Có Lẽ Là Yêu

Chương 45: Mơ



Hai người lại bìnhthường, lại ngọt ngào như thưở ban đầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn cócãi vặt. Năm tháng nhanh chóng trôi qua, qua vài tháng nữa là lại hếtmột năm. Còn chưa có lịch nghỉ, Chu Dạ đã bắt đầu hào hứng thu dọnhành lý, nóng lòng trở về. Vệ Khanh lại nói: “Chu Dạ, sắp cuối năm,anh bận rất nhiều việc, có thể không có thời gian đưa em về nhà. Haynăm nay em ở lại nhà anh đón năm mới được không?”

Chu Dạ cắn ống hút,nhưng không uống, nói: “Anh cứ làm việc của anh đi, em có thể tự vềmột mình được mà.” Cô đâu có bắt hắn đưa về. Vệ Khanh nói: “Em mangtheo một đống hành lý thế kia, đi đứng thế nào? Gần tết đông người,đi đi lại lại rất phiền phức. Chờ thêm vài ngày nữa, anh đưa em vềnhà cũng giống thế cả. Vừa bớt lo lắng, lại dùng ít sức, cònthoải mái nữa.” Chu Dạ tự ý đăng ký vé tàu hỏa ở trường, làm hắnlo lắng, sợ cô đi đường gặp chuyện không may.

Đương nhiên Chu Dạ khôngvui: “Không sao, trước kia không phải em vẫn về nhà như vậy sao? Khôngcần nhiều người, một mình em cũng dư sức ứng phó.” Hắn tức giậnnói: “Em cảm thấy không có gì, vì trước kia em vẫn đi chung với LýMinh Thành cùng về, cậu ta thường giúp đỡ em. Bây giờ em thử đi mộtmình xem, một đống hành lý như vậy, vướng nhiều diện tích.” Cô trừnghắn: “Anh làm như em yếu đuối như thiên kim tiểu thư không bằng, khôngphải chỉ có một vali sao? Em còn không xách nổi chắc? Cùng lắm thìlái xe về.”

Vệ Khanh nói: “Chuyệnhành lý là chuyện nhỏ, anh lo lắng cho em. Em chỉ là một cô gái,tuổi còn trẻ, vừa nhìn đã biết dễ bắt nạt, chẳng may đi đường gặpkẻ trộm hoặc yêu râu xanh thì làm sao?” Cô không kiên nhẫn,: “Làm gìcó nhiều kẻ trộm như vậy, tùy thời chú ý một chút là được, anhcòn muốn đề phòng người ta làm ăn trộm sao?” Nếu thực sự đụng phảiyêu râu xanh… ha ha! Em đạp cho hắn một đạp là được. À, đúng rồi, nữsinh bọn em, mỗi người đều có “thuốc mê phòng sói”, hì hì.”

Mới đây, ở trường côxảy ra một chuyện, có một nữ sinh đi chơi tối về muộn, đi lối cửasau về, suýt nữa bị người khác cưỡng bức. May mắn lúc ấy chưa quámuộn, bảo vệ cửa sau mơ hồ nghe thấy tiếng khóc kêu cứu, liền chạytới, cô gái kia sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, gào khóc ầm ĩ.Nhà trường lấy việc này làm bài học giáo dục mọi người, ra ngoàiphải chú ý an toàn nhất là nữ sinh. Nữ sinh lớp cô nghe xong rất bứcxúc, lòng đầy căm phẫn, vì thế bỏ tiền quỹ lớp, mua cho mỗi bạn nữmột lọ “thuốc mê phòng sói.”

Vệ Khanh lắc đầu: “Emđấy, vẫn không có kinh nghiệm, nếu thật sự người ta muốn làm gì em,với động tác chậm chạp của em, còn có cơ hội phản kháng sao? Ngoannào… nếu thực sự trên đường xảy ra chuyện gì, mất nhiều hơnđược. Anh biết em muốn về nhà, tháng giêng anh đưa em về nhà chúc tếtlà được rồi chứ?” Chỉ cần qua ngày ba mươi, hắn sẽ lại nhàn rỗi.

