Có Lẽ Là Yêu

Chương 46: Trì hoãn



“Yêu đương là hưởngthụ, kết hôn là trách nhiệm. Cô vẫn còn trẻ, tâm lý muốn trốn tránhcũng là lẽ thường.”

Vài ngày sau, Vệ Khanhxử lý xong công việc, cùng Chu Dạ đi về nhà. Đối với nhà họ Chu, cóthể nói hắn đã rất quen thuộc, ngay cả họ hàng thân thích của cô,hắn cũng tới chào hỏi vài lần, đã gọi cô cô, thím thím, đều đối xửlễ phép với mọi người. Mọi người đều rất vừa lòng, khen ngợi hếtlời, đều nói cha Chu thật có phúc mới có người con rể như vậy.

Mùng một tháng giêng,lần đầu tới nhà cô chú của Chu Dạ chúc tết, Vệ Khanh cầm túi lớntúi nhỏ tới cửa, cô Chu Dạ nhìn thấy vội nói: “Ai nha, đến chơi làđược rồi, còn cầm theo nhiều đồ như vậy, khách sáo quá!” Vệ Khanhcười: “Cháu nghe Chu Dạ nói, cô bị đau lưng và đau chân, trời mưa làlại đau. Cháu mang tới ít thuốc chuyên trị khớp, nghe nói rất hiệuquả, cô dùng thử xem, nếu hiệu quả tốt, cháu lại mang tới.” Cô củaChu Dạ vui vẻ, liên tục mời ngồi, rót trà.

Sau đó lấy ra bao lìxì đã chuẩn bị sẵn, không kể lớn nhỏ, ai cũng có phần, mấy cậu bévui vẻ nhận, còn gọi hắn là anh rể.

Cô Chu Dạ vội vàng từchối: “Ai nha, cháu xem, đã tới nhà chơi một chuyến, lại còn tiêu phanhư vậy.” Vệ Khanh cười: “Không sao ạ, một năm một lần, là tiền mừngtuổi, cô không nhận là không nể mặt cháu rồi ạ.” Bà đành phải nhận.

Chu Dạ kéo hắn hỏi:“Anh chuẩn bị khi nào? Sao em không biết?” Vệ Khanh véo mũi cô cười:“Sao, cũng muốn à? Yên tâm, không thể thiếu phần của em.” Cô véo hắnmột cái, nói: “Em không phải trẻ con, đòi tiền mừng tuổi của anh làmgì?”

Cơm nước xong, mọingười chơi mạt chược. Cô của Chu Dạ, dượng, cha cô, và Vệ Khanh là đủchỗ. Chu Dạ ngồi bên cạnh xem ti vi. Quay đầu nhìn, hơi giật mình,hỏi: “Sao anh thua nhiều như vậy? Để em, để em, vận khí anh kém nhưvậy, đừng đánh nữa.” Vệ Khanh đẩy cô: “Em đi xem ti vi đi, đừng có bonchen.” Cô không nghe, ở bên cạnh khoa chân múa tay, nói: “Bài tốt nhưvậy, anh đánh kém thế. Nhanh lấy con đó đi.” Dượng Chu Dạ cầm bàirồi lại buông, hỏi: “Rốt cuộc có lấy hay không?”

Vệ Khanh lắc đầu:“Không ạ, dượng đừng nghe cô ấy nói lung tung.” Sau đó thúc giục ChuDạ ra chỗ khác.

Cô Chu Dạ nói: “ThiThi, xem bài mà không nói mới là quân tử, chuyện bình phẩm trong đánhbài rất quan trọng. Cháu ngồi xem thì yên lặng, không xem thì đi chơivới Dương Dương. Cháu cứ bày mưu tính kế loạn như vậy, bảo mọi ngườiđánh thế nào?” Chu Dạ xấu hổ, trừng mắt nhìn Vệ Khanh, chạy vào thưphòng lên mạng.

