Có Lẽ Là Yêu

Chương 31: Tiều tụy



Đến khi Vệ Khanh ngủ nomắt tỉnh lại thì mặt trời đã ngã về phía tây, gió chiều phe phẩy lướt qua rèmcửa sổ, cùng với áng mây đỏ hồng xa xa giống như một bức tranh gấm vóc mỹ lệ,xa xa phía trân trời, một tiếng “xôn xao” vang lên, rồi từng đàn, từng đàn chimcứ tầng tầng, lớp lớp bay dàn trên bầu trời, cảnh đẹp như thế, vẻ đẹp thiênnhiên hùng vĩ khiến người ta ngạc nhiên không ngớt. Mặt trời như tan dần, kếthợp với áng mây, khung cảnh này, giờ phút này, đột nhiên Vệ Khanh cảm thấy cóchút phiền muộn cô đơn.

Ngay cả khi ngắm cảnhđẹp, lắng nghe chuyện vui, nếu không có người làm bạn, cũng không thấy thú vịgì. Hắn nhớ Chu Dạ, nỗi nhớ ấy cứ tự nhiên sinh ra, rốt cuộc không kiềm được,bỏ điện thoại ra, trên điện thoại báo có mấy cuộc gọi nhỡ, cũng không để ý tới,chỉ khi nhìn thấy tên “Tây Tây”, vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến nỗi nhất thờibuông tay, điện thoại rơi bịch xuống đất.

Hắn rất thích cái tên“Tây Tây” này, mỗi lần lẩm nhẩm trong miệng đều cảm thấy rất thân thiết, khônggiống nhũ danh Thi Thi của cô, không ai không biết. Tây Tây là xưng hô đặc biệtcủa hắn, là có một không hai.

Cả buổi chiều Chu Dạ chỉnghĩ tới Vệ Khanh, hơn nửa năm qua, xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng khôngbiết vì sao, dù cô cố gắng nghĩ sang chuyện khác, lại luôn nhớ tới lần đầu tiênhai người gặp gỡ, Vệ Khanh nắm tay cô, nói: “Sinh viên Chu Dạ, chúc mừng, mongem tiếp tục cố gắng.” Nụ cười tươi cùng với sự cổ vũ tha thiết ấy, đối với côtỏ vẻ tôn trọng. Đột nhiên cô nghĩ tới, ngày đó hắn đeo đồng hồ, sợi dây đồnghồ vàng đó lướt qua cổ tay cô, trong tiết trời nóng bc ngày hè có cảm giác mátmẻ. Cứ ngỡ rằng đã sớm quên chi tiết đó, hôm nay lại nhớ ra. Cô xúc động thútthít, hóa ra trí nhớ dựa theo tâm tình, tùy lúc mà thay đổi, ghi nhớ người màbản thân mình muốn nhớ kỹ.

Chưa tới một ngày, nhưngcô cảm giác giống như đã ba năm, tinh thần uể oải mệt mỏi, nặng nề. Bởi vì cảđoàn kêu ca đồ ăn ở đây vừa đắt vừa khó ăn, chín người mười ý, sinh viên khoanghệ thuật lại khó chiều, giáo sư Tiếu không biết phải làm sao, đành phải nóimọi người tự giải quyết vấn đề cơm nước, dặn dò mọi người phải chú ý an toàn,cố gắng ở chung một chỗ với nhau.

Chu Dạ lười biếng ghé vàođầu giường, Trương Suất gõ cửa gọi cô đi ra ngoài ăn cơm. Tâm tình không tốt,ăn không thấy ngon, nên cô nói rằng mệt mỏi, muốn đi ngủ. Cứ nhìn chằm chằm vàochương trình trên tivi, mà không biết rằng trên đó đang chiếu tiết mục gì nữa.Cứ lăn qua lộn lại, đột nhiên hét lên một tiếng, vất điều khiển tivi trong tayra xa, cầm điện thoại gọi cho Vệ Khanh. Cứ như vậy mãi có còn để cô sống nữahay không, cứ hỏi trước rồi nói sau, coi như cô tự làm tự chịu.

