Có Một Không Hai

Chương 3



Năm tôi mười một tuổi, tôi rời khỏi nơi miền núi nhỏ bé ở tây bộ Trung Quốc, cùng Cố Diễn Chi đến thành phố T. Yến Yến thỉnh thoảng vẫn viết thư liên lạc với tôi, nhưng vẫn có lúc bận rộn mà quên đi mất. Nhưng hàng năm vào thời điểm cuối xuân, tôi nhất định sẽ trở về quê một chuyện để tảo mộ cha.

Tôi vẫn luôn tin rằng, cho dù cha đã ra đi, nhưng vẫn luôn nhớ đến tôi.

Khi còn sống ông từng cam đoan với tôi, bất kể ông ấy đang ở đâu, chỉ cần tôi nhớ ông, ông ấy chắc chắn sẽ chạy đến bên tôi. Từ khi ông rời xa tôi năm tháng ngày càng dài, rất nhiểu thứ trong trí nhớ cũng đã bị thời gian xóa mờ, nhưng những lời ông nói với tôi vào mùa xuân năm tôi bốn tuổi ấy, bao gồm cả giọng nói, dáng điệu và cả lời nói của ông, tôi vẫn nhớ rõ ràng.

Cha khiến người ta luôn có một loại ảo giác, dường như ông vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ấm áp mà che chở như trước. Bất kể là khi còn sống, hay sau khi ra đi. Sau khi tôi trở thành một cô nhi, lại vẫn có thể không lo nghĩ gì đến ăn mặc, tôi luôn hiểu là do cái gì. Ngay cả khi tôi rời núi, dddlqydon bắt đầu một cuộc sống mới, cũng là nhờ có cha che chở.

Tôi chưa từng thử thăm dò qua, những thứ trong cuộc sống mà cha đã dạy trước kia. Tôi đã từng không muốn nói đến, cũng không thử thăm dò. Từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ, ông vẫn còn nghèo khó và luôn bận rộn. Bận rộn chữa bệnh cho mọi người, bận rộn dạy học. Nhiều năm tôi nhìn ông hướng dẫn thôn dân hái thảo dược, tự tôi cũng dần dần trở thành nửa thầy thuốc. Ông còn không ngừng khích lệ mọi người rời núi, thời điểm lễ tết, ông còn đến từng nhà viết câu đối xuân. Thời điểm đó, nhiều người ở trấn trên còn mời ông làm trưởng trấn. Mặc dù trưởng trấn có thể lần lượt làm nhà, nhưng Đỗ Tư Thành ông chỉ có độc nhất một căn nhà. Nhưng đồng thời ông cũng chưa bao giờ xem nhẹ tôi và mẹ. Tôi lớn lên, học tập, chơi đùa, mẹ nấu cơm, giặt quần áo, cắt cỏ cho động vật ăn, cha chưa bao giờ đứng ngoài nhìn, mà luôn vui vẻ giúp đỡ. Dường như ông không để ý đến chính bản thân mình.

Nhưng trong miệng Cố Diễn Chi đêm đó, cha quả thực như một người khác: “Cha em, Đỗ Tư Thành, có thể tính là trưởng bối của tôi. Tên của tôi cũng là do ông đặt cho. Trước kia ông sống ở thành phố T, có một người anh trai ruột thịt, chính là dượng tôi. Ông ấy là người rất bộc trực, sống khác biệt so với những người khác, thời điểm ông hai mươi mấy tuổi vô cùng xuất sắc.....”

Tôi cắt đứt lời anh: “Cái gì gọi là sống khác biệt so với người khác, vô cùng xuất sắc?”

Cố Diễn Chi lại nói: “Chính là so với mọi người sống khác biệt hơn, cuộc sống nhiều vẻ nhiều màu sắc hơn.”

“…..”

