Cổ Mộ Kỳ Duyên

Chương 2



Vấn đề này hiển nhiên cũng rất khó cho Thiên Dực đế, hắn nhìn lướt qua trên người từng đứa con, thành thật mà nói, người con nào cũng đều là bảo bối yêu quý của hắn, nhưng vì hòa bình tốt đẹp của Đông đại lục, đây là hy sinh nhất định phải làm, phái hoàng tử đi, tuy rằng không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thiên tai cũng không phát sinh, chỉ khi nào không phái hoàng tử tiến đến, ai biết sẽ phát sinh mười dạng tai họa đáng sợ thế nào chứ, huống chi bọn họ là Vũ Vân Thiên triều, càng phải đáp ứng làm gương cho chúng quốc, cho nên hoàng tử này, là nhất định phải phái đi.

“Lão lục, Lão thất niên kỉ còn quá nhỏ, hai người bọn chúng liền loại trừ đi.” Thiên Dực đế thở dài, ánh mắt xẹt qua trên người Viên Trạc: “Ngươi là thái tử, không thể có gì sơ xuất, cho nên Trạc nhi cũng ngoại trừ.” Hắn lại liếc mắt nhìn Viên Dã một cái, đây là nhi tử mình yêu quý nhất, lại là trụ cột đứng đầu của đội quân Vũ Vân hoàng triều, nói về lý, mình cũng nên lưu hắn lại, nhưng cứ cái dạng này, tựa hồ bản thân có chút thiên vị, chỉ sợ ba nhi tử khác không phục, nhưng hắn lại quả thực không muốn để Viên Dã đi vào, cuối cùng đành phải do dự mà hỏi: “Tử Khiêm a, việc huấn luyện tân binh của ngươi như thế nào rồi? Có thể bắt đầu đi không?”

Không ngờ, Viên Dã vậy mà lại trở nên hưng khởi, lớn tiếng nói: “Bắt đầu đi bắt đầu đi, phụ hoàng ngươi cứ yên tâm đi, tân binh nơi đó không có chuyện gì, cái kia nếu không còn việc gì khác, ta hiện tại liền đi a.” Hắn nói xong thì đứng dậy, sải bước định tiến ra ngoài.

Đừng nói Thiên Dực đế, ngay cả mấy hoàng tử khác cũng đều sợ ngây người, không biết một nhiệm vụ rủi ro như vậy, sao Viên Dã thế mà lại vui mừng tiếp nhận .

Thiên Dực đế thầm nghĩ chẳng lẽ mình vẫn luôn không hiểu nhi tử thứ năm này, kỳ thật hắn là người ham mạo hiểm sao? Chợt thấy đứa con lớn nhất Viên Lộ đứng lên nói: “Phụ hoàng, Ngũ đệ là nhân tài trụ cột không thể thiếu của Vũ Vân hoàng triều chúng ta, tuyệt đối không thể để gặp nguy hiểm, ta biết phụ hoàng lo lắng ra sao, ngài sợ năm chúng ta sẽ cảm thấy không công bằng, nhưng mà phụ hoàng quá mức lo lắng rồi, vì cơ nghiệp ngàn đời của Vũ Vân hoàng triều, nhi thần nguyện sẵn sàng đi tới mộ Đông Đế.” Tiếp theo Nhị hoàng tử cùng tứ Hoàng Tử cũng đều tỏ thái độ nguyện đi.

Thiên Dực đế vô cùng cảm động, thở dài một hơi nói: “Từ xưa đến nay, bậc đế vương cho dù là huynh đệ thì tình cảm cũng rất mỏng manh, vì ngôi vị hoàng đế thậm chí huynh đệ, phụ tử tàn sát có bao nhiêu không kể hết, khó được các ngươi đoàn kết như vậy, có bảy huynh đệ các ngươi, vạn năm cơ nghiệp của Vũ Vân hoàng triều ta sao còn phải lo lắng.” Hắn lại nhìn thoáng Viên Dã vẻ mặt đang có chút nghi hoặc, kiên quyết nói: “Dã nhi nếu đã đứng ra đảm nhận, có lẽ đó là ý trời, huống chi trong mấy huynh đệ các ngươi, vẫn là công phu hắn cao nhất, nhiệm vụ đi mộ Đông Đế lần này, liền giao cho hắn đi.”

