Có Lẽ Là Yêu

Chương 28: Mưa gió



Trên đường về, Chu Dạkhông nói lời nào, chỉ ngồi dựa về phía cửa xe, nhìn những ngọn đèn đường tỏasáng bên ngoài cửa sổ. Gió xuân lướt qua những tán lá khô còn sót lại củùađông, cứ như thế lác đác rơi, mộng ảo. Tết Nguyên tiêu, ánh đèn rực rỡ, vậy màtrong lòng lại cảm giác bất an, dường như có một nỗi lo sợ len lỏi trong tim.

Vệ Khanh phá tan sự imlặng: “Sao thế? Chẳng nói câu gì, em đang nghĩ gì vậy? Sao lại ngây người nhưthế?” Chu Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau nói: “Em nghĩ, có lẽ sau nàyanh không nên đưa em tới nơi này ăn cơm.” Thà rằng hai người ở nhà nấu ăn, xemtivi còn tốt hơn, giống như trước anh anh tôi tôi. Chu Dạ ân hận, ân hận mốiquan hệ giữa hai người sắp sửa chấm dứt như vậy. Đêm nay, nhìn cảnh tượng đó,càng làm cho cô thấy chấn động, càng làm cho cô thấy rõ bức tường chắn giữa haingười.

Vệ Khanh lại hoàn toànhiểu lầm ý cô, hỏi lại: "Vì sao?" Lại nhịn không được, nhíu mày nói:"Vì Trương Suất?" Cho nên không muốn xuất hiện cùng hắn? Dáng vẻ nàycủa Chu Dạ, làm cho hắn thấy khó chịu. Chu Dạ không nói gì, đột nhiên TrươngSuất xuất hiện, đúng là đã khiến cô giật mình.

Vệ Khanh hừ lạnh mộttiếng, nói: “Chu Dạ, em đang nghĩ gì vậy? Em bày cái vẻ mặt này cho anh xem, làvì Trương Suất sao?” Chu Dạ không kiên nhẫn, tức giận nói: “Anh nói bậy bạ gìđó! Em không hỏi anh thì thôi, anh lại còn đổ tội lên đầu em sao? Được lắm, anhnói đi, anh gặp người nhà liền vất em sang một bên, là có ý gì?”

Lúc này Vệ Khanh mới hiểuvì sao cô lại tức giận, đây đúng là vấn đề lớn, vội giải thích: “Chu Dạ, khôngphải như em nghĩ đâu, em danh chính ngôn thuận là bạn gái anh. Anh không giớithiệu em với chị ấy là vì… aiz, tạm thời chưa thể nói rõ được. Chị dâu anh xuấtthân trong quân đội, tính cách cương nghị, tác phong nghiêm túc, không dễ dàngnói chuyện. Huống hồ, chị ấy vẫn có thành kiến với anh, cho rằng cách cư xửcủa anh có vấn đề, không ưa anh.” Nói thẳng ra, hắn cũng chả thế nào ưa nổi chịdâu.

Chu Dạ nghĩ, người kiacũng thuộc tầng lớp thượng lưu, người ta có thể không có nhận xét gì sao? Ngaycả chị dâu hắn cũng không ưa hắn, dễ dàng đoán được, trước kia hắn hoang toàngbao lâu, trong lòng càng không vui. Vệ Khanh nói: “Anh nói xong rồi, đến phiênem.” Chu Dạ ngạc nhiên nói: “Đến phiên em cái gì?”

Vệ Khanh lườm cô, “Đếnphiên em nói chuyện Trương Suất.” Chu Dạ lườm hắn một cái, “Chẳng có gìcả… dừng xe, đừng chạy tới trước cổng trường.” Trong lòng Vệ Khanh tồn tại khúcmắc, cho rằng cô muốn trốn tránh, bây giờ lại như vậy, hầm hừ nói: “Chu Dạ, anhvà em hẹn hò, cho tới bây giờ đều quang minh chính đại. Vì sao không thể đưa emtới sân kí túc?” Điều này khiến cho hắn cảm giác mỗi khi ở gần Chu Dạ cứ phảilén lút. Căn bản cô không để hắn vào mắt.

