Cổ Mộ Có Một Ổ Xà

Chương 23



Thấy giảo hoạt trong mắt Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tứ đã kịp phản ứng, Tiểu Tiểu cũng không có ngu ngốc như mình tưởng, nếu Tiểu Tiểu trộm trốn đi, vậy càng không tốt, còn không bằng mình đồng ý, như vậy mình cũng an tâm, lại tìm kiếm một vòng trong trí nhớ truyền thừa, dọc theo sông nhỏ cũng không gặp được gì, nhân tiện nói: “… Được rồi, nhưng nhất định phải trở về trước khi trời tối, có biết không?”

“Đã biết đã biết.” Vừa nghe Ngân Tiểu Tứ đồng ý, Ngân Tiểu Tiểu rất vui vẻ đáp, không đợi Ngân Tiểu Tứ tiếp tục dặn dò Ngân Tiểu Tiểu đã bỏ chạy nhanh như chớp đến bờ sông, xuôi theo hạ du con sông mà đi.

Ngân Tiểu Tứ bất đắc dĩ cười cười, trên mặt đầy sủng nịch.

“Tứ ca, Tiểu Tiểu đi đâu vậy?” Ngân Tiểu Tứ đang cười đã bị âm thanh đột nhiên truyền đến từ bên người cắt đứt ý cười, Ngân Tiểu Tứ có chút không vui quay đầu nhìn về phía Hoa Tiểu Ngũ: “Hoa Tiểu Ngũ, Tiểu Tiểu vừa nói với ta ngươi bắt nạt nó .”

“Hả?” Hoa Tiểu Ngũ trợn tròn mắt, mình bắt nạt Tiểu Tiểu sao? Khi nào? Chẳng lẽ… Hoa Tiểu Ngũ đột nhiên nghĩ đến lúc đi trên đường, chẳng lẽ lúc ấy Tiểu Tiểu biết mình nghĩ gì, cho nên thấy mình bị sặc cũng chỉ kiềm chế liếc mình một cái rồi đi? Mình quả nhiên là xúc phạm tới tâm của Tiểu Tiểu rồi !

Nghĩ đến đây, Hoa Tiểu Ngũ lại áy náy chột dạ.

Ngân Tiểu Tứ vốn chỉ nói như vậy, nhưng giờ lại thấy biểu cảm của Hoa Tiểu Ngũ… Ngân Tiểu Tứ híp mắt lại, Hoa Tiểu Ngũ thật sự bắt nạt Tiểu Tiểu sao?

Nghĩ thông suốt điểm này, Ngân Tiểu Tứ nghiến răng nghiến lợi, mình còn không đành lòng bắt nạt Tiểu Tiểu, Hoa Tiểu Ngũ lại dám! Ngân Tiểu Tứ nổi giận gầm lên một tiếng: “Hoa Tiểu Ngũ!”

Cả người Hoa Tiểu Ngũ run lên, theo bản năng của rắn quay đầu bỏ chạy, mà Ngân Tiểu Tứ nộ hống một tiếng liền đuổi theo cắn lên đuôi Hoa Tiểu Ngũ.

Những ấu xà khác dừng động tác, đều tò mò nhìn Hoa Tiểu Ngũ cùng Ngân Tiểu Tứ, hai chúng nó đang làm gì vậy?

Khụ khụ, kết cục của Hoa Tiểu Ngũ không cần phải … Nói ra, chúng ta vẫn nên xem Ngân Tiểu Tiểu bên này đi.

Ngân Tiểu Tiểu chiếm được Ngân Tiểu Tứ ân chuẩn, vui vẻ dọc theo hạ du con sông nhỏ, dần dần cách chỗ bọn Ngân Tiểu Tứ chơi đùa rất xa, Ngân Tiểu Tiểu cũng không để ý, dù sao cũng đi dọc sông nhỏ, mình muốn đi về chỉ cần đi dọc lên sông nhỏ là được thôi.

Nhưng mà đi lên đi lên Ngân Tiểu Tiểu cũng hiểu được không ổn, bò lâu như vậy, chung quanh vẫn là cỏ a cỏ, cái gì cũng không có, thật sự chẳng thú vị.

Ngay lúc Ngân Tiểu Tiểu đã quyết định theo đường cũ trở về, Ngân Tiểu Tiểu chợt nghe bụi cỏ bên phải của mình có thanh âm truyền tới.

Ngân Tiểu Tiểu lắng nghe, thanh âm này…

Là rắn!

Ngân Tiểu Tiểu cực kỳ hoảng sợ, hốt ha hốt hoảng muốn trốn chạy.

… Không đúng, mình cũng là rắn mà! Lúc Ngân Tiểu Tiểu xoay người muốn chạy rốt cục cũng ý thức được điểm này.

Có thể là vì từ lúc sinh ra đến giờ luôn ở cùng những con rắn khác nên tình xuống sợ hãi rắn không có xuất hiện, mà lần này lại không giống, bên người không có những con rắn khác, chỉ có mỗi mình mình, hơn nữa đột nhiên xuất hiện rắn xa lạ, Ngân Tiểu Tiểu bị hù cũng thực bình thường.

Ngân Tiểu Tiểu quay ngược lại đây, đang muốn xem mình đụng phải ai.

