Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 27: Trò chuyện suốt đêm



Tôi không cách nào tưởng tượng được cuộc sống có Tần Mạch, rồi cùnganh kết hôn sẽ như thế nào nhưng tôi biết một trang sách mới đã mở ratrong cuộc đời tôi.

Tết này tôi chỉ ở nhà có ba ngày rồi đi nhưng chẳng những mẹ khôngbuồn phiền mà còn giúp tôi sửa soạn hành lý, mừng như điên tống tôi lênxe Tần Mạch. Đối với bà mà nói, con gái có thể đón tết với gia đình bạntrai đáng giá hơn nhiều so với đón tết tại nhà mình.

Bà luôn lo lắng tôi với tính cách mạnh mẽ khó tìm được bạn trai tốt,tuổi già hiu quạnh, bây giờ đã gặp Tần Mạch, bà cũng có thể tạm thời an tâm.

Tạm thời…

Đến nhà Tần Mạch, dì Tần vẫn dịu dàng như trước nhưng không biết saoánh mắt bà mỗi lần nhìn tôi càng tỏa sáng hơn trước. Ba Tần Mạch làngười nghiêm nghị, kiệm lời, có lẽ lăn lộn trên thương trường quá lâunên cảm xúc không để lộ ra ngoài, về điểm này mà nói Tần Mạch đúng làđúc từ một khuôn ra. Bất quá trên người ba Tần Mạch lại nhiều hơn anhmột phần cơ trí cùng lão luyện, nhưng đối với dì Tần, người đàn ông nàycực kỳ dịu dàng, trong mắt đầy vẻ chiều chuộng, yêu thương.

Tôi nghĩ, Tần Mạch thật sự quá may mắn, được sinh ra trong một gia đình giàu có, cha mẹ yêu thương nhau…

Gắp cho tôi một miếng thịt vào chén, bên tai truyền đến giọng nóitrầm thấp của Tần Mạch: “Ba anh là của mẹ anh, em thu ánh mắt lại dùmanh với.”

Tôi nhìn miếng thịt trong chén, nhìn lom lom người ngồi cạnh, kỳ quái hỏi anh: “Anh đang ghen sao?”

Anh lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý tới tôi.

Tôi nhíu nhíu mày, thôi miên miếng thịt trong chén nói: “Còn nữa,Tần Mạch, anh thích ăn thịt nhưng chưa chắc người khác cũng thích ăn. Ăn xong cái tết mà tăng thêm mấy cân thịt thì em thiệt chịu không nổiđâu.”

Anh nuốt miếng cơm trong miệng xuống, hí mắt nhìn tôi: “Vậy anh cho em nguyên dĩa rau cho em thỏa mãn nha?”

Tôi giận nhưng vẫn mỉm cười, gắp một gắp rau to vào chén anh, thấy anh nhăn nhó tôi cười nói: “Anh thích không?”

Tần Mạch còn chưa phát giận thì dì Tần đã nở nụ cười: “Đúng đúng,phải thu thập nó như vậy. A Mạch, nghe lời con dâu mẹ, ăn rau đi con.”

Tôi cười hí hửng như xe ôm gặp khách, chắc mẩm phen này Tần Mạch kiatức chết đi được, thế nhưng sau khi nhìn tôi một lúc lâu, anh lại bỗngnhiên nở nụ cười, nụ cười tươi tắn, dịu dàng pha lẫn cưng chiều khiếnhuyếp áp tôi sôi sùng sục, tim đập hỗn loạn. Anh thành thật vùi đầu nhai rau, tôi giật mình nhìn về phía ba mẹ Tần Mạch đang cười hiền hậu.

Tám chữ gia đình hòa thuận, vui vẻ, khoái nhạc lấp lánh trôi qua đầutôi, tôi cảm thấy trong bức tranh hòa hợp chỉ còn thiếu một đứa nhỏ khóc nháo ầm ĩ là đã thành một bức tranh gia đình hoàn mỹ….

Dùng cơm xong, Tần Mạch và ba đến thư phòng bàn chuyện làm ăn, tôingồi trên sô pha xem ti vi với dì Tần. Trong tết, chương trình hài phong phú, tôi và dì Tần xem đến nhập tâm, gặp tình tiết buồn cười, tôi và bà cười liên hồi thậm chí tôi còn lôi ra vài chuyện mà tôi đã gặp trongcuộc sống tương tự như vậy để kể.

Tôi nắm tay dì Tần hưng trí bừng bừng nói: “Dì đừng coi nữa, có lầncon đi xe buýt cũng gặp trường hợp y như vậy. Lúc con lên xe thì hết chỗ ngồi, chưa kịp tìm thấy chỗ vịn thì xe chạy, con thì mang giày cao gótnên nghiêng ngả một hồi liền ngã ngửa ra phía sau.”

