Có Một Tình Yêu Không Thể Nào Quên

Quyển 4 - Chương 1: Tranh đoạt gia tài



Chiếc BMW màu đen phóng như bay trên con đường dẫn đếnbệnh viện, trời bắt đầu tối dần, bên ngoài cửa sổ vụt lóe lên những ánh đènneon đủ sắc màu, cảnh đêm của Hồng Kông đẹp đến lóa mắt.

Khuôn mặt Đường Chính Hằng không một chút cảm xúc, chỉtập trung mọi sự chú ý vào đoạn đường trước mặt. Người con gái với bộ váy xanhngồi bên cạnh lại hết sức lo lắng, hai tay cô nắm chặt, nhắm nghiền mắt tự lẩmbẩm một mình.

Đỗ Gia vốn đang dần hồi phục sao đột nhiên bệnh tìnhlại trở nên nguy kịch?

Đường Chính Hằng vừa nghĩ, vừa tăng tốc độ tới mứcnhanh nhất. Chiếc BMW hú còi cả đoạn đường, lao thẳng về hướng bệnh viện.

- Đỗ Gia, người nhất định sẽ không sao!

Thầm nhủ trong lòng hết lần này đến lần khác, bàn tayĐường Chính Hằng nắm chặt vô lăng, chặt tới nỗi những khớp ngón tay anh đaubuốt nhưng anh mặc kệ. Tuy anh chỉ là con nuôi của nhà họ Đỗ, nhưng Đỗ Hoa Thànhđối với anh mà nói chính là người thân duy nhất trên cõi đời này.

Từ nhỏ anh đã không có cha, mẹ anh vào năm anh mườituổi đã cắt tay tự sát tại nhà. Màu đỏ máu lênh láng bao phủ ngập đất trờikhiến anh trưởng thành chỉ trong một đêm. Ánh mắt anh cũng từ đó trở nên lạnhlùng không có chút hơi ấm.

Hồi đầu đến cô nhi viện, anh cố chấp tới mức khôngchịu nói chuyện với bất cứ ai, chỉ thu mình trong cái thế giới nhỏ hẹp và côđơn, một mình ăn cơm, đọc sách, đi ngủ, ngay đến thầy cô giáo cũng không biếtlàm thế nào với anh.

Cho đến hai năm sau, người đàn ông với nụ cười ấm ápĐỗ Hoa Thành đã đưa anh từ cô nhi viện về nhà nuôi.

Để khiến anh mở miệng nói trở lại, Đỗ Hoa Thành ở bêncạnh anh cả đêm, nói chuyện với anh không ngừng nghỉ, chỉ để kéo anh ra khỏithế giới của riêng mình.

Anh nhớ rõ như in từng giây từng phút ở nhà họ Đỗ, conngười xa lạ vốn không hề quen biết đó luôn đối xử với anh như con trai ruột.Thậm chí không để ý tới sự phản đối của Hội đồng quản trị, để cho anh nhậm chứcTổng Giám đốc điều hành, yên tâm giao cho anh toàn bộ công việc làm ăn của giatộc Hoa Cẩm.

Sự yêu thương và chăm sóc dành cho anh, Đường ChínhHằng chưa giây phút nào dám quên. Tất cả những gì anh có thể làm là dốc hết sứcgiúp Đỗ Hoa Thành quản lý tốt công ty, toàn tâm toàn ý giúp đỡ cho người thừakế của Đỗ Gia là Đỗ Hiểu.

- Anh cả yên tâm đi, chú sẽ không sao đâu.

Người con gái ngồi bên cạnh thấy Đường Chính Hằng cắnmôi không nói gì, nhưng những ngón tay nắm chặt tới mức đỏ ửng lên, cô liền nhẹnhàng đặt tay lên tay anh, dịu dàng an ủi.

Cô là Khưu Dương, con gái của người em gái sinh đôivới Đỗ phu nhân, mẹ mất sớm, cô cũng được Đỗ Hoa Thành đón về nhà họ Đỗ nuôidạy.

- Anh biết.

Đường Chính Hằng vừa trả lời vừa xoay mạnh vô lăng,bệnh viện đã ở ngay trước mặt, anh gấp gáp nhủ thầm trong lòng một câu khôngbiết bao nhiêu lần.

