Có Một Tình Yêu Không Thể Nào Quên

Quyển 4 - Chương 3: Phiên tòa đối chất



Buổi gặp mặt với Đường Chính Hằng là vào buổi tối. Gầnkhách sạn có một nhà hàng kiểu phương Tây, từ trang trí cho tới món ăn đều mangđậm hương vị của ngoại quốc.

Tiểu Băng nhìn người đàn ông đang lặng lẽ cúi đầu ăntrước mặt nàng, đột nhiên nhớ lại buổi ăn cơm lần đầu tiên của hai người ở CJW.

Cứ nghĩ lại thấy buồn cười, mỗi lần cùng ăn cơm vớiĐường Chính Hằng, là đều phát sinh ra những chuyện kinh động.

Ví dụ như lần đầu tiên ăn cơm, nàng đã không cẩn thậnăn phải món lê nhân rượu vang và say mèm; ví dụ như lần Cảnh Lượng xảy rachuyện, nàng làm ướt hết chiếc áo comple đắt tiền của Đường Chính Hằng bằngnước mắt, khóc cho đã rồi lăn ra ngủ; ví dụ như lần nàng kéo anh thoát khỏivòng vây của cánh phóng viên trong buổi lễ âm nhạc, rồi sau đó ngất đi để anhphải đưa về…

Chỉ có điều tất cả những việc này, thì ra đều khôngphải sự trùng hợp, mà là âm mưu Đường Chính Hằng đã sắp xếp sẵn. Có lẽ anh chỉmuốn bù đắp lỗi lầm đã gây ra với nàng, nhưng Tiểu Băng không bao giờ tha thứđược sự lừa dối đó. Đặt dĩa xuống, nàng nhét tay vào túi áo. Từ từ xòe lòng bàntay ra, chiếc trâm cài áo bằng lông vũ màu trắng vẫn nằm đó, phát ra thứ ánhsáng long lanh.

Chỉ có điều, thời gian ba năm đã qua đi, vật thì cònmà người không còn nữa.

Tại sao?

Anh cất giữ chiếc trâm này trong ba năm, anh đột nhiênxông vào thế giới của em, cho em sự ấm áp khi em tuyệt vọng nhất, anh khiến emdần dần đem lòng yêu một ngọn núi băng là anh.

Nhưng tại sao, dưới ánh mắt lạnh lùng đó của anh, còncất giấu sự lừa dối kinh khủng như vậy? Bắt đầu từ vụ tai nạn ba năm về trước,đối với em, anh đã xác định chỉ có sự mặc cảm, chỉ có sự đền bù thôi sao? Rõràng anh biết điều em quan tâm… không phải là những thứ đó.

Nàng giơ tay gài chiếc trâm lên ngực áo, lúc nàng cúiđầu xuống, đôi môi nở ra một nụ cười.

- Cảm ơn anh, Đường tiên sinh.

Nàng ngẩng đầu lên, hướng về phía anh nâng ly, tuytrong ly chỉ là nước cam

- Cảm ơn anh đã từng giúp tôi nhiều lần như vậy…

Em sẽ không bao giờ quên. Câu nói không thoát ra miệnglặng lẽ chôn sâu vào tim, Tiểu Băng thấy Đường Chính Hằng buông dao dĩa xuống,lạnh lùng nhìn nàng, thế là nàng lại tiếp tục nói với giọng đều đều.

- Nhưng, ăn xong bữa cơm này, chúng ta sẽ không còn làbạn nữa.

Chiếc ly của Đường Chính Hằng đang cầm dừng khựng lạigiữa không trung, rượu vang trong ly sóng sánh.

Từ nay về sau, chúng ta chỉ có thể là… đối thủ thôiđúng không? Tiểu Băng thầm nhủ trong lòng, đưa chiếc ly lên miệng nhấp mộtngụm, trong vị tươi mát ngọt lịm của nước cam lại khiến nàng cảm nhận được vịđắng. Nói xong nàng đứng dậy quay đầu lại phía sau, theo hướng mà nàng đangnhìn về, một người đàn ông mặc chiếc áo da màu nâu đậm đang nhìn về phía nàng,nở một nụ cười ngang tàng ngạo nghễ.

Cậu giơ tay lên gẩy bộ lông nhân tạo cùng màu được gắntrên cổ áo, lông mày nhướn lên, nghiêng đầu, xòe lòng bàn tay ra.

- Hey, có còn muốn đi cùng tôi không?

Đường Chính Hằng ngẩng phắt đầu lên, giọng nói khinhmiệt của Đỗ Hiểu vang lên tới mức chói tai, anh đặt mạnh ly rượu xuống mặt bàn,phát ra một âm thanh nặng trịch.

Tiểu Băng dường như không hề để ý tới hành động củaĐường Chính Hằng, nàng cười thản nhiên:

- Đường tiên sinh, bạn của tôi tới rồi, tôi đi trướcđây.

Nói xong nàng xoay người đi thẳng về chỗ Đỗ Hiểu, lờđi ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi sau lưng. Bước chân khoan thaiduyên dáng, Tiểu Băng giơ ngón tay lướt nhẹ qua chiếc trâm cài áo bằng lông vũmàu trắng trước ngực, thủy tinh lấp lánh chạm vào da thịt tới lạnh cóng.

Đường Chính Hằng bất lực ngồi phịch xuống ghế, tronglòng đau như dao cắt. Cuối cùng vẫn đi đến nước này, Tiểu Băng quả nhiên vẫnhận anh, nếu không nàng sẽ không quay sang đứng cùng chiến tuyến với Đỗ Hiểu.

Anh biết rõ kết quả sẽ thế này, nhưng vẫn yêu nàng đếnmức không còn thuốc chữa.

***

- Chủ tịch…

Lên xe của Đỗ Hiểu, ngồi vào vị trí tay lái phụ, TiểuBăng mấp máy môi, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng.

- Gọi tôi là Đỗ Hiểu.

Đỗ Hiểu nhếch mép, nhưng vẫn không vội khởi động xe.

- Ừm, Đỗ Hiểu, việc lần trước cậu nói với tôi, tôi cóthể đồng ý, nhưng tôi có thêm một điều kiện…

Tiểu Băng giơ ngón tay lên gõ nhịp nhịp vào không khínhư đang suy tư điều gì đó.

- Nói đi!

Đỗ Hiểu ngắn gọn đáp.

Câu trả lời của Tiểu Băng rất đơn giản, giọng nóikhông hề do dự, mang một sự kiên định không thể nghi ngờ được.

- … Vậy được, lần này tôi muốn đích thân đối phó ĐườngChính Hằng, tôi muốn anh ta phải nếm mùi mất hết tất cả mọi thứ đáng quý trọng.

