Cỏ Linh Lăng

Chương 8



Trong lúc sau khi trên đường về, cả hai đều không nói chuyện.

Một người lặng lẽ lái xe, một người lặng lẽ ăn cỏ…

Về đến nhà, Bạch Sóc đỗ xe vào gara nhà mình, sau đó nhìn về phía Bạch Tiêu Linh bên cạnh, cô không còn khóc nữa, cỏ xanh đối với cô mà nói không chỉ có thể giải tỏa lòng yêu thích của cô mà còn giảm bớt đi sự áp lực, từ nhỏ đến lớn, dù là gặp bất cứ chuyện gì, cô cũng sẽ ôm một đống cỏ sau đó nhốt mình trong phòng, sau đó từng chút từng chút chậm rãi ăn chúng.

Bạch Sóc lấy một cọng cỏ từ trong tay Bạch Tiêu Linh, bỏ vào miệng nhai vài cái thì cười nhạo một tiếng: “Mùi vị hơi lạ.”

Cậu ngậm nửa cọng cỏ còn lại xuống xe, vòng sang đầu bên kia, mở cửa phụ xe, nói với Bạch Tiêu Linh: “Thứ hai đi tới công ty làm thủ tục nghỉ việc, trong nhà cũng không thiếu tiền tiêu xài, mỗi ngày dậy sớm đi làm cũng không biết chị muốn cái gì.”

Bạch Tiêu Linh tức giận nhìn cậu một cái

Cha mẹ nuôi của cô rất giàu có, khi mất đi để lại một gia sản khổng lồ cho con cái của họ, không chỉ bao gồm biệt thự xinh đẹp mà hai chị em đang sống, mà còn có quỹ ủy thác và một số bất động sản khác, ngay cả khi con cái của họ không làm việc trong suốt cuộc đời của này, cuộc sống của họ vẫn có thể được an toàn, sống tốt đến cuối đời.

Bạch Tiêu Linh khi được nhận nuôi đã được 12 tuổi, chỉ ở trong nhà này được sáu bảy năm, cha mẹ nuôi thì ngoài ý muốn qua đời, cho nên cô đối với gia đình này thật sự là không có quá nhiều lòng trung thành, càng không thể vô lý coi di sản của cha mẹ nuôi là của mình được.

Cô có tay có chân và hoàn toàn có thể tự làm việc để nuôi sống bản thân.

Chỉ không nghĩ rằng… Công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp cô đi làm sẽ gặp phải một tình cảnh như vậy.

Bạch Tiêu Linh cảm thấy không công bằng, giọng điệu uất ức: “Rõ ràng không phải lỗi của chị, vì sao chị phải từ chức…”

Trong miệng tuy rằng phàn nàn như vậy, nhưng cô cũng không có ý muốn lưu lại, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi ủy khuất, rõ ràng người bị hãm hại là cô, vì sao người chạy trốn cũng là cô?

“Có thể đem loại người này tuyển vào làm lãnh đạo của một công ty, không chừng nơi đó chính là một cái hố phân thối, có cái gì không nỡ rời đi? Ở lâu không sợ mình bị lây thối à?’’ Bạch Sóc chán ghét nói.

Cậu nhớ tới việc này thì trở nên tức giận không ngớt, chỉ là không muốn biểu lộ trước mặt Bạch Tiêu Linh, tránh dọa chị yêu trong lòng mình. Yên lặng tính toán làm thế nào để trả thù đối phương, tốt nhất là thiến đi con hàng của hắn một cách không ai hay biết để cho tên kia sống không bằng chết mới được.

Bạch Tiêu Linh nghĩ đến lại muốn bản thân thích ứng lại trong một hoàn cảnh mới, thì nhịn không được mà thở dài “Kỳ thật công ty tiếp theo chưa chắc đã tốt hơn công ty này, mỗi công ty đều có đủ loại người…”

Bạch Sóc ngắt lời cô: “Người khác bị cuộc sống ép buộc phải tự coi lại bản thân mình. Còn chị, tại sao lại muốn tự thu bản thân mình lại? Hãy cứ thay đổi công việc của mình cho đến khi chị tìm thấy hạnh phúc.”