Vệ Khanh đang lái xe tớichỗ cô, đang thầm suy nghĩ xem nên làm cách nào dụ cô ra ngoài ăn tối. E ngạithầy giáo và bạn bè, có lẽ cô sẽ không dám làm gì quá đáng. Đúng lúc ấy, lạinhận được điện thoại của Chu Dạ, mừng rỡ như điên, nhưng ngoài mặt lại làm ravẻ trấn tĩnh, nói: “Alo, Chu Dạ, mới vừa tới nơi này, có thấy mệt không? Đồ ănở đây có ăn quen không?” Giọng điệu thản nhiên, giống như bạn bè cực kỳ bìnhthường. Hắn không biết vì sao cô lại gọi cho hắn, tạm thời lấy bất biến ứng vạnbiến.

Chu Dạ cắn cắn ngón tay,ấp úng nửa ngày mới nói: “Ưm… cám ơn anh đã tới thăm em, còn mang cho em nhiềuđồ như vậy. Ưm… lúc trưa thái độ của em không tốt, hy vọng anh không để ý…” VệKhanh là lão hồ ly, nhìn mầm là biết cây, vừa nghe Chu Dạ nói những lời này,liền đoán được thái độ của cô đã chuyển biến. Bất động như núi, thản nhiên nói:“Không sao.”

Chu Dạ nghe giọng hắnlạnh nhạt như vậy, nghĩ rằng chắc chắn hắn rất tức giận. Chạy từ xa tới đây,bản thân mình lại tạt gáo nước lạnh vào mặt hắn, đúng là không thể chấp nhậnnổi. Vội nói: “Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi anh trở về rồi sao?” Nhất thờihắn không hiểu kịp, hỏi lại: “Trở về? Về đâu?” Khách sạn à?

Chu Dạ nói: “Bắc Kinh, emnghĩ có lẽ anh đã về Bắc Kinh.” Vệ Khanh thấy buồn cười, hài lòng vỗ tay ra tiếng,hóa ra Chu Dạ lại để ý hắn như vậy a. Lấy lại bình tĩnh nói: “Còn chưa kịp đi.”Giọng điệu nhàn nhạt, không biểu hiện gì, nhưng trong lòng thì vụng mừng khôngngớt.

Chu Dạ cảm thấy may mắnvì hắn vẫn chưa đi, mọi căng thẳng đều buông lỏng, nói đông nói tây nửa ngày,cuối cùng vẫn mặt dày nói ra: “Nếu còn chưa đi, tối nay em mời anh ăn cơm, thếnào?” Dừng lại một chút giải thích: “Anh từ xa xôi tới đây thăm em, em rất cảmơn, Em không mời anh đi ăn nhà hàng nổi tiếng được, nhưng vẫn hy vọng anh vuilòng tới dự.”

Cuộc gọi này phải gọi làgiấu đầu hở đuôi, lạy ông tôi ở bụi này, làm hắn vội ngồi thẳng người dậy. Haingười nói chuyện tình cảm mà cứ như đi đánh du kích, lúc Chu Dạ rút lui thì VệKhanh lại giơ cao lá cờ đầu, cứ thẳng bước đi tới, quấn quýt chặt lấy; chờ choChu Dạ quyết định đi vào, hắn lại lạt mềm buộc chặt, án binh bất động, yên lặngxem xét. Vệ Khanh còn vờ vịt nói: “Em vẫn là sinh viên, sao có thể để em mờicơm cơ chứ?”

Chu Dạ sợ hắn từ chối,vội nói: “Không sao, mời anh bữa cơm là việc đương nhiên, chỉ sợ anh khôngthích nơi nhỏ bé này.” Cô để ý bởi vì cô không biết chính xác tâm tư Vệ Khanhthế nào, trong lòng bất an. Đột nhiên hai người trở nên khách sáo như vậy, côcó chút không tự nhiên. Vệ Khanh giữ máy, cố ý nói: “Em chờ một chút, để anhxem xem.” Nhìn chằm chằm vào đồng hồ, ngó chừng kim giây đã quay được một vòng,sau đó mới gật đầu đồng ý. Ngón tay gõ gõ vào tay lái nói: “Em đang ở đâu? Anhđi đón em.” Biết rõ lại còn cố tình hỏi, hắn đã đi gần tới nhà nghỉ rồi cònđâu.

Chờ một phút kia, Chu Dạcảm giấc như cả một thế kỷ trôi qua, vừa thẹn thùng vừa chờ mong, chưa bao giờcô chủ động với Vệ Khanh như vậy. Vệ Khanh muốn cô nếm trải một chút mùi vị chờđợi, ai bảo cô không tim không phổi, chưa gì đã đòi chia tay. Hắn cũng có cáitôi cá nhân, cái tính kiêu ngạo ích kỷ của đàn ông cơ mà.