Lúc nói điều này, trong mắt nàng ánh lên một sự lạnhlùng. Đỗ Hiểu nhìn thấy cũng không khỏi sững sờ, cậu không ngờ Trác Tiểu Băngsẽ đưa ra yêu cầu như thế. Cậu chỉ hy vọng cô ta có thể ra tòa làm chứng, chứngminh Đường Chính Hằng từng mua chuộc nhân chứng, để làm giảm sự tin tưởng củaquan tòa đối với anh ta.

- Tôi đã tìm được An Tuyết, bạn thân của mẹ ĐườngChính Hằng khi bà tham gia hoa hậu Hồng Kông. Tới lúc đó, bà ấy sẽ là nhânchứng tốt nhất.

Nói tới đây, Tiểu Băng đắc ý nhếch môi cười

- Chỉ cần chứng minh Đường Chính Hằng không phải contrai của Đỗ Gia, vậy thì, anh ta sẽ chẳng có được bất cứ thứ gì!

Nàng hơi nheo mắt lại, trên mặt hiện lên một biểu cảmvừa kiêu ngạo vừa lười nhác giống như một chú mèo.

Đỗ Hiểu ngay tức khắc vừa mừng lại vừa ngạc nhiên, cậubắt đầu vui mừng vì mình đã chọn đúng đối tượng hợp tác.

Cô ta đã từng dựa vào khả năng của chính mình để đưaĐồng Cảnh Lượng ngồi lên vị trí quán quân, lại một tay kéo Kỉ Tư Nam từ nơi tậncùng lên đến đỉnh cao trở lại. Người con gái nhìn có vẻ rất tầm thường này, tạisao lại có một năng lực có thể xoay chuyển trong giới giải trí như thế chứ?

- Ngay mai tôi sẽ đến Thượng Hải một chuyến.

Tiểu Băng hít vào một hơi thở dài, quay đầu lại nhìnĐỗ Hiểu bằng ánh mắt lạnh lùng:

- Nếu cậu còn muốn lấy lại Hoa Cẩm, bây giờ là lúc nênra tay rồi!

Ánh mắt lạnh lẽo như băng khiến Đỗ Hiểu cũng phải rùngmình.

Vừa trả lời, Đỗ Hiểu vừa nhanh chóng khởi động xe,chiếc BMW màu đỏ phát ra thứ ánh sáng rực rỡ trong màn đêm, giống như một mũitên vừa bay vút khỏi chiếc cung.

Buổi đêm mùa đông trời nổi gió, thổi qua mang tai,giống như những tiếng thở than của người đang đau khổ.

Tiểu Băng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai bên đườngTrung Sơn phồn hoa nhất của thành phố lấp lánh ánh đèn rực rỡ, đèn điện huyhoàng, tựa như thành phố không đêm trong ảo tưởng.

Ngày lễ truyền thống của người Trung Quốc – ngày tếtâm lịch sắp tới gần, đâu đâu cũng là những khung cảnh ôn hòa và tốt đẹp. Chỉ cóđiều trong sự bao bọc bởi màn đêm yên tĩnh, trong tầm mắt Tiểu Băng lại lóe lênchút gì đó như khói lửa chiến tranh.

Vụ kiện tranh chấp tài sản trị giá sáu tỉ của nhà họĐỗ cuối cùng đã chính thức mở phiên tòa vào ngày thứ hai cuối cùng trước khibước sang năm mới.

Khoảnh khắc bước vào tòa án cấp cao của khu Cửu Long,Tiểu Băng nhìn người đàn ông đang đi tới trước mặt, bộ comple màu đen của anhvô cùng bắt mắt giữa đám đông.

Lần này, cuối cùng họ cũng đứng ở vị trí đối địch.

Không thể tránh khỏi.

Lúc ánh mắt giao nhau, một cái nhìn dài dằng dặc nhưcả nghìn năm.

Tiểu Băng nhếch môi, ngẩng cao đầu đi ngang qua ĐườngChính Hằng, ánh mắt lấp lánh, nhưng lại giống như đang nhìn một người hoàn toànxa lạ. Có cảm giác nàng chưa từng gặp gỡ Đường Chính Hằng.

- Bé con…

Cái khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Đường ChínhHằng đột nhiên lên tiếng gọi nàng.

Nghe thấy tiếng gọi không thể quen thuộc hơn được nữa,Tiểu Băng ngây người ra, nàng ngừng bước, đứng im tại chỗ.

- Tại sao?

Câu hỏi của Đường Chính Hằng thốt lên hết sức đơn giảnnhưng lại chứa đựng bao nỗi cô đơn khó hiểu. Trước khi ra tòa anh nhận đượcthông báo của luật sư, người ra tòa làm chứng cho Đỗ Hiểu chính là bạn thân củamẹ anh năm đó – An Tuyết, và người giúp Đỗ Hiểu tìm đến An Tuyết chính là TiểuBăng.

Nàng lại đích thân ra tay đối phó anh, tại sao?

- Chẳng tại sao cả… chỉ là muốn báo thù mà thôi.

Tiểu Băng cười khinh miệt, nhưng trong lòng nàng đauđớn như bị cào xé ra thành trăm nghìn mảnh nhỏ. Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ“báo thù”, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh. Trong mắt Đường Chính Hằng ánhlên tia nhìn lạnh lùng, giống như mặt hồ đã bị đóng băng, không hề tức giận,nhưng Tiểu Băng lạnh lùng nhìn thẳng vào đó, không một chút sợ hãi, không một chútnhường bước.

Luật sư đại diện của Đỗ Hiểu đang đi ra từ phòng nghỉcùng với An Tuyết, rồi nhanh chóng đi tới, họ sải những bước chân ung dung đilướt qua Đường Chính Hằng, chỉ để lại một câu ngắn gọn.

- Chúng ta, gặp lại ở phiên tòa!

Phiên tòa hôm nay chật kín người, trong số đó phầnnhiều là phóng viên. Vụ án tranh chấp tài sản trị giá sáu tỉ của nhà họ Đỗ đãlàm kinh động cả Hồng Kông, cuộc tranh giành gia sản giữa người con riêng vàđại thiếu gia nhà họ Đỗ lại càng được bàn tán xôn xao hơn. Đến cả thân thế gốcgác của mẹ ruột Đường Chính Hằng là Đường Xuyến cũng bị moi móc một cách khôngthương tiếc, không tránh khỏi trở thành những câu chuyện để mọi người bàn tánsau những bữa cơm.

Đây là đã phiên tòa thứ hai trong tháng này rồi, luậtsư của hai bên đấu khẩu ác liệt chỉ xoay quanh vấn đề liệu Đường Chính Hằng cóphải con trai thật sự của Đỗ Gia hay không, liệu có quyền thừa kế hay không.

