Có Một Không Hai

Chương 12



Thời điểm tôi nói những lời này, bầu trời thành phố T xanh thẳm, vài đám mây trôi lơ lửng. Người trước mặt tôi tùy ý mặc một chiếc áo sơ mi trắng, giơ tay nhấc chân đều đều bao hàm sự ung dung, trong đôi mắt có chút lười biếng không thèm để ý đến.

Đứng trước ánh mắt liên tục di động của anh, bỗng chốc tôi không dám cử động, nhưng nơi trái tim lại đập thật là nhanh, nhưng chỉ có mình tôi biết.

Trước khi tôi đến hỏi anh, tôi đã đem luyện tập đoạn nói chuyện rất nhiều lần. Tôi đã nghĩ đến rất nhiều phương thức mà anh có thể trả lời. Hơn nữa còn nghĩ đến từng phương pháp để ứng đối rồi. Lúc ấy một mặt thì nghĩ, một mặt lại cảm thấy như chính mình đang chui đầu vào rọ vậy. Bởi vì với vấn đề này, mặc kệ câu trả lời của Cố Diễn Chi là như thế nào cũng sẽ đều mang đến sự thương tâm cho tôi. Nếu anh tường tận diễn tả cảm giác thích một người, điều đó có nghĩa anh đã từng thích một người, mặc kệ hiện giờ có còn thích hay không, tôi đều cảm thấy cực kỳ ghen tị. Nhưng nếu anh nói anh không biết cảm giác thích một người, vậy thì thực sự đúng như lời nói kia của Diệp Tầm Tầm, trong anh thật sự khuyết mất một sợi dây thần kinh tình cảm, nếu như vậy thật thì, hy vọng của tôi vốn đã xa rời lại càng thêm không có hy vọng.

Bởi vậy có thể thấy, thích một người là một hành vi mù quáng cỡ nào. Rõ ràng người ta cái gì cũng chưa làm, tôi đã cảm thấy bi thương không kiềm chế được.

Mắt tôi cả nháy cũng không dám nhìn anh. Nhìn đến khi Cố Diễn Chi bật cười thành tiếng. Anh vứt chiếc kéo sang một bên, ngón tay thon dài sạch sẽ sửa sửa cổ áo tôi. Động tác đã chậm, miệng cũng chậm chạp không nói gì, tôi nhịn không được thúc giục: “Anh nói nhanh lên được không?”

Rốt cục anh mở miệng, lại không phải nói chuyện thích hay không thích: “Hai ngày trước tôi có gặp chủ nhiệm lớp em, có nghe nói một chuyện.”

“... Chuyện gì?”

“Tôi nghe nói,” anh nâng mí mắt lên, có phần tươi cười, “Gần đây thư tình em nhận được còn nhiều hơn so với Diệp Tầm Tầm. Có chuyện này hay không?”

“.....”

Tôi lập tức mở to mắt, xém chút nữa không thở được.

Tôi chuẩn bị nhiều khả năng anh sẽ trả lời như vậy, nhưng lại không nghĩ anh lại trả lời như thế này. Chuyện này tôi hoàn toàn chưa có phòng bị, chỉ đanh một mặt lớn tiếng ho khan, một mặt trơ mắt nghe anh nói tiếp: “Thật sự là có chuyện này hả?”

Tôi dứt khoát quyết định nói dối: “Mới không có chuyện này! Anh nghe ai nói vậy?”

Cố Diễn Chi chậm rì rì thì thầm: “Đỗ Oản Oản thân ái, hai chấm. Chào bạn, phẩy. Tớ là Trần Húc Quang học bên cạnh lớp cậu, chấm. Đây là lần đầu tiên tớ viết thư tình, phẩy. Nên không biết phải viết thế nào, phẩy. Nếu có gì viết sai, phẩy. Mong cậu không tức giận, chấm. Tớ cực kỳ thích cậu, phẩy. Đỗ Oản Oản, phẩy. Cậu biết không, hỏi chấm…”

“…..”