Chu Dạ chán nản, sao hắnkhông hiểu chuyện như vậy, giờ còn cố tình gây chuyện nữa! Ai kêu hắn khiếnngười khác chú ý, làm cho người khác bàn tán sau lưng? Người vào trường là cô,cũng không phải hắn, không thể tự nhiên được. Cô không phải người thích gâyscandal, chuyện tình cảm lại biến thành đề tài trà dư tửu hậu, có gì vui vẻ cơchứ?

Vệ Khanh rầu rĩ ngừng xe,nhìn cô đá cửa bước ra, chẳng nói chẳng rằng, càng thêm bực bội, tùy tiện rútchìa khóa xe, kéo cô lại nói: “Anh đưa em về.” Dùng nhiều sức, ôm chặt cô đi vềphía trước. Chu Dạ giãy dụa, cảm thấy đau, lạnh lùng nói: “Không cần, đến nơirồi, em tự về được.”

Đột nhiên Vệ Khanh hétlên: “Em nghe lời chút đi.” Kéo cô, đi nhanh về phía trước. Chu Dạ theo khôngkịp, lảo đảo, suýt nữa thì ngã, tức giận, ra sức đẩy hắn: “Anh buông ra, emkhông cần anh đưa về.” Vệ Khanh lạnh lùng nhìn cô, ngang ngược ôm eo cô, khônghề có ý buông tay, nhưng cũng đi chậm dần lại.

Chu Dạ cũng bình tĩnh,cứng người, giãy dụa vô ích, hậm hực đi về phía trước. Cứ như vậy giằng co, tớitrước cửa kí túc, nửa ngày không thấy hắn buông tay, đành phải lên tiếng: “Đếnrồi.” Đương nhiên Vệ Khanh biết đã tới nơi, thấy dáng vẻ cô như vậy, càng khóchịu, kéo cô về phía sau, đứng dưới tán cây, hung hăng hôn cô.

Chu Dạ giận dữ, hai taybị giữ chặt ở sau người, chân vừa nâng lên đã bị áp chế, đầu vẫn nghiêng ra bênngoài, Vệ Khanh không kiên nhẫn, nói: “Em ngoan ngoãn một chút!” Tay phải giữmặt cô, đầu lưỡi không theo ý cô, dám chen vào.

Chu Dạ nhìn thấy bạn bètrong trường đều tò mò nhìn về phía mình, vừa thẹn vừa giận, nước mắt lã chãrơi. Lúc này Vệ Khanh dịu dàng hôn cô, cũng bỏ sự phong tỏa, tới lúc miệng cảmthấy mặn mặn, mới phát hiện ra cô khóc, mới biết được mình đã quá giận dữ.

Chu Dạ vì bị chú ý, càngtăng áp lực, khóc nức nở, nước mắt cứ như mưa rơi xuống không ngừng. Vệ Khanhchán nản, liên tục dỗ dành cô: “Anh xin lỗi, là anh không tốt. Chu Dạ, ngoan,đừng khóc nữa…” nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

Chu Dạ tủi thân, lạikhông dám khóc thành tiếng, bị dồn nén rất khó chịu. Vừa đẩy hắn ra, vừa laulau nước mắt, cũng không thèm để ý xung quanh, chạy vội về phía kí túc.

Vệ Khanh thất thểu nhìntheo bóng cô, quả thật do mình quá xúc động, lại còn dùng sức với cô

Liền gọi điện thoại chocô, đương nhiên Chu Dạ không nghe máy, nhìn xuống tắt máy luôn, rút luôn cả dâyđiện thoại trong kí túc. Cô nhắm chặt mắt nằm trong chăn, từng giọt nước mắt lãchã rơi, đau lòng nghĩ, Vệ Khanh và cô, dù là về địa vị, thân phận, hay tuổitác, không chỉ kém nhau một chút mà là cực lớn. Cô sợ rằng lúc này hắn chiềuchuộng cô, một mai khi hắn chán ghét, cô chẳng khác gì một oán phụ!

