Có Lẽ Là Yêu

Chương 22: Thanh đảo



Vệ Khanh nắm tay Chu Dạđi lên máy bay, ở sân bay đông người chật chội, hắn ôm cô vào trong ngực, vôcùng săn sóc. Cô nói: “Đang giữa mùa đông, đi Thanh Đảo đón gió lạnh a.” Hắncười: “Thay đổi không khí mới mẻ, không khí ở Bắc Kinh, ngột ngạt muốn chết.Nếu thích không khí nơi đây, lần sau lại đưa em đi chơi.” Chu Dạ thầm mắng hắnxa xỉ, thiếu gì cách để thay đổi không khí đâu, lại phải chạy ngàn dặm xa xôiđi tới Thanh Đảo!

Chín giờ sáng haingười đi lên máy bay, đêm hôm trước cô ngủ không đủ, vừa lên máy bay liền ngủvùi. Vệ Khanh đỡ đầu cô, dịu dàng nói: “Ngủ đi, bao giờ tới nơi anh gọi.” Vừamở mắt ra, đã thấy tới nơi, còn chưa tới mười giờ ba mươi. Thời tiết cực tốt,biển xanh trời xanh, khiến cho lòng người tràn ngập niềm vui.

Từ sân bay đi ra, lập tứccảm nhận được sự khác biệt. Không khí trong lành, trời xanh mấy trắng, ánh nắngrực rỡ, nơi đây cực kỳ phát triển. Từ trước tới nay Chu Dạ chưa từng nhìn thấynơi nào vừa đẹp vừa sạch như vậy. Nếu đem ra so sánh, Bắc Kinh quả là một nơibụi bặm mù mịt. Sân bay có người ra đón, Vệ Khanh nhận chìa khóa xe xong, bảongười đó đi về. Vuốt tóc cô, nói: “Mệt không? Chúng ta về khách sạn trước, ăncơm trưa xong sẽ đưa em đi chơi. Ý em thế nào?”

Chu Dạ nghĩ nghĩ, nói:“Em nghe nói hải cảng ở Thanh Đảo rất đặc sắc, có thể tới không?” Vệ Khanh lắcđầu: “Càng là địa danh nổi tiếng càng không được. Nơi đó đông người, rất rốiloạn, mà đang giữa mùa đông cũng không có gì để xem, chỉ toàn sóng gió. Nếukhông, đợi lát nữa đưa em đi tới quảng trường mùng bốn tháng năm[30] chơi,tiện thể đi dạo bên bờ biển một chút?” Cô gật đầu.

Vệ Khanh đưa cô tới ĐàiĐông ăn cơm, nói: “Ở đây muốn ăn cái gì cũng có. Có một nhà hàng lẩu rất nổitiếng, em có muốn ăn lẩu không?” Hải sản cực kỳ ngon, bia lại không cần phảinói. Hai người đợi nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, tập trung ăn uống, hươngvị rất ngon. Chu Dạ cứ liên tục khen ngợi đồ ng

Đến khi ăn no, Chu Dạlười biếng ngả người trong xe, vô cùng thoải mái. Hắn thấy cô uống rượu tới mặtđỏ hồng hồng, đôi môi hồng nhuận sáng bóng, không có ý tốt nói: “Chu Dạ, khóemiệng em có cái gì kìa?” Chu Dạ rút khăn tay ra lau, hỏi: “Hết chưa?” Hắn cười:“Chưa lau tới.” Vươn người tới, hôn trộm một cái.

Cô sẵng giọng: “Vệ Khanh,giờ đang là ban ngày, anh đừng có mà động tay động chân. Mọi người đều nhìnthấy.” Hắn ngó lơ nói: “Được, được, anh nhất định sẽ cư xử đàng hoàng. Đi thôi,tới quảng trường mùng bốn tháng năm tham quan.”

Chu Dạ nhìn hai bênđường, cây xanh ngói đỏ, núi non dựa bên thác nước, thật là một thành phố cóđược nhiều ưu đãi của thiên nhiên ban tặng. Ngã tư đường sạch sẽ trật tự, nhữngtán cây cổ thụ cao vút, yên tĩnh mà nhàn hạ. Đủ loại kiểu dáng kiến trúc châuÂu, làm người ta không nhìn kịp lại cứ ngỡ mình đang ở một nước châu Âu nào đó,nơi nơi tràn ngập cảnh sắc phong tình, tĩnh lặng hợp lòng người. Quả không hổdanh “ Thành phố lớn trên biển, phong tình Âu Á.”