Nói chuyện phiếm, tángẫu một lát, Vệ Khanh đẩy cửa bước vào. Cô hỏi: “Có phải chỉ cómột mình anh thua?” Hắn cười không đáp. Chu Dạ véo tay hắn, tức giậnhỏi: “Ngay cả đánh bài cũng dùng tâm kế sao?” Vệ Khanh thừa dịp hônloạn, nói: “Chẳng lẽ không biết xấu hổ, lại để người lớn bỏ tiềnsao?”

Cô hỏi: “Thua bao nhiêu?Không phải rất nhiều đấy chứ?” Vệ Khanh ôm thắt lưng cô, tay sờ loạn,nói: “Cũng không tới mức như vậy, chồng em biết chừng biết mực.” ChuDạ lắc đầu, thủ đoạn của hắn, đúng là không phải lợi hại bìnhthường. Ngay cả một đám trẻ con thấy hắn cũng xúm xít lao vào.

Hai người tiện đườngcùng tới nhà Lý Minh Thành ngồi chơi. Vì Trương Nhiễm Du đang mangthai, nên tạm thời nghỉ học ở nhà dưỡng thai, đau khổ nói: “Chu Dạ,em phải nhìn bài học của chị, không thể kết hôn sớm như vậy. Em nhìnchị xem, có đứa nhỏ, ngay cả sách cũng không đọc được.” Cô cười: “Sinhxong lại có thể tiếp tục học mà, cô Lý thực sự rất mong bế cháu.Trong nhà có trẻ con, sẽ vui vẻ hơn.”

Trương Nhiễm Du thởdài: “Chị là người có tham vọng, cố gắng ổn định sự nghiệp. Khôngngờ trong lúc vô ý, mơ hồ kết hôn. Một khi đã có con, không phải làchuyện của một người nữa. Hiện giờ ngay cả ăn cơm cũng không có tựdo, ăn ít một chút, cả nhà đã lo lắng, sợ đứa nhỏ trong bụng khôngcó đủ dinh dưỡng, phát triển không đầy đủ, haizz…” thở dài một hơi.Trương Nhiễm Du cũng chỉ mới hai mươi hai, chưa bao giờ nghĩ tới lạisớm lập gia đình sinh con, vẫn còn cảm thấy hoang mang

Chu Dạ cười bảo cô ởtrong phúc mà không biết phúc: “Chị xem Lý Minh Thành còn căng thẳnghơn chị, ngồi ghế sợ chị lạnh, còn vội mang chăn mỏng tới đắp. CôLý thì ngay cả táo cũng không để chị rửa, mỗi ngày đều biến đổithuốc bổ đa dạng, chỉ sợ chị ăn ngấy, gần như mỗi ngày một món, emnhìn mà hâm mộ chết được.” Vẫn chưa nói xong, cô Lý đã mang một đốngquần áo trẻ con, đồ lót, áo lông, áo khoác, mũ… cái gì cần có đềucó đủ.

Chu Dạ tiện tay lậtxem, cảm thất rất đẹp, cười nói: “Đẹp quá, mua ở đâu vậy?” TrươngNhiễm Du nói, một phần là do mẹ Lý đan, một phần là do mình đan. ChuDạ hâm mộ vô cùng, nói: “Ngay cả áo len chị cũng đan được, giỏi quá,làm em cũng muốn kết hôn.”

Trương Nhiễm Du nói:“Không có cách nào khác, sao chị có thể so sánh với em, hiện giờchị sắp làm mẹ trẻ con, những chuyện này phải tự học. Chờ khi emkết hôn sẽ biết, còn phải học nhiều, trách nhiệm trên vai không nhẹ.Cho nên, nhân lúc tuổi trẻ, nên hưởng thụ tình yêu, tuổi xuân ngắnngủi, đừng nghĩ kết hôn nhanh như vậy.” Chu Dạ nghe xong, rất xúcđộng.