“Ngã không?”

“Không, may là con phản ứng nhanh, liền chụp đại cái gì gần nhất, kết quả là con bắt được cái gì mềm mềm, nhão nhão đến lúc đứng vững nhìnlại thì dì đoán coi con chụp trúng cái gì?” Dì Tần tò mò nhìn tôi, tôicười hỉ hả một hồi mới nói, ” Là cái mặt của ông già sáu mươi tuổi! Răng giả của ông ấy còn bị con móc ra luôn, lúc đó con vừa áy náy vừa buồncười, xin lỗi không ngừng. May là ông ấy tốt tính, lắp lại răng cho chắc xong còn khen con ‘Cô gái nhỏ! Phản ứng thật nhanh nhưng lại túm chỗkhông nên túm! ” Dì chưa thấy mọi người lúc đó đều cười lăn ra đâu”.

Dì Tần cười đến đau bụng: “Ôi a, Tịch Tịch, con đúng là đứa dở hơi.”

Xem tivi không bao lâu, tôi và dì Tần còn đang cười không khép miệngthì cha con Tần Mạch từ thư phòng bước ra, cả hai vừa bàn xong côngviệc, trên mặt vẫn còn chút nghiêm túc, thấy bộ dáng của tôi và dì Tần,nét mặt không khỏi nhu hòa lại.

“Nói chuyện gì mà vui vậy?” ba Tần hỏi.

“Con của anh đem về một đứa dở hơi, chọc em cười muốn chết.” dì Tầncầm tay chồng, giả vờ giận dữ nói, “Anh nhìn đứa con của anh đi, thậtthà, khô khan giống y như anh, không bằng một góc biết làm người ta vuivẻ của Tịch Tịch.”

Ba Tần cười nhẹ nói: “Không phải nó đã tìm một cô con dâu đáng yêu về cho em sao? Tha cho nó đi.”

“Được rồi, nể mặt anh đó.”

Thân thể dì Tần yếu đuối, tán gẫu không bao lâu thì ba Tần đẩy bà vềphòng nghỉ ngơi. Phòng khách chỉ còn tôi và Tần Mạch, anh híp mắt nhìntôi: “Giỏi nha, nhanh như vậy đã lấy lòng ba mẹ anh rồi.”

“Quá khen, quá khen, nhưng so với Tần tiên sinh vẫn chậm hơn một chút.”

Anh cười khẽ một tiếng: “Như vậy, Hà tiểu thư, hiện giờ có phải chúng ta nên trở về phòng ngủ không? Nói vài chuyện thú vị?”

Tôi hơi đỏ mặt, liếc anh một cái: “Đồ lưu manh!” Sau đó liền chạy một mạch đến phòng ngủ của anh, “Em đi tắm trước.”

Bên ngoài cửa sổ bóng đêm bao trùm, trên giường trong phòng tôi vàanh quấn quýt nhau chuẩn bị làm chuyện người lớn, trong tiếng thở gấpgáp bỗng nhiên Tần Mạch khàn giọng hỏi: “Em muốn đêm nay nên mở đèn haytắt đèn đây?”

“Đã… đã đến nước này mà….anh…đồ đểu, có phải là hỏi đã quá trễ hay không!”

“Anh vẫn thấy nên tắt đèn làm chuyện tiếp theo vẫn tốt hơn.”

Đèn tắt tối thui.

“Ah…” Tôi còn chưa kịp phun ra âm thanh kinh nghi thì đã bị chặnlại, sau đó liền bị làm cho đứt quãng, giọng nói tôi có chút phẫn nộ,tiếng được tiếng mất: “Em…Em chưa nói, chưa nói xong… Muốn, muốn ởtrên!”

“Không phải chúng ta đang bàn sao.”

Kết quả là, tôi và anh bàn chuyện trắng đêm…

Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay Tần Mạch, ánh nắng banmai len lỏi vào phòng, tôi nhìn rèm mi thật dài của anh khẽ động báohiệu chủ nhân của nó sắp tỉnh giấc.

“Tần Mạch.” Tôi gọi anh, đôi mắt nâu của anh chậm rãi nhìn sâu vàomắt tôi nhưng vẫn có chút mơ màng, thấy anh mờ mịt chuẩn bị nhắm mắt ngủ tiếp, tôi tung đòn sát thủ: “Đột nhiên em đã nghĩ ra một biện phápquyến rũ anh.”

Hai lỗ tai anh giần giật, sau đó mở một con mắt, rồi mở tiếp con kia, chớp vài cái rồi nhìn tôi: “Anh có thể nói anh cũng có phần chờ mongchuyện đó sao?”

“Đúng.”