Tiểu Băng ngồi bên cạnh Đỗ Hiểu, môi cậu vẫn nhếchlên, nở nụ cười ngang tàng quỷ quyệt như trước. Đỗ phu nhân vẫn mình đầy vòngngọc đá quý, mặc một bộ xường xám tà xẻ cao ngồi ở đó, rướn cao cổ trông giốngnhư một con hạc trắng đầu đỏ, biểu cảm của hai mẹ con giống y nhau.

Đường Chính Hằng ngồi ở bên còn lại, anh mặc một bộ đồđen, không chút biểu cảm trên mặt, ngồi bên cạnh anh là Hứa Vĩ Đình, ăn diệngiống như một con bướm hoa.

Trong phiên tòa, luật sư bên nguyên cáo đã bắt đầu chomời nhân chứng.

- Tiểu thư An Tuyết, xin hỏi cô có quan hệ như thế nàovới Đường Xuyến?

Tuy An Tuyết được gọi là “tiểu thư”, nhưng bây giờ bàđã là một phụ nữ trung niên mập mạp, thân hình giống như một bình nước, gần nhưkhông thể nhìn ra thân hình duyên dáng thướt tha khi tham gia tuyển chọn hoahậuHong Kongnăm đó.

- Tôi… chúng tôi là bạn thời đại học…

Ngồi trên ghế dành cho nhân chứng, An Tuyết có phầnnào căng thẳng, lúc nói chuyện bất giác nhìn về phía Tiểu Băng, Tiểu Băng nhẹnhàng gật đầu, ra hiệu cho bà hãy thoải mái.

- Hai người từng tham gia tuyển chọn hoa hậu cùng nhausao? Xin cô hãy nói cho tôi biết đó là vào năm nào?

Luật sư của bên nguyên kéo cao giọng lên, An Tuyết bịcái nhìn của ông có phần hơi hoảng sợ, thế là lắp bắp trả lời:

- 19… 7… à, 77.

- Phản đối! Vấn đề này không liên quan đến vụ án.

Luật sư biện hộ phát hiện tình thế không được ổn, lậptức đứng dậy cắt ngang.

- Thưa quý tòa, câu hỏi này tuyệt đối có mối quan hệtrực tiếp với vụ án.

Luật sư bên nguyên xoay người lại nói lớn, quan tòanghe xong liền gật đầu

- Vậy hãy mau nói vào vấn đề chính.

- Vâng, thưa quý tòa.

Luật sư bên nguyên cúi gập người lễ phép, sau đó quayngười lại tiếp tục hỏi An Tuyết:

- Vậy xin hỏi, trong quá trình các cô tham gia thituyển hoa hậu Hồng Kông, tiểu thư Đường Xuyến có mối quan hệ mật thiết vớinhững người nào, đương nhiên, người tôi chỉ ở đây là đàn ông.

Đường Chính Hằng cau mày lại, nhìn thẳng về phía ĐỗHiểu, mắt long lên.

- Lúc đó, có rất nhiều người theo đuổi Đường Xuyến!

Có vẻ An Tuyết không còn căng thẳng nữa, thế là bà nóigiọng sang sảng:

- Ngoài Đỗ tiên sinh, còn có Long tiên sinh của KimMậu, có một đạo diễn ở đài truyền hình ngày nào cũng tặng hoa cho cô ấy…

Có vẻ như bà đang hồi tưởng lại những chuyện xảy rakhi còn trẻ, thế là bất giác nở một nụ cười.

- Thế có nghĩa là, vào thời điểm đó có rất nhiều ngườicó quan hệ mật thiết với tiểu thư Đường Xuyến đúng không?

Luật sư bên nguyên có ý định dẫn dắt câu chuyện theo ýđồ đã định sẵn của mình, câu nói này lập tức gặp phải sự phản đối của luật sưbiện hộ,

- Phản đối luật sư bên nguyên có những phán đoán mangtính chủ quan!

- Thưa quý tòa, đây không phải là những phán đoán mangtính chủ quan, trước buổi hầu tòa, tiểu thư An Tuyết đã liệt kê một danh sáchnhững người đã từng theo đuổi tiểu thư Đường Xuyến vào năm 1977, có ghi chép cảtên cả họ, trong danh sách này có tới 13 người!

Luật sư bên nguyên đưa cho thư kí bảng danh sách, TiểuBăng vô tình liếc qua, phát hiện sắc mặt của Đường Chính Hằng lạnh lùng tới mứckinh hãi.

Đôi môi nàng thoáng hiện lên một nụ cười đắc ý.

Luật sư bên nguyên tiếp tục trần thuật:

- Tiểu thư Đường Xuyến đã tham gia cuộc thi hoa hậuHong Kong vào năm 1977, lúc đó người có qua lại vô cùng thân thiết với cô khôngchỉ có một mình Đỗ tiên sinh, thế nên đứa trẻ cô sinh hạ được vào năm 1978,cũng chính là tiên sinh Đường Chính Hằng, không nhất định là con ruột của tiênsinh Đỗ Hoa Thành!

Rầm!

Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Đường ChínhHằng phẫn nộ đứng dậy, nhanh chóng quay lưng bỏ đi. Nhìn lướt qua bóng hìnhanh, ngay sau đó Tiểu Băng cụp mắt xuống, mặc cho phần tóc mái che lấp hết mọibiến đổi cảm xúc trong mắt nàng. Bản thân đang sợ hãi điều gì, đang băn khoănđiều gì?

Quá trình An Tuyết ra tòa làm chứng rất thuận lợi,luật sư biện hộ hiển nhiên không dự tính tới tình huống này, thậm chí không thểđưa ra câu hỏi nào có ý nghĩa.

Tiểu Băng khoác tay An Tuyết vừa cười vừa đi ra khỏicánh cửa lớn của tòa án, đột nhiên Đường Chính Hằng xông ra bất thình lình từsau cánh cửa, bộ dạng đầy sát khí.

- Này, này, cậu đừng làm như thế! Cậu gặp riêng nhânchứng mà bị pháp quan và bồi thẩm viên biết được, bọn họ sẽ cho rằng cậu làmtrở ngại công chứng tư pháp đấy!

Hứa Vĩ Đình vừa đứng bên cạnh vừa khuyên, vừa nói, vừanghĩ cách để lôi Đường Chính Hằng đi. Không ngờ Đường Chính Hằng không hề nhúcnhích, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trác Tiểu Băng.

- Cô nói nhảm!

