Cô Nàng Không Muốn Kết Hôn

Chương 8



Ai, bị ép buộc thật thảm!

Hạ Di Hàng xoa thắt lưng đau nhức chậm rãi đi vào thang máy, thật là, sáng sớm say rượu đau đầu đã đủ thảm, còn phải ứng phó với dã thú phátcuồng, còn có người nào so với cô bi thảm hơn.

Nam nhân kia một bên động tác, một bên còn hung hăng nói:“Đề xem em về sau còn dám dám uống rượu nữa không!”

Cô không dám, sau này cũng không dám nữa, uống rượu sẽ bị trừng phạt, thật sự là đáng sợ, làm cho cô đến bây giờ đi đường còn cảm thấy nơiriêng tư nổi lên đau đớn quái dị. Mỗi một bước đi, đều cảm thấy ẩn ẩnđau đớn, vận động quá mức, hơn nữa cái nam nhân kia căn bản là không cóchú ý lực đạo của mình, đem cô chỉnh đến lệ rơi đầy mặt, khóc lóc cầuxin. Nhớ đến đến buổi sáng bản thân ở trên giường như vậy thật mất mặt,cô bây giờ vẫn còn cảm thấy khuôn mặt nóng lên.

Đinh một tiếng, thang máy đến lầu 6, cô bước ra khỏi cửa thang máy,trong nháy mắt, nha, thắt lưng của cô, cô đỡ lấy cái eo cứng ngắc, đauđớn như muốn đứt ra làm đôi, làm cho mặt cô trắng bệt.

“Quản lí.” Ngô Thiên Chân phi thường có tinh thần chào cô, nhìn côquan,“Cô có khỏe không? Hôm nay sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm nha.”

Hướng Ngô Thiên Chân cười nhợt nhạt, cô thật sự không có khí lực cùng người nói chuyện phiếm, bước đi hướng văn phòng của mình đi đến, côhiện tại cần nhất là một ly trà ấm, có thể giúp cô hồi phục thần trí, cô chỉ có thể hướng những cấp dưới đang chào hỏi gật đầu, nhanh chóng đivào văn phòng của mình.

Chờ trà ấm chậm rãi đi vào bụng, cô mới cảm thấy co rút đau đớn đầuchậm rãi tan đi, nhưng là thắt lưng vẫn còn nhức, cô chậm rãi xoa bóp cơ bắp đau nhức, nghĩ đến cái người ép buộc cô suốt hai giờ liền, trướckhi đi làm khí sắc thật tốt, đối lập vẻ mặt u uất của cô, thật là đánggiận mà.

Nhẹ nhàng gõ cửa, đẩy cửa vào là vẻ mặt cười đến sáng lạn của Tằng Tâm Vân:“Quản lí, sớm.”

“Sớm.”

“Đây là tư liệu Phi Dương sáng nay đưa tới, tôi đã xem qua rồi, tốtlắm.” Đưa một phần văn kiện, nhìn nhìn Hạ Di Hàng khuôn mặt không cóhuyết sắc,“Quản lí, cô hôm nay tinh thần thực sự thật không tốt nha.”

“Ân.”

“Cô nhất định rất ít uống rượu đúng hay không?”

“Đúng vậy.” Trên thực tế, cô căn bản là chưa từng uống rượu qua, lầnnày mới biết được, thì ra tửu lượng của cô thật đúng là kém.

“Vậy khó trách.” Tằng Tâm Vân cười nói:“Vậy cô hiện tại khẳng địnhrất đau đầu đúng hay không, yên tâm, qua một hồi sẽ bớt đau.” Tùy ý hànhuyên vài câu. Thời gian đi làm vừa đến, mọi người bắt đầu làm việc.

Đang ở toilet, lúc nghe thấy có 2 người nói chuyện làm cô giật mình không dám mở cửa đi ra ngoài.

“ Cô có thấy Hạ quản lý phòng kế hoạch hôm nay tinh thần không đượctốt.” Bà tám Giáp (nguyên văn là bát quái nữ giáp) nhìn cái gương lớntrên bồn rữa tay dậm lại phấn.

Hạ Di Hàng ninh mi ngồi trên bồn cầu , không nói gì, biểu hiện hôm nay của cô rõ ràng như vậy sao?