- Người sẽ không sao đâu! Người sẽ không sao đâu!

Đường Chính Hằng không quan tâm tới Khưu Dương ở bêncạnh, vừa dừng xe đã mở cửa lao ngay xuống, điên cuồng chạy vụt đi.

- Anh cả…

Khưu Dương đi giày cao gót nên chạy không được nhanh,chỉ có thể đứng tại chỗ dậm chân ấm ức, cô nâng vạt váy lên lếch thếch đuổitheo.

Trong bệnh viện tràn ngập thứ màu trắng khiến người tangạt thở.

Không có màu sắc, sẽ không có sinh mệnh.

Khúc hành lang ngắn lúc này trở nên dài hơn bao giờhết, Đường Chính Hằng nghe thấy tiếng bước chân của mình trên nền gạch lát đáhoa, từng tiếng nặng nề như đang dẫm lên chính trái tim mình vậy, măt anh dầntrở nên cay xè.

Lảo đảo lao vào phòng bệnh, Đường Chính Hằng còn chưakịp nhìn rõ mọi thứ, sự phòng bị vừa mới gây dựng lên trong lòng anh lập tức bịnhững tiếng than khóc ngập trời đập tan.

Anh đờ đẫn ngẩng đầu, cố gắng chớp mắt, anh muốn nhìnthật rõ cảnh tượng trước mặt. Anh hy vọng mắt mình hoa, anh hy vọng tất cảchẳng qua là sự tưởng tượng của bản thân.

Đỗ Hiểu ngồi thu mình trong góc tường, đeo một cặpkính râm to bự, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.

Đỗ phu nhân mình đầy trang sức đang rạp người trên đầugiường khóc lóc thảm thiết như muốn đứt hơi, quản gia chỉ đứng một bên lặng lẽcúi đầu.

Ánh mắt anh dừng lại nơi giường bệnh, một tấm vảitrắng lặng lẽ phủ lên đó, che kín hết cả người từ đầu tới chân.

Đường Chính Hằng giống như bị ai đó đạp mạnh cho mộtcú, anh đứng không vững nữa, loạng choạng rồi quỳ xuống.

Giờ Khưu Dương mới hớt hải chạy tới, mặt đỏ bừng lên,hơi thở gấp gáp, trông có vẻ như sắp đứt hơi.

Tại sao?

Khuôn mặt lạnh lùng của Đường Chính Hằng cuối cùngcũng có sự biến đổi, anh đứng thẳng lưng, cố gắng hồi tưởng lại nụ cười chấtchứa đầy tình yêu thương của người đàn ông đang nằm đó với tấm vải trắng phủlên người.

Tại sao đến cả cơ hội cuối cùng được nhìn thấy ngườicũng không thể cho con?

Tại sao không đợi con trở về, để con được tiễn ngườiđi nốt trên bước đường cuối cùng?

Tại sao… tại sao những người con yêu thương nhất lạikhông thể níu giữ được ai?

Đường Chính Hằng khẽ chớp mắt, một giọt nước mắt lặnglẽ rơi xuống.

Trên mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nhưngtrong mắt anh rõ ràng long lanh ngấn lệ.

Tiếng khóc thảm thiết của Đỗ phu nhân vang vọng hồilâu trong căn phòng, hòa vào tiếng khóc rấm rứt của Khưu Dương, tiếng khóckhiến con người ta xé ruột xé gan.

Tấm rèm cửa màu trắng treo trên cửa sổ phòng bệnh bịgió thổi bay phấp phới, trắng đến nhức mắt. Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tốiđen, đèn đường từng chiếc từng chiếc được thắp sáng, thời gian dường như đãvĩnh viễn dừng lại ở giây phút đó.

Đỗ phu nhân rạp người khóc lóc trên đầu giường, ĐỗHiểu đeo cặp kính râm đờ đẫn nhìn lên trần nhà, Đường Chính Hằng quỳ bất độngdười nền gạch, Khưu Dương không ngừng phát ra những tiếng khóc rấm rứt.

Tất cả mọi người, tất cả mọi việc, bắt đầu từ ngày ChủTịch Đỗ Hoa Thành qua đời đều có sự biến đổi đến quay cuồng trời đất.

