Cô Nàng Không Muốn Kết Hôn

Chương 2



“Yêu cầu của cô ta cũng đâu có khó, hà tất gì phải quật cường nhưvậy, em không thể nhận thua ao?” Từ Miễn Hoa nhìn dung nhan không màngdanh lợi của Hạ Di Hàng, không hỏi được nhưng vẫn muốn hỏi.

Sau giờ ngọ của một mùa hè, an tĩnh thư thích ngồi trong quán cà phê, âm nhạc mềm nhẹ khẽ lướt qua trong gió, bao trùm lên cả không gian củatiệm, tách ra sự ồn ào ngoài đường, nơi này phảng phất như ở một thếgiới khác vậy, nhưng thỉnh thoảng lại có những chiếc xe lướt qua khungcửa sổ, nhắc nhở người bên trong trở về thực tế.

Hạ Di Hàng chậm rãi khuấy đảo ly cà phê trên bàn, hương vị đắngnguyên thủy của cà phê rất phù hợp với tâm trạng của cô lúc bấy giờ.

“Aizzz, em đúng là, làm người ta cảm thấy chẳng có cách nào với em.”Thấy cô hồi lâu vẫn không chịu trả lời, Từ Miễn Hoa thật sự không biếtnên nói như thế, cô em lớp dưới này, một chút cũng không mềm mại ôn hòanhư bề ngoài, trong xương cốt của cô, mỗi một tấc đều tràn đầy quậtcường và kiêu ngạo. Đã quyết định rồi thì cho dù người khác nói thế nàocũng không thay đổi.

Biết nhau bảy năm rồi mà anh vẫn chỉ hiểu được cô một chút, có phải nên cảm thấy xấu hổ hay không?

“Quản lý không cần lo cho em, em tốt lắm mà.” Hạ Di Hàng ôn nhu cười yếu ớt, phảng phất như mọi chuyện đều không hề xảy ra vậy.

“Bây giờ em vẫn muốn gọi anh là quản lý sao?” Bất lực than thở, thoạt nhìn cô rất dễ nói chuyện, rất dễ gần, nhưng luôn cẩn thận phân rõ giới tuyến với mọi người. Nếu cô ấy nghĩ như vậy có thể giải quyết vấn đềthì không tính, nhưng cô sinh ra đã như vậy, dù có muốn quan tâm cô cũng không có cách nào.

“Mặc dù bị điều đến phòng kế hoạch nhưng anh vẫn là quản lý mà emkính trọng nhất.” Những lời này xuất phát từ thật lòng, từ ngày cô bướcvào công ty, anh luôn ở cạnh cô, dạy dỗ cô, giúp đỡ cô, anh rất tốt vớicô, không phải cô không hiểu, nhưng từ lúc mọi ảo tưởng đều tan biếthết, cô không còn cảm giác động tâm với anh nữa.

“Di Hàng.” Anh xúc động nắm bàn tay trắng nõn của cô, “Em cũng biết, anh…”

“Quản lý, cà phê không uống sẽ lạnh mất.” Cô rụt tay về, cười nhắcnhở, nhưng thứ lạnh đi đâu phải chỉ có cà phê? Còn có cả trái tim từngrung động vì anh nữa.

Đôi khi, ngay cả cô cũng thấy bất đắc dĩ với tình cảm của mình, vìthích học trưởng, từ năm hai đã nhận định ra một mục tiêu, đó là vàocùng anh một công ty, chỉ cần ở cạnh an, cô đã thấy thỏa mãn, đúng vậy,yêu cầu của cô chỉ nhỏ như vậy thôi.

Vì thực hiện nguyện vọng của mình, cô cố gắng suốt hai năm, cố gắngtìm hiểu về tập đoàn Khai Dương, mọi suy nghĩ đều dồn vào mục tiêu đượcbước vào công ty này; tốt nghiệp, khổ cực cạnh tranh với nhiều người,rốt cuộc cô cũng thuận lợi, ở lại bên học trưởng trong bộ phận nghiệpvụ.

Có thể nói, mọi việc đều rất tốt, đúng như ý muốn, đáng nhẽ ra, cô nên cảm thấy vui vẻ, nhưng kết quả lai không như vậy.