Cô rầu rĩ không vui:“Không phải em vội về nhà chúc tết, em muốn về nhà đón năm mới màthôi.” Cũng chưa biết được, sau này cô có gả cho hắn hay không. VệKhanh cẩn thận lau vết bẩn trên miệng cô, dỗ dành: “Chu Dạ, nghe lờianh, ở lại nhà anh qua năm mới cũng giống nhau cả, cha em sẽ đồng ýthôi. Cha mẹ anh sớm hỏi năm nay em có thể ở lại qua năm mới không,bọn họ mong em làm con dâu, nên hi vọng cả nhà đoàn tụ, vui vẻ ăn bữacơm tất niên. Em qua năm mới rồi hãy về nhà được không? Đến lúc đó emmuốn thế nào cũng được hết.”

Cô khó xử: “Vệ Khanh,em biết ý tốt của cha mẹ anh. Nhưng nếu em không về nhà, để cha emmột mình cô đơn qua năm mới, rất buồn.” Hắn hỏi: “Vậy nếu sau này emlập gia đình thì thế nào? Em không thể mỗi ngày đều muốn chạy vềnhà được. Không phải anh không cho em về nhà, ý của anh là, trước tiênem ở nhà anh tới qua ba mươi tết, ngày mùng một anh đưa em về nhà, ởlại tới khi khai giảng. Như vậy hợp tình hợp lý, nhất cử lưỡngtiện, có gì không tốt?”

Chu Dạ vẫn không muốn,nhưng lại không cãi được với hắn, đành ra sức hút đồ uống, nửa ngàykhông lên tiếng. Vệ Khanh vuốt vuốt má cô: “Được rồi, đừng buồn nữa,cứ như vậy đi. Qua năm mới sẽ đưa em đi chùa chơi, ở Bắc Kinh có rấtnhiều hội chùa, em còn chưa nhìn thấy phải không? Rất náo nhiệt.”Tới lúc Vệ Khanh đưa cô về kí túc, cô bỏ lại một câu: “Em vẫn muốnvề nhà.” Sau đó xoay người bỏ lên lầu.

Mấy ngày sau, mẹ Vệcố ý gọi điện tới khuyên cô đừng vội về nhà, qua năm mới rồi hãyđi. Chu Dạ không tiện từ chối, ậm ừ cho qua, trong lòng cảm thấyphiền não, cô còn chưa kết hôn, có cần nhiều chuyện như vậy không? Suynghĩ một chút, thực ra cũng cảm thấy sợ hãi.

Đi dạy cũng vẫn cảmthấy không yên lòng, để cho bọn họ luyện vẽ tranh màu nước. Ninh Phingồi một mình một góc, cầm bút trên tay ve. Trong lớp có một bạngái đi tới gần, hắn vẫn xa cách, cô nhỏ vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏihắn xem mình có vẽ đúng hay không, hắn không chút kiên nhẫn, lạnhlùng nói vài câu đuổi cô bạn đi. Chu Dạ than thầm, quả là lãnh khốc,rõ ràng trực tiếp, cô phải học tập, phải từ chối Vệ Khanh như vậy,gần đây hắn càng ngày càng quá đáng, cô không đủ sức tiếp chiêu nữa.Đã vài tuần cô không thấy Ninh Phi đi học, hôm nay nhìn thấy cậu ta,đoán là cậu ta đã chấp nhận chuyện cha mẹ. Tên nhóc này cũng thậtbất đắc dĩ, đành phải chấp nhận mà thôi.

Chu Dạ muốn hoànthành nhiệm vụ trước thời gian nghỉ đông, đến lúc nghỉ có thể thoảimái đi chơi, cho nên hai ngày này ở lớp vẽ đều dạy rất muộn. Tớibảy giờ tối, thấy Ninh Phi còn chưa về, hỏi: “Em không về nhà ăn cơmsao?” Ninh Phi cũng không ngẩng đầu lên: “Không phải cô cũng chưa ăn cơmsao?”