Sự đối mặt này kéo dài khá lâu, cuối cùng Đường ChínhHằng cũng lên tiếng, nhìn về hướng An Tuyết, cả người anh dường như đã biếnthành tảng băng lớn. Ánh mắt đáng sợ của anh khiến cho An Tuyết sợ hãi, vốnđịnh lùi ra sau, nhưng bị Tiểu Băng giữ đứng im tại chỗ.

- Bà ấy có nói nhảm hay không, phán quan sẽ tự biết phánđoán! Không đến lượt Đường tiên sinh đây phải bận tâm! Chỉ hy vọng Đường tiênsinh không chơi trò mua chuộc nhân chứng giống như ba năm về trước, bằng không,đừng trách tôi nhắc lại chuyện cũ…

Ánh mắt của Tiểu Băng sắc nhọn như dao, không hề kháchkhí nhìn thẳng vào mắt Đường Chính Hằng. Cái nhìn của nàng khiến trái tim anhđông cứng lại. Hứa Vĩ Đình đứng bên cạnh càng kinh ngạc hơn, lần đầu tiên anhnhìn thấy có một người con gái dám như thế này với Đường Chính Hằng.

Khoác lấy tay An Tuyết, Tiểu Băng ung dung đi về phíatrước, khoảnh khắc đi lướt qua Đường Chính Hằng, nàng hạ thấp giọng xuống:

- Tôi chẳng qua chỉ là có gì học nấy, chơi lại tròchơi mua chuộc nhân chứng của anh ba năm về trước mà thôi. Tôi muốn anh nếmmùi không còn đường lui giống như tôi năm đó.

Đường Chính Hằng cảm thấy giọng nói khinh miệt đầy cămhận của Tiểu Băng cứ vang lên bên tai anh không xua đi được, anh nhìn theo hìnhbóng đang khuất dần phía xa của nàng, cắn môi thật mạnh.

- Hứa Vĩ Đình, tôi muốn từ bỏ vụ kiện.

- Cái gì?

Giọng nói của Hứa Vĩ Đình như được kéo lên đến âm vựcthứ tám, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên:

- Cậu muốn từ bỏ vụ kiện, cậu không muốn tài sản nữasao? Cậu muốn tặng không Hoa Cẩm mà Đỗ Gia để lại cho tên thái tử gia Đỗ Hiểuđó sao? Rốt cuộc dây thần kinh nào của cậu có vấn đề rồi hả?

Một loạt những câu hỏi, Đường Chính Hằng nghe xongnhưng không trả lời, chỉ quay người lại nhìn theo hướng Tiểu Băng bỏ đi, mắtanh tối sầm lại.

***

Chiếc xe lái đến cổng khách sạn, trên mặt Đỗ Hiểu hiệnlên nụ cười đắc ý, đợi nửa ngày vẫn chưa thấy người ngồi bên cạnh xuống xe. Thếlà cậu ngoảnh đầu lại, nhìn khuôn mặt như đang suy tư điều gì của Tiểu Băng,cậu tò mò nhướn mày lên.

- Đang nghĩ gì thế, lẽ nào cô mềm lòng rồi?

Đôi môi mỏng hơi mím lại, lộ ra một sự chế giễu.

Tiểu Băng chớp chớp mắt, khẽ bật cười:

- Mềm lòng thì không có, nhưng tôi nghĩ đến một việccòn thú vị hơn nên mới thừ người ra.

- Là gì thế? Có liên quan tới Đường Chính Hằng?

Đỗ Hiểu tò mò hất hàm lên, Tiểu Băng gật đầu, cúi đầuxuống rút ra một tờ báo trong túi áo, nhét vào tay Đỗ Hiểu.

- Chỉ dựa vào mỗi lời làm chứng của An Tuyết thì chưađủ, nếu cậu đồng ý, thì đây là cách nhanh nhất.

- Kiểm nghiệm DNA?

Đỗ Hiểu trợn tròn mắt, trước đây cậu đã từng phủ nhậnyêu cầu làm kiểm định DNA của luật sư biện hộ, không ngờ Trác Tiểu Băng lại lôichuyện cũ ra nói.

Pháp luật quy định, tiến hành kiểm định DNA bắt buộcphải có được sự đồng ý của đương sự hai bên, không được tiến hành cưỡng ép.

- Việc này không được! Nếu tới lúc đó có kết quả kiểmđịnh, anh ta quả thực là con trai riêng của cha tôi, vậy chẳng phải tôi tự đàohuyệt chôn mình sao? Cô tưởng tôi là đồ ngu hả?

Đỗ Hiểu bĩu môi, cười khinh miệt, vo tờ báo thành mộtcục rồi ném ra ngoài cửa sổ.

- Người đứng đầu viện nghiên cứu này là A Kì, bìnhthường rất thích cá cược đua ngựa, nếu muốn tìm ông ta, chỉ cần đến trường đuangựa…

Tiểu Băng mỉm cười, trong nụ cười của nàng chứa đựnghàm ý sâu xa, Đỗ Hiểu ngây người ra.

Trong lòng cậu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nếu bảnmẫu dùng để kiểm định DNA căn bản không phải là bản mẫu của Đường Chính Hằng,thì sẽ ra sao?

Đang suy nghĩ, nụ cười trên môi cậu càng lúc càng lớn,ở bên cạnh, Tiểu Băng đã mở cửa xuống xe, nhưng nàng bị thu hút bởi một chiếcváy đang tung bay trước cổng khách sạn.Ánh mắt nàng xao động, trong lòng khôngkhỏi hiện lên sự nghi hoặc, tại sao lại là cô ấy?

Lặng lẽ chia tay với Đỗ Hiểu, nhìn chiếc xe của cậu đãđi một đoạn xa, Tiểu Băng mới quay người đi vào bên trong, đúng lúc đó nàng bắtgặp ánh mắt của Khưu Dương, thế là mỉm cười với cô theo phép lịch sự.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Băng và Khưu Dương mặt đốimặt cùng ngồi xuống nói chuyện. Lúc này nàng mới biết quan hệ giữa Khưu Dươngvà Đường Chính Hằng không phải như nàng nghĩ.

Lúc nghe Khưu Dương mở miệng gọi Đường Chính Hằng là“anh lớn”, trong lòng nàng đột nhiên có một thứ cảm xúc nào đó chìm hẳn xuống,những đám mây u ám tích tụ trong lòng cuối cùng đã tan biến hết, lại quang đãngtrở lại.

Đương nhiên nàng cũng biết dụng ý của Khưu Dương khitới đây, chắc hẳn là sẽ nói những lời khuyên nàng hãy buông tha cho Đường ChínhHằng.

- Anh lớn đã thích cô năm năm rồi.

