Có Lẽ Là Yêu

Chương 47: Khó xử



“Đôi mắt đen láy xinhđẹp như hắc bảo thạch nhìn chằm chằm Chu Dạ, dường như đau lòng, đôimôi gắt gao mím lại, quay đầu nhìn sân thể dục phía bên kia, không nóilời nào.”

Vệ Khanh đưa Chu Dạtới khách sạn gần đó ăn tối, cô than thở rằng mỗi lần đi tới nhữngchỗ thế này ăn cơm rất mệt mỏi, cô vốn không phải thục nữ, sao cứphải làm ra vẻ cho khổ. Vệ Khanh cười nói: “Ăn mặc đẹp như vậy, khôngđi sẽ rất đáng tiếc.” Chu Dạ chợt thấy ánh đèn quán bar lóe bênngoài cửa sổ, nhiệt huyết sôi trào, ồn ào nói: “Vệ Khanh, em khôngmuốn đi ăn cơm, chúng ta tới quán bar uống rượu khiêu vũ được không?Hôm nay là Valentine, chúng ta khiêu vũ một đêm. Đi thôi, đi thôi, em muốnđi bar, lâu lắm rồi người ta chưa đi…” lôi kéo tay áo hắn, không đồng ýsẽ không buông tha.

Vệ Khanh làm sao chốngcự nổi, phụng phịu nói: “Đi cũng được, nhưng có ba điều kiện. Thứnhất, không được làm loạn, thứ hai: không được khiêu vũ với đàn ôngkhác, thứ ba: không được uống rượu.” Chu Dạ thấy hắn đồng ý, liêntục nói đâu có, ôm cổ hắn hôn loạn, hoan hô: “Vệ Khanh, em biết anhhiểu em nhất mà.” Vệ Khanh không tự chủ được, bật cười, vỗ vỗ môngcô, yêu chiều nói: “Không cho em nghịch ngợm gây sự! Anh còn đang lái xe.Em cứ nháo như vậy, chúng ta thành một đôi cô hồn nơi địa phủ bâygiờ.” Cô lắc đầu, cười hì hì nói: “Em không sợ, có a, cho dù làmquỷ, em cũng không sợ.”

Vào quán bar, Chu Dạvô cùng hưng phấn. Đã gần một năm cô bị cấm túc không được tới quánbar, xa cách bao lâu mới gặp lại, thiếu chút nữa khoa chân múa tay bàytỏ niềm vui. Có lẽ một phần vì đang ngày lễ, trong bar vô cùng đôngđúc, trên sàn nhảy người chật kín, dường như không có chỗ nào trống.Chu Dạ nổi hứng, cởi áo khoác, bên trong lộ ra chiếc áo sơ mi bó màuđỏ, quần bò bó sát lộ cặp chân dài, thắt lưng yểu điệu bắt mắt,khiến cho nhiều người mơ màng.

Vệ Khanh đè nén cảmxúc, dỗ cô: “Ăn một chút gì đi, lát hãy chơi. Đừng quên ba điều kiệncủa chúng ta đấy. Nếu em không nghe lời, lập tức ra về.” Chu Dạ nóithầm: “Anh không công bằng, vì sao anh có thể tới bar, còn em thìkhông?” Vệ Khanh nói: “Trên thế giới này có nhiều chuyện không côngbằng lắm, là do em tự nói.” Nhớ lại những lời của cô, thỉnh thoảngcó thể lôi ra dùng trả đũa.

Chu Dạ thông minh khôngthèm ở trong này tranh cãi với hắn, uống thả cửa mấy cốc rượu, đôimắt hơi đỏ, xắn tay áo lên, tà nghễ nhìn Vệ Khanh, khiêu khích nói:“Anh chàng đẹp trai, có thể mời anh khiêu vũ được không?” Tay chạm vàovai hắn, hơi thở ấm áp ngọt ngào lướt qua tai hắn dao động, ngón taymiết nhẹ lên xương quai xanh của hắn, không ngừng vuốt ve. Vệ Khanhđộng tâm, xương cốt bủn rủn, cười mắng: “Học ở đâu ra?”

