Có Lẽ Là Yêu

Chương 9: Hợp tác



Mặt đầy nước mắt, Chu Dạchật vật chạy ra ngoài, người qua đường kinh ngạc nhìn cô, cô cũng không quantâm. Gió lạnh đêm tháng mười phận phật lướt qua cổ áo, khiến cô bình tĩnh liđôi chút. Lấy tay lau nước mắt, nhận ra mình đang đứng ở bãi đỗ xe, lại ngửithấy mùi ngô nướng ở ven đường, mới nhớ ra bản thân vẫn chưa ăn tối, cô mở vítiền ra, mua bắp ngô ăn, vẫn còn nhớ chọn bắp to nhất.

Vệ Khanh đứng bên cạnhcửa sổ, trên mặt vẫn còn lưu lại vết thương mà túi xách của Chu Dạ vô tình đểlại, một vết xước dài còn vương máu. Không khỏi cười khổ, phụ nữ nổi giận đúnglà không thể nói lý lẽ. Thấy cô lảo đảo đi ra khỏi nhà hàng, va phải ngườikhác, ngã xuống đất cũng không để ý. Lúc qua đường, suýt chút nữa còn bị xeđâm, tinh thần hoảng hốt như thế, chỉ sợ nguy hiểm tới tính mạng. Lại nghĩ, dùsao vẫn chỉ là sinh viên, chưa trải qua sóng to gió lớn, ý chí vẫn chưa đượctôi luyện, lỡ gặp chuyện gì không may, cả đời không chịu gặp hắn thì làm thế nào.Vì thế cầm áo khoác, vội vàng đuổi theo.

Xe vừa lái tới nơi, thấycô cũng không thèm để ý, tùy tiện leo lên xe khách, hắn chỉ còn cách chậm rì rìlái xe theo xe khách, đã tối như vậy rồi, con gái con đứa mà cứ thích làm loạn,chẳng lo gì tới an nguy bản thân gì cả. Xe khách dừng lại rồi mà vẫn không thấycô xuống xe, nghĩ nghĩ, không phải cô nàng ngủ quên trên xe đấy chứ! Nhìn thấyđích tới của xe là Hương Sơn, bực mình nghĩ, chẳng may ngủ quên đi thẳng tớiHương Sơn, xem cô ấy định làm thế nào.

Tầm khoảng mười phútsau, cuối cùng cũng thấy cô xuống xe, xoay người bước đi hướng khác, có lẽ đãcó đích đến, không còn dáng vẻ lắc lư lảo đảo khi nãy, thế là hắn lại lái xe đitheo phía sau.

Chu Dạ ở trên xe gọi điệncho Lý Minh Thành, khóc ầm lên: “Lý Minh Thành,… huhu…”. Lý Minh Thành sợ tớimức vội hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, khuyên cô đừng khóc, trước tiên phải bìnhtĩnh xuống xe dã. Chu Dạ nói năng lộn xộn, hắn cũng không nghe rõ cô nói gì,cuối cùng thấy cô nghẹn ngào nói muốn đi tìm hắn, nói rằng đang ở trên đường.Hắn lại vội vàng dặn cô phải chú ý an toàn, đừng có để gặp chuyện không may, dỗdành cô một lúc, cảm xúc của cô mới cân bằng trở lại.

Cô xuống xe, lấy khăn ướtlau mặt, mới để ý tóc đã bị gió thổi làm cho rối bời. Từ xa nhìn thấy Lý MinhThành đứng ở trước Thanh Hoa chờ cô, đang ngó nghiêng nhìn xung quanh, vẻ mặtlo lắng. Cô vội vàng chạy tới, đến gần mới phát hiện, phía sau Lý Minh Thànhcòn có một người, đương nhiên chính là Trương Nhiễm Du.

Đối với cô mà nói, có thểso sánh là sấm sét giữa trời quang, họa vô đơn chí.