Công viên trò chơi thành phố C

Tôi dạo qua một vòng nhìn mấy trò chơi quay cuồng trên cao rồi độtnhiên rơi tõm xuống, xoay vòng vòng rồi nghe tiếng người chơi la hétchói tai, tôi vỗ nhẹ vai Tần Mạch đang đứng hóa đá “Cho cưng mở rộngtầm mắt xem tư thế oai hùng của chị quét sạch mọi trò chơi nè.”

Anh ngán ngẩm thở dài, gần như thì thào tự nói: “Tôi phải nghĩ đến, đáng lẽ tôi phải nghĩ đến …”

Làm gì mà tôi có thời gian nghe anh lảm nhảm vội vàng kéo anh đi muavé một loạt trò chơi mạo hiểm, càng mạo hiểm càng kích thích, chơi càngvui. Tần Mạch giãy dụa một hồi rồi cũng bị kích động vì câu “đồ nhátgan” của tôi mà lao vào chơi.

Chơi xong một vòng, đầu tôi hơi choáng váng, chân run nhưng tâm tìnhvô cùng phấn khởi, Tần Mạch vẫn bình thản như mọi khi nhưng mặt có hơixanh, tôi chống nạnh, nhìn anh cười lớn: “Tần Mạch, khó chịu không?”

Anh ngồi trên ghế, thản nhiên liếc tôi một cái: “Hà tiểu thư, emquyến rũ người khác bằng biện pháp nhẹ nhàng hơn không được hả?”

Tôi cười đểu, nâng cằm anh lên nói: “Tần tiên sinh, đây là cô gái mà anh xem trọng đó, anh còn dám đem em về nhà sao?”

Anh bình tĩnh quay đầu né tránh móng vuốt của tôi, nhấp một ngụm nước nói: “Đem về thì đã đem về nhiều lần rồi, Hà Tịch, em tỉnh đi, đã bịngười ta ăn sạch sành sanh rồi còn từ chối gì nữa.”

Tôi hừ lạnh một tiếng, thái độ lạnh nhạt của anh làm tôi cực kỳ khóchịu, tôi nhìn khu nhà ma xa xa rồi nói với anh: “Tần Mạch, chúng ta đivào trong đó đi.”

Anh nhìn chỗ tôi đang chỉ, khinh thường phát biểu: “Anh mà thèm đi cái chỗ dành cho con nít đó?”

Tôi lẳng lặng nhìn anh, sau một hồi không nghe tiếng phản bác củatôi, anh ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó cả hai nhìn chằm chằm nhau một lúclâu…

Kết quả là, tôi nắm tay dắt anh thẳng đến cái chỗ chỉ dành cho con nít chơi đó.

Nhà ma này làm cũng được nhưng đối với tôi và Tần Mạch thì đây chỉ là trò trẻ con, đường tối đen nhưng anh ung dung nắm tay tôi thẳng tiến,mặc kệ thỉnh thoảng ánh sáng xanh ma quỷ lóe lên hay xác ướp thình lìnhxông vào thì anh vẫn xem như không thấy mà dắt tôi đi tới.

Không thể phủ nhận, bóng dáng vững chãi, bàn tay ấm áp của anh đãmang đến cảm giác an toàn cho tôi, sự thất vọng vì anh không sợ hãi baybiến đâu mất.

“Tần Mạch, anh không sợ sao?” Tôi chỉ tay vào bàn tay trắng bợt đang túm chặt cổ chân anh nói “Cái này làm em sợ.”

Anh quay đầu, khuôn mặt trong ánh đèn bợt bạt có chút âm trầm: “Mấy thứ này rất vụng về.”

“Vậy sao anh không đi nữa?”

“Nó kéo lại không cho anh đi.” Nói xong chỉ chỉ vào bàn tay đang nắm cổ chân mình.

Tôi ngượng ngùng, gượng cười nói: “Em nghĩ, chắc là tại lúc nãy sợ quá nên em mới đá nó một cái…”

Thường thì mấy bàn tay hay túm chân khách chơi trong các nhà ma đềudo người thật làm, chắc là vừa rồi túm được cổ chân tôi mà tôi lại tránh ra theo bản năng rồi dùng gót giày nghiến cái “vật thể không rõ” kiamột chút nên tay người nọ hẳn là đau thấu trời đi…

Tần Mạch lặng người, tôi nhanh chóng cười lấy lòng nói: “Anh đợi một chút để em xin lỗi người ở trong.”

“Anh gì ơi!” Tôi khỏ khỏ vách tường bằng ván gỗ nói, “Vừa rồi tôi không cố ý! Xin lỗi anh!”

Bên trong không có ai trả lời, tôi hơi kỳ quái: “Anh ta vẫn không chịu thả anh sao?”