Hai người xuống xe, đidạo dọc bờ biển, nhìn biển Hoàng Hải cuồn cuộn ở phía xa, bốn bề tràn ngập giólộng, như thổi bay hết bụi trần, chỉ tiếc gió biển gào thét, không khí rétlạnh, hiu quạnh, Chu Dạ khẽ thổi hơi vào đôi tay lạnh lẽo. Vệ Khanh cầm tay cônói: “Đi thôi, tầm tháng bảy, tháng tám dịp nghỉ hè mới là đúng thời điểm tớichơi, bây giờ không được. Đưa em đi xem đáy biển thế giới nhìn chút, buổi tốiđưa em đi dạo phố.”

Lần đầu tiên được tới ThanhĐảo, cô vô cùng phấn khích, đi thăm hết Thủy tộc quán, lại nghe thấy người tanói Bát Đại Quận là nơi đẹp nhất ở Thanh Đảo, ầm ĩ muốn đi. Vệ Khanh nhìn đồnghộ, nói: “Trời đã tối, ngày mai đưa em đi Bát Đại Quận. Nơi đó chắc chắn phảiđi, rất đẹp. Chúng ta đi ăn tối đã, nếu em còn muốn đi dạo, đến khu phố mua sắmgần đây dạo chút.”

Cơm chiều lại là hải sảnvà rượu ngon, Chu Dạ ăn uống vui vẻ. Cơm nước xong, mới cảm thấy mệt mỏi, cảngười đau nhức, cũng không đi dạo, đi thẳng về khách sạn nghỉ ngơi. Cô kêu mệt,nằm xuống giường không chịu đứng dậy. Vệ Khanh ngồi xuống, nói: “Đau thế nào?Anh xoa bóp giúp em.” Bàn tay xấu xa lại di chuyển trên lưng cô.

Chu Dạ xoay người ngồidậy chất vấn: “Vệ Khanh, vì sao anh chỉ thuê có một phòng?” Hắn ngã người nằmxuống giường dang rộng tay chân, nói: “Giường lớn như vậy, không đủ cho haingười chúng ta ngủ sao?” Chu Dạ buồn bực nói: “Anh đi thuê thêm một phòng nữađi, nhanh đi, emmuốn ngủ chung một chỗ với anh!” Hắn xoay người, thản nhiênnhắm mắt lại. Cô véo tai hắn một cái, hắn chỉ xoay một lượt đã áp chế cô dướithân, lười biếng nói: “Em lại nghịch ngợm, cẩn thận anh ăn em. Ngủ một phòngthì làm sao, trước kia cũng không phải chưa từng ngủ chung.”

Cô đẩy hắn: “Mau đứnglên, anh rất nặng nha, đè lên làm em không thở nổi.” Ở dưới người hắn hết đálại đánh. Vệ Khanh quát: “Em lại lộn xộn.” Tay ở trên người cô không nặng khôngnhẹ đánh hai cái. Cô như cảm nhận được điều gì, hơi hơi đỏ mặt, vội vàng nói:“Em muốn đi tắm, anh xuống dưới lầu thuê thêm một phòng đi. Nếu khôngthì anh phải ngủ sofa, hoặc là em ngủ sofa, tùy anh chọn.” Đừng tưởng cô khôngbiết hắn có suy nghĩ hạ lưu gì! Nói xong, vội vàng trốn vào trong phòng tắm.

Dục hỏa của Vệ Khanh vừamới bùng lên, mắt nhìn thấy cô chạy trốn. Lại nghe tiếng nước chảy từ trongphòng tắm truyền ra, như đổ dầu vào lửa. Hắn đưa cô tới Thanh Đảo cũng khôngphải cái gì hảo tâm, bằng không giữa trời đông rét mướt thế này rảnh rỗi đưa côđi ăn no làm gì! Mấy ngày nay hắn cố gắng kiềm chế dục vọng sinh lý, cứ nhìnthấy Chu Dạ, sờ không được, nhanh chóng bị nội thương. Càng đáng giận hơn là,Chu Dạ suốt ngày nói: “Ai là bạn gái của anh?”, điều này càng làm cho hắn cócảm giác thất bại. Nghĩ trong lòng, không bằng nhân cơ hội này gạo nấu thànhcơm, đỡ để cô làm vịt con mạnh miệng, xem lúc đó cô không chế thế nào.

