Có Lẽ Là Yêu

Chương 14: Khóc lớn



Chu Dạ mang theo đầy mùirượu bên người xuống xe, cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi qua, cô khẽ rụt vailại. Những bông tuyết trắng đã ngừng rơi, thậm chí còn không nhìn thấy vệtnước, tuyết đầu mùa lúc nào cũng như vậy, đến rồi lại đi không chút dấu vết.Giống như cô chưa kịp thổ lộ tình yêu, cứ như vậy mà kết thúc.

Chu Dạ dùng nước lạnh rửamặt, làn nước lạnh lẽo chạm vào da thị làm mặt cô ửng đỏ, khiến cô cảm thấythoải mái hơn. Chạm vào một bên tai mới phát hiện đã làm rơi mất một bên khuyêntai. Trong lòng lo lắng, cứ đi qua lại hành lang tìm kiếm, lại nghĩ tối naymình đi nhiều nơi như vậy, không nhớ ra là làm rơi ở đâu nữa. Tới lúc ngồi trêngiường nhớ lại, nhớ rõ lúc nhảy ở quán bar vẫn còn khuyên tai, như vậy chỉ cókhả năng là rơi trên xe của Vệ Khanh, lúc đó vừa khóc vừa la hét ầm ĩ như vậy,động tác cũng rất mạnh bạo.

Cô cảm giác vô cùng mấtmát, giống như không chỉ là mất một bên khuyên tai. Lại một đêm dài nữa trôiqua. Cô cứ ngỡ rằng mình đã quen nếm trải cảm giác khốn quẫn như thế này.

Xuống canteen ăn cơm, lạigặp Trương Suất, hai người ngồi chung bàn ăn. Chu Dạ cười: “Trương Suất, lâurồi mới gặp cậu. Cũng không thấy cậu tới phòng vẽ tranh, dạo này bận chuyện gìsao?”

Trương Suất cười nhẹ: “Cóchút việc, cho nên ít tới phòng vẽ. À, đúng rồi, tiếng Anh của cậu sao rồi?”Chu Dạ nhún vai: “Vẫn như cũ.” Nhìn những món ăn nhiều như vậy, cũng không biếtnên ăn món nào.

Trương Suất đề nghị:“Không bằng ăn thử phở đi, dùng thêm lẫn tương ớt và gia vị, mùi vị rất ngon.Một bát phở lại rất nhiều nữa, đảm bảo bữa sáng cậu ăn rất no.”

Chu Dạ do dự: “Thật à? Tớchưa từng ăn.” Cô chưa từng nghĩ tới sẽ ăn phở. Trương Suất nhíu mày: “Bốn nămqua, chẳng lẽ chưa từng ăn sao?” Chu Dạ xấu hổ gật đầu.

Trương Suất thở dài, nói:"Vậy càng nên nếm thử . Thật ra trong canteen cũng có nhiều đồ ăn khá làngon, nếu có dịp thì cậu cứ ăn qua thử xem.”

Chu Dạ nghe lời hắn gọimột tô phở, lại pha thêm tương ớt và dấm chua, cho hơi quá tay một chút, nhưngđúng là không tệ, quả thật rất ngon, mấy ngày gần đây chả ăn được bữa cơm yênổn nào cả. Mấy ngày nay cô không có cảm giác thèm ăn, tinh thần không tốt, nhìnlại còn có chút tiểu tụy.

Trương Suất hỏi: “Cóchuyện gì sao? Nhìn mặt cậu tái nhợt. Có bị ốm không?” Hắn quan sát cẩn thận,nhận ra vẻ mặt Chu Dạ buồn bã, ỉu xìu.

Chu Dạ miễn cưỡng mỉmcười, nói: “Không đâu, tại chưa ăn sáng, nhìn giống như thiếu máu ấy mà.”Trương Suất hỏi: “Cậu thường xuyên không ăn sáng à?” Chu Dạ ngại ngùng nói:“Ừ,.. thỉnh thoảng không dậy nổi…” cái này có tính là lấy cớ được không đây!

Trương Suất lắc đầu: “Cậukhông quan tâm tới sức khỏe như vậy, không cẩn thận bị sỏi mật đó. Bữa sáng rấtquan trọng, không thể không ăn.” Chu Dạ hoảng hốt: “Không thể nào! Sỏi mật á?”