Cả đêm, Vệ Khanh gọi vàicuộc tới, ngay cả điện thoại ở kí túc cũng không liên lạc được, biết mình đãkhiến cô tức giận. Nghĩ nghĩ, qua vài ngày nữa rồi nói sau, chờ cô hết giận,lại đi tìm cô. Theo tính xấu của cô, bây giờ mà tới gặp, không bị sập cửa vàomặt mới là lạ.

Tết Nguyên tiêu trôi qua,bắt đầu khai giảng học kỳ mới. Theo thường lệ lại họp lớp, hiếm khi bạn bè đôngđủ ở trong lớp, Trương Suất cũng không ngoại lệ. Vì chuyện Vệ Khanh mà tâm tìnhChu Dạ không vui, cả người rầu rĩ chán nản ngồi góc lớp. Trương Suất ngồi phíabên kia, quay đầu nhìn cô mấy lần, cô cũng không phát hiện ra.

Giáo sư Tiếu vẫn tận tìnhhướng dẫn, lời nói thấm thía khuyên răn mọi người, nội dung chính là tập trungvào việc học, cố gắng chuyên cần. Vẫn như mọi khi, mọi người vừa nghe vừa ngáp,vất vả mãi mới thầy nói xong, mọi người lục tục ra về. Chu Dạ tựa vào cửa sổ,nhìn ra bên ngoài, thân cây đào đã có thêm nhiều lộc non, lại thêm mùa xuânmới. Chỉ tiếc rằng gió lạnh vẫn chưa hết, nhìn thời tiết hôm nay, âm u, dườngnhư sắp mưa. Trong lòng càng thêm muộn phiền.

Trương Suất ngồi xuốngbên cạnh cô, nhìn nhìn cô một lát, nói: “Bị ốm sao? Nhìn mặt cậu nhợt nhạtquá.” Chu Dạ lắc đầu: “Không, thời tiết xấu, cho nên tinh thần cũng không tốt.”Cô tiều tụy là vì Vệ Khanh.

Trương Suất chần chừ mộtlúc, vẫn nói: “Chu Dạ, tối hôm đó, thấy cậu đi cùng với Vệ tiên sinh, tớ rấtbất ngờ…” Chu Dạ miễn cưỡng nói: “Nhìn thấy cậu, tớ cũng bất ngờ.” Trương Suấtim lặng, một lúc sau mới nói: “Từng nhớ trước kia cậu đã nói, cậu và Vệ tiênsinh không có quan hệ gì.”

Chu Dạ thở dài, “Đólà trước kia, ngay cả bây giờ tớ và anh ấy có gì đi nữa, về sau cũng chưa nóitrước được.” Trương Suất im lặng, nửa ngày sau mới nói: “Thấy cậu và Vệ tiênsinh ở cùng một chỗ, tớ…” hắn không nói hết, nhưng vẻ mặt ảm đạm, giọng buồnbã.

Chu Dạ vùi đầu vào cánhtay, thấp giọng nói: “Có lẽ cậu thấy tớ giống kiểu con gái , nhưng mà , đừnglo. Nếu đổi lại là người khác, tớ cũng sẽ nghĩ như vậy.” Có một số chuyện,người ngoài không thể nào hiểu được. Ngay cả người trong cuộc còn mê man khôngrõ, huống chi là người khác. Nếu Trương Suất vì chuyện đó mà hiểu lầm cô, côcũng không có gì để nói.

Trương Suất lắc đầu,"Không phải, tớ chưa hề nghĩ vậy. Chu Dạ, cho tới bây giờ tớ chưa từngthấy một người con gái nào tốt như cậu. Tớ thật sự rất thích cậu.”

Chu Dạ nghĩ hắn đang muốnan ủi mình, cười cười: “Cảm ơn, cách cậu khen ngợi người khác thật đáng yêu.”Tươi cười nhưng vẫn không thể xóa đi hết vẻ u buồn.

Trương Suất thở dài, biếtlà đã muộn, vì thế hỏi: “Cậu thực sự hẹn hò với Vệ tiên sinh sao?” Chu Dạ gậtđầu: “Bây giờ thì đúng vậy, còn sau này thì chưa biết thế nào.” Hắn nghe ragiọng nói bi quan của cô, hỏi: “Sao thế?” Hắn lo rằng Chu Dạ bị bắt nạt. VệKhanh là cao thủ tình trường, mà Chu Dạ chỉ là một sinh viên chưa biết gì.

Chu Dạ cười khổ: “Bọn tớ…coi như là cãi nhau đi.” Trương Suất nhìn cô, hỏi vì sao. Cô lại nghiêng đầuhỏi hắn: “Cậu có biết chuyện nhà Vệ Khanh không?” Trương Suất và hắn là ngườicùng giai cấp, hẳn là cũng biết một chút chuyện.

Trương Suất gật đầu nói:“Có nghe qua một chút.” Chu Dạ chần chừ, rồi cũng hỏi: “Tối hôm Nguyên tiêu,bọn tớ gặp chị dâu anh ấy, mặc quân phục, vô cùng oai vệ.” Trương Suất “à” mộttiếng, nói: “Chị dâu của Vệ tiên sinh là con gái duy nhất của Trần ủy viêntrưởng, nghe nói từ nhỏ đã tham gia quân ngũ, là một anh thư, nữ trung hàokiệt. Nhà họ Trần so với nhà họ Vệ chỉ có hơn chứ không kém, cha mẹ đều là cánbộ cấp cao, bản thân chị ấy cũng là quân nhân cao cấp. Tớ từng nghe cha tớ nói,chị ấy là người rất nghiêm túc, không biết giả dối.”

Chu Dạ nghe xong lắc đầu,nói đi nói lại, còn không phải là một cuộc hôn nhân giữa tầng lớp thượng lưu vàgiới chính trị sao? Cô vẫn còn nhớ vẻ mặt lãnh đạm của người phụ nữ ấy với VệKhanh tối hôm đó, ngay cả khi nghe tới tên chồng cũng thờ ơ, một người nghiêmnghị như cô ấy, không biết cuộc sống hôn nhân có vui vẻ hay không?

Trương Suất không ngờrằng cô đã là bạn gái người khác, có chút chán nản vô lực, nói: “Vì sao cậu vàVệ tiên sinh lại cãi nhau?” Cô lắc đầu: “Trương Suất, tớ không muốn nghĩ tớichuyện này nữa.” Hiện tại, cô vẫn không hiểu vì sao hắn lại tức giân, người nêntức giận phải là cô mới đúng. Hết lôi lại kéo cô, động tác thô bạo, còn khôngđể ý tới tâm trạng cô, cưỡng hôn cô. Cô vẫn còn chưa hết giận, lúc này lại ngheTrương Suất hỏi, càng thêm chán nản chuyện trước mắt.

Trương Suất tỏ vẻ xinlỗi: “Cậu và Vệ tiên sinh yêu nhau, tớ lại nói linh tinh, đúng là không có tưcách…” giọng có chút chua xót. “Nhưng mà Chu Dạ, tớ nghĩ cậu vẫn còn vướng mắcvề chuyện này, có phải không?” Đương nhiên hắn có cái nhìn không tốt về VệKhanh.

Chu Dạ cười khổ, như vậyxem ra, chuyện của cô và Vệ Khanh đã đi tới hồi kết rồi sao? Trương Suất thấycô đau lòng, không biết nói gì hơn, nhớ tới một chuyện, đổi chủ đề: “Chu Dạ,đừng nghĩ nhiều quá, chuyện gì cũng có cách giải quyết thôi. Cậu còn nhớ từnghứa sẽ làm mẫu cho tớ không?”

Nếu không có hắn nhắcnhở, sợ rằng cô đã sớm quên, liền nói: “Đúng vậy, tớ cứ nghĩ cậu đã nhờ ngườikhác.” Trương Suất lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không đâu, tớ vẫn luôn chờcậu.” Trong câu nói ám chỉ điều khác.

Chu Dã miễn cưỡng hồiphục tinh thần, hỏi: “Bây giờ ư? Cậu cứ lấy bản vẽ tới, tớ dựa ở đây được chứ?”Trương Suất lắc đầu: “Không, lần này không chỉ phác họa, tớ nhất định phải vẽthật đẹp. Chờ thời tiết tốt hơn, hoa nở, chúng ta ra ngoại ô đi.”

Chu Thị không có ý kiếngì, nói: “Mùa xuân năm nay tới sớm thật đấy, cậu nhìn xem…” chỉ tay ra ngoàicửa sổ: “Đều đã nảy mầm, sẽ nhanh chóng nở hoa.” Tâm tình cũng tốt lên rấtnhiều.

Tình yêu của Chu Dạ cũngsẽ nở hoa rất nhanh, tuy rằng giữa giai đoạn sẽ phải trải qua chút mưa gió.

Tuy Chu Dạ đau khổ, nhưngviệc học cũng làm phân tán sự chú ý của cô. Cô đang chờ kết quả kì thi nghiêncứu sinh, vô cùng lo lắng. Có vài trường đã sớm công bố kết quả thi, điểm rấtcao, càng làm cô thấy áp lực nặng nề. Tuy cô thi tại trường, nhưng nếu điểmkhông đủ, thành tích có giỏi tới mấy cũng vô ích, huống chi cô còn phải tranhthủ lo vấn đề tiền nong, đến lúc tiền học phí có nâng lên cũng không cần lolắng.

Chuyện tình cảm và việchọc tập đều lầm vào trạng thái báo động, điều này làm cô mất hết niềm tin. ChuDạ vừa thầm oán trách nhà trường làm việc chậm chạp, vẫn còn chưa báo điểm, vừanghe tin báo Tất Thu Tĩnh đỗ thủ khoa bên Thanh Hoa, thi vòng hai chỉ cần làmbài qua loa là qua, nói chung là đã chắc chắn sẽ đỗ rồi. Trường cô như vậy, côấy lại thi đỗ vào Thanh Hoa, đã là một kỳ tích, mấy năm mới có một người. Côcàng thêm lo lắng, bất

Về chuyện Vệ Khanh, cômuốn đi tìm Lâm Phỉ xin ý kiến, bây giờ cô tâm phiền ý loạn. Nếu là trước kia,cô không hề để tâm tới, cho đỡ vướng bận. Nhưng bây giờ không hề đơn giản nhưvậy, dù gì cũng là tình cảm thật lòng, cho dù buông tay, cũng rất lưu luyến.Nhưng tình hình trước mắt như vậy, vẫn phải ra quyết định. Tiếp tục hay chiatay, cô rất do dự, lý trí nói nên chia tay nhưng tìm cảm thì vẫn hy vọng có thểở bên nhau. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo,người trong cuộc u mê. Chuyện của cô, Lâm Phỉ biết rõ nhất, hy vọng có thể đưara một biện pháp thích đáng.

Tới khi cô đi tìm LâmPhỉ, lại phát hiện cô ấy ở cùng một chỗ với Cao Dương, vô cùng ngạc nhiên. CaoDương là bạn trai cũ của Lâm Phỉ, có lẽ là bạn trai cũ cũ rồi ấy, không hiểu vìlý do gì mà hai người chia tay, không nghĩ tới bây giờ lại ở chung một chỗ. CaoDưa cầm túi xách cho bạn gái, để lại hai người nói chuyện, vô cùng lịch sự.

Chu Dạ nhìn bóng CaoDương khuất sau cánh cửa, vội vàng hỏi Lâm Phỉ: “Cậu và hắn quay lại rồi sao?” LâmPhỉ không phải thường nói ngựa tốt không nhai lại cỏ, trời đất thiếu gì cỏ ngonsao? Sao giờ lại quay lại, vô cùng lạ lẫm.

Lâm Phỉ lắc đầu, thở dàinói: "Không có cách nào khác, nghiệt duyên." Tuy nói như thế,nhưng lại rất vui vẻ . Chu Dạ cười, trêu ghẹo nói: “Vậy thiếu gia trước kiađâu?” Lâm Phỉ nhíu mày, "Đừng nói nữa, loại người ngoài mặt bảnh bao, áomũ chỉnh tề, nhưng thực tế lại là mặt người dạ thú. Tớ đã học được bài học,nhìn rõ ràng rồi, quyết định chia tay không luyến tiếc. Cao Dương cũng đã hứasẽ không lăng nhăng với những người mẫu nữa khác, bỏ đi, vì hắn, ăn lại một lầncũng đáng giá.”

Chu Dạ cảm thán, chuyệncủa cô ấy xem như viên mãn, còn mình thì không biết thế nào bây giờ. Vì thế đemmọi chuyện kể cho cô nghe, hỏi cô có ý kiến gì không. Lâm Phỉ nghe xong, cóchút giật mình, hỏi: “Anh ta ở nhà cậu mừng năm mới sao?” Chu Dạ gật đầu, nhớtới càng thêm lựa chọn khó khăn. Sớm tối ở chung, khó tránh khỏi lâu ngày sinhtình.

Lâm Phỉ cũng biết loạitình cảm này khó có được kết quả tốt, không dễ dàng lấy lòng mọi người, nhưngtrên lập trường bạn bè, vẫn cẩn thận nói: “Chu Dạ, thực sự ý cậu thế nào? Chỉlà muốn yêu chơi bời, hay còn ý khác… hoặc là muốn kết hôn?”

Chu Dạ hoảng hốt, vội xuatay nói: "Không có, tớ chưa từng nghĩ tới chuyện này.” Kết hôn, vì sao hếtcha cô, giờ lại tới Lâm Phỉ nhắc nhở tới? Sở dĩ cô cảm thấy chuyệna vời, nguyênnhân đơn giản là ngay cả trên danh nghĩa pháp luật, cô còn chưa đủ tuổi kếthôn.

Lâm Phỉ nhún vai: “Nếucậu không coi đó là điều kiện quan trọng hàng đầu, thì chuyện nam nữ ở chungmột chỗ, đương nhiên nảy sinh tình cảm. Nếu thấy bên nhau không thoải mái,không hợp nữa thì chia tay.” Chu Dạ chán nản, úp mặt vào bàn, rên rỉ nói: “Tớcũng biết điều đó, nhưng mà tớ thực lòng thích anh ấy… cậu nhìn tớ bây giờ xem,đúng là chẳng có tiền đồ gì cả!”

Lâm Phỉ thở dài, “Trướckia tớ cũng rất thích thiếu gia kia, vừa đẹp trai vừa hài hước, cũng không phảivì anh ta có tiền, nhưng mà người ta chỉ chơi đùa với cậu cho vui, sau khi chánchê, sẽ không đối xử tốt với cậu nữa. Chờ cậu níu kéo, sẽ thành người khôngbiết xấu hổ. Nói thật, trước kia Vệ Khanh cũng đối xử với các cô gái khác nhưvậy.”

Lời này nói ra làm lòngChu Dạ tê tái. Bây giờ Vệ Khanh đối xử tốt với cô, nhưng có thể bao lâu? Bâygiờ còn chưa lún sâu vào bùn, nhưng chẳng may sau này hắn thay lòng đổi dạ thìsao? Cho dù mình có kêu trời kêu đất cũng chẳng ích gì, có khổ cũng không nóilên lời. Trước kia không liên quan, cô không thích hắn, vỗ tay hai phát làxong; nhưng bây giờ thì khác, biết rõ không có kết quả, cứ lưu luyến khôngthôi, đến khi thật sự bị hắn vất bỏ, cũng chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão.

Suy nghĩ như vậy, cuốicùng cũng thông suốt. Cô vốn từng muốn có một thời gian hưởng thụ tình yêu, chotới bây giờ, Vệ Khanh vẫn chưa làm gì sai. Nếu cứ tiếp tục, chưa chắc đã nhưvậy. Cô không muốn cãi nhau tới mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, không muốn cảđời ân hận, bây giờ vẫn còn có thể lùi bước, buông tay, chạy nhanh ra khỏi bờvực thẳm, quay đầu lại là bờ.

Chu Dạ lẻ loi một mình,chỉ có thể tự mình bảo vệ mình.

Lúc Vệ Khanh gọi điệnmuốn gặp cô, cô đã có sẵn chủ ý, vì thế vui vẻ đồng ý. Giống như sóng biển đóngió, Chu Dạ đã hạ quyết tâm.

Địa điểm do Chu Dạ chọn,cô nói muốn đi Di Hòa Viên chơi. Cô muốn tìm một nơi phong cảnh đẹp làm chỗchia tay, tâm tư cũng thoải mái hơn. Kiên quyết không cho Vệ Khanh tới đón, nóisẽ đứng ở cổng điện ngọc chờ. Tự mình mượn xe đạp phóng tới, từ sớm đã ra khỏicửa. Đến nơi đứng chờ mãi vẫn không thấy Vệ Khanh đến, nghĩ thầm, chẳng lẽ chiatay cũng gian nan như vậy?

Tay nắm chặt túi xách lăclư, nhàm chán đứng chờ, có nhiều người khách nước ngoài đi tới gần, hỏi cửa vàoDi Hòa Viên có phía trước hay không. Chu Dạ không giỏi tiếng anh, ngượng ngùngmở miệng, đỏ mặt khoa tay múa chân, nói phía trước phía trước, rẽ trái rẽ tráilà đến. Đến khi đám người kia hiểu được, người cô đã ướt đẫm mồ hôi. Có mộtchàng trai thấy cô xinh xắn, muốn lại gần. Cô nghĩ thầm, mẹ ơi, muốn hỏi cái gìthì hỏi, đừng có hỏi tiếng Anh là được, tốt nhất là chuồn nhanh thôi.

Vệ Khanh nghe Chu Dạ đồngý gặp hắn, rất vui, nghĩ cô đã hết giận, vừa đi vừa huýt sao, nhanh chóng tớinơi. Nhưng trên đường đi bị kẹt xe, đoạn từ Thanh Hoa tới Di Hòa Viên, đường xáloạn xạ, hắn đành dừng xe ven đường, chạy bộ tới.

Đến nơi, thấy Chu Dạ đangnói chuyện với một gã trai người nước ngoài, xông lên, ôm eo cô, giữ chặt, lạidùng tiếng Anh khách sáo hỏi: “Anh bạn, muốn hỏi gì vậy?” Chàng trai nhún vai,lại liên tục nói cảm ơn Chu Dạ, chậm rãi bước đi.

Vệ Khanh giả vờ như khôngbiết, hỏi: “Em nói chuyện gì với hắn vậy?” Chu Dạ đẩy vuốt sói của hắn ra, nói:“Không có gì, cậu ta chỉ hỏi đường thôi.” Vệ Khanh hừ một tiếng, hỏi đường màân cần như vậy sao? Tay lại vươn tới. Chu Dạ không biết làm sao, bỏ qua đi, coinhư là lần cuối cùng, đi vào nói sau.