Hắn lại đến trước mặt Viên Dã, trầm thanh nói: “Tử Khiêm a, lần này đi tới mộ Đông Đế, không giống như ngươi ở trên chiến trường, có thiên quân vạn mã để ngươi điều khiển, hơn nữa trong mộ cơ quan hung hiểm vô số, ngươi nhất định phải để ý mọi sự, phụ hoàng trước tiên đưa ngươi tới chỗ quốc sư học một số phương pháp ứng phó, một năm sau ngày hôm nay, ngươi liền có thể xuất phát đi tới mộ Đông Đế, chỉ mong yên vân đã khấu trừ có thể vì ngươi mà kết hợp hai khối làm một, để từ đây các quốc gia sau này bình yên, nếu không cứ trăm năm một lần bị sứ mệnh này làm cho lo lắng”.

Ánh mắt Viên Dã đã muốn dựng đứng , cho đến khi lão cha hắn vui vẻ yên tâm rời đi, các ca ca đệ đệ khác bắt đầu bao vây, sự khôn ngoan của hắn mới có một chút thanh tỉnh, Nhị hoàng tử Viên Phong liền trách hắn nói: “Ngũ đệ a, ngươi thật không nên tiếp nhận nhiệm vụ như vậy, ngươi chính là chiến thần của Vũ Vân hoàng triều chúng ta, chẳng lẽ ngươi không nhận, các huynh đệ còn có thể oán ngươi sao? Không bằng chúng ta cùng đi tới phụ hoàng nói, cứ để ta đi được rồi.”

Viên Dã thở dài một tiếng: “Quên đi Nhị ca, chuyện này là ta tự làm tự chịu, vừa rồi sau khi phụ hoàng nói xong ta một câu cũng không nghe vào, đang nghĩ đêm nay phải đi Cẩm Lan viện hay là đi Thu Hồng viện, cho nên phụ hoàng vừa hỏi ta có thể hay không bắt đầu đi, ta liền vội vàng đáp ứng lại, ai biết hắn là để ta đi tới mộ Đông Đế, không phải câu lan viện a.”

Lời này vừa nói ra, mấy hoàng tử trưởng thành trong lòng đều nổi nóng, hai vị tiểu hoàng tử kia còn khờ dại liền hỏi Tam ca bọn hắn: “Cẩm Lan viện cùng Thu Hồng viện là địa phương nào, câu lan viện là nơi đâu?” Viên Trạc tức giận hận không thể cho Ngũ đệ phong lưu này một cái bạt tai, vội vàng lệnh cho nhũ mẫu mang hai vị tiểu hoàng tử đi, hắn lúc này mới cả giận: “Ngươi a ngươi a, chuyện đại sự như thế mà ngươi cũng dám, thật sự là làm cho ta tức chết mà.”

Viên Lộ cùng Viên Phong, Viên Nhiếp lúc đầu còn vô cùng tức giận, nhưng ngẫm nghĩ lại, cảm thấy lúc này không phải thời điểm sinh khí, nên lấy đại cục làm trọng, liền đều định đi cùng Viên Dã đổi lại, đã thấy hắn khoát tay ngăn cản, nghiêm mặt nói: “Các ngươi cũng không cần nói, trong bảy hoàng tử, võ công của ta là cao nhất, có kinh nghiệm nhiều nhất chính là ta, nếu trong chúng ta phải có một người đi mạo hiểm như vậy, cũng không hề nghi ngờ đó chắc hẳn là ta, các ca ca nếu thật lòng yêu thương ta, mỗi ngày thay ta thắp hương bái Phật là tốt rồi.” Hắn bỗng nhiên lại lộ ra bộ dáng tươi cười: “Huống chi nơi này thông minh nhất cũng là ta, tối thích hợp cùng quốc sư học tập phương pháp ứng phó cơ quan hiểm ác trong mộ, hắc hắc, có lẽ các ngươi phải thắp hương bái Phật cầu phù hộ không phải là ta, mà là cương thi trong mộ kia đấy.”

“Ngươi tiểu tử này.” Viên Lộ cùng Viên Trạc cười mắng, tiếp theo trong lòng lại tràn đầy lo lắng, bất quá Viên Dã theo sau lại huýt sáo cà lơ phất phơ rời đi, sự tình thành ra kết cục không thể tránh được. Mà trong chốn u minh tăm tối, bánh răng số phận đã bắt đầu chuyển động.