Có Lẽ Là Yêu

Chương 27: Tết Nguyên tiêu



Vệ Khanh đi rồi, cha côcũng tìm cớ hỏi cô: “Thi Thi, con nói cho cha biết, con với Vệ tiên sinh đãphát triển tới bước nào rồi?” Lúc đầu Chu Dạ hoảng sợ, lại thấy cha cau mày lolắng, vội nghiêm mặt nói: “Cha, cha đừng suy nghĩ quá nhiều. Tuy chúng con yêunhau, nhưng cha nhất định phải tin tưởng con, con biết suy nghĩ đúng mực.”

Làm cha đương nhiên làhiểu con gái mình, ông thở dài, nói một câu đúng trọng tâm: “Vệ tiên sinh tấtcả đều tốt, chính là điều kiện rất tốt.” Ông cũng đoán được Vệ Khanh không phảingười bình thường, chỉ lo mình cửa nhỏ nhà nghèo, sợ bị người khác nghĩ là trèocao.

Chu Dạ nói: “Cha, con nóirồi, cha đừng nghĩ nhiều. Con và anh ấy chỉ mi bắt đầu, chưa nghĩ gì tới nhữngchuyện khác. Sở dĩ anh ấy đến nhà chúng ta dự năm mới, vì tuyết rơi nên đườnglớn bị phong tỏa, anh ấy đưa con về nhà, bọn con chưa tiến triển tới mức gặpngười lớn đâu ạ. Cho nên dù xuất thân của anh ấy như thế nào đi nữa, con cũngkhông quan tâm. Vả lại, con vẫn còn ít tuổi, chưa từng nghĩ tới việc này.” Giờphút này, đối với tương lai của mình và Vệ Khanh, cô cũng chưa có chút niềm tinnào, giọng điệu có chút tùy tiện.

Điều này làm cho cha côkhông hài lòng, nhíu mày răn dạy cô: “Thi Thi, con nghĩ như vậy là sai rồi,chuyện tình cảm sao có thể tùy tiện? Cho dù con còn ít tuổi, nhưng tốt xấu gìcũng sắp tốt nghiệp đại học, đã sắp là người trưởng thành! Dù làm việc gì, cũngphải nghiêm túc đúng mực, sao có thể học người khác tùy tiện làm càn? Nếu convà Vệ tiên sinh nảy sinh tình cảm, cha cũng không muốn con giữ cái thái độ nhưvậy. Đã làm việc gì thì phải chuyên tâm, thái độ chính là thứ quyết định mọiviệc, phải thận trọng đối xử…”

Chu Dạ bị nói tới mứcthiếu chút nữa không ngẩng đầu lên nổi, cha cô đều nghĩ cô có vấn đề về đạođức, vội cắt ngang: “Cha, ở bên ngoài con không có tùy tiện làm càn. Vệ Khanhlà bạn trai đầu tiên của con, con thật lòng với anh ấy. Nếu không, con sẽ khôngđưa anh ấy tới gặp cha, có phải không ạ? Con chỉ nói là, con và anh ấy chưachắc đi tới đâu. Bây giờ tình cảm của chúng con rất tốt, ở bên cạnh nhau. Dùsao thì chuyện tình cảm, có ai có thể nói trước được. Con chỉ lo lắng chuyệnnày thôi.

Cha cô thở dài, nói: “ThiThi, con sắp tốt nghiệp rồi, cũng không nhỏ nữa, bạn bè con cũng có người yêucả rồi phải không? Con cũng nên xem lại vấn đề của bản thân. Xem ra, Vệ tiênsinh thực sự thích con, đối với con rất tốt. Cậu ta tới nhà chúng ta mừng nămmới, đã nói lên thái độ rồi. Tuổi của cậu ta lớn hơn con không ít, sẽ biết chămsóc con, mọi chuyện đều có thể thay con nghĩ tới, khiến cha rất yên tâm. Nhưngmà… aiz… bỏ đi, cha cũng không biết nói gì hơn, con cháu sẽ tự có phúc của concháu. Đều nói nhân duyên do trời định, sau này con và cậu ta có nên duyên haykhông là do số phận.”