Cô cảm thấy nóichuyện với cậu nhóc này thật khó khăn, chẳng lẽ thời kỳ trưởngthành của trẻ con đều như vậy sao? Cô nhớ trước kia mình rất nghelời, thỉnh thoảng mới nổi loạn, đi lượn đường vài vòng, nhưng cuốicùng vẫn ngoan ngoãn về nhà, không có thiên phú phản nghịch bẩm sinh,không biết nên làm thế nào. Vì thế nói: “Tôi không sao, thói quen rồi.Em vẫn còn trẻ, còn đang tuổi dậy thì, sẽ nhanh đói.”

Bỗng nhiên Ninh Phingẩng đầu nhìn cô, dường như cảm thấy buồn cười nói: “Vì sao lầnnào cô cũng bày ra cái biểu hiện người lớn thế nhỉ? Cô không thấymệt à? Tôi biết cô mới vừa hai mươi tuổi thôi, vẫn còn là sinh viên.”Chu Dạ cắn răng nhìn cậu ta, sao không lễ phép một chút? Nói như thếnào đi nữa, cô cũng được người ta gọi là “tiểu cô giáo.” Tuy giận,nhưng không thể so đo với cậu ta, cô ngẩng đầu nói: “Trời sinh đã nhưvậy, em không thích, tôi cũng không có cách nào khác.”

Cảm thấy kỳ quái lạihỏi: “Ai nói cho em là tôi mới hai mươi tuổi? Tôi sắp tốt nghiệp nghiêncứu sinh, thế nào mới chỉ hai mươi cơ chứ? Tuổi hai mươi đã trôi quavài năm, tôi ước gì tôi mới chỉ có hai mươi tuổi.” Cũng không phảinói dối, dù sao một khi sinh nhật hai mươi tuổi đã trôi qua liền khôngquay lại được, đương nhiên xa xôi. Cô chỉ sợ học sinh chê cô còn ít tuổi,cho nên tới bây giờ chưa từng nói cho ai biết tuổi của mình.

Ninh Phi nén cười,nhíu mày hỏi: “Cô học nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, vậy giờ cô baonhiêu tuổi?” Cô nghĩ nghĩ một lát, nói: “Hai mươi lăm.” Bạn học lớp côđều đã tầm hai mươi tư, hai mươi lăm cả. Sinh viên khoa nghệ thuật ngậphọc lúc lớn tuổi rất phổ biến, thỉnh thoảng phúc khảo một hai bàithi cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên. Lớp mỹ thuật tạo hìnhcủa cô còn có người lớn hơn cô một giáp.

Ninh Phi mặc kệ côtrợn mắt nói dối: “Không nhìn ra cô đã hai mươi lăm, tôi còn tưởng cômới mười tám cơ đấy.” Cô nghiêm mặt nói: “Em đừng có nói cho ngườikhác biết tôi đã hai mươi lăm đấy, tuổi của phụ nữ là bí mật. Tôicó thể làm dì của em đấy, về sau nhìn thấy tôi phải nghiêm túc gọi‘cô giáo’.” Chu Dạ cảm thấy trước mặt tên nhóc này, cuối cùng mìnhcũng được ngẩng cao đầu, ưỡn ngực một lần.

Ninh Phi vuốt mũi, hỏi:“Cô thích làm giáo viên như vậy sao?” Cô hỏi lại: “Làm giáo viên cógì không tốt? Vừa thoải mái lại vừa vui vẻ, mẹ tôi cũng là giáoviên. Đến ngày lễ thầy cô, rất vui nhé, học sinh trong lớp tặng hoacho bà, còn có cả một học sinh vẽ một tấm thiệp chúc mừng, đầymột bàn, tôi còn vui hơn cả mẹ tôi nữa.” Sau đó dường như tổng kếtnói: “Làm giáo viên không chỉ là một chuyện thần thánh, mà đó cònlà một sự nghiệp rất có triển vọng nữa.”