Chu Dạ vội vàng lắcđầu: “Không cần, em đã hỏi bà chủ, bác ấy nói ở gần đây có một quán mỳ KiềuHương Viên, giá không đắt mà hương vị rất tuyệt. Anh có thích không? Em tới đóchờ anh được không?” Vệ Khanh nghe xong, cũng không khăng khăng đòi đón cô nữa.Chu Dạ vội vàng đứng dậy, rửa mặt thay quần áo. Định trang điểm một chút, nhưngnhớ ra lại không mang đồ theo, cô ra ngoài cũng chỉ mang theo hai bộ đồ để thayđổi, cảm thấy như vậy thoải mái, nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống này. Khẽthở dài, dùng nước vuốt vuốt tóc, tô chút son môi, rồi đi xuống dưới.

Vệ Khanh dừng ở góc đườngnhìn thấy cô vội vàng vẫy taxi, cũng không nhanh không chậm lái theo sau. Quẹotrái quẹo phải qua mấy con đường mới dừng lại trước một cửa hàng, mặt tiền thấpbé, trang trí cũng bình thường, nhưng lại rất đông khách, tiếng người n ào náonhiệt. Chu Dạ nhảy xuống xe, tìm một bàn gần cửa sổ, lật menu trong tay cũngkhông ngừng nhìn đồng hồ.

Từ xa hắn nhìn thấy côchán nản nằm sấp trên bàn, cầm một chiếc đũa gõ gõ vào mặt bàn, lười biếng dựavào trong xe, không hề có ý muốn xuống xe. Trước kia luôn là hắn chờ cô, lầnnày có cơ hội, nhất định phải để cô chờ hắn. Chu Dạ lại nhìn đồng hồ, đã hơnnửa tiếng, sao vẫn chưa thấy người đến? Không ngừng nhìn xung quanh phía trướccửa. Chờ đợi tới lúc không còn kiên nhẫn, muốn ra ngoài mua một bao thuốc,trong lòng cô cảm thấy lo lắng bất an, không thể kiềm chế được, đột nhiên nghĩmuốn hút thuốc.

Vệ Khanh quay đầu, đúnglúc nhìn thấy cô đứng dậy đi ra cửa, nghĩ cô sắp rời đi, vội đẩy cửa xe chạytới. Oán giận trong lòng, cô gái nhỏ này, vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy, chờ thêmmười lăm phút cũng không được. Vội vàng nói: “Xin lỗi em, bất ngờ có việc, nêntới chậm. Em sắp đi sao?” Thản nhiên nhìn cô một cái.

Chu Dạ chờ hắn lâu nhưvậy, đột nhiên lại nhìn thấy hắn, mọi lo lắng nhanh chóng tan thành mây khói,lắc đầu nói: “Không, em định ra ngoài mua ít đồ. Anh đã đến rồi, không ảnhhưởng tới công việc của anh chứ?” Cũng không đi mua thuốc lá, dẫn hắn vàotrong, nhất thời không biết nói gì, không khí buồn tẻ.

Vệ Khanh cũng không trêuchọc cô giống thường ngày, giơ chén rượu trong tay nói: “Đang ở bên ngoài, cũngkhông mấy khi có dịp như vậy. Uống với anh chứ?” Chu Dạ ngoan ngoãn nói khôngdám, uống một hơi cạn sạch, chất lỏng theo yết hầu chảy xuống, đắng và nóng vôcùng. Trong lòng cô có nhiều điều muốn nói, nhưng lại không thể nói ra nên lời,toàn bộ như vướng ở trong lồng ngực. Nhìn thấy thái độ Vệ Khanh như vậy, tâmhơi lạnh. Nghĩ thầm, quên đi, coi như là người quen gặp lại, cùng nhau ra ngoàiăn bữa cơm là được. Những cái khác, không cần phải nghĩ thêm cho mệt óc. Sựlãnh đạm của hắn, làm cho cô nhớ tới sự thật tàn khốc, xa nhau nhiều ngày nhưvậy, giờ phút này, cô cũng không còn hy vọng gì nữa.