Trong lòng đã có chủ ý,liền nghĩ cách dụ dỗ Chu Dạ. Hắn cảm thấy nếu cả hai bên đều nguyện ý, chuyệnthân mật nam nữ sẽ không bị cản trở, đỡ phải đau lòng mà tổn hại sức khỏe. Đànông đúng là loại động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới.

Chu Dạ cố ý mặc quần áochỉnh tề mới đi ra, thấy hắn vẫn chưa đi, nhíu mày, ngáp vài cái, nói: “Em mặckệ, nếu hôm nay anh không đi thuê thêm phòng nữa thì ngủ sofa, đương nhiên là,nếu anh thích ngủ dưới đất em cũng không có ý kiến…” Còn chưa nói xong đã bị VệKhanh ôm cổ, cả hai ngã xuống giường. Cô đẩy hắn, mắng: “Anh lại định làm cáiquái gì hả?”

Vệ Khanh vuốt ve sườn mặtcô, ảo não nói: “Chu Dạ, cho anh hôn em một chút thôi!” Giọng nói lộ rõ vẻ buồnbực và bất mãn. Cô do dự, nói: “Hôn xong anh sẽ đi chứ?” Dù sao cũng bị hắn sàmsỡ không ít lần, thêm một lần chắc cũng không sao. Vệ Khanh ậm ừ không trả lời,chỉ nói: “Lần này muốn em nhắm mắt lại, ngoan ngoãn một chút, không được lộnxộn.” Cô vừa thẹn vừa giân, quát: “Nhanh hôn đi, hôn xong rồi đi đi.” Nói xongnhắm mắt lại, môi mím chặt. Không cho hắn sàm sỡ một chút, chỉ sợ cả tối sẽbị hắn gây rối vô cớ mất.

Vệ Khanh thấy cô như vậy,khẽ cười một tiếng, ở bên tai cô dịu dàng dỗ dành: “Thư giãn nào, hôn môi làmột loại hưởng thụ tuyệt vời, cũng không phải là lên núi cao, xuống biển lửa,em không cần bày ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt thế đâu.” Kéo cô đứng dậy nói:“Ngoan, giống như vậy, ôm lấy anh… tay đặt ở sau đầu…, không cần xấu hổ! Làchính em đồng ý cho anh hôn, nếu đã đồng ý rồi, nhất định phải làm tốt, có đúngkhông?”

Cô chần chừ ôm hắn, chântay luống cuống, tim cứ đập thình thịch không ngừng, nói thật, không phải côkhông tò mò về hôn môi. Le lưỡi liếm đôi môi khô, hồi hộp nói: “Vậy được chưa,anh nhanh chút!” Cô cảm giác chính mình chịu không nổi. Đây không gọi là hônmôi, rõ ràng là giày vò mới đúng.

Vệ Khanh cứ như vậy, từngbước dụ dỗ người không có kinh nghiệm. Ở bên tai cô thổi hơi nhẹ nhàng, nói:“Chú ý phải thở nữa nha, không cần lùi bước, phải có phản ứng. Hôn môi làchuyện của hai người, biết không?” Hơi thổi qua tai làm cả người Chu Dạ runrẩy, trong cơ thể có gì đó háo hức, đành phải đỏ mặt không nói lời nào. Thânthể run run, cảm giác này vô cùng xa lạ, làm cô có chút sợ hãi, có ý muốn rútlui. Hắn thấy cô dao động, vội vàng cúi xuống, một tay giữ sau đầu cô, một tayxoa xoa trên lưng.