Ninh Phi thờ ơ nhìn côkhẳng khái nói lý tưởng của bản thân, chờ cô nói xong, gật đầu nói:“Vậy nhìn mời ‘cô giáo’ giúp tôi suy nghĩ một chút, tôi thi trườngnày có được không?” Cuộc thi tuyển sinh năm sau sắp bắt đầu, hiện giờđã phải nộp hồ sơ rồi.

Chu Dạ nghiêm túc, nửangày sau mới nói: “Học viện mỹ thuật tạo hình trung ương, học việnmỹ thuật tạo hình Trung Quốc cũng không tệ, đương nhiên, học viện mỹthuật Thanh Hoa càng không tồi, năm đó tôi muốn thi nhưng không thi được.Nhưng, tôi cảm thấy cho dù nổi tiếng trong và ngoài nước thế nào,chủ yếu dựa vào lực lượng giảng viên, học viện mỹ thuật tạo hìnhtrung ương luôn đứng đầu. Học viện mỹ thuật tạo hình trung ương cómột hệ cao đẳng trực thuộc, nhưng nơi đó nhân tài rất nhiều. Bảnlĩnh hội họa của em không kém, năng khiếu bẩm sinh, chỉ cần khôngngừng cố gắng, chắc chắn sẽ thi đỗ…” nhớ lại chính mình năm đó,chỉ cần thi lại một năm, không chừng có thể đỗ hoc viện mỹ thuậttạo hình trung ương.

Ninh Phi đứng lên, nhìncô nói: “Tôi đói rồi, tìm chỗ nào vừa ăn vừa nói.”

Chu Dạ cảm thấy đây là bước ngoặt trong cuộc đời cậu ta, đúnglà nên suy nghĩ thật kỹ. Vì thế hào phóng nói: “Đi thôi.” Định mờikhách, nói: “Trong canteen trường tôi có một nhà ăn, vừa sạch sẽ lạirất ngon, có muốn tới trường tôi không? Cũng không xa lắm.” Chủ yếulà rất rẻ, bởi vì là nhà ăn trong canteen, giá gần một nửa so vớibên ngoài.

Mỗi lần Vệ Khanh đưacô ra ngoài ăn cơm, đều ăn đồ ăn đắt tiền, cô cảm thấy hoang phí cũngkhông tốt lắm, toàn món đắt đỏ, không bằng chính mình về nhà nấu.

Hai người đi tới đườnglớn, Chu Dạ ngửi thấy mùi thơm, là từ một quán ăn ở ngoài đường,hương bay bốn phía, khiến cho người khác thèm chảy nước miếng. Nhưngcô lại do dự, vì Vệ Khanh vẫn thường nhắc nhở cô, không nên tùy tiệnăn bên ngoài, vừa không sạch sẽ, dễ dàng sinh bệnh, muốn ăn gì thìhắn sẽ đưa cô đi ăn. Dưới sự kiên nhẫn thuyết giáo cảu hắn, cô cũngbị ảnh hưởng, sợ hắn biết, lại không vui.

Đi thêm vài bước, quayđầu nhìn xung quanh, đương nhiên là động tâm. Ninh Phi đi phía sau độtnhiên dừng lại, hỏi ông chủ, muốn mua một bó xiên thịt dê nướng to.Chu Dạ tự an ủi chính mình, bỏ đi, đó là đồ ăn của trẻ con, vì thếnuốt nước miếng, đứng bên cạnh chờ cậu ta.

Ninh Phi cầm bịch thịtdê trong tay đưa cho cô, cô lắp bắp kinh hãi: “Em không ăn sao?” Ninh Phinhét vào tay cô, nói: “Không phải cô muốn ăn sao?” Hắn là con trai, saolại ăn mấy thứ này cơ chứ, nhưng hắn biết bọn con gái trong lớp đềuthích mấy món nướng này.