Chu Dạ càng lúc càngquá đáng, vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai hắn, kiều mỵ nói: “Saothế, anh chàng đẹp trai, nhìn em không đủ xinh đẹp sao, không chịu nểmặt sao?” Vệ Khanh hung hăng giữ cô đang làm loạn: “Tiểu bảo bối, emcòn xằng bậy, đừng trách anh!” Quán bar đúng là nơi khiến người tatrầm luân phóng túng, ngay cả Chu Dạ tới nơi này dường như cũng thayđổi thành người khác, cho nên hắn mới không muốn cô tới.

Vệ Khanh cố ý hỏi:“Tiểu thư, khiêu vũ với em thì có lợi gì?” Cô đảo mắt, không hổ danhlà thương nhân, lúc nào cũng so đo lợi ích, gõ gõ trán hắn, sẵnggiọng: “Đáng ghét, đây là lợi ích cuối cùng của anh!” Nghe xong, VệKhanh kích động, kéo tay cô hôn hôn, cúi đầu nói: “Tuân mệnh, nữ hoàngcủa anh.” Ôm cô đi ra sàn nhảy, hai người sát cùng một chỗ, cho dù làđiệu nhảy nóng bỏng sôi động, hay là giai điệu trữ tình lãng mạn,đều nhất quyết không rời. Khoát tay ôm lưng cô, trong lòng bàn tay đềulà mồ hôi. Dưới âm thanh cao trào, mọi người đều nhảy múa phấnkhích, không khí điên cuồng.

Chu Dạ hắn ra, nhíumày cười: “Anh nghỉ đi.” Theo tiết tấu lắc lư thân thể, làm đủ loạiđộng tác, cánh tay chạy loạn, mềm mại không xương, đôi chân dài vớiquần bò bó sát, không ngừng chủ động, khiêu khích dụ hoặc, hoàntoàn đắm chìm trong hưng phấn cực độ. Mọi người gần đó đều dừnglại nhìn cô, không ngừng vỗ tay hò hét, có không ít tiếng cười xấuxa. Vệ Khanh không đợi âm nhạc dừng lại, xông tới, kéo cô xuống dưới,bất mãn nói: “Đúng là không nên mang em tới nơi như thế này.”

Chu Dạ nhảy tới mứctoát mồ hôi đầm đìa, liên tục kêu nóng, lau mồ hôi cười to: “Vui quá!”Cầm chai rượu trên bàn uống ầm ầm như nước lã. Vệ Khanh còn chưa kịpngăn cản, cô đã uống hơn nửa chai. Hắn xoa đầu cô: “Đây cũng không phảilà rượu trái cây, tác dụng tuy chậm nhưng rất mạnh.” Chu Dạ vui cườihớn hở nói: “Dù sao cũng giống nước trái cây mà.” Vẻ mặt phiếmhồng, lôi kéo Vệ Khanh còn muốn khiêu vũ tiếp.

Vệ Khanh ôm cô lại,ánh mắt mê hoặc, dỗ ô: “Chu Dạ, ngoan… em say rồi, chúng ta về nhàthôi…” Chu Dạ đã sắp ngã trái ngã phải, túm lấy áo hắn, hàm hồnói: “Vệ Khanh, anh hứa khiêu vũ với em cả đêm mà…” Vệ Khanh nửa ômnửa kéo cô đi ra, bế cô lên xe. Cô cười cười, vừa uống say, liền tìmmột tư thế thoải mái, híp mắt say ngủ.

Vệ Khanh giúp cô thắtdây an toàn, lấy áo khoác dài đắp lên người cô, lúc này mới khởiđộng xe. Vỗ nhẹ mặt cô: “Bảo bối, tỉnh tỉnh, về tới nhà rồi.” ChuDạ không kiên nhẫn, xoay người tiếp tục ngủ. Hắn cười khổ, uống saynhư vậy, đúng là chơi tới mệt lả rồi, đành phải ôm cô đi lên gác.