Vệ Khanh nhìn Lý MinhThành và cô dâu mới ân ân ái ái, ngọt ngào như mật, lại sắp có thêmquý tử, một đại gia đình vô cùng náo nhiệt, nhìn rất hâm mộ, trởvề liền nửa đùa nửa thật hỏi Chu Da: “Tây Tây, em nói chúng ta cũngkết hôn thì sao? Đỡ phải tách ra ở riêng, buổi tối ở nhà, cô đơn mộtmình, rất đáng thương nha, em cũng không thèm thương chồng em nữa.”

Cô đùa nghịch sợi lentrên tay, nói: “Không phải đã nói đợi em tốt nghiệp xong rồi tínhtiếp sao? Vả lại, không phải anh vẫn luôn muốn ở một mình đấy thôi.”Vệ Khanh ngồi xuống bên cạnh cô: “Tây Tây, chồng em rất sốt ruột, ướcgì có thể nhanh chóng cưới em vào cửa. Sao phải đợi tới lúc tốtnghiệp chứ, trở về là có thể chuẩn bị hôn lễ. Em vẫn có thể tiếptục học bài, có ảnh hưởng gì đâu?” Ra sức hôn cô, hi vọng cô đồng ý.

Chu Dạ thở hổn hển:“Cẩn thận kim trên tay em… Chúng ta như bây giờ cũng rất tốt mà, cha emnói chờ em tốt nghiệp sẽ cho chúng ta tổ chức đám cưới, cha nói emvẫn còn nhỏ, chờ một chút cũng không sao.” Vệ Khanh bất đắc dĩ, thởdài: “Nhưng mà chồng em không còn nhỏ, chờ tới mức tóc sắp bạctrắng rồi nè.”

Chu Dạ vội vàng nói:“Đâu có, có rất nhiều đàn ông ba bốn tuổi còn chưa kết hôn, anh gấpcái gì, trong mắt em, anh vẫn phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâmphong, vẫn còn trẻ lắm! Em thích anh nhất… Vệ Khanh, em hứa với anh,chờ em tốt nghiệp xong, nhất định sẽ kết hôn được không?” Cô gái còntrẻ, có ai muốn kết hôn làm gì?

Yêu đương là hưởngthụ, kết hôn là trách nhiệm. Cô vẫn còn trẻ, tâm lý muốn trốn tránhcũng là lẽ thường.

Vệ Khanh không bị lờingon tiếng ngọt của cô dụ dỗ, bất mãn nói: “Tốt nghiệp hay không cógì quan trọng chứ, anh nuôi em cả đời! Tây Tây, chúng ta kết hôn đi, anhthật sự không chờ lâu hơn được nữa, buổi tối anh muốn ôm em ngủ…” lạinhỏ giọng thì thâm bên tai cô: “Không mặc gì là tốt nhất…”

Chu Dạ nghe hắn nóibậy đã quen, quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng…. Gặpchiêu đáp chiêu, tức giận nói: “Anh muốn kết hôn với em chỉ vì thânthể em sao?” Vệ Khanh kéo tay cô xoa xoa mặt mình, nói: “Đương nhiênkhông phải. Sau khi chúng ta kết hôn, có thể ở bên nhau, mỗi ngày khôngcần phải chịu khổ tương tư, thật tốt biết bao! Vả lại, dù sao đãmuốn kết hôn, sớm một hai năm cũng đâu có sao?”

Cô nói: “Đúng vậy, dùsao cũng kết hôn, trễ một hai năm cũng không sao cả.” Sợ hắn không vui,vội chuyển chủ đề, lấy lòng nói: “Vệ Khanh, cô Lý dạy em đan khăn quàngcổ, để em đan cho anh nha, anh thích màu gì? Hiện giờ em chỉ muốn đankiểu đơn giản nhất…” đem lực chú ý của hắn chuyển sang khăn quàng,còn nói sẽ học đan cho áo len cho hắn, mặc rất ấm áp.