Chu Dạ cười, cầm trongtay: “Ai nha…, cảm ơn em… thật sự em không muốn ăn sao?” Nếu đã mua rồi,không ăn sẽ rất lãng phí, vừa đi vừa ăn, thái độ với hắn cũng thânthiện hơn, mơ hồ không rõ nói: “Ninh Phi, tôi cảm thấy em nên thi họcviện mỹ thuật tạo hình trung ương, em có nhiều tài hoa, giỏi hơn tôinăm đó nhiều…”

Ninh Phi đi đường, nhìnkhông chớp mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn Chu Dạ đi trước, sao lại cóngười lắm lời như vậy? Đang ăn mà vẫn không chịu im lặng!

Chu Dạ gọi vài món,vùi đầu vào ăn, thật sự đói bụng, bị mùi vị thịt dê ảnh hưởng tớikhẩu vị, thèm ăn. Ăn no xong mới nhớ tới chuyện chính, có chút xấuhổ, nói: “Em nghĩ việc thi đại học thế nào? Có nắm chắc không?” NinhPhi ăn uống rất có lễ giáo, không nhanh không chậm, lưng thẳng, buôngđũa trong tay, lau miệng mới nói: “Còn chưa nghĩ ra, nhưng chính tôi sẽquyết định.”

Cô gật đầu: “Được,được. Do em tự suy nghĩ, từ từ sẽ đến, vẫn còn một thời gian, khôngcần vội, một tháng này phải liên tục cố gắng, nhất định sẽ khôngthành vấn đề.Thực ra mấy câu này nói hay không nói cũng giống nhau,đơn giản là nói theo khuôn mẫu mà thôi.

Gọi người thanh toán,Ninh Phi đứng dậy, bỏ tiền ra. Nhân viên phục vụ ngạc nhiên, sau đónói: “Chỗ chúng tôi không thu tiền mặt. Em có thể tới cửa phục vụmua phiếu, sau đó ghi vào sổ.” Chu Dạ vỗ vai hắn, cười nói: “Khách sáocái gì, cô giáo mời nhóc mà.” Bỏ phiếu ăn ra.

Ninh Phi hơi không vui,có lẽ vì chuyện vừa rồi, Chu Dạ an ủi cậu ta: “Tuy rằng tôi vẫn làsinh viên, nhưng có thể tự mình kiếm tiền, đương nhiên nên mời em.” Đitới dưới lầu, nói: “Tôi đưa em ra cổng, em đi về nhà đi, đừng ở bênngoài lang thang, làm cha mẹ lo lắng.”

Ninh Phi lại hỏi: “Côtrọ ở đâu?” Cô giơ tay chỉ chỉ: “Ở tòa nhà kia, còn có một cái tênrất nghệ thuật “công chúa lâu”, vì ở đó toàn là nữ sinh, ha ha…”cười thành tiếng. Lần đầu tiên cô nghe Lục Đan nói tòa nhà các cô ởcó tên là “công chúa lâu”, lúc đấy cô cũng cười ha ha, nơi tồitàn đó, muốn cái gì cũng không có, “công chúa lâu” cái gì chứ!

Ninh Phi thản nhiênnói: “Vậy cô đi về trước đi.” Cô ngạc nhiên nhìn hắn đi theo mình,nói: “Em đi nhầm đường rồi, đi lối này không thể ra ngoài. Buổi tốichỉ mở cửa phía nam.” Cậu ta xấu hổ, nói: “Đưa nữ sinh về, đó làphép lịch sự tối thiểu.”

Chu Dạ cười trừ, giễucợt: “Được, được, Ninh Phi tiên sinh, vậy làm phiền em.” Tên nhóc nàygiả làm người lớn thật giống! Ninh Phi là một người lạnh lùng, khôngngờ bị cô cười mà đỏ mặt, bỗng nhiên nói: “Sáng nay tôi đi tới vănphòng giáo sư, trên mặt bàn thấy sơ yếu lý lịch của cô, bên trên còncó giấy khai sinh của cô nữa.” Chu Dạ cảm thấy lạ, sao tự nhiên cậuta nói tới chuyện này? Chỉ nói: “À, thấy thì thấy, không sao cả.”

