Có Lẽ Là Yêu

Chương 16: Bất an



Mọi người đều kinh ngạc,đồng loạt nhìn hai người bọn họ. Vệ Khanh bình tĩnh đứng dậy, lắc đầu thở dài,vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, là anh không đúng, đừng giận. Mọingười chỉ trêu em thôi.” Chu Dạ không cho hắn chút mặt mũi nào, tuy hắn khôngvui, nhưng nghĩ cô vẫn còn ít tuổi, không thích bị người khác trêu chọc. Mộtphần cũng do mấy người này nói những lời cô không thích nghe, tính nóng nhưlửa, cho nên mới trở mt nhanh như vậy.

Chu Dạ dừng bước, nhìnhắn nhíu mày, hình như hắn không hiểu được ý cô, lại nghĩ giờ cô giận dỗi nhưtrẻ con, điều này càng làm cô tức giận, trước mặt mọi người lại không thể pháttác, đành phải lạnh lùng nói. “Tôi về đây.” Trong lòng âm thầm thề, từ này vềsau không bao giờ đi cùng Vệ Khanh, xoay người đi ra cửa. Rất nhiều sinh viênhọc nghệ thuật đều muốn làm động tác “nghênh ngang mà đi”, nhìn rất phóngkhoáng, mà Chu Dạ lại là cao thủ trong số đó

Mọi người thấy biểu hiệncủa hai người bọn họ, đều nghĩ cặp đôi cãi cọ thường tình, mà tuổi Chu Dạ cònnhỏ, đều nghĩ tính cô trẻ con, không để ý, cười nói: “Vệ thiếu, còn không mauđuổi theo, cẩn thận sau này người ta không để ý tới anh nữa. Về sau dạy dỗ lạicho tốt là được.” Lại có người cười nói: “Bạn gái nhỏ này của cậu, tính cáchthật mạnh mẽ, về sau có lẽ sẽ khiến cậu đau đầu đó.” Mọi người đều giễu cợthai người bọn họ.

Vệ Khanh nhìn Chu Dạ đácửa đi ra ngoài, trong lòng cũng lo lắng, sợ cô ra ngoài gặp chuyện ngoài ýmuốn, vẫn đuổi theo. Mọi người ở phía sau càng đùa. “Trẻ con tính khí nóng nảy,cố gắng uốn nắn nha.” Mọi người đợi hắn đi rồi, đều đem việc này ra làm tròcười, nói không ngờ Vệ thiếu cũng có ngày hôm này, quen đắm chìm giữa vạn đóahoa, giờ chỉ có một cô bé con cũng quản không nổi. Toàn bộ người trong hội đềubiết chuyện, lấy làm thú vị, bình tĩnh chờ xem diễn biến kịch hay.

Ở ngoài cửa Vệ Khanh chặncô lại, giữ chặt tay cô nói: “Được rồi, được rồi, dù sao cũng tới rồi, để anhđưa em về.” Nghĩ thầm, quên đi, quên đi, cũng không thể trách cô được, trẻ conthì vẫn là trẻ con, đành phải chiều trước đã, không thể so đo với cô, về sausẽ từ từ dạy bảo. Chu Dạ hất tay hắn ra, nhưng không thoát được, lấy mắt lườmhắn, "Anh làm gì thế, bỏ tay ra, tôi tự đi về!"

Vệ khanh vừa nhét cô vàotrong xe, vừa lên giọng: “Khuya rồi, còn muốn gây sự sao? Ở chỗ này thườngxuyên xảy ra chuyện nguy hiểm, không thiếu kẻ xấu. Em ngồi yên đi, rồi chúng tanói chuyện.” Chu Dạ bị hắn giáo huấn, cũng bình tĩnh trở lại, nghĩ thầm, có lẽnên nói rõ một lần cho xong. Cãi vã cũng không phải là cách để giải quyết vấnđề, câu này cũng là Vệ Khanh nói.

Dọc đường hai người cũngkhông ai lên tiếng trước, mắt nhìn thấy sắp về tới nơi, Chu Dạ sắp xếp lại suynghĩ trong đầu, bình tĩnh chất vấn: “Vệ Khanh, vì sao trước mặt bạn bè anh, lạinói tôi là bạn gái anh?” Vệ Khanh nhìn vẻ nghiêm túc của cô thấy buồn cười, cốý nghiêm mặt nói: “Hôn thì cũng hôn rồi, không phải là bạn gái thì là gì?”Không phải cô đã khóc như chết đi sống lại sao? Hắn cứ nghĩ rằng thừa nhận côlà bạn gái hắn có thể giúp cô yên tâm, ít nhất cũng là danh chính ngôn thuậnqua lại.