Sau khi làm việc cùng Từ Miễn Hoa, cô mới phát hiện, con người mà côrất thích kia đã thay đổi. Cũng đúng thôi, ra xã hội, chịu đựng cạnhtranh mưu toan lừa dối, lai còn ở tập đoàn Khai Dương, áp lực lớn nhưngcó nhiều cơ hội, tại sao anh không thể thay đổi?

Ban đầu, vốn là một công tử tuấn lãng tư văn, hôm nay bị thế sự đưađẩy, mặc dù sự quan tâm đối với cô vẫn không thay đổi, nhưng cô khôngcòn cách nào chấp nhận anh được nữa, có lẽ người thay đổi không phải anh mà là cô cũng không chừng.

Ròng rã ba năm, vì đứng cạnh anh, đến khi về đích rồi mới nhận ra,người trong lòng đã mất đi, một cô gái sẽ thấy thế nào? Cô không biết,nhưng cô không còn cách nào thích anh nữa. Trái tim rung động ban đầunay đã biến mất, Từ Miễn Hoa với cô mà nói đã chấm dứt, chỉ còn là đànanh, là cấp trên mà thôi.

“Di Hàng, anh thật sự rất lo lắng cho em.” Lại bị cô né tránh, tronglòng anh cảm thấy thất bại tràn trè, Từ Miễn Hoa đang lo lắng cho tiềnđồ của cô.

“Vốn là lỗi của em, hậu quả dĩ nhiên do em gánh chịu.”

Anh nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao cô lại quật cường như vậy, vốnlà cấp dưới tính sai một con số, bị tổng giám đốc phát hiện, nhằm lúclão đại mất hứng, truy cứu tới cùng, cô có thể nói ra sự thật, nhưng lại chịu gánh một mình, hậu quả là bị điều sang phòng kế hoạch, lại phảilàm lại từ đầu.

Nếu chỉ giáng chức thôi thì không sao, nhưng phó quản lý phòng kếhoạch lại là Trần Tĩnh Tuyên – luôn xem cô như đối thủ cạnh tranh, luônthấy cô chướng mắc, bây giờ cô lại sang đó, ngày tháng khó khăn sắp tớikhông cần nghĩ cũng biết.

Thật ra Trần Tĩnh Tuyên không phải loại người thích tìm rắc rối, chỉcần được nịnh nọt một chút, chỉ cần cô cúi đầu, Trần Tĩnh Tuyên chắcchắn sẽ không kiếm chuyện với cô, nhưng muốn Hạ Di Hàng hàng phục, đúnglà khó khăn.

Nhưng Từ Miễn Hoa không biết, người mà Hạ Di Hàng thấy phiền não không phải là Trần Tĩnh tuyên.

Đáy lòng cô không phục, không cam lòng bởi người đàn ông kia, chỉ một sai lầm nhỏ mà anh ta đã giáng chức cô, biến sự cố gắng trong năm nămnay của cô nháy mắt biến thành hư không, cảm giác tức giận trong lòngđều do anh ta mang đến, chứ không phải Trần Tĩnh Tuyên.

Một cô gái nhỏ thoạt nhìn rất dịu dàng, nhưng khi mạnh mẽ lên thì không ai ngăn được cả.

“Được rồi, quản lý, chuyện đã qua lâu, không còn ý nghĩa gì nữa.” ÝcủaTừMiễnHoacô hiểu, nhưng tại sao cô phải cúi đầu trước Trần Tĩnh Tuyên chứ? Tính cô vốn không thích tranh chấp cùng người khác, vừa dịu dàngvừa hướng nội, nhưng cũng không có nghĩa cô dễ dàng tha thứ khi bị người ta khiêu khích vô lý.

“Em ..”

“Đây là bánh anh đào mà tiệm chúng tôi vừa hử nghiệm, chiêu đãi anhđó.” Một gương mặt rực rỡ cắt đứt lời nói của Từ Miễn Hoa, một cái đĩaxinh đẹp xuất hiện trên bàn.

Giơ con ngươi lên, là một gương mặt đáng yêu quen thuộc, tâm trạnguất ức bỗng nhiên tốt lên, “Cám ơn.” Cười ngọt ngào đến mức như vậy, làm cho người ta không cười theo không được.

“Cái này là ông chủ đưa, là bổn phận mà.” Nghê Bối Bối chỉ vào quầy.

