Có Lẽ Là Yêu

Chương 21: Nảy mầm



I:từ chương này mình đổi cách xưng hô của CD nha, định đổi cách gọi VK là “anh”nhưng nhớ bản chất cáo già của VK nên vẫn giữ nguyên “hắn” thôi, :D

Vệ Khanh ngồi thẳng ngườidậy, nhíu mày nhìn cô, thấy vẻ mặt bất an của cô, nét mặt lại chậm rãi nhu hòa,xoa đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao? Vì sao không muốn?” Chu Thị khoanh tay, lắcđầu: “Vệ Khanh, em cũng không biết. Nhưng hiện tại, em không muốn làm bạn gáianh." Cô vẫn chưa có sự chuẩn bị gì cả, đột ngột như vậy khiến cô hoảnghốt.

Vệ Khanh ôm cô, đổi cáchhỏi: “Em nói cho anh biết, em hi vọng bạn trai của em là người như thế nào?”Hắn muốn biết bạn trai trong lòng Chu Dạ có địa vị như thế nào, dù sao cô cũngkém hắn nhiều tuổi như vậy, suy nghĩ có chút khác biêt. Tuy rằng hắn không chịuthừa nhận, giữa lúc này hai người có sự khác nhau, nhưng sự thật vẫn hiển nhiêntrước mắt, cô mới chỉ có mười chín tuổi.

Chu Dạ vẫn lắc đầu: “Emkhông biết, trước kia em chưa từng có bạn trai. Cho nên không nghĩ sớm có bạntrai như vậy.” Đối với Chu Dạ mà nói, vì là lần đầu yêu, cho nên đặc biệt thậntrọng, không dễ dàng chấp nhận Vệ Khanh được. Huống chi hắn cũng không phảilà người tốt, lại càng không muốn cắm đầu lao vào, khiến cho thân bại danhliệt.

Vệ Khanh thở phào mộthơi, hóa ra không phải cô không thích hắn, đơn giản chỉ là do ảnh hưởng củatình huống chưa có kinh nghiệm gây ra, không ngờ lại có lợi cho mình. Nên cọ cọvào cô, cười nói: “Làm bạn gái anh thì có gì không tốt? Em buồn chán, anh cóthể cùng em nói chuyện phiếm; em có gây ra chuyện gì, anh giúp em xử lý hậu quả;em gặp vấn đề nan giải, anh sẽ giúp em giải quyết; em không vui, anh sẽ đưa emđi chơi cho đỡ buồn; thậm chí nếu em muốn đi siêu thị, anh có thể làm cu li choem… Em nói xem, nhiều chuyện tốt như vậy, vì sao em lại không cần?”

Chu Dạ thầm “phi” một tiếngtrong lòng, khinh thường nói: “Nhưng nếu anh muốn em cùng đi ăn cơm với anh, emliền phải đi ra ngoài; anh muốn đi chơi chỗ nào, lại quanh co lừa em đi; mặc kệem có thích hay không, anh muốn gặp em liền lái xe đến trường, cũng không quantâm người khác nói như thế nào; còn có, anh còn gọi điện can thiệp tới cuộcsống hàng ngày của em… Em không muốn như vậy, em muốn yên tâm học tập. Sắp thinghiên cứu sinh, em muốn toàn tâm toàn ý học bài.” Còn nữa, cô còn phải lolắng đề phòng kẻ háo sắc là hắn, nhưng lời này cô chỉ dám oán thầm trong lòng.

Vệ Khanh cười: “Học bàivà có người yêu thì ảnh hưởng gì tới nhau? Chẳng lẽ sinh viên trong trường emđều vì học bài mà không có người yêu hết sao?” Chu Dạ cú không nói lời nào. Hắnnhìn chiếc cổ trắng nõn như tuyết của cô, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve,nhíu mày, cười hì hì nói: “Hơn nữa, hôn cũng hôn qua, sờ cũng sờ qua, thiếuchút nữa còn làm…, em không làm bạn gái anh thì còn định thế nào?”

