Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Quyển 2 - Chương 43: Nếu không ai đến cứu!?



- Chữ ký đó có giống vs chữ ký của tôi không hả, Thiên Di? – Minh Minh nhìn chữ ký ngoằng ngèo, tại sao kỳ vậy? Lúc nãy còn rất đẹp mà, còn bình thường mà! Nó đưa một tờ giấy y như tờ của Minh Minh, nó xé tờ giấy đó, tờ giấy có chữ ký của nó, nó đã tráo lại từ lúc nãy, Minh Minh tức giận xong đến, cầm lấy dao nhọn gần đó đi lại gần nó. Cô ta bây giờ như mất trí vậy, cô ta đi tới đâm thẳng vào nó nhưng may mắn nó né được nhưng chợt bụng nó đau lên kinh khủng, nó không biết tại sao? Nhưng bụng nó có cảm giác đau lắm! Nó ôm lấy bụng, Khánh thì đi lại bẻ tay Minh Minh, dựt lấy dao rồi trói Minh Minh nhưng Minh Minh dù sau muốn giết cả Hà Gia thì võ đói vs cô ta là chuyện nhỏ, cô ta đá xoáy chân vào tay Khánh, khiến Khánh vì bất ngờ mà buông tay Minh Minh ra, Minh Minh tiếp tục đi tới thì Trang và Trúc chạy vào và ngăn lại, mấy người trong quán la hét ầm ỹ, chạy lung tung nên cứ lần lượt chạm vào nó, trong lúc quá đông thế này vs lại che khuất nó nên chả ai thấy nó cả, Ngay lúc đó Minh Minh chạy lại cười mản nguyện,cô ta nói:

- Cô chết chắc rồi! – rồi cô ta đâm dao thẳng tới nó. Một bàn tay nắm tay cô ta lại một cách yếu ớt nhưng cũng khiến cô ta đau. Hắn dù đang bị bệnh nhưng vẫn cố cứu nó, anh đá cô ta ra xa, vì lực quá mạnh nên cô ta bị văng ra, một mình cô ta khó mà thắng được, Từ ngoài cổng một chàng trai mặt áo đen, đội nón đi vào, anh chàng đi vào cầm theo súng, anh chàng đi vào bằng cửa sau rồi bắt lấy nó chạy đi mất biến. Minh Minh thì cầm lấy cây súng cô hay mang bên mình, bắn một phát khiến cả đám hoảng loạn rồi chạy đi ra khỏi quán.

Khi thấy Minh Minh chạy ra, cả đám định chạy theo thì chợt nhận ra nó biến mất, nó đi đâu, nó đang ở đâu? Câu hỏi này liên tục hỏi cả đám, nó mất tích rồi! Khánh tức giận và lo lắng, nó lúc nãy còn bị thương nay lại mất tích nữa! Không biết nó rồi sẽ ra sao?

Nó được một người lạ mặt bắt nhốt ở ngôi nhà trên núi! Phía cửa sổ và một dốc núi khá là cao, té xuống nó là chết cái chắc. Nó bị thả lòng trong này, căn phòng u ám kinh hãi, nó tìm mọi cách mở ra nhưng dù có tìm thế nào thì nó cũng hết cách. Nó lúc nãy cảm thấy đau bụng dữ dội, không biết nó bị gì nữa, hay là nó bị đau bao tử không chừng. Chợt cửa mở ra, Duy Anh bước vào, nó nhìn Duy Anh nói:

- Anh bắt tôi làm gì? – Duy Anh cười lạnh một cái, anh rút ra một cây kiếm NHật từ thắt lưng đi lại gần nó anh đưa lưởi dao gần mặt nó, dù chưa trúng nhưng khi nhìn thấy độ sắc và bén của kiếm thì ai mà chả rùng mình, còn nó thì không nó bây giờ chả sợ gì cả. Duy Anh bỏ kiếm xuống nói:

- Tôi bắt cô là do Minh Minh thôi! – nó ngạc nhiên không lẽ Duy Anh thích Minh Minh mà lại làm việc này vs cô ta, nó thật không thể ngờ.

- Không phải tôi thích cô ta mà là tôi muốn trả thù cho Tiểu Hân!!! - nghe Duy Anh nói nó mới biết Duy Anh yêu Tiêu Hân như thế nào? Tiểu Hân đúng là quá vô tâm khi không biết Duy ANH yêu cô để rồi kết cục của cô lại quá bi thảm. Duy Anh nhìn nó một lúc thì nói:

- Minh Minh nói nếu cô đồng ý chuyện nhượng tất cả tài sản của cô có trong Hà Gia cho Minh Minh thì Minh Minh sẽ thả cô ra! – nghe sao dễ dàng quá! Thế nào cũng giết nó thôi! Duy Anh là một người rất nhẫn nại, nó nhìn anh chàng hỏi:

- Tiểu Hân là do anh cứu? – câu hỏi cha liên quan vs khung cảnh một tý nào, Duy Anh nhíu mày nhìn nó, nó vẫn thế ánh mắt lạnh lùng pha chút tò mò nó hỏi:

- Ừm! – Duy Anh ậm ừ cho qua rồi để lại một tờ giấy chuyện nhượng tài sản và một cây bút và bước ra ngoài, anh từ đó tới giờ chưa từng gặp một cô gái nào lạ lùng như cô gái này. Sắp chết tới nơi mà còn quan tâm chuyện người khác. Một lúc sau Minh Minh bước vào, cô ta nở một nụ cười nhàn nhạt nói:

- Suy nghĩ rồi chưa? – nó liền nhìn cô ta một cái rồi lấy tay xé tờ giấy ra từng mảnh một từng mảnh một nói:

- Tôi thà đem tài sản đó cho cô nhi viện chứ không cho cô!!!! – nghe nó nói thế Minh Minh tức giận đi lại nắm lấy tóc nó dựt mạnh lên, da đầu muốn sức ra luôn, nó vì đau mà nhíu mày, Minh Minh khinh bỉ nói:

- Bây giờ mày không có quyền nói tao! Mày không ký thì chết đi! – nói rồi Minh MINh bóp lấy cổ nó, nó giơ chân đá một phát vào chân Minh MINh, cô ta giựt lùi ra sau buông lỏng nó ra. Nó đứng lên đi gần cô ta nói:

- Minh Minh à! Thua rồi thì vẫn là thua! – Minh Minh hít một hơi cười một tràn vang cả căn phòng nói:

- Tao nói cho mày biết ở đây khó tìm lắm! Mày đợi ai tới cứu mày? Chỉ là mơ tưởng thôi! – nó vẫn giứ nụ cười trên môi, nói một câu chắc nịch:

- Sẽ có người tới cứu! – nghe nó rất đầy bản lĩnh nói ra câu đó, Minh Minh từng nhớ mình cũng từng bản lĩnh nói chuyện vs bố mẹ, cũng từng vui cười vs bố mẹ, vs người trong Hà Gia nay lại chết hết rồi. Cô ta lắc đầu bỏ mấy ý nghĩ đó ra khỏi đầu, rồi nói vs nó:

- Đợi cho chết cũng chưa thấy ai tới cứu đâu! – nói rồi cô ta bước ra khỏi căn nhà đó.