Khưu Dương nhấp một ngụm café, lên tiếng không hề báotrước, nhưng chỉ một câu nói đã khiến Tiểu Băng đờ đẫn. Vào thẳng ngay chủ đềchính, không một chút vòng vo tam quốc, đây là phong cách làm việc và nóichuyện của những người nhà họ Đỗ.

Tiểu Băng không nói gì, chỉ cúi thấp đầu nhìn táchcafé, Khưu Dương tiếp tục nói.

- Năm năm trước, anh lớn đưa tôi đi tham gia cuộc thipiano toàn quốc…

Người con gái kể với giọng thủ thỉ, Tiểu Băng nghexong bỗng nhiên mỉm cười, nàng không biết tại sao mình lại cười, có lẽ cứ cườisẽ có thể quên đi những sự thật vừa bi vừa hài ấy, không phải đối diện, cũngkhông cần phải tiếp nhận.

Lần đầu gặp mặt của họ, nàng lại không có chút ấntượng nào.

Tham gia cuộc thi đó chẳng qua là một sự hứng chí nhấtthời của tuổi trẻ, Tiểu Băng còn nhớ bản nhạc nàng chọn là bài “Lỗ Băng Hoa” mànàng thích nhất. Đứa trẻ với những u ám cất giấu trong lòng luôn vô tình nghĩvề những chuyện quá khứ đau buồn thời niên thiếu. Tuy bi thương chỉ cần chớpnhẹ mắt là có thể che giấu mọi tình cảm thật sâu nơi đáy lòng, nhưng tình cảmlại cứ tuôn ra trên những ngón tay, vang lên theo tiếng đàn.

Và cái người vô tình nghe được bản nhạc đó, trên khuônmặt lạnh lùng băng giá của anh cũng xuất hiện sự xao động của cảm xúc. Nhữnggiai điệu êm ái lúc còn nhỏ ngồi trong lòng mẹ nghe mẹ ngân nga hát, giờ đâyđang vang lên rất rõ ràng bên tai.

Đêm nào cũng nhớ đến những lời nói của mẹ, Lỗ Băng Hoalấp lánh những giọt lệ rơi…

Đường Chính Hằng của năm năm trước, đã ghi nhớ vàotrong tim hình ảnh của một người con gái có tên Trác Tiểu Băng như vậy. Anh nhớcái khoảnh khắc ngón tay nàng uyển chuyển lướt trên phím đàn, vụt lóe lên trongmắt nàng dường như là một nỗi buồn thương. Khi được gặp, khuôn mặt thanh tú rõnét của người con gái ấy mang một nụ cười hồn nhiên và xinh đẹp, chiếc trâm càiáo bằng lông vũ màu trắng cứ lấp lánh lấp lánh.

Một khoảnh khắc trong nhà hàng theo kiểu phương Tây,họ đã đi lướt qua nhau. Sau khi rời khỏi đó anh mới phát hiện ra không biết từkhi nào chiếc trâm cài áo bằng lông vũ màu trắng đã gắn lên cravat của anh, thếlà vội vội vàng vàng quay đầu xe.

Quay ngược vòng thời gian, mùa đông năm đó, thì rakhoảng cách giữa Tiểu Băng và Đường Chính Hằng đã từng gần như vậy. Một sự lướtqua ngẫu nhiên, giây sau đó, lại vì hận thù mà họ không thể không đứng ở vị tríđối lập.

- Thực ra sau sự cố ngoài ý muốn đó, anh ấy luôn mặccảm.

Khưu Dương vừa nói vừa khịt mũi, Tiểu Băng cảm thấybản thân giống như một thứ đồ chơi bằng gỗ, vẫn cứ mỉm cười một cách vô thức.

Đột nhiên nàng nghe thấy Khưu Dương hỏi thảng thốt:

- Sao cô lại khóc?

Hiện thực và quá khứ trùng lặp lên nhau, Tiểu Băngdường như nghe thấy Đường Chính Hằng đang hỏi nàng với vẻ đầy quan tâm

- Tại sao em khóc?

- Tôi không… tôi không khóc…

Nàng vừa nói vừa kinh ngạc đưa tay lên, vô tình quệtphải một giọt nước mắt.

Nước mắt trong phút chốc cứ thế tuôn ra, dù cho lauthế nào cũng không thể ngăn lại được, có cảm giác cả người nàng được làm bằngnước, muốn khóc một lần cho cạn nước mắt thì thôi.

Khưu Dương ngẩn người ra nhìn Trác Tiểu Băng với khuônmặt đẫm lệ trước mặt mình. Nàng ấy hoàn toàn khác với cái người có nụ cười ungdung bình thản trong phiên tòa. Tiểu Băng lúc này, rõ ràng đang khóc giống nhưmột đứa trẻ phạm phải lỗi lầm gì lớn lắm.

- Thế nên xin cô… hãy tha thứ cho anh lớn, có đượckhông?

Khưu Dương thận trọng hỏi, Tiểu Băng nghe thấy câu đóngẩng đầu lên, chỉ một cái chớp mắt, trong đôi mắt đỏ hoe ấy lại hiện lên nụcười lạnh lùng.

- Thích tôi năm năm thì đã sao? Bố mẹ tôi không thểsống lại được nữa rồi!

Nàng khẽ chớp mắt, nhếch mép lên cười nhẹ, những ngóntay bên dưới mặt bàn cũng co lại, mặc cho móng tay đâm vào da thịt, sự tiếp xúcđau đớn ấy truyền thẳng đến tận trái tim.

Có người nói, việc khó có thể làm nhất trên thế giới nàychính là khoan dung và tha thứ. Lúc này Tiểu Băng đã thấu hiểu sâu sắc hàm ýcủa câu nói này.

Nàng từng không thể hiểu nổi tại sao mẹ không bao giờnói cho nàng biết rốt cuộc cha ruột của nàng là ai, chẳng lẽ tổn thương ấy sâusắc tới mức không thể vượt qua được tình yêu đã từng đầy ắp một thời sao?

Cụp mắt xuống, giờ phút này, cuối cùng nàng đã hiểu.Không thể tha thứ không phải vì trong lòng còn căm hận, mà là từ đầu chí cuốiđã dùng hết sức lực để yêu. Tình yêu như thế, đến phút cuối vẫn không thể nàodứt bỏ được, thế nên chọn cách căm hận để tác thành. Thế là nàng run run đôimôi, từng câu từng câu một nói ra những lời tuyệt tình.

- Anh ta hy vọng tôi sẽ tha thứ cho anh ta, nhưng tôisẽ không làm vậy! Tôi sẽ không tha thứ…

Tiểu Băng vừa nói, vừa lấy ngón tay nhúng vào café rồiviết con số. Một dãy những con số hình như là số điện thoại của ai đó, từ từthành hình trên mặt bàn thủy tinh.