“Cô cũng rất tinh vi đi, ngay cả cái này cũng quan sát đến.” bà tám Ất tô lại son môi.

“Bình thường đương nhiên sẽ không chú ý tới, cô ấy bình thường khôngthích nói chuyện.” Hì hì cười,“Nhưng là cô ấy hôm nay biểu hiện khôngbình thường, hơn nữa sáng nay khi chúng ta cùng nhau đi thang máy lên,cô ấy đứng ở phía trước tôi, nghĩ không chú ý cũng khó.”

Ninh mi, Hạ Di Hàng vẫn là nghĩ không ra bên ngoài là ai, người nóikia thanh âm thực xa lạ, cô không nhớ rõ hôm nay có gặp nàng ta haykhông, thứ lỗi cô tính cách trầm tĩnh, cho dù cùng đối phương ở cùng 1tầng lầu, thế nhưng cô nghe không biết là ai đang nói chuyện.

Xí nghiệp Khai Dương mỗi tầng lầu là 1 ngành khác nhau, sử dụng chung một cái toilet, ngoại trừ người trong ngành, cô thật đúng là không thếnào nhận biết người bên ngoài.

“Có cái gì không tầm thường?”

“Chính là tư thế đi đường rất quái lạ, tay còn thường thường đỡ thắtlưng.” Ái muội nói nhỏ:“Cô nói, có phải không tầm thường? Thoạt nhìngiống như là trãi qua 1 đêm kích tình, là di chứng của việc miệt mài quá độ.” Cô chính là có qua lại với bạn trai, đối loại chuyện này, chính là phi thường quen thuộc.

“Làm ơn, toàn công ty từ trên xuống dưới đều biết Hạ quản lí không có bạn trai, cô hiểu sai đi?”

“Ai biết. Nói không chừng cô ấy có bạn trai bí mật, lại đem dấu đi,chúng ta cũng không biết.” Nghe đến đó, Hạ Di Hàng trên mặt một chúthuyết sắc còn sót lại cũng mất hết, ngồi cũng khó khăn, phi thường không được tự nhiên.

“Ha ha, cô quả nhiên không hổ là đài radio của công ty chúng ta, trí tưởng tượng thực phong phú.”

“Đương nhiên.” Trang điểm xong, hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài,“Tôi nói với cô……”

Tiếng nói đã không còn nghe thấy, nhưng Hạ Di Hàng lại cảm thấy toànthân rét run, khó trách người ta nói, muốn ở trong công ty nghe támnhãm, đồn bậy, toilet tuyệt đối là nơi đầu tiên, thứ hai là gian nướctrà, quả nhiên không sai.

Ngón tay gắt gao nắm lấy góc áo, cô tự nhận ngày thường ở công tyluôn an phận thủ thường, nhưng vẫn là khó tránh khỏi trở thành tiêu điểm để người khác lôi ra làm thứ tiêu khiễn trong lúc trà dư tửu hậu, haha, cũng là, ai sau lưng không nói người, ai sau lưng không người nói.(anchan: chổ này hơi lu bu, hiểu đơn giản là: ai ko nói xấu sau lưngngười khác và không bị người khác nói xấu lại)

Cô cần gì phải để ý mấy lời ra tiếng vào đó?

Trở lại văn phòng ngồi xuống, cô theo bản năng mở văn kiện ra đặt lên bàn, trong lòng cô trở nên rất loạn, tựa hồ có cái bí mật trọng đại, bị người công khai sáng tỏ, vừa thẹn lại quẫn không biết như thế nào chophải.

Cô cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới, nếu cô cùng Bách Lăng Phong quan hệ một khi bị phát hiện, như vậy cô phải giải quyết như thế nào,toàn công ty nhiều người như vậy, còn có cấp dưới của cô sẽ đối xử vớicô ra sao.

Đến lúc đó, có phải là quan hệ giữa bọn họ cũng sắp kết thúc? Giờ này khắc này, lòng của cô giống như con mèo đang đùa với sợi len, rối rắmthành một đống, giải đều không giải được.

Hạ Di Hàng ngây ngốc trừng mắt nhìn mấy chữ màu đen, nhưng không cócái nào đi vào trong đầu, cô hiện tại toàn bộ tâm tư đều suy nghĩ, côcùng Bách Lăng Phong đoạn quan hệ này, cuối cùng sẽ như thế nào.