Trương Suất gật đầu:“Thật, không phải tớ lừa cậu, khoa học đã chứng minh. Buổi sáng là thời điểm cơthể cần nạp năng lượng, trong túi mật tiết ra nhiều loại dịch vị; nếu không ănsáng dạ dày sẽ không có gì để co bóp, đồng thời những chất cặn bã trong ruột từngày hôm trước không có cơ hội để bài tiết ra ngoài, lâu dần sẽ kết lại thànhsỏi. Bữa sáng rất quan trọng, không thể không ăn.”

Chu Dạ vội vàng gật đầu,lau trán nói: “Cậu không nói thì tớ cũng không biết, bị dọa cho hết hồn. Về saunhất định không lười như vậy nữa.” Phòng cô bốn người, không ăn sáng là chuyệnthường xuyên xảy ra, không ngờ lại tiềm tàng nguy hiểm như vậy. Cười nói:“Trương Suất, tớ phát hiện ra cậu rất giỏi nha, không chỉ vẽ đẹp mà cái gì cũngbiết.”

Trương Suất cười: “Nếusùng bái lời tớ nói như vậy, có thể giúp tớ một chuyện được không?” Chu Dạ hỏiviệc gì. Trương Suất nói: “Chúng ta sắp phải nộp một bản phác họa đúng không?Đang muốn tìm người mẫu, cậu làm người mẫu cho tớ nha.”

Chu Dạ nghe xong, có chútkhông muốn, làm người mẫu rất cực khổ, mấy giờ liền không được nhúc nhích, côkhông muốn khổ như vậy. Lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ nói: “Trương Suất, cậuthực sự muốn tớ giúp à?”

Trương Suất cười: “Cậumuốn tớ làm gì cũng được hết. Mời cậu ăn cơm được không?” Chu Dạ vừa nghe, trầmngâm, một lúc lâu sau cười nói: “Không phải cậu có một hộp thuốc màu tốtsao…ừ…ừ…” đúng lúc cô đang muốn mua, nhân cơ hội này mưu lợi của hắn một chút.

Hộp thuốc màu kia là dongười khác cố ý mang từ nước ngoài về cho hắn, không ngờ Trương Suất lập tứcđồng ý. Chu Dạ hỏi khi nào hắn muốn vẽ, Trương Suất nói chờ hắn chuẩn bị sẵnsàng sẽ gọi điện cho cô sau.

Chu Dạ vừa về tới phònglại nhận được điện thoại của Vệ Khanh. Trải qua một đêm như vậy, quan hệ giữahai người dù không có chút tiến bộ nào nhưng ít nhất Chu Dạ cũng chịu nghe điệnthoại của Vệ Khanh, không còn ương ngạnh như trước. Lúc cô đau lòng, buồn bã,không cần biết Vệ Khanh có rắp tâm bất lương, ý đồ đen tối nào hay không, nhưnghắn lại ở bên cạnh cô. Có lẽ đây là duyên phận.

Chu Dạ lẳng lặng hỏi:“Gọi điện lúc này, có việc gì không?”

Vệ Khanh nói: “Sắp cóbuổi triễn lãm “Trào lưu nghệ thuật Đôn Hoàng gia nhập giới mỹ thuật tạo hìnhTrung Quốc”, em có muốn đi không?” Vì muốn lấy lòng Chu Dạ mà hắn rất vất vả,ngay cả cách này cũng nghĩ ra được.

Chu Dạ chần chừ hồi lâu,nghệ thuật Đôn Hoàng, bất cứ ai là sinh viên mỹ thuật đều rất quan tâm, cô cũngvậy. Vệ Khanh lại lảm nhảm bên tai: “Hoạt động lần này là sự kết hợp giữa giớimỹ thuật Trung Quốc và viện nghiên cứu nghệ thuật Đôn Hoàng, quy mô lớn, emkhông đi xem thì thật đáng tiếc.”

Chu Dạ hít một ngụm khílạnh, hắn cứ làm như mình không hiểu suy nghĩ của hắn. Có gì đáng tiếc chứ,loại triển lãm này cũng không phải chỉ mở một hai ngày, cô đi cùng bạn họckhông được chắc? Vì cái gì phải đi cùng hắn chứ? Nhưng rồi cô lại nhớ tớikhuyên tai rơi trên xe hắn, có lẽ vẫn ở một góc nào đó, có khi vẫn tìm được.

Vệ Khanh thấy cô không cóý liền ra đòn phủ đầu luôn, nói: “Vậy giờ em chuẩn bị đi nhé, anh qua đón em.”Chu Dạ vội nói: “Bây giờ à?” Bây giờ là mấy giờ chứ, có khi người ta đã đóngcửa rồi!