Chu Dạ trừng hắn, dùngsức hất tay hắn, chẳng những hắn không rời ra, càng làm càn, theo cổ áo, vuốtdọc lưng cô, toàn thân Chu Dạ như có một dòng điện chạy qua, tê dại, cả ngườirun run. Hắn không nghĩ cô lại mẫn cảm như vậy, chỉ là nhẹ nhàng chạm đến màthôi, giống như đã không thể chịu đựng được. Có chút hưng phấn, thân thể khôngtự chủ run lên, bàn tay ác ý ở phía sau lưng dọc theo xương sống tiếp tục daođộng. Chu Dạ rên rỉ, rất khinh thường thủ đoạn hạ lưu của hắn, căm giận cảnhcáo: “Vệ Khanh, tay của anh không ở yên một chỗ được à?” Tất nhiên là VệKhanh lại giả vờ có tai như điếc.

Chu Dạ cũng không nhiềulời, lui người ra sau, quay đầu cắn vào tay hắn. Tuy rằng cách làn áo sơ mi,nhưng Chu Dạ cắn dùng sức, xả giận, cho nên Vệ Khanh bất ngờ không kịp phòngbị, kêu thành tiếng, lại nhịn xuống, mặt mũi cau lại, đỡ đầu cô, nhe răng trợnmắt nói: “Em cắn nữa, anh phải đi viện mất.” Cô là động vật sao? Sao không phảilà đánh người, cấu véo mà lại đi cắn người?

Cô nhả ra, cười như khôngcười nhìn hắn, đáng đời, để xem lần sau hắn còn dám làm bậy nữa không? Vệ Khanhcởi cúc áo ở cổ tay, một vòng dấu răng hằn lên da hắn, sâu đến mức nhìn thấythịt, máu đã lấm tấm trên vải áo sơ mi, buồn bực nói: “Chu Dạ, em xem đi, cắnnặng như vậy! Chảy máu rồi này, chắc chắn sẽ lưu lại sẹo!” Cô “hừ” một tiếng,nhìn thấy máu không ngừng chảy ra, vội rút khăn tay cầm máu, tức giận nói: “Cósẹo mới tốt, cho anh một bài học nhớ đời!”

Vệ Khanh hít vào một hơi,nói: "Đau, em nhẹ tay chút!" Chu Dạ hơi lo lắng, hỏi: "Thực sựđau thế sao? Em cũng mới bị trẻ con cắn qua, nhịn một chút liền đỡ mà.” Cảmthấy Vệ Khanh đúng là công tử bột, một người đàn ông mà ngay cả cơn đau nho nhỏcũng không chịu nổi. Nào biết hắn cố ý khuếch đại, nhìn cô nói: “Trẻ con mà cólực lớn bằng em sao? Em để anh cắn thử một cái xem nhé.”

Cô vội vàng lắc đầu.“Biết rồi, biết rồi, lần sau em không thế nữa. Anh muốn thế nào? Có đi bệnhviện không?” Cứ như vậy mà đi bệnh viện, không sợ người ta cười cho. Vệ Khanhnghiêm mặt nói: “Em thổi giúp anh đi, thổi sẽ không cảm thấy đau nữa.” Chu Dạlắc đầu: “Anh có phải trẻ con đâu mà cần dỗ!” Hắn giả giận nói: “Em cắn người,ngay cả chút thành ý cũng không chịu à?” Chu Dạ nói thầm: “Đấy là do anh khôngthành thật.” Nhưng vẫn cầm lấy tay hắn, đặt ở bên môi, thật sự thổi thổi, cònhỏi: “Được rồiĐỡ hơn chưa?”

Vệ Khanh cố ý gây khó dễ: “Sao có thể nhanh khỏi như vậy, thổi thêm chút nữa đi.” Cô bất mãn: “Anh cònmuốn thế nào?” Người kia nhíu mày: “Ai kêu em cắn người! Mặc kệ thế nào, em nóicắn người là đúng sao?” Chu Dạ đành kiềm chế bất mãn, lại giúp hắn thổi thổi.Thật là, toàn lợi dụng bắt nạt cô.

Làn khí lạnh thổi qua dakhiến Vệ Khanh lâng lâng, nghĩ thầm bị cắn cũng đáng. Sắc sắc nói: “Em để anhhôn một chút, sẽ quên hết chuyện này.” Đúng là lòng tham không đáy, được voiđòi tiên. Chu Dạ nghe xong, tái mặt, giận dữ hất tay hắn ra, mắng: “Vệ Khanh,anh còn muốn bắt nạt em!” Nói xong, viền mắt lại đỏ.