Mãi mới đi tới phòngngủ, nóng không chịu được, giúp Chu Dạ cởi áo khoác, cởi bớt áo côra, đường cong thân thể xinh đẹp lộ ra, cưỡng chế dục vọng cả đêmkhông thể nhịn được nữa. Cả người như đang bốc hỏa, hắn rót mộtchén nước, lay lay cô: “Tây Tây, tỉnh dậy, đừng ngủ…” thanh âm gấp gáp,một lòng muốn mỹ nhân đang ngủ say tỉnh dậy.

Chu Dạ theo bản năngnhấp mấy ngụm nước, còn vươn đầu lưỡi liếm khóe môi. Vệ Khanh bị mêhoặc, rốt cuộc không nhịn nổi, khom người hôn cô, không có ý địnhtiếp tục kìm nén. Cởi áo khoác trên người, tháo dây lưng, một tay hơinâng lưng Chu Dạ, đỡ cô khớp thân thể với chính mình. Tay vuốt ve khắpnơi trên người cô, môi dọc theo khóe miệng, cằm, xương quai xanh, ngực,rốn, ngón tay linh hoạt cởi bỏ cúc quần cô, “xoẹt” một cái kéokhóa, mỗi một tấc lại tiến dần thêm vào bên trong đùi, mềm mại trơnbóng, làm hắn kìm lòng không đ

Đang lúc hắn gây rốithì Chu Dạ tỉnh lại, lúc đầu còn mơ hồ, lý trí tan rã, không biếtđã xảy ra chuyện gì. Chờ tới lúc cảm nhận thân mình không một mảnhvải, cả người đau nhức…vì khiêu vũ, tỉnh táo hẳn lại, trực giác cảmnhận bị người khác cường bạo, vừa sợ vừa giận, xoay người ngồidậy. Quần áo Vệ Khanh cũng hỗn loạn, thấy cô tỉnh dậy, đầm đìa mồhôi nói: “Tây Tây, cuối cùng em cũng tỉnh…”

Cô nhìn hắn, giậnkhông thể kiềm chế, lên án: “Vệ Khanh, sao anh có thể làm như vậy!”Làm sao có thể nhân lúc cô uống rượu say cưỡng bức cô! Khàn cảgiọng, muốn khóc cũng không khóc được. Vệ Khanh kiên nhẫn tới cựchạn, yết hầu ho khan, giữ cô, dỗ dành: “Ngoan…, đừng sợ, đừng lộnxộn, sẽ làm em đau.” Chu Dạ muốn thoát ra, ở dưới thân hắn liều mạnggiãy dụa, liên tục mắng: “Vệ Khanh, anh quá đáng, anh quá đáng!” Thânthể run run, chỉ nói ra những lời này.

Vệ Khanh thấy cô kịchliệt phản đối như vậy, an ủi: “Tây Tây, dù sao chúng ta cũng sẽ kếthôn, thoải mái đi, không cần gánh nặng tâm lý như vậy, sớm hay muộncũng thế cả mà, phải không?” Hắn làm chuyện xấu, còn dám nói nhưkhông có gì xảy ra như thế! Chu Dạ giận gì cũng quên hết, chỉ biếthét loạn: “Ai muốn kết hôn với anh! Em vĩnh viễn không muốn gả choanh!”

Vệ Khanh tràn ngậpdục vọng, dần dần tỉnh táo lại: “Chu Dạ, thu hồi lại lời vừa rồi!”Chu Dạ cuộn mình tránh ở góc giường, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, vôcùng tủi thân. Dục vọng biến mất, lúc này hắn mới phát hiện côkhác lạ, run rẩy giống như lá rụng trước gió, tay ôm chặt đầu gốingồi một góc, trên mặt tràn đầy nước mắt, cắn môi khóc không ratiếng. Rõ ràng chỉ có cách vài bước, mà giống như xa cách hắn vạndặm.