Bạch Tiêu Linh: “…”

Cô hay dựa dẫm… Cô ủy khuất muốn thu mình lại trong vỏ bọc, đương nhiên là vì muốn hòa nhập vào xã hội này rồi.

Thân phận là ngoại tộc, muốn sống giống như một người bình thường, làm việc chăm chỉ, cố gắng mà sống, tìm một chỗ đứng vững chắc trong vòng tròn xã hội của mình, không ngại kìm nén bản tính, đây không phải là điều đương nhiên sao?

Ở phương diện này, Tịch Trăn là một cao thủ, anh ta dùng một loại phương thức làm cho chính mình sống thoải mái hòa nhập vào tập thể, ở trong giao tiếp vô cùng thành thạo, mà cô ở trong đấy thì mò mẫm, luôn biết chừng mực, tập giữ khoảng cách là một môn học cần có quá trình học tập.

Tịch Trăn dạy cô che giấu bản thân, học cách thế nào là khéo léo và mập mờ trong hành xử.

Bạch Sóc hiện tại bảo cô không cần nhân nhượng vì bất cứ ai, nói cô hãy làm chính mình.

Bạch Tiêu Linh nghĩ thầm: Em trai cô tuy tốt bụng, nhưng rốt cuộc không phải yêu tộc, không hiểu rõ cô ở trong đám người lạ cô đơn và thận trọng đến cỡ nào, cũng không biết khi cô đối với người cùng tộc có tiếp xúc thì vô cùng tự nhiên.

Sau tất cả chỉ là cô quá cô độc.

Cô có muốn một người bạn để chơi cùng, một người bạn có thể kết bạn, một gia đình chấp nhận con người thật của cô và cô muốn yêu một mái ấm.

Đêm hôm đó, Bạch Tiêu Linh nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, tới khuya mới đi ngủ.

Ngày hôm sau, cô nhận được tin nhắn từ Tịch Trăn gửi tới.

Tịch Trăn hỏi hoạt động của cô chơi có vui không, nhưng Bạch Tiêu Linh do dự, đem chuyện xảy ra trong này hôm qua nói cho Tịch Trăn nghe một chút, muốn học hỏi kinh nghiệm của anh, khi gặp phải loại tình huống như này nên ứng phó như thế nào.

Tịch Trăn thấy vậy trực tiếp gọi điện thoại cho cô.

“Loại chuyện này thật ra rất bình thường” Giọng nói của hắn bình tĩnh lạnh nhạt “Thỏ yêu bất kể như nào, ngoại hình đều đẹp hơn con người bình thường rất nhiều, hơn nữa với tính tình hèn nhát yếu đuối của cô cho nên dễ dàng bị người khác theo dõi, không chỉ bị loài người theo dõi, có khi cũng sẽ bị các đại yêu tộc khác theo dõi thôi.”

Bạch Tiêu Linh rất ngạc nhiên: “Thế còn có yêu tộc nào khác sao?”

Tịch Trăn cười: “Đây là chuyện đương nhiên rồi, chẳng lẽ cô cho rằng trong yêu tộc chỉ có thỏ yêu?”

Bạch Tiêu Linh vì tầm nhìn hạn hẹp của mình cảm thấy hơi đỏ mặt “Tôi nhất thời không nghĩ tới…”

“Về sau cô sẽ biết so với loài người, các yêu tộc ở cùng một thành phố rất nhiều, chúng ta càng phải cẩn thận đề phòng.”

“Như thế nào?”

“Chúng ta thích ăn cỏ, yêu tộc cũng có đồ ăn yêu thích của riêng mình, săn mồi những loài yếu đuối là bản năng của bọn họ.”

Hai từ săn mồi làm cho Bạch Tiêu Linh cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tịch Trăn nói: “Đừng lo lắng, cô đã phẫu thuật cắt bỏ đuôi, hơi thở trên người rất yếu ớt, yêu quái bình thường sẽ không phát hiện ra cô, hơn nữa… Theo như tôi biết, không có con yêu quái lớn nào trong thành phố nơi chúng ta đang sống đâu.”