Vệ Khanh sợ hãi, cô nàngnày nói biến sắc là biến sắc luôn, nét mềm mại khi nãy đã không thấy nữa, vộidỗ: “Anh đùa mà! Được rồi, được rồi, anh không đau nữa, coi như xong rồi!” Côhầm hừ nói: “Anh quá đáng, vẫn bắt nạt em.” Hắn đành phải trấn an cô: “Anh saodám bắt nạt em, chỉ vì anh thích em, muốn thân mật chút thôi.” Chu Dạ đẩy hắnra: “Nào có kiểu thích người như vậy, thích một người thì phải đổi xử tốt vớingười đó.” Vệ Khanh vội nói: “Anh sẽ đối xử tốt với em, em làm bạn gái anh đượckhông?”

Chu Dạ không khách khínói: "Không tốt, em không muốn làm bạn gái anh, anh xấu tính lắm."Hơn nữa, Vệ Khanh hơn cô nhiều tuổi, cô cũng rất để ý điểm này. Hắn thấy côdỗi, nhất thời không có cách nào. Đành phải đưa cô về trước. Mắt nhìn thấy côxách đống đồ lớn chuẩn bị đi, ngang ngược nói: “Chu Dạ, dù sao mọi người đềubiết em là bạn gái anh, em phải ngoan một chút. Em xem, bạn bè em đều nhìn thấyhai chúng ta, em có muốn chạy cũng không thoát.”

Chu Dạ tức giận nói: “Emkhông quan tâm người khác nói như thế nào, em không đồng ý là không đồng ý. Cònnữa, em sắp thi nghiên cứu sinh, anh đừng có tới làm phiền em. Chẳng may anhtới quấy rối làm em không qua được kỳ thi, em sẽ đập nát cái xe này ra.” Nóivậy đã đủ độc ác rồi.

Vệ Khanh biết cô muốn thilên nghiên cứu sinh, tuy rằng trong lòng cho là không đúng, chỉ là một kỳ thimà thôi, không qua được là không qua được, vẫn nói: “Được rồi, anh cho em thờigian cẩn thận suy nghĩ, em đừng để anh chờ quá lâu nha.” Còn lo lắng, lại nóithêm một câu: “Chu Dạ, anh là thật lòng, đồng ý với anh, sẽ suy nghĩ cẩn thậnđược không?” Chu Dạ trầm ngâm một lúc lâu, gật đầu: “Được, chờ em thi xong, emsẽ suy nghĩ.”

Vệ Khanh còn không buôngtha cô, vẫn lôi kéo cô hỏi: “Nói cho anh biết, có thích anh hay không?” Hắn lođược lo mất, cầnchút cổ vũ và lời khẳn định của cô để yên tâm. Thấy cô cứ nhìnxuống dưới đất, không nói lời nào, lại dỗ: “Cũng không hỏi em có yêu anh không,chỉ hỏi em có thích anh hay không mà thôi, giống như bạn bè có tình cảm tốtvậy.” Chu Dạ suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi gật đầu. Lát sau, nhìn vẻ mặt hắn, thẹnquá hóa giận nói: “Không được tới làm phiền tôi! Làm tôi không thi nghiên cứusinh được, cẩn thận tôi không để anh yên!”

Vệ Khanh ôm tay lái, vô cùngđắc ý. Không ngờ hắn lại mang tới quấy nhiễu lớn cho cô tới như vậy, thậm chíkhông ngừng cảnh cáo hắn không được làm phiền cô, chứng tỏ cô sớm thân bất dokỷ[29], bấtlực rồi. Thành công đang ở trước mắt, đương nhiên hắn sẽ không dại dột vào thờiđiểm này đi trêu chọc cô, nghĩ thầm, chờ cô thi xong, quan hệ giữa hai ngườinhất định phải tiến nhanh mới được.

Nhưng mà Vệ Khanh cũngchẳng ngoan ngoãn ngồi chờ, âm thầm hành động không ngừng, lấy lòng người đẹplàm niềm vui. Hắn gọi điện cho Chu Dạ: “Em mau ra đây, anh có cái này cho em.”Chu Dạ đang điên đầu với một đống tiếng Anh, lạnh lùng nói: “Em không cần, đãbảo anh đừng tới làm phiền cơ mà!” Cách kỳ thi còn một tuần lễ, cô đang ôn tớisứt đầu mẻ trán, bởi vì hồi hộp nên càng lo lắng. Nhất là tiếng Anh, chínhtrị, trong đầu cảm giác chưa đủ, gần đến giờ thi, ngay cả ý nghĩ buông tất cảmọi thứ cũng xuất hiện trong đầu.