Vệ Khanh lại bảo: “Emđừng lo. Mà cũng không được tắt máy, anh đến sẽ gọi điện cho em.” Chu Dạ gọihắn lại, hắn thở dài: “Anh biết rồi, anh ở đường lớn chờ em.” Chu Dạ không chohắn lái xe tới cổng trường, hắn chỉ có thể đồng ý với cô.

Lúc hai người tới buổitriển lãm, người xem vẫn còn rất đông. Chu Dạ oán giận nói: “Anh đưa tôi tớiđây định xem gì? Xem khách tham quan sao?” Vệ Khanh lại nói: “Chờ một chút đi.”Dựa người vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

Chu Dạ giận dữ, đấm hắnmột cái: “Anh lại nổi cơn điên rồi! Đi về thôi.” Coi như cô đi tay không mộtchuyến vậy.

Vệ Khanh thấy cô khôngkiên nhẫn, đành phải giải thích: “Bình thường khách tới xem rất nhiều, du kháchnối liền không dứt, chen tới chen lui như vậy sẽ không xem được chi tiết. Chúngta có thể chờ tới lúc đóng cửa rồi mới vào xem, em muốn xem bao lâu cũng được.”Vệ Khanh có tiền có thế, đương nhiên có thể hưởng thụ đặc quyền này.

Chu Dạ không ngờ tiếngtăm hắn lại thần thông quảng đại tới tận đây, trong lòng mặc dù thầm mắng hắnlà phần tử biến chất, nhưng vẫn theo hắn đi vào. Cơ hội một mình tham quan buổitriển lãm ở hội quán mỹ thuật tạo hình có lẽ cả đời chỉ có một lần này, nghĩtới đó lại thấy xa xỉ.

Bọn họ tiến vàoliền có chủ nhiệm hội quán ra tiếp đón, vừa đi vừa giới thiệu: “Thời hoàng kim-nghệ thuật Đôn Hoàng phát triển, đa phần những tác phẩm trong buổi triển lãmhôm này đều do viện nghiên cứu Đôn Hoàng cung cấp, những tác phẩm lớn từ triềuđại Ngụy Tấn, mười bức cổ quật tinh mỹ được phục hồi, mười ba bức tượng màuchế phẩm Đôn Hoàng, một trăm hai mươi bức bích họa Lâm bản Đôn Hoàng, chínbức tượng màu chính phẩm Đôn Hoàng, mười kiện bút tích Đôn Hoàng trên đất nungđược khai quật, còn có phật tượng niết bàn.”

Chu Dạ hoa cả mắt, nhìnchằm chằm vào phật tượng không chớp, rất muốn vươn tay chạm vào phật tượng niếtbàn kia, tượng phật nằm nghiêng, ung dung mà tao nhã, trên mặt toát lên vẻ thầnbí khó lường, ẩn chứa văn hóa uyên thâm của thời đại trước. Vệ Khanh hỏi: “Chủnhiệm Dư, có thể lại gần hơn xem được không?” Bọn họ đã tới gần phía rào chắn,cấm du khách lại gần.

Chủ nhiệm D gật đầu:"Có thể." Dẫn bọn họ vượt qua rào chắn, lại gần xem kĩ hơn. Chu Dạcúi sát lại gần, có thể nhìn thấy dấu vết thời gian trên mình tượng phật, từngchi tiết được khắc họa rõ nét, vô cùng sống động, xem như thế là đủ rồi. Thậmchí cô còn tự tay chạm vào một bức vẽ bích họa Đôn Hoàng, vô cùng chấn động.Tới lúc ra về, cảm nhận chuyến đi này không tệ. Có được đãi ngộ như vậy, cả đờiChu Dạ chưa từng nghĩ tới, rất cảm kích Vệ Khanh.

Mãi cho đến rời đi, ChuDạ vì hưng phấn mà sắc mặt ửng hồng, cũng nói nhiều hơn. Vệ Khanh cười thầm côlà trẻ con, chỉ vì việc nhỏ mà phấn khích như vậy, thấy cô vui vẻ, tâm tìnhcũng vui theo. Liền đề nghị: “Tối rồi, đi ăn cơm đi. Ăn xong, anh đưa em về. Emmuốn ăn gì? Cơm ta hay là cơm tây? Có muốn ăn sushi Nhật không? Thích ăn vịnồng hay vị nhẹ?” Lần đầu tiên Chu Dạ đồng ý đi ăn cơm với hắn, hắn phải chuẩnbị kỹ lưỡng một chút.