Bạch Tiêu Linh nhỏ giọng nói: “Nghe anh nói như vậy, rất dọa người.”

Cô không biết, hóa ra tình cảnh của mình nguy hiểm như vậy, giống như loài thỏ trong tự nhiên, tùy thời có thể bị địch ăn tươi nuốt sống, liệu cha mẹ ruột của cô mất có phải vì chuyện này hay không, cho nên mới cắt đuôi của cô khi cô mới sinh ra?

Vậy tại sao sau đó họ bỏ rơi cô? Sao cha mẹ ném cô đến trại trẻ mồ côi?

“Tiếp theo cô chuẩn bị làm gì?” Tịch Trăn hỏi.

“Thứ hai chuẩn bị đi làm thủ tục nghỉ việc, rồi nghỉ ngơi một thời gian mới bắt đầu tìm công việc mới.”

“Ở nhà nhàm chán thì có thể tới tìm tôi, tôi giới thiệu mấy bạn bè cho cô làm quen.”

“Bạn bè, cũng là yêu tộc sao?”

“Ừm, vừa hay tuần sau ở nhà tôi sẽ tổ chức một buổi tụ tập, cô cũng đến đây đi.’’

“Bạn bè của anh thích gì? Tôi sẽ mang quà cho anh. ”

Tịch Trăn ở đầu dây bên kia cười cười “Chỉ cần cô tới đây là được.”

Bạch Tiêu Linh đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Tịch Trăn gửi địa chỉ và thời gian tiệc tùng đến điện thoại di động của cô.

Tuy rằng Tịch Trăn nói không cần mang theo quà cáp, nhưng cô vẫn muốn chuẩn bị một chút, dù sao đây cũng coi như là cô lần đầu tiên chính thức gặp mặt người cùng tộc.



Thứ hai, Bạch Sóc lái xe đưa Bạch Tiêu Linh đến công ty, làm thủ tục nghỉ việc.

Vốn lo lắng sẽ gặp được quản lý, nhưng Bạch Sóc nói với thương tích của hắn ta, ít nhất một tuần cũng không ra ngoài được, cô quả nhiên không gặp được quản lý ở công ty, các đồng nghiệp khác đối với chuyện gì đã xảy ra không hề hay biết, làm thủ tục rất thuận lợi, một chút thì xong.

Bạch Tiêu Linh ôm đồ đạc của mình trở lại xe, Bạch Sóc hỏi cô: “Xong rồi à?”

“Ừm.” Cô gật gật đầu: “Chị là thực tập sinh, không ký hợp đồng chính thức, cho nên thủ tục rất đơn giản.”

Bạch Sóc nhướng mày, nói: “Dù sao cũng không đi làm, buổi chiều không có việc, chúng ta cùng đi xem phim đi?”

Bạch Tiêu Linh lộ vẻ khó xử “Nhưng chị còn muốn đi mua quà…”

Câu trả lời này khiến Bạch Sóc sửng sốt “Mua quà?”

Bạch Tiêu Linh giải thích: “Bạn bè tụ tập mời chị đi chơi, chị muốn mua một số quà tặng gặp khi mặt.”

Bạch Sóc ngữ khí kỳ quái nói: “Cho tới bây giờ chưa từng thấy chị tặng quà cho em.”

Bạch Tiêu Linh: “…”

Việc này quả thật coi như cô sai, chủ yếu là bởi vì trong nhà cha mẹ nuôi quá giàu có, Bạch Sóc từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng không thiếu, cô không biết nên mua cái gì tặng cậu, mua đồ rẻ, cảm thấy không thích hợp, mua đắt… Cũng chỉ có thể tiêu tiền nuôi cha mẹ, dù sao bản thân cô cũng không có bao nhiêu tiền.

“Vậy em muốn gì, chị mua cho em?” Bạch Tiêu Linh thăm dò hỏi.