Chu Dạ không nói gì, kínhcẩn nghe theo, trong lòng lại không cho là đúng. Cái gì mà nhân duyên do trờiđịnh, cha mẹ nào cũng vậy, suy nghĩ quá nhiều. Cô còn ít tuổi, đã nghĩ tới vấnđề chung thân cả đời của cô. Tuy rằng cô thích Vệ Khanh, nhưng cũng chưa nghĩxa như vậy.

Vệ Khanh đi rồi, mỗi ngàylại gọi điện cho cô vài lần, hỏi đông hỏi tây. Chu Dạ nghe máy hết cả kiênnhẫn, có cái gì đâu chứ, gầm lên: “Phí điện thoại rất đắt nha, anh đừng có gọiđiện đường dài nữa, không có việc gì thì đừng có gọi.” Lại sợ hắn không vui,vội vàng nói thêm một câu: “Anh cũng rảnh rỗi quá đấy, nhắn tin cho em là đượcrồi.”

Vệ Khanh nói: “Ai mà kiênnhẫn nhắn tin nổi. Không thì anh nạp thẻ điện thoại cho em nhé?” Đương nhiên làcô không đồng ý, nói: “Ai cần anh nạp tiền cho, cũng không phải là điện thoạicủa anh!” Vệ Khanh cũng không biết phải làm sao, cảm giác giống như bắt taykhông đúng chỗ vậy. Cô coi thường tiền của hắn, nên lúc nào đối với cô, hắncũng lo được lo mất, cứ phải dày mặt quấn chặt lấy, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệnào.

Nghe thấy bên cô có tiếngtrẻ con ầm ĩ, hỏi cô đang ở đâu. Cô nói: “Em đang chơi ở nhà cô chú, mấy đứa emhọ cứ quấn lấy đòi dẫn đi trượt patin. Em cúp máy nha.” Vệ Khanh không vừalòng, nói: “Chu Dạ, sao lần nào em nghe điện thoại cũng không có chút vui vẻnào thế? Tốt xấu gì thì anh cũng danh chính ngôn thuận là bạn trai em cơ mà.”Hắn lại đi so bì tị nạnh với đám trẻ con.

Chu Dạ nhức đầu, nói:“Sao em lại không vui chứ? Tại em đang bận mà thôi.” Lại nhớ ra một chuyện, dòhỏi: “Năm mới anh không về nhà, cha mẹ anh có nói gì không?” Gia đình hắn nhưvậy, hẳn rất coi trọng chuyện này mới phải. Hắn nói: “Chẳng sao cả, anh vẫn thếmà, trước kia vẫn mừng năm mới ở nước ngoài.” Chu Dạ lại hỏi: “Vậy mọi ngườitrong nhà mừng năm mới có vui không?” Vệ Khanh thấy cô ân cần thăm hỏi ngườinhà hắn, không nhịn được cười, trêu chọc: “Sao vậy, muốn tới nhà anh chơikhông?”

Chu Dạ sầm mặt, lớn tiếngnói: “Ăn nói linh tinh gì chứ! Coi chừng em giận đấy!” Vệ Khanh thấy cô lolắng, cũng bỏ qua không đề cập tới. Nghĩ sẽ từ từ nói sau, chờ cơ hội rồi nóicũng chưa muộn, Chu Dạ vẫn còn trẻ. Không thể ép cô đến mức cô trở mặt, hắn đãđược lĩnh giáo qua tính xấu của cô rồi.

Hắn hỏi cô khi nào thìlên trường. Chu Dạ nói lần này mua vé tàu rất khó khăn, Lý Minh Thành đã đi xếphàng ở nhà ga rồi. Hắn nghe xong, căng thẳng hỏi: “Em và cậu ta đi chung lênsao?” Cô gật đầu: “Vâng, mọi năm đều cùng về trường mà, lần này còn có cả chịTrương Nhiễm Du nữa.” Lý Minh Thành và người nhà bất đồng quan điểm, qua tếtrồi mà không khí căng thẳng vẫn chưa dịu bớt. Cha con gặp nhau đều không nóilời nào, cô Lý ở giữa làm trung gian mà cũng không làm gì được. Mặc dù cô đaulòng, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự tồn tại của Nhiễm Du.