Vệ Khanh nhíu mày cườinói: “Em không cần, tới lúc đó cũng đừng hối hận nha…” cố ý kéo dài giọng. Cô“hừ” một tiếng: “Anh có thể có cái gì khiến em hối hận chứ?” Vệ Khanh đoántrước được cười nói: “Cũng không nhất định là không có, ví dụ như tài liệu chokỳ thi nghiên cứu sinh của khoa mỹ thuật tạo hình trường em…”

Chu Dạ nghe xong, hưngphấn nhảy dựng lên, "Anh có sao? Lấy ở đâu vậy?" Vệ Khanh lười biếngnói: “Em không cần quan tâm. Rốt cuộc em có cần hay không?” Đương nhiên lấy từtrong trường cô ra, phải cần có tiền, đó cũng là một cách. Chu Dạ vội nói:“Cần, cần chứ, anh đang ở đâu? Em đi tìm anh.” Vệ Khanh nói vị trí cho cô biết.Cô bỏ bút xuống, chần chừ một lúc, nói: “Không phải anh dụ dỗ em ra ngoài đấychứ? Nếu anh dám gạt em, về sau khỏi cần tới tìm em làm gì.”

Vệ Khanh nói: "Maura đây đi, nếu nghĩ là cần nha! Sao lại dài dòng như vậy?" Còn uy hiếp hắn! Chu Dạ nhìn nhìn bốn phía, hỏi: “Sao anh lại đỗ xe ở cửa sau?” Hắn nhún vai:“Không phải em ngại cửa chính nhiều người sao?” Chu Dạ không biết trong lònghắn tính toán nhỏ nhặt, cũng không quản hắn đỗ xe ở đâu, vội hỏi: “Tài liệuđâu, tài liệu đâu?”

Vệ Khanh đem ra một bịchgiấy, nói: “Bên trong có mấy đề tiếng Anh, đề thi chính trị, là ít đề lộ ra từnội bộ, anh cũng không biết nó có trúng vào đề thi không? Còn có một số tàiliệu photo, là những nguyên liệu được dùng trong mỹ thuật tạo hình, emxem cẩn thận chút, trọng điểm mọi bộ phận đều dùng màu đen thô để tán ra.” ChuDạ vội mở ra xem, có những tài liệu này, trong lòng liền thấy an tâm. Ôm bịchgiấy, thật tâm nói: “Vệ Khanh, thật sự cám ơn anh, em rất cần những tài liệunày.”

Vệ Khanh nhìn thấy dángvẻ nhu hòa cảm kích của cô, cũng không ngồi yên, cười nói: “Cho anh ôm mộtcái.” Hai tay nâng cô ngồi trên đùi, tay đặt ở eo cô vuốt ve. Chu Dạ giữ lấytay người kia, cũng không dám trực tiếp cự tuyệt, hơi giãy ra, toàn thân khôngthoải mái, cái kiểu ôm ấp của hắn cũng quá độc tài. Vệ Khanh thở dài mộttiếng, nói: “Chu Dạ, ngoan ngoãn, đừng lộn xộn. Anh đã rất nhẫn nhịn vớiem rồi.” Chu Dạ bị dọa, cứng người lại.

Vệ Khanh ôm eo cô, tớikhi thiên hạ trong lòng không chống lại được nữa, chậm rãi ngả vào lòng hắn.Người trong lòng nhỏ bé lại mềm mại, hắn cảm thán: “Chu Dạ, em gầy quá.” Cô lắcđầu: “Đâu có, em không gầy, là do khung xương bé, cho nên nhìn thấy gầy thôi.”Hắn nhìn chằm chằm vào ngực cô, không có ý tốt gật đầu: “Có lẽ vậy, nếu không,để anh kiểm tra chút xem.” Bàn tay xấu xa lại di chuyển.