Đại kế kết hôn củaVệ Khanh, cứ như thế bị cô nói nhăng cuội cho qua. Vì ở nhà họ Chu quanăm mới, nên hai người sớm trở về Bắc Kinh, tháng giêng vẫn kịp tớinhà họ Vệ. Vì có Chu Dạ tới, nên nhà họ Vệ bình thường tịch mịch yêntĩnh nay náo nhiệt không ít. Năm mới, mọi người đều ở nhà. Vệ An vàVệ lão đại tướng chơi cờ, Vệ Khanh và Chu Dạ cũng ngồi một bên chơicờ. Cô kêu to: “Anh chơi xấu, rõ ràng anh chơi thua…” Vệ Khanh xắn tayáo, giảo hoạt nói: “Anh sao có thể thua, không nhìn rõ sao, rõ rànglà em thua.”

Cô hừ nói: “Anh nhânlúc em không để ý, đổi vị trí. Vệ Khanh nghiêm trang nói: “Chu Dạ, emkhong thể ăn nói lung tung, tùy tiện nói xấu người khác.” Cô dậm chânnói: “Rõ ràng quân này lúc nãy không có ở đây! Anh quá đáng, thua màkhông chịu thừa nhận, không phải là đại trượng phu.” Vệ Khanh khoanhtay, nói: “Anh chỉ biết em thua, có chịu nhận trừng phạt hay không?

Cô rầu rĩ ngồi mộtchỗ không nói gì. Vệ Khanh đi tới, cười hỏi: “Giận sao?” Cô đẩy hắn:“Ai thèm giận anh! Được rồi, coi như em thua, anh muốn phạt thế nào?”Không cam lòng chịu thua, nhưng không có cách nào khác, đành chấpnhận. Vệ An ngồi bên cạnh cười cười: “Chu Dạ, em dễ bị lừa quá! VệKhanh chơi xấu mà em còn nghiêm túc chơi theo luật sao? Không phạt chú ấythì thôi, lại còn để chú ấy bắt nạt! Em đấy, vẫn còn nhỏ, không cókinh nghiệm, đấu không lại chú ấy đâu.”

Chu Dạ mạnh mẽ phảnứng, nói: “Đúng thế, anh chơi xấu, ai bảo anh chơi ăn gian.” Mẹ Vệ ngắtlời: “Vệ Khanh, con hư quá, lớn như vậy, còn bắt nạt người ta. Thi Thi,đừng chơi với nó nữa, ra đây xem ti vi mới mẹ, đừng để ý tới nó.”

Chu Dạ làm mặt quỷvới Vệ Khanh, hỏi: “Mẹ, hôm nay chị dâu có về nhà ăn cơm không, hôm naylà Tết nguyên tiêu mà.” Nhớ năm ngoái, lần đầu tiên nhìn thấy TrầnLệ Vân, đúng là chấn động. Mẹ Vệ nói không biết, hỏi Vệ An, anh cũnglắc đầu không rõ. Vệ lão tướng không vui, nói: “Vệ An, Lệ Vân có vềhay không con cũng không hỏi gì sao?” Vệ An im lặng.

Mối quan hệ giữa VệAn và Trần Lệ Vân vẫn bế tắc như vậy.

Chu Dạ vội nói: “Cha,để con gọi điện thoại.” Nghịch ngợm nói: “Anh hai, cho em mượn điệnthoại của anh.” Cướp điện thoại của Vệ An, sau đó chạy lên lầu gọiđiện, chờ một lúc lâu, mới thấy kết nối, Trần Lệ Vân lạnh lùnghỏi: “Có chuyện gì không?” Hoàn toàn là giọng điệu xử lý việc chung.

Chu Dạ vội kêu: “Chịdâu, là em, Chu Dạ.” Trần Lệ Vân vừa nghe là cô, giọng cũng dịu hơn,trách cứ: “Sao em lại cầm điện thoại của anh ta?” Chu Dạ ra vẻ bímật, nói: “Anh hai muốn biết tối nay chị có về ăn cơm không, nhưng lạixấu hổ, cho nên tìm cớ để em gọi, còn dặn em không được nói cho chịbiết.”

Trần Lệ Vân trầm mặcmột lúc, sau đó làm như không có việc gì hỏi: “Thật à… em gọi điệncó việc gì sao?” Chu Dạ âm thầm làm mặt quỷ, mặc kệ chị ấy có tinhay không, nói: “Anh hai muốn chờ chị về nhà ăn cơm, mọi người đều ởnhà, chỉ thiếu mỗi chị.” Trần Lệ Vân do dự một lúc: “Tối nay chịcòn có việc…” Chu Dạ vội nói: “Chị à, chuyện gì thì ngày mai làmcũng không được sao? Sức khỏe anh hai không tốt, hai ngày nay bị ốm,suốt ngày ho khan, chị không về thăm anh

Trần Lệ Vân vẫn imlặng. Chu Dạ nói rõ ràng: “Chị dâu, chị về sớm một chút nha, mọingười đều chờ chị về ăn cơm, em làm cho chị vài món, được không ạ?”Thấy chị không từ chối, biết là đã xiêu lòng, vội làm nũng: “Chị à,chị về đi, em rất nhớ chị, anh hai cũng vậy. Trưa nay, cả nhà ăn quýtem mang tới, bỗng nhiên anh hai nói: ‘Mùa đông ăn cam, rất lạnh, nhưngthực ra Lệ Vân cũng rất thích ăn quýt nhỏ.’ Chị dâu… sau khi em trởlại vẫn còn chưa gặp chị, em mang cho chị ít quà, qua Tết nguyên tiêusẽ không còn thành ý, chị mau về đi, chị mau về đi…” bắt đầu ầm ĩ. TrầnLệ Vân bị cô phản công, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chị sẽ về, cóthể tối nay về muộn.” Chu Dạ ngọt ngào nói không sao, mọi người sẽchờ chị.

Mặc kệ Chu Dạ nóithật hay giả, cũng không thể để cả nhà chờ chị. Kết quả, Trần LệVân trở về sớm. Cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên vui vẻ, mẹ Vệ xúc độngnói: “Chưa năm nào náo nhiều như vậy. Lệ Vân, tối nay con ở nhà chứ?”Gần đây tuy rằng Lệ Vân thỉnh thoảng về nhà họ Vệ ăn cơm, nhưng ăn xongđều rời đi, cho tới bây giờ chưa từng ở lại.

Đối mặt với ánh mắtchờ mong của mọi người, chị không nói gì. Chu Dạ liền tiếp lời:“Đương nhiên ạ, hôm nay là tết, chắc là không có việc gì, mà có việccũng muốn nghỉ ngơi thôi.” Mọi người thấy Lệ Vân không phản đối, khôngkhí càng thêm hòa hợp, Vệ lão đại tướng vui vẻ nói: “Chẳng mấy khicả nhà đoàn viên, mọi người uống nhiều một chút.” Chu Dạ dùng mánhkhóe, chuốc rượu vợ chồng Vệ An. Vệ Khanh ngầm hiểu, liên tục nói:“Anh hai, tết nhất cứ thoải mái đi, anh em ta đọ rượu.” Vệ An đã uốngnhiều, không phải đối thủ của hắn, liên tục bị chuốc rượu.

Vệ Khanh đỡ Vệ An saykhướt lên lầu. Chu Dạ nói: “Chị, anh hai uống nhiều, chị có muốn lênxem anh thế nào không?” Đương nhiên Trần Lệ Vân không thể để mẹ Vệ vàChu Dạ chăm sóc Vệ An, đành gật đầu. Nhìn chồng say khướt trước mắt,giống như một người đã quen thuộc nhiều năm, mà cũng giống người xalạ. Thở dài, giúp anh cởi giày, đắp chăn, ngồi vào ghế bên cạnh,ngẩn người.

Còn thật sự suy nghĩ,đã bao lâu rồi chị và Vệ An không nghĩ tới chuyện có con? Giống nhưlà chuyện của kiếp trước vậy. Ngọn đèn ngủ ở trên tường bật lên,ánh sáng mờ ảo lan toản khắp phòng, dường như bảo thêm một tấm lụavàng mỏng, yên tĩnh, không tiếng động, dần dần nhớ lại những chuyệnđã qua trong lòng. Chị vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, khókiềm chế.