Cả tối, hai người khôngnói nhiều lắm. Chu Dạ cứ uống rượu, một ngụm lại một ngụm, chỉ trong chốc látđã uống hết một chai to, Vệ Khanh nhìn nhìn, nhẹ giọng hỏi: “Chu Dạ, vì sao emlại không vui?” Chu Dạ lắc đầu. Hắn lại nói: “Không phải em đã đạt được đúngước nguyện, chia tay với anh rồi sao?” Cô run rẩy nói: “Đại loại là vậy.” Bởivì người trước mắt không vui. Hắn lại hỏi: “Như vậy, nói cho anh biết, em cóhối hận không?”

Chu Dạ không trả lời, chỉnói: “Em gọi anh ra, chỉ muốn gặp anh một lát. Có lẽ anh muốn nhanh chóng trởvề, em nghĩ em nên mời anh ăn một bữa cơm mới đúng, rất cảm ơn vì lần này anhtới thăm em.” Hắn lắc đầu: “Không cần nói lảng sang chuyện khác, nói cho anhbiết, có hối hận hay không?” Hắn muốn ép Chu Dạ tự mình thu hồi lời đã nói, chonên cả buổi tối đều đang áp bức cô, muốn cô cúi đầu nhận thua.

Nhưng Chu Dạ cam chịu hếtthảy mọi dày vò, cũng không mất đi lý trí, nói: “Lời đã nói ra, giống như bátnước đổ đi, không thể thu lại được. Chuyện đã làm, sao có thể hối hận.” Cô làmviệc không thích hối hận, ngay cả khi đã mắc sai lầm. Vệ Khanh nghe giọng cô,rõ ràng là hối hận, nhưng có chết cũng không chịu thừa nhận, cực kỳ cứng đầu.Nói: “Chu Dạ, vì sao em lại muốn như vậy? Em có từng nghĩ, một số việc, cũngkhông phải em nghĩ là thế này, nhưng một khi đã bỏ lỡ, hối hận cũng đã muộn.”

Chu Dạ gật đầu, nói: “Cólẽ là vậy, nhưng với trí tuệ hiện giờ của em, cũng chỉ có thể làm như vậy màthôi.” Cô còn trẻ, chưa có kinh nghiệm, coi như cưỡi ngựa xem hoa, như trăngrằm trong nước, tầm nhìn hạn hẹp, không thể nhìn rõ con đường mờ mịt trước mắt.Bám vào bàn đứng dậy, Vệ Khanh lại đi trước một bước trả tiền. Cô giữ hắn lại,thở dài nói: “Không được, lần này là em mời.” Vẻ mặt kiên quyết.

Vệ Khanh cảm thấy buồncười, nói: “Chu Dạ, em đang làm gì vậy? Bữa tối cuối cùng sao?” Cô ảm đạm nói:“Có lẽ vậy.” Cô nghĩ bọn họ không còn có cơ hội cùng ăn chung bữa cơm nữa rồi.Vệ Khanh hơi tức giận, cô vẫn cứ hồ đồ ngu ngốc như vậy. Chu Dạ bỏ mặc hắn, mộtmình bước ra ngoài, bước chân lảo đảo, say không nhẹ. Vệ Khanh đuổi theo phíasau, giữ chặt cô lại, nói: “Nếu không hối hận, vì sao lại hẹn anh ra đây?” ChuDạ nhìn hắn, nửa ngày sau mới nhẹ giọng nói: “Bởi vì anh tới thăm em, em rấtcảm động.”

Hắn hỏi: “Sau đó thì sao?Hết rồi à?” Cô không nói. Hắn cảm giác hận không đánh cho cô tỉnh lại được,nói: “Chu Dạ, nếu thích vì sao lại không chịu nói ra? Nếu đã hối hận, vì saolại không dám sửa sai?” Chu Dạ mở mắt nhìn hắn, mắt đỏ ửng, thì thàm hỏi: “Sửasai?” Giọng nói mơ hồ không rõ.