- Có một câu nhờ cô giúp tôi chuyển lời đến anh ta…

Nàng cúi đầu xuống nhìn tách café trước mặt, chưa đụngđến một ngụm mà đã lạnh cả rồi.

Khưu Dương bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn nàng, nghe nàngnói bằng một giọng vô cùng bình thản:

- Nếu muốn tôi hận anh ta hơn nữa, thì cứ thử từ bỏ vụkiện xem!

Câu nói vừa dứt, ngón tay nàng nhịp nhịp hai lần xuốngmặt bàn, sau đó bỏ lại Khưu Dương ngồi đó đang ngẩn người nghĩ. Nàng tự mìnhrời đi thật nhanh. Giọt nước mắt trong phút chốc rơi trên gò má nóng hổi trongkhông khí, trước khi rơi xuống đất, nó đã hóa thành khí nước cạn khô.

Chuyến bay đêm trở về Bắc Kinh, lúc đến nơi đã là đêmkhuya.

Từ sự ấm áp của Hồng Kông đến cái lạnh thấu xương củaBắc Kinh, cứ như vừa trải qua sự biến đổi từ mùa hạ sang mùa đông.

Mở chiếc áo khoác lông vũ dày cộm khoác lên mình,khiến bản thân trông to xụ lên, Tiểu Băng giờ mới kéo hành lý đi thẳng ra bênngoài, nàng rút điện thoại ra xem giờ.

Nàng bất giác mím môi, chỉ mười phút nữa, chuyến baytừ Seoul đến Bắc Kinh cũng đến nơi. Tiểu Lượng của nàng sẽ trở về. Trong lòngTiểu Băng không ngăn được một niềm yêu thương đang dâng trào. Đang mải suy nghĩthì Ena gọi điện tới, vội vội vàng vàng hỏi nàng bao giờ mới tới nơi, vì Kỉ TưNam lúc này đã đứng đợi ngoài cửa sân bay rồi.

Cái trò đích thân đến sân bay đón vợ sắp cưới, TiểuBăng nghĩ nhất định là do người quản lý giỏi bày trò là Ena bày ra, chỉ là đốivới việc bản thân nàng trở thành một trong những đối tượng của trò này thì nàngvẫn còn có chút không quen, hơn nữa khả năng bày trò của Ena nói thật vẫn cònkém quá.

Cắn nhẹ môi, nàng dứt khoát đặt hành lý xuống, đứngtại chỗ gửi tin nhắn.

Nói đến bày trò, nàng đương nhiên không thể bỏ qua cơhội tốt thế này.

Nàng đoán Ena nhất định đã thông báo trước cho khôngít các phóng viên tới đây, Tiểu Băng gửi tin nhắn xong lại nhìn đồng hồ, tronglòng nghĩ kéo dài thời gian một chút đợi Cảnh Lượng cùng ra thì càng tốt.

Dù sao thì đều là bày trò, chẳng bằng mọi người cùngbày trò cho náo nhiệt. Nếu không nàng cũng không cần phải hao công tốn sức chọnchuyến bay này về Bắc Kinh.

Quanh đi quẩn lại thế mà mười phút nữa đã trôi qua,chuyến bay từ Seoul cuối cùng cũng đến.

Có lẽ ngồi máy bay hơi mệt, hai cậu thanh niên đitrong dòng người đều có dáng vẻ khá mệt mỏi. Cảnh Lượng mặc một chiếc áo lôngvũ màu xanh lam, đeo một cặp kính râm to bự che hết cả nửa mặt, gương mặt babyvốn tròn xoe của cậu giờ đây gầy tới mức nhìn thấy cả chiếc cằm nhọn.

Tiểu Băng không khỏi có chút đau lòng.

Phong Lỗi đi bên cạnh Cảnh Lượng, chiếc áo lông vũ màutím không thể che giấu được thân hình mảnh dẻ của cậu, chỉ có điều tướng mạocậu ngày càng tuấn tú khôi ngô, đôi mắt lấp lánh, ánh lên thứ ánh sáng kiênđịnh khoan thai.

Bọn chúng đều cao hơn rồi, trưởng thành hơn rồi.

Tiểu Băng nghĩ lại lúc tiễn hai đứa đi cách mấy thángtrước cũng tại nơi đây, trên mặt hai đứa vẫn còn nụ cười ngây thơ là thế. Giờđây, ánh sáng trên người chúng đã ngày càng sáng lạn hơn, cho dù có bị che lậptrong dòng người tấp nập, thì vẫn có thể nhận ra ngay lập tức.

Bọn chúng đều là những viên ngọc sáng lấp lánh, giờđây vỏ bọc cát sỏi bên ngoài đã mất đi, càng thể hiện một diện mạo đẹp đẽ khônghề che đậy.

Tiểu băng nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt, sau đómỉm cười vẫy tay với hai đứa. Cảnh Lượng nhìn thấy Tiểu Băng trước tiên, thế lànhanh chóng bỏ lại Phong Lỗi chạy một mạch đến chỗ nàng, nở nụ cười toe toét.

- Lâu không gặp, em cao lên rồi đấy!

Tiểu Băng nhìn thấy Cảnh Lượng không kìm được sự vuisướng trong lòng, hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu, thằng bé to xác ngồi ngơ ngẩn ômcon gấu bông bên cạnh cửa sổ giờ đây đã bắt đầu trưởng thành và dần trở thànhmột người đàn ông khôi ngô tuấn tú.

Đứa bé đó chớp đôi mắt màu hạt dẻ, ánh mắt vẫn trongsáng rạng rỡ .

- Vâng vâng vâng, giờ em đã cao 1,83 rồi đấy!

Cảnh Lương sung sướng gật đầu, phồng má lên cười đắcý. Đột nhiên hình như phát hiện ra điều gì, cậu khẽ chớp mắt bổ sung thêm mộtcâu:

- Chị, hình như chị cũng đẹp ra rồi.

Một câu gọi “chị” khiến trái tim Tiểu Băng đột nhiênđập loạn xạ, khiến nàng không biết phải nói tiếp như thế nào.

Cũng may mà Phong Lỗi đến kịp lên tiếng chào hỏi mớigiải vây cho nàng, chàng thanh niên Tây Bắc với mái tóc để dài trông càng đẹptrai hơn bao giờ hết, dáng người gầy cao của cậu không biết sẽ lại làm say đắmbao nhiêu fan hâm mộ bé nhỏ nữ đây.

Cảnh Lượng hào hứng quấn lấy Tiểu Băng hỏi hết cái nàyđến cái kia, Phong Lỗi đỡ lấy túi của cậu khoác lên vai.