Vẫn tiếp tục như vậy, không có khả năng, cũng không sự thật, cô vốnkhông có tư sắc làm cho quân vương cười, vài năm sau, chỉ sợ Bách LăngPhong ngay cả dục vọng đối với cô đều không có đi? Lẽ nào phải đợi đếnlúc đó cô mới có thể rời xa anh.

Không được, Cô không thể đánh mất tôn nghiêm như vậy, em trai cô cũng đã gần tốt ngiệp, nếu ở nới xa xôi đó, nó biết được chuyện của cô, vậynó sẽ như thế nào?

Tính tình quật cường nó, có phải sẽ thực khinh thường bản thân đã cómột người chị như vậy? Yên lặng ở lại bên cạnh một người đàn ông, gọi là bạn gái hay là tình nhân cũng không khác, cô phải dùng bộ mặt nào đểđối mặt với em trai của mình.

Bất quá cho dù không thể đối mặt với toàn thế giới, cô cũng sẽ khôngcảm thấy khổ sở, cô chỉ là sợ…… Đang sợ cái gì, cô nói không nên lời,cảm giác trong lòng đến bây giờ cô vẫn không hiễu được, có lẽ cô muốntrốn tránh, không muốn làm rõ ràng.

Toàn bộ buổi sáng, đau đầu, xương sống thắt lưng, còn có tâm tư phứctạp, làm cho cô không thể làm được việc gì, nếu không phải điện thoạiđột nhiên vang lên, chỉ sợ cô đến bây giờ còn gắt gao nhìn chằm chằm vào văn kiện.

“Xin chào, tôi là Hạ Di Hàng.” Tâm tình tuy không tốt nhưng việc vẫn phải làm.

“Là anh.” Cúi đầu, nam âm theo ống nghe truyền đến, cô sợ tới mứcthiếu chút nữa vứt bỏ điện thoại trong tay, sắc mặt của cô thoạt nhìngiống như là bị cái điện thoại cắn 1 ngụm.

“Em lập tức lên đây 1 chuyến.” Nói xong liền ngắt điện thoại, không cho cô có cơ hội trả lời.

Thở dài, này nam nhân sợ là đời này đều không sửa được cái tính báđạo, hở chút lại ra lệnh, cho tới bây giờ cũng không chịu bị người kháccự tuyệt.

Nhưng là cô lại không thể không đi lên, dù sao người ta là tổng tàiđại nhân cao cao tại thượng, cấp trên có lệnh, cấp dưới không dám khôngtheo?

“Chuẩn bị một chút, buổi chiều hôm nay đi Newyork.” Đại lão bản nóimột câu, làm cấp dưới phải liều mạng đuổi theo, xem anh nói thật làthoải mái, đi Newyork giống như không phải là vượt qua cả Đại Tây Dương, mà là ra khỏi công ty đến nhà hàng dùng cơm.

Vì đêm mai có 1 bữa tiệc tối, cô phải đi tới một nữa Địa Cầu, nàycũng khó tin đi? Kết quả, mặc dù không có chuẩn bị tốt, cô vẫn là mạcdanh kỳ diệu(ù ù cạc cạc, không hiểu vì sao) ngồi trên máy bay xa hoađến nỗi khiến người không nói nên lời, cùng Bách Lăng Phong đến cái nơi phồn hoa kia.

Suốt mười mấy giờ bay, còn không kịp nghỉ ngơi điều chỉnh sai giờ, đã bị Bách Lăng Phong lôi cô đến thẫm mỹ viện đắc đến chết người, sau đólà một loạt các hành động trang điểm rườm rà đáng sợ.

Cái người gọi là Lisa Qun Liao(anchan: cái tên kỳ quái, nhưng là dobản conver để vậy, ta cũng hết cách) là nữ nhân có đôi mắt màu nâu luôntươi cười thân thiết đi theo bên cạnh cô, giúp gội đầu, chăm sóc làn da, làm móng tay, sau đó cô giống như con búp bê bị một đám người có tròngmắt giống như người ngoại quốc vây quanh.