Cô cảm thấy chân mềmnhũn, “bịch” một tiếng, ngã xuống đất, đây là lần thứ hai trong ngày cô bị ngã.Lý Minh Thành lập tức phát hiện ra cô, vội nâng cô dậy, hỏi: “Sao thế, chân cóđau không?” Trương Nhiễm Du cũng tiến tới đỡ cô dậy.

Cô lặng lẽ tránh TrươngNhiễm Du đang vươn tay ra đỡ mình, thoáng chốc uất ức lại ập tới, vùi đầu vàoLý Minh Thành khóc lớn, khóc không thành tiếng. Khiến cho nhiều người dừng chânlại quan sát, Trương Nhiễm Du ở bên cạnh khuyên cô đừng khóc, có chuyện gì thìcứ nói ra.

Chu Dạ vừa giận vừa hận,nhưng không thể phát tác, tất cả uất ức hóa thành nước mắt, khóc tới mức kinhthiên động địa, quỷ thần cũng phải khiếp sợ. Sinh viên Thanh Hoa đứng ở xa xachỉ trỏ, còn tưởng rằng đang xem một tiết mục đau khổ vì tình. Vì thế người tớixem ngày một nhiều, hơn nữa, lại thêm mấy người hay tám chuyện, Lý Minh Thànhcó chút xấu hổ. Nơi này không có ai quen biết Chu Dạ, nhưng mà mọi người đềubiết hắn nha.

Trương Nhiễm Du cũng nhậnra, đành thay hắn giải vây: “Thi Thi, chúng ta vào trong nói chuyện đượckhông?” Cô bắt chước Lý Minh Thành gọi Chu Dạ là Thi Thi, ra vẻ gần gũi thânmật. Chu Dạ hận chết cô ta! Lắc đầu, thái độ khiêu khích lẫn kiên quyết, khôngvào. Trương Nhiễm Du cũng không giận, cứ tiếp tục dỗ: “Được rồi, vậy đừng khócnữa, nói cho bọn mình biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Minh Thành gật đầu:“Thi Thi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Chu Dạ nhìn vẻ mặt bọn họ, biết bọn họở chung một chỗ, trong nháy mắt tâm lạnh băng, lại càng thêm hận Lý Minh Thành,lạnh lùng đẩy hắn ra, lấy tay lau nước mắt. Không thể nói ra chuyện khiến mìnhđau lòng, chính là nổi đau khổ lớn nhất!

Lý Minh Thành cứ liên tụchỏi cô xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu cô không chịu nói, sẽ gọi điện choba cô. Cô không còn cách nào khác, cũng không thể nói thật cho hắn biết, đànhtùy tiện nói dối, rằng bị bạn học bắt nạt, nhà trường không phân rõ đúng sai,đã phê bình cô. Chu Dạ đã quen nói dối không chớp mắt, hơn nữa có đầu có đuôi,tất cả đều hợp lý, không hề có sơ hở, không bị người khác phát hiện ra.

Lý Minh Thành tin ngay,hai người dỗ côc, muốn bảo cô vào trường họ nghỉ. Cô lắc đầu, nói đã muộn rồi,chính mình tự về, cô cần tìm người trút giận, như thế trong lòng mới dễ chịuhơn. Lý Minh Thành lại muốn đưa cô về, cô vừa nhìn thấy Trương Nhiễm Du, cơngiận lại bốc lên, kiên quyết không cần. Lý Minh Thành gọi điện cho taxi quenthuộc đưa cô về, cô càng giận, hắn còn chưa gọi điện xong, cô đã bỏ đi trước.

Sớm biết thế này, cô sẽkhông đi tìm Lý Minh Thành, chỉ càng chọc cho cô thêm đau lòng, sầu càng thêmsầu.

Nước mắt lại lã chã rơixuống, tâm tình vô cùng thê thảm. Lúc đi ra tới đường cái, một chiếc xe ngăn côlại, Vệ Khanh hạ cửa kính, thò đầu ra nói: “Lên xe đi, anh đưa em về. Em cứ đinhư vậy, cẩn thận gặp chuyện không may.”