Nét mặt khi đó của tôi có thể rất rõ ràng lộ ra vẻ không hiểu ý, vậy mà Cố Diễn Chi cũng không muốn tiếp tục giải thích, anh nói tiếp: “Sau này cha em bởi vì một chuyện, có hiềm khích với anh trai. Sau khi cha của cha em, chính là ông nội em qua đời, cha em liền rời khỏi thành phố T, từ đó không trở về nữa. Sau lại có người nói từng thấy ông ở trong chùa, thời điểm mọi người tìm tới, sư trụ trì trong chùa nói ông đã rời đi. Nguyên nhân ông rời đi khiến mọi người giật mình. Bởi vì cha em sau khi xuất gia đã hoàn tục. Xuất gia đã là việc ngoài dự đoán của mọi người, mà nguyên nhân hoàn tục còn kỳ quái hơn, cha em nói, xuống tóc đi tu chỉ có thể siêu độ mình, cứu rỗi người khác mới là chuyện lớn. Từ đó không còn ai nghe thấy tin tức gì của ông ấy nữa. Cho tới hôm nay tôi mới nghe thấy tung tích của ông ấy ở nơi này.”

Tôi ngẩng mặt sững sờ nhìn anh một hồi lâu, cảm giác không thể tin được. Giống như một cái hộp cổ đầy bụi đột nhiên bị mở ra, bên trong từ từ bay ra đám mây giả tưởng khác thường. Người thao túng đám mây ở cạnh tôi nói tiếp: “Cha em có phải rất thích vẽ tranh không? Hơn nữa rất thích vẽ tranh sơn thủy và tiểu miêu. Trước kia ông có bút pháp rất tốt, khi còn bé còn dạy tôi nữa. Hơn nữa thời điểm ông còn ở thành phố T, một chiêu này dùng để lấy lòng con gái rất tốt. Các cô gái ở thành phố T đều hy vọng có thể hẹn hò với ông, lúc đó còn có người đồn đãi nếu ai được cha em tự tay vẽ tặng năm bức tranh, có ý nghĩa cha em muốn cùng người đó kết hôn. Đáng tiếc cha em, mãi cho đến khi ông rời đi, cũng không có lấy một cô gái nào lấy được bức họa của ông.”

Rốt cục tôi cũng dần dần hiểu ra câu “sống khác biệt hơn so với người khác, suộc sống nhiều màu sắc hơn” là ý gì, lập tức quắc mắt nhìn trừng trừng: “Rõ ràng anh đang gạt người! Cha tôi làm sao có thể phong lưu như vậy!”

Trên môi Cố Diễn Chi nở một nụ cười: “Thật là một cô nhóc thông mình, nhanh như vậy đã hiểu rồi sao?”

“Anh không cần cố lảng sang chuyện khác!”

“Vậy trước kia cha em có thích vẽ không?”

“Không thích!”

Cố Diễn Chi nhìn về phía màn đêm đen thui trống rỗng mờ mịt trước mắt, thản nhiên nói: “Trẻ con nói láo ban đêm ra ngoài sẽ bị sói ăn thịt đấy.”

Tôi nói: “.....”

Quả thực vùng núi này có sói, còn có cả gấu chó nữa. Thầm thẩm nhà bên cạnh nhà tôi năm ngoái lên núi chăn thả, còn nhặt được cả sừng hươu sao. Mặc dù phụ cận thôn trại chưa chắc đã có, nhưng nói không sợ là nói dối, trên thực tế tôi không những sợ, thậm chí là vô cùng sợ, giọng nói cũng trở nên lắp bắp, thật lâu sau mới cố tự trấn định: “Thích, thích thật thì làm sao? Có lúc ông không đi đâu, quả thực thích ở nhà vẽ vài bức tranh, vậy, vậy thì sao? Vậy cũng không thể nói cha tôi là người như vậy!”

Cố Diễn Chi cười khẽ một tiếng. Tiếng cười của anh rất êm tai, ăn nhịp với tiếng gió xào xạc trong đêm, đột nhiên tôi cảm thấy không hề sợ hãi nữa. Tiếp theo anh lại gần tôi thêm một chút, cánh tay cách áo khoác, ôm chặt bả vai tôi.