Cô thiếu chút nữa bị họ làm cho mệ chết, này Bách Lăng Phong, muốnchỉnh cô cũng không nên chỉnh như vậy chứ? Cô mệt chết đi, ai có thể đểcho cô nghỉ ngơi một chút, hiện tại cô chỉ nghĩ đến cái giường nhỏ trong gian phòng của mình.

Trời sinh cô tính nhẫn nại cao, chờ cho đến khi bọn họ tân trangxong, từ từ kéo ra tấm vải mành, làm cho cô chỉ có thể giật mình trợn to hai mắt, nhìn cái gương thật lớn kia, trong gương xuất hiện khuôn mặtnhìn thoạt quen thuộc nhưng lại xa lạ.

Này người trong gương là cô sao? Bàn tay khéo léo, tao nhã vén lênsợi tóc, lộ ra vầng trán cao, mày liễu tinh tế, cô liếc nhìn qua ánhmắt, chỉ là 1 chút phấn mắt, lại làm cho ánh mắt của cô càng thêm thâmthúy đẹp mê người, cái mũi xinh đẹp cùng đôi môi căng bóng, mọng nước,nữ nhân trong gương, trang điểm không đậm, chỉ phớt nhẹ 1 ít son phấn,cũng đã vô cùng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Một thân lễ phục bằng gấm màu đen, thiết kế hở vai, lộ ra bả vai xinh đẹp mượt mà, bộ ngực no đủ được tơ lụa trơn bóng trong suốt bao phủ, lộ ra 1 phần của bộ ngực, cô đẹp đến nỗi khiến người phải nín thở.

Một đoạn vãi sa tanh màu đen được cuộn tròn lại thành đóa hoa phứctạp, ở bên hông lại rực rỡ sáng chói, bộ lễ phục xinh đẹp này chỉ có 1cái duy nhất, lại làm cho vòng eo mãnh khảnh của cô trở nên đầy đặn hơn, đẹp nhất là làn váy, cảm giác giống như có 1 dòng nước đang lẳng lặngchảy xuống, lễ phục đơn giản nhưng tao nhã, giày thủy tinh cao gần 5tấc, đem tất cả khí chất ôn nhu của cô phơi bày ra hết. (anchan: ta chảhĩu tác giả nghĩ sao mà miêu tả cho tỷ ấy mang giày thủy tinh cao 5 tấc, còn ko sợ té chết hay sao???)

Lúc này nhìn cô giống như thiên kim từ nhỏ đã được nuông chìu của một nhà giàu có, dùng vô số tơ lụa, gấm vóc trang sức, hoa tươi chăm chútdưỡng thành 1 cái thục nữ danh môn, vừa tao nhã lại xinh đẹp, là một cái Đông Phương mỹ nhân hấp dẫn lại huyền.

“Cô thực sự rất đẹp, Hạ.” Lisa Qun Liao người có có con ngươi màu nâu ấm áp, ánh mắt cô ta chợt sáng lên, vì cô điều chỉnh lại đóa hoa bênhông cho đẹp hơn, tuy rằng chỉ mới ở chung có vài giờ, nhưng cô cựcthích cô gái Đông Phương trời sinh hay thẹn thùng này, ôn nhu thiệnlương, dễ dàng chiếm được hảo cảm từ cô.

Như vậy nhìn có kỳ quái hay không? Cô bất an đưa tay che khuất bộngực bị lộ ra bên ngoài, bảo thủ mà không thể được, cảm giác cả ngườikhông được tự nhiên.

Cô nhìn kính, bản thân có chút không quen, có một chút bừng tỉnh, côcho tới bây giờ chưa từng nghĩ mình sẽ như thế này, có một ngày có thểmặc lễ phục hoa lệ, trông giống như công chúa, từ nhỏ đến lớn, cô đều là an phận thủ thường, luôn để mặt mộc, sau khi đi làm, cũng như vậy, chỉlà mặc váy áo bảo thủ.

Trang điểm, cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ tới, bỗng nhiên mặc vào loại váy trước giờ chưa từng mặc, có thể hay không rất quái lạ dị,“Nhưvậy anh ấy đâu? Nếu như Bách Lăng Phong nhìn thấy, có khi nào anh ấy cảm thấy tôi mặc như vầy không hợp?” Hạ Di Hàng nhìn gương hoảng hốt thìthào tự nói.