- Đúng rồi, lát nữa đừng có chạy lung tung, bên ngoàicó phóng viên…

Nhìn thấy người quen Cảnh Lượng bắt đầu trở nên hưngphấn tột độ, cả đoạn đường bận rộn với việc cãi nhau chí chóe với Phong Lỗi,lại cướp lấy chiếc mũ của anh trợ lý đội lên đầu. Tiểu Băng bị cậu chọc chocười không khép được miệng lại, gần như quên mất việc Kỉ Tư Nam và phóng viênđang đợi ở bên ngoài, đi đến lối ra nàng mới sực nhớ, thế là nhanh chóng dặn dòCảnh Lượng và Phong Lỗi rồi chạy đi.

Lúc này ánh đèn flash ở bên ngoài đã sáng rực một khu,ánh sáng trắng có phần nhức mắt. Nhìn thấy phóng viên Cảnh Lượng và Phong Lỗilập tức thu lại nụ cười và trở nên nghiêm túc, ánh mắt của Tiểu Băng thì lướtqua tất cả mọi người như muốn tìm một hình bóng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

- Em đang tìm tôi sao?

Một giọng nói dịu dàng đột ngột vang lên bên tai, sựtình tứ ấm áp giống như cơn gió mùa xuân khiến Tiểu Băng bật cười không chútche dấu:

- Anh đang chơi trốn tìm với em đấy à?

Ngẩng đầu lên liền bắt gặp nụ cười của Kỉ Tư Nam, sựấm áp đó đủ để làm tan chảy sự băng giá, anh đeo cặp kính gọng đen, sau mắtkính là một đôi mắt vừa đen vừa sáng, đôi môi cong lên thật đẹp.

- Chỉ là muốn cho em một bất ngờ thôi!

Kỉ Tư Nam cười đỡ lấy va li hành lý trong tay TiểuBăng, sau đó cúi người xuống thì thầm vào tai nàng, động tác tình tứ nhỏ nhặtnày lập tức lại khơi dậy một màn “tách tách” liên hồi của đèn flash trên taycác phóng viên.

Trên mặt Tiểu Băng nở nụ cười bình thản, khẽ gật đầu,nhẹ nhàng trả lời một câu:

- Cảm ơn anh!

- Giữa chúng ta không cần phải cảm ơn…

Kỉ Tư Nam hạ giọng nói hết câu, chủ động mở rộng vòngtay tặng Tiểu Băng một cái ôm. Mùi nước hoa vị quýt thoang thoảng trên ngườingười đàn ông vừa sảng khoái vừa dễ chịu khiến Tiểu Băng nhớ đến những trái cammẹ mua cho nàng thời niên thiếu.

Tuy quý giá như nhau, nhưng niềm hạnh phúc tươi đẹpnày, lại mãi mãi biến mất trong tức khắc.

Tiểu Băng vội vàng trở về từ Hồng Kông chỉ vì để thamgia một tiết mục thu hình đặc biệt chào đón năm mới của một trang web.

Đối phương đưa ra yêu cầu hy vọng Kỉ Tư Nam có thể đưangười vợ chưa cưới của anh cùng tham gia thu hình, Ena chẳng nghĩ ngợi gì đồngý ngay tắp lự. Tiểu Băng đương nhiên cũng không có lý do để phản đối, dù saotiền máy bay khứ hồi của nàng đều do người khác phụ trách.

***

Trước khi trở về Bắc Kinh, Đỗ Hiểu cuối cùng cũng đồngý với kế hoạch của Tiểu Băng, thông qua luật sư nộp đơn xin kiểm nghiệm DNA chotòa án, Đường Chính Hằng không hề phản đối, thể là việc kiểm định lập tức đượclên lịch trình.

A Kì và viện nghiên cứu của anh ta tiếp nhận việc kiểmnghiệm DNA của Đường Chính Hằng. Cũng trong thời gian đó Đỗ Hiểu âm thầm đếntrường đua cùng xem với A Kì hai trận đua ngựa. Mấy ngày hôm đó A Kì rất hàohứng nói với người ngồi bên cạnh rằng anh ta đã gặp may mắn vì con ngựa anh taxem giúp mình đã khiến anh thắng được một món tiền lớn.

Chỉ có điều anh thắng được bao nhiêu tiền, thì chỉ cóĐỗ Hiểu mới biết được.

Phong Lỗi và Cảnh Lượng sau khi trở về Bắc Kinh chỉ vềphòng làm việc một lần, sau đó nghỉ Tết mỗi người trở về quê của mình. TiểuBăng ôm con gấu Cảnh Lượng mua từ Hàn Quốc tặng cho nàng, có nhìn thế nào cũngthấy rất thú vị. Sao Cảnh Lượng lại có thể nghĩ ra việc mua gấu bông từ HànQuốc về làm quà chứ?

Chỉ có điều nàng không thể kiềm chế được việc cứ ômthứ đồ chơi mềm mại đó vào lòng, khẽ nở nụ cười. Bởi vì trong không khí mà nànghít thở, từ nay sẽ có mùi vị của cậu em trai.

Tiết mục cùng thu hình với Kỉ Tư Nam chính là phỏngvấn trước, sau đó cùng nhau biểu diễn tài nghệ gì đó. Tiểu Băng và Ena sau khithương lượng quyết định chọn bài hát mà Kỉ Tư Nam thích nhất, sau đó dùng pianothay thế cho ghi ta làm nhạc đệm. Kỉ Tư Nam ngồi một bên cúi đầu xuống khôngnói gì, hỏi ý kiến anh thì chỉ trả lời đúng một câu:

- Được.

Rõ ràng thời hạn kí hợp đồng của anh và Đô Luân đã gầnkề trước mắt, nhưng tâm trạng anh lại rất u ám, lúc thu hình phần lớn thời giananh đều ngồi ngây ra nhìn lên bầu trời, ánh mắt vô hồn, có cảm giác như muốnthoát khỏi cuộc sống hiện thực.

May mà mấy lần Tiểu Băng khéo léo chuyển hướng câu hỏicủa người dẫn chương trình, bằng không lúc này đạo diễn đã chửi bới om xòm phíasau cánh gà rồi.

Lúc bị hỏi đến vấn đề hôn nhân, Tiểu Băng chỉ ngượngngập cười nhẹ xem như câu trả lời. Sau đó Kỉ Tư Nam mới ngẩn ngơ hoàn hồn, trảlời một câu dứt khoát là chưa quyết định. Ena đứng bên dưới dậm chân tức anhách, hai người này hôm nay làm sao thế không biết, hoặc là không nói gì, khôngthì đã mở miệng là nói thật.