Hắn thử tới gần, Chu Dạcảnh giác theo dõi hắn, liên tục lui về phía sau, ánh mắt nhìn hắn hoàn toànthay đổi. Hắn đành nhẹ giọng, hỏi: "Chu Dạ, em làm sao vậy?" ChuDạ che miệng đau thở ra tiếng: “Anh cưỡng bức em, anh cưỡng bức em! Huhu…” từng chữ nói ra, chưa từng thất vọng đau lòng như vậy.

Vệ Khanh không nói gì,trợn mắt nhìn trời, hừ lạnh: “Cho dù là cưỡng bức, cũng là cưỡngbức chưa xong.” Cô vẫn không tin: “Anh còn lừa em, em uống rượu, khôngnhớ gì cả!” Vệ Khanh nghiến răng nghiến lợi: “Nếu thực sự chúng tađã làm, chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào? Ít nhất cũng phảiđau chứ?” Chu Dạ từ từ bình tĩnh lại, cử động thân thể, dưới dườngnhư không có cảm giác gì, ngoại trừ tay chân yếu ớt, đầu óc choángváng. Yếu ớt hỏi: “Thật sự không có?” Cô không có kinh nghiệm, làmsao biết có hay không? Vừa tỉnh dậy, thấy hắn đang ở trên người mìnhkhông mặc đồ, đã sớm bị dọa, đương nhiên nghĩ tất cả mọi chuyện đãdiễn ra.

Vệ Khanh hừ lạnh: “Emcho là thế nào?” Dục vọng tắt ngóm, đành phải tự mình lấy tay giảiquyết, thở dài nói: “Chu Dạ, sao em cứ chống cự chuyện này cơ chứ?Chẳng lẽ em thấy anh phản cảm thế sao?” Chu Dạ kéo chăn che thân mình,xấu hổ và giận dữ. Xảy ra chuyện như vậy, không thể bào bình tĩnhnổi, còn nữa Vệ Khanh cũng không nên nhân lúc cô say rượu mà chiếmtiện nghi. Vẫn đang ngồi một góc, lấy tay lau nước mắt chưa khô, nói:“Không phải, nhưng em không muốn bị người khác cưỡng bức!” Vệ Khanhnổi giận rống lên: “Hai bên tình nguyện mà kêu là cưỡng bức à?” Thậtkhông hiểu định nghĩa của cô về cưỡng bức như thế nào nữa.

Vấn đề này trong suynghĩ của hai người, không thể nào hiểu biết cùng một cấp độ.

Chu Dạ hạ giọng nói:“Nếu là trong tình huống em không biết…” Vệ Khanh không muốn cùng côtranh luận tiếp vấn đề này, nói: “Lại đây.” Muốn đưa cô đi tắm. ChuDạ cẩn thận nhìn hắn, không tự giác lui về sau từng bước, Vệ Khanhnhìn thấy, kêu to: “Cẩn thận…”

Còn chưa nói hết, ChuDạ “rầm” một cái ngã xuống đất. Vệ Khanh vội chạy tới, cô nhíumày, xoay người đứng dậy, dùng chăn bao quanh, nói: “Không sao, cóthảm, ngã không đau.” Lúc ngồi xuống, lại “rầm” một cái đụng trúngcái tủ ở đầu giường, lần này đau kêu thét lên, trên trán một vệthồng hồng, sưng lên. Nước mắt lại đảo quanh hốc mắt, xem ra không ngãđau, nhưng bị đụng đau chết.