Sự qua đời đột ngột của Đỗ Hoa Thành – Chủ tịch Tậpđoàn Hoa Cẩm – đã làm chấn động cả giới thương nghiệp của Hồng Kông, và việcphân chia tài sản trị giá sáu tỉ sau khi ông qua đời càng trở thành tiêu điểmchú ý của các giới.

Từ đầu tới cuối, chỉ có một mình Đường Chính Hằng hoàntoàn không hứng thú với tài sản 6 tỉ mà Đỗ Hoa Thành để lại.

Anh chỉ không ngừng bận rộn, dồn tất cả sức lực vàoviệc chuẩn bị hậu sự cho Đỗ Hoa Thành, tang lễ, phần mộ, vòng hoa… đích thânhỏi han từng thứ một, cố gắng làm đến mức tốt nhất.

Ân tình đối với Đỗ Hoa Thành, anh không cách nào đềnđáp, chỉ có thể dốc hết sức lực để đưa ông đi nốt đoạn đường một cách tốt nhất.

Sắp đặt xong xuôi mọi chi tiết của tang lễ, đã là buổitối của hai ngày hôm sau, Đường Chính Hằng liên tiếp hai ngày hai đêm khôngchợp mắt, cả người anh sớm đã mất đi bộ dạng khôi ngô tuấn tú trước đây.

Anh lặng lẽ đeo kính râm vào nhằm che đi đôi mắt đã đỏhoe của mình.

Vừa về đến nhà họ Đỗ, người mở cửa là quản gia, ĐườngChính Hằng lặng lẽ gật đầu với ông, nhưng vừa mới bước chân vào nhà đã nhìnthấy phòng khách chật cứng người, anh bất giác đứng ngây người không hiểu cóviệc gì đang diễn ra.

Ngoài Đỗ phu nhân, Đỗ Hiểu và Khưu Dương, những ngườicó mặt ở đó là vài cổ đông lớn của Hoa Cẩm cuối cùng là luật sư riêng của HoaCẩm – Hà Đào – đứng một bên, bận một bộ comple phẳng phiu, trong tay cầm mộttúi văn kiện rất quy củ.

- Ôi trời, rốt cuộc cậu ta cũng về, giờ chúng ta cóthể bắt đầu được rồi!

Đỗ phu nhân vẫn như trước, mình đầy trang sức đá quý,chỉ khác là đã thay một chiếc áo khoác màu nhạt, bà chỉ vào mặt Đường ChínhHằng với vẻ mất hết kiên nhẫn.

Đỗ Hiểu vẫn đeo kính râm, cả người lún sâu vào ghếsofa.

- Đường tiên sinh đã tới rồi, vậy tôi có thể tuân theonguyện vọng của Đỗ tiên sinh khi còn sống, tuyên bố di chúc của ông.

Hà Đào cẩn thận rút một tập giấy tờ từ trong túi côngvăn mở ra, sau đó hắng giọng nói.

Đường Chính Hằng gỡ cặp kính râm xuống, anh có chútkhông hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nên bước vào phòng khách, đứng lặng lẽ mộtgóc chăm chú lắng nghe. Nhưng không hề để ý tới ánh mắt Đỗ Hiểu đang ném vềphía anh sắc nhọn giống như một lưỡi dao.

- Toàn bộ tài sản tiên sinh Đỗ Hoa Thành để lại saukhi qua đời, đó là cổ phần của tập đoàn Hoa Cẩm chiếm 53%, tại vịnh ThanhThủy, Bán Sơn, Tsim Sha Tsui tổng cộng là tám miếng bất động sản, số tiền cótrong ngân hàng là 3500 vạn đô la Hồng Kông, ngoài ra còn có cổ phiếu và quỹ,v.v…

Hà Đào nói tới đây dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìnĐường Chính Hằng, trong mắt ông hiện lên muôn vàn biến hóa.