Vệ An khẽ rên rỉ, taysờ loạn cốc ở đầu giường, làm rơi đồng hồ báo thức. Nghe thấytiếng động, chị ngẩn người, biết anh đã tỉnh lại. Rót cốc nước, đưacho anh. Vệ An cố gắng ngồi dậy, nhìn thấy vợ, bất ngờ, nhưng cũngkhông nói gì, xoay người nhặt đồng hồ báo thức, nói: “Không còn sớmnữa, đi ngủ đi.” Nói xong nằm dịch sang một bên, nhường một nửagiường.

Trần Lệ Vân hơi mấttự nhiên, nói: “Em qua phòng khách ngủ.” Vệ An không biểu hiện gì,chỉ thản nhiên nói: “Chu Dạ ngủ ở phòng khách.” Trần Lệ Vân do dựmột lúc, rồi cũng xốc chăn đi lên. Vệ An nói: “Anh tắt đèn nhé.” Chị“ừ” một tiếng, mới đầu cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng thấy Vệ An cũngngủ rất nhanh, chậm rãi bình tĩnh lại, chìm dần vào giấc ngủ tớitận sáng.

Chị có thói quen dậysớm, tỉnh lại thấy Vệ An vẫn còn đang ngủ, không khỏi ngẩng đầuđánh giá. Trong trí nhớ, thần sắc Vệ An luôn rạng rỡ, nét mặt tỏasáng, trấn tĩnh tự nhiên, cho dù núi Thái Sơn có sập cũng không biếnsắc. Nhưng lúc này nhìn thấy, không khỏi có chút thê lương, từ khinào trán anh lại có nhiều nếp nhăn như vậy? Cho dù là đang ngủ, nhưngkhuôn mặt vẫn mệt mỏi như cũ, cả thể xác lẫn tinh thần dường nhưcạn kiệt quá độ, không phải cứ ngủ một hai giấc là trở lại bìnhthường.

Chị thở dài, nhìnchính mình trong gương, năm tháng vô tình, làn da của chị không cònbóng loáng căng mịn như trước, khóe mắt đã có nếp nhăn, tuổi xuân cứthế trôi qua, dường như đã từ lâu lắm… nhưng dù sao cũng là quân nhân,chịu sự tôi luyện nghiêm khắc, hai vai đều nặng trách nhiệm, nên rấtnhanh khôi phục lại dáng vẻ kiên nghị, ánh mắt sắc bén. Mặc quânphục xuống lầu, vẫn mạnh mẽ giống như mọi khi.

Đương nhiên mẹ Vệ biếttối hôm qua bọn họ ngủ chung, vô cùng vui vẻ, nhiệt tình nói: “LệVân, dậy sớm vậy con? Ăn điểm tâm đi.” Chị lắc đầu: “Mẹ, thật sự khôngcòn kịp nữa rồi. Lẽ ra đêm qua con phải đi, nhưng đổi lại thành sánghôm nay. Cấp dưới đang chờ con ngoài cửa.” Mẹ Vệ nghe thấy cô gọi bàlà “mẹ”, sợ run, liên thanh nói: “Được, được, con bận thì cứ đi đi.”Vội vàng chạy vào bếp lấy một túi sữa tươi và một cái bánh baonóng, vài miếng thịt bò cho vào túi nói: “Cầm đi, trên đường ăn.” Chịgật đầu, cầm lấy gói đồ đi ra ngoài.

Mẹ Vệ nhìn theo thởdài một hơi, không biết khi nào hai đứa nhỏ mới có thể tốt đẹp hơn.lúc trước lựa chọn sai lầm, nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, cũngđã đủ rồi chứ?