Trước tiên, liếm nhẹ lênkhóe môi cô, động tác nhẹ nhàng mà dụ hoặc, vô cùng kiên nhẫn. Đợi tới khi côkhông nhịn được khẽ ưm ra tiếng, đầu lưỡi liền nhân cơ hội đi vào, tiến quânthần tốc, dây dưa đầu lưỡi cô. Ngay từ đầu Chu Dạ không có phản ứng, hắn khôngngừng khiêu khích, một tay để phía sau đầu cô, không ngừng vuốt nhẹ, ý bảo côđáp lại. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy da đầu bị hắn xoa nhẹ rất thoải mái, cứ thếhưởng thụ. Cảm nhận được hắn bất mãn, đành phải ngượng ngùng vươn lưỡi dò xét,rồi lại lập tức lui về. Vệ Khanh vội vàng cuốn lấy, ép cô trốn không được màtránh cũng không xong, đành phải trúc trắc đáp lại, ít nhiều có chút hiếu kỳ.

Tay kia của Vệ Khanh cũngkhông quên sờ soạng khắp nơi, dán vào quần áo cô, từ thắt lưng vuốt xuống, từxương quai xanh tới rốn, từ nghiêng người tới trước ngực, mỗi tấc da thịt đềuđược vuốt ve. Chi chốc lát sau, đã tuột áo lông cổ chữ V của cô đến cánh tay,lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết trước ngực, nhỏ bé trơn nhẵn, chạm vào cực kỳấm áp. Chu Dạ bị hôn tới mức thở hổn hển, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đã tê rần, liềumạng thở, dường như có chút khó chịu, cảm tưởng như đã mất hồn. Giãy dụa nói:“Vệ Khanh…” nhưng âm thanh lại yếu ớt, giống như hờn dỗi, không có chútthuyết phục, khiến người taVệ Khanh sao lại chịu dừng tay, cúi đầu hôn xuống,cần phải hôn cho cô không biết trời đất gì, hoàn toàn buông thả mọi chống cự.Hai người dán chặt vào nhau, da thịt lộ ra ma sát lẫn nhau, giống như có lửa,nháy mắt đã châm lên dục vọng như thủy triều, càng không thể dừng lại. Hắn hậnkhông thể dán chặt vào người cô, bàn tay ra sức làm càn, dần dần di chuyểnxuống dưới, luồn vào bên trong, lẳng lặng không phát ra tiếng động mò vào trongquần cô.

Cô giãy dụa, đè tay hắnlại, không chịu lùi bước. Hắn vội dừng tay, ở bên tai cô dỗ dành: “Ngoan…” làmcô mất đi cảnh giác. Nhưng động tác kế tiếp theo lại không nghiêm túc, đỡ cônằm xuống giường, đôi tay nhanh chóng cởi vạt áo cô, thẳng đến khi lộ ra trướcngực, viền áo ren màu trắng ngà, đôi môi cứ như vậy trực tiếp áp xuống.

Chu Dạ run rẩy, vô cùngxấu hổ, kháng cự nói: “Vệ Khanh, anh không thể như vậy…” Vệ Khanh ác ý cắn nhẹ,lực đạo làm người ta phát cuồng. Cô nhịn không được khẽ run, thân thể bị hắnkhiêu khích có phản ứng. Cánh tay gắt gao đặt trước ngực, không chịu buông ra.Vệ Khanh dùng một chút lực, nắm cổ tay cô để lên đỉnh đầu, nhìn thân thể mềmmại bên dưới không bỏ sót điểm nào. Mùi thơm từ da thịt tươi trẻ làm hắn huyếtmạch sôi trào, quả thực đã không thể kiềm chế.

Cô thở hổn hển, cố gắngngẩng đầu, thân thể không ngừng lắc lư, dùng sức giãy dụa mà không được. Giờphút này, cô cũng đã có chút ý loạn tình mê.

Hai tay hắn vuốt ve khắpnơi trên người cô, trong lòng còn thầm oán thán, sao cô mặc nhiều đồ như vậy.Tay đi vào bên hông Chu Dạ, cô lập tức cuộn tròn người lại, biết chạm vào điểmmẫn cảm trên người cô, càng không buông tha, lại cứ qua lại xoa nắn. Chu Dạ cảmgiác trên người như có lửa, rất khó chịu, nhịn không được rên rỉ, thanh âm mềmmại đáng yêu, mang theo vài phần ngây ngô, truyền tới tai Vệ Khanh, tiêu hồnđộng phách, trong nháy mắt dục vọng bùng nổ.

