Có Lẽ Là Yêu

Chương 44: Buông tay



Giật mình hỏi: “Saoanh vào được đây?” Đây là kí túc nữ, cũng không phải nhà của anh ta!Vệ Khanh tức giận nói: “Đương nhiên quang minh chính đại đi vào.” Khi hắndùng tất cả các biện pháp tìm cô mà không thấy, cũng nổi nóng,không tin cô có thể trốn tránh không trở về kí túc. Nhớ lần trướcphái người tới giúp cô sửa máy tính, vì thế đã đăng ký ở cửa bảovệ một lần, lần này cũng nói mình là thợ sửa máy tính, cầm giấycho phép từ phòng quản lý kí túc xá. Phòng quản lý kí túc nghiêncứu sinh không nghiêm ngặt như kí túc sinh viên chưa tốt nghiệp, bảo vệbình thường sẽ không hỏi gì, chỉ nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.

Chu Dạ nghệt mặt ra,không ngờ hắn lại có thể tới tận đây. Lục Đan nói: “Chu Dạ, bạn traicậu gọi điện cho cậu suốt, rất lo lắng, mà điện thoại của cậu lạikhông mở, mọi người còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì.” Lại lấy cớ: “Cậutrở về là tốt rồi, tớ đi xuống ăn cơm trước.” Để lại không gian riêngcho hai người.

Chu Dạ không biết nóigì: “Nếu em không về thì sao? Chẳng lẽ anh cứ ngồi đợi ở kí túc nữqua đêm sao?” Hắn cười: “Không phải em đã về rồi sao?” Nói xong, kường,cười nói: “Lần đầu tiên anh tới kí túc nữ đấy, hồi còn đi học vẫncảm thấy nơi này thật bí hiểm, hóa ra đúng thế thật!” Nói xong, lạisờ loạn.

Chu Dạ thở gấp: “VệKhanh, anh lại làm bừa!” Còn tới tận kí túc tìm cô, về sau cô cócòn sống nổi nữa hay không, vừa xấu hổ vừa quẫn bách. Vệ Khanh kéocô ngồi dậy: “Chu Dạ, chúng ta nói chuyện nghiêm túc, đừng thế nàynữa được không?” Cô đẩy hắn: “Đi ra ngoài nói, đi ra ngoài nói, cóchuyện gì thì đi ra ngoài.” Cô sợ hắn rồi, lần sau không dám trốnnữa. Sợ người khác nhìn thấy, cố ý dẫn hắn đi cầu thang bộ xuống.

Vệ Khanh nói: “Chu Dạ,hôm nay mẹ gọi điện mấy lần bảo chúng ta nhất định phải về ăn cơm,anh chờ em về mãi. Hiện giờ, tuy đã muộn một chút, nhưng vẫn cònkịp. Em vẫn không muốn cùng anh về sao?” Cô thấy hắn không giống nóiđùa. “Thật sự mẹ gọi chúng ta về nhà ăn cơm sao?” Hắn không nói gì,hóa ra là cô vẫn nghĩ hắn lừa cô, kéo cô đi.

Ngay cả nhà hắn, côcũng không chịu tới, làm sao hắn không cuống cho được. Vì thế hạquyết tâm, mặc kệ thế nào, tối nay cũng phải nói chuyện cho rõ ràng.

Ở trên xe, lại nhậnđược điện thoại của mẹ Vệ, hắn vội nói: “Bọn con đang trên đường, bịtắc đường mà, lát nữa về tới thôi.” Cô rầu rĩ: “Vệ Khanh, không phảiem cố ý muốn giận dỗi với anh, em thật sự bực mình. Tiết Tư cho emnhìn những bức ảnh chụp trước kia của anh với bạn gái, em bị chọctức. Em đi cùng anh về nhà là vì cha mẹ, anh đừng tưởng em đã thathứ cho anh.”

Vệ Khanh mới biếtTiết Tư gây chuyện, căm giận mắng: “Người phụ nữ này, tâm lý trả thùvẫn nặng như vậy, không có chuyện xấu nào là không làm!” Cô ép hỏi:“Thành thật đi, rốt cuộc ngày xưa anh đã làm gì cô ấy?” Để cho ngườita ghi hận tới bây giờ, liên lụy tới cô cũng chẳng hay ho gì. Vệ Khanhgiơ hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng: “Vợ ơi, anh chưa làm gì cả, ngaycả tay của cô ấy anh còn chưa chạm qua, nào dám làm gì cô ấy chứ!”

Chu Dạ vội kêu lên:“Anh làm gì vậy? Lái xe cẩn thận!” Lại nghi ngờ hỏi: “Thật sự ngaycả tay cũng chưa chạm vào sao?” Cô không thể tin nổi. Vệ Khanh dừngmột lát, xấu hổ nói: “Tay thì có chạm qua, nhưng thực sự chưa làmgì cả. Quan trọng là anh không muốn ở cùng cô ấy, cô ấy không camlòng, nổi giận ầm ầm, rồi lại vì tính tự cao của phụ nữ, nhấtthời giận quá không kìm được, bỏ ra nước ngoài.” Nói nói lại vẫnmắng hắn bội tình bạc nghĩa.

Cô vẫn lắc đầu: “Emkhông tin.” Vệ Khanh la oai oái: “Vợ à, đại nhân à, tất cả chuyệnthảm thiết năm đó của anh cũng bị em ép cung mà nói ra hết, em cònmuốn tra tấn vi phu tới mức nào mới hả giận?” Cô xoa xoa cằm nhìnhắn, cười lạnh: “Thật sự không làm gì người ta sao?” Với bản tínhsắc lang của hắn, đánh chết cô cũng không tin.

Thiếu chút nữa VệKhanh uất ức đâm đầu vào vô lăng tự vẫn, trong lòng thầm kêu bị báoứng, nghiến răng nghiến lợi: “Với võ công của cô ấy, em cảm thấy anhsẽ chiếm được tiện nghi sao?” Ngay cả vết sẹo trong lòng cũng bịvạch trần, năm đó hắn bị Tiết Tư dứt khoát quật ngã, mặt mũi mấthết, chưa bao giờ nói với ai chuyện đó… hôm nay xem như cả đời anhminh, đã bị hủy hoại trong chốc lát.

Chu Dạ nhíu mày gạt tóctrên trán, cười như không nhìn hắn, thảo nào, hóa ra đã bị nếm đòndưới tay người ta, đáng đời… nghiêm mặt nói: “Dù sao việc này em cũngkhông để cho anh yên đâu! Về tới nhà, em sẽ mách cha mẹ.” Vệ Khanh hốihận, lẽ ra trong giai đoạn mẫn cảm này không nên đưa cô về nhà. Hắncó thể tưởng tượng ra cảnh bị cả nhà ném bom thế nào rồi.

Tới nhà họ Vệ, khôngngờ Vệ An cũng về, nhưng không có Trần Lệ Vân ở đó. Chu Dạ ngọtngào gọi anh là anh hai, lại hỏi sao chị dâu không về, có phải đi rangoài làm nhiệm vụ hay không. Vệ An nói: “Cô ấy đang ở Bắc Kinh, nhưngđi ăn cơm với bạn bè. Cô ấy có một người bạn thân, vừa mới từ nướcngoài trở về.” Gần đây anh rất chú ý tới hành tung của vợ. Chu Dạlại không tưởng tượng Trần Lệ Vân nghiêm túc như thế lại đi dạo phốăn cơm với bạn bè.

Cơm nước xong, mẹ Vệnói: “Thi Thi, lâu lắm rồi con không về nhà ăn cơm, mẹ còn tưởng convà Vệ Khanh cãi nhau.” Không ai hiểu con bằng mẹ, dựa vào hành vi cửchỉ của Vệ Khanh hai ngày nay, mẹ Vệ cũng nhìn ra manh mối. Chu Dạnhìn Vệ Khanh cứng người trong nháy mắt, làm nũng nói: “Mẹ, Vệ Khanhanh ấy lại bắt nạt con!” Mẹ Vệ liền nói: “Nó bắt nạt con thế nào?Mẹ đứng ra làm chủ cho con, còn có cha, anh hai, mọi người đều ngheđây.”

Vệ Khanh ai oán nhìnChu Dạ, cô không thèm để ý tới hắn, nói: “Anh ấy suốt ngày gọi conđi tham dự tiệc tùng, không phải con không muốn đi, nhưng con còn phảivẽ, còn muốn dạy học sinh…” Mẹ Vệ liền nói: “Vệ Khanh, Thi Thi vẫn làsinh viên, việc học phải ưu tiên hàng đầu, việc này chờ con bé tốtnghiệp rồi nói sau.” Rốt cuộc thì Vệ Khanh cũng thở phào nhẹ nhõmmột hơi, gật đầu chấp nhận.

Mẹ Vệ lại hỏi: “Chỉcó thế thôi sao? Nó có làm chuyện xấu gì không? Con cứ nói với mẹ,chắc chắn mẹ sẽ không tha cho nó.” Tuy mẹ Vệ không nói ra, nhưng tronglòng lại hiểu rất rõ. Chu Dạ lắc đầu: “Tạm thời chưa có, về saunếu có, con sẽ nói cho mẹ biết.” Vệ Khanh thấy hôm nay giống như mởcuộc họp phê bình hắn, hơi tủi thân, bất mãn nói: “Mẹ, mẹ không thấyChu Dạ giám sát con chặt chẽ như vậy, dù con có muốn làm chuyệnxấu, thì cũng là có tâm mà không có lực nha.” Vệ lão đại tướng vỗbàn một cái: “Con ở bên ngoài gây chuyện còn chưa đủ nhiều hay sao?”Vệ Khanh biết điều im miệng.

Trần Lệ Vân đi chơivề, hôm nay chị ăn mặc rất đẹp, Chu Dạ khen ngợi: “Chị dâu, áo khoáccủa chị đẹp quá.” Chị ngượng ngùng, giải thích: “Đây là Tiết Tư cốý mua cho chị, cũng không thể phụ ý tốt của cô ấy.” Nói xong, đi lênlầu thay quần áo.

Chu Dạ vừa nghe liềntái mặt, lúc này mới nhớ ra, Trần Lệ Vân và Tiết Tư đều xuất thân từquân ngũ, đương nhiên quan hệ rất tốt. Không ngờ quan hệ giữa Tiết Tưvà nhà họ Vệ lại thân thiết như vậy, ngay cả Vệ lão đại tướng cũnghỏi: “Con bé Tiết Tư về nước khi nào?” Trần Lệ Vân nói: “Cô ấy vềđược một thời gian rồi ạ, lần này trở về kết hôn. Cho nên rủ con đidạo phố, con cũng không tiện từ chối.”

Những lời này giốngnhư một quả bom nặng trong đầu Chu Dạ, người phụ nữ kia trở về khôngphải vì đi tìm Vệ Khanh mà là để kết hôn sao? Đáng ghét, chuẩn bịkết hôn còn tới tìm cô quấy rối, ăn no rỗi việc có phải không? Đúnglà quá vớ vẩn, cô lại bị Tiết Tư đùa giỡn…

Trên đường về, Chu Dạcăm giận bất bình hỏi Vệ Khanh: “Anh nói xem Tiết Tư có bị vấn đềgì về tâm lý hay không? Em không hiểu, tại sao cô ấy sắp kết hôn cònkhông ưa em như vậy?” Vệ Khanh đối với Tiết Tư luôn kính nhi viễn chi[56], luôn sợ cô, liền lắcđầu nói: “Anh làm sao hiểu được lòng dạ phụ nữ.”

Lòng dạ phụ nữ giốngnhư mò kim đáy bể. Suy nghĩ của bọn họ luôn biến đổi thất thường,không thể đoán ra được.

Chu Dạ cảm thấy nêncó một lần nói chuyện thẳng thắn với Tiết Tư, cô ta không thể gâychuyện rồi vỗ mông bỏ của chạy lấy người như vậy! Chu Dạ vẫn thấytức giận. Sở dĩ cô giận dỗi mấy ngày trời như vậy, đều là do cô tađứng một bên gây sóng gió. Kết quả thì sao chứ, cái gì cũng khôngphải!

Lại nói Tiết Tư, cũngrất thoải mái, hai người hẹn gặp ở một quán cà phê. Trời hơi lạnh,giữa không trung lác đác những bông tuyết nhỏ, mới bốn giờ chiều,sắc trời đã hơi tối. Ở trước cửa đặt một cây thông lớn, những bóngđèn tỏa ánh sáng lấp lánh, nơi nơi tràn ngập không khí lễ hội. ChuDạ quàng khăn lông, đẩy cửa tiến vào.

Tiết Tư nhìn nhữngbông tuyết trắng tung bay ngoài cửa sổ, gương mặt trầm tĩnh, vẻ mặtgiống như đang suy tư. Nhìn thấy Chu Dạ, mỉm cười nói: “Tôi cũng hivọng trên mặt tôi cũng có thể ửng hồng mê người như vậy!” Chu Dạ xoaxoa mặt, tức giận nói: “Trời lạnh. Trên đường lại kẹt xe, tôi đi bộtới, gió lớn.” Nói xong, xoa xoa tay, mấy đầu ngón tay đều sắp đôngcứng, cô ta còn hâm mộ gì chứ?

Tiết Tư mỉm cười: “ChuDạ, lúc tôi quen Vệ Khanh cũng tầm tuổi em bây giờ. Lúc đó tôi contrẻ, không có kinh nghiệm, cứ đâm đầu lao vào. Nhưng Vệ Khanh là mộthoa hoa công tử, ở đâu cũng lưu tình. Nhiều năm trôi qua, tôi muốn ở bênanh ấy một chỗ, mặc dù anh ấy cũng thích tôi, nhưng cũng chỉ thíchmà thôi, rồi nói chia tay. Tôi vẫn còn thích anh ấy, vì thế khôngchịu, ầm ĩ khiến cha mẹ tôi, và cha mẹ Vệ Khanh đều biết. Lúc đó,ngay cả trường quân đội tôi cũng không học, vì thế xuất ngoại. Nóithẳng ra là vì đau lòng mà đi xa quê hương.”

Chu Dạ nhìn cô ta,hỏi: “Hiện giờ chị có còn thích anh ấy không?” Tiết Tư nhíu mày:“Có thể có, cũng có thể không, dù sao hiện giờ tôi cũng không đợianh ấy nữa. Không thể cùng anh ấy vui vẻ hạnh phúc, vì thế muốn pháđám một chút. Nói thật, tôi là một người rất thù dai, châm ngôn củatôi chính là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.”

Chu Dạ không đồng ý:“Oan có đầu, nợ có chủ, Vệ Khanh không cần chị, sao chị lại tìm tớitôi chứ? Chị từng này tuổi đầu rồi, sao không chịu nói lý vậy?”Tiết Tư cười cười: “Chẳng vì sao cả, chỉ ghen tị, ghen tị Vệ Khanhlại đối xử với em quá tốt. Anh ta còn cố ý chạy tới tìm tôi, nóitôi đừng có làm phiền em, nói là yêu em thật lòng, cảm động lòngngười nha, làm tôi nghe, suýt nữa thì than thở khóc lóc. Em nghĩ màxem, trước mặt bạn gái cũ mà nói như vậy, có khác gì đổ thêm đầuvào lửa?

Chu Dạ suýt nữa ngấtxỉu, cô ta già mồm át lẽ phải như vậy, trắng đen không phân rõ. Thứcthời chuyển đề tài: “Nghe nói chị sắp kết hôn, chúc mừng nha.” Cô takhông lộ ra biểu hiện ngượng ngùng của cô dâu mới, mà thản nhiên nói:“Tới một độ tuổi nhất định, người ta ai cũng phải kết hôn. Em yêntâm, lần này tôi đặc biệt trở về để kết hôn, sau này có thể khôngquay về nữa.” Giọng nói bình tĩnh, giống như thực hiện nghĩa vụvậy. Cô tìm một bạn trai người Anh, tuy không phải vương tôn công tửgì, nhưng rất hài hước, chăm sóc cô chu đáo, theo lý thuyết mà nói,như thế là đủ rồi. Ở đời, chẳng có gì là hoàn mỹ cả.

Chu Dạ nhìn cô, khôngbiết nói gì mới tốt, vì thế hỏi: “Nghe nói trước kia chị từng họctrong trường quân đội, giống chị dâu sao?” Sợ cô không hiểu, giảithích: “Chị dâu của Vệ Khanh ấy.” Cô cười cười: “Tôi làm sao dám sovới chị ấy, tôi cũng không dám nói tôi từng học qua trường quân đội,trước kia đánh nhau làm loạn, gây chuyện thị phi, hiện giờ huấn luyệnviên nhìn thấy tôi vẫn đau đầu không thôi.” Chu Dạ âm thầm gật đầu, cônhìn thấy cô ta cũng thấy đau đầu.

Bỗng nhiên Tiết Tư thởdài, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Chu Dạ, trong số bạn gái của VệKhanh, em là người tốt nhất, ít nhất là thẳng thắn rõ ràng, khôngxấu tính, rất quang minh chính đại, tôi muốn ghét em, cũng không cólý do gì để mà ghét. Vệ Khanh nói với tôi, gặp em, khiến cho anh ấycảm thấy vui vẻ. Lúc đầu tôi còn cười chế nhạo, nhưng hiện giờ đãhiểu, nhìn em, đúng là cảm nhận cuộc sống cũng không đến nỗi tệ.”

Chu Dạ hỏi: “Sao chịlại cảm thấy cuộc sống buồn chán nhỉ? Tôi cảm thấy cuộc sốngrất vui vẻ, có thể ăn, có thể ngủ, có thể làm việc, những chuyệnvụn vặt gây đau đầu thì rất nhiều, nhưng những chuyện to tát thì rấtít.” Hơn nữa, còn có người trong lòng, như vậy còn chưa đủ hay sao?

Tốt nhất, nên tự thỏamãn với những gì mình có.

Tiết Tư cười: “Đóchính là điểm tốt của tuổi trẻ, dù trời có sập xuống, thì dùnglàm chăn đắp, chuyện lớn thành chuyện nhỏ, có rất nhiều tinh lực đểchống chọi lại. Tôi thì không được như vậy, tâm tư đã mệt mỏi,cần phải tìm một bến cảng yên ổn dừng chân, cũng không dám nói chắcrằng mình có thích hay không.” Vẻ mặt lạnh lẽo.

Chu Dạ nói: “Nhưng lâdần, chị sẽ cảm thấy thích, chỉ cần chị cam lòng yêu người ta. Tháiđộ quyết định tất cả, không phải sao?” Tiết Tư nhíu mày: “Chu Dạ, emcòn ít tuổi, mà lại nói rất nhiều đạo lý, rất ý nghĩa nha. Emcũng giáo dục Vệ Khanh như vậy sao? Dễ dàng dạy dỗ anh ta như vậy?”

Chu Dạ vừa bực vừabuồn cười, cười nhạt: “Ai bảo tôi làm cô giáo cơ chứ, đó gọi làchồng không dạy nghiêm, vợ cũng sẽ như vậy. Không phải chị cũng sắpkết hôn rồi sao? Đàn ông nên uốn nắn từng chút một, nước chảy đámòn, kiên trì bền bỉ, trên đời chẳng có việc gì là không làm đượccả!”

Tiết Tư vỗ tay cườito: “Chu Dạ ơi là Chu Dạ, tôi phát hiện ra em không hề đơn giản nha. VệKhanh lọt vào tay em, đúng là không phải ngẫu nhiên.” Tới lúc này,không khí mới chính thức hòa hợp hơn.

Điện thoại Chu Dạ vanglên, là Vệ Khanh tới đón cô. Tiết Tư quay đầu, thấy bên ngoài cửa,cạnh cây thông Noel, có một người đàn ông đứng đó, mặc áo khoác sẫmmàu, anh tuấn trầm ổn, không quan tâm tới ánh nhìn chăm chú của nhữngcô gái khác, chỉ không kiên nhẫn nhìn điện thoại trong tay, thỉnhthoảng ngẩng đẩu ngó nghiêng xung quanh. Khi còn trẻ đau khổ thầm mếnngười kia, nay người đó lại vì một cô bé mà nóng ruột nóng gan, giờmới có mấy giờ mà anh ta đã lo lắng như vậy? Ngạo nghễ liếc mắtnhìn Chu Dạ một cái, vẫn còn đang mặc áo khoác, còn sợ cô bắt nạtcô ta hay sao?

Nhìn Chu Dạ chuẩn bịrời đi, đột nhiên cô nói: “Thật hâm mộ số mệnh em.” Hâm mộ cô ấy cóđược người đàn ông mà mình không thể có. Chu Dạ nhìn vào trong mắtcô, thấy ánh lên tia bi thương cô đơn, thản nhiên cười, vui vẻ nói: “Cóbiết vì sao số mệnh tôi lại tốt như vậy không?” Tiết Tư nhíu mày:“A.. có thể nói bí quyết của em hay không?”

Chu Dạ thật lòng nói:“Chính là luôn luôn vui vẻ, số mệnh sẽ không tệ.” Lại nói tiếp: “Chonên, chị phải thường xuyên cười mới được.” Tiết Tư nhìn Chu Dạ phóngkhoáng rời đi, đột nhiên nở nụ cười.

Luôn luôn vui vẻ, sốmệnh sẽ không tệ. Nói đúng lắm.

Vệ Khanh thấy Chu Dạđi ra, vội đi tới đón, thấy tâm tình cô không tệ, vì thế đùa giỡn:“Anh cứ nghĩ em sẽ mặt mũi bầm dập đi ra.” Cô hừ một tiếng: “Em cũngkhông phải đi đánh nhau, dùng lễ nghĩa đối với người ta, tự nhiênngười ta cũng sẽ đáp lễ lại. Thượng binh phạt mưu[57], không cần đánh màkhuất phục được kẻ thù, đó mới là đạo lý hàng đầu.” Vệ Khanh cườikhông nổi: “Nếu hai quân giao chiến, đánh giáp lá cà, xin hỏi tìnhhình chiến đấu thế nào?” Tình địch gặp mặt, đỏ mắt nhìn nhau, nhấtlà phụ nữ, không kém gì một cuộc chiến tranh đầy khói thuốc súng.

Chu Dạ bĩu môi: “Hóathù thành bạn.” Vệ Khanh sửng sốt: “Thật hay đùa?” Bất ngờ nha! ChuDạ không kiên nhẫn, đáp: “Lừa anh làm gì? Ai vô dụng như anh, chuyênlàm trò bậy bạ, không trong sạch.” Vệ Khanh không để ý tới giọngđiệu châm chọc của cô, khen ngợi: “Ai nha… Chu Dạ, nhìn không ra đấy, emlại tiến bộ nhiều như vậy.” Ngay cả một cô gái như Tiết Tư cũng cóthể hàng phục.

Chu Dạ nói mỉa: “Emtiến bộ như vậy không phải do anh sao? Anh nói xem anh còn có bao nhiềungười như Tiết Tư, mang tới luôn đi!” Vệ Khanh vội ôm lấy cô, vừa ômvừa hôn: “Chu Dạ, chuyện này xong rồi, biết chưa? Đây là chuyện támtrăm năm trước, nói đi nói lại làm gì?” Cô hừ mạnh một tiếng, khôngthèm nhắc lại.

Không phải cô không đểý, nhưng thích một người, không chỉ có ý nghĩ độc chiếm, mà cònphải khoan dung. Khoan dung với quá khứ của hắn, hưởng thụ con ngườihiện tại của hắn, chờ mong tương lai của hắn. Chu Dạ trầm ngâm mộtlát, bỗng nhiên nói: “Nếu anh muốn yêu em, thì phải yêu luôn con ngườiem mới được.” Cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô thích Vệ Khanh,là toàn bộ con người hắn.

Trải qua cơn náo loạn,cũng không phải không có ích lợi, hành vi cử chỉ của Vệ Khanh đãnghiêm chỉnh hơn nhiều, Chu Dạ không cần phải đi theo hắn khắp nơi xãgiao, coi như trong họa có phúc.

Đêm Noel, hai người rangoài ăn tối. Vệ Khanh đưa cô tới một nhà hàng ăn cơm tây chúc mừnggiáng sinh, hoa tươi rượu ngon, âm nhạc êm đềm, đồ ăn bắt mắt, khôngkhí vô cùng lãng mạn. Mười hai giờ đêm, pháo hoa bắn đầy trời, đènđuốc rực rỡ, ánh sáng như sao băng. Chu Dạ vẫn còn trẻ, khung cảnhnhư vậy, cảm thấy rất hấp dẫn, có chút lâng lâng.

Vệ Khanh ôm cô trongngực, nhân cơ hội nói: “Chu Dạ, tối nay chúng ta về nhà đi.” Cô vẫnchưa kịp phản ứng, gật đầu. Vệ Khanh thấy rốt cuộc cô cũng đồng ý,vô cùng hưng phấn, trên đường về không ngừng hôn cô, động tác vồn vã.Cô cũng không muốn phá hỏng không khí, cũng mặc kệ hắn vừa hôn vừasờ loạnlúc cảm giác được hắn có phản ứng, do dự, cũng không muốn,nhớ ra một chuyện hỏi: “Trước khi Tiết Tư đi, nhắc em hỏi anh, vết thươngtrên vai trái của anh lành chưa?” Nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Cô ấy nóivậy là có ý gì? Biểu hiện rất kỳ lạ.”

Vệ Khanh vừa nghe, lạinhớ tới mối nhục năm đó, xấu hổ giận dữ không chịu nổi, dục hỏatự nhiên tan biến, nổi giận đùng đùng nói: “Chu Dạ, cô ta ăn nói hàmhồ điên loạn, em còn tưởng thật mà đi hỏi anh mấy chuyện bà tám ấylàm gì? Cô ta có thể có ý gì chứ? Châm ngòi ly gián, không từ thủđoạn lừa gạt, không phải em chưa từng trải qua. Cô ta đi tìm em khinào? Từ nay về sau đừng có qua lại với cô ta. Em mà không chịu họchành cẩn thận, xem anh dạy dỗ em thế nào.”

Chu Dạ hoảng sợ, vộinói: “Vệ Khanh, anh làm sao vậy? Chỉ là đùa thôi mà, sao anh lại pháthỏa lớn như vậy chứ?” Chẳng qua cô chỉ chuyển lời, sao lại liên quantới việc học hành của cô, hai chuyện hoàn toàn khác nhau cơ mà! Thấyhắn mím môi không nói gì, cảm thấy tủi thân, tức giận nói: “VệKhanh, chỉ vì một câu của Tiết Tư mà anh nổi giận với em sao? Ngàylễ mà thái độ của anh như vậy hả?” Đập đập cửa xe: “Dừng xe, dừngxe, em muốn xuống xe.”

Vệ Khanh hận nghiếnrăng nghiến lợi, hắn có thể tưởng tượng vẻ mặt đắc ý của kẻ tiểunhân Tiết Tư kia. Hắn hao tổn tâm cơ, vất vả lắm mới khiến Chu Dạ gậtđầu, chỉ vì một câu của cô ta, lại giống như bị tạt gáo nước nóng.Thảo nào người xưa từng nói, thà rằng đắc tội với tiểu nhân, cũngkhông thể đắc tội với phụ nữ, giờ hắn mới hiểu được.

Chỉ vì thế mà mấyngày liền Chu Dạ không thèm để ý tới hắn, hắn cũng không còn cáchnào khác, dưới sự ép cung của Chu Dạ, không thể không đem vụ bị quậtngã nói ra, tự tôn của đàn ông bị đả kích nghiêm trọng. Chu Dạ nghexong, vỗ tay cười to: “A di đà phật, bị báo ứng là đúng.” Ai bảotrước kia hắn làm nhiều việc xấu như vậy!

Đúng là ác giả ácbáo, không phải là không báo, mà là chưa tới lúc.

Về sau, Vệ Khanh cònchịu khổ dài dài.