Qua Tết nguyên tiêu vàingày, lại tới Lễ tình nhân, nhưng Chu Dạ đã chuẩn bị khai giảng.Trong trường, thí sinh đăng kí thi tuyển đông nghìn nghịt, hừng hựckhí thế, radio tuyên truyền không ngừng, kể đi kể lại tiểu sử củanhà trường, ầm ỹ tới mực mọi người sắp không chịu nổi. TốiValentine, hai người muốn đi ra ngoài ăn cơm, Chu Dạ thấy mọi người mặcđẹp đi chơi, cũng bị ảnh hưởng, ăn mặc chỉnh tề, cố ý trang điểm,đeo đồ trang sức trang nhã, đứng ở cổng trường chờ Vệ Khanh.

Thi xong, một đám họcsinh oanh liệt đi ra. Chu Dạ nhàm chán đếm lát gạch trên mặt đấy,đứng ở trên bậc thang, đứng một bên nhường đường, cảm giác có ngườiphía sau chen lên, liền lùi lại phía sau hai bước, thấy hắn vẫn dựavào, có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn thấy, ra là Ninh Phi,kinh ngạc hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Ninh Phi khoác áo lông,lòe loẹt mặc trên người, lưng đeo túi sách to, trên tay cầm một hộpthuốc màu lớn và bút vẽ. Chu Dạ chú ý mọi người xung quanh đềuliếc nhìn cậu ta, có thể thấy được, bên ngoài vô cùng xuất chúng.Đùa giỡn: “Valentine không đi chơi với bạn gái, chạy tới đây làm gì?”

Cậu ta quơ quơ hộp màutrên tay, nói: “Không nhìn thấy sao? Đi thi.” Cô giật mình, hỏi: “Em thivào trường tôi sao?” Hắn lạnh lùng gật đầu. Cô kêu lên: “Cho dù khôngchắc chắn sẽ đỗ Học viện mỹ thuật tạo hình trung ương, cũng khôngnên thi trường tôi chứ! Còn có Học viện mỹ thuật tạo hình TrungQuốc, cho dù không muốn rời khỏi Bắc Kinh, còn có Học viện mỹ thuậtThanh Hoa, em nghĩ gì mà tới trường tôi chứ?

Ninh Phi vẫn không nóigì, bỗng nhiên mở miệng: “Thi xong rồi, đi ra ngoài ăn gì đi, đến phiêntôi mời cô.” Hắn vẫn còn nhớ chuyện Chu Dạ mời hắn ăn cơm, nói xongliền đi trước. Chu Dạ than thầm tên nhóc làm việc không suy nghĩ, hômnay là ngày đặc biệt như vậy, cũng không hỏi cô có hẹn hay không. Cóchút xấu hổ, gọi hắn lại: “Ninh Phi… tối nay tôi có hẹn rồi.” NinhPhi quay đầu, quan sát cô, cũng không nói gì, cũng không nhúc nhích,cứ chằm chằm nhìn cô. Chu Dạ rất sợ ở chung một chỗ với cậuta, chẳng mấy khi nói chuyện, hoàn toàn không hiểu đang nghĩ cái gì.Vì thế nói: “Để lần sau đi, lần sau để cho em mời lại.”

Đang nói chuyện thìVệ Khanh lái xe tới. Chu Dạ vẫy vẫy tay với cậu ta: “Tôi đi trước, emthi tốt nhé.” Thí sinh vẫn c một ngày thi nữa. Vệ Khanh nhìn Ninh Phi,hỏi: “Em quen biết cậu nhóc đó từ khi nào thế?” Nhìn cũng rất đẹptrai.

Chu Dạ nói cậu ta làhọc sinh của mình, tài hoa xuất chúng, thế mà lại thi vào trường cô,liên tục lắc đầu, người tài giỏi không được trọng dụng. Vệ Khanh nghexong nhíu mày, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Ninh Phi vẫn đứng yênkhông nhúc nhích, ánh mắt nhìn theo hướng xe rời đi.

Vì thế nói: “Kỳ nàyem vẫn muốn đi dạy học sao?”

Cô gật đầu: “Giáo sưmuốn em đi, đương nhiên em phải đi.” Hắn nhíu mày, không thèm nhắc lại,chuyên tâm lái xe.