Chu Dạ nhớ tới chuyện nàylại thấy phiền, tên sắc lang này, coi như bị chó cắn một miếng đi. Lầm lì nói:“Vệ Khanh, anh nghe rõ đây, tôi không phải là bạn gái của anh. Anh đừng có đira ngoài nói loạn nữa, cẩn thận tôi xử anh đấy.” Cô vẫn còn muốn làm ngườitrong sạch, thanh bạch à nha. Bạn gái của hắn rất nhiều đâu có kém gì cô đâu.Không hiểu vì sao hắn cứ như âm hồn không chịu tiêu tan, dây dưa lằng nhằng,chẳng lẽ bởi vì chưa thỏa mãn sao? Đừng có mơ!

Vệ Khanh nghe cô nói mấylời này, cau mày hỏi: “Làm bạn gái anh thì có gì không được chứ? Anh đối xử vớiem không tốt sao?” Người khác cầu còn không được! Hắn luôn nhường nhịn cô, mọichuyện thường dễ dàng bỏ qua, cô lại còn được voi đòi tiên, càng ngày càng hưkhông tả nổi, vô cùng kiêu ngạo!

Chu Dạ cảm giác hỏa khíbốc lên đầy đầu, không muốn cãi nhau với hắn. Cười lạnh: “Hóa ra anh đối xử vớitôi rất tốt nhỉ! Bị anh ép tới mức suýt bị đuổi học. Tôi bị xui xẻo như vậy,không nhờ phúc của anh chắc? Hơn nữa, ai thèm làm bạn gái anh? Qua lại baonhiêu phụ nữ như vậy, bẩn chết được.” Bởi vì tức giận, nên chỉ nhớ rõ nhữngchuyện bị hắn phá rối, cũng quên rằng những lúc gặp may mắn, cũng là nhờ hắngiúp.

Vệ Khanh sa sầm mặt, “ChuDạ, em nói chuyện cẩn thận một chút! Đừng có không biết phải trái như vậy!”Đáng giận thật, càng nói càng làm càn! Chu Dạ lườm hắn, trước đây cũng từng nóinhững lời này, nhất thời không mở miệng, nửa ngày mới trầm giọng nói: “VệKhanh, hôm nay chúng ta nói cho rõ, đừng tưởng rằng anh hôn tôi, thì tôi chínhlà bạn gái của anh. Anh hết chuyện để đùa rồi sao? Không trêu chọc người khácthì không chịu được à? Tôi chỉ coi đó như là chuyện không may. Nói gì đi nữa,cũng không phải là chuyện quan trọng. Mọi chuyện trước kia của chúng ta coi nhưxí xóa, anh đi đường quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, từ nay về saukhông cần can thiệp vào chuyện của nhau, tốt nhất cả đời đừng gặp lại.”

Vệ Khanh nghe cô nóixong, hiểu rằng không thể tiếp tục làm ầm, nếu không sẽ lại cãi vả, bèn thayđổi sách lược. Nhẫn nại nói: “Chu Dạ, nói thật với em, anh chưa từng tốn nhiềutâm tư với bất kỳ người con gái nào.Được rồi, trước kia là anh không đúng, anhchỉ là muốn bắt nạt em một chút thôi, cũng không phải thật sự đối xử với em nhưvậy. Anh thực sự rất thích em, mới đưa em tới gặp bạn bè anh. Em không để choanh có chút mặt mũi, anh cũng coi như không có gì. Bây giờ em nói như vậy,không thấy quá tàn nhẫn sao? Em cho là những chuyện đã xảy ra, muốn xóa là xóaliền sao?” Nếu Chu Dạ ăn mềm không ăn cứng, thì hắn sẽ phải đổi sang chính sáchdụ dỗ. Loại thủ đoạn này mới là hữu dụng đối với Chu Dạ, ngay từ đầu lẽ ra khôngnên cũng cô cãi vã.

Chu Dạ nhìn hắn, một lúclâu sau nói: "Vậy anh nói xem, rốt cuộc anh muốn thế nào?" Chu Dạ vẫncòn trẻ, chưa lường được hết mọi chuyện, hắn nhỏ nhẹ như vậy, cô cũng không thểnào nổi khùng lên được. Vệ Khanh thấy không khí đã dịu đi, liền nâng tay vuốtvuốt tóc cô, nói: “Được rồi, em đừng có giận nữa, việc hôm nay bỏ qua đi, từnay về sau đừng thất thường như vậy. Ngay tại chỗ làm người ta khó xử nhưvậy, em không để cho người ta có đường rút lui hay sao?”

Chu Dạ nghiêng mình tránhtay hắn, giận dữ nói: “Anh ngồi nói chuyện nghiêm túc coi.” Trong lòng cũng cóchút áy náy, vừa rồi quả thật đã thất lễ, nhưng mà lúc đó đang tức giận, làmsao mà quay lại cho được.

Vệ Khanh rút tay lại,nhìn cô nói: “Chu Dạ, em làm bạn gái anh, anh sẽ đối xử tốt với em, mọi chuyệnđều theo em hết, chỉ cần em không ngang bướng là được, em muốn cái gì cũng đượchết. Em nói xem có gì không tốt chứ? Cũng không phải cả đời em không có bạntrai.” Vệ Khanh nói những lời này, hắn cũng biết hắn hơn cô khá nhiều tuổi, hắnkhông phải giống những nam sinh mới hai mươi tuổi động chút việc nhỏ là cãinhau với bạn gái, thật sự hắn muốn đối xử tốt với một người, có thể yêu chiềuChu Dạ lên tận trời.

Chu Dạ nghe mấy lời thathiết của hắn, cảm thấy hoảng hốt, cũng thấy áy náy. Tuy nhiên, lập trường củacô rất kiên định, không đánh mất lý trí, thẳng thắn nói: “Vệ Khanh, thực ra anhcũng không phải người xấu. Dáng người hoàn hảo, lại có tiền, thủ đoạn dụ dỗ congái lại nhiều, nhưng tôi vẫn không muốn làm bạn gái anh.” Nói rất chân thành,không chút nào che giấu. Từ đầu tới cuối cô cho rằng nên tỏ rõ thái độ, khôngnên để hiểu lầm, rước phiền vào thân.

Vệ Khanh đau đầu, cái cônàng này sao mà khó khăn vậy, cứng mềm đều không chịu ăn là sao? Lại ôn nhunói: “Vậy em nói thử xem, vì sao em không muốn? Bởi vì trước kia anh có nhiềubạn gái quá, nên cho rằng anh không sạch sao?” Hắn cố ý nói như vậy, làm choChu Dạ cảm thấy bất an, coi như là dùng hết tâm cơ.

Quả nhiên, Chu Dạ lắcđầu: "Không không, ý tôi không phải như vậy, là tôi lỡ lời, anh đừng đểbụng.” Cúi đầu, vô cùng áy náy. Vệ Khanh nhân cơ hội này bồi tiếp: “Chu Dạ, emphải biết rằng, anh và em khác nhau, anh đã qua tuổi mười chín từ lâu, nênchuyện này cũng rất bình thường. Bây giờ, em vẫn không muốn sao?” Mấy lời này củahắn hoàn toàn che đậy những khuyết điểm của bản thân, lời nói rất êm tai. Mấychuyện trai gái đó cũng kêu là bình thường được à?

Trong lòng Chu dạ Dã sớmcó chủ ý, lúc này nhìn hắn, áy náy nói: “Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Chu Dạcũng không phải cao thủ tình trường, đối với tình cảm đều rất thuần khiết trongsáng, cảm giác từ chối người khác có chút nhẫn tâm, lại càng áy náy không dámngẩng đầu lên.

Vệ Khanh iếp tục nhẹnhàng nói: “Dù sao thì em cũng phải cho anh biết lý do một chút chứ.” Tâm lýChu Dạ bứt rứt, liền mở cửa xe bước ra, không dám quay đầu nhìn hắn: “Tôi nghĩ,tôi không thích anh.” Mấy lời này của cô rất lễ độ, nhưng cũng rất thẳng thắn,trực tiếp không có đường tiến.

Ấy vậy mà Vệ Khanh cũngkhông giận, còn hỏi: “Vậy em thích ai? Còn thích Lý Minh Thành sao?” Chu Dạtái mặt, cuối cùng khẽ thờ dài, nói : “Tôi cũng không biết nữa. Hắn đã cóngười trong lòng, tôi có thích hắn cũng vô dụng. Bây giờ tôi nghĩ sẽ tập trungcho việc học. Cũng sắp có kỳ thi, tôi nghĩ tôi phải chăm chỉ hơn.” Giọng nói lộra vẻ ảm đạm, mệt mỏi.