Tay hắn dao động mặttrong đùi cô, làn da bóng loáng non mềm, giống như có ma lực, khiến hắn muốnngừng mà không được. Chu Dạ đã mềm như nước, kẹp chặt hai chân, không chịu chohắn thực hiện ý định. Hắn dỗ dành nói: “Ngoan… thả lỏng ra…” trên trán lấmtấm mồ hôi, toàn thân cũng thấm đẫm mồ hôi, dục vọng dưới thân cứng rắn nhưsắt. Hắn dùng lực tách hai chân Chu Dạ ra, bàn tay cứ liên tục tiến vào nơiriêng tư của cô tìm kiếm. Chu Dạ bị dọa làm cho đầu óc tỉnh táo, hoảng hốt,chảy nước mắt, nức nở nói: “Không muốn…” khép chặt hai chân lại, giữ chặt tayhắn.

Vệ Khanh giống như tên đãlên dây, làm sao lại cho phép cô nói không muốn. Ngón tay vuốt ve nơi riêng củacô đã ẩm ướt, thuận thế đâm vào. Mặt mũi Chu Dạ trắng bệch, tim run lên, căngthẳng tới mức muốn khóc cũng không được, khiến cho ngón tay của Vệ Khanh nhanhchóng đi vào, vô cùng nhanh chóng.

Hắn cố gắng thở, cực kìkiềm chế dục vọng, ôn nhu dỗ cô: “Bảo bối, ngoan, không sợ, thả lỏng…, chậm rãihít vào. Anh sẽ vẫn đối xử tốt với em, thương em, chiều em, được không? Ngoan…, không sợ…” hắn biết giờ phút này tâm lý Chu Dạ bị đè nén, vì thế hứa hẹn vớicô, hy vọng cô có thể thả lỏng.

Chu Dạ cảm giác được dịvật xâm nhập, hoảng hốt, cố gắng ngồi dậy, nghiêng người, tránh đôi tay hắn,rất nhanh lăn sang bên kia giường. Vệ Khanh sửng sốt, tay lại đặt lên hông cô,nói: “Chu Dạ, ngoan…, không phải sợ…” còn vô cùng thân mật hôn lên rốn cô,chống đỡ thân mình, một tay cởi cúc quần, kéo khóa.

Giờ phút này Chu Dạ khôngcòn cách nào khác, nhấc chân lên liều mạng đá, vừa đá vừa ra sức giãy dụa. Thậtra không phải cô không có phản ứng, chẳng qua bởi vì lần đầu, khó tránh khỏicảm giác sợ hãi, theo bản năng giãy dụa, hoàn toàn hành động theo bản năng. VệKhanh làm sao có thể tưởng tượng cô dã man như vậy, bên dưới không hề phòng bị,cũng là do hắn không gặp may, khó khăn lắm mới tới bước này lại bị cô đá trúngchỗ yếu, lập tức đau ngã xuống giường, không chống đỡ nổi. May mắn là cô đálung tung, lực cũng không lớn, nhưng sau khi bị đá thì toàn bộ dục hỏa củahắn biến mất không còn dấu vết.

Chu Dạ bị dọa che miệng,thấy hắn lăn lóc trên giường vì đau, sắc mặt tái mét, vô cùng sợ hãi. Kéo cổáo, đi tới trước mặt hắn, sốt ruột hỏi: “Vệ Khanh, anh làm sao vậy?Anh đừng làmem sợ! Có muốn đi viện không?” Kinh hoàng tới mức đã rơi nước mắt, chân tayluống cuống. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng may đá hắn thành thái giám, vậy phảilàm sao bây giờ? Chính mình cũng không có khả năng chịu nổi trách nhiệm này.

Vệ Khanh thật vất vả mớibình ổn được cơn đau, thấy cô khóc như lê hoa đái vũ[31], lửa giận lập tức biếnmất, một lúc lâu sau, thở dài nói: “Đá nặng như vậy, em muốn làm quả phụ phảikhông?” Chu Dạ thấy hắn không có việc gì, giờ còn nghe hắn nói hươu nói vượn,cũng thấy yên tâm một chút, lau nước mắt, mặc thêm áo khoác đi ra ngoài.

