Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 5: Chúng ta vẫn là có thể làm bạn



Lúc Thẩm Hi Nhiên chạy đến bệnh viện đã là 11 giờ khuya hôm sau.Trình Thần đã ngủ, trên mặt không còn chút sức sống nhưng sắc mặt ThẩmHi Nhiên lúc này còn tệ hơn cả Trình Thần. Anh ta ngây ngốc nhìn TrìnhThần, đến cả tay còn không dám chạm vào chị ấy.

Tôi yên lặng, liếc một cái, trả lại vị trí bên giường cho anh ta, lấy áo khoác lặng lẽ đi ra ngoài.

Trước khi đóng cửa, tôi còn kịp thấy chàng công tử xưa nay vốn caongạo gục đầu vào bên giường Trình Thần, khóc không thành tiếng.

Tình yêu là gì? Nếu nói nước mắt của Thẩm Hi Nhiên lúc này chỉ đều vì đau lòng chứ không phải hối hận thì tôi cảm thấy anh ấy thật sựyêu Trình Thần, bởi vì đau lòng là thực sự quan tâm, còn hối hận là bởilỗi lầm mà ra.

Một ngày một đêm chăm sóc Trình Thần đã khiến toàn thân tôi rã rời.Sau khi về nhà, tôi tắm rửa qua loa rồi lên giường. Tôi vốn nghĩ đêm nay chắc sẽ có một giấc ngủ ngon, không ngờ lăn qua lộn lại giấc ngủ vẫnkhông tới.

Rõ ràng chỉ gặp người đàn ông đó vài lần nhưng bây giờ trong đầu lạitràn đầy hình bóng của anh ta, những ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ nắm vô lăng, giọng nói trầm thấp, tao nhã như đàn cello, nghĩ đến nhữngngón tay đó từng lướt nhẹ qua lưng mình, môi người đó nhẹ nhàng hôn nhẹlên mi tâm, trí nhớ của tôi bất giác lại quay về đêm đó.

Tôi xoay người xuống giường, rót cho mình một ly nước lạnh uống. Sờtay lên đôi gò má nóng rực của mình, tôi thật hận không thể tát cho mình một cái.

Tiền đồ ơi là tiền đồ! Không ngờ mình lại thiếu đàn ông đến mức độ này!

Sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi rút ra kết luận chắc làdo mình mắc nợ anh ta nên khó tránh trong lòng bất an. Nhưng ngay cả tên người ta mà tôi còn không biết thì làm sao mà tìm để trả tiền đây.

Tôi buồn bực đặt ly nước lên bàn, thôi thì mặc xác anh ta đi, dù saomón nợ ân tình này cũng là Trình Thần và Thẩm Hi Nhiên thiếu, chả liênquan gì đến tôi hết, để mai mốt Thẩm Hi Nhiên tự tìm anh ta trả nợ vậy.

Nghĩ như thế, tôi miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ nhưng trong mộng luôncó một người đàn ông đánh những phím đàn trên thân thể tôi bằng nhữngngón tay thon dài của mình và dường như đó là một khúc nhạc rất tuyệtvời.

Ngày hôm sau, tôi mang đôi mắt quầng thâm đi làm. Đến giờ nghỉ trưa,chị Triệu ở bàn kế bên cười hinh hích, hỏi với qua: “Tịch Tịch, ăn cơmkhông?”

Tôi cũng cười: “Dạ, ăn rồi.”

“Lần trước nghe nói bạn trai em du học đã về, mọi người đều nghĩchẳng mấy chốc em sẽ báo tin vui, mà mãi chẳng thấy gì, bây giờ… “

Trong lòng tôi cũng đã đoán ra ý chị, những chuyện này lúc trước tôichỉ cười cười né tránh. Nhưng qua sự việc tối qua, tôi nhận thức rất rõràng rằng mình cũng nên đứng đắn giải quyết một chút vấn đề cá nhân, vìthế tôi liền trả lời: “Bọn em đã chia tay.”

Chị Triệu càng cười tươi vội vàng nói tiếp: “Tịch Tịch, để chị nói em nghe cháu trai lớn nhà chị cũng mới du học về, tuổi tác cũng tươngđương với em, diện mạo cũng tốt, làm bác sỹ nhưng tính tình hơi nhútnhát, hay hai đứa xem khi nào…”

“Dạ được.” Tôi gật đầu đáp ứng.

Chị Triệu mừng rỡ cười hớn hở, nhanh chóng định thời gian và địa điểm gặp mặt cứ như sợ tôi đổi ý đến nơi.

Tối thứ sáu, tôi đúng giờ đến quán ăn đã hẹn trước, ngẩng đầu nhìnlên thì… thật trùng hợp, đây chính là cái quán hôm trước tôi đã hắt rượu vào mặt Dương Tử.

“Xin chào, cô có đặt bàn trước không?”

“À, tiên sinh Trần Thượng Ngôn.” Tôi nói tên người hẹn với mình.

Nhân viên tiếp tân cười lễ phép nói: “Mời cô vào, Trần tiên sinh đã đến.”

Lúc nhìn thấy người đàn ông ấy lần đầu tiên, tôi hơi nhíu mày, bộdạng cũng không tồi, chị Triệu thật không lừa tôi. Tôi nhìn anh ta, mỉmcười giới thiệu: “Trần tiên sinh? Xin chào, tôi là Hà Tịch.”

Anh ta lập tức đứng lên, khẽ đẩy gọng kính, có chút lúng túng: “Xin chào, tôi là Trần Thượng Ngôn.”

Sau màn giới thiệu ngắn gọn, chúng tôi đều ngồi xuống. Anh ta làngười thẹn thùng nhưng cũng không quá nhút nhát, sau khi lễ phép giớithiệu xong, tôi nhận thấy anh ta còn là người thích nói chuyện nữa, hành vi cử chỉ đều rất nhã nhặn, hoàn toàn là bộ dạng lý tưởng của một bácsỹ.

Tôi rất vừa lòng. Anh ta cũng không có ý kiến gì về tôi, tôi đoán nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì chuyện chắc sẽ thành. Nếu thuận lợi đến cuối cùng thì cuộc đời tôi cũng xem như đã định đoạt xong.

Lúc nhà hàng dọn bít tết lên, tôi hơi chu miệng, không biết xuống tay xắt từ chỗ nào thì anh ta đột nhiên hỏi: “Không thích bít tết sao?”

Tôi lắc đầu: “Thích ăn, nhưng không thích xắt, rất mất sức.”

Trong nháy mắt tôi chộp được ánh mắt anh ta chợt lóe lên. Anh tangượng ngùng cười nói: “Để tôi giúp cô.” Nói xong, anh ta rút từ trongtúi bên phải một cái khăn tay đã được khử trùng, rồi lại móc từ túi bêntrái một con dao phẫu thuật, anh ta lấy khăn chùi lau con dao một lát,ánh sáng phản xạ từ ngọn đèn chiếu đến con dao làm tôi hơi chói mắt.

Không quá hai mươi giây, món bít tết của tôi được cắt thành những khối vuông dài một ly, ngang một ly, đều tăm tắp.

Tôi há hốc mồm, nhìn một đĩa thịt bò vuông chằn chặn không biết nói gì.

Anh ta lại tiếp tục ngượng ngùng cười nói: “Mổ đồ sống cùng mổ đồchín không giống nhau lắm, tuy không đều lắm nhưng cô chịu khó ăn nhé.”

“Đồ sống… Là cái gì?”

Anh ta nhíu mày hơi suy nghĩ, phút chốc cười rất tươi: “Gần đây córất nhiều nhà hảo tâm mang thi thể của thú nuôi tặng cho tôi, tôi đềungâm Formalin để trong nhà, cảm giác khi giải phẫu rất giống với mổ vậtsống, nếu thích cô có thể thử xem.”

Tôi lau mồ hôi lạnh đang tuôn đầm đìa trên trán: “Trần… Trần tiên sinh, tôi đi vệ sinh một lát.”

Tôi vừa nhổm dậy tính đi thì anh ta gọi với lại:”Hà…, Tịch Tịch,ách, tôi gọi cô như vậy được không?” Anh ta cười cười, hình như có vẻngượng ngùng, “Lúc trước tôi cũng đi xem mặt mấy lần… mà lần nào các côgái xin phép đi vệ sinh đều không quay lại nữa.”