Đã lâu rồi Vệ Khanh khôngcòn nghe thấy những lời thuần túy “thích hay là không thích” nữa, những ngườiluôn miệng nói không màng tới điều kiện vật chất, ở trong xã hội này có mấyngười thực sự như vậy. Nhưng hắn tin tưởng giờ phút này, khi Chu Dạ nói ra tâmý của mình, tuổi trẻ của cô, tâm tư vẫn trong suốt, chưa vướng bụi. Tuy rằng cônói không thích hắn làm hắn có chút không vui, nhưng vẫn rộng lượng nói: “Nếuđã như vậy, em đi về đi.”

Ngay cả lời không thíchhắn, cô cũng đã nói ra, cũng không cần tiếp tục thử lại lần nữa, chuốc thêmthất bại, lại mất mặt. Cá tính của cô nàng này, đúng là không dám khen tặng.

Chu Dạ xoay người, nói:“Xin lỗi, tôi về đây, cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Đi vài bước, lại quay đầunhìn hắn, thấy xe hắn vẫn dừng lại ở đó, trong lòng lại thêm áy náy, lại gầnnói: “Cũng không còn sớm nữa, anh cũng đi về nghỉ đi thôi. Ừm.. còn nữa, anhlái xe cẩn thận một chút.” Tuy rằng, nhìn thì như không có việc gì xảy ra,nhưng mà bị người khác từ chối, trong lòng nhất định không thoải mái.

Từ trước tới nay, chưabao giờ cô nói nhẹ nhàng với Vệ Khanh như vậy, hắn biết cô ái ngại, cũng khôngnói gì, chỉ hơi hơi gật đầu. Chu Dạ nhìn hắn vài lần, còn muốn nói vài lời,nhưng vẫn không nói ra được, cứ như vậy mà đi thẳng.

Từ đó, Vệ Khanh cũngkhông tới tìm cô. Trong lòng cô có chút bất an, muốn gọi điện thoại xin lỗichuyện tối hôm đó, nghĩ đi nghĩ lại, thấy không gọi cũng không sao, đỡ phải dâydưa không dứt. Nhưng đối với Vệ Khanh, cảm giác cũng không vui vẻ gì.

Vệ Khanh mà, nếu biếttrong lòng Chu Dạ vẫn lo lắng, đương nhiên sẽ không dừng tay. Chính vì nhữnglời của cô, nên tự mình cũng phải giả vờ phóng khoáng, coi như chấm dứt, nhấtthời tìm không được lý do để ngụy biện cho bản thân, liền gắng sức để bản thânbận rộn, đi công tác ở Châu Âu vài ngày chuyện này cứ tạm gác lại. Trong lòngthì vẫn suy nghĩ, dù thế nào cũng phải khiến cô nàng khuất phục, bằng không sẽkhông cam lòng.

Tới lúc hắn từ châu Âutrở về, đã là hai mươi ngày kể từ ngày hôm đó, cũng đã tới tháng mười hai,nhiệt độ càng ngày càng giảm, tuyết rơi lả tả, bám đầy trên đất, đóng thànhbăng, trên đường kẹt xe liên tục, một bước cũng khó di chuyển. Bạn bè nghe tinhắn mới từ châu Âu trở về, vì thế náo loạn muốn giúp hắn làm lễ tẩy trần, thựcra thì muốn nghe ngóng tình hình của hắn với bạn gái nhỏ, nghe giang hồ đồn làhai người bọn họ nảy sinh mâu thuẫn cơ mà.

Vừa uống được ba ly, liềncó người hỏi: “Vệ thiếu, lần này sao không mang bạn gái tới? Tôi còn chưa đượcgặp nha. Nghe nói vẫn còn ít tuổi, lại xinh đẹp, rất có khí chất phải không?Bạn gái cậu làm gì rồi, thấy bảo siêu cá tính. Dù thế nào cũng phải cho anh emgặp mặt chứ!”

Vệ Khanh nâng ly đưa chohắn, “Sao cậu nói nhiều thế! Gọi cậu tới để uống rượu, không phải tới để buônchuyện.” Người nọ cười hì hì nói: “Vệ thiếu, không cần lảng sang chuyện khác.Nói đi, cùng với bạn gái bé nhỏ thế nào rồi? Cãi nhau sao?” Cái gì mà cãi nhauchứ, Vệ Khanh nghe xong, chậm rãi nói: “Sao cậu chả khác đám phụ nữ hay buônchuyện vậy, lề mề quá , đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa.” Chuyện của hắn với ChuDạ coi như xong, lần này đúng là mất hết mặt mũi.