“Đương nhiên sẽ không.” Cúi đầu, nam âm đánh tan không khí yên tĩnh, làm cô đột nhiên hoàn hồn.

Cô sao lại có thể đem lời trong lòng của mình nói ra? Ngẩng đầu nhìnthấy trong gương xuất hiện 1 nam tử khí thế hiên ngang, hô hấp của côđột nhiên cứng lại.

Anh đến đây từ lúc nào? Lisa Qun Liao rời đi từ bao giờ, cô vì saomột chút cảm giác đều không hay, đối với sự xuất hiện của anh quá mứcgiật mình, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cái thân ảnh cao lớn sững sờ tronggương.

Anh, rất tuấn tú, rất tuấn tú, đẹp đến nỗi làm cho cô không biết dùng từ gì để hình dung, một thân âu phục màu đen, chỉ nhìn cũng biết nó rất xa xỉ, cũng chỉ có quần áo như vậy, mới có thể làm cho khí chất quý tộc của anh thể hiện rõ rệt hơn.

Anh chậm rãi tới gần cô, đôi mắt tối đen gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Anh đang nhìn cái gì? Có phải cảm thấy bộ dạng cô lúc này rất kỳquái? Bình thường như cô, mặc vào lễ phục như vậy, kỳ thật có phải làthực sự không thích hợp?

Cô cúi đầu, không dám đối diện với anh, xấu hổ cô lúng túng thầm nghĩ muốn ra khỏi nơi này, nếu có cái cửa tại đây thì tốt rồi, như vậy là cô có thể ra khỏi nơi này ngay.

Anh đi đến phía sau cô, yên lặng nhìn cô trong kính, anh chỉ biết côlà một khối ngọc thô chưa được mài dũa, xem, giống giờ như bây giờ, chỉlà mài dũa chút đỉnh mà cô đã như hào quang tỏa sáng, có lẽ không phảilà đẹp nhất, nhưng là khí chất dịu dàng kia cũng đũ động lòng người,nhìn dung nhan đang cúi thấp, trong lòng anh lại ở mãnh liệt giãy dụa.

Anh thực sự muốn đem vẽ đẹp của cô ra cùng vô số người chia sẽ sao?Ánh hào quang này chỉ thuộc về riêng anh, không cho bất luận kẻ nàonhìn.

Hơi thở nóng rực phun trên cái cổ trần trụi bóng loáng của cô,“Có lẽ, anh không nên đưa cho Lisa Qun Liao nhiều tiến như thế , nhìn xem cô ta đã chọn cho em lễ phục.” Tay thô ráp lướt qua nơi mềm mại, thở dài :“Lộ ra nhiều như vậy.” Bàn tay vẫn ôn nhu phủ trên đôi gò bồng tuyết nộn.

“A, không cần.” Ý đồ của anh rất rõ ràng, cô vội vàng bắt lấy bàn tay to không an phận,“Nơi này không được.” Này gian phòng làm việc ngườilui tới, nếu như bị họ nhìn thấy, nói ra nói vào nàng thật không muốnsống nữa.

“Yên tâm, anh đuổi bọn họ đi hết rồi.” Tay bị nắm trụ không thể động? Không quan hệ, anh trực tiếp tại trên tuyết phong tay qua lại vuốtphẳng, cảm thụ nơi đó da thịt nhẵn mịn, thật là, làn da lúc đầu đã mềmmại như nước, sau khi trải qua bảo dưỡng, khi chạm vào ngón tay liền bịhấp dẫn, không nỡ buông ra.

“Ai, không phải cái nguyên nhân kia.” Anh rõ ràng là thông minh, cáichuyện này còn phải tự hỏi, cho dù không có người ngoài ở trong này,nhưng là anh đuổi người ta đi, ý đồ rõ ràng như vậy, kẻ ngốc cũng nhìnra là anh muốn làm gì. Nghĩ đến mọi người bên ngoài đều biết bọn họ ởbên trong làm ra cái chuyện tốt gì, cô liền xấu hổ đến mức muốn độn thổ, làm sao có can đảm làm theo ý anh.

“Nhưng là anh nghĩ muốn em, làm sao bây giờ?” Để sát vào môi, hôn lên bờ vai của cô, say mê với mùi hương thoang thoãng bên trong người cô,không phải là loại dầu thơm rẽ tiền mà là thứ mùi duy nhất chỉ thuộc vềcô, một mùi hương hoa dại nhàn nhạt rất tự nhiên.

“A?” Ngây ngẩn cả người, thật là nhanh như vậy,“Không phải, không phải sau đó lại…… Muốn?”

Cô, cô làm sao có thể đáng yêu như vậy, Bách Lăng Phong thiếu chútnữa nhịn không được cười ha hả, xem cô một bộ dáng thật sự đáng yêu,giống như một cái tiểu bạch thỏ vô tội, mở to ánh mắt hồng hồng, cùngthương lượng với đại dã lang đang muốn ăn cô, có thể đợi trễ một chúthãy ăn cô?

“Không được!” Ác liệt muốn đùa cô.

“A?” Như vậy liền cự tuyệt cô, Hạ Di Hàng có chút không biết làm saonhìn anh, cô biết hiện tại tuyệt đối không thể cho anh cùng với cô làm“Cái kia”, nhưng là nam nhân bá đạo, muốn lúc nào, cũng chưa từng để ýqua ý kiến của cô? Cho nên dù cô đồng ý hay không, kết quả cũng đều nhưnhau?

Hiện tại rốt cuộc phải làm sao? Một cái vòng cổ lạnh lẽo liền gọi côtừ trong suy nghĩ trở về, ngẩng đầu, nhìn thấy cái vòng cổ lấp lánhchiếu sáng nằm trên cổ của cô.

“Đây là……” Nhỉn đến cái vòng cổ thì trong lòng cô rất ngạc nhiên,ngón tay ở trên vòng cổ sờ qua 1 viên, thoạt nhìn thấy kim cương đắt giá liền dọa cô sợ đến ngây người, chính giữa cái vòng là 1 hạt kim cươnglớn có hình giọt nước, tỏa sáng lấp lánh.

“rất hợp với quần áo em đang mặc.” Thưởng thức nhìn cái cổ lóng lánhkim cương cảu cô, quả nhiên, kim cương là nữ nhân là bạn tốt, nói vậythật sự cũng không sai, nó ánh sáng rực rỡ trời sinh chính là dùng đểtôn lên nét đẹp của cô.

“Nó…… Nặng bao nhiêu?” Cẩn thận hỏi, nghĩ đến trên cổ mình đeo hoàntoàn là kim cương thật, cô liền cảm thấy cổ nặng đến nổi không thể đứngdậy.

“Mỗi hạt đều nặng 1 Carat, rất hoàn mỹ.”

Cô hít vào 1 ngụm khí, cô không có mua qua kim cương, không biết rõgiá cả của nó, nhưng cô nhìn thì biết, loại này độ khúc xạ cùng với màusắc, đeo ở trên cổ của cô, mỗi một hạt đều là tốt nhất, cái kia giá cả……

“Cái này?” Vỗ về vòng cổ, giá trị của nó xem ra có thể đòi mạng.

Anh vừa muốn trả lời, đã bị cô vội vàng đưa tay lên ngăn trở,“Quênđi, anh chính là đừng nói nó tốt như thế nào.” Cô đột nhiên không muốnbiết giá trị của cái vòng kim cương này, nàng sợ mình sẽ nghĩbậy.(anchan: vì nguyên văn nghe rất kỳ lạ nên ta tự mình thay đổi vậy)

“Em có thể hay không không đeo cái này?” Nếu cô phải đeo cái này, côsợ ngay cả đi đường cũng đi không nỗi.(anchan: chị ngu vừa thôi, kimcương, là kim cương đấy, em mơ còn ko dc nữa là)

“Thời gian không sai biệt lắm.” Anh nhìn nhìn đồng hồ, không để ý đến vấn đề của cô.

“Lăng……”

“Em không muốn cùng anh đi đến chổ đó, vậy chúng ta lại tiếp tục cái việc khi nãy, ân?”

“Chắc cũng sắp muộn rồi, chúng ta đi mau.” Cuối cùng, người gấp gáp vẫn là Hạ Di Hàng.

Yến tiệc của những nhà giàu có, chính là như vầy?

Theo sâu trên con đường, từng loạt từng loạt xe hơi quý báu chỉnh tềsắp hàng ở ven đường, còn có không ngừng hiện lên cửa kính xe là rừngcây rất âm u, lần nữa nói cho Hạ Di Hàng biết, chủ nhân của yến hội này, không giàu có thì cũng sang trọng.

“Chúng ta rốt cuộc tới tham gia cái tiệc tối gì?” Cô lặng lẽ hỏingười đàn ông đang ngồi bên cạnh, khi đi vào con đường này xe đã chạyđược hơn 10 phút, trời ạ, người ở nơi này có tiền nhiều đến mức khoatrương như vậy? Đập vào mắt đều các loại xe đắt tiền đến chết người, cônhìn đến con mắt cũng muốn rớt ra ngoài.

Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào laptop đặt trên bàn bãi, ngay cả phân tâm liếc mắt nhìn cô một cái cũng không có,“Lục Phi Dương.”

“Nga…… A?” Phản ứng lại đây, sốt ruột giữ chặt tay anh,“Đêm nay muốncùng anh ta gặp mặt sao? Nhưng là em không có mang đề án đến đây, anhnhư thế nào không nói sớm chút, hại em cái gì đều không có chuẩn bị.”

Bách Lăng Phong yên lặng nhìn cô đang giữ chặt lấy tay anh, con chuột trơn bóng bị cô làm rớt khỏi tay anh.

“Ân……” Cô vội vàng buông tay anh ra, ai, người đàn ông này ghét nhấttrong lúc dùng máy tính bị người khác quấy rầy, nhưng là anh không nêncái gì cũng không nói liền mang cô tới gặp Lục Phi Dương đi?

Nhìn nhìn tài xế lái xe, không biết nếu mở miệng bảo anh ta đưa cô trở về lấy văn kiện, không biết nah ta có nghe theo?

“Em này, không biết trên thế giới này còn có cái gọi là máy tính haysao?” Thật sự nhìn không thích bộ dáng cô hoang mang rối loạn, anh hừlạnh nói.(anchan: oa, ông anh BLP này xấu tính 1 cái thì thôi rồi)

Lục Phi Dương tên khó khăn kia, sẽ xem qua văn kiện do cô chuẩn bịmới là lạ, anh ta luôn luôn chỉ đơn giản nhìn qua 1 lần, thuận tiện gìđó. Với anh ta mà nói thời gian rất quý giá.

Nếu cô hỏi, ai sẽ đem tư liệu mang đến, anh khẳng định sẽ không để ýcô, cúi đầu không hề nói thêm cái gì, thật là, cô hay đem chính mìnhbiến thành giống như tiểu con dâu dường như đang nhẫn nhục chịu đựng, vì sao mỗi lần gặp anh, cô liền ngoan ngoãn không giống như cô thườngngày, bản tính của cô không phải thế.

“Tổng tài, đến.” Lái xe cung kính nói, cắt đứt hối hận của cô, bướcra cửa xe trong nháy mắt, cô đã bị căn biệt thự cao cấp trước mặt dọacho không nói nên lời, thân thể của cô đột nhiên toát lên khí chất sangtrọng giống với căn biệt thự kia. Đầu tiên là cái vòng cổ của cô, đã tạo cho cô áp lực rất lớn, kế tiếp đến biệt thự của Lục Phi Dương, liềnthoáng hiện hai chữ “Hào môn”!

Vừa khí thế tiến vào đại sảnh, mọi người đều dừng lại âm thanh tròchuyện, nhìn về phía cửa xuất hiện 2 người, tổng tài Khai Dương cùng bạn gái của anh.

Hai người đều mặc trên người bộ lễ phục màu đen, nam tuấn dật phiphàm khí phách mười phần; Nữ ôn nhu trầm tĩnh xinh đẹp hào phóng, đứng ở nơi đó chính là cảnh đẹp ý vui, nữ nhân bên người Bách Lăng Phong, luôn xinh đẹp làm cho toàn bộ nam nhân đều đố kỵ vạn phần.

“Phong, tôi biết anh sẽ đến.” Một đạo thanh âm nam tính sang sảngđánh vỡ trầm mặc trong sảnh,“Cho dù không cần quay đầu, cũng có thểkhiến cho mọi người ‘Vạn lại câu tịch’(mọi thứ đều im lặng) , không phải Bách Lăng Phong anh thì là ai.”