- Tiên sinh Đỗ Hoa Thành lúc còn sống đã lập di chúc,sau khi ông qua đời, bốn miếng bất động sản ở vịnh Thanh Thủy dưới tên ông và1500 vạn tiền mặt sẽ thuộc về phu nhân là bà Tôn Nhã Tú, ngoài ra tiểu thư KhưuDương được nhận hai miếng bất động sản ở Bán Sơn và 500 vạn tiền mặt, hai miếngbất động sản ở Tsim Sha Tsui, 1500 vạn số tiền trong ngân hàng và toàn bộ cổ phiếucũng như quỹ đứng tên tiên sinh Đỗ Hoa Thành, tất cả đều thuộc về tiên sinh ĐỗHiểu…”

- Vậy cổ phần của Hoa Cẩm thì sao? Ông cũng phải nóiđi chứ! Cha tôi rốt cuộc đã giao công ty cho ai rồi?

Câu nói của Hà Đào bị Đỗ Hiểu cắt ngang đột ngột, cậutừ từ đứng lên, hai tay đút vào túi quần, đi từng bước chậm rãi hướng về phíaHà Đào.

Đường Chính Hằng đối diện với ánh mắt khinh miệt củaĐỗ Hiểu không hề để tâm, cũng chẳng có chút hứng thú nào với sự phân chia tàisản , chỉ lặng lẽ tìm một góc rồi ngồi xuống.

Trong nhà họ Đỗ, anh là người không có tư cách lêntiếng nhất, bởi vì ngoài Đỗ Hoa Thành và Khưu Dương ra, tất cả mọi người đềucoi anh là người ngoài.

- Thiếu gia đừng nóng vội, tôi vẫn chưa đọc xong.

Hà Đào hiển nhiên là không vừa lòng với việc bị Đỗ Hiểucắt ngang, môi ông hơi mấp máy, nhưng rồi cuối cùng vẫn nhịn không nói ra.

- Mau nói!

Đỗ Hiểu chỉ nói ngắn gọn hai chữ, nhếch môi đầy kiêungạo.

- Di chúc của tiên sinh Đỗ Hoa Thành, cổ phần của tậpđoàn Hoa Cẩm mà ông có được chia làm hai phần, một phần là 10%, thuộc về tiênsinh Đỗ Hiểu, 43% cổ phần còn lại sẽ thuộc về tiên sinh Đường Chính Hằng…

- Cái gì!

- Cái gì!

Hà Đào vừa nói ra ba tiếng Đường Chính Hằng, Đỗ Hiểuvà Đỗ phu nhân không hẹn mà cùng hét lên một tiếng. Đỗ phu nhân ngạc nhiên tớimức gần như sắp nhảy khỏi sofa, Đỗ Hiểu mắt trợn tròn, xông tới túm lấy cổ áocủa Hà Đào, hét ầm ĩ:

- Ông vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa tôi nghe!

- Tôi nói, trong di chúc của Đỗ tiên sinh có nói, giao43% cổ phần đứng tên ông của Hoa Cẩm cho tiên sinh Đường Chính Hằng.

Hà Đào gắng gượng đẩy Đỗ Hiểu ra, chỉnh đốn lại trangphục của mình, lúc đó mới lặp lại lần nữa.

Đường Chính Hằng ngẩng phắt đầu lên, sao có thể… ĐỗGia sao có thể để lại hơn một nửa cổ phần đứng tên ông của Hoa Cẩm cho chínhanh chứ không phải Đỗ Hiểu? Tại sao có thể như thế được?

Anh từ từ đứng dậy. Anh thấy Đỗ phu nhân tức giận chỉthẳng vào anh rồi hét lên với Hà Đào:

- Sao có thể thế được, nó là người ngoài! Lão gia saocó thể giao tài sản của nhà họ Đỗ cho một người ngoài được?

Đường Chính Hằng khẽ nhếch mép, quả nhiên, trong mắtbọn họ, anh mãi mãi không bao giờ có thể trở thành người nhà họ Đỗ.

- Nhất định là có nhầm lẫn, nhất định là ông đã nhầmlẫn rồi!

Đỗ phu nhân vừa khóc vừa la hét xông tới, giật phắt tờdi chúc khỏi tay Hà Đào, chỉ nhìn thoáng qua liền gào lên một cách điên cuồng:

- Ha ha, lão gia nhất định bị điên rồi, bị điên rồi!Tài sản của nhà họ Đỗ không để cho con trai mà lại đi cho một người ngoài!