Tất cả mọi người ồn ào:“Ây za, Vệ thiếu, chuyện này có gì đâu chứ, tình yêu mà, ai lại không cãi nhauchứ, qua vài ngày là ổn thôi. Nhưng có người yêu xinh đẹp như vậy, cứ dỗ dànhlà xong ấy mà.” Vệ Khanh thầm nghĩ, nếu dỗ dành được hắn đã sớm dỗ từ lâu rồi,nhưng với Chu Dạ, thật đúng là hết cách.

Hắn còn muốn chờ một thờigian nữa, nhưng bây giờ mọi người làm loạn như vậy, hơi căng thẳng, nghĩ thầmphải sớm nghĩ ra biện pháp mới, không thì chẳng biết đến lúc nào mới có đượcChu Dạ trong tay. Nhưng mà, lần này phải khiến Chu Dạ khuất phục mới được, việcnày đúng là khó khăn đây.

Mùa đông giá rét, mườigiờ sáng mà Chu Dạ vẫn còn vùi mình trong chăn ấm, đang ngủ lại bị điện thoạiđánh thức, là giáo sư Ngô gọi điện bảo cô lên văn phòng khoa. Chu Dạ bị dọatỉnh ngay lập tức, không biết có chuyện gì xảy ra, vội vàng thay quần áo, chạyvội đi, cũng không kịp rửa mặt.

Gõ gõ cửa, bước vào mớiphát hiện bên trong còn có một người khác, Chu Dạ cảm thấy rất quen mắt. Giáosư Ngô giới thiệu: “Chu Dạ, vị này là Vương tiên sinh, chính là người lần trướcmua bức tranh còn nhớ chứ?” Lúc này Chu Dạ mới nhớ ra, vội nói “Vương tiênsinh, xin chào.” Ông ta mặc áo len, thay đổi kiểu kính, nhất thời cô không nhậnra, không biết ông ta tới đây có việc gì.

Ông ta nhìn qua Chu Dạđánh giá, một lúc lâu sau, vươn tay cười nói: “Trò Chu Dạ, xin chào. Lâu rồikhông gặp, vẫn khỏe chứ?” Chu Dạ cảm thấy ông ta hỏi thăm ân cần như vậychắc là có mục đích gì khác, liền khách sáo nói: “Vẫn tốt ạ, cảm ơn ngài.” Chủnhiệm Ngô đứng bên thêm vào: “Vương tiên sinh nói lần trước đi tham dự triểnlãm thư pháp ở đại học Bắc Kinh, thấy một bức thư pháp có lạc khoản là tên củaem, muốn hỏi là có phải của em không, Vương tiên sinh muốn mua lại.”

Mấy trường đại học hợptác mở buổi triển lãm thư pháp, ở các trường cao đẳng cũng thay phiên đóng góp,Chu Dạ cũng cầm tranh thư pháp của mình đi cho đủ bộ. Tuy thư pháp của cô cũngtạm được, nhưng còn chưa nổi tiếng tới vậy.

Chu Dạ nghe xong, ngâyngười ra, không hiểu lần này ông ta mua có phải là do Vệ Khanh sai tới haykhông, im lặng suy nghĩ. Có lẽ Vệ Khanh vẫn chưa biết rằng cô đã biết chuyệnbức tranh lần trước, cho nên mới lại giở trò cũ. Nhưng lần này là vì cớ gì,không phải đã nói rõ hai bên không ai nợ ai, không còn liên quan hay sao? Chủnhiệm Ngô nhìn vẻ mặt cô có chút kỳ quái, liền hỏi: “Chu Dạ, ý em thế nào?”

Rốt cuộc Chu Dạ cũng cóphản ứng, nghĩ nghĩ nói: “Thưa thầy, em muốn cùng Vương tiên sinh đây thỏaluận một chút, hi vọng Vương tiên sinh có thể chỉ giúp một số kỹ thuật vẽtranh.” Đương nhiên giáo sư Ngô đồng ý. Chu Dạ dẫn Vương tiên sinh đi tới phòngvẽ tranh. Vương tiên sinh nhìn nhìn nói: “Đây là phòng vẽ tranh của các tròsao, không tồi.”