Tôi kiễng chân lên, che miệng anh lại.

Xúc cảm trong lòng bàn tay thật mềm mại ấm áp. Mặt tôi liền đỏ bừng. Sau một hồi lâu kìm nén mới nói ra một câu: “Anh dám vụng trộm mở cặp sách của tôi!”

Trong ánh mắt anh có ý cười, giọng nói trong lòng bàn tay rầu rĩ: “Tôi không có.”

Tôi vẫn cảm thấy có chút phẫn nộ: “Diệp Tầm Tầm từng nói với tôi, người lớn nói mười câu thì đến sáu câu là nói dối, còn lại bốn câu là nửa thật nửa giả. Để trong bụng không nói ra mới là lời nói thật. Tôi cảm thấy lời này rất thích hợp với anh.”

“Em nói lung tung cái gì vậy.” Anh chậm rãi đem tay tôi bỏ xuống, “Thư tình là cái gì, tôi hiểu biết hơn so với em đấy. Những lời vừa rồi thường xuyên được viết trong thư tình, tôi chỉ thuận miệng bịa ra với em vài câu thôi. Nguyên lai lại thật sự có chuyện như vậy. Trong cặp sách của em thường xuyên có thư tình thật sao? Xem ra sau này mỗi ngày tôi phải kiểm tra một lần mới được.”

“…..”

Ánh mắt Cố Diễn Chi nhìn tôi cực kỳ bình tĩnh, tôi đối mặt với anh một lúc, lúc này trong đầu đang không ngừng lóe lên anh thật vô sỉ, thật đáng giận, quả nhiên Diệp Tầm Tầm nói đúng, người đàn ông đều là những lão yêu tinh đắc đạo ngàn năm đáng sợ nhất, cuối cùng sau thiên ngôn vạn ngữ tôi cũng nói ra được một câu: “Tôi đi lấy thùng nước.”

Nói xong xoay người bỏ chạy, bị Cố Diễn Chi túm lấy cổ tay kéo trở về. Tôi không hề đề phòng, chân vừa rời, eo đã bị cánh tay anh ôm lấy. Tôi nghe thấy giọng nói của anh đang từ từ vang lên trên đỉnh đầu: “Đỗ Oản Oản, em thích người nào rồi hả?”

Đột nhiên cả người tôi cứng ngắc.

Lập tức ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt anh. Động tác này khiến tôi cực kỳ không thoải mái, nhưng căn bản tôi chẳng quan tâm. Chỉ có thể nhìn thấy đến lông mi của Cố Diễn Chi, mắt anh đang cúi xuống nhìn, vẫn là giọng nói không nhanh không chậm: “Em định thành thật khai báo, hay là để tôi nói ra?”

“.....”

Tôi cảm thấy có chút khó thở, tim đập như đánh trống, tìm không ra một chút khí lực nào để mở miệng. Chỉ biết dứt khoát nhìn anh, như muốn xuyên một lỗ lên người anh vậy.

Anh lại liếc nhìn tôi, từ từ thì thầm: “Yến Yến thân ái, hai chấm. Hai tháng không viết thư cho cậu, phẩy. Tớ rất nhớ cậu, chấm. Cậu gần đây có khỏe không, cho tớ gửi lời hỏi thăm nhé. Gần đây tớ không được tốt lắm, phẩy. Chủ yếu là do có một vấn đề phức tạp, chấm. Hình như tớ thích một người, chấm. Tớ không biết nên làm gì với người này bây giờ, chấm.”

“.....”

Rốt cục tôi bị anh kích thích cũng đã tìm được chút khí lực, sau một lúc trừng mắt với anh, lớn tiếng nói: “Cư nhiên anh dám đọc trộm bức thư tôi viết cho Yến Yến!”

“Đầu tiên, là tôi trong lúc vô ý nhìn thấy. Sau đó, bây giờ cũng là do trong lúc vô ý mới nhìn thấy.” Cố Diễn Chi ôn hòa nhã nhặn nói, “Em đặt bức thư trên bàn trà, tôi trở về lấy đông lấy tây liền không cẩn thận nhìn thấy, chứ không phải cố tình nhìn trộm.”