Bạch Sóc cầm vô lăng, ánh mắt nhìn về phía trước, chậm rãi nói: “Em muốn gì, chị không biết sao?”

Bạch Tiêu Linh nghe xong, có chút… Giống như ngồi trên đống lửa.

“Chúng ta không phải quan hệ tốt lắm sao…” Cô cực kỳ không được tự nhiên, ấp úng, “Chỉ do chị hay quên.”

“Ừm, hóa ra là chị quên, em phải coi như tất cả không xảy ra đúng không.” Cậu lạnh lùng cười “Không phải là chán ghét em hay sao?”

“Chị, chị không có ý này.’’ Bạch Tiểu Linh sốt ruột giải thích “Chị cảm thấy, chúng ta là chị em, không nên bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, hay một sai lầm thì ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau, ba mẹ đã không còn, chị làm chị gái phải chiếu cố tốt cho em trai thật tốt, chị không muốn chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ và tình cảm của chúng ta, chị…”

Bạch Sóc mỉa mai: “Ồ, một sai lầm.”

Bạch Tiêu Linh sắc mặt đỏ lên “Em không cần lúc nào cũng bắt bẻ chị.”

Bạch Sóc muốn đáp trả, suy nghĩ một chút lại cảm thấy ồn ào như vậy rất không có vô nghĩa, cậu mím môi, phiền muộn nói một câu “Thôi quên đi” sau đó khởi động xe, chạy ra khỏi bãi đỗ.

Xe chạy trên đường một lúc sau trong lòng anh vẫn không thoải mái, không chịu được, bắt đầu như không có chuyện gì xảy ra hỏi Bạch Tiêu Linh muốn đi trung tâm mua sắm nào để mua quà, bao nhiêu tiền, mua mấy phần, khi nào tập, bóng gió nên hỏi bên kia có nam nhân nào hay không.

Bạch Tiêu Linh ứng phó với em trai, tâm tình trở phức tạp, chỉ cảm thấy em trai lúc lớn lên, thật sự là càng ngày càng khó hiểu…



Bởi vì không rõ sở thích của đối phương như thế nào, Bạch Tiêu Linh cuối cùng cũng không chọn được món quà nào thích hợp. Ngày tiệc tùng, cô chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ, lại chọn thêm một chai rượu ngon, bắt taxi đến chỗ ở của Tịch Trăn.

May mắn Bạch Sóc không ở nhà, nếu không cậu nhất định sẽ tự mình đưa cô tới đây, ngộ nhỡ đến lúc để cho cậu gặp Tịch Trăn, không chừng lại bày ra sắc mặt không tốt.

Nghĩ đến sắc mặt em trai có thể biến thành trứng thối bất cứ lúc nào, Bạch Tiêu Linh đau đầu đồng thời, lại có chút buồn cười.

Tính tình của nó, thật sự quá tệ mà.



Taxi đưa Bạch Tiêu Linh đến nơi, cô một tay xách đồ xuống xe, tay kia lấy điện thoại di động ra nhìn.

Đúng rồi chính là nơi này, tòa nhà số hai đơn vị hai… À, tìm thấy rồi!

Cô bước nhanh vào tòa nhà chung cư, nhấn số trên thang máy, lại nhìn màn hình điện thoại di động.

Tòa nhà hai đơn vị hai, phòng 204, lúc bảy giờ tối… Khoan đã bảy giờ tối???

Bạch Tiêu Linh trợn tròn mắt.

Cô đã nhầm lẫn thời gian.

Cô nghĩ mười bảy giờ tối, tức là năm giờ chiều, mà thời gian Tịch Trăn hẹn là bảy giờ tối cơ mà? Chênh lệch tận 2 tiếng đồng hồ.

Làm sao bây giờ?

Cửa thang máy mở ra trước mặt cô, Bạch Tiêu Linh chậm rãi đi vào, cảm giác từ đầu đến chân mình đều lộ ra vẻ xấu hổ.

Tham gia tụ tập, đến sớm là lễ phép, nhưng cô lại sớm hai tiếng… Thôi quên đi, tiệc tùng khẳng định cần chuẩn bị rất nhiều đồ ăn uống, cô đi tới trước có thể hỗ trợ Tịch Trăn.