Chu Dạ đẩy hắn ra, ngồixuống, rầu rĩ nói: “Được rồi, ôm cũng ôm rồi, sàm sỡ cũng đã sàm sỡ rồi.Em phải về học bài.” Vệ Khanh hơi thất vọng, nói: “Vất vả mới được gặp em mộtlần, còn chưa nói được một hai câu, em đã phải đi rồi sao?” Cô cúi đầu nói:“Sắp thi rồi mà, em thấy lo lắng.” Hắn thở dài: “Được rồi, em về đi thôi.” Saunày sẽ gộp lại một lượt bắt cô trả nợ.

Chu Dạ chạy nhanh về phíacổng trường, quay đầu lại, vẫn nhìn thấy Vệ Khanh đang nhìn theo cô. Không hiểuvì sao, lại chạy ngược trở lại. Vệ Khanh mở cửa sổ xe, hỏi: “Sao vậy? Quên gìsao?” Chu Dạ lắc đầu, nhìn bốn phía xung quanh không có người, ôm cổ hắn, khẽhôn lên môi hắn một cái. Chớp mắt, khuôn mặt đã ửng hồng, rất nhanh chạy đi.Vừa chạy, vừa lau môi, nghĩ thầm, xong rồi, mình điên rồi, cho dù cảm kích,cũng không thể làm vậy!

Vệ Khanh vừa ngạc nhiên,vừa vui mừng, thật sự khó nói lên lời. Chu Dạ đúng là một người yêu lý tưởng,vừa khôn khéo, lại làm cho người ta thương yêu tới tận tâm khảm. Vốn định ômcô, nhưng chờ tới khi hắn tỉnh táo trở lại, cô đã chạy mất rồi. Cơ hội ngàn nămcó một tốt như vậy, lại không kịp nắm bắt, hối hận không thôi. tình sảngkhoái cười vang, như thế này đâu gọi là hôn, xem ra sau này phải dạy dỗ cô chotốt mới được.

Chuẩn bị đi ngủ lại nhậnđược điện thoại của hắn, ban ngày ngượng ngùng chưa hết, cô xấu hổ nghe máy, hạgiọng nói: “Alo, mọi người đều ngủ cả rồi.” Vệ Khanh trực tiếp hỏi: “Có nhớ anhkhông?” Cô buồn bực nói không có, hắn cười to: “Thật không có sao?” Chu Dạphiền não nói: “Thật không có mà! Vệ Khanh, em xin anh, anh để cho em sống yênổn vài ngày, không thì kỳ thi của em biết làm thế nào bây giờ!”

Vệ Khanh nói: “Sao cơ,ngay cả điện thoại cũng không cho gọi ư?” Cô gật đầu: “Đúng vậy, không được.Anh gọi điện cũng là làm phiền em. Vệ Khanh, em vẫn chưa nghĩ thông chuyện emvà anh.” Cô không biết nên làm gì bây giờ, cái người Vệ Khanh này, không phảicô không biết hắn phong lưu cỡ nào.

Vệ Khanh dịu dàng nói:“Được rồi, em cứ từ từ nghĩ. Không cần gấp, mấy ngày tới anh phải đi châu Phimột chuyến, em có muốn nói gì với anh không?” Chu Dạ bị dọa, hoảng hốt lặp lại:“Châu Phi?!” Đó là chỗ nào nha! Vội vàng hỏi: “Tiêm vacxin phòng bệnh chưa?”Hắn trấn an cô: “Đừng lo, anh chỉ đi vài ngày, rồi sẽ trở về.” Chu Dạ “à” mộttiếng, thật lâu sau mới nói: “Vậy anh đi bình an trở về nha.”

Vệ Khanh cười: “Anh chỉđi công tác thôi mà, cũng không phải đi đánh giặc. Ngoan, thi cho tốt, thi tốt,đến lúc đó sẽ đưa em đi chơi.” Nghe giọng hắn như dụ dỗ trẻ con, cô cười: “Làthưởng cho sao?” Hắn cảm giác thật sự ngọt ngào, gật đầu: “Thi tốt mới được đi,không tốt thì không cho đi đâu.”

Cô hỏi: “Đi đâu?” Hắn cốý khiêu khích cô: “Không thể nói trước, em cứ an tâm thi cho tốt đi.” Cô gậtđầu. Trước khi cúp máy, Vệ Khanh cười hỏi cô: “Không hôn anh sao?” Cô nhớ tớinụ hôn vừa rồi, mặt lại đỏ, mắng: "Phi! Ghê tởm."