Từ xa, hắn đã nhìn thấymọi chuyện. Biết Chu Dạ là hoa rơi có ý mà người ta thì lưu thủy vô tình, khôngchỉ như thế, lại còn là hoa có chủ. Nhìn thấy hình ảnh cô khóc, ruột gan nhưđứt từng khúc, thật sự khiến cho người ta đau lòng. Thằng nhóc ngu ngốc kia, cáigì cũng không biết, thật là đáng giận. Thực ra, hắn mới đáng giận hơn, cònkhông chịu ngẫm lại xem là ai đã hại Chu Dạ thê thảm như vậy!

Chu Dạ đồng ý lên xe mớilà lạ! Quay đầu bước đi, hắn vội vàng xuống xe, giữ lấy cô, dịu dàng dỗ: “Lênxe đi, khuya rồi, dễ gặp kẻ xấu. Em không nghe tin tức ở Bắc Kinh sao, không ítnữ sinh viên bị kẻ gian hãm hại, thầm chí còn bị cưỡng bức rồi giết chết nữa!”Cố ý hù dọa cô.

Chu Dạ nghĩ tới chuyện LýMinh Thành, vẫn còn đang tức hắn,khinh bỉ nhìn hắn nói: “ Lên xe anh để bị anhcưỡng gian chắc”. Cô cũng không phải là không biết sống chết thế nào.

Vệ Khanh bị cô nói nhưvậy, thấy cô đang giận, nói chuyện không suy nghĩ, nên cũng không so đo, chỉnói: “Tối nay anh có nhiệm vụ đưa em bình an trở về trường. Sau này em gặp chuyệngì, đừng có tới tìm anh đấy.”

Chu Dạ mắng: “Ai cần chứ!Tôi sống hay chết thì liên quan gì tới anh. Tránh sang một bên đi.” Lại nhìnchiếc Lamborghini đen bóng của hắn bật đèn pha sáng trưng, thật sự chói mắt,nhớ tới lúc tối hắn đáng ghét thế nào, liền vung chân đá một cước. Hôm nay côđi giầy thể thao, cũng không sợ bị đau chân.

Vệ Khanh thấy cô ngượcđãi chiếc xe thể thao bảo bối của hắn, mặt tái mét, giận dữ hét lên: “Chu Dạ,cô điên à?” Vội vàng buông cô ra, Vệ Khanh rất yêu quý chiếc xe này, bìnhthường không dễ dàng cho người khác chạm vào.

Chu Dạ hả hê nhìn hắn:“Bây giờ anh mới biết hử?” Từ trước tới giờ cô chưa từng cho mình là thụcnữ. Hừ! Đáng đời hắn. Giận dữ cũng dần tan hết, nghênh ngang rời đi.

Chu Dạ bé nhỏ như thế,sao có nhiều lực đạo, một cú đạp của cô sao có thể làm hỏng xe hắn được. VệKhanh nhìn xe yêu quí không tổn hại gì, lại thêm buồn bực mà cười khổ. Cái côChu Dạ này, mới nhìn thì thanh khiết thiện lương, yếu đuối mảnh mai, không ngờlại mạnh mẽ dã man như vậy!

Chu Dạ trở về trường, mắtđã sưng đỏ, giọng cũng có chút khàn khàn, sợ bị mọi người nhìn thấy lại trêucợt nên đành lên giường đi ngủ sớm. Lưu Nặc hỏi có phải cô bị ốm hay không, côđành nói mình thấy không khỏe, ngủ một giấc là khỏi. Những chuyện xảy ra trong buổitối như sương mù quấn quanh đầu óc cô, thật lâu không tan đi.