Vệ Khanh nhìn cô làmloạn như vậy, vừa tức vừa buồn cười, tức giận nói: “Đáng đời! Aibảo em không chịu cẩn thận, cũng không còn là trẻ con ba tuổi, khôngbị ngã thì bị va đập! Còn không mau lại đây, muốn để lại sẹo phảikhông?” Trên tay cầm một lọ thuốc sát trùng vết thương. Cô lắc đầu:“Em không cần, mùi nồng lắm, còn có màu, khó nhìn chết được!” VệKhanh hận không thể đánh cô mấy cái: “Muốn xinh đẹp sao không chịu chúý một chút? Em còn ngại đông ngại tây, anh ném em ra ngoài cửa sổ!”Chu Dạ biết hắn đêm nay bất mãn, cơn tức tràn đầy, tính tình khôngtốt, đành phải tùy ý để hắn ngược đãi cái trán cô.

Nhìn gương thở dài:“Kho nhìn như vậy, ngày mai làm sao gặp người khác?”’ Trên vầng tránmịn lại có một vệt thuốc vàng, đương nhiên nhìn không đẹp. Vệ Khanhcầm gương vất xuống đất, nói: “Ngoan ngoãn lên giường ngủ cho anh.” Côcòn muốn đứng lên, hắn hầm hầm nói: “Em còn không nghe lời, cẩn thậnanh ăn em.” Dù sao hôm nay cũng là Valentine, chuyện gì cũng có khảnăng.

Cô thấy bộ dạng hắnnhư vậy, không giống đùa, gật đầu như giã tỏi, vội vàng nhảy lêngiường, ngoan ngoãn nói: “Được, được, em đi ngủ.” Vệ Khanh thấy cô sợhãi, sao có thể tiếp tục giận, âm thầm buồn cười, nói: “Tắt đèn đi ngủ.”Chu Dạ vươn tay tắt ngọn đèn ở đầu giường, trong bóng đêm nhỏ giọngnói: “Anh không ngủ sao?” Vệ Khanh tức giận nói: “Anh đi tắm nướclạnh!”

Chu Dạ nằm một mìnhtrong bóng tối, lăn qua lộn lại không ngủ được. Thở dài nghĩ, cũnglàm khó hắn, mỗi lần đều chịu đựng như vậy. Nhưng cô cũng không muốnkết hôn sớm… vô cùng buồn rầu. Bạn học đều hát vang bài ca hôn nhânlà mồ chôn tình yêu, mặc dù không cho là đúng, nhưng đối với hôn nhân,đúng là cô có chút ghét bỏ.

Ngày hôm sau vềtrường, vì trên mặt có vết thương làm tổn hại hình tượng nên không đihọc, thực ra nghiên cứu sinh các cô cũng không phải học nhiều. Chu Dạnằm ở kí túc, cả ngày không ra ngoài, ngay cả cơm cũng là Lục Đanmang về. Vệ Khanh gọi điện hỏi trán cô còn đau không, cô còn không phânrõ phải trái nói: “Nếu không phải tại anh, em làm sao bị đụng đầu?Làm hại em không dám ra ngoài, người ta còn tưởng em đã làm chuyệngì xấu xa!” Vệ Khanh vừa bực vừa buồn cười cúp máy, nói lần khácsẽ giúp cô bồi dưỡng thân thẻ, miễn cho bị đụng mà hỏng đầu óc.

Xẩm tối, có một sốlạ gọi tới, Vệ Khanh đang lười biếng tựa vào thành giường đọc mộtđống báo chí, hỏi là ai. Chỉ thấy đối phương hắng giọng, một hồilâu mới nói: “Là tôi, Ninh Phi.” Chu Dạ ngạc nhiên, hỏi có việc gìsao. Hắn trầm mặc nửa ngày, ném lại một câu: “Tôi đang ở dưới sân kítúc chờ cô.” Rồi cúp máy. Chu Dạ ngẩn người, thò đầu ra ngoài cửasổ nhìn, quả nhiên thấy hắn đeo một túi sách to, đứng ở dưới sân.Vừa tìm quần áo vừa nghĩ, tên nhóc này nói chuyện, đúng là lời ítmà ý nhiều. Có phải hiện giờ lưu hành kiểu nói chuyện này không?