Chu Dạ lắc đầu, "Cơmlà được rồi." Còn nói cô muốn ăn rau xanh. Bỗng nhiên cô nhớ ra lâu rồi côchưa ăn rau, đối với thân thể là không tốt, ăn rau sẽ bổ sung nhiều vitamin. Cólẽ do bị ảnh hưởng từ lời của Trương Suất, nên bắt đầu chú ý tới dinh dưỡng ẩmthực.

Vệ Khanh quay xe lại, ChuDạ hỏi: “Sao thế? Sao lại quay xe?” Vệ Khanh nói đưa cô đi tới một nơi có đồ ănchay rất ngon, đồ chay nơi đó ngon nhất Bắc Kinh. Chu Dạ có chút bất đắc dĩnói: “Chỉ là một bữa cơm mà thôi, đâu cần phải cầu kỳ như vậy.” Ăn cái gì màchẳng là ăn, cuối cùng vẫn phải tiêu hóa đấy thôi! Cô cũng không phải người kénăn, cũng không cần quá sang trọng, nói chung là thế nào cũng chấp nhận được.

Nhưng Vệ Khanh thì cứkiên trì nói, nếu đã muốn ăn đương nhiên phải ăn đồ tốt nhất. Lái xe tới mộtnhà hàng, xe vừa dừng liền có người chạy tới mở cửa xe. Hắn dẫn Chu Dạ vàotrong, Chu Dạ chưa từng tới nơi như thế này, không khỏi có chút hồi hộp, khôngdám nhiều lời, cũng không dám nhìn ngó lung tung.

Thang máy đi tới tầng caonhất, tới lúc ngồi xuống, Chu Dạ toàn thân căng thẳng, cố gắng duy trì lễ nghicơ bản, không dám thất lễ, trên mặt còn phải giả vờ thản nhiên, vô cùng vất vả.Vệ Khanh lại cảm thấy hôm nay cô thật sự dịu dàng, im lặng, mọi chuyện đều phốihợp, tâm tình trở nên vui vẻ. Thế này mới giống cảm giác hẹn hò bình thườngchứ! Hóa ra Chu Dạ cũng có lúc ngọt ngào như vậy.

Đồ ăn rất ngon, nhưng ChuDạ chả có tâm trạng nào mà thưởng thức. Ăn được hai miếng đã buông đũa, VệKhanh hỏi sao cô không ăn, cô tức giận nói dạ dày bị đau. Đưa cô tới nơi nhưthế này, khác nào bắt cô chịu tội! Bên cạnh có nữ đứng hầu hạ, bảo cô làm saoăn nổi? Không phải chỉ là ăn một bữa cơm rau xanh thôi sao, thế này ăn saođược, sao cứ nhất quyết phải tới nơi như thế này để ăn chứ!

Vì thế cơm còn chưa ănxong, Vệ Khanh đưa cô đi mua thuốc. Dặn dò cô: “Em ở trong xe đợi anh, anh đisang hiệu thuốc mua.” Chu Dạ muốn tìm khuyên tai, nhân lúc hắn không có ở trongxe, có thể tìm xem. Vì thế, lấy điện thoại làm đèn chiếu sáng, cúi đầu xuốngtấm thảm xe tìm kĩ, ngay cả khu vực quanh ghế lái cũng tìm mấy lần mà không ra.

“Rơi cái gì sao?” Khôngngờ Vệ Khanh đi về nhanh như vậy, Chu Dạ ngồi thẳng dậy. Vệ Khanh bật đèn trongxe sáng lên. “Bị rơi cái gì? Anh giúp em tìm.”

Chu Dạ đành phải nói chohắn: “Tôi bị rơi khuyên tai, cũng không có gì quan trọng, rơi rồi thì thôi.”

Vệ Khanh cười: “Có phảikhuyên tai to bản không?” Chu Dạ vội nói: “Hóa ra đúng là rơi trên xe anh. Nếunhặt được thì trả lại cho tôi đi.”

Vệ Khanh nói: “Lần trướcnhặt được , tiện tay để trong túi áo, hôm nay anh đâu có mặc bộ quần áo hômtrước đâu. Nếu em muốn, anh đưa em về lấy, dù sao nơi này cách chỗ anh ở cũngkhông xa.” Vệ Khanh thấy cô làm rơi nhiều ngày như vậy mà còn muốn tìm, chứngtỏ nó rất quan trọng với cô, nên mới có đề nghị này.