Bàn tay đã đụng đến túi xách sau lưng của tôi khựng lại một chút, sau đó tôi ngồi xuống, ngoan ngoãn để tay lên đùi.

Anh ta lại khẽ đẩy gọng kính lên, mặt ửng đỏ: “Cho tôi hỏi một chút,tại sao cô lại định rút lui không kèn không trống như vậy? Tôi thấytrước đó chúng ta nói chuyện cũng xem như vui vẻ mà.”

Đúng là có vẻ vui vẻ, tôi nhìn gương mặt đỏ bừng của anh ta tronglòng thầm đồng ý. Bây giờ, bác sỹ mà thành thật cũng không còn nhiềulắm, tôi là người có đạo đức xã hội, có trái tim vì cộng đồng nên sẽkhông nói dối anh ta. Tôi thở dài, thành thật trả lời: “Tôi không biếtanh và mấy cô gái kia lúc trước xem mặt như thế nào nhưng bản thân tôinếu bạn trai mình mang theo vật tùy thân là con dao mổ bén ngót, ra tayđúng tiêu chuẩn bác sỹ mà còn ngâm thi thể động vật tại nhà… tôi nhấtđịnh sẽ có tâm lý sợ hãi.”

Anh ta sững lại, gục đầu xuống, thần sắc ảm đạm một chút: “Thế à…”

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy mềm lòng: “Thật ra… chúng ta vẫn có thể là bạn”

Anh ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với tôi.

Bữa cơm hôm nay cũng không thống khổ lắm, cuối cùng anh ta lái xe đưa tôi về nhà, đến khi chia tay lại hỏi xin số điện thoại của tôi: “TịchTịch, tôi rất thích cá tính của cô, sau này… sau này chúng ta có thể từquan hệ bạn bè mà phát triển tình cảm thêm được không?”

Tôi gật đầu đáp ứng.

Nhưng từ đó về sau, anh ta cũng không gọi điện thoại cho tôi, cũng không hẹn tôi ra ngoài, vì thế tôi cũng quên bẵng người này.

Trải qua việc này, quyết tâm muốn lấy chồng cho xong của tôi cũngphai nhạt ít nhiều, cuộc sống của tôi bây giờ chỉ cần đơn giản, yên ổn,một mình sống một cuộc sống bình thường, tự tại.

Hết tháng mười một, Trình Thần bỗng nhiên gọi điện báo chị ấy và Thẩm Hi Nhiên tháng 12 sẽ đính hôn.

Tôi sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, lập tức mắng to trong điện thoại:: “Đính hôn cái đầu chị! Hiện tại hai người đều “tình chàng ýthiếp”, bao nhiêu mưa gió cũng đã trải qua vậy mà còn tiếc chín đồng điđến Cục dân chính làm giấy kết hôn sao? Đây là ý của Thẩm Hi Nhiên sao?”

Bên kia Trình Thần dở khóc dở cười nói: “Sao mà em so với chị còn sốt ruột hơn vậy? Đính hôn chỉ là hình thức, đây là ý của nhà bên đó. Chịcũng tranh thủ lấy thêm một chiếc nhẫn của anh ấy.” Rồi hai chị em mảimê thảo luận xem chiếc nhẫn sẽ to bằng từng nào. Sau đó, Trình Thần nóicho tôi biết, chị đã tìm được người tốt bụng trả tiền dùm chị vào cáiđêm chị gặp chuyện không may.

Tôi đã nhanh chóng quên chuyện này, nay đột nhiên nghe Trình Thầnnhắc lại, tôi bỗng nhớ đến người đàn ông kia, tức thì giữa ban ngày màmặt tôi bỗng dưng ửng đỏ.

Trình Thần nói, lần trước nghe nói đến người đàn ông giúp thanh toántiền kia xong, Thẩm Hi Nhiên dùng hết biện pháp tìm anh ấy. Không lâusau anh ta đã tìm được, người kia tên là Tần Mạch mà càng trùng hợp làcông ty hai người lại có quan hệ làm ăn với nhau.