Bạch Tiêu Linh tự an ủi mình như vậy.

Đến tầng lầu, cô tìm được số phòng, nghe thấy trong cửa truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cũng may không chỉ một mình mình đến sớm, tất cả mọi người đều đến sớm, không xấu hổ.

Bạch Tiêu Linh điều chỉnh trạng thái, mỉm cười ấn chuông cửa.

Leng keng.

Tiếng cười trong phòng dừng lại, tiếp theo là tiếng bước chân dần dần tới gần, có cô gái cất cao giọng hỏi: “Tịch Trăn, là anh gọi đồ ăn mang đi sao?”

Một người đàn ông cười: “Không nhìn thấy anh ta bận rộn sao, làm thế nào có thời gian để ăn, bảo mang về đi”

Lại có rất nhiều tiếng cười vang lên: “Các người còn không mau cố gắng nuôi hắn! Ha ha ha ha…”

Bạch Tiêu Linh ngoài cửa, nụ cười trên mặt dần dần tắt, mơ hồ cảm thấy không thích hợp.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một nữ nhân trẻ tuổi toàn thân chỉ khoác áo tắm mỏng manh đứng ở phía sau cửa, ánh mắt nghi ngờ đánh giá cô.

Sắc mặt Bạch Tiêu Linh lập tức trắng bệch!

Cô lảo đảo về phía sau một bước, ngửi thấy mùi khí giống như đã từng quen biết, giống cái mùi nam tính, không chỉ có một người, rất nhiều mùi hương tương tự lại không giống rối rắm cùng một chỗ, nồng đậm giống cả một phòng không thể bay kịp trong không khí, mang theo mùi tanh thoảng qua bay vào mũi cô.

Mặc dù có hành lang che chắn, cô vẫn có thể tận mắt nhìn thấy một phòng dâm loạn.

Cô đến quá sớm.

Thực sự đến quá sớm!

Bạch Tiêu Linh cứng ngắc di chuyển bước chân, xoay người đi về phía thang máy.

Phía sau có người gọi cô, cô lại càng kinh hãi hơn, chạy vào thang máy như chạy trối chết, liều mạng ấn nút đóng cửa nhiều lần.

“Bạch Tiêu Linh!!!”

Tịch Trăn lần nữa hô lên, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc, chỉ mặc một cái quần dài cùng một đôi dép lê, liền đuổi theo, dùng khuỷu tay chặn cửa thang máy sắp khép lại!

Bạch Tiêu Linh hét lên trong sợ hãi: “Anh đừng đến đây! Anh tránh ra ngay cho tôi.”

Tịch Trăn chen vào thang máy, bất đắc dĩ thở hổn hển “Tiểu Linh, cô nghe tôi giải thích.”

“Không, không cần giải thích!’’ Bạch Tiêu Linh khẩn trương cực độ dán lưng vào vách thang máy, e sợ anh ta tới gần mình “Là tôi hiểu sai rồi, anh, anh muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi, về sau chúng ta cũng không cần liên lạc nữa.”

Gương mặt xinh đẹp của Tịch Trăn lộ ra vẻ không vui, nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Tiểu Linh hỏi: “Không liên lạc? Ý cô là sao?”

“Không, không có ý gì nhiều” Bạch Tiêu Linh lắp bắp “Nó có nghĩa là chúng ta, không phù hợp để tiếp tục kết bạn.”

“Không thích hợp?” Tịch Trăn giống như nghe thấy chuyện cười “Cô có biết một đôi nam nữ cùng là yêu tộc, xác suất có thể nhận ra nhau trong một tòa thành thị thấp bao nhiêu không? Chúng ta đều là thỏ yêu, có chỗ nào không thích hợp?”

Bạch Tiêu Linh cảm thấy toàn bộ đầu óc sắp nổ tung, cô không thể lý giải vì sao sau khi bị mình phát hiện ra chuyện này, thái độ của Tịch Trăn còn có thể thản nhiên như vậy.