Chu Dạ cũng không lòngvòng, đi thẳng vào vấn đề: “Vương tiên sinh, ông quen biết Vệ Khanh tiên sinhphải không?” Vương tiên sinh ngạc nhiên nhìn cô, một lúc sau, cười rộ lên nói:“Hóa ra cô đã biết.” Vậy cũng tốt, ông cũng đỡ phải diễn kịch, rất phiền phức.

Chu Dạ nhíu mày, "Vìsao Vệ tiên sinh muốn làm như vậy?" Thật sự không biết hắn muốn gì nữa.

Vương tiên sinh thảnnhiên nói: "Cũng không có gì, anh ta nói anh ta hại cô mất việc, cho nêncảm thấy áy náy, đưa tiền thì chắc chắn cô sẽ không nhận. Cho nên nghĩ racách này, còn dặn tôi không nói cho cô biết, không ngờ rằng cô đã biết.” Thậtra, lần này Vệ Khanh tính toán để Chu Dạ biết, không thì làm sao có thể khiếnChu Dạ khuất phục, chẳng qua không nghĩ tới Chu Dạ đã sớm phát hiện thôi.

Vương tiên sinh sợ Chu Dạcảm thấy không thoải mái, vội nói: “Trò Chu Dạ, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều,tôi ra giá rất hợp lý, tác phẩm của cô ở buổi triển lãm không tệ chút nào.” Gửitranh ở phòng triển lãm, thực ra cũng cần phải có người tình nguyện mua mớiđược.

Chu Dạ suy nghĩ nửa ngày,nói: "Vương tiên sinh, nhờ ông gúp tôi cám ơn Vệ tiên sinh, nói rằng tôirất cảm ơn anh ta.” Vương tiên sinh cười: “Lời cảm ơn, phải nói trực tiếp mớicó thành ý.” Đứng dậy, “Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước vậy. Cô cứ nóichuyện với Vệ tiên sinh đi, anh ta cũng có ý tốt, còn sợ cô biết, có thể nói làdụng tâm lương khổ.”

Chu Dạ tiễn ông tarời đi, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể không để tâm. Lần trước từ chốiVệ Khanh, đã thấy ái ngại, giờ hắn lại làm như vậy, trong lòng càng thêm bứtrứt. Có lẽ vì tối hôm đó chính mình nói bị hắn ép đến mức suýt bị đuổi học,nghĩ lại hắn làm như vậy có lẽ muốn bồi thường. Thôi thì gọi một cuộc điệnthoại, cảm ơn cho phải phép.

Vì thế lần đầu tiên chủđộng gọi cho Vệ Khanh, gọi điện tới tập đoàn Vân Mã, nhờ thư ký nối máy, cônghĩ gọi kiểu này có vẻ tránh được xấu hổ hơn là gọi trực tiếp cho hắn. Trảiqua nhiều nghi vấn của thư ký, đến lúc nói thẳng tên mình mới được nối máy tớivăn phòng tổng tài.

Vệ Khanh cũng không thểngờ được cô lại dùng cách này mà gọi điện thoại cho mình, đành phải dùng nhữnglời công thức hóa nói: “Alo. Chu Dạ à? Có việc gì sao?”

Chu Dạ trầm ngâm nửa ngàymới nói: “Vệ tiên sinh, về chuyện bức tranh, cảm ơn anh. Trước kia nhờ anh giúpđỡ, cho nên mới cố ý gọi điện cảm ơn.”

Vệ Khanh cười, “Hóa ra làviệc này, cũng không có gì, ngay từ đầu là anh không đúng mà. Về sau cũng khôngcần nhắc lại. Chỉ hy vọng em cũng không cần nói cả đời không gặp lại là đượcrồi.”

Chu Dạ đỏ mặt, vội nói:"Không đâu, nhất thời nóng giận ấy mà, hi vọng Vệ tiên sinh anh không đểbụng.”

Vệ Khanh liền thừa cơnói: “Được rồi, về sau là bạn bè, có rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm. Khôngthì chính là không nể mặt rồi.”

Chu Dạ đành phải miễncưỡng đồng ý, nếu cô đã coi đây là việc công, thì cũng tiện từ chối. Trong lòngthầm mắng Vệ Khanh ả xà tùy côn thượng[25]

Vệ Khanh chớp mắt, nghĩthầm, mở đầu tốt đẹp như vậy, sau này mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.