Vừa đi vừa nghĩ mấycâu nói của cậu ta, giơ chân đi dép lê ra ngoài, trên người mặc một áokhoác dày, bên trong vẫn còn mặc áo ngủ hello kitty. Sợ cậu ta chờlâu, vội vàng chạy xuống. Ninh Phi thấy cô xuống, nâng mắt nhìn, nóinhanh: “Đi thôi.” Liền đi trước. Chu Dạ gọi cậu ta lại: “Đi đâu?” Bộdáng này có thể đi đâu. Ninh Phi quay đầu, nhíu mày nhìn chằm chằmtrán cô, trầm giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

Chu Dạ nhớ ra mìnhkhông mặc gì ngã xuống đất, không khỏi có chút xấu hổ, ngượng ngùngnói không sao, không cẩn thận đụng vào. Bỗng nhiên Ninh Phi nắm tay cô,vén cổ tay áo, không có vết thương tích, thở phào nhẹ nhõm hỏi:“Thật sự bị đụng vào?” Vẫn không tin.

Chu Dạ giật mình rúttay về, trời lạnh khiến cho da thịt vừa lộ ra đã nổi lên một tầng dagà, sợ run, dường như lắp bắp nói: “Đương nhiên… là bị đụng vào. Emlàm gì vậy?” Có chút tức giận, xoay người muốn rời đi. Thanh âm trongtrẻo nhưng lạnh lùng của Ninh Phi từ phía sau truyền tới: “Trên mặtmẹ tôi từng có nhiều vết thương, thường lừa tôi là bị ngã, sau mớibiết, hóa ra không phải.” Cô dừng lại, thảo nào phản ứng của cậu talại mạnh như vậy. Cô cũng không hỏi vì sao mẹ cậu ta bị thương, tómlại không phải là chuyện tốt. Một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, tuổicòn trẻ, mà cuộc sống gia đình lại bất hạnh như thế, cô không khỏithương cảm.

Ninh Phi lại hỏi: “Hômqua cô ở chung một chỗ với bạn trai sao?” Chu Dạ xấu hổ, nói: “Em hỏicái này làm gì chứ?” Bỗng nhiên Ninh Phi nói một câu: “Nhìn anh ta cóvẻ rất khỏe.” Chậm nửa nhịp cô mới có phản ứng, chần chừ hỏi: “Emcó ý gì?” Nói rõ ràng không phải tốt hơn sao? Hắn nói thẳng: “Nếuanh ta đẩy cô, tốt nhất nên rời đi, tôi không hiểu nổi, có gì mất mặtchứ? Vì sao lại cứ hèn mọn nhẫn nhịn như vậy?”

Chu Dạ hiểu ra, rốnglên: “Anh ta dám!” Hóa ra tên nhóc nghĩ Vệ Khanh ngược đãi cô, xem raấn tượng của cậu ta về Vệ Khanh rất không tốt. Ninh Phi cũng không tỏthái độ gì, chỉ nói: “Anh ta không phải người tốt.” Cô tức giận nói:“Anh ấy có phải người tốt hay không, trong lòng tôi tự rõ. Nhưng, vẫncảm ơn ý tốt của em.” Vì muốn làm dịu không khí, nói: “Thi thử xong,làm bài thế nào?”

Hắn thản nhiên nóitạm được. Chu Dạ cảm thấy hơi lạnh, vì thế hỏi: “Em tìm tôi có việcgì sao? Nếu không có việc gì thì tôi phải về.” Cậu ta lấy ra hai véxem phim nói: “Lần trước cô mời tôi ăn cơm, tôi vẫn còn chưa mời lại.”Chu Dạ vội nói: “Không cần, không cần, em rủ bạn bè đi cùng đi, hômnay tôi sẽ không đi.” Hắn kiên cường đứng đó, tay cũng không rút lại.

Chu Dạ bất đắc dĩ,cầm láy nhìn, là bộ phim mớihiếu, dàn sao nổi tiếng. Nhìn lạichính mình: “Tôi thế này sao đi được, để lần khác đi đi.” Hắn khôngquan tâm nói: “Không sao. Chỉ là đi xem phim, không phải đi thi hoa hậu.”Kéo cô bước đi, giống như sợ cô bỏ chạy.