Anh ta không xấu hổ sao?

Quả thật, cô và Tịch Trăn còn chưa phát triển đến bước người yêu, cô không có tư cách can thiệp vào bất cứ chuyện gì của anh ta, nhưng cô quả thật là thành tâm thành ý muốn cùng Tịch Trăn bồi dưỡng tình cảm hơn nữa, dưới tiền đề này, một màn hôm nay quả nhiên là dọa cô một trận.

“Anh đã có, đã có bạn gái, vì vậy… Tôi không tiếp nhận được” Bạch Tiêu Linh cắn môi dưới, nặng nề hít sâu một hơi, rốt cục nói ra từ kia “Tôi cảm thấy thật kinh tởm, rất kinh tởm!”

Lúc này cửa thang máy mở ra, Bạch Tiêu Linh cúi đầu chạy ra ngoài, Tịch Trăn từ phía sau bắt lấy cô.

Bạch Tiêu Linh sợ tới nỗi ra sức hất tay ra, ngay cả một hộp bánh quy điểm tâm trong tay cũng bị văng ném ra ngoài đất.

Tịch Trăn không tiếp cận cô nữa, mà đứng tại chỗ, kinh ngạc vừa tức giận nhìn cô, “Cô điên rồi sao? Nói tôi ghê tởm? Cô nghĩ chúng ta nên sống như vậy chết cũng không thay đổi sao?”

Những lời này của hắn làm cho Bạch Tiêu Linh có chút bối rối, giữa nam nữ, không phải vốn nên như vậy sao?

Chắc biểu cảm trên mặt cô quá mức rõ ràng, Tịch Trăn lúc này nở nụ cười, mắt đầy trào phúng cùng khinh bỉ “Cô đã thấy con thỏ đực nào vì bạn tình mà thân thủ như ngọc chưa?”

Bạch Tiêu Linh ngẩn người.

“Bởi vì được con người nhận nuôi, cho nên bị tẩy não sao?” Tịch Trăn thu hồi sự châm chọc trên mặt, ánh mắt dần dần ra vẻ bất đắc dĩ cùng thương tiếc “Tôi thật sự không nghĩ tới cô lại thật sự cho rằng như vậy, cho dù là loài người, thiên tính cũng sớm tốt thất thường, bọn họ vì một xã hội vững chắc nên có thể tự nguyện tạo ra lợi ích đạo đức, mà cô lại muốn đem xiềng xích này đặt trên người yêu tộc chúng ta.”

Luận điệu này của anh ta khiến Bạch Tiêu Linh nghẹn họng, khát vọng tốt đẹp của cô đối với tình yêu, sao trong miệng hắn lại trở nên hoang đường đến như vậy?

“Được rồi, đừng náo loạn nữa” Tịch Trăn đi tới nắm tay cô “Cô làm cho mọi người sợ hãi rồi, đi theo tôi đi, tôi giới thiệu lại cho hai người quen biết.”

Bạch Tiêu Linh rút tay về, lúc này cô cũng bình tĩnh lại, không muốn cùng Tịch Trăn ở chỗ này tranh luận đúng sai, khó chịu trả lời: “Không, tôi muốn về nhà.”

Tịch Trăn suy nghĩ một chút, không tiếp tục miễn cưỡng, bộ dạng này của Bạch Tiêu Linh cho dù cứng rắn kéo lên lầu, cũng chỉ làm hỏng bầu không khí.

“Tôi sẽ đi lên lấy chìa khóa xe, sau đó đưa cô về nhà” Tịch Trăn nói.

Bạch Tĩ Linh lắc đầu “Tôi tự bắt taxi trở về.”

“Thời gian này rất khó bắt được xe, cô chờ tôi một lát, tôi lập tức xuống” Tịch Trăn nói xong, xoay người đi vào thang máy.

Bạch Tiêu Linh không đợi anh, cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Tịch Trăn nữa, Tịch Trăn vừa vào thang máy, cô lập tức đi ra khỏi căn hộ.