Chu Dạ xua tay: “Khôngđược, không được, lần sau nếu anh còn nhớ thì mang cho tôi được rồi, không nhớ cũngkhông sao.” Cô không muốn quay lại nhà hắn chút nào.

Vệ Khanh ậm ừ: “Khôngriêng chuyện khuyên tai, còn có thuốc, anh vừa nhìn qua, thuốc ở đây không phảithuốc tốt, uống vào còn bị tác dụng phụ, chỉ có tác dụng tạm thời làm dịu cơnđau, không khác thuốc giảm đau là mấy. Ở nhà anh có thuốc tốt, em cầm về uống,tốt hơn so với thuốc mua bên ngoài nhiều. Sau này ăn cơm xong nhớ uống thuốc,không cẩn thận bị viêm dạ dày thì khổ.” Từ đầu năm tới giờ, không kể già trẻ,tìm được người không bị đau dạ dày thật hiếm nha.

Chu Dạ thấy hắn nói nhưvậy, cũng là vì muốn tốt cho mình, cũng không làm loạn lên, còn muốn từ chốithì Vệ Khanh đã lái xe đi. Chưa tới mười lăm phút đã tới khu chung cư hắn ở.Cô đành phải nói: “ Anh lên lấy đi, tôi ở dưới đây chờ là được rồi.” Vệ Khanh“hừ” một tiếng nói: “Chu Dạ, em xem mình hành động thế nào?”

Chu Dạ cũng biết mìnhkhông phải phép, đành phải líu ríu theo chân hắn đi lên. Vệ Khanh để cô cònmình đi vào phòng bếp pha trà, xem như chiêu đãi. Chu Dạ nhìn xung quanh đánhgiá một lượt, lần trước tới vội vàng, đi cũng vội vàng, đúng là không nhìn kỹ,chỉ biết gian trong là phòng ngủ của hắn, còn gian bên ngoài thì không biết làthư phòng hay là phòng tập thể thao.

Đẩy cửa vào nhìn thấy,một giá sách lớn, cũng không có nhiều sách, đa phần là những tập văn kiện, mộtdàn máy tính để bàn thời thượng. Trên bàn để bầy bừa văn kiện, giấy tờ. Cô ngồitrên ghế da mềm mại xoay vài vòng, quả nhiên cảm giác giống như ăn trên ngồitrước vậy. Nhìn xung quanh, lại phát hiện, ở trong tủ kính có một bức tranh,nhưng dây lụa màu đỏ buộc bên ngoài nhìn lại rất quen mất, giống cái mà lúc côkhông có việc gì làm tự tay bện lấy.

Khuôn mặt biến sắc, cônhẹ nhàng đẩy cửa kính ra, mở bức tranh ra xem, quả nhiên chính là bức tranhcủa chính mình, bên trên còn có dấu ấn vẫn mới nguyên. Cô hiểu chuyện gì đã xảyra, tim bất giác đập thật nhanh, vội vàng bỏ bức tranh lại chỗ cũ. Ngã ngườivào ghế, nói không ra lời, cũng không hiểu trong lòng làm sao, vô cùng phứctạp.

Rõ ràng là Vệ Khanh léngiúp cô, lại còn làm cô nghĩ chính mình vẽ rất tốt, còn có thể được người khácnhìn hợp mắt, còn thấy đắc ý một hồi, bây giờ mới biết, không khỏi cười khổ. VệKhanh quanh co lòng vòng như vậy, có lẽ là không muốn để cho cô biết. Giờphút này trong lòng cô cảm giác hỗn loạn, không biết có nên nói rõ chuyện nàyhay không.

Đang lúc cô đang suynghĩ, Vệ Khanh lại bước vào. “Uống trà không?” Cô nhìn hắn, trong lòng vẫn chưahết kinh ngạc, nói cho cùng, dường như hắn cũng có ý tốt, chẳng những nhờ ngườikhác đứng ra mua, còn che giấu, đối với chính mình cũng coi như hao tổn nhiềutâm tư. Hiện tại cô không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ giả vờ như không biếtchuyện gì xảy ra, cứ cãi nhau như cũ sao?

Vệ Khanh thấy cô im lặngkhác thường, vẻ mặt thoạt nhìn là lạ, hỏi: “Sao thế?” Đưa trà đặt vào tay cô.Cô cũng không ý kiến gì, