Có Lẽ Là Yêu

Chương 39: Thông suốt



Lý Minh Thành vàTrương Nhiễm Du cùng nhau tới sân bay đón cô. Chu Dạ nhìn bọn họ thânmật, cười cười nói nói, tình cảm ngày trước đã hoàn toàn tan biến.Trêu chọc: “Tình cảm hai người không tệ nha,” Cuộc sống chắc rất dễchịu. Trương Nhiễm Du mỉm cười không nói gì, Lý Minh Thành thì xoađầu cô: “Cậu ba hoa nhiều như vậy. Đi thôi.”

Vừa ra ngoài, Chu Dạliền ồn ào: “Ôi trời, ở nhà thật nóng nha.” Lúc này mặt trời đãlặn về phía tây, thế mà vẫn nóng không thở nổi, chỉ đi một đoạn màlưng đã ướt đẫm mồ hôi, tóc ẩm ướt dính dính trên mặt. Trương NhiễmDu cũng mồ hôi đầy trán, gật đầu: “Buổi trưa, không ai dám ra ngoài,giống như đang ngồi trong lò bát quái vậy.” Chưa hè năm nào nóng nhưnăm nay, đúng là khiến người ta không thể chịu nổi.

Ngồi trong xe, cuốicùng cũng thoải mái hơn một chút. Chu Dạ hỏi: “Lý Minh Thành, cậu vàchú Lý hết giận nhau rồi chứ?” Lý Minh Thành không đi du học vìTrương Nhiễm Du, khiến chú Lý giận tím mặt. Hắn gật đầu: “Cha tớmiễn cưỡng coi như tha thứ cho tớ rồi. Hiện giờ tớ chưa đi du học, ởtrong nước học nghiên cứu sinh, sau này vẫn còn cơ hội.” Lẽ ra Lý MinhThành có khả năng học nghiên cứu sinh, nhưng v̀ chuyện du học nên tạmthời bảo lưu. Hiện giờ đã tốt nghiệp, lại đành chờ thi năm sau. Miễncưỡng như thế, nhưng cũng đã có được lòng của giai nhân.

Chu Dạ kéo dài giọngnói: “A…..Lý Minh Thành… thật đáng ngưỡng mộ nha…” lại quay đầu hỏiTrương Nhiễm Du: “Học tỷ, hai người có định tiến thêm một bước không?”Trương Nhiễm Du xấu hổ không nói, Lý Minh Thành đành làm anh hùng cứumỹ nhân: “Thi Thi, sao cậu lại nghịch ngợm như vậy, tớ còn chưa hỏichuyện của cậu và Vệ tiên sinh đâu.”

Chu Dạ lập tức thứcthời: “Cũng giống mọi người yêu nhau thôi, không có gì để kể.” LýMinh Thành muốn đưa cô về nhà trước, nhưng cô kiên quyết đòi tới bệnhviện.

Thấy chân của cha mìnhbó thạch cao lớn, đang nói chuyện với cô Lý ngồi bên cạnh, sắc mặthơi tái, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, lo lắng cũng thả lỏng hơn.Cô Lý thấy cô, vô cùng ngạc nhiên: “Thi Thi, sao cháu lại về nhanh nhưvậy? Cô còn tưởng ngày mai hoặc ngày kia cháu mới về tới nơi.” Cha côthấy cô về, tươi cười: “Đi đường mệt mỏi, mau ngồi nghỉ một lát đi.”

Chu Dạ vẫn lo lắnghỏi: “Cha, chân của cha thế nào rồi? Bị thương có nặng lắm không ạ?”Cha cô lắc đầu, thở dài: “Người già rồi, không còn khỏe nữa, đi cầuthang mà cũng bị ngã.” Cô nghe xong, trong lòng đau buốt, vài năm naycha cô già đi nhiều, mới năm mươi tuổi mà đầu đã đầy tóc bạc. Từ khimẹ cô qua đời, thường không vui vẻ, lúc nào cũng ngồi ở ngoài bancông, ngẩn người nhìn bên ngoài. Cô cảm thấy áy náy, cho rằng mìnhchưa làm tròn trách nhiệm phận làm con.

Cô Lý vội nói: “ThiThi à, cũng không cần quá lo lắng đâu, bác sĩ đã nói, qua vài ngàynữa là có thể xuất viện, cháu đừng lo nữa.” Cha cô bảo cô về nhànghỉ ngơi, nói cô đi đường mệt mỏi. Cô không chịu, nói: “Con không mệtđâu ạ, con ở lại, bưng trà rót nước gì cũng được, dù sao cũng phảicó người chăm sóc cha.”

Cô Lý nhẹ giọng quởtrách: “Thi Thi, cháu còn trẻ, không thể quá sức như vậy. Có cô ở đâyrồi, trở về nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai lại đến. Cháu nhìn lạimình xem, mắt thâm quầng rồi kìa, cha cháu nhìn thấy cũng sẽ đaulòng.” Chu Dạ đành phải về nhà, đi cả một ngày, quả thật cũng hơimệt.

Dọn dẹp một chút,trải giường chiếu, quét dọn vệ sinh, ăn qua loa bữa tối, khuôn mặt ẩmướt, giống như vừa vỗ nước lên mặt. Không khí vừa nóng lại buồnchán, chẳng có một cơn gió, lồng ngực cảm thấy khó chịu. Chu Dạthầm ước buổi tối mưa to một trận, nếu không, với tiết trời nàyđúng là không thể sống nổi. Mở điều hòa, cả người vẫn nóng, lăn qualộn lại tới nửa đêm, mới mơ mơ màng mảng ngủ. Mấy ngày nay cô ngủkhông ngon, quạt điện ở trường bị hỏng, báo mấy ngày vẫn chưa cóngười tới sửa.

Tầm khoảng bốn, nămgiờ sáng, một trận sấm sét vang lên, rầm rập trên đầu. Chu Dạ từtrong cơn mơ bừng tỉnh, vội vàng mở vửa sổ, gió thổi rèm cửa phầnphật, hơi gió mát mẻ lùa vào phòng, vô cùng thoải mái. Cô vặn vặnthắt lưng, khí nóng đã dần bớt đi, thay vào đó là không khí mátlạnh.

Bỗng nhiên, một tiasét nhoáng lên trước mắt, ngay cả tường cũng rung lên, rồi biến mất.Cô vỗ vỗ ngực, hoàng sợ, quả nhiên “đoàng” một tiếng, giống như nổtung bên tai. Sắc mặt trắng bệch, vội chạy nhanh ra đóng cửa sổ, sợông trời ngứa mắt, đem toàn bộ sấm sét đánh vào đầu cô.

Chỉ một lát sau, những hạt mưa đá từ trên trời nện thẳng xuống, đậpvào cửa sổ, lách cách kêu vang, trên trời thỉnh thoảng nghe thấy hỗnloạn hai, ba tiếng sét, khiến tim đập căng thẳng, cơn buồn ngủ hoàntoàn tiêu tan, trợn mắt nhìn lên trần nhà. Mưa gió cuồng loạn, lạithêm sấm sét sáng lóe giữa trời đêm, cùng với không có bóng người,càng làm cho cô thêm sợ hãi.

Đang cố gắng ngủ, thìtrong tiếng mưa rơi dường như nghe thấy có người gõ cửa. Cô càng sợhãi, không biết có phải nghe nhầm hay không. Càng thêm hoảng hốt, sợcó kẻ trộm thừa lúc nguyệt hắc phong cao[46], vội vàng khóa cửaphòng ngủ lại, sau đó tiện tay cầm một con dao gọt hoa quả, ngồi xổmsau cửa.

Lại nghe thêm vàitiếng đập cửa, không nặng không nhẹ, rất rõ ràng. Yết hầu căngthẳng, không dám trả lời. Bỗng nhiên điện thoại vang lên, cô cũng khôngthèm nhìn, mở máy nghe, hơi thở gấp gáp, nhỏ giọng nói: “Alo”.Truyền tới là một giọng mệt mỏi: “Là anh, em đang ở nhà sao? Đangngủ à? Mau mở cửa.”

Nhận ra đây là VệKhanh, liền nhảy ra, vội vàng mở cửa, thấy cả người hắn ướt đẫmđứng ngoài cửa, những giọt nước mưa từ tóc nhỏ giọt ngấm vào quầnáo, dáng vẻ chật vật. Chu Dạ không quan tâm, chạy tới ôm cổ hắn, cảmđộng, xú động… nhất thời không thể nói hết, cô nói không nên lời.

Vệ Khanh sửng sốt,vừa rồi hắn nhìn thấy một tia sáng lóe lên trên tay cô, vội hỏi: “ChuDạ, em cầm cái gì trên tay đấy? Dao à? Cẩn thận bị thương.” Lúc nàycô mới nhớ ra, bỏ con dao xuống, kéo hắn vào trong, hỏi: “Sao anh lạitới đây? Không phải anh đang ở châu Âu sao?”

Sau khi nói chuyện vớiChu Dạ, hắn lập tức ra sân bay Frankfurt (Đức) trở về, sau đó dùngchuyên cơ trực tiếp từ Bắc Kinh tới nhà cô. Không ngờ lúc xuống máybay, mưa to gió lớn, từ trên xe bước xuống, đi có vài bước mà đã ướtsũng. Hắn lau nước mưa trên tóc, cười nói: “Vừa rồi anh bị dọa mộttrận đó, cứ nghĩ em cầm dao đâm anh một nhát cơ.” Cô đánh hắn mộtcái, giục hắn mau đi tắm rửa, tránh bị cảm. Váy ngủ của cô cũng bịẩm ướt, vì thế tìm một cái áo pull và quần ngố để thay.

Vệ Khanh chỉ quấn khăntắm như vậy đi ra. Cô đỏ mắt trách hắn ăn mặc không chỉnh tề. Hắn ômcô nằm ở trên giường, nói: “Đêm nay dù chồng em có tà tâm cũng khôngđủ năng lực.” Vùi đầu vào gáy cô, nhắm mắt lại, mỏi mệt không chịunổi, ngoan ngoãn dựa vào, không làm điều xằng bậy. Làm việc vất vảsuốt một ngày một đêm, lại còn ngồi máy bay mười mấy tiếng, dù hắnmình đồng da sắt cũng không chịu nổi.

Chu Dạ vuốt mắt hắn,đau lòng nói: “Không cần về vội như vậy, cha em chỉ bị trặc khớpchân, không có gì đáng lo.” Hắn thở dài: “Anh chỉ sợ em ở một mìnhlại khóc lóc, bởi vậy bay về lau nước mắt hộ em đấy chứ.” Cô hờndỗi: “Em đâu có yếu đuối như vậy.” Vệ Khanh hôn lên khóe mắt cô: “Ừ,đúng rồi, Tây Tây của anh chưa bao giờ khóc, vừa kiên cường vừa đángyêu.”

Chu Dạ kéo kéo máhắn: “Anh lại nói đểu em đấy à…” Vệ Khanh lại cắn cắn ngón tay cô,mắng cô nghịch ngợm, giọng nói nhỏ dần, đầu lệch qua vai cô, cứ nhưvậy nặng nề ngủ. Cô ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Vệ Khanh, em cóchút sợ hãi, nhưng nhìn thấy anh, không còn thấy sợ nữa.” Càng ngàycô càng ỷ lại hắn. Hôn nhẹ lên khuôn mặt đang say ngủ, rồi cũng chìmdần vào giấc mộng.

Sáng hôm sau, Chu Dạrán trứng, mùi thơm bay vào trong phòng, đánh thức người nào đó tỉnhdậy. Cô quay đầu cười: “Dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một lát?” VệKhanh không để ý hình tượng bản thân, vặn lưng, ôm cô cọ xát nửangày, vừa ôm vừa hôn, sau đó mới đi rửa mặt. Cô phiền não nói: “Emvừa giặt quần áo anh rồi không có gì mặc đâu.” Thân hình Vệ Khanh caolớn, không mặc vừa quần áo cha cô.

Vệ Khanh nhíu mày nói:“Thì thôi, không mặc vậy, dù sao ở đây cũng không có ai.” Chu Dạ mắnghắn vô lại, nói: “Trên bàn có cháo thịt và trứng, vẫn còn nóng, anhăn đi, em ra ngoài mua cho anh bộ quần áo.” Đi tới cửa hàng quần áongoài đầu phố, đều là quần áo của thanh niên. Đùa dai, chọn một cáiáo pull hình manga dài rộng và một cái quần sặc sỡ đem về.

Nhìn đồ cô cầm về,mặt Vệ Khanh đen lại, phản kháng: “Anh không mặc.” Trên người hắn mặcáo ngủ của cha cô, ngắn ngủn, ngồi lườm lườm. Cô ôm tay hắn nói: “Saokhông mặc chứ, bà chủ còn bảo em tinh mắt, hỏi có phải em mua quầnáo tặng bạn trai hay không nữa kìa?”

Vệ Khanh nhìn cái áopull kia, đau đầu, nói: “Tốt nhất em nên nói với người ta, là em muaquần áo cho chồng em mới đúng.” Cô kéo hắn đứng dậy,: “Thay đi, thayđi, em còn phải tới bệnh viên xem cha thế nào. Sao, anh không đi chứgì?” Vệ Khanh bị cô lôi kéo, không còn cách nào khác, trả thù cô,cũng không vào trong phòng, trực tiếp thay trước mặt cô.

Chu Dạ đỏ mặt quayđầu đi. Vệ Khanh giễu cợt.: “Sợ cái gì, cũng không phải là chưa từngnhìn qua.” Cô nổi giận đùng đùng, trừng hắn, rồi “phụt” một tiếngphì cười, chưa từng thấy hắn mặc quần áo phong cách này, nhất thờikhông quen. Vệ Khanh thấy cô như vậy, ảo não muốn cởi, đường đường làtổng tài Vân Mã mà lại ăn mặc không khác gì bọn thanh niên phảnnghịch đầu đường, người ta nhìn thấy thì biết nói sao? Cô vội ngăncản: “Mặc đẹp lắm, không tin anh tự mình nhìn xem.”

Vệ Khanh gõ trán cômột cái, tức giận nói: “Em cố ý phải không?” Cô cười: “Ai ui, anhnhìn anh đó, rất tỏa sáng nha, giống như sinh viên vậy, em thích lắm.”Rồi tỉ mỉ chải đầu cho hắn, nói: “Nhìn như vậy càng thư thái hơn.”Đe dọa hắn: “Không được cởi, đây là lần đầu tiên em mua quần áo choanh, không thể không nể mặt.” Dám kéo hắn ra ngoài.

Vệ Khanh vừa đi vừaxấu hổ, sự nghiệp ổn định khí chất trầm ổn, mặc loại quần áokiểu này không quen chút nào, cảm giác mọi người nhìn mình bằng ánhmắt là lạ, cảm giác không dám ngẩng đầu lên. Chu Dạ lại vô cùng vuivẻ, đi bên cạnh hắn trò chuyện sôi nổi, còn lôi điện thoại ra chụpảnh, nói: “Lưu giữ chút kỷ niệm, coi như đã tới nhà em.” Hắn sợ côluôn, không biết làm sao, nhưng vẫn chiều cô. Nhìn cô vui vẻ như vậy, hysinh bản thânút cũng đáng.

Chu Dạ cười hì hì,nói: “Vệ Khanh, mua đồ xong, chúng ta tới bệnh viện đi. Cha em biết anhtới thăm ông, nhất định rất vui vẻ.” Vệ Khanh cố ý mua cho cha cô rấtnhiều thuốc bổ.

Chẳng lẽ muốn hắn ănmặc thế này mà đi thăm bệnh nhạc phụ đại nhân? Lắc đầu cười khổ,cúi đầu nhìn quần áo trên người, đúng là không chịu nổi, vì thếxoay người, đi vào cửa hàng bán đồ nam, thay đổi một bộ quần bò, áopull, cũng là quần áo đơn giản, nhưng lại cảm thấy thoải mái hơn,không mất phong độ.

Chu Dạ đứng ở phíasau lưng hắn làm mặt quỷ, giữ chặt hắn lại: “Quần áo kia đâu, khôngcần sao?” Vệ Khanh tức giận nói: “Không cần.” Còn giữ làm gì? Chu Dạvội tìm một túi nilon gói lại, nghiêm trang nói: “Giữ lại sau này choanh mặc.”

Hai người đi tới bênhviện. Cha cô thấy Vệ Khanh, cười gật đầu: "Vệ tiên sinh cũng đếnđây, mời ngồi mời ngồi." Vệ Khanh chào hỏi qua, thấy chân phải cha côbăng bó, nói: “Bác trai, cháu đặt người ta mang một chiếc xe lăn tới,di chuyển cũng dễ dàng hơn.” Lại tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình chacô thế nào, biết không có gì đáng lo, chỉ cần chú ý điều dưỡng làđược, cha cô liền yêu cầu xuất viện.

Một mình Vệ Khanh xửlý thỏa đáng mọi việc, tiền viện phí, tiền thuốc, thủ tục trảphòng…Toàn bộ công việc đã sắp xếp đâu ra đấy. Cha cô ngồi bên cạnhâm thầm gật đầu, khen ngợi hắn trầm ổn, tinh thần trách nhiệm cao.Chu Dạ đỡ cha đi ra, hỏi: “Cha, có cảm thấy không thoải mái chỗ nàokhông? Bác sĩ nói tổn thương gân cốt phải ở yên ba tháng, về phảibồi dưỡng cẩn thận, không thể mệt mỏi.”

Nhà Chu Dạ ở tầng ba,không có thang máy, xe lăn cũng không thể đi lên. Vệ Khanh lại dễ dàngcõng cha cô lên nhà. Cô thầm nghĩ, may mà có hắn, không thì không biếtlàm thế nào. Mua đồ ăn về, nhìn hắn chơi cờ cùng cha cô, nói nóicười cười, không khí hoà hợp. Trong lòng cảm thấy ấm áp, xúc động,ý nghĩ cả đời cứ thế này ở bên cạnh hắn, dường như cũng không tồi.

Vệ Khanh ngẩng đầulên, thấy cô đang nhìn mình, nhíu mày, tìm cớ chạy vào bếp, cườihỏi: “Sao nhìn anh như vậy? Có phải cảm thấy anh đẹp trai ngời ngời,phong lưu phóng khoáng không?” Cô cười, mắng hắn tự kỷ, kéo tay hắnnói: “Vệ Khanh, hôm nay thật sự cảm ơn anh. Nếu không, một mình emkhông thể ứng phó nổi.” Hắn: “Cho nên mới nói, trong nhà vẫn cầnphải có một người đàn ông cường tráng.” Còn giơ tay khoe bắp.

Cô cười, hôn nhẹ hắnnói: “Đừng đùa nữa, đi ra ngoài đi, chuẩn bị ăn cơm.” Vệ Khanh cười:“Nói thật, bao giờ thì em chịu gả cho anh? Có một culi tốt như vậymà không cần, thực sự đáng tiếc đó.” Cô không lảng tránh giống nhưmọi khi, gõ gõ vào ngực hắn, nói: “Còn phải xem anh có đủ bản lĩnhhay không?” Vệ Khanh mừng rỡ, “Em cứ chờ xem, quay lại sẽ cho em ngạcnhiên.”

Chiều hôm đó Vệ Khanhrời đi, công ty hắn còn nhiều việc chưa xử lý xong. Chu Dạ đặt quầnáo chỉnh tề trên đầu giường cho hắn thay, áp mặt vào đó, dường nhưcó thể ngửi thấy mùi xà phòng sau khi tắm. Buổi trưa ngày hè, dướiánh mặt trời gay gắt, trong sâu thẳm tâm tư cô gái đã nở ra một bônghoa tuyệt đẹp.

Chu Dạ nghĩ cha côtuổi ngày càng cao, cũng lần đầu tiên ý thức được, cha cô cứ lặnglẽ già đi, lưng cũng đã còng, đi đứng không lưu loát như trước, vì thếtoàn bộ kì nghỉ hè ở nhà làm bạn với cha. Vệ Khanh làm việc bậnrộn, thỉnh thoảng phê bình cô, gọi điện hỏi: “Chu Dạ, bao giờ em quaylại Bắc Kinh. Anh nhớ em.” Cô cười hì hì. “Vậy anh nhớ nhiều mộtchút, tích dần lại, để lúc em quay về, xem xem nhớ nhiều không.”

Một ngày cuối tháng tám, Chu Dạ hưng phấn gọi điện cho hắn: “VệKhanh, Vệ Khanh, nói cho anh biết một chuyện, Lý Minh Thành và TrươngNhiễm Du sắp kết hôn, trong nhà đang đãi rượu mừng kìa, lúc nãy LýMinh Thành cố ý gọi em tới uống rượu mừng, còn hỏi anh có tới haykhông? Nghe tin này, em vừa mừng vừa sợ, không thể tưởng tượng nổibọn họ lại kết hôn nhanh như vậy!”

Vệ Khanh sửng sốt mộtlúc, nghĩ thầm nhìn không ra tên nhóc Lý Minh Thành cứng đầu cứng cổnày lại nhanh tay như vậy, đúng là nhìn người không thể nhìn tướngmạo. Cười nói: “Tốt, việc anh làm cũng sắp xong rồi, có thể đi ănchực một bữa.” Thực ra hắn nhớ cô, đã hơn một tháng không gặp mặt.Cô che miệng cười: “Anh phải đưa hồng bao nha. Em vẫn là sinh viên, cóthể đi ăn chực, hì hì.” Ngày hôm sau, Vệ Khanh tới.

Nguyên nhân Lý MinhThành và Trương Nhiễm Du vội vàng kết hôn, hoàn toàn vì Trương NhiễmDu bất ngờ mang thai. Mặc dù người lớn hai nhà sau khi biết rất giận,nhưng cũng không thể phá bỏ đứa nhỏ, vì thế đành phải nhanh chóngcho bọn họ kết hôn. Vì Lý Minh Thành còn kém một tháng nữa mới đủtuổi kết hôn, nên ké toàn bộ bạn tốt nghỉ hè về uống rượu mừng.

Chuyện của hai ngườibọn họ đều được bàn tán sôi nổi ở trường trung học Thượng Lâm, đềulà sinh viên giỏi của Thanh Hoa, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, cóthể nói là ông trời tác hợp cho. Thời gian trôi nhanh, ý của Lý MinhThành và Trương Nhiễm Du chỉ làm một đám cưới đơn giản. Cha mẹ hainhà lại rộng rãi, bao toàn bộ một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương,gửi thiệp cưới, cho bọn họ một hôn lễ sang trọng. Cha Trương Nhiễm Dulà hiệu trưởng trường trung học Thượng Lâm, mà mẹ Lý Minh Thành lạilà bí thư đảng ủy của trường, đám hỏi hai nhà đã thân càng thêmthân. Ngày kết hôn, khách quý tới chật nhà, khách đông, nhà hàng đôngnhư trảy hội, thật sự náo nhiệt.

Sáng sớm, Chu Dạ đitheo Lý Minh Thành đón cô dâu, Vệ Khanh hu tôn hàng quý[47] xungphong làm lái xe. Chu Dạ giống như trẻ con, thấy người ta kết hôn,phấn kích không thôi, đi qua đi lại, khen xe hoa đẹp. Vệ Khanh thấy côvui như vậy, cười nói: “Cũng không phải chúng ta kết hôn, em hưng phấncái gì?” Chu Dạ làm mặt quỷ trêu hắn, chỉ vào chú rể nói: “Ai nha,Lý Minh Thành mặc âu phục cũng ra dáng lắm.”

Vệ Khanh bất mãn:“Haiz… mắt em đúng là có vấn đề, chồng em ăn đứt cậu ta.” Cô “phi”một tiếng, “Ai bảo anh hôm nay không phải là chú rể.” Đoàn xe dàichậm rãi chuyển động, bên trên trang trí một bó hoa hồng lớn, dẫnđầu diễu quanh đường phố, mọi người đều nhìn theo. Chu Dạ ghé vàocửa sổ nhìn ra ngoài, cảm xúc dâng cao.

Trong lúc mọi ngườicười đùa, chú rể cầm tay cô dâu. Chu Dạ đi đầu vỗ tay trêu: “Lý MinhThành, hôn đi, Lý Minh Thành, hôn đi.” Vì thế, mọi người lại ồ lên,không hôn không cho đi. Lý Minh Thành bất đắc dĩ, trước mặt mọi người,cúi đầu hôn cô dâu, rất ngọt ngào.

Sau khi ăn cỗ xong, côLý nhìn Chu Dạ cười, trêu: “Thi Thi à, bao giờ cho cô uống rượu mừngcủa cháu đây?” Cô đỏ mặt, nói: “Cô à, cô lại trêu cháu rồi.” Hôm nayVệ Khanh cũng rất vui vẻ, cười nói: “Sớm thôi ạ, sớm thôi ạ.” Mọingười nghe ra, đều nói: “Thi Thi, cháu cũng nên nhanh một chút, cháunhìn Lý Minh Thành xem, sắp làm cha rồi kìa.” Cười vang, rất thoảimái.

Buổi tối, Chu Dạ đitheo đám người tới nhà họ Lý nháo động phòng, kéo Vệ Khanh cười nói:“Anh chờ xem kịch vui đi.” Mọi người y rẫy thủ đoạn, đưa một viênđường cho cô dâu, chú rể cắn, không hôn lưỡi không bỏ qua, nháo tớimức suýt bật cả nóc nhà. Chu Dạ len vào, cầm một chiếc khăn tay đỏ,kêu lên: “Lý Minh Thành, lại đây lại đây.” Dùng bút lông vẽ trên môihắn hai sợi râu cá trê, sau đó đăt khăn lên mặt hắn, phủ lên đầu, bêntrên vẽ mặt quỷ Nhật Bản, giống như đúc.

Mọi người nhìn thấy,cười ngất, ngay cả Vệ Khanh cũng cười lắc đầu. Lúc Chu Dạ chỉnhngười cũng thật lắm trò. Lý Minh Thành căm giận nói: “Chu Dạ, cậunhớ đấy, sau này tớ sẽ báo thù.” Nhìn Vệ Khanh đứng bên cạnh, vừatức vừa buồn cười. Đêm nay bị cô làm ầm ĩ, thủ đoạn cổ quái, LýMinh Thành suýt nữa thì gục xuống.

Hai tay Chu Dạ chốngnạnh, lắc lắc cổ, nói: “Tớ không sợ, tớ không sợ..” Dáng vẻ muốn ănđòn. Vỗ tay nói: “Được rồi, được rồi, mọi người chú ý, chuẩn bịdiễn “Trư Bát Giới cõng cô dâu” Lý Minh Thành, Lý Minh Thành, mau cõngcô dâu nhảy cóc đi.” Mọi người lại cười ầm lên, rất ầm ĩ.

Lý Minh Thành trừngmắt nhìn cô: “Chu Dạ, ngày xưa tớ với cậu không oán, bây giờ chắc cũngkhông có thù gì chứ?” Mọi người cao giọng nói: “Lý Minh Thành, làchú rể thì đừng nói lời vô nghĩa! Ngoan ngoãn làm theo đi.” Vì thếLý Minh Thành cõng Trương Nhiễm Du nhảy cóc một vòng mới được mọingười công nhận cho qua cửa. Chu Dạ cười tới mức chảy cả nước mắt,sợ Lý Minh Thành tìm cô xử lý, vội kéo Vệ Khanh chạy về.

Đi ra ngoài, bầu trờiđầy sao, gió đêm mát mẻ, thanh âm tiếng côn trùng kêu vang liên tiếp,trong lòng thư thái giống như có một làn nước mát lạnh chảy qua, vừamềm mại, vừa mát mẻ. Hai người đứng dựa vào nhau, đi dọc trên ngã tưđường. Chu Dạ nô đùa nên giọng hơi khàn khàn, tay vỗ tới đở ửng,cười nói: “Ai ui, cười tới mức đau hết cả bụng rồi...Vệ Khanh, xoacho em.”

Vệ Khanh ôm cô, cườimắng: “Đáng đời, ai bảo đùa dai.” Lý Minh Thành bị cô chỉnh rất thêthảm. Tay không quên vuốt ve quanh hông cô, nhẹ nhàng mát xa. Lòng bàntay dán lên trên da, giống như đem cả tim của hai người đặt cùng mộtchỗ, rất ấm áp.

Chu Dạ quay đầu nhìnngọn đèn sáng trưng, trong gió mơ hồ nghe thấy tiếng cười hoan hô, mỉmcười: “Hâm mộ bọn họ quá.” Không biết sau này mình có thể được hạnhphúc như vậy không?

Tối nay Vệ Khanh cũngtràn đầy cảm xúc, chưa bao giờ trải qua khung cảnh như vậy, tham dựnhiều đám cưới, nhưng cũng chỉ là vác mặt đi theo, ngay cả đám cướiVệ An cũng không lưu lại chút ấn tượng sâu sắc nào. Nhìn cô nói:“Không cần hâm mộ.” Nắm nay cô, đặt lên môi hôn nhẹ.

Chu Dạ cảm thấy đầungón tay chợt lạnh, trên ngón áp út tay trái khéo léo lồng vào mộtchiếc nhẫn tinh xảo.