Tôi nhìn anh chằm chằm: “Anh định làm gì?”

Anh lạnh nhạt nói: “Tôi cảm thấy hình như có đứa trẻ đang rất sợ hãi. Mới vừa rồi giọng nói nghe như sắp khóc vậy.”

“…..”

Tôi lại muốn thẹn quá hóa giận, anh theo bả vai tôi, vuốt tóc tôi, cười nói: “Đúng rồi, em còn bức vẽ nào của cha không? Có thể suy tính cất giấu hoặc bán đi. Bức vẽ của cha em rất có giá.” Anh suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, “Em rất thích chocolate đúng không? Theo như giá thị trường bây giờ, một bức vẽ của cha em có thể giúp em ăn chocolate nhiều năm đấy.”

Tôi nhìn anh, nói: “…..”

“Thế nào?”

“Nhưng, nhưng mà.” Tôi gần như chực khóc, “Trước kia cha từng nói những thứ kia đều là vẽ chơi thôi. Sau đó thời điểm mỗi lần mẹ nói cần giấy đốt, ông liền thuận tay rút hết ra cha mẹ, cho nên, cho nên bây giờ không còn bức nào cả…”

“…..”

Cố Diễn Chi ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, không có cũng không sao. Cha em làm như vậy, hẳn là có đạo lý của ông. Chúng ta trở lại vấn đề vừa rồi. Nếu lúc này em rời đi, sẽ có nhiều ưu điểm. Rốt cục ngày mai em có muốn cùng tôi rời đi không? Lúc ăn cơm tối tôi đã thương lượng với trưởng trấn, nếu như em đồng ý đi, ông ấy sẽ không có ý kiến gì.”

Thời điểm anh nói những lời này, vẫn luôn nhìn vào mắt tôi. Giọng nói vẫn luôn bình tĩnh, mang theo một chút dịu dàng.

Tôi cũng không nhớ lúc ấy vì nguyên do gì mà đồng ý với Cố Diễn Chi anh. Dù sao khi đó đối với tôi mà nói, chuyện như vậy, rõ ràng là một chuyện quan trọng. Mặc dù trong núi rất nghèo khổ, dù sao vẫn thân thiết hơn. Nếu đi ra bên ngoài, tôi không quen biết ai. Chỉ là tôi nghe một người nói chuyện ngày xưa, đến cuối cùng lại hỏi tôi, rốt cục có muốn cùng anh rời khỏi núi không.

Nhưng dũng khí và suy nghĩ của một đứa trẻ đều hết sức không thể tưởng tượng được. Cố Diễn Chi dùng thái độ bề trên thương lượng với tôi, hơn nữa anh lại rất trầm tĩnh, nhẹ nhàng bâng quơ. Thái độ của anh như vậy, khiến cho tôi không thể hoài nghi và cự tuyệt được. Trực giác của tôi nói cho tôi biết rằng, mặc dù người trước mắt rất đáng ghét, tuy nhiên sẽ không nói dối. Anh ấy làm từ thiện. Anh ấy có chút thân thiết. Áo của anh thể hiện thân phận không tầm thường. Anh được trưởng trấn tiếp đãi. Anh không cần thiết phải gạt một đứa bé như tôi. Dần dần trong đầu tiếp nhận sự oai phong của Cố Diễn Chi, ý nghĩ cự tuyệt Cố Diễn Chi bị đánh ngã. Cuối cùng tôi chỉ trầm mặt trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “….. Được.”

Nhiều năm sau, tôi kể lại chuyện này cho Yến Ngọc. Bởi vì đang đứng trong trạng thái hưng phấn vì vừa mới nói lời yêu thương với Cố Diễn Chi, tôi miêu tả hết sức lạc quan: “Anh không cảm thấy cái này rất thần kì sao? Một giây trước em còn đang vì một chuyện nhỏ mà gây gổ với Cố Diễn Chi, một giây kế tiếp liền đồng ý cùng rời đi với anh ấy. Rất ít khi em tin tưởng một người như vậy. Điều này có thể cho thấy, trời sinh bọn em đã có duyên với nhau.”