Người đàn ông tuấn tú đứng trong quầy thấy bọn họ nhìn mình, gương mặt lập tức đỏ lên.

“Vậy phiền em cảm ơn ông chủ giúp chị nhé.” Quán coffe này nằm gầncông ty, trưa nào cô cũng đến đây, uống trà ăn điểm tâm, có thể giúp tâm trạng được thả lỏng, dần dần cũng thân với mọi người ở đây, ít nhất, cô rất thích những cô bé không có tâm cơ như Nghê Bối Bối.

Nhưng không ngờ, trưa hôm nay lại gặp Từ Miễn Hoa ở đây.

Bị Nghê Bối Bối quấy rầu, Từ Miễn Hoa muốn nói cũng không nói đượcgì, hôn nữa cô bé kia đuổi mãi cũng không được, thậm chí còn dựa vàoghế, hàn huyên cùng Hạ Di Hàng.

“Chị Hàng Hàng, chị có ăn bánh ngọt không?”

“Có.”

“Sao chị không mập chứ? Chị nhìn em này.” Xoa xoa gò má phúng phínhtrên mặt, “Tất cả đều thịt hết đó, hại người ta thèm mà không ăn đượcgì.” Ánh mắt thèm thuồng dán vào chiếc bánh ngọt ngon lành trên bàn, còn có trái đào nhỏ đặt lên trên nữa, nhìn thôi cũng biết rất ngon rồi.

“Không đâu, em đáng yêu lắm.” Cười yếu ớt, dường như cô chưa bao giờđơn thuần như Bối Bối vậy, thích nhất là nhìn nụ cười của cô bé, khôngbuồn không lo, giống như không có bất kỳ phiền não gì cả, ôi, tuổi trẻtốt biết bao.

“Có thật không?” Cô bé lập tức bị lấy lòng, vui vẻ nói: “Ai cũng nói với em như vậy, em nói với chị nha …”

“Di Hàng.” Người đàn ông tuấn nhã dường như đã mất đi tính nhẫn nại.

“Gần đây em phát hiện được một tiệm bánh ngọt vô cùng, siêu cấp ngon luôn á …” Con chim sẻ líu ríu nói.

“Di Hàng!” Lớn tiếng kêu.

Hai cô gái đồng thời nhìn về phía anh.

“Khụ…” Từ Miễn Hoa đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, “Anh có việc phải xử lý, đi trước, chuyện này sau này chúng ta nói tiếp.”

“Được rồi, đi thong thả.” Nghê Bối Bối nói xong, sau đó tiếp tục, “Món ngon nhất là bánh kem hai tầng…”

Từ Miễn Hoa hoàn toàn không phải đối thủ của cô bé này, đợi anh tarời khỏi rồi, Nghê Bối Bối đột nhiên dừng lại, tà ác cười một tiếng,ngẩng đầu reo lên: “Ông chủ, em đuổi hắn ta đi rồi, anh phải thưởng choem năm trăm đồng đấy…” Cô bé chạy vội qua nhận tiền, hoàn toàn khôngnhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì ngượng của ông chủ đáng thương.

Hạ Di Hàng đột nhiên phát hiện mình rất muốn cười, cô bé này, đúng là cổ quái đến cực điểm, chẳng lẽ lại thấy không vui khi quản lý của mìnhbị đuổi đi sao? Thật ra là không, những lời khuyên bảo của Từ Miễn Hoacô thấy hơi mệt mỏi, chuyện của cô, cô có thể tự mình xử lý, cô khôngmuốn nhờ vào ai cả.

Cầm lấy cái dĩa nhỏ, định nhâm nhi món bánh ngọt ngon miệng này, một âm thanh vang lên, là điện thoại di động của cô

Không biết là ai gọi đến, cô nhấn phím call, “Hi.”

“Em đi ra ngay bây giờ.”

Âm thanh này …

Cho đến hôm nay, bọn họ đã “quen nhau” ba tháng, tuy ban đầu rất xalạ nhưng dần dần, âm thanh của anh đã không còn xa lạ với cô nữa.

“Cho em một phút.” Tiếng “tít tít” cho cô biết, người kia đã cúp máy rồi.

Chết tiệt, anh ta nghĩ mình là ai? Nghĩ rằng cô là ai? Anh ta kêu côđến là cô đến sao? Cô … cô nhất định sẽ chứng tỏ cốt khí của mình, tiếptục ngồi ăn bánh ngọt!