Vệ Khanh lại trêu chọccô: "Được rồi, bảo bối, hôn một cái." Chu Dạ cười rồi cúp máy. Nóichuyện một lúc với hắn, tâm tình tốt lên rất nhiều. Ôm gối đầu suy nghĩ, về sausẽ không làm chuyện buồn nôn đó nữa, xấu hổ chết được. Ban ngày chắc là bị vángđầu, không tính toán gì hết.

Kì thi khảo nghiên kiadiễn ra hai ngày thật sự rối loạn. Trường cô cho sinh viên nghỉ đông sớm, rấtnhiều người đã sớm thu dọn hành lý về nhà, chỉ còn lưu lại ít người. Càng thi,cô càng thấy hốt hoảng, không biết rằng mình đang viết gì nữa. Thời gian lạigấp gáp, mỗi một môn thi lại là một thân mồ hôi lạnh, qua hai ngày, cô lao lựcquá độ, tiều tụy chịu không nổi, đã không thể nhịn được nữa rồi.

Nhất là khi gặp Tất ThuTĩnh thi bên Thanh Hoa về, hai người ngồi với nhau thảo luận về đề tiếng Anh vàchính trị. Càng nói, Chu Dạ càng thất vọng, vẻ mặt tuyệt vọng nói: “Hết rồi,Tất Thu Tĩnh, chắc chắn là tớ không trượt rồi. Còn nhiều chỗ tớ chưa làmđược.” Tất Thu Tĩnh đánh cô một cái: “Tỉnh lại đi, nói bậy bạ gì đó! Làm hếthay không cũng không phải là vấn đề! Cậu chỉ còn vài chỗ chưa làm không phảisao? Bài thi nghiên cứu sinh không làm hết là chuyện bình thường!”

Thi xong, ngay cả cơm tốicũng không ăn, trong lòng cô chỉ âm thầm oán thán vì không làm hết đề, hối hậnkhông thôi. Than thở ngã xuống giường, cố gắng lâu như vậy, làm bài chỉ nhưthế, tâm tư như đã chết. Cả tối đều ngủ không được, sáng hôm sau, đang lúc buồnchán, lại nhận được điện thoại của Vệ Khanh: “Anh đã về, bây giờ đang ở trườngem, em mau ra đây, anh đưa em đi chơi.”

Chu Dạ cạn sạch sứclực, rầu rĩ nói: “Ồ, anh đã về rồi sao? Về khi nào vậy?” Hắn tới thật sớm nha,bây giờ mới mấy giờ, mọi người vẫn đang trong chăn ấm. Vệ Khanh nói: “ Về từchiều hôm qua, biết em đang thi, cho nên chờ em thi xong mới dám gọi điện choem.” Chu Dạ “à” một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Vệ Khanh lập tức nhận ra,nói: “Sao thế, tâm tình không vui sao? Dù sao cũng thi xong rồi, em còn lo lắngcái gì! Mặc cho số phận đi. Nhanh ra đây, thư giãn một chút, em đừng để thixong bị choáng váng nha.” Chu Dạ nhỏ giọng nói: “Nhưng mà em cảm giác chínhmình làm bài không được tốt.” Cô vẫn nhớ Vệ Khanh nói cô làm bài không tốt sẽkhông đưa cô đi chơi.

Vệ Khanh buồn cười, côcoi là thật sao. Vội nói: “Kết quả còn chưa có, em lo lắng cái gì! Anh chắcchắn em sẽ đỗ! Nhanh chút, lát nữa nói tiếp. Nếu em không xuống dưới, anh trựctiếp đi lên lầu tìm em. Bây giờ anh đang ở dưới sân kí túc đây này.” Hắn chờkhông nổi nữa, giống như những nam sinh bình thường, đứng trước cửa kí túc chờbạn gái.

Chu Dạ nhảy dựng lên, mởcửa sổ ngó xuống, quả nhiên thấy hắn cầm điện thoại đứng ở dưới, vừa nhìn đãthấy tài mạo xuất chúng, bao nhiêu bạn cùng trường qua lại đều nhịn không đượclén lút nhìn hắn, mà hình như hắn không nhìn thấy. Vội cầm áo khoác, thaygiầy, lao xuống. Vệ Khanh chờ trước cửa, ôm eo cô nói: “Nhanh quá nhỉ,thương anh chờ lâu sao?”

Chu Dạ nhỏ giọng quát:“Anh nghiêm túc một chút, chẳng may để thầy cô nhìn thấy, không hay.” Vội giãyra, tạo khoảng cách. Vô tình không phát hiện thấy, vô hình chung cô đã thừanhận quan hệ giữa mình vVệ Khanh, chẳng qua bản thân lại không nhận ra mà thôi.

Đương nhiên Vệ Khanhkhông thuận theo, dựa gần lại nói: “Nhìn thấy thì sao chứ? Ở đại học, giảngviên có quyền can thiệp chuyện yêu đương của sinh viên sao?” Chu Dạ đẩy hắn:“Anh nói bậy bạ gì đó! Người ta đều biết anh! Em không muốn bị người khác nóilinh tinh. Anh đứng đắn chút đi.” Vệ Khanh lắc đầu: “Vậy em cầm tay anh, bằngkhông, trước mặt mọi người, anh sẽ hôn em.”

Chu Dạ trừng hắn, mắng:"Vệ Khanh, anh quá đáng!" Vệ Khanh nói: "Chu Dạ, em tổn thươnganh như vậy, anh làm thế gọi là mờ ám sao?” Chu Dạ dừng chân, không chịu đi.Hắn vươn tay dỗ dành: “Ngoan, nghe lời a. Anh từ châu Phi vạn dặm xa xôi mớivề, chêch lệch giờ giấc còn chưa có điều chỉnh được, em phải tốt với anh mộtchút chứ.” Chu Dạ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn ôm một tay hắn, vừa đi vừa cúiđầu, không dám nhìn người khác. Thật may là sáng sớm, trên đường, không cónhiều người lắm.

Cô thắt dây an toàn xong,thuận miệng hỏi: “Sớm như vậy, anh định đưa em đi đâu? Giờ này không phải quánbar đã đóng cửa rồi sao?” Vệ Khanh nghiêm mặt nói: “Chu Dạ, lần sau em khôngđược đi tới quán bar nữa.” Cô kêu lên: “Vì sao?” Hắn giáo huấn cô: “Những nơinhư vậy, không có chuyện gì tốt, vậy mà em còn dám đi! Cẩn thận người ta chuốcthuốc em. Về sau anh cũng không đưa em tới mấy chỗ nhố nhăng đó nữa.” Cô bấtmãn: “Anh cho em là người mới vào đời à? Trước kia không phải em từng làm ởquán bar sao?”

Vệ Khanh nói: “Trước kialà trước kia, bây giờ không được. Em nói xem, có sinh viên nào cả ngày tới quánbar không?” Cô nghẹn lời, nửa ngày mới nói: “Nhưng mà thỉnh thoảng đi chơi mộthôm cũng có sao đâu!” Hắn đáp: “Em phải có ý thức một chút, đã là bạn gái ngườita, thì đừng tới quán bar làm loạn nữa.” Cô trở mặt luôn: “Ai là bạn gái ai, emcũng chưa đồng ý.”

Vệ Khanh cũng không tranhcãi với cô, lập tức lái xe. Tính tình của cô, thật khiến người ta đau đầu, hắnphải nghĩ ra cách để cô không thể không thừa nhận mới được.

Chu Dạ nhìn xe hướng rađường cao tốc, vội hỏi: “Mới sáng sớm, rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu?” VệKhanh cười: “Sợ anh đem em bán đi sao? Đưa em đi chơi mà.” Cô hỏi đi đâu, VệKhanh lấy vé máy bay ra đưa cho cô. Chu Dạ nhìn qua, không ngờ là vé máy bay điThanh Đảo, vội nói: “Vệ Khanh, hai ngày nữa em phải về nhà!” Vệ Khanh “à” mộttiếng, nói: “Ngày mai chúng ta sẽ trở lại. Đưa em đi chơi một chút, nhưng màđừng có lại đột ngột nổi giận nha, phải ngoan ngoãn nghe lời đó.” Chu Dạ lelưỡi làm mặt quỷ, nghĩ thầm, còn phải nhìn tình hình thế nào đ