Yên Ngọc đang đọc sách y, đẩy mắt kính một cái, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời tôi: “Chuyện này chỉ có thể nói rõ rằng anh ta giống kẻ lừa gạt, mà em lại tương đối dễ lừa.”

“…..”

Vào buổi sáng ngày thứ hai chúng tôi lên đường. Sáng sớm, thời điểm đám sương trong núi còn chưa tan hết, tôi lén chạy lên nghĩa trang một chuyến, nhìn cha. Lúc trở lại cũng là thời khắc chia tay, trưởng trấn đang lấy ra toàn bộ thịt khô mà ông nửa năm ông không dám ăn đưa cho Cố Diễn Chi. Lại tặng hoa tiêu, đông trùng hạ thảo, thiên ma vân vân gì gì đó. Bọn họ đứng ở cạnh xe nói chuyện hồi lâu, sau đó trưởng trấn mặt nghiêm túc đến tìm tôi.

Thật ra từ trước tới giờ ông đều rất nghiêm túc, nhưng thường những đứa trẻ bọn tôi đều không sợ ông. Bởi vì ông chỉ biết dựng râu trợn mắt, thật ra lòng rất mềm. Những chuyện rối rắm chúng tôi làm ra ông đều dọn dẹp hết. Ông làm trưởng trấn đã hai mươi năm, lo lắng hết lòng, tất cả đều vì thôn dân. Lúc này mắt ông hơi híp lại,vẻ mặt lộ ra chút tang thương. Ông nói với tôi: “Nha đầu, ra bên ngoài phải nghe lời, đừng quậy phá nữa. Đối với người trên phải lễ phép, cố gắng học hành, cố gắng đọc sách, sau này học sơ trung, học trung học, học đại học, vì người trong thôn mà giành lấy vinh quang, hơn nữa phải vì cha con, ngàn vạn lần đừng làm ông ấy mất mặt! Nếu ngộ nhỡ có người khi dễ con, không cần phải ở lại đó, cũng đừng sợ, cũng đừng nghĩ chuyện gì khác, chỉ cần trở lại, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, lúc nào ta cũng luôn giữ một chỗ cho con!”

Tôi có chút cay mũi, cúi người xuống, bái ông một cái thật sâu. Sau đó dù muốn nói gì cũng chỉ biết khóc, cho nên chỉ có thể không nói câu gì, nghiêng đầu chui vào trong xe. Chỉ chốc lát sau Cố Diễn Chi cũng nhảy vào xe. Tôi nhìn mái tóc hoa râm của trưởng trấn ở bên ngoài xe, hốc mắt chua xót đau đớn. Xe lắc lư khởi động, từ từ rời đi nơi phòng ốc nhỏ bé tôi đã ở một năm, nước mắt của tôi rốt cục không cầm được nữa, “Ba” rơi lên mu bàn tay.

Tôi cảm thấy lúc này mình rất chật vật. Hơn nữa, Cố Diễn Chi vẫn ngồi ở bên cạnh, anh nhìn tôi một cái. Nhất thời cảm thấy đời này mình làm rất ít chuyện mất mặt, nhưng hết lần này đến lần khác phân nửa đều bị anh nhìn thấy. Vì vậy đương nhiên tôi lại thẹn quá hóa giận. Nhưng lại không thể làm gì. Cuối cùng nhụt chí chỉ muốn trực tiếp nhảy ra khỏi xe, đột nhiên anh mở miệng: “Buổi sáng đi đâu vậy? Tôi tỉnh dậy đã không thấy bóng người.”

Tôi lau nước mắt một cái, vừa hay lúc này lại tìm ra được một lý do phê bình anh: “Vừa rồi anh không nên thu đồ của trưởng trấn. Hoa tiêu thì không nói, những thứ kia cùng đông trùng hạ thảo bọn họ phải đào ước chừng một năm, rất không dễ dàng, còn đang tính hai ngày nữa đem đi bán đấy.”

Vậy mà anh nói: “Tôi không nhận. Tôi chỉ nhận thịt khô thôi. Còn mấy thứ kia tôi đã sai Tiểu Ngô lén thả lại dưới gốc cây hoa tiêu nhà ông ấy rồi.”

“.....”

Tôi ghét người ngay cả giọt nước cũng không lọt như vậy, những người như vậy quả thực làm cho người ta cảm thấy thật chán nản. Tôi không có tâm tình cãi vã với anh nữa, nâng cằm lên cũng không muốn nói chuyện nữa, thời điểm buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, bả vai bị người ta ôm lấy.

Khóe mắt được một chiếc khăn tay mềm mại lau qua, Cố Diễn Chi giúp tôi lau sạch sẽ khuôn mặt vừa bị tôi khóc. Còn bảo tôi quay lưng lại, dùng lược giúp tôi chải tóc, cuối cùng anh còn giúp tôi tết mấy bím tóc. Thời điểm Cố Diễn Chi làm những việc này, từ kính chiếu hậu tôi nhìn thấy ánh mắt của tài xế. Thỉnh thoảng anh ta nhìn ra phía sau một cái, xem ra rất có hứng thú với tay nghề tết tóc của Cố Diễn Chi, hoặc là bị kinh sợ.

Đoạn đường chúng tôi đi rất không tốt, mấp mô, gập ghềnh. Nhìn anh ta như vậy, trong lòng tôi rất run sợ. Một lát sau, tôi không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Anh muốn học tết tóc sao? Nếu muốn, về sau tôi cũng có thể dạy anh. Nhưng bây giờ anh cứ nhìn về phía sau như vậy, ngộ nhỡ đụng vào tảng đá thì sao?”

Tài xế kịch liệt ho khan một tiếng, thời điềm thu hồi tầm mắt da mặt có một chút đỏ. Cố Diễn Chi ở sau lưng tôi không chút để ý mở miệng: “Không cần để ý đến cậu ta.”

“Nhưng anh ta.....”

Cố Diễn Chi cắt đứt lời tôi, hỏi: “Lúc ở trong núi em dùng gì gội đầu vậy?”

“Xà phòng. Sao vậy?”

Người phía sau kéo bả vai tôi lại. Lại đem một lọn tóc cuối cùng vuốt lên. Ánh mắt anh khẽ nheo lại, cười nói: “Vậy đã có ai từng khen em, nói tóc em rất đẹp chưa?”

Lúc nói lời này, một mặt anh gấp lại chiếc khăn tay đã dùng, thả lại vào túi áo khoác. Sau đó lại cầm bình thủy tinh trong tay, hỏi tôi: “Khát chưa? Muốn uống nước không?”

“Muốn.”

Anh rót vào chén, đưa tới bên miệng tôi. Khóe mắt tôi quét qua vẻ mặt của người tài xế đang mở to mắt trong kính chiếu hậu. Sau đó chợt nghe thấy một tiếng phanh gấp, thiếu chút nữa xe chúng tôi bị lật.

Vậy mà rốt cục cũng bình anh trở về thành phố T. Lần đầu tiên ngồi máy bay, nhìn thấy đồng bằng, tôi không hề nói gì. Chỉ là cảm giác mới mẻ trên đường đi, khiến tôi tưởng rằng tất cả đây chính là chỗ tốt sau khi rời núi mà Cố Diễn Chi đã nói đến. Cho đến khi máy nay hạ cánh xuống thành phố T. Cố Diễn Chi dắt tay tôi dẫn ra cửa, có người sớm đã nhận được điện thoại đang đứng đợi, kính cẩn lễ phép gọi Cố Diễn Chi “Thiếu gia.”