Tần Mạch bĩu môi, từ chối cho ý kiến. Trong lòng tôi thầm mắng nhânviên trong nhà ma này cũng không biết phân rõ phải trái, bị dọa sợ đếnvậy thì phản ứng của tôi cũng bình thường thôi mà, tôi đã xin lỗi rồisao còn muốn làm khó chúng tôi.

Tôi lại gõ gõ vào tường ôn tồn xin lỗi, nhưng cái tay nắm chân TầnMạch vẫn cương quyết không buông ra, tôi giận rồi nha, không cần suynghĩ nhiều liền ngồi xổm xuống định gỡ bàn tay kia ra nhưng vừa chạm vào thì tôi rụt tay lại rất nhanh: “Này… sao tay người này lạnh như băngvậy trời…”

Tần Mạch còn châm dầu vô lửa: “Chân của anh đều bị lạnh đến đau buốt rồi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Mạch, chỉ thấy sắc mặt của anh dưới ánh sángđèn trắng bệch có vẻ thập phần quỷ dị, trong lòng tôi phát run, giả bộbình tĩnh nói: “Đừng có giở trò, anh tưởng dọa được em hả.”

“Tiếc thật.”

Ngay dưới chân tường có một cái lỗ đen ngòm to bằng nửa đầu người,bàn tay từ đó thò lên bắt người. Trong lòng tôi âm thầm sợ hãi, tôi chậm rãi cúi đầu, nhìn cái lỗ tối om on kia gọi: “Anh gì ơi…”

Bỗng nhiên, một gương mặt trắng bệch xuất hiện thoáng qua trong cáilỗ đó, trong đầu tôi nổ cái đùng, vô thức hết lên kinh hãi, tôi bật dậy, lảo đảo lùi hai bước. Tần Mạch định đưa tay kéo tôi lại nhưng khôngđược, tôi đấm mạnh liên tục vào tấm vách gỗ trống rỗng làm nó phát tiếng nổ, tấm vách chao đảo rồi một cái gì đó nện vào đầu tôi, một loại chấtlỏng không rõ hắt thẳng vào mặt tôi. Cái gì thế này… Hôi quá, chắc không phải là a xít sunfuric chứ!

Tôi hoảng sợ cực độ, ngay cả kinh hô cũng không được.

“Hà Tịch!” giọng nói của Tần Mạch có chút kích động, khi tôi còn mờmịt thì anh đã giữ chặt tay kéo tôi vào lòng “Không sao, không sao.” Anh nhẹ giọng an ủi, nhưng tay vẫn khẽ run, “Để anh mang em ra ngoàitrước.”

Khi anh đưa tôi ra khỏi nhà ma thì tôi đã cóc thèm quan tâm chuyệnbàn tay nắm chân Tần Mạch là sao, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.

Thấy ánh mặt trời, tâm trạng lo lắng, hoảng sợ của tôi cũng được anủi ít nhiều, lúc này tôi mới phát hiện rất nhiều nhân viên khu trò chơiđều vây xung quanh mình, mặt ai cũng hiện lên vẻ khó tin thậm chí kinhhoàng.

Tôi vẫn ngơ ngác, Tần Mạch cũng nhíu mày, không ngừng hỏi tôi đau ở đâu?

Tôi nhìn bộ dạng lo lắng mà không biết làm sao của anh một hồi không hiểu sao bỗng dưng lại bật cười ra tiếng.

Bốn phía vang lên tiếng hút khí lạnh, Tần Mạch giật mình, thoáng ngây người.

Lúc này tôi mới có cảm giác gương mặt mình có chút nhớp nháp, tôi sờmột cái rồi nhìn, má ơi, sao đỏ hoét thế này! Tôi sợ đến nhảy dựng lên,tôi đổ máu lúc nào…nhưng nhìn kỹ đỏ tươi thế này thì chắc không phải làmáu rồi.

Hình như là…

“Ái chà! Đó là thuốc màu!” Một cô gái mặc quần áo lao động cuối cùngđã nhận ra chất lỏng trên mặt tôi “Thuốc màu này là hôm trước sơn sửabên trong có, người đẹp, mau đến đây tôi dẫn cô đi rửa sạch, coi chừngđể lâu rửa không ra đó.”

Nghe được câu này, tôi bị chấn động vội ba chân bốn cẳng chạy theo cô gái kia, Tần Mạch ở sau lại lôi kéo không chịu buông, tôi gắt lên: “Anh muốn em bị tàn phai nhan sắc sao? Sau này mỗi ngày em đều vác cái mặtvẽ vời y như hát Xuyên kịch này ra ngoài với anh thử coi ai xấu hổ! “

Anh bị tôi rống lên, ngạc nhiên rồi cũng buông tay ra.

Tôi cũng không có lòng dạ nào mà quan tâm đến các sắc thái tình cảm trong mắt anh, vội vàng cắm đầu chạy một mạch.