“Vậy anh cũng có thể không đọc thư mà! Nói thế có lúc anh không cẩn thận, nhưng tôi có vào xem trộm điện thoại của anh đâu, sao anh lại xem trộm thư của tôi? Anh là người như thế nào vậy hả?”

“Em nói em chưa từng xem trộm điện thoại của tôi, nhưng tôi cũng chưa từng nói là không thể nha.” Cố Diễn Chi nói, “Chẳng qua là tôi tùy tiện xem qua một chút, liền khiến em xù lông thành như vậy rồi. Rốt cục em thích người nào vậy hả?”

“…..”

Đột nhiên tôi lại mất hết khí lực. Qua một lúc lâu sau, mới thấp giọng nói: “Tôi không thể nói với anh.”

Ngày hôm đó tôi dùng sáu chữ này làm câu kết, mặc kệ sau đó Cố Diễn Chi có hỏi như thế nào, tôi đều không nói một lời. Anh cùng Sở Dục và Giang Yến Nam đoán qua một lượt, sau cùng lại đem những người tôi quen biết hỏi qua một lượt. tôi thủy chung không nói dối, cũng không nói không sai.

Chuyện đó bắt đầu từ cuối xuân năm tôi mười hai tuổi, đến sinh nhật năm tôi mười lăm tuổi, thời gian gần ba năm, tất cả mọi chuyện cứ diễn ra như vậy.

Không phát sinh thêm chuyện gì đặc biệt khác. Toàn bộ sự thay đổi sau đó như một sự tất nhiên. Đối với Cố Diễn Chi, như lời nói của Diệp Tầm Tầm lúc trước, quả nhiên trong hai tháng đã chia tay với Diệp Căng, từ đó về sau chưa từng thấy kết giao bạn gái nữa. Bởi vậy Diệp Tầm Tầm mới nói Cố Diễn Chi làm như vậy khiến cho trái tim của các nữ nhân ở thành phố T này nở hoa, hết lòng đem chính mình trở thành một bộ dạng ôn nhu như thánh nhân, quả thực khiến người ta giậm chân giận dữ.

Lời này bị Cố Diễn Chi đang ngẫu nhiên đi qua phòng khách nghe được, cước bộ liền dừng lại, quay đầu nhìn sang: “Diệp Tầm Tầm, em vừa nói cái gì vậy? Lặp lại lần nữa.”

Diệp Tầm Tầm lập tức ngồi thẳng dậy, sửa lời nói: “Chỉ là em chúc mừng giáo chủ người phiến lá không dính thân tu được công phu cực kỳ tốt mà thôi.”

Cố Diễn Chi khẽ cười cười, “Tóm lại so ra vẫn kém em khiến cho Yên Ngọc phải trở nên nóng nảy.”

“.....” Diệp Tầm Tầm lập tức thay đổi sắc mặt.

Mà chung quy tôi không dám nói bí mật trong lòng tôi cho Cố Diễn Chi biết.

Tôi nói cho Diệp Tầm Tầm biết, năm mười bốn tuổi trở về núi tảo mộ cũng nói cho cha biết. Nhưng lại không thể nào mở miệng nói với Cố Diễn Chi được. Tôi bảo vệ kín kẽ bí mật này trong ba năm, trong thời gian này dường như tôi chỉ làm một việc, cố gắng học tập.

Bởi vậy mà thánh tích của tôi trong ba năm tiến bộ nhảy vọt. Khi đó cuối kỳ thi năm thứ tư tôi đứng ở cuối, càng về sau tôi càng đứng ở vị trí cao hơn, về sau lại đứng đầu, thế nên tôi trực tiếp nhảy đến lớp sơ trung năm hai, chỉ tốn thời gian hai năm. Ngay cả thầy giáo của tôi cũng thấy thật thần kỳ. Mà tôi chỉ muốn nói, thành tích của tôi sở dĩ có thể phát triển đến mức này, một nửa là nhờ công Cố Diễn Chi dạy thêm, nửa kia là nhờ sắc đẹp của Cố Diễn Chi.