Thật không thể nói là tất cả rắn trên núi Ngân Tiểu Tiểu đều biết, lần trước trên đường nó theo Ngân Đại Bạch đi đào trứng chim trở về, không phải Ngân Đại Bạch đã nói tỉ lệ thành công đẻ trứng ở dãy nói này là rất nhỏ, hơn nữa mặc dù nói rắn cũng có hàng xóm, nhưng hai ổ rắn đều cách nhau rất xa, Ngân Tiểu Tiểu cũng không nhận ra mình đi từng ấy đã xem như rời xa nhà mình và nhà Lam Nhất Nhất.

Thật ra Ngân Tiểu Tiểu sai rồi, nhà Ngân Đại Bạch, Lam Nhất Nhất cùng nhà con rắn kia hình thành một hình tam giác, nhà Ngân Đại Bạch và Lam Nhất Nhất đi thẳng đến là xa nhất. Đương nhiên bây giờ tất cả chuyện này Ngân Tiểu Tiểu không biết được, trước mắt Ngân Tiểu Tiểu còn cho là mình gặp được con rắn mình quen.

Ấu xà thì không phải rồi, điểm này Ngân Tiểu Tiểu vẫn thực tự tin, thân là một thành viên của Xà Tộc nó có thể nghe ra con rắn phát ra thanh âm này là rắn trưởng thành, hơn nữa còn là hai cái!

Cha mẹ Lam Nhất Nhất ở nhà… Nói như vậy, mình gặp được hẳn là Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Đại Bạch !

Ngân Tiểu Tiểu phân tích ra kết quả liền giận, không phải nói đi tìm trứng chim cho mình sao? Ở một mảnh thảo nguyên mênh mông vô bờ này thì làm sao tìm ra trứng chim cho ta! Nếu nói ra ai sẽ tin! Lâu như vậy hai con rắn vẫn ở tại chỗ phát ra tiếng vang!

Ngân Tiểu Tiểu nhớ tới chuyện buổi sáng trước khi xuất môn mình đoán được Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đi đánh dã chiến, mặt đen.

Tức giận, kích động, Ngân Tiểu Tiểu liền phóng qua chỗ phát ra âm thanh.

Rốt cục đột phá trùng điệp trở ngại (cỏ trở ngại… ), Ngân Tiểu Tiểu đạt tới mục đích, một khắc đầu dò vào tìm hiểu kia, trước mặt Ngân Tiểu Tiểu đích xác là hai bóng dáng của rắn, nhưng Ngân Tiểu Tiểu vốn đang chuẩn bị giận dữ gầm lên câu “Trứng chim của ta đâu!” lại không rống thốt ra.

Bây giờ trước mặt Ngân Tiểu Tiểu là một con rắn màu xanh biếc và một con rắn màu đen trên người có vằn màu đỏ và vàng.

Ngân Tiểu Tiểu khắc sâu nhận thức mình nhận sai rắn, khắc sâu nhận thức mình quấy rầy chuyện tốt của người khác…

Lục Tiểu Hoàng vốn đang bị Hắc A Ban đặt dưới thân liếm đến ý loạn tình mê, cả người đều phiêu phiêu, mắt thấy Hắc A Ban muốn tiến vào, trong một giây quan trọng nhất, trên đầu mình xông ra một cái đầu màu bạc, Lục Tiểu Hoàng giật mình, theo bản năng đá Hắc A Ban ra.

Hắc A Ban đang nhiệt huyết lại bị Lục Tiểu Hoàng đả kích xìu xuống, nhưng chờ thấy có một ấu xà xuất hiện trong tầm mắt của mình thì Hắc A Ban biết vì sao Lục Tiểu Hoàng phải quất mình.

Lục Tiểu Hoàng thực xấu hổ, Hắc A Ban thực xấu hổ, Ngân Tiểu Tiểu cũng xấu hổ.

Thân mình của Ngân Tiểu Tiểu vốn vì phẫn nộ mà hồng hồng, bây giờ có thể xem là xấu hổ ngượng ngùng. Mình có vẻ đang quấy rầy chuyện – tốt của rắn được chứ…

“Ngươi là?” Lục Tiểu Hoàng rất lãnh đạm đứng lên, tò mò hỏi Ngân Tiểu Tiểu, thuận tiện đuổi Hắc A Ban vừa nhìn thấy con rắn khác sắc mặt liền nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn tới đi tới góc chết của tầm mắt Ngân Tiểu Tiểu.

Trước tiên trong lòng Ngân Tiểu Tiểu sùng bái Lục Tiểu Hoàng bình tĩnh một chút, sau đó nói: “Ta là Ngân Tiểu Tiểu nha, là tiểu nhi tử của Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa!” Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy hai con rắn trước mắt sẽ biết cha mẹ mình, dù sao này nơi hai con rắn xuất hiện cách nhà mình mà nhà Lam Nhất Nhất không xa.

Lục Tiểu Hoàng quay đầu lại nhìn Hắc A Ban một cái, xem ra ấu xà này là con của Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa gần đây mới sinh ra.

Mà cảm xúc của Hắc A Ban có chút trầm xuống, mình và Lục Tiểu Hoàng đến bây giờ còn không có con đâu, nhưng mà không sinh cũng tốt, đỡ phải sinh ra Hắc xà như mình.