Chờ tới khi cô trở vềkí túc, mới đột nhiên hiểu ra hắn ám chỉ cái gì, đỏ mặt, đúng lànói dối thật đáng xấu hổ nha. Hóa ra cậu ta sớm biết mình nói dối,có thể chịu đựng không vạch trần, điều này làm cô ngạc nhiên. Nếulà mình, đã sớm nói ra. Đừng nhìn hắn giống một cậu nhóc choaichoai, sau này lớn lên nhất định sẽ là một gã đàn ông phúc hắc ànha. Sau này phải cẩn thận một chút, hôm nay có chút mất măt.

Cuối cùng cũng kếtthúc kì học, cô cũng nghỉ, vì thế đem giá vẽ đóng gói, chuẩn bịmang về toàn bộ. Sau khi Ninh Phi cùng cô ăn cơm, thái độ thân thiết hơnnhiều, ít nhất không còn lãnh đạm chế nhạo cô. Cô cảm thấy đây làmột bước tiến bộ, cho rằng mình đã giúp học trò làm tốt công táctư tưởng, có chút đắc ý. Ninh Phi cố ý ở lại, hỏi: “Nhiều đồ nhưvậy, có cần tôi giúp không?” Một mình cô cầm, chắc chắn rất vướngvíu.

Chu Dạ lắc đầu: “Khôngcần, không cần, em về trước đi. Tôi đi tìm người giúp.” Cậu ta khôngnói gì nữa, chậm rãi thu dọn túi sách. Một lúc sau, thân ảnh VệKhanh xuất hiện ở cửa, Chu Dạ vội lôi kéo hắn: “Anh cầm giá vẽ, bảnvẽ, thuốc màu mấy thứ này đi đi, còn lại em tự cầm.” Vệ Khanh cườinói chính mình là culi, lắc lắc đầu chuyển đồ. Cô còn gọi: “Cẩnthận thuốc màu dây vào quần áo, giặt không sạch được đâu.”

Ninh Phi nhíu mày nhìncô, đột nhiên hỏi: “Cô vẫn chưa chia tay với anh ta sao?” Chu Dạ khôngvui, nói: “Vì sao lại muốn chia tay?” Ninh Phi dùng ánh mắt không thểgiải thích nổi nhìn cô, cười lạnh: “Anh ta qua lại cùng nhiều phụnữ, người đàn ông như vậy mà cô cũng muốn sao? Chẳng lẽ vì anh ta cótiền?” Dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, dường như rất tức giận.

Chu Dạ hầm hầm nhìncậu ta, một lúc sau tức giận nói: “Chuyện của người lớn, trẻ conđừng xen vào.” Việc này đâu thể cùng cậu ta nói rõ. Chuyện tình cảm,ngay cả người trong cuộc chưa chắc đã có thể nói rõ, huống chi chỉlà một cậu nhóc tuổi vị thành niên. Vả lại, chuyện này cũng khôngcần thiết phải giải thích với cậu ta.

Ninh Phi đứng lên, nhìnchằm chằm cô, ánh mắt gấp gáp. Chu Dạ nghĩ thầm, đồng ngôn vô kỵ[58], giọng cũng hòa hoãnhơn: “Đây là buổi học cuối cùng trong năm nay, mọi người đã về hết,không còn sớm nữa, em cũng mau về nhà đi. Tôi cũng muốn về nhà đónnăm mới, chúc em học tập tiến bộ, sớm đạt được ước nguyện, thi đỗđại học mơ ước.”

Nói xong muốn đi, NinhPhi đi tới, dùng tay ngăn cô. Chu Dạ buồn cười, hỏi: “Em muốn làm gì?”Cậu ta lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào. Chu Dạ bất đắc dĩ,nói: “Việc này có liên quan gì tới em cơ chứ?” Bỗng nhiên cậu tanói: “Có phải con người chỉ cần có tiền thì sẽ xấu xa phải không?Cha tôi cũng vậy. Tôi tình nguyện không có tiền, vì sao cô lại muốn ởbên cạnh một kẻ có tiền?”