Đến gần bọn họ chính là hai nam nhân có thân hình cực kỳ cao lớn, một người tuấn lãng thực nhã nhặn, cho dù có đeo kính màu vàng, cũng khôngthể che đi ánh mắt phong tình như có điện, ngược lại vì vậy càng tăngthêm vài phần nho nhã, mà đứng ở bên cạnh anh ta là nam tử trầm mặc, làmột nam nhân hoàn toàn khác với người kia, 1 thân dương cương khí rất rõ ràng.

Ông trời, Bách Lăng Phong kết giao đều là những người này, như thếnào một đám không phải tuấn chính là khốc, có phải là đem những ngườibình thường quăng đến chân trời đi?

Này ba nam nhân đứng chung một chỗ, là muốn dọa hết người trong đạisảnh, giống như chỉ có bọn họ tồn tại, tất cả ánh mắt đều bị hấp dẫn.

“Hi, xin chào, ta là Nghiêm Quân Nghiêu.” Nam tử có ánh mắt phong tình cười nhìn phía cô, ,“Thỉnh giáo phương danh tiểu thư.”

“Xin chào, tôi tên Hạ Di Hàng.” Cùng hắn nhẹ nhàng nắm chặt.

“Nha, nguyên lai cô chính là vị kia……” Ái vị nói nhỏ, con ngươi mang ý cười nhìn sang nam tử có vẽ mặt lạnh nhạt.

“Vị kia cái gì?” Cô khó hiểu nhìn anh thân thiết tươi cười.

“Nghiêm Quân Nghiêu.” Bách Lăng Phong con ngươi lợi hại nhìn thẳng bọn họ đang bắt tay, ngữ khí cảnh cáo.

“Vị kia trợ thủ đắc lực.” Nghiêm Quân Nghiêu cười cười, chỉ vào namtử luôn một mực yên lặng mặc không nói gì,“Nhậm Hạo Thiên, người nàykhông thích nói chuyện, cô không cần để ý.” Khốc nam chỉ đơn giản hướngcô gật gật đầu, cô đành phải lễ phép mỉm cười.

“Lục Phi Dương đâu?” Bách Lăng Phong chỉ quan tâm đến trọng điểm đêm nay, mặc kệ bọn họ buồn cười tự giới thiệu.

“Còn chưa xuống dưới, tên kia phỏng chừng là đang chờ cậu đến đây đi.”

“Anh ta chờ ta?” Bách Lăng Phong không tin hừ lạnh.

“Đợi không được người cậu ta muốn, chỉ sợ cậu ta rất nhanh sẽ xuốngdưới.” Nghiêm Quân Nghiêu chặn lại bồi bàn, vì Hạ Di Hàng bưng lên mộtly rượu có màu rất đẹp,“Phấn hồng giai nhân, thực thích hợp với cô.”

“Cám ơn.” Tiếp nhận hảo ý của anh ta, Hạ Di Hàng khách khí cám ơn,trong lòng âm thầm thở dài, Bách Lăng Phong người bá đạo như vậy, thếnhưng còn có bằng hữu nhã nhặn như vậy. Xem ra câu nói người hợp theobầy, có khi cũng không chuẩn xác.

Kết quả là chén rượu cảu cô trực tiếp bị người nào đó lấy đi mất,“Em, không cho phép lại uống rượu.” Miễn cho cô lại say đến hôn mê bấttỉnh, khiến cho anh về sau phải khó chịu, phân phó bồi bàn,“Đưa cho côấy một ly nước trái cây.”

“Vâng.” Rất nhanh, trong tay cô bị nhét vào một ly nước quả vàng óng.

Bên tai truyền đến tiếng Nghiêm Quân Nghiêu thở dài, cô cảm thấy haimá có chút nóng, Bách Lăng Phong là xảy ra chuyện gì? Bọn họ trong lúccó quan hệ không phải không thể để cho người biết sao? Đêm nay cô hẳn là lấy thân phận cấp dưới của anh đến tham dự yến hội, nhưng anh lại cư xử bọn họ giống như là tình nhân, như vậy không phải đối anh thực bất lợisao? Đặc biệt trước mặt bằng hữu quen thuộc.

Bất quá cô cũng không có thời gian có thể suy nghĩ miên man, bởi vì chủ nhân của yến hội, Lục Phi Dương đã xuất hiện.