Trong lúc tôi đang cảm thán thế giới thực nhỏ thì Trình Thần lại hưng phấn nói: “Chị cũng có mời anh ấy tham gia lễ đính hôn, người đàn ôngkia thật quá đẹp trai! Tịch Tịch có muốn chị làm mai cho em không?”

Tôi cười gượng: “Không cần.” Chuyện cần làm chúng tôi cũng đã làm xong xuôi từ lâu rồi…

Sau khi nghe điện thoại, tôi lại chợt nảy ra ý nghĩ: nếu anh ấy đến tiệc đính hôn của Trình Thần thì tôi cũng phải đi.

Tôi cũng phải đi.

Ý thức được điều này không hiểu tại sao đã đầu đông mà trái tim tôi xao động như lửa thiêu.

Ngày đính hôn của Trình Thần, tôi đến rất sớm. Hơn phân nửa họ hàngthân thích, bạn bè của Trình Thần tôi đều quen biết bèn đến giúp chị ấytiếp đón khách. Còn về phần đám bạn bè lưu manh của Thẩm Hi Nhiên…

“A! Tịch Tịch, nhanh đến đây cười với công tử một cái nào!”

“Chậc, hôm nay người ta đính hôn, làm gì mà gặp tụi anh sắc mặt em lại khó coi vậy, đến đây, đến đây, cười một cái nào!”

Một đám công tử nhà giàu ăn chơi…

Tôi liếc sang Thẩm Hi Nhiên đang cười ngây ngốc bên cạnh, lạnh lùngnói: “Sao anh không nói cho bọn họ biết tay của Vương đại miêu bị gãynhư thế nào? ” Thẩm Hi Nhiên cứng người lại một chút, lập tức kêu ngườimang đám người kia vào khách sạn.

Trình Thần vừa mới dẫn một đoàn khách vào, khi đi ra liền nghe được lời này của tôi, hiếu kỳ hỏi: “Như thế nào gãy?”

Tôi cười cười, lộ ra răng nanh lóe sáng: “Bị em cắn.”

Trình Thần im bặt, cũng không dám theo đuổi chủ đề này nữa. Chúng tôi vừa quay đầu đã thấy một chiếc xe việt dã tuyệt đẹp dừng trước cửakhách sạn.

Thấy chiếc xe quen thuộc này, hô hấp của tôi bị đình chỉ trong giâylát. Thẩm Hi Nhiên từ sau bước tới, lộ vẻ khách sáo cười, lễ phép chàohỏi trước: “Tần tiên sinh.”

Thấy lại khuôn mặt này, mặt tôi bất tri bất giác cũng ửng hồng. Nghĩmà xem, một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa có tiền lại nhiều lần giúpđỡ bạn thậm chí giữa bạn và anh ta từng phát sinh quan hệ thì ai cũng sẽ có phản ứng như tôi lúc này thôi, huống chi tôi lại là loại phụ nữ đãhư không đến cực điểm nào đó…

Anh ta thản nhiên gật đầu chào Thẩm Hi Nhiên, lại quay đầu chúc mừngTrình Thần. Khi ánh mắt anh ta dừng trên người tôi, trong chớp mắt tôimơ hồ cảm thấy anh ta cái nhíu mày mà người ngoài rất khó nhận ra.

Đại khái tôi cũng hiểu, biểu tình này có tên là chán ghét.

Tôi lén bĩu môi, tự nhủ với lòng rằng mặc dù tôi có ý nghĩ khôngtrong sáng với anh ta nhưng cũng chưa đến mức muốn phát triển quan hệvới anh ta. Anh chán ghét gặp tôi thì dĩ nhiên tôi cũng không vui sướngkhi gặp anh.

Tôi hơi né sang một bên, tránh tầm mắt của anh ta, nhưng không ngờTrình Thần đứng phía sau nhéo mạnh eo tôi, tôi đau đến nhảy dựng, TrìnhThần rất nhanh chạy đến đẩy tôi đến trước mặt Tần Mặc nói: “Để Tịch Tịch đưa anh lên sảnh khách sạn nha.” Chị nói xong lén trừng mắt với tôi.

Tôi miễn cưỡng… Chị cho là đang em giúp em đây sao…