Chu Dạ kinh ngạc khôngngờ hắn khỏe như vậy, nhất thời không rút được tay ra, tức giận nói:“Ninh Phi, hôm nay tôi không muốn đi.” Ninh Phi dừng bước, bỗng nhiên nói:“Không phải cô muốn chúc mừng tôi thi xong sao? Tôi thi xong rồi.” Cônghĩ nghĩ, nói: “Vậy em rủ bạn học em đi chúc mừng được không? Tôithấy lạnh, không muốn ra ngoài.

Đôi mắt đen láy xinhđẹp như hắc bảo thạch nhìn chằm chằm Chu Dạ, dường như đau lòng, đôimôi gắt gao mím lại, quay đầu nhìn sân thể dục phía bên kia, không nóilời nào. Bỗng nhiên Chu Dạ cảm thấy lương tâm bất an, sao lại giốngnhư mình bắt nạt một cậu bé đẹp trai, ngây thơ cơ chứ? Với những hànhđộng không bình thường của Ninh Phi, không phải không có cảnh giác, chonên ra sức giữ vững khoảng cách. Cô là phụ nữ đã có chồng.

Ninh Phi thấp giọngnói: “Hôm nay là sinh nhật tôi…” Chu Dạ ngạc nhiên, hỏi: “Cha mẹ emkhông tổ chức sinh nhật cho em sao?” Cậu ta nói: “Mẹ tôi đã sớm bỏmặc tôi, còn cha tôi… đã nửa tháng tôi không thấy ông ta.” Cô đành đầuhàng, nói tới chủ đề này, cũng không nỡ từ chối, đành phải hỏi:“Sinh nhật em, em muốn làm gì? Chỉ đi xem phim thôi sao?”

Cậu ta gật đầu: “Khôngmuốn làm gì, đi xem phim giết thời gian.” Chu Dạ nghe, thấy cậu tatuổi còn nhỏ mà nói chuyện buồn bã như vậy, một người lẻ loi trongngày sinh nhật rất khổ sở, thở dài nói: “Đi thôi.” Cô cũng bất chấphình tượng, đằng nào rạp chiếu phim cũng ngay gần trường, xem xongrồi về. Đến rạp chiếu phi, Ninh Phi thấy cô thu lu ngồi một chỗ vìlạnh, cởi áo khoác ra khoác cho cô, lộ ra áo đồng phục học sinh bêntrong.

Cô vội nói: “Khôngcần, tôi cũng không thấy lạnh lắm.” Ninh Phi chú ý lúc cô ngồi xuống,còn lộ ra cả một mảng lớn mắt cá chân, kiên trì đắp lên đùi cô. ChuDạ cảm động, nhưng vẫn rất xấu hổ, ngượng ngùng hỏi cậu ta có lạnhkhông. Cậu ta cũng không trả lời, nhìn đồ ăn trên tay những ngườikhác, vì thế hỏi: “Có muốn ăn gì không? Tôi đi mua.” Chu Dạ vội nóimình không thích ăn vặt, cậu ta không nói gì, tay nghiêm chỉnh đặt trênđầu gối, im lặng xem phi,.

Bộ phim phân rõ thiệnác, tình yêu xen lẫn oán thù tinh tế mà phực tạp, hơn nữa dàn diễnviên nổi tiếng, giơ tay nhấc chân, ánh mắt chỉ đều rất tuyệt, hấpdẫn vô cùng, Chu Dạ say mê xem phim. Tận tới khi điện thoại vang lên, cômỉm cười xin lỗi những người xung quanh, mở máy nhỏ giọng nói: “VệKhanh.”

Vệ Khanh hỏi: “Đangngủ sao?” Cô nói: “Không phải, đang xem phim, không phải đang ở kí túc,em đang ở ngoài rạp.” Vệ Khanh nhíu mày: “Một mình em?” Cô lắc đầu:“Không phải, cùng với.. một người bạn, hôm nay là sinh nhật cậu ấy…”lúc nói cảm thấy chột dạ. Vệ Khanh có chút thất vọng: “Thật sao?Anh tưởng em đang ở kí túc, đến cổng trường em rồi.” Cô vội nói:“Phim sắp hết rồi, anh chờ một lát, em về ngay đây.”

Ngẩng đầu nhìn thấyNinh Phi nhìn chằm chằm lên màn hình, ánh đèn lúc sáng lúc tối lầnlượt thay đổi trên khuôn mặt cậu ta, không nhìn ra biểu hiện gì. Nghĩthầm, chẳng mấy khi sinh nhật, vẫn nên cùng cậu ta xem xong phim đi, vìthế kiên nhẫn chờ phim kết thúc. Không đợi cô mở lời, Ninh Phi quayđầu nhìn cô, nói: “Tôi đưa cô về.” Chu Dạ cầm áo khoác trả cho cậuta.

Hai người đi ra ngoài,Chu Dạ thấy cửa hàng bán bánh ngọt ở phố đối diện, sờ túi quần,hỏi: “Có tiền không? Cho tôi mượn một ít.” Ninh Phi lôi ví tiền ra,cầm một tệp tiền đỏ chói lọi, Chu Dạ trợn mắt, đúng là nhìn ngườikhông thể nhìn tướng mạo, bất kể người nào, cũng có nhiều tiền hơncô. Cậu ta hỏi: “Cần bao nhiêu?” Chu Dạ vội nói một trăm là đủ rồi,cô ra ngoài không cầm theo ví tiền.

Chọn những loại bánhngọt mình thích, rồi đưa cho cậu ta. “Sinh nhật nhất định phải ănbánh ngọt mới được. Đây, tặng em, tiền tôi mượn tạm, hôm khác sẽ trảlại cho em. Tôi đi trước, em về nhà đi.” Khoát tay, cứ như vậy rời đi,bỏ lại Ninh Phi giật mình đứng đó.

Từ xa nhìn thấy xe VệKhanh, vội vàng trèo lên, ôm cổ hắn, run run nói: “Lạnh sắp chết emrồi!” Vệ Khanh vặn lớn máy sưởi, nhíu mày hỏi: “Sao lại ăn mặc nhưthế mà ra ngoài? Không sợ bị cảm sao? Đến lúc đó đừng có vừa khócvừa làm loạn không chịu đi bệnh viện nhé.” Cô đút tay vào trong túiáo hắn, thoải mái thở dài: “Vệ Khanh, anh ấm quá.” Hắn cười nói:“Giờ mới biết sao? Buổi tối còn ấm hơn.”

Cô chửi nhỏ hắn mộttiếng, hỏi hắn có việc gì sao. Vệ Khanh nói: “Sao nào, không có việcgì không thể tới sao? Nhớ em thôi.” Nâng mặt cô lên, nhìn xem trán côthế nào, nói: “Chẳng may để lại sẹo, khó nhìn lắm, có muốn tớibệnh viện xem qua không?” Cô lắc đầu: “Không sao, sẽ không đê sẹo. Trướckia trên cằm em bị một vết cắt cũng không để lại sẹo.”

Hai người ngồi trong xenói chuyện một lúc, cô nói phải về đi ngủ, Vệ Khanh lấy áo khoáccủa mình khoác cho cô, đưa cô về kí túc. Vừa xuống xe, có người gọi:“Chu Dạ…” Cô quay đầu, ra là Ninh Phi, đang chạy tới. Nhìn Vệ Khanh bêncạnh, tay chân hơi luống cuống, vội hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Ninh Phi lấy điệnthoại của cô, nói: “Cô để quên trong túi áo tôi.” Cô lén lút nhìn VệKhanh, thấy dường như sắc mặt hắn không tốt. Đành nhận lấy, liên tụcnói cảm ơn.

Không thể buông tha.