- Đỗ phu nhân xin bà hãy bình tĩnh một chút, Đỗ Gialàm vậy là có lý do, tiên sinh Đường Chính Hằng cũng không phải người ngoài…

Hà Đào cố gắng để khiến giọng nói của mình nghe có vẻthật bình tĩnh, vừa nói vừa lấy ra một tập tài liệu khác trong túi công văn,chuyển tới trước mặt Đỗ phu nhân

- Đây là tờ minh chứng công khai mà Đỗ Gia để lại, lúccòn sống ông đã dặn dò tôi, lúc tuyên bố di chúc mới được công bố bản minhchứng này. Trong bản minh chứng này, Đỗ Gia chứng thực rằng tiên sinh ĐườngChính Hằng… thực ra là con trai ruột của ông!

- Ông nói dối!

Đỗ Hiểu không biết từ đâu xông tới, thò tay giật tậptài liệu về phía mình, sau đó rẹt rẹt hai phát đã xé tan mảnh giấy.

Đường Chính Hằng từ từ đứng dậy, bước từng bước chậmrãi về phía Hà Đào.

Bản thân anh… lại chính là con trai ruột của Đỗ Gia!?Người cha nuôi đưa anh về từ cô nhi viện, đối với anh một lòng một dạ, lạichính là… cha ruột của anh? Đã nhiều năm như vậy rồi, anh chưa bao giờ dámtưởng tượng cha anh rốt cuộc là một người như thế nào, bởi vì chỉ cần nhắc đếncha, là anh sẽ nhớ đến màu đỏ máu ngập trời vào cái này mẹ anh tự sát, tàn khốcvà lạnh lẽo.

Anh không biết tại sao cha lại bỏ rơi mẹ và anh, trongkí ức thời thơ ấu, những đứa trẻ khác đều có cha ở cạnh bên, hờn giận làm nũng,còn bên cạnh anh, chỉ có người mẹ lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, suốt ngày uuất đau buồn.

Thậm chí, trong lòng anh, anh không hề có một chút cămhận nào đối với cha, bởi đối với anh mà nói, đó chẳng qua là một danh từ xa lạtới mức không còn xa lạ hơn được nữa, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Còn bây giờ, Hà Đào lại nói rằng anh là con trai ruộtcủa cha nuôi anh?

Anh phải dùng tâm trạng như thế nào, cảm xúc như thếnào để đối diện với người cha đã nuôi nấng anh suốt mười mấy năm dưới thân phậnmột người cha nuôi đây?

- Đường tiên sinh, có một bức thư… của Đỗ Gia lúc sinhthời nhờ tôi chuyển cho anh.

Hà Đào nhìn một lượt đám đông đang trợn mắt ngạc nhiêntại hiện trường, bước lên trước một bước, đưa cho Đường Chính Hằng một phongthư.

- Cha

Đối với Đường Chính Hằng mà nói, vẫn luôn là một từhoàn toàn xa lạ. Khoảnh khắc hai tay run rẩy đón lấy bức thư, trên khuôn mặtlúc nào cũng lạnh lùng không chút cảm xúc cuối cùng cũng có một chút xao độngbi thương, ánh mắt anh cũng dần trở nên mờ đi.

- Không thể nào! Không thể nào! Cái kẻ người ngoài nàysao có thể là con trai ruột của lão gia được? Nhất định lão gia đã bị nó lừarồi! Mọi người không được tin nó! Không được tin nó!

Đỗ phu nhân vẫn tiếp tục vừa khóc vừa la hét làm náoloạn không ngừng, sớm đã có người giúp việc và quản gia đi lên giữ bà lạikhuyên nhủ dỗ dành.

Đỗ Hiểu thì ngược lại, đã trở nên bình tĩnh, thoánghiện một nụ cười khẩy trên khóe môi.

Trong ánh mắt hận thù ngùn ngụt của Đỗ phu nhân và ĐỗHiểu, Đường Chính Hằng nhẹ nhàng bóc lá thư, tiếng giấy kêu sột soạt, âm thanhbé nhỏ ấy có chút khiến người nghe đau tai.

Trên giấy là những nét chữ không còn quen thuộc hơnđược nữa, nhưng giờ phút này trông chúng lại trở nên xa lạ khác thường.

Tuy rất ghét cái cảm giác khi khóc, nhưng Đường ChínhHằng vẫn khóc, lần này, cuối cùng anh cũng không còn nuốt ngược vào trong nhữnggiọt nước mắt nữa. Đỗ Hiểu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Đường Chính Hằng quaylưng về phía mọi người. Trên mặt anh… rõ ràng đang rơi những giọt nước mắtkhông biết là buồn đau hay bàng hoàng.

Trong thư Đỗ Gia nói rõ với anh nguyên nhân ông đã bỏmẹ con anh đi năm đó, để bù đắp lại lỗi lầm, ông đã tốn đúng mười năm mới tìmthấy đứa con trai đã mất tích nhiều năm của mình ở cô nhi viện. Nhưng khi đó,ông đã là chồng, là cha của người khác mất rồi.

Có rất nhiều việc, thực sự vốn không có sự lựa chọn.

Đường Chính Hằng đưa tay lên quệt nước mắt, trongkhoảnh khắc đôi mắt khẽ chớp, anh đã hiểu rõ một sự thật. Có trong tay 43% cổphần của tập đoàn Hoa Cẩm, có nghĩa là anh sẽ trở thành cổ đông lớn nhất trongHội đồng Quản trị của Hoa Cẩm, cha ruột của anh… đã giao vào tay anh cả tậpđoàn Hoa Cẩm rồi.

Chắc chắn là ông hy vọng anh có thể giải quyết thậttốt mọi việc của nhà họ Đỗ.

Ngẩng đầu lên, từ từ xoay người lại, ánh mắt của ĐườngChính Hằng lướt qua người đang tiến về phía anh là Đỗ Hiểu, nhìn thẳng vào HàĐào rồi cất tiếng nói.

- Luật sư Hà, cần bao nhiêu thời gian để làm thủ tục?

Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến tất cả mọi ngườiđều kinh động. Đỗ Hiểu mắt tóe lửa, bước tới trước mặt Đường Chính Hằng, hấthàm lên nhìn thẳng vào mắt anh, nhếch môi:

- Anh có tư cách gì nhận lấy cổ phần của Hoa Cẩm? Nóianh là con trai riêng ở bên ngoài của cha tôi? Anh có chứng cứ chứng minh rằnganh danh chính ngôn thuận là người của nhà họ Đỗ không?

- Di chúc mà Đỗ Gia để lại.

Đường Chính Hằng thờ ơ trả lời.

- Đường Chính Hằng!

Đường Chính Hằng dường như không hề quan tâm tới sựkhiêu khích của Đỗ Hiểu, mà đi thẳng lướt qua người cậu. Đỗ Hiểu mím môi, túmlấy cổ áo Đường Chính Hằng, đột nhiên giơ nắm đấm lên, khua một vòng trongkhông trung rồi nhằm thẳng vào Đường Chính Hằng giáng xuống!

- Á!

Đỗ phu nhân và Khưu Dương không hẹn mà cùng thét lênmột tiếng thất thanh, ngay lúc đó thì nhìn thấy Đường Chính Hằng giơ tay lên,nhanh chóng tóm lấy nắm đấm đang lao tới từ Đỗ Hiểu.

- Tôi không muốn ra tay đâu đấy.

Anh lạnh lùng nhìn cậu thiếu niên đang phẫn nộ trướcmặt, người em trai cùng cha khác mẹ.

- Tôi sẽ không để anh lấy đi một xu từ nhà họ Đỗ đâu!Họ Đường kia, anh vĩnh viễn không thể trở thành người nhà họ Đỗ được!

Đỗ Hiểu tức giận rút nắm đấm lại, xoay người bước đếnbên mẹ, một bàn tay nắm chặt lấy tay bà, bàn tay còn lại giơ lên chỉ thẳng vàoĐường Chính Hằng, nhếch môi lên, ngón tay khua một đường trong không khí rồichỉ thẳng ra cửa, hét lớn:

- Bây giờ anh cút ngay đi! Chúng tôi không muốn nhìnthấy anh nữa!

Đường Chính Hằng đứng im tại chỗ lặng nhìn Đỗ Hiểu,sau đó quay người sải bước đi về phía cửa.

Nhà họ Đỗ, vốn đã không phải là nơi anh nên sống.

Lúc bước đến cửa, Đường Chính Hằng nghe thấy giọng nóiđầy khinh miệt và sang sảng của Đỗ Hiểu vang trong phòng khách, trái tim anhkhẽ run rẩy, bàn tay nắm tay nắm cửa hơi ngần ngại giây lát, rồi sau đó đẩymạnh cánh cửa lớn.

- Muốn có tài sản, chúng ta hãy gặp nhau ở tòa án!

Chủ tịch Đỗ Hoa Thành của Tập đoàn Hoa Cẩm mất mới 72tiếng đồng hồ, giới báo chí Hong Kong đã lại tiếp tục tung ra scandal về người connuôi Đường Chính Hằng chính là con riêng của Đỗ Hoa Thành. Người con trai vốntưởng độc nhất của nhà họ Đỗ là Đỗ Hiểu, đã chính thức lên tiếng nhằm tranhđoạt lại 43% cổ phần đứng tên Đỗ Hoa Thành của tập đoàn Hoa Cẩm, đồng thời tốcáo Đường Chính Hằng giả mạo lên tòa án tối cao Cửu Long của Hồng Kông.

Sự tranh giành tài sản khốc liệt chẳng mấy chốc lan ratrong giới thương nhân, và cũng đã đến thời điểm tổ chức tang lễ cho Đỗ HoaThành.

So với lúc trước nhìn thấy ở Hội nghị cấp cao của HoaCẩm, Đường Chính Hằng có vẻ gầy đi không ít, má cũng hóp lại nhiều. Anh khônghề che đậy đeo lên cặp kính râm to bản, gần như che mất một nửa khuôn mặt, trênmôi anh đã không còn nụ cười cao ngạo ngang tàng nữa, bộ comple đen không thắtcravat, trông anh có phần suy sụp.

Tiểu Băng vì trọng lễ nghĩa nên đã thay mặt “Star” đếnviếng thăm, dù sao cũng là một tay Đỗ Hoa Thành tác hợp mối hợp tác này. Còn KỉTư Nam thì nhận được tin nhắn của Lâm Phi, hy vọng anh có thể thay cô cúi lạytrước linh hồn Đỗ Gia.

Hai người mỗi người có một tâm trạng riêng, nhưng lạiđến cùng nhau. Kỉ Tư Nam mặc một chiếc sơ mi đen, trước khi xuống xe vẫn khôngquên nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh lại mái tóc, khiến Tiểu Băng nhìn sang cảmthấy có chút bất lực.

Người đàn ông bên cạnh nàng, có khuôn mặt đẹp traituấn tú tới mức nàng cũng phải ghen tị, nhưng không giờ phút nào anh quên việcduy trì hình tượng đẹp đẽ hoàn hảo của mình. Điều đó khiến nàng không khỏi cóchút tò mò, không hiểu sau khi trút bỏ vẻ ngụy trang hoa lệ này anh sẽ là conngười như thế nào?

Hai người khoác tay nhau bước vào phòng khách, cúi lạytheo nghi lễ trước linh cữu người đã khuất, sau đó đến trước người nhà trả lễ.

Ngẩng đầu lên, đột nhiên Tiểu Băng bắt gặp ánh mắtlạnh lùng của Đỗ Hiểu, cậu đang nhếch môi cười với nàng. Trong nụ cười đó, rõràng có ẩn ý nào khác.

Còn chưa kịp nghĩ kĩ thì đã nghe thấy tiếng hét chóitai của Đỗ phu nhân lúc nãy vẫn còn lặng im ngồi khóc thút thít:

- Anh đến đây làm gì? Mau cút đi cho ta!

Tiểu Băng nhanh chóng quay đầu nhìn lại, trong tầm mắtnàng chính là người đang bị đồn đại là con riêng của Đỗ Hoa Thành, nhân vậtchính trong cuộc tranh đoạt tài sản nhà họ Đỗ đầy sóng gió – Đường Chính Hằng!

Anh vừa bước vào, cả phòng khách lập tức trở nên imphăng phắc, không khí dường như bị đóng thành băng, âm ỉ tỏa hơi lạnh ra xungquanh.

Đối mặt với tiếng chửi của Đỗ phu nhân, Đường ChínhHằng không hề quan tâm mà tiến thẳng đến chỗ đặt linh cữu của Đỗ Gia. Mỗi bướcđi, trái tim anh đều đau như đang rỉ máu. Tại sao cha để lại cho anh… lại làmột căn nhà không có chút hơi ấm nào như thế này. Hay là… anh vốn không hề cóngôi nhà nào cả.

- Anh không có tư cách đến viếng cha tôi! Anh ngheđây, họ Đường kia, ông ấy là cha tôi! Là cha của tôi! Anh họ Đường, cả đời nàycũng chỉ có thể mang họ Đường! Không bao giờ có thể mang họ Đỗ được!

Đỗ Hiểu xông tới trước mặt Đường Chính Hằng, một taytúm lấy cổ áo anh, mắt long lên sòng sọc. Ngược lại trong mắt Đường Chính Hằng,không hề nhìn thấy bất cứ sự biến đổi cảm xúc nào, chỉ giống như một hồ nướctĩnh lặng, mây mù giăng kín ngày cuối năm.

- Bỏ tay ra!

Anh nói chậm rãi, nhả từng từ một, vẫn bằng một giọnglạnh lùng như trước. Đỗ Hiểu nghiến răng buông tay ra, phủi phủi tay áo, sau đóchỉ tay ra cửa hét lớn:

- Anh cút ngay đi cho tôi!

- Làm lễ xong tôi sẽ đi.

Đường Chính Hằng căn bản không thèm để ý đến Đỗ Hiểu,đi lướt qua người cậu đến thẳng linh cữu. Nụ cười của Đỗ Hoa Thành trong tấmảnh vô cùng hiền từ, đôi mắt đó đang nhìn anh, nơi khóe mắt có thoáng chút nếpnhăn, có cảm giác chất chứa trong đôi mắt ấy là sự quan tâm vô bờ bến.

Cúi đầu xuống, gập lưng thật thấp, tất cả mọi kí ứcđều ngưng đọng, chìm sâu vào năm tháng, từ giờ sẽ hoàn toàn biến mất không dấuvết.

Những người khác đều không lên tiếng, đến cả nhữngngười đang thầm thì cũng im bặt rồi nhìn Đường Chính Hằng đờ đẫn cúi lạy trướclinh cữu của Đỗ Hoa Thành, dường như trong phút giây đó họ đánh mất khả năngngôn ngữ của chính mình.

… Một lạy.

Mái tóc trước trán Đường Chính Hằng rủ xuống, che lấpmọi biến đổi cảm xúc trong mắt anh. Tất cả mọi hỷ nộ ái ố, từ đây đều sẽ bị cheđậy lại.

- Cha!

Anh thầm hét lên trong lòng, đây là lần đầu tiên trongđời anh gọi một người đàn ông như vậy, và sợ rằng, đây cũng sẽ là lần cuốicùng.

… Hai lạy.

Tiểu Băng đứng bên cạnh cắn chặt môi, hình bóng ĐườngChính Hằng trong bộ trang phục màu đen giờ đây trông vô cùng quạnh quẽ và côđơn. Sự cô đơn đến xé lòng của ảnh khiến trái tim nàng nhói đau, đôi mắt nàngkhông biết từ lúc nào đã dâng tràn dòng lệ.

… Ba lạy.

Kỉ Tư Nam khẽ khàng quay đầu lại, người con gái bêncạnh anh đang đỏ hoe đôi mắt. Nhìn theo ánh mắt của nàng, anh nhìn thấy ĐườngChính Hằng đang lặng lẽ bỏ đi.

Nàng và anh ta… Cụp mắt xuống, Kỉ Tư Nam khẽ thở dài,trong lòng anh đột nhiên dâng lên một nỗi buồn khó có thể kìm chế được.

Trong một khoảnh khắc, đột ngột vang lên bên tai anhcâu nói của Lâm Phi, không có cái khí thế bức ép người khác, trong câu nói đócủa cô chỉ có sự mất mát buồn đau.

- Nam, tuyệt đối đừng baogiờ dễ dàng đem lòng yêu một người.

Bởi vì người yêu trước, sẽ là kẻ thua cuộc cả cuộc đờinày…