Vốn định bắt taxi rời đi, nhưng ven đường một chiếc taxi cũng không nhìn thấy, mạng lưới đặt xe cũng vẫn xếp vào hàng đợi.

Cô ở ven đường chờ vài phút, không đợi được đến khi xe tới, thì Tịch Trăn đã từ trên đi xuống.

“Đi thôi, hiện tại thật sự không bắt được xe đâu, tôi đưa cô trở về.”

Hắn thay một thân trang phục thể thao màu trắng nhẹ nhàng, nhìn qua sạch sẽ không có hại, ai có thể nghĩ tới khi nãy là một nam nhân như vậy, một bên trong mặt phóng đãng đến thế?

Bạch Tiêu Linh cắn môi dưới, nhìn hai đầu trên con đường trống vắng, cuối cùng lựa chọn đồng ý, ngồi vào trong xe của hắn.

Trên ghế ngồi có một gói cỏ Moses, là một món quà xin lỗi thầm lặng, cô lấy gói cỏ ra, ngồi im lặng, cũng không muốn nói gì.

Mùi vẫn còn đó.

Cho dù thay quần áo, Bạch Tiêu Linh cũng có thể ngửi được mùi nồng nặc trên người Tịch Trăn, không chỉ có hắn, còn có những người khác…

Cô không khỏi nín thở, nghĩ thầm, chờ cô về nhà, sẽ không bao giờ gặp lại người này lần nào nữa.

“Vừa rồi tôi cẩn thận nghĩ tới…” Tịch Trăn lái xe, chậm rãi mở miệng “Cô không sai, chúng ta nếu không có thế tránh hết tất cả mọi điều mà sống, lựa chọn cách sống trong xã hội loài người, khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng một chút, nhưng mà, tôi vẫn hy vọng sau khi trở về, cô có thể suy nghĩ thật kỹ một chút, rốt cuộc cái gì là chúng ta đang cần, cái gì là chúng ta không cần.”

Tịch Trăn dùng ánh mắt nhìn lướt qua Bạch Tiêu Linh, thấy cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mái tóc dài che nửa mặt nghiêng, một bàn tay nắm chặt dây đeo túi xách, cả người chỉ lộ ra sự phòng bị.

Trong lòng Tịch Trăn có chút thất vọng, hắn đầu tư rất nhiều tinh thần vào Bạch Tiêu Linh, cũng tốn không ít tâm tư, nếu quan hệ của hai người cứ như vậy mà bỏ đi, hắn sẽ cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng nếu Bạch Tiêu Linh không thể tiếp nhận thói quen sinh hoạt này của mình, hắn cũng sẽ cảm thấy vô cùng phiền muộn.

“Tiểu Linh…” Thanh âm Tịch Trăn trở nên dịu dàng một chút, chậm rãi nói “Thỏ yêu chúng ta, cho tới nay đều là sinh hoạt như vậy, không có trinh tiết, không có trói buộc, tất cả tộc nhân đều là tự do, tôi vốn muốn từng bước từng bước cho cô tiếp xúc với những thứ này, không nghĩ tới hôm nay cô đến sớm như vậy, cũng không ngờ rằng phản ứng của cô sẽ lớn như vậy.”

Bạch Tiêu Linh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe hơi và không đưa ra bất cứ phản hồi nào.

Tính cách của cô chính là như thế, không am hiểu tranh luận cái gì thì dứt khoát một câu cũng không nói, đem tâm tư toàn bộ chôn ở đáy lòng.

Tịch Trăn khẽ thở dài, gợi ý dụ dỗ: “Trước kia cô hỏi tôi, chúng ta có phải là thỏ hay không sao, chúng ta quả thật không phải thỏ, nhưng tình cảnh của chúng ta so với thỏ không khá hơn bao nhiêu, cô nghĩ một chút đi, những con thỏ sống trong tự nhiên kia, nếu như bắt chúng giữ trinh tiết từ đầu đến cuối, chúng còn sống được sao? Vì kéo dài giống nòi để tộc không đi xuống, làm thế nào mới là sự lựa chọn đúng đắn?”