Vệ Khanh gật đầu,"Đương nhiên, giống như thế này…” nhân lúc trời tối ôm lấy cô, nhẹ nhànghôn lên đôi môi đỏ thắm của cô, mấy ngày nay nhớ nhung không ngớt, mùi thơmquen thuộc lẫn với mùi rượu ngào ngạt, mềm mại triền miên, làm mê muội lưuluyến. Thở hổn hển, nhẹ giọng ở bên tai cô nói: “Thu lại lời nói trước kia củaem, anh sẽ tha thứ chuyện em tùy tiện nhất thời.” Hắn không muốn lại nhìn thấycô buồn bực không vui, cho nên định tha thứ cho cô. Nhưng nửa ngày vẫn khôngthấy cô có phản ứng. Hóa ra cô dựa vào vai hắn, an tâm ngủ say. Mắt nhắm lại,hô hấp đều đều, hơi rượu thoang thoảng ph

Tính toán của Vệ Khanhlại thất bại. Người tính không bằng trời tính, cả đêm bao nhiêu gian kế đều đãđược hắn lôi ra dùng hết, nhìn Chu Dạ đau lòng vì hắn, muốn cô khuất phục, lạikhông ngờ được cô lại say tới mức không biết trời đất.

Đỡ cô ngồi xuống, thấytrong giấc mơ, cô nhíu mày, tâm sự nặng nề, mặt co mày cáu, bỗng nhiên khôngđành lòng, bỏ đi bỏ đi, cho cô bài học nhỏ là được rồi. Hắn vẫn thích nhìn thấydáng vẻ đàng hoàng, kiêu ngạo vô pháp vô thiên của cô, làm cho người ta vừa yêuvừa hận.

Hắn đưa cô về khách sạnmình ở, lúc ôm cô lên, cô còn giơ tay ôm lấy hắn, thì thào nói gì đó, mơ hồ,không rõ ràng. Vệ Khanh nghe hình như cô gọi cha mẹ, trong lòng cười khổ. Đặtcô nằm xuống giường, cô lại nắm chặt góc áo hắn không buông. Vệ Khanh vặn nhỏngọn đèn, nhìn gương mặt đỏ ửng vì say rượu của cô, không kiềm chế nổi, dù cốgắng thế nào cũng không thoát được. Liếm nhẹ môi cô, thì thầm: “Nếu không buôngra, sẽ ăn em luôn đó.”

Bất đắc dĩ cởi áo khoác,mặc kệ cho cô nắm chặt. Vừa đắp chăn cho cô, cô lại đạp chăn ra, lộ người rabên ngoài, Vệ Khanh lắc đầu, ngủ cũng không ngoan. Hắn cũng không phải là ngườiquân tử, thừa dịp cô ngủ say không biết gì, tùy tiện hôn cô. Thấy cô rên rỉ mộttiếng: “Vệ Khanh…” hắn tưởng cô tỉnh, hoảng sợ. Thấy cô cau mày, quay đầu đi,lại tiếp tục ngủ, hóa ra là nói mơ.

Trong mơ còn nhớ tới hắn,điều này làm hắn đắc ý dào dạt.

Sáng sớm hôm sau, Chu Dạtỉnh lại, hơi đau đầu, lại thấy Vệ Khanh nằm bên cạnh, hoảng sợ. Vội vàng đẩyhắn, quát: “Sao anh lại ở đây?” Vệ Khanh bị đẩy, thiếu chút nữa ngã xuống đất,bị chấn động không nhỏ, vội vàng ổn định lại thân mình. “Sáng sớm, còn chưa cótỉnh ngủ, em làm gì thế, cẩn thận ngã xuống bây giờ.”

Chu Dạ cúi đầu kiểm tra,quần áo còn nguyên vẹn, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Coi như anh thành thật!” VệKhanh thấy cô như vậy, buồn cười, cười xấu xa nói: “Vậy còn không thưởng choanh sao?” Nói xong, sáp mặt lại gần. Cô mắng: “Đi đi đi! Đừng có quấy rối nữa.”Luống cuống ngồi dậy mặc áo khoác. Vệ Khanh đi xuống, ôm cô nói: “Vẫn sớm mà,mới sáu rưỡi, vội gì chứ!”

Cô chất vấn: “Vì sao emlại ở đây?” Hắn nhún vai nói: “Em uống say.” Cô nổi giận: “Vì sao không đưa emvề nhà nghỉ?” Vệ Khanh liếc nhìn cô một nói, trấn tĩnh nói: “Ngày hôm qua emkhông cho anh đi đón, anh làm sao biết em ở chỗ nào?” Cô á kh không trả lờiđược, đành phải cam chịu, nói: “Vệ Khanh, anh là đồ tiểu nhân.” Vừa vội vừagiận, đã chia tay rồi, sao còn ở cùng một giường với hắn chứ!