Vệ khanh vội vàng kêu côlại: “Em đi đâu?” Cô rầu rĩ nói: “Đi ra ngoài một chút.” Hắn sợ cô đi ra ngoàimột mình gặp chuyện không may, cố ý nói: “Em cứ vất anh ở lại một mình như vậysao? Cũng không ở lại an ủi anh thấy hắn đau tới mức vẫn nhỏ giọng hít vào, cămgiận mắng: “Đáng đời anh!” Đây không phải là người nha, là sói mới đúng. Hắnthấy cô quyết tâm ra ngoài, vội tìm cách kéo dài, nói: “Em rót hộ anh chén nướchạ hỏa đi.”

Cô hừ giọng nói: “Tự mìnhđi mà rót. Anh có bị đá tới mức đứt tay què chân đâu. Anh nghỉ ngơi trước đi,em đi ra ngoài cho thoáng khí rồi sẽ về.” Mở cửa bước ra ngoài. Vệ Khanh nhìn vẻmặt buồn bã của cô, biết trong lòng cô đang rối loạn, cần ở một mình yên tĩnhsuy nghĩ, vì vậy cũng không đuổi theo. Nằm một lát, đứng lên chỉnh quần áo,cười khổ, cô đúng là mèo hoang bé nhỏ, vừa chọc người vừa bắt người. Gặp phảicô, không biết là họa hay là phúc nữa.

Nửa giờ trôi qua, cũngkhông thấy cô trở về, trong lòng có chút sốt ruột . Cô chưa quen tiếp xúc nhiềuthế giới bên ngoài, mà giờ đã tối, một cô gái trẻ dễ dàng gặp chuyện không may,huống hồ Chu Dạ là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa, trong lòng cô bây giờ đang lolắng… Vệ Khanh vội vàng mặc áo khoác, hối hận không thôi, sao lại có thể để côđi ra ngoài một mình, chẳng may gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì sao đây! Vừađi vừa gọi điện thoại. Nghe thấy tiếng chuông vang lên, nhìn lại, thấy cô đểđiện thoại trên bàn.

Đứng dưới lầu khách sạn,lòng nóng như lửa đốt. Khu phố rực rỡ ánh đèn, trong lúc nhất thời không biếtđi hướng nào tìm. Đoán chừng cô đi không xa, đành phải qua lại những nơi gần đótìm kiếm.

Khi trán Vệ Khanh vã mồhôi, mới nhìn thấy Chu Dạ đang ngồi trên xích đu ở quảng trường nhìn một em béđang chơi trượt thang. Xích đu chậm rãi lắc lư qua lại, cầm dưa chuột trên taycắn rộp rộp rất thoải mái. Em bé kia nhìn cô ăn ngon lành như vậy, háo hức, kéotay mẹ bé: “Mẹ, mẹ, con cũng muốn ăn dưa chuột.” Người mẹ nhìn Chu Dạ, xấu hổnói: “Dưa chuột rất lạnh, chúng ta đi uống sữa nóng được không?” Em bé khôngchịu, khóc ầm ĩ, đòi ăn dưa chuột, còn cường điệu muốn ăn tất cả, không cần gọtvỏ.

Chu Dạ vừa ăn vừa nhìnbóng dáng hai mẹ con rời đi, dở khóc dở cười, nhìn dưa chuột trong tay, thầmnghĩ, ăn ngon như vậy sao? Lắc lắc đầu, vẫn còn hứng thú. Lúc Vệ Khanh tìm đượccô, thấy cô vùi đầu cắn dưa chuột, trông vui vẻ chết đi được, ngay cả hắn đilại gần bên cạnh cũng không phát hiện ra. Tức giận nói: “Em ăn hăng hái nhỉ?”Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy là hắn, thản nhiên “ừ” một tiếng, không nói nhiều.

Vệ Khanh chỉ chỉ: “Ngồidịch sang một bên.” Cô lẩm bẩm: “Anh nặng như vậy, ngồi xuống nhỡ đứt dây thìchết.” Nhưng vẫn ngồi dịch sang bên cạnh. Hắn ngồi xuống, ngửi thấy mùi hươngthơm ngát của dưa chuột, thấy cô ăn kêu ngọt, liền tò mò hỏi: “Dưa chuột ở đâuvậy?” Cô chỉ chỉ về siêu thị phía đằng trước: “Mua”.

Vệ Khanh thấy vẻ mặthưởng thụ khi ăn của cô, thật ra cũng rất muốn ăn, lại nói: “Mua cái gì khôngmua, lại đi mua dưa chuột! Giờ đang mùa đông, ăn vào lạnh bụng!” Lúc cô ra cửakhông mang theo cái gì, trên người cũng không có gì, chỉ có vài ba đồng tiềnlẻ, vì thế vào siêu thị mua hai kg dưa chuột. Cô thuận miệng hỏi: “Anh muốn ănà?” Hắn vội vàng gật đầu: “Anh ăn quả trên tay em là được rồi.” Trên tay cô chỉcòn mẩu nhỏ, từ túi bóng lấy ra một quả khác đưa cho hắn. Hắn nhận lấy, lạihỏi: “Rửa sạch chưa?”

Chu Dạ tức giận nói: “Ănchết người đấy!” Vệ Khanh do dự không chịu ăn. Cô tức giận giành lấy, nói:“Không ăn thì để em ăn, dưa chuột tươi như vậy, vừa non vừa giòn.” Rồi lại chovào miệng cắn rộp rộp, cũng không quan tâm tới hắn. Vệ Khanh nhìn cô ăn lạithấy khát nước, đành phải giơ tay ra, trở mặt nói: “Cho anh một nửa.” Cô lườmhắn. “Sao anh phiền phức như vậy?” Vẫn bẻ răng rắc một nửa cho hắn.

Vệ Khanh vừa ăn vừagật đầu: “Quả thật rất ngon.” Lần đầu tiên hắn mới biết hóa ra dưa chuột cũngcó thể là món ngon như vậy, mùi thơm ngan ngát xông vào mũi. Lúc sau, hắn cảmthấy chưa từng ăn quả dưa chuột nào ngon như vậy… nguyên nhân bởi vì một người,bởi vì lời nói kế tiếp của Chu Dạ

Chu Dạ vừa cắn dưa chuộttrong tay, vừa nhìn ngọn đèn xa xa: “Vệ Khanh, chúng ta hẹn hò đi.”

Hắn cảm thấy hình nhưmình nghe nhầm, thiếu chút nữa bị nghẹn, nửa ngày mới có phản ứng, hỏi: “Emnghĩ kỹ chưa?” Cô gật đầu, thoải mái nói: “Đúng vậy, nghĩ kỹ rồi. Cho nên mớiđồng ý với anh.”

Trong bóng đêm, tâm tư VệKhanh như nở hoa, rạng rỡ như những vì sao long lánh, không nói lên lời… còn cóhạnh phúc, có lẽ là hạnh phúc, chính hắn cũng không nhận ra. Dùng sức ôm chặtcô, ý cười ở quanh thân tràn ra, cọ cọ vào mũi cô hỏi: “Sao lại nghĩ thông suốtrồi?” Thật sự vừa thân mật lại vui vẻ.

Chu Dạ nhún vai: “Chỉ làhẹn hò thôi, dù sao cuối cùng thì em vẫn phải có bạn trai. Đối tượng là anh, cólẽ cũng không hỏng hẳn.” Cô nghĩ, dù sao cũng đã thân mật như vậy, không thừanhận không được. Chỉ là có bạn trai mà thôi, cũng không cần thận trọng. Nghĩrằng nói về tình yêu luyến ái, có bạn trai cũng không tệ, coi như có kinhnghiệm. Vệ Khanh đúng là người khiến người khác đau đầu, lại khiến người ta vuivẻ, so với những gã thanh niên ngây ngô thì tốt hơn nhiều. Chỉ có háo sắc mộtchút, nếu nhìn ở gộ khác, cũng không có gì đáng trách, đàn ông đều như vậy cả.

Vì thế mở rộng lòng, chỉhẹn hò mà thôi, cũng không có nghĩa là sau này có kết quả gì. Nhưng Vệ Khanhlại không nghĩ vậy. Khi hắn nghĩ bắt đầu nghiêm túc thì Chu Dạ lại chỉ coi đónhư trò chơi, dù sao, cô vẫn còn trẻ, giống như tờ giấy trắng thuần khiết xinhđẹp, không giống Vệ Khanh, đã vượt qua nhiều sóng gió. Cho nên, hắn dạo chơinhân gian đã lâu, rốt cuộc cũng nếm mùi đau khổ. Vì thế mới nói, trời tạonghiệt, còn có thể vượt qua, tự tạo nghiệt, không thể sống[32]. Chính là chịu báoứng.

Vệ Khanh vuốt đầu ngóntay lạnh lẽo của cô, nói: “Buổi tối gió lớn, về thôi.” Đặt tay cô vào trongtúi áo sưởi ấm. Cô cũng không chống cự, hai người nắm tay nhau, cực kỳ thân mậttrở về khách sạn.

Chu Dạ nhìn giường hỗnđộn, lại nhớ tới chuyện vừa rồi, mặt đỏ lên. Vệ Khanh xốc chăn lên nói: “Đêmnay anh chính là có tâm mà không có lực.” Chu Dạ ngượng ngập leo lên. Vệ Khanhvươn tay ôm cô, đầu cọ cọ vào gáy cô, thầm oán thán: “Không ngờ em lại dám đá!”Cô che mặt không nói lời nào. Hắn xấu xa nói: “Vẫn còn đau đây này. Nếu không,em giúp anh xoa nhé?” Lại kéo tay cô xuống.

Chu Dạ nhanh chóng rúttay về, mắng: "Phi! Dê xồm!" Vệ Khanh cười, tay sờ loạn trên ngườicô. Bỗng nhiên Chu Dạ đè cái tay lộn xộn của hắn, thấp giọng nói: “Vệ Khanh, mẹtừng dạy em, con gái trước khi kết hôn không nên quan hệ trước. Cho nên em...,trong lòng em rất lo lắng, vừa rồi mới không cẩn thận đá anh. Em không cố ýđâu.” Cô vừa xin lỗi, vừa giải thích, vừa lo lắng.

Vệ Khanh hiểu được, sở dĩcô lo lắng là vì để ý hắn. Hôn nhẹ lên môi cô, mỉm cười: “Không sao. Yên tâm,em không làm quả phụ được đâu.” Chu Dạ đánh hắn một cái. Hắn cười ha ha, mộtlát sau, vùi đầu trước ngực cô, nói: “Mẹ em nói đúng.” Đó là lý do vì sao ChuDạ lại tự tôn tự trọng như vậy. Nhưng mà giọng nói cũng rất rầu rĩ. Cái này bảohắn phải chịu đựng thêm bao lâu nữa? Dường như ngoại trừ kết hôn ra, không còncách nào khác.

Trong lúc ngủ mơ, Chu Dạnghe thấy tiếng điện thoại vang, mở ra nhìn thấy, báo có tin nhắn. Vệ Khanhxoay người, bá đạo ôm cô nói: “Đừng đọc, ngày mai nói sau.” Cô đẩy hắn: “Ngàymai chúng ta về đi.” Hắn hỏi làm sao vậy. Cô giải thích: “Suýt nữa thì quênmất, Lý Minh Thành đã giúp em mua vé tàu hỏa tối mai rồi. Bọn em đi cùng nhauvề nhà.” Ở trường cô, chỉ có thể mua được vé tàu chậm. Không giống như ở ThanhHoa, có thể mua vé tàu tốc hành. Đây là cách biệt giữa các trường nha, Chu Dạchỉ có thể im lặng. Cho nên, từ đó về sau vé tàu hỏa đều do Lý Minh Thành phụtrách mua.

Nói xong, đứng dậy đi tìmvé tàu, nhìn thời gian, quả nhiên là tối ngay mai, nếu không phải Lý Minh Thànhnhắn tin hỏi cô đã sắp đồ xong chưa, suýt nữa cô đã quên mất, còn tưởng là ngàykia.

Vệ Khanh vừa nghe, cơnbuồn ngủ hoàn toàn biến mất, hỏi: “Em và Lý Minh Thành đi cùng nhau về?”