Tán tỉnh nhau không kiểm soát được, và ham muốn sinh sản mạnh mẽ, cho đến bây giờ là nỗ lực duy nhất mà những người yếu đuối có thể làm được trong việc tồn tại trên thế giới này.

Tịch Trăn giải thích chẳng những không thể an ủi Bạch Tiêu Linh, ngược lại càng làm cho cô càng thêm chán ghét.

Lúc này, cô muốn hy vọng mình chỉ là một con người bình thường bị chứng Pica chỉ ăn đồ vật lạ, chứ không phải là thỏ yêu gì đó.



Con đường về nhà dài đằng đằng rốt cuộc cũng tới nơi, khi nhìn thấy biệt thự hoa viên trước mắt, Tịch Trăn có chút ngoài ý muốn.

Hắn không nghĩ tới điều kiện trong nhà Bạch Tiêu Linh tốt như vậy, bình thường cô chỉ ăn mặc như một nữ sinh viên đại học có gia cảnh bình thường.

Hắn đỗ xe trước cổng, lúc xuống xe ngửi thấy mùi gió, mơ hồ có cảm giác khó chịu.

Tịch Trăn cảnh giác quan sát bốn phía, hỏi Bạch Tiêu Linh: “Cô ở chỗ này sao?”

“Ừm” Bạch Tiêu Linh nhấn một vài phím trên khóa cổng nhập mật khẩu vào, cổng điện tử tự động mở ra.

“Tiểu Linh, những lời vừa rồi tôi nói, hy vọng cô có thể suy nghĩ lại một chút” Tịch Trăn cố gắng giữ cô lại “Hôm nay không thể tiếp đón cô thật tốt, tôi rất xin lỗi, lần sau lại cùng nhau ăn cơm, được không?”

Tính cách của Bạch Tiêu Linh, nhất định cô là một người không giỏi chuyện từ chối, nhưng trong lòng đã đánh dấu lên người Tịch Trăn một cái gạch chéo X to đùng.

“Hẹn lần sau đi” Cô buồn bực nói.

Còn lâu mới hẹn lại nữa, cô không bao giờ muốn gặp lại người đàn ông này.

Tịch Trăn còn muốn nói cái gì đó, lúc này từ trong phòng đi ra một nam nhân thân hình cao lớn, mặc áo hoodie màu xám rộng rãi, hai tay đút túi, thảnh thơi đi tới.

Tịch Trăn cứng đờ tại chỗ, sắc mặt xanh trắng bệch.

“Không phải nói có tụ tập sao, nhanh như vậy đã trở về rồi?” Bạch Sóc ngữ khí lạnh lẽo, lộ ra vài phần vui vẻ không dễ phát hiện.

“Ừm, chị về sớm” Bạch Tiêu Linh trả lời “Trên đường không bắt được xe, là một người bạn đưa chị trở về.”

“Bạn nào?” Bạch Sóc nghiêng đầu nhìn ra ngoài sân

Chỉ thấy chiếc xe đậu ngoài cổng kia, ở một chút thì lái đi, chỉ dừng lại một đoạn ngắn, hơi thở trong giây phút ngắn ngủi khiến đối phương hoảng sợ.

Lời của tác giả:

Tôi cố ý tìm kiếm được là thỏ đực quanh năm đều phát tình, hơn nữa nếu nhịn quá lâu, không chỉ sẽ phát tình với thỏ, đối với mọi thứ trên thế gian đều sẽ phát tình như gà, vịt, mèo thậm chí là dép lê trong nhà đều sẽ gặp bị dính chưởng, bởi vì thỏ quá yếu, vì để kéo dài tộc nên chỉ có thể cố gắng sinh sản.

Sau đó, tôi liên tưởng đến cuộc sống thực tế, có một số người đàn ông sinh sản mạnh mẽ bất thường, đó có phải là bởi vì, gen yếu của họ đang cố gắng sống sót hay không?

(Làm rõ một chút, tôi nói là một số người đàn ông, chỉ là một phần) Dù sao gen mạnh mẽ căn bản không kéo dài được nhiều mà)