thứ nhất, em đến sống ở đây, và thứ hai, em phải bỏ công ăn việc làm để đỡ đần anh?

- Nhưng... nhưng... em không thấy thích làm việc với mấy con bò hiền lành sao?

- Anh muốn câu trả lời thật lòng, hay câu trả lời lịch sự?

- Anh chỉ...

- Dù sao em cũng phải trả lời. Em thấy hiện tại nó là một công việc khốn khổ, em đến hết hơi vì nó rồi. Sau này nó sẽ đỡ hơn, đôi khi em thấy được đi cùng anh cũng có cái thú. Nhưng chỉ nội ý nghĩ phải vào cái chuồng này hai lần mỗi ngày, từ năm này sang tháng nọ... vắt sữa, quét dọn, cho ăn... vắt sữa, quét dọn, cho ăn... với niềm giải khuây duy nhất là khi phải mổ thịt một con bò khẩn cấp... sau đó thì ba chân bốn cẳng lao vào nhà để dọn dẹp nhà cửa, vì những việc đó anh không làm!... Chỉ nghĩ đến thế thôi là em đã muốn chết rồi. Đó không phải việc em muốn làm. Nhưng em hiểu đó là công việc yêu thích của anh! Cảm giác của em cũng gần giống như cảm giác của anh đối với việc phải bê sách suốt ngày. Đấy! Câu trả lời lịch sự của em đấy!

- Nhưng dù sao thì, đời nào người ta cho anh làm cái công việc trợ lý ở thu viện kia chứ. - Tôi lẩm bẩm.

- Hừ, em bịa ra đấy. Để anh hiểu thôi. Thế anh đã hiểu chưa nào?