Đương nhiên Vệ Khanhkhông muốn, dù thế nào cũng phải đề phòng Lý Minh Thành, thanh mai trúc mãthường mơ hồ. Nhanh trí nghĩ ra, nói: “Em đừng mua vé tàu nữa, xe anh khôngphải vẫn để ở chỗ em sao? Mấy ngày nữa anh phải xuống phía Nam công tác, đếnlúc đó chúng ta lái xe trở về, vừa thoải mái, vừa tiện lợi.” Còn rất “thoải máivà tiện lợi” là đằng khác! Lần trước lái xe về đó, người hắn đau nhức tới mứcmuốn nứt xương, cho nên mới vất xe lăn lóc ở đấy. Lần này thì ngược lại, đúnglà dụng tâm lương khổ.

Chu Dạ liền nói: “Vậy thìcho cả Lý Minh Thành và chị Trương Nhiễm Du đi cùng luôn, dù sao cũng tiệnđường.” Vệ Khanh đau đầu, xấu tính từ chối thẳng: “Người ta với cô dâu mới muốnở riêng một chỗ, em đi theo làm kì đà à? Ngoan ngoãn chờ anh, ngày mai anh sẽđi đón em.” Cô ngạc nhiên: “Sao nhanh vậy, ngày mai anh xuống sao? Em còn muốnở nhà thêm vài ngày, nếu anh muốn tới, thì ở nhà tới qua Tết Nguyên tiêu thìđi.”

Vệ Khanh dụ dỗ: “Đến BắcKinh chúng ta cùng nhau trải qua Tết Nguyên tiêu không tốt sao? Tối nay em xếpđồ đi, cái gì cần mang thì mang đi. Ngoan, lên trường sớm một chút cũng tốt. Emxem em đó, đống bài tập nghỉ đông đã làm chưa?” Ngay cả bài vở cũng bị hắn lôira làm cớ.

Chu Dạ không nói gì, nửangày mới nói: “Em muốn ở lại thêm vài ngày chăm sóc cha…” Hắn lại dỗ cô: “Baogiờ em nhớ nhà, chúng ta lại về có được không? Bây giờ giao thông rất tiện nha,đi mấy tiếng là tới nơi.” Chạng vạng tối hôm sau, quả nhiên hắn đã tới. Chu Dạcố ý qua sân bay đón hắn. Gương mặt hắn có chút mệt mỏi, thân mật ôm cô, cònmang theo nhiều quà, có thuốc lá và rượu hảo hạng, còn có cả thuốc bổ quý giá

Chu Dạ giục hắn rửa mặt,hắn lại ngã vật xuống giường không chịu đứng lên, nói vì muốn chạy tới gặp cô,phải làm việc suốt một ngày một đêm, vừa đói vừa mệt. Chu Dạ nhìn trong mắt cótia máu, đau lòng. Vì thế bê một chậu nước ấm vào hầu hạ hắn, còn giúp hắn cởiquần áo. Vệ Khanh xoay người một cái, ôm lấy cô, thỏa mãn thở nhẹ, từ từ nhắmmắt lại, nói: “Chu Dạ, trước đây anh vất vả thế nào, cũng chưa từng có ai đốixử tốt với anh như vậy.” Lại ôm lại hôn, vài cọng râu lún phún đâm cả vào mặtcô.

Chu Dạ đẩy ra, nói:“Đã mệt như vậy còn không ngủ! Ngày mai còn phải lái xe cả ngày nữa.” Hắn vùiđầu vào trong ngực cô, xấu xa nói: “Có em đi cùng sẽ không thấy mệt.” Chu Dạvừa thẹn vừa giận, đúng là đánh chết không chừa, đẩy hắn ra nói: “Aiz… anhnghiêm túc chút đi!” Đẩy nửa ngày cũng không thấy hắn nhúc nhích. Đến lúc ngồidậy, mới phát hiện hắn cứ như vậy mà ngủ rồi.

Lặng lẽ đi xuống giường,giúp hắn đắp chăn. Vặn nhỏ ngọn đèn xuống, nhìn hắn tóc tai hỗn loạn, ngũ quancàng nổi bật, đôi môi gợi cảm, vẻ nam tính cực kỳ quyến rũ. Hóa ra lúc này nhìnhắn lại khôi ngô chín chắn như vậy, vì sao trước kia không thấy nhỉ? Dường nhưcô bị mê hoặc, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm môi hắn, véo mũi hắn, bướng bỉnh nói:“Ngoan, buổi tối ngủ không được đạp chăn ra.” Tắt đèn, đi ra ngoài, đóng cửalại.

Vệ Khanh mệt không muốnnhúc nhích, sau lại cảm giác cô đang quan sát mình, đành giả bộ ngủ, xem cô cóphản ứng gì. Thấy cô không quên đắp chăn cho mình, lại thấy đau khổ trong lòng.Không ngoài dự đoán, cô hôn trộm hắn, đang đắc ý thì lại nghe thấy lời cô dặndò làm hắn không biết nên khóc hay cười. Xoay người, khóe môi tủm tỉm cười đivào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau liềnxuất phát, cha cô đã dậy từ sớm, chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ, đưa họ ra tận cổngtrường, cuối cùng nói một câu: “Rảnh lại tới chơi.” Tổng thể mà nói, có vẻ rấthài lòng với người bạn trai mà con gái dẫn về. Đương nhiên là ông hy vọng ChuDạ hạnh phúc, Vệ Khanh là lựa chọn phù hợp nhất.

Lần này thuận lợi tới BắcKinh, Vệ Khanh đem hết thủ đoạn muốn Chu Dạ ở cùng chỗ với hắn, nói: “Trong kítúc còn chưa có ai lên, một mình ở đó rất buồn, qua chỗ anh ở tạm hai ngày đượckhông? Anh đã dọn thư phòng rồi, có thể dùng làm phòng cho khác.” Hóa ra đã sớmcó âm mưu. Hắn vẫn ngại nhà to nhiều phòng, nên mới cố ý mua một phòng nhỏ ởchung cư, cũng không dẫn ai tới, một mình ở mới thoải mái. Bây giờ lại thấy hốihận, sớm biết có ngày như thế này, đã mua nhà to, dễ dàng cho Chu Dạ ở

Chu Dạ kiên quyết khôngđồng ý, không chịu, nói: “Ở chỗ anh làm gì, kí túc không có người càng yêntĩnh, em cầu còn không được.” Để cho hắn trắng trợn lợi dụng chắc? Phi! VệKhanh lại cọ cọ vào người cô, cực lực dụ dỗ: “Kí túc đâu có tốt bằng chỗ anhchứ? Tắm rửa cũng không thoải mái, đồ lại khó ăn. Chu Dạ, anh vẫn muốn ở bênem, mấy ngày không được ở gần em rồi, chẳng quen gì cả.” Vừa cưỡng ép, lại dụdỗ, còn vận dụng tình cảm.

Chu Dạ mắng: “Không phảiđược em hầu hạ thành quen rồi chứ? Còn không đưa em về trường sao? Anh khôngđưa thì em tự về.” Vệ Khanh ngồi thẳng người dậy, nói: “Chu Dạ, em không thểnhư vậy được, chúng ta phải thẳng thắn nói chuyện.” Vẻ mặt Chu Dạ không biếtphải làm sao, càng ngày càng khó đối phó với hắn. Không hài lòng nói: “VệKhanh, em vẫn là sinh viên, không về trường thì về đâu? Anh coi em là loạingười nào? Được rồi, anh nói đi, chúng ta cần phải thẳng thắn cái gì?” Nghiêmmặt nhìn hắn.

Vệ Khanh thấy cô tứcgiận, rụt cổ lại, vội nói: "Không, không, ý của anh là chúng ta nên thôngcảm cho nhau, đương nhiên là giờ anh đưa em về trường.” Trên đường đi, Chu Dạtrầm trầm không nói gì, ngựa hiền thì bị người ta đè đầu cưỡi cổ, người hiềnthì bị người ta bắt nạt, cứ phải vậy mới trừng trị được hắn. Xem ra thời gianăn tết luyện cho hắn thói quen kỳ cục rồi, được voi đòi tiên!

Vệ Khanh dỗ nàng:"Bảo bối, vẫn giận sao? Không phải đang đưa em về trường sao?" Chu Dạkhông để ý tới hắn. Vệ Khanh thấy cô như vậy, cảm thấy mất mặt, cúi đầu nói:"Chu Dạ, anh cũng chỉ muốn chăm sóc em vài ngày, có gì là sai chứ, em lạibày cái vẻ mặt kia cho anh nhìn.”

Chu Dạ nghĩ cũng hơi quáđáng, thản nhiên nói: “Ở chỗ anh, em sợ người ngoài đàm tiếu. Vả lại, em muốnvề trường sớm, vì vẫn chưa làm xong bài tập, mấy ngày nay cố gắng làm cho xong.Anh cứ ép em như vậy, nên em mới giận đó chứ.” Vệ Khanh dừng một chút, nói:“Được rồi, lần này là anh không đúng. Bây giờ còn giận nữa không?" Tâm địahắn gian xảo, đúng là Chu Dạ không nhìn nhầm hắn.

Chu Dạ có thể co, cũng cóthể duỗi, cũng cho hắn chút mặt mũi, lắc đầu, miễn cưỡng nói: “Không giận nữa.”Vệ Khanh lại nghiêng người hôn cô, dù không vui cũng không dám làm loạn, chỉ sờloạn một chút cho thỏa mãn, rồi mới cho cô xuống xe.

Lúc đó, hai người bọn họcứ giằng co thường xuyên như vậy. Vệ Khanh mà, bình thường thua là thua, nếu đãhòa thì phải gỡ vốn, chiếm một chút tiện nghi, hiển nhiên là không nóng nảy cònChu Dạ, vừa dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối, vừa giúp hắn xuống nước, nên thờiđiểm cần cứng rắn thì cứng rắn, thời điểm cần mềm mại thì mềm mại; vì thế, haingười cứ ầm ầm ỹ ỹ, loạn xị ngậu, nhưng vẫn rất êm đẹp.

Tết Nguyên tiêu, Vệ Khanhđưa Chu Dạ ra ngoài ăn cơm. Cô cũng không thể không nể mặt hắn, vì thế đành đi,đến lúc đi ra, hỏi hắn ăn cơm ở đâu. Vệ Khanh ôm cô nói: “Chu Dạ, lâu rồi anhchưa được ăn đồ em nấu. Buổi tối đến chỗ anh được không? Anh sẽ phụ giúp em.”

Chu Dạ có chút khôngmuốn, cô không phải kiểu người thích ở nhà nấu nướng, cho dù ở nhà, ở trường,mùa xuân cô không muốn nhúng tay vào nước, thà rằng ăn đồ bên ngoài chứ khôngmuốn tự mình nấu. Lập tức nói: “Bếp nhà anh sạch vậy, chẳng có đồ dùng gì cả,thà ra ngoài tìm quán ăn cho tiện.”

Vệ Khanh một lòng muốncơm cô làm, kích động nói: "Không sao, thiếu gì thì có thể mua nha, đằngnào về sau cũng phải mua." Hắn còn mơ ước lâu dài, ước gì mỗi ngày Chu Dạđều nấu cơm cho hắn ăn. Nói thật, suốt ngày ăn đồ ăn bên ngoài, đã không muốnăn nữa rồi

Chu Dạ nói: “Vậy sẽ phảirất mua nhiều đồ đấy, cần gì phải thế chứ?” Vệ Khanh liền lái xe tới bãi đỗ xetrong siêu thị. Chu Dạ cũng không muốn phá hỏng niềm vui của hắn, nói: “TếtNguyên tiêu không phải nên ăn bánh trôi nước sao? Chúng ta đi mua nguyên liệuvề nấu là được, còn lại thì mua đồ ăn bên ngoài.” Vệ Khanh nghĩ cũng nên ănbánh trôi nước, nói: “Ăn bánh trôi nước thôi à? Có đủ no không?” Chu Dạ vộinói: “Vậy mua thêm túi bánh trẻo, không phải anh rất thích ăn bánh trẻo sao?”Chu Dạ ngại làm, không chịu xào rau nấu cơm, bánh trôi nước và bánh trẻo chỉcần thả vào nước sôi là chín, đỡ phải bận rộn.

Ngay cả nước sôi cũngkhông biết đun nên Vệ Khanh cũng không có ý kiến gì. Nhìn xung quanh, hỏi: “Vậythớt, dao cũng không cần mua sao?” Hắn nhìn thấy cô ở nhà dùng dao sắc tháirau, vì thế mới hỏi. Cô hỏi lại: “Mua làm gì chứ? Nếu anh muốn mua thì sau nàysẽ mua.” Mua đồ xong liền đi ra. Vệ Khanh đi sau cứ nói cái này cái kia cầnmua, lại thấy cô bảo mua sau.

Chu Dạ xách đồ xuống,nói: “Vệ Khanh, chúng ta nói trước nhé, ăn cơm xong anh rửa bát.” Vệ Khanh lậptức nhảy dựng lên, nói: “Vì sao anh phải rửa bát chứ?” Lúc ở nhà cô, tới tậnbây giờ cô cũng không để hắn rửa bát. Hắn muốn giúp cô rửa rau, cô còn đẩy hắnđi ra.

Chu Dạ ngạc nhiên nói:“Làm gì có chuyện muốn ăn cơm mà không làm việc chứ? Lúc anh ở nhà em là làmkhách, thế mới không phải làm!” không phục, quân tử xa nhà bếp, hắn kiên quyếtkháng nghị: “Anh không biết rửa.” Cô liếc hắn một cái, mặt không chút thay đổi,nói: “Không sao, dần dần sẽ biết. Hồi xưa lúc mẹ em còn sống, ngay cả mặt bànem cũng có lau đâu.” Hắn nghĩ hắn là đại lão gia sao, bắt cô hầu hạ hắn chắc?

Vệ Khanh tức giận, cònnói: “Anh mà rửa sẽ làm vỡ bát.” Cô thản nhiên nói: “Vỡ cũng là vỡ bát nhà anh.Anh không rửa thì đừng hòng ăn.” Vệ Khanh nghĩ thầm, ăn xong mình không rửa,xem cô ấy làm được gì! Liền đi vào phòng tắm, nói: “Anh đi tắm đã!”

Chu Dạ nhìn hắn trốn cònnhanh hơn thỏ, mắng: “Đồ lười!” Cách một cánh cửa, còn nói: “Nói cho anh biết,anh mà không rửa bát, lần sau muốn em nấu cơm cho ăn, đừng có mơ, không có cửađâu.” Vệ Khanh bất lực, mở vòi nước chảy ầm ầm. Hắn còn tưởng cuối cùng cô sẽdịu dàng, hóa ra vẫn ngang ngược như trước. Tưởng cô sẽ giống như khi còn ởnhà, buổi sáng thức dậy, ngay cả kem đánh răng cũng lấy cho hắn.

Chu Dạ lại gọi hắn: “Anhcó điện thoại kìa!” Hắn tức giận đáp vọng ra: “Kệ nó!” Chu Dạ thấy tiếng chuôngkêu suốt, sợ có việc gấp: “Anh có nghe không? Em mang vào cho anh.” Vệ Khanhhỏi có thấy ai gọi không, Chu Dạ bảo là số lạ. Tâm tình hắn không vui, nói:“Ngắt đi, kêu ầm ĩ muốn chết.” Chu Dạ muốn đấm cho hắn vài cái, chỉ giỏi nghĩxấu cho người khác.

Định ấn nút màu đỏ, lạikhông cẩn thận ấn nhầm nút màu xanh, vọng ra một giọng nữ ngọt ngào: “Vệ thiếu,tối nay có tiết mục, có tới không thế? Qua năm mới rồi, đi thư giãn chút…” Chu Dạvừa nghe, trong lòng không vui, không biết hắn ở bên ngoài lại làm gì rồi!Thẳng thừng tắt máy, ném xuống đất.

Vệ Khanh đi ra, thấy côngồi ở trên sofa xem tivi, nhặt điện thoại lên, hỏi: “Sao điện thoại anh lại ởdưới đất nhỉ?” Chu Dạ “a” một tiếng, nói: “Vậy à? Rõ ràng em để trong túi quầnmà, sao lại rơi xuống đất nhỉ?” Vệ Khanh cũng không nghi ngờ, nói: “Nấu xongchưa em?” Cô lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Đi ra ngoài ăn đi.” Vệ Khanh không muốnrửa bát, cũng không kiên trì, chỉ hỏi: “Muốn đi đâu ăn đây?”

Trong bụng Chu Dạ ngậptràn lửa giận, khiêu khích nhìn hắn: “Đi nhà hàng đắt nhất BắcKinh.” Vệ Khanhđập tay vào nhau phát ra tiếng, thoải mái nói: “Đi.” Lại ăn mặc chỉnh tề nhưthường lệ, lái chiếc xe thể thao, huênh hoang đi vào trong trung tâm thành phố.

Lúc dừng xe còn có ngườitới mở cửa xe, biển số xe cũng bị che lại. Chu Đậu ngẩng đầu nhìn xung quanh,các xe khác đều được che biển số. Bồi bàn mặc áo trắng đen, cao lớn khôi ngôi,khí chất ngời ngời, phục vụ chu đáo, cực kỳ cẩn thận. Chu Dạ nhìn khung cảnhnày, hoảng hồn, đây là đâu vậy?

Vệ Khanh kéo cô đi trênmột tấm thảm đỏ rất dài, đưa cho bảo vệ trước cửa thẻ hội viện. Đại sảnh xahoa, không thể dùng từ nào miêu tả cho hết phong lưu phú quý. Đèn treo đều làthủy tinh, khiến người ta hoa cả mắt. Cột chống đều là gỗ lim, lại khắc chữ mạvàng, khiến người ta líu lưỡi. Chu Dạ nhìn thấy người ra vào quần áo sangtrọng, không hề tầm thường, mắng thầm trong lòng là sa đọa. Nơi này giống nhưtrong mộng vậy, cảm giác không chân thực.

Hai người vừa đi qua cửaxoay tròn, thì phía sau có một chiếc xe dừng lại, một đám cảnh vệ cầm súngnhanh chóng chạy tới. Chu Dạ thấy cảnh này quá phô trương, biết là nhân vậttai to mặt lớn, dừng bước chân, quay lại tò mò nhìn. Cửa xe mở ra, một ngườiphụ nữ mặc quân phục xoay người bước ra, nhìn mới ngoài ba mươi, mặc bộ quânphục màu nhung, đeo quân hàm, bên hai cầu vai đeo bốn sao, trên lưng đeo súng.Đứng ở nơi đó, lưng thẳng, ngẩng cao đầu, tư thế hiên ngang anh hùng, khiếnngười khác tự giác ăn nói có ý tứ, nghiêm túc hết thảy.

Giơ tay lên, ngăn cản mọingười đi theo, bỏ súng xuống giao cho người cảnh vệ bên cạnh, mọi người nghiêngmình cúi chào. Chị đáp lễ, lưu loát bước đi, không nói gì, ngẩng đầu bướcvào, bên người chỉ cho sĩ quan phụ tá đi theo. Chu Dạ mơ hồ dõi theo, chưa baogiờ cô nhìn thấy cảnh này.

Vệ Khanh thì lại nhíumày, muốn kéo Chu Dạ tránh đi. Lại nghĩ nghĩ, nói: “Em chờ một chút.” Tươi cườinghênh đón: “Chị dâu!” Người kia thấy Vệ Khanh, bước chân chậm lại một chút,không đổi mặt nói: “Đây cũng không phải nơi công cộng.”