Chu Dạ dở khóc dởcười,Có tiền và hư hỏng không phải lúc nào cũng liên quan tới nhau.Em đã từng học chính trị chưa? Nguyên nhân bên trong mới là nguyên nhânchủ yếu, mà nhân tố bên ngoài chỉ là nhân tố tác động, nhân tố bênngoài vì nguyên nhân bên trong mà phát sinh tác dụng, hiểu chưa? Cònkhông mau cho tôi về, tôi muốn khóa cửa!” Tên nhóc này làm cô tứcchết! Nhưng xem ra vấn đề gia đình của cậu ta rất nghiêm trọng, suynghĩ cực đoan, cũng rất đáng thương.

Chuyện về nhà, lạiầm ĩ một trận với Vệ Khanh mới thông suốt. Chu Dạ khóc lóc đòi vềnhà, Vệ Khanh không còn cách nào khác, đành phải nhượng bộ, nói:“Để em đi một mình anh rất không yên tâm. Đợi anh hoàn thành xong côngviệc cuối năm, sẽ cùng em trở về, được chă?” Lúc này Chu Dạ mớingoan ngoãn im lặng, còn cố ý tới siêu thị mua đồ ăn nấu cơm lấylòng hắn. Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, trong đầu toànđường ngang ngõ tắt, đương nhiên Chu Dạ không đồng ý. Dưới tình thếcấp bách nói: “Vệ Khanh, dù sao sớm hay muộn em cũng là người củaanh, anh gấp cái gì?” Vệ Khanh đành chịu.

Chu Dạ vừa từ nhà VệKhanh về, muốn vào kí túc, đột nhiên từ hành lang có một người laora, cô nhìn kỹ, mới thấy là Ninh Phi, giật mình, sửng sốt nửa ngày,mới hỏi: “Em tới đây tìm tôi sao? Có việc gì à?” Còn nói: “Nếu cóviệc, gọi điện thoại là được.” Cậu ta có số điện thoại của cô.

Ninh Phi cúi đầu, cóchút xấu hổ, nửa ngày mới nói: “Tôi xin lỗi.” Chu Dạ nghĩ có thểcậu ta muốn xin lỗi chuyện lúc trước, vì thế thoải mái nói: “Tôinhận. Không sao đâu, không cần để trong lòng.” Cô phát hiện lòng tự tôncủa Ninh Phi rất mẫn cảm, có lẽ vì chuyện cha mẹ chia tay, trong nhàkhông có đủ tình yêu thương.

Ninh Phi nhìn cô, chầnchừ hỏi: “Cô đã đính hôn với anh ta sao?” Chu Dạ không biết cậu ta nghetừ đâu tin tức này, nhún vai cười: “Sao nào? Hiện giờ không biết tôiđã câu được rể rùa vàng sao?” Hắn nhíu mày, bỗng nhiên không nói khôngrằng, xoay người bỏ đi.

Chu Dạ đoán mò, đâylà làm sao? Tính tình tên nhóc đúng là âm tình khó dò, hoàn toànkhông hiểu được đang suy nghĩ gì nữa? Cô thử phân tích, cậu ta tớitìm cô xin lỗi là vì ngày hôm đó quá xúc động, trong lòng trẻ conkhông chịu đựng nổi chuyện này, không muốn cô như vậy, cô có thể hiểuđược. Nhưng còn chưa nói xong, cậu ta lại quay đầu chạy, là vì saonhỉ? Đành phải cho rằng có thể cậu ta da mặt mỏng, nói lời xin lỗicũng xấu hổ

Tuổi trẻ thiếu niêntỉnh tỉnh mê mê, ngay cả chính cậu ta cũng khó có thể nắm bắt.