Nếu cứ tiếp tục thế này, vở kịch này thế nào cũng bịbại lộ cho mà xem.

- Vậy tại sao chị lại chấp nhận lời cầu hôn của anhấy?

Người dẫn chương trình mỉm cười, lại hỏi, những ngườidẫn chương trình lão luyện hiểu phải làm thế nào để hỏi được những thông tin cógiá trị, Tiểu Băng mím môi không trả lời, tất cả hội trường im phăng phắc,khoảng trống khiến toàn bộ nhân viên đứng phía sau cánh gà đều toát mồ hôi hột,sợ rằng sẽ lại bị đạo diễn quát tháo một trận tơi bời.

- Bởi vì… anh ấy đồng ý sẽ cho tôi hạnh phúc.

Tiểu Băng khẽ nháy mắt, trong mắt nàng lấp lánh tianhìn hạnh phúc, khi Kỉ Tư Nam quỳ một chân xuống hứa sẽ đem lại hạnh phúc chonàng, ngay đến trái tim nàng cũng tin đó là thật.

Không phải diễn xuất, không phải nói dối, mà là có mộtngười đàn ông rất thật lòng hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng, thời hạn là… cảcuộc đời.

- Tôi đợi lời hứa này… đã đợi rất lâu rồi…

Không che giấu nữa, những kí ức đau thương thời niênthiếu đã được phơi bày ra trước công chúng không hề xót lại. Tiểu Băng thủ thỉkể lại khoảng thời gian từng bị mẹ bỏ rơi, ngồi bên bãi biển đợi mẹ trở về,ngắm nhìn thủy triều lên xuống, mỗi ngày đều có cùng một kì vọng, thất vọng,sau đó là nỗi cô đơn chìm sâu nơi đáy tim.

Kỉ Tư Nam ngẩn ngơ nhìn nàng, giờ phút này trước mặtanh là một Trác Tiểu Băng trước giờ anh chưa từng nhìn thấy. Những nỗi đau đóchôn sâu tận đáy trái tim nàng, cắm rễ rồi sinh sôi nảy nở.

Nhưng nàng lại dùng nụ cười để che giấu tất cả, khôngđể người bên cạnh phát giác ra sự đau khổ và yếu đuối của nàng. Thì ra, rốt cụcanh không bao giờ có thể đi vào trái tim nàng… ánh mắt anh tối sầm lại.

Người dẫn chương trình lại hỏi gì đó anh cũng khôngcòn nhớ nổi nữa, không gian đột nhiên im bặt, chẳng nghe thấy bất cứ điều gìhết, sự thất thần này cứ kéo dài cho đến lúc anh nghe thấy những tiếng đàn réorắt của Tiểu Băng, ánh mắt đã lạc mất nơi nào giờ mới quay trở lại.

Đôi mắt đen láy của anh sáng lấp lánh, những ngón taycầm micro bất giác cong lên, gõ nhịp theo điệu nhạc.

Bài hát anh thích nhất, “Hạnh phúc hơn tôi” của TrầnHiểu Đông.

“Xin em hãy hạnh phúc hơn tôi, mới khônglàm lãng phí sự buông tay đau khổ, có đau đớn hơn cũng không than thở, yêukhông cần dùng lời xin lỗi để đền bù, ít nhất tôi có thể tác thành cho sự theođuổi của em.”

Trong kí ức, người tác giả hát bản nhạc này đã từng cómột mối tình khiến tất cả mọi người phải ngưỡng mộ. Nhưng giờ phút này, ngườianh yêu đã được gả cho người khác. Nàng ấy đang hạnh phúc bên chồng con, khiếnngười mọi phải ghen tị.

Đó chính là vì anh tác thành cho hạnh phúc của cô sao?

Kỉ Tư Nam nhìn Tiểu Băng đang say mê dạo phím đàn, cáikhoảnh khắc ngón tay nàng bay bổng, rõ ràng anh nghe thấy có sự bất lực và ưusầu trong đó. Trong trái tim nàng, cũng có một người nàng hy vọng sẽ được hạnhphúc hơn nàng sao?

Cái người đó, đáng để nàng rũ bỏ thù hận để bảo vệbằng cả trái tim, không tiếc tất cả để giúp người đó thực hiện tất cả ướcnguyện sao?

“Xin hãy nhớ em phải hạnh phúc hơn tôi,mới đáng để tôi tàn nhẫn với bản thân mình, tôi âm thầm đếm ngược, cuối cùngnhìn em cho rõ một lần nữa, thấy tôi trong mắt em thật mơ hồ…”


Anh hát từng câu từng câu một đầy chân thành, bàn tayđặt lên ngực, hát đến mức trái tim đau đớn không còn cứu vãn được. Có lẽ thậtsự sẽ có một ngày nào đó, bởi vì lừa dối và tổn thương, em sẽ không do dự bỏrơi tôi.

Tới lúc đó, xin em nhất định phải hạnh phúc hơn tôi.

Tiết mục vừa thu xong, Tiểu Băng lâp tức lao xuốngkhán đài đi tìm cái túi của nàng mà Ena đang giữ, trong điện thoại có đến mấytin nhắn mới, nàng tránh tất cả mọi người đứng trong góc mở ra xem.

Hướng Tình muốn nàng báo cho Kỉ Tư Nam biết địa điểmvà thời gian nghi thức kí kết hợp đồng vào tuần sau, Đỗ Hiểu thông báo cho nàngthời gian lần mở phiên tòa tiếp theo, còn có một số người bạn làm phóng viênngày trước nhờ vả Tiểu Băng để hẹn phỏng vấn với Kỉ Tư Nam.

Người mà nàng chờ đợi… không hề có một chút tin tứcnào.

Tiểu Băng lo lắng cau mày lại, tiện tay bấm một sốđiện thoại quen thuộc. Nhưng điện thoại kêu lên mấy hồi cũng không thấy ai nghemáy, tự động chuyển vào hộp thư thoại.

- Tuệ Tuệ, chiều mai là mở phiên tòa rồi! Cậu nghethấy lời nhắn thì trả lời mình ngay nhé!

Nàng hạ thật thấp giọng, vừa nói vừa nhìn ngó xungquanh, sợ rằng có ai đó sẽ nghe thấy. Kỉ Tư Nam vô tình liếc nàng một cái, sauđó cúi người xuống thầm thì với Ena, dường như có một bí mật nào đó không thểnói cho người khác biết.

Bầu trời mây đen vần vũ, mặt trời dần bị những đám mâyu ám che lấp, cả thành phố trong tức khắc bị bao trùm bởi một sự u tối mônglung.

Rất mơ hồ, khiến người ta không thể nào thấy rõ đượcbất cứ chân tướng sự thật nào.