Vệ Khanh lười biếng dựavào thành giường, nhìn cô giận tới mức mặt đỏ bừng, cố ý trêu cô: “Chu Dạ, tốiqua uống rượu, có còn nhớ mình nói gì không?” Cô thấy hắn không có ý tốt, đềcao cảnh giác, không chút do dự, lắc đầu: "Không nhớ rõ."

Vệ Khanh nhíu mày nhìn côcười, nói: "Thật không nhớ sao? Có muốn anh nói cho em nghe không?"Tuy cô uống rượu, nhưng vẫn còn có chút ấn tượng, chính mình lúc uống rượukhông thường nói chuyện nha, có nói cũng không chính xác. Vội nói: “Không cần,không cần! Mới sáng sớm, ai cần nghe anh nói hươu nói vượn chứ!” Đi giầy vào,muốn rời đi.

Vệ Khanh ngăn cô lại, nhẹnhàng thổi thổi bên tai cô nói: “Tối hôm qua em khóc lóc ầm ĩ, nói thích anh,hôm nay lại trở mặt rồi, quá đáng!” Cô vừa thẹn vừa giận, đẩy hắn, hung hăngnói: “Anh lại nói lung tung, em sẽ không để anh yên.” Vệ Khanh lộ ra dáng vẻlưu manh: “Anh ước gì em không để anh yên!”

Chu Dạ tức quá hét lên:“Anh lại nói lung tung!” Không thể biện minh cho chính mình, tức giận vung taygiơ chân ra. Vệ Khanh còn không buông tha cô, cố ý hỏi: “Em chưa nói cái gìcơ?” Cô dễ dàng bị dụ, nói: “Em thích anh.” Nổi giận đùng đùng nói: “Em chưatừng nói qua.” Giống như một đứa nhỏ cố tình gây sợ. Vẫn không biết rằng mìnhđã trúng bẫy của hắn.

Vệ Khanh muốn cười màkhông được, còn phải cố gắng kiềm chế, nghiêm chỉnh nói: “Sao lại có thể chưanói? Anh sợ em chối cãi, cho nên còn thu âm. Không tin thì anh bật cho emnghe.” Làm bộ muốn mở điện thoại.

Chu Dạ bị dọa, liên tụcnói: “Em không muốn nghe, không muốn nghe.” Thẹn quá hóa giận, giật lấy điệnthoại của hắn, ném mạnh xuống đất. Vệ Khanh mặc cho cô phát tiết, vắt chéo haichân nói: “Lời đã nói ra, giống như bát nước đổ đi, không thể thu lại được.”

Chu Dạ cảm thấy mất hếtmặt mũi, lườm hắn không nói lời nào, đột nhiên xoay người, ôm mặt chạy đi, đúnglà không cần sống nữa, nếu không sẽ bị hắn chế giễu cả đời. Vệ Khanh đi theophía sau, liên tục gọi mà cô cũng không thèm để ý tới, vẫy taxi trở về.

Đối với việc cả đêm côkhông về, cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị giáo sư Tiếu mắng. Không ngờ khi giáo sưTiếu thấy cô, chỉ gật gật đầu nói: “Nhanh về chuẩn bị đồ đi, mang theo giá vẽ,chúng ta mượn được, xe đã chờ ở dưới lầu rồi.” Cô rụt vai, vội vàng chạy vềphòng.

Về phòng, mọi người đềudùng ánh mắt ái muội nhìn cô. Cô ra vẻ bình tĩnh nói: “Nhìn cái gì, chưa từngthấy tớ à. Chỉ ở nhà bạn một hôm, cũng không có gì.” Giọng nói hết sức vữngvàng, biểu hiện như không có việc gì xảy ra. Mọi người cười nói: “Cậu xem, cậuxem, tự mình hiểu sai, chưa đánh đã khai a. Bọn tớ đã nói gì đâu.” Chu Dạ buồnbực, cả buổi sáng không ngẩng đầu lên.

Trên xe, cô hỏi Lưu Nặcchuyện đêm qua cô không về, giáo sư Tiếu có nói gì không. Lưu Nặc nói: “Tối hômqua, mười giờ hơn rồi mà cậu còn chưa về, giáo sư Tiếu rất nóng ruột, hỏi bọntớ có biết cậu đi đâu không, còn cố gắng gọi điện cho bạn. Hình như là vị rùavàng kia của cậu nghe máy, nói muộn rồi, mai sẽ đưa cậu về. Lúc ấy giáo sư Tiếunhíu mày thôi, cũng không tỏ vẻ gì cả.”