Trong lúc vô ý Cố Diễn Chi đã cho tôi một cái cớ học thêm, bị tôi lợi dụng vô cùng nhuần nhuyễn. Ngoài vài môn thành tích khá tốt, phàm là bài trên lớp hay bài tập về nhà, tôi đều đi thỉnh giáo Cố Diễn Chi. Như vậy dẫn đến việc Cố Diễn Chi thường xuyên ở bên cạnh tôi. Trong phòng làm việc của Cố Diễn Chi ở nhà có thêm một chiếc bàn học nhỏ, chỉ để sách giáo khoa và sách bài tập của tôi. Mỗi ngày anh đến công ty, hay thời điểm anh đọc sách trong thư phòng, tôi đều cầm sách bài tập đi đến, làm bộ tập trung tinh thần làm để toán.

Tôi khắc khổ như vậy, có ngày thầy giáo ngữ văn cũng phát giác ra. Trong một lần họp phụ huynh đã khích lệ tôi, nói chưa từng thấy một học sinh nào thích học như tôi bao giờ. Tôi đứng bên cạnh Cố Diễn Chi, nắm chặt hai ngón tay anh, vốn là đang có chút chột dạ, lại vừa lúc Diệp Tầm Tầm cũng nhảy lớp đến năm nhất sơ trung như tôi đang theo sau cha mẹ Diệp đi qua, lại không cho là đúng đặc biệt cười tôi một cái, khiến tôi rốt cục không gánh vác được nữa, lập tức cúi đầu.

Thầy giáo ngữ văn đứng một bên cười trêu ghẹo: “Đỗ Oản Oản lại xấu hổ rồi.”

Tôi ngẩng đầu lên, nói: “Thầy giáo, thầy đã từng nghe qua trong nhân gian có câu cái gì mà hồng y giai nhân bạch y hữu, triêu dữ đồng ca mộ đồng tửu các loại chưa?”

Thầy giáo ngữ văn nói: “Thầy chưa. Sao vậy?”

Tôi ngẩng mặt lên hỏi Cố Diễn Chi: “Còn anh, anh đã nghe nói qua chưa?”

Anh nói chưa từng, hơi cười nhìn tôi: “Cho nên?”

“À, cũng không có gì.” Tôi nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Là tôi đánh đố với Diệp Tầm Tầm thôi. Cô ấy bài thơ này được lưu truyền cực kỳ phổ biến. Thầy giáo với anh nhất định đã từng nghe qua. Tôi nói không nhất định là như thế. Kết quả anh xem, tôi thắng rồi.”

Đánh cược chẳng qua chỉ là một cái cớ. Cho dù tôi là người không biết nói dối, luyện tập một hai lần, cũng có thể trở nên thành thục hơn. Sau khi tôi bị Diệp Tầm Tầm lừa hai lần, liền bắt đầu luyện tập lừa bịp người khác.

Bài thơ kia kỳ thực rất dài, tôi cũng không nhớ rõ toàn bộ. Diệp Tầm Tầm là người không có kiên nhẫn với thơ văn, lại càng không thể nhớ rõ. Cho nên giữa chúng tôi không thể có đánh cược được. Diệp Tầm Tầm còn không biết cô ấy bị tôi tiện tay lợi dụng. Mà sở dĩ trước mặt thầy giáo ngữ văn tôi nói ra hai câu thơ kia, cũng là nhớ mang máng thôi –

Hồng y giai nhân bạch y hữu, triêu dữu đồng ca mộ đồng tửu. Thế nhân vị ngã luyến trường an, kỳ thực chích luyến trường an mỗ.

Như vậy ý không phải ở trong lời nói. Cũng như tôi cố gắng học tập vậy, đâu phải tôi thực sự thích học, bất quá chỉ là muốn được ở gần Cố Diễn Chi hơn một chút thôi.