Vệ Khanh tức giận, nhưngkhông thể phát tác, lớn tiếng nói: “Báo cáo chính ủy Trần, đồng chí Vệ An đãchấm dứt đợt viếng thăm ở nước ngoài, chạng vạng ngày hôm qua đã hồi kinh.”Giọng điệu đượm vẻ trào phúng. Trên mặt người kia cũng không biểu hiện gì, chỉgật đầu, nghiêm túc hỏi: “Còn có việc gì sao?” Anh mắt liếc nhìn Chu Dạ đứngcách đó xa xa, trầm giọng nói: “Đồng chí Vệ Khanh, yêu cầu chú chú ý tác phongcá nhân.” Nói xong, bước đi, như vào chỗ không người.

Vệ Khanh giận tới mức nổigân xanh, chị ta dám lấy cung cách dạy binh lính để giáo huấn hắn. Hỏi thăm mộtchút, biết chị tới đây cùng cha mẹ ăn bữa cơm đoàn viên, thế mà lại mặc quânphục ra trận. Vệ Khanh cũng không đi chào hỏi, dẫn Chu Dạ đi thẳng vào phòngkhác, còn chưa hết giận.

Từ xa Chu Dạ nghe đượchắn gọi chị dâu trong lòng sợ hãi, lại nghe đoạn đối thoại của bọn họ, cảm thấykì quái. Người nhà sao lại nói chuyện như vậy, hoàn toàn phân chia quan hệ caothấp! Mà người đó liếc nhìn về cô, giống như khinh miệt, điều này làm cho ChuDạ thấy không thoải mái.

Vệ Khanh giận không nhẹ,uống liền mấy chén, rốt cuộc cũng lầm bầm mắng: “Khốn kiếp, lại dùng cái giọngquan sai hách dịch, kiểu cách cái gì chứ! Anh hai cũng chẳng như vậy!” Anh traihắn ở nhà là một người rất bình dị, gần gũi,không sĩ diện.

Chu Dạ biết đây là chuyệntrong nhà hắn, không tiện hỏi đến. Vừa nhìn thấy chị dâu hắn thế kia, tronglòng lạnh lẽo, rốt cuộc cô cũng không cùng một thế giới với bọn họ. Nhà hắn vừacó tiền vừa có quyền thế.

Nhưng mà tâm tình vẫn cònchưa hết khó chịu. Hai người đều không còn cảm giác muốn ăn, ăn qua loa vàimiếng, lại đi xuống dưới. Ở đại sảnh, lại gặp Trương Suất và cha mẹ hắn. VệKhanh dừng lại chào hỏi: “Cục trưởng Trương, phu nhân.” Cục trưởng Trương cườiha hả, nói: “Vệ tổng, cũng tới đây ăn cơm sao? Vệ lão gia vẫn khỏe chứ?Bộ trưởng Vệ cũng đã chấm dứt chuyến công du về nước rồi chứ?” Vệ Khanh ậm ừtrả lời.

Bọn họ đứng bên cạnhkhách sáo, Chu Dạ và Trương Suất đều giật mình. Nhất là Trương Suất, ánh mắthắn cứ nhìn về phía Chu Dạ. Lần trước cục trưởng Trương tới công ty của VệKhanh, chỉ lướt qua Chu Dạ, nên cũng không nhớ cô là ai, nói chuyện xong, liềnrời đi. Còn Trương Suất, trước khi rời đi, còn liên tục quay đầu nhìn về phíaChu Dạ.

Chu Dạ cũng không nghĩvận khí lại xui xẻo như vậy, đúng là may mắn đến thì ít, xui xẻo tới dồn dập.Nhất thời bị hoảng sợ, thiếu chút nữa hành động thiếu suy nghĩ. Vệ Khanh biếtTrương Suất có tình cảm với Chu Dạ, thấy cô cũng hồn bay phách tán như vậy, sắcmặt có chút khó coi, kéo cô đi ra, nghiêm mặt nói: “Nhìn gì mà nhìn, đi đườngđừng ngó nghiêng lung tung.”

Chu Dạ cảm thấy đêm naygiống như một giấc mộng.