Chu Dạ xấu hổ, ngồi kiểmđiểm bản thân, sau này sẽ không uống say như vậy nữa! Chuyện này mọi người đềubiết, sau này cô không dám ngẩng đầu lên nhìn ai nữa.

Tám giờ sáng, bọn họ tớikhu đông bắc nội thành, nơi có danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở ngoại ô NamKinh, công viên quy hoạch chỉnh thể dựa vào núi, rộng lớn vô cùng. Trời xanhmấy trắng, non xanh nước biếc, không khí tươi mát, không nhiễm bụi trần, làmcho ánh mắt mọi người sáng người, tràn đầy thư thái. Toàn thể nhân viên đứngbên ngoài đoàn, hướng dẫn viên du lịch thu đủ thẻ sinh viên, đưa vé cho mọingười trong đoàn, mỗi người chỉ mất ba mươi tệ, so với du khách bình thường đãrẻ hơn rất nhiều.

Thực ra cái gọi là lâmviên nghệ thuật, bọn họ cũng không phải cực kỳ yêu thích, đơn giản chỉ coi làmột buổi dã ngoại. Vào công viên, mọi người tự tìm cho mình một góc riêng. ChuDạ cũng không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng bên trong hoa nở rất đẹp, những cánhhoa nở bung, đủ mọi màu sắc, một ngọn gió lướt qua làm cảnh vật trước mắt thêmphần xuân sắc, tung bay phất phới. Mọi thứ quá kỳ diệu, đẹp không sao tả xiết.

Mọi người theo nhân sốchia làm chín tổ, đỡ cho mọi người đi lạc lung tung. Đương nhiên Chu Dạ, LưuNặc và Trương Suất một tổ, chọn thạch viên mới xây xong, cảnh đẹp như tranh,không nói lên lời. Chu Dạ bỏ một tờ báo ngồi xuống bậc thang, phía sau là mộtbiển hoa với những màu hồng và màu vàng đan xen lẫn nhau, khí thế bừng bừng.Trong gió thoảng tới mùi hương hoa thơm ngào ngạt, thấm vào ruột gan. Chu Dạmặc áo khoác trắng, đối lập với biển hoa trước mắt, nhan sắc bắt mắt, cảnh đẹpgiai nhân, rất có sức lôi cuốChu Dạ ngẩng đầu vẽ bức tranh sở viên, sở đình, sởhiên Hồ Bắc, nhà thủy tạ với đình, hành lang đặc sắc. Vẽ một lát, lại mở máyảnh chụp loạn vài tấm. Trương Suất từ xa đi tới, thấy cô nâng tay chạm vào cánhhoa, khóe miệng mỉm cười, giật mình nhận ra mình đang đứng ở đâu, chụp cô mộtkiểu.

Chu Dạ phản ứng lại, nhíumày hỏi: “Sao lại tới đây? Cậu không vẽ à?” Hắn cười: “Nghỉ một lát đã.” Cô kêuầm lên: “Cho tớ xem bức ảnh vừa rồi cậu chụp tớ thành cái hình gì!”Cô giành lấymáy ảnh trong tay nhìn xuống, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của mình, muốn xóa đi.Trương Suất dịu dàng nói là rất đẹp, nhưng Chu Dạ cười không nổi, nói: “Cậuđừng để tớ làm hỏng cảnh xuân của cậu chứ, thực ra vừa rồi tớ rất muốn hái,nhưng do dự nửa ngày, vẫn là buông tay.” Trương Suất lắc đầu cười, không nóigì.

Hai người cúi lưng đứngsau bụi hoa nói chuyện phiếm, chợt nghe Lưu Nặc lớn tiếng gọi: “Chu Dạ, ChuDạ!” Cô phủi phủi bùn đất trên tay, nửa ngồi nửa quỳ đứng dậy: “Chuyện gì thế,sao gọi lớn tiếng vậy?” Nhìn thấy mặt người đi theo phía sau, đôi mắt trợntròn, suy sụp ngồi xuống.

Đúng như mọi người vẫnnói, không phải oan gia không đụng đầu.