Nhưng điều khiến cô đaulòng nhất vẫn là Lý Minh Thành, cuối cùng cũng hiểu được, hắn vốn không thíchcô. Bao nhiêu nam nữ si tình, giữa vòng xoáy tình cảm khó có thể tự kiềm chế.Chu Dạ cũng giống như vậy, chỉ tiếc là ngay cả cơ hội bày tỏ tình cảm với ngườicô thầm mến cũng không có, chưa bắt đầu đã phải chấm dứt.

Chu Dạ đau khổ vì tình,thức trắng một đêm. Nhưng phiền não trong cuộc sống vẫn như cũ, không thay đổi.Cô đối mặt với thông báo nộp học phí của nhà trường, đau đầu nhức óc. Hiện giờhọc phí đối với cô mà nói thật xa vời. Cô cũng không tin nếu cô khôngnộp học phí, thật sự sẽ bị đuổi học, có ai thấy hiệu trưởng ra văn kiện quyđịnh đâu? Chỉ là lời hù dọa, ai mà không biết chứ. Nhưng mà việc này vẫn nhưvướng trong lòng, vô cùng lo lắng.

Tình cảm, học tập, cuộcsống, mọi chuyện đều không như ý, cô thực sự không thể ứng phó nổi nữa. Nhưngcuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, giữa những bạn bè cùng lứa tuổi, cô giãy dụalâu như vậy, quả thực rất mệt.

Lãnh đạo nhà trường vìmuốn có tiền đầu tư để xây canteen mới, muốn lôi kéo Vệ Khanh, mời hắn tớitrường tham quan, chỉ đạo công tác, hiệu trưởng cũng tự mình cùng đi. Đi theophía sau còn có những lãnh đạo cao cấp trong trường, thang máy thường ngày đôngsinh viên qua lại, nay bị cấm, chỉ dành cho đám người Vệ Khanh đi qua.

Hiệu trường cười cườigiới thiệu phòng triển lãm chính: “Đây là phòng triển lãm tranh của khoa Mỹthuật tạo hình, toàn bộ tác phẩm ở đây đều là của các sinh viên trong khoa, cómột số rất xuất sắc. Bên cạnh còn có triển lãm trang phục, mặc dù có nhiều tácphẩm không theo khuôn mẫu bình thường, nhưng lại rất có sáng tạo…”

Vệ Khanh không đợi ông tanói hết lời, đã đứng trước tủ kính xem xét, cười nói: “Sinh viên của nhà trườngtài hoa hơn người, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.” Hiệu trưởng vội nói:“Còn mong Vệ tổng chiếu cố nhiều hơn.” Vệ Khanh gật đầy không nói gì, tiếp tụcđi lướt qua xem xét. Thực ra cũng chẳng có tâm trạng nào mà xem, chẳng qua chỉmuốn xem có tác phẩm nào của Chu Dạ hay không mà thôi.

Ở chính giữa phòng triểnlãm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên Chu Dạ, vô cùng bắt mắt, đó là một bứctranh sơn dầu cao ba thước, màu sắc tươi sáng, vận dụng ngòi bút lưu loát,bản lĩnh thâm hậu. Hắn nhìn một lúc lâu sau, cười khen ngợi: “Bức tranh nàyquả thực không tồi.” Trưởng khoa mỹ thuật tạo hình lập tức nói: “Đây là tácphẩm của sinh viên Chu Dạ, học tập vô cùng xuất sắc, hơn nữa, mới vừa đạt đượchọc bổng Vân Mã, buổi trao giải lần trước, có lẽ Vệ tổng không nhớ cô ấy. Bứctranh này được đánh giá giá trị nghệ thuật cao, có thể đem tới triển lãm tranhquốc gia để kí gửi.” Vệ Khanh gật đầu, cười mà không nói, sau đó đi nhanh rangoài.

Lãnh đạo trường học giữhắn lại ăn trưa, nhiệt tình khoản đãi. Vệ Khanh uống bia mắt đỏ ngầu, tựa vàosofa gọi điện cho Chu Dạ. Vẫn không có người nghe máy, hắn biết tính Chu Dạ,lại tiếp tục gọi, hết cuộc này tới cuộc khác, liên tục không ngừng. Xem ra ChuDạ hận chết hắn, ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe. Hắn nhún vai, đổi mộtdãy số khác, tiếp tục gọi.

Chu Dạ bị cảm lạnh, giữatrưa ở kí túc nghỉ ngơi, lúc đang mơ mơ màng màng, có nghe thấy tiếng chuôngđiện thoại, nhìn thấy số của Vệ Khanh gọi tới liền ngắt máy. Bực mình, sao hắncứ dây dưa không dứt làm gì! Chẳng được bao lâu, lại nghe thấy chuông điệnthoại trong phòng vang lên, đành phải đứng dậy, vừa ngáp vừa nói: “Alo, xin hỏitìm ai vậy?”

Vệ Khanh vừa nghe đã nhậnra giọng cô, lười biếng nói: “Chu Dạ, chào em.” Chu Dạ vừa nghe thấy giọng hắn,trong nháy mắt cơn buồn ngủ không cánh mà bay, nghiêm mặt hỏi: “Sao anh biết sốkí túc của tôi vậy?”

Vệ Khanh cười: “Đươngnhiên là anh có cách để biết.” Hắn cũng chẳng cần phải đi dò hỏi, Chu Dạ nhậnhọc bổng của hắn, hắn đều có toàn bộ tư liệu về cô, huống hồ là một dãy số.

Chu Dạ bất đắc dĩ, châmchọc nói: “Anh giỏi thật.” Vệ Khanh có tai như điếc, trực tiếp yêu cầu: “Rangoài đi, anh có việc tìm

Chu Dạ khinh bỉ nói:“Thôi đi, anh có thể có chuyện gì cần tìm tôi chứ.” Chả có cái gì là tốt cả.

Trước khi cô kịp cúp điệnthoại, hắn vội nói: “Biết anh đang ở đâu không?”

Chu Dạ hừ lạnh trả lời:“Tôi cần biết để làm gì.” Vệ Khanh vẫn cố dịu giọng nói: “Anh đang ở nhà hànggần trường em, đang cùng hiệu trưởng và các thầy trưởng khoa ăn cơm đấy. Giáosư Ngô- trưởng khoa em còn khen em thành tích tốt nữa, rất có tương lai nha.”

Chu Dạ không biết tronghồ lô của hắn còn bán thuốc gì nữa, không kiên nhẫn giục : “Rốt cuộc anh muốnnói cái gì?” Vệ Khanh cười nói: “Em ra đi, rồi anh sẽ nói cho em biết.” Cômắng: “Anh điên rồi.”

Vệ Khanh uy hiếp:"Hay là anh bảo giáo sư Ngô gọi điện mời em ra nhé?” Chu Dạ bị dọa chophát hoảng : “Vệ Khanh, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Vệ Khanh nhíumày: “Được, em mau ra đây, anh sẽ nói cho em biết có chuyện gì, anh ở nhà hàngchờ em.”

Cô chần chừ, đoán có lẽthật sự hắn đang cùng với lãnh đạo nhà trường ăn cơm, sáng sớm nghe bạn học nóithang máy bị cấm, chắc là có nhân vật quan trọng nào tới, hóa ra lại là hắn.Chần chừ một lúc sau mới nói: “Tôi không đi, các thầy vẫn còn ở đấy.” Giọng nóipha chút giận dỗi.

Vệ Khanh cười: “Em yêntâm đi, bọn họ sắp đi rồi. Em mà không ra, có khi anh phải nhờ giáo sư Ngô gọicho em, anh thì chả sợ cái gì đâu.” Chu Dạ tin hắn nói được làm được, cái ngườinày thật vô liêm sỉ, chẳng gì là không làm được. Đành phải đồng ý đứng dậy, vớilấy áo khoác, đầu óc vẫn còn choáng váng, nặng nề.

Lúc Chu Dạ chạy tới nhàhàng, lập tức có nhân viên phục vụ chào đón: “Chu Dạ tiểu thư phải không? Xinmời đi theo tôi.” Dẫn cô đi tới lầu trên, vô cùng lễ phép, chu đáo.

Chu Dạ đẩy cửa bước vào,ngửi thấy mùi bia rượu nồng, trên bàn chén bát hỗn độn, còn có người đang thudọn. Vệ Khanh đang ngồi dựa bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, trên tay còncầm điếu thuốc, lại không hút, để mặc làn khói lượn lờ bay lên. Ánh mặt trờibuổi chiều chiếu trên vai hắn, tia sáng lần lượt thay đổi, chớp mắt nhìn qua,hình như một bên mặt có vết xước. Thấy cô đứng ở cửa, dập tắt điếu thuốc,nói: “Em đã tới rồi, lại đây ngồi đi.” Lại yêu cầu phục vụ mang trà lê

Giờ phút này, hoàn cảnhnhư này, không khí thật hài hòa, làm cơn giận tràn đầy trong lòng cô vơi đikhông ít, nghe lời hắn ngồi xuống đối diện. Hắn hỏi: “Em muốn uống gì? Có quenuống trà không?” Chu Dạ lắc đầu, cô đang bị cảm, trong miệng nhạt nhẽo, khôngmuốn uống trà. Hắn lập tức nói: “Vậy uống sữa nóng nhé. Sắc mặt em không tốt,môi tái đi kìa, sao vậy? Bị cảm rồi sao?” Hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra cô khôngkhỏe.

Chu Dạ hít hít mũi, mũicô bị nghẹt nghiêm trọng, hô hấp khó khăn nhưng vẫn thản nhiên nói: “Vẫn tốt,anh tìm tôi có việc gì sao?” Có phải hắn muốn một lần nữa chuốc lấy phiền nhiễukhông vậy.

Đã vài ngày Vệ Khanhkhông gặp cô, thấy cô gầy đi nhiều, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, đành phảiquay sang nói chuyện chính: “Em học khoa mỹ thuật tạo hình phải không? Anh cómột một công việc nhỏ, em làm không?” Hắn khiến cô mất việc làm, coi như bồithường vậy.

Chu Dạ không ngờ lạinói về việc làm, vì thế liền hỏi: “Làm việc gì, anh nói đi.” Vệ Khanh nhấp mộtngụm trà, chậm rãi nói: “Công ty anh cần một bức tranh lớn để làm công tác tuyêntruyền, giống như bọn em mở triển lãm ấy, cần ý tưởng tốt, và phải bắt mắt nữa.Em làm hay không? Giá cả thương lượng.”

Chu Dạ nhìn hắn đánh giá,không biết là hắn có dụng ý gì, trầm ngâm một lúc. Hắn nhún vai: “Em không làmthì sẽ có người khác làm, anh chỉ hỏi qua em thôi.” Chu Dạ cảm thấy dường nhưcuộc nói chuyện này chỉ đơn giản nói về công việc, vì thế nói: “Giống bứctranh sơn dầu ở phòng triển lãm hay sao?” Hắn gật đầu: “Đại loại thế, dùng đểtuyên truyền mà, nhưng mà phải làm tốt. Em chắc có khả năng chứ?”

Chu Dạ không chút do dựnói: “Đương nhiên, anh muốn to chừng nào?” Hắn nghĩ nghĩ một lúc nói: “Rộngbốn thước, dài hai thước đi.” Công trình này cũng không phải là nhỏ, một mìnhcô không có khả năng làm xong. Nhưng nếu đã có việc làm, sao có thể từ chốichứ, vì thế gật đầu nói: “Được, tôi làm. Giá bao nhiêu? Anh định thế nào?” Việcnày vốn không dễ dàng, chẳng những phải tự mình thiết kế, còn phải bò lên bòxuống, chẳng những tốn kỹ thuật mà ngay cả sức lực cũng phải bỏ ra hết.

Vệ Khanh nhíu mày, rõràng là cô vẫn muốn trả thù, hỏi lại: “Em nghĩ bao nhiêu là thích hợp?” Chu Dạâm thầm tính toán, theo giá thị trường mà nói chừng tám nghìn tới hơn mườinghìn tệ, điềm tĩnh nói: “Hai mươi nghìn tệ.” Hắn đã nói thế, cô sẽ đẩygiá trên trời, xem hắn trả tiền rơi xuống đất thế nào.

Vệ Khanh lặng lẽ nhìncô nói: “Giá này có vẻ hơi cao nhỉ.” Chu Dạ liền hỏi: “Vậy anh định bao nhiêu?”Cô vốn là sư tử mồm to, cò kẻ mặc cả là việc đương nhiên. Vệ Khanh thản nhiênnói: “Sáu nghìn!” Chu Dạ nhảy dựng lên: “Sáu nghìn á? Anh đi xem mấy ngườinổi tiếng đi, không đòi anh trả một trăm nghìn thì cũng là tám mươi nghìn.”Vệ Khanh cười nói: “Đáng tiếc là bây giờ em vẫn chưa phải là người nổi tiếng.”Hiện giờ cô chẳng qua chỉ mới là một sinh viên, chẳng là gì cả.

Chu Dạ bị hắn làm cho mấthứng, ngồi xuống, trên thương trường, cô không phải là đối thủ của Vệ Khanh, vìthế đành sửa lại. “Mười lăm nghìn.” Vệ Khanh cũng không nói nhiều, đáp luôn:“Tám nghìn tệ. Em không làm, anh bảo người khác làm.” Chu Dạ hận nghiến răngnghiến lợi, thì thào chửi nhỏ: “Gian thương bất lương.”

Hắn cười, “Anh là ngườikinh doanh, phương châm chính là không thể làm thâm hụt tiền lãi của mìnhđược, tám nghìn tệ, chi trả tiền xe, tiền ăn. Giá cả không thể hợp lý hơn.”Chu Dạ không còn cách nào khác, ai bảo hắn làm ông chủ cơ chứ, cô chỉ là ngườilàm công, đành phải cắn răng mà đáp ứng thôi. Chẳng trách Vệ Khanh nhiều tiềnnhư vậy, hóa ra là toàn bóc lột sức lao động những người như cô.

Cô cầm cốc sữa còn lạiuống một hơi cạn sạch, đứng lên nói: “Cụ thể công việc thế nào, chúng ta sẽliên lạc sau, có thể tôi sẽ cần người giúp.” Vệ Khanh tỏ vẻ không ngại nói:“Việc này do em phụ trách, em chỉ cần làm tốt cho anh là được rồi. Sau khi anhkiểm tra, thấy hài lòng, lập tức trả tiền.”

Hai người đi ra ngoài,bọn họ giờ phút này đổi thành quan hệ ông chủ- người làm thuê. Chu Dạ chào hắnxong, nhấc chân muốn đi ngay. Vệ Khanh lại giữ cô lại: “Đợi chút.” Đưa cô tớicửa hàng thuốc gần đó, hỏi người bán thuốc về bệnh cảm, rồi đưa cho cô: “Đã ốmrồi thì đừng có quá sức, cẩn thận bệnh nhỏ trở thành ốm nặng, như vậy là mấtnhiều hơn được đó.”

Hắn cũng là có ý tốt, ChuDạ cũng không từ chối, nhận lấy, nói cảm ơn. Vệ Khanh lại vươn tay, cười nói:“Sinh viên Chu Dạ, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nhìn hắn khôi phục bản sắctinh anh nơi thương trường, Chu Dạ cũng vui vẻ đưa tay ra, bắt tay với hắn,cười nói: “Được.” Lúc này đây, cái bắt tay này là dấu hiệu đưa bọn họ tới mộtkhởi đầu mới.