Nhưng mà … cắn đôi môi đỏ hồng, đôi mắt long lanh không tự chủ đượcnhìn vào đồng hồ đeo tay, nhìn cây kim phút không ngừng bận rộn kia, côthấy bất an vô cùng.

Mười lăm giây sau, chỗ ngồi của cô đã không còn một bóng người.

Cô như vậy là cái gì chứ?

Cầm chiếc áo sơ mi sạch sẽ trong tay, Hạ Di Hàng thầm rủa mình lầnthứ năm mươi sáu. Thật là, sau cô lại không có cốt khí như thế, chỉ mộtcâu nói của người ta thôi, cô đã sợ chết khiếp, sao lại như vậy chứ?

Xếp quần áo gọn gàng rồi treo lên tủ, người đàn ông này thích sạch sẽ đến mức nghiêm trọng, áo sơ mi nhất định phải giặt thật sạch, complethì ngay cả một nếp nhăn cũng không được có, cà vạt phải đặt ở chỗ quyđịnh trước, tủ treo quần áo của anh luôn gọn gàng ngăn nắp như vậy.

“Chuẩn bị xong chưa?” Âm thanh người đàn ông mơ hồ vì phải truyền qua phòng bên, “Muốn bỏ đói anh sao?”

Tượng đất cũng phải có ba phần là tính năng của đất, người đàn ôngnày cũng vậy, “phanh” một tiếng, khép hành lý lại, cô đi đến thư phòng.

“Anh không nên như vậy.” Cắn môi, cô nhìn anh xem giấy tờ nói.

Anh ngửa mặt lên, nhướng mày nhìn cô, trong ánh mắt lại nhớ tới văn kiện.

“Em…” Dừng lại một chút, cô nói tiếp, “Em cũng có chuyện mình cầnlàm, không phải anh nói đến đâu thì em phải đến đó.” Cô còn đang tronggiờ làm việc, sao lại có thể vô duyên vô cớ bỏ công việc chỉ để đón anhtrở về từ Châu Âu chứ?

Anh mở các tập tin văn bản trong máy vi tính ra, đối chiếu với chitiết của giấy tờ trong tay, chuẩn bị mở một công ty chi nhánh mới ở Ý,báo cáo nhất định phải xem xét cho thật rõ ràng.

Mặc kệ anh có để ý đến hay không, cô nhất định phải nói cho anh nghe, “Hơn nữa, chuyện sắp xếp lại hành lý sao anh lại giao cho em làm? Anhcũng biết em còn một bản kế hoạch quan trọng, ngay cả thời gian ăn cơmcũng không có …”

“Nhưng lại có thời gian uống cà phê cùng người đàn ông khác?” Nhàn nhạt quăng ra một lời, làm cô trừng mắt to mắt nhỏ nhìn anh.

“Đó .. Đó là…” Cô nào có uống cà phê cùng đàn ông chứ? Rõ ràng là làm việc mệt muốn chết, thấy đã có thể thư thả rồi, cô mới vào trong tiệmcà phê định thả lỏng người, ai mà ngờ gặp được Từ Miễn Hoa .

Đáng lẽ cô có lý chẳng sợ, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của anh, cô lại thấy chột dạ, giống như đã làm sai chuyện gì đó vậy.

“Nghe nói em là bạn gái của anh đúng không?” Anh nhấn phím điệnthoại, “Hứa Mạn Tuyết, báo cho tổng công ty ơ New York, lập tức mở cuộchọp qua webcam.” Anh nhấn phím tắt call, “Bạn gái giúp bạn trai chuẩnbị, sắp xếp hành lý thì có gì là sai?” Anh lấy điều khiển mở webcam lớngắn trên tường, màn hình hiển thị trực tiếp rõ ràng vô cùng.

Cô phát hiện, mình không thể phản bác lại lời của anh.

“Em cứ từ từ đi sắp xếp lại đi.” Vừa rồi lớn tiếng như vậy, anh không muốn biết cũng khó, “Có thể đi làm cơm chưa? Bạn trai của em đói rồi,em yêu!”

Được lắm, coi như anh ta thông minh! Anh đói bụng đúng không? Tốt!

◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎

Một giờ sau,Bách Lăng Phong kết thúc cuộc họp, đi vào phòng ăn, vừa lúc, cô đặt món cuối cùng lên bàn.

Canh cà rốt(*), cần tây, rau chân vịt và hàu nướng phi mai, cùng vớimùi thơm của món canh cà rốt kiểu Pháp, ba món một canh đơn giản, đơngiản mà vẫn rất ngon miệng.

Hạ Di Hànghài lòng nhìn món ăn đầy bàn, đặt bát đũa xuống nói: “Anh đến rồi à? Đúng lúc lắm.”

Bách Lăng Phong nhìn thức ăn trên bàn, chau mày, “Mấy cái thứ quỷ gì đây?”

Tốt lắm, ba món ăn anh ghét nhất đều đã lên bàn rồi.

“Em cố ý làm những món anh thích nhất đó, anh nhìn đi.” Ngón tay xinh đẹp chỉ vào món ăn, “Cần tây, rau chân vịt, canh cà rốt nữa, em nhớ kỹ, đều là món anh thích cả.” Quen nhau ba tháng, cô đã hiểu rõ sở thích ăn uống của anh.

“Thích chỗ nào chứ? Cà rốt, cần tây, rau chân vịt đều là những mónanh ghét nhất.” Còn canh cà rốt nữa, sợ rằng chỉ có mình cô nghĩ rađược.

Tại sao anh không nói mình kiêng ăn đi?”Người ta đã làm khổ cực đếnvậy, chẳng lẽ anh nỡ bỏ đi sao?” Vẻ mặt cô vô cùng ấm ức, vô cùng đaukhổ, “Bạn gái làm đồ ăn, chẳng phải bạn trai nên ăn sạch bách, còn phảitấm tắc khen ngon nữa sao?”

Thì ra là như vậy… Bách Lăng Phong suýt nữa đã bật cười, cô gái này,xem ra không vô hại như bề ngoài của cô, cô cũng rất biết cách trả thù.

“Anh yêu, chẳng phải những thứ này đều là anh thích ăn sao?” Cô sờ sờ cổ anh, ghé vào lỗ tai anh thì thầm hỏi, hơi thở ngọt ngào xộc vào daanh, mê hoặc lòng người.

Bất động.

Chết tiệt! Người này đúng là khó trị, cô cắn môi, “Người ta còn địnhchờ anh ăn xong sẽ hầu hạ anh tắm rửa, anh lại không thưởng thức tài nấu nướng của em, vậy …” Một nụ hôn hung hăng, làm câu sau của cô biến mất, đầu lưỡi linh hoạt dò vào trong miệng cô, rào rạt liếm láp trong miệngcô, cường thế lục soát những chất mật thuộc về cô.

Kết thúc cũng tựa như lúc bắt đầu vậy, nặng nề cắn lên môi cô mộtcái, anh buông lỏng cho cô gái bị anh dọa chết khiếp ra, hài lòng ngồivào bàn ăn.

Ừ, ván này, huề nhau vậy.

Trong bồn tắm lớn đầy xa hoa, Bách Lăng Phong thoải mái nằm ở bên trong, hưởng thụ đôi tay mềm mại tinh tế chà lau.

“Thêm chút lực nữa.” Trầm giọng, trong giọng nói mang một chút ra lệnh.

Cắn cắn môi, nhận mệnh tăng thêm lực đạo, lau lau lau, tốt nhất làchà rách da anh luôn đi, đúng là mất mặt, cô vốn chỉ muốn trị anh thôi,thuận miệng hứa hẹn, muốn đợi anh ăn xong rồi mượn cớ chạy đi. Xin nhờ,bọn họ bắt đầu còn chưa được bao lâu, cô lấy đâu ra dũng khí mà đi hầuha anh tắm rửa chứ, nói như vậy sở dĩ chỉ muốn buộc anh ăn mấy món đó mà thôi.

Nghĩ thì dễ lắm, nhưng đừng kích động đến mức hành động ngay, nếu không kết quả … Sẽ thảm như cô bây giờ đây.

Nhưng đừng nghĩ cô đã nản chí, cô vẫn có cách để hòa nhau.

Đàng hoàng chà lau, lơ đãng lướt qua đầu vú của anh, cảm giác được da thịt phía dưới đang căng thẳng lên, cắn môi nhịn cười, tiếp tục lau,giống như khi nãy đụng phải chỉ là một mảnh da bình thường.

Vài giây sau, đầu vú bên kia cũng bị cô lướt qua, lần này còn cố ý dừng lại vài giây.

Hô hấp của anh bắt đầu trở nên nghiêm trọng, hiện tượng tốt, được,tiếp tục, đôi tay nhỏ bé nghịch ngợm mang theo chiếc khăn lông, đi xuống dưới lồng ngực của anh, từ từ, từ từ lướt qua cái bụng bằng phẳng,người này, đúng là không hề giống những người đàn ông luôn ngồi trongphòng làm việc, từng khối từng khối da thịt trên người anh ta đều là cơbắp sáu múi trong truyền thuyết.

Gò má của cô ửng hồng, tuy bọn họ thân mật không ít lần nhưng lần nào anh cũng kịch liệt quá mức, làm cô thẹn thùng không dám nhìn kỹ thânthể của anh, bây giờ khoảng cách gần đến vậy, có thể tinh tế đánh giáthân thể của anh, cô phát hiện, thân thể của người đàn ông này, xứngđáng được xưng là nghệ thuật mới!

Hại nhịp tim của cô không bình thường, chiếc khăn mềm nhũn dừng lại ở bụng, cô do dự, rốt cuộc làm đến mức đó có hơi quá đáng hay không?

Nhưng sự bá đạo và vô tình của anh lại tràn vào đầu cô, một sai lầmđã dễ dàng hủy diệt cố gắng năm năm của cô ở Khai Dương, mặc kệ cô cóphải đang gấp hay không, anh vừa về đã bắt cô đến, còn coi cô như mộtngười hầu miễn phí, đủ việc ác, đếm cũng không hết, hừ, đúng là một bạntrai thất bại!

Cô tố tính như thế cũng bị anh làm tức đến mức không chịu được, nhớđến sự ác độc của anh, khẽ cắn môi, khăn lông trong tay trực tiếp đi đến chỗ nguy hiểm nhất.

“Em đang muốn đùa với lửa đúng không?” Bàn tay của anh nắm lại cổ tay tinh nghịch của cô.

“Aizzz, đâu có, em đang giúp anh tắm rửa mà.” Hai mắt mở to vô tội chớp chớp, vẻ mặt vô cùng hòa ái.

Tin cô mới là lạ!

“Cẩn thận … kết quả em không gánh nổi đâu.” Anh híp mắt lại, cảnh cáo nói.

“Anh nói gì vậy? Em không hiểu.” Anh không trả lời, lập tức kéo tay cô xuống …

“A!” Nóng quá, cứng quá!

Cô giật mình, ngay cả khăn lông cũng cầm không vững, trơ mắt nhìn nórớt xuống nước, chậm rãi phủ lên dục vọng làm người khác khiếp sợ củaanh, thì ra anh đã sớm bộc phát tình dục rồi. Chẳng lẽ đàn ông không thể khống chế đến vậy sao ? Hay là anh dễ xúc động?

“Bây giờ hiểu chưa?” Rõ ràng như vậy, cô đâu phải ngu ngốc!

“Em … Để em chà lưng giúp anh vậy.” Hai gò má ửng hồng, không dám có ý nghĩ trừng phạt nữa, bởi vì cô phát hiện, đến cuối cùng, người chịuphạt cũng là cô thôi.

Không dám cúi đầu nhìn, bàn tay mò mẫm loạn xạ trong nước, muốn cầmlên chiếc khăn lông đang che lại bộ vị của anh, không ngờ lại càng làmmọi chuyện bết bát hơn.

Cô vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương, muốn cầm lấy khăn lông nhưng lại chạm phải một nơi vừa nóng, vừa cứng, lại vừa dài …

“Chết tiệt, em đang sờ cái gì đó?” Anh cúi đầu, tiếng hô kỳ dị truyền vào tai cô.

Cô nhanh chóng phản ứng được thứ mình đang nắm là gì, làm cô sợ hãibuông tay ra, không dám nhìn biểu tình trên mặt anh, trực tiếp xoayngười chạy ra ngoài phòng tắm.

Đáng tiếc, không kịp.

Người đàn ông bị trêu chọc đã sớm phát điên bước ra khỏi phòng tắm lớn, sải bước đến cạnh cô, bế cô lên.

“Thả em xuống!” Cô kịch liệt giãy dụa.

◎④◎ ◎④◎ ◎④◎ ◎④◎ ◎④◎ ◎④◎ ◎④◎ ◎④◎ ◎④◎

Anh căn bản măc kệ động tác mèo quào của cô, ôm cô đi vào bên giườnglớn, đặt lên nơi đã được bọc chăn sạch sẽ, đè cô xuống nơi thoải máinhất.

“Xin anh đó, đừng mà, không được.” Tay của anh thật có lực, cô giốngnhư bị kiến bu vây cả người vậy, một chút lực đánh trả cũng không có tác dụng.

Cứng rắn không được, không thể làm gì khác hơn là dùng mềm, “Chiềunay em còn có một cuộc họp quan trọng, không thể … A…” Đôi môi ríu rítbị ngăn lại, đầu lưỡi nóng hâm hấp đi vào bên trong, cuốn lấy lưỡi cô,quyến rũ lưỡi cô, điên cuồng mà bú, mút, tiếng mút còn không ngừngtruyền ra từ môi bọn họ. ,

Bàn tay bá đạo trực tiếp dò vào trong vạt áo của cô, đồ lót phía dưới đã sớm chuẩn bị trước, anh sảng khoái đẩy áo ngực của cô lên trên, nắmbầu ngực đầy đặn, anh không ngừng mê hoặc cô, “Em ướt rồi à?”

“A…” Tất nhiên, đó là vì… A, tay của anh đúng là xấu xa mà, làm đầu óc cô hỗn loạn, không cách nào suy nghĩ được.

“Thì ra là em đã sớm có phản ứng, Tiểu ma nữ.” Cảm giác được bầu vúđầy đặn đến mức tay anh cũng không vừa, đầu vú dựng đứng lên.

Không, không phải, cô không có !”Không … Đừng…”

Năm ngón tay của anh tách ra, nắm trọn đầu vú, vuốt lên rồi vuốtxuống, làm đầu vú của cô vừa được nhu vừa được nhéo, cảm giác hai viênngọc kia càng lúc càng cứng lên.

“Không … Không được…” Cô muốn đẩy bàn tay càn rỡ của anh ra, nhưng cô quá yếu ớt, mà anh thì lại quá cuồng dã, căn bản không có tác dụng gì.

Nhiệt độ không ngừng bay cao lên, thân thể bị vuốt ve bởi tình dục,anh làm cho cô thấy thoải mái vô cùng, thoải mái đến mất quên cả phảnkháng.

Mãi đến khi bàn tay ấm áp của anh dần đi xuống bụng cô, nhiệt độ càng lúc càng nóng, cô mới tỉnh táo lại.

“Không mà!” Cô bắt lại bàn tay anh, vừa thẹn lại vừa bối rối.

Anh nhướng mày lên, hứng thú nhìn cô, rất ít, trên căn bản là khôngcó, làm đến mức này mà cô vẫn còn từ chối anh, mấy tháng nay quen nhau,đối với tình dục, cô luôn luôn hàng phục trước anh.

Ánh mắt của anh nóng hừng hực, cô có thể đếm được tim mình đã đậplệch mấy nhịp, ngọn lửa nóng lan đến gò má, cô không nhìn thẳng vào anhđược nữa, đành cúi đầu xuống.

Bàn tay to lại lần nữa do đến nơi kín đáo của cô, “Đừng mà, xin anh đó.” Cô bắt lại bàn tay kia, giọng điệu vô cùng đáng thương.

“Cho anh một lý do.” Cô gái này, trêu chọc anh đến như thế rồi mới nói không được, chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục đùa giỡn sao?

Lý do? Kêu cô làm sao mà nói ra chứ?

“Em … em … em không có thời gian.” Thật sự không còn lý do nào nữa, cô đành lấy cái cớ yếu kém này, anh có để tâm đến không?

Quả nhiên, người đàn ông lại tiếp tục sờ soạng xuống. Sự chống cự yếu ớt của cô hoàn toàn không là trở ngại.

Trong lúc nguy cấp, cô không để ý đến thẹn thùng hay không thẹn thùng nữa, cô nhắm mắt lại, lớn tiếng thốt ra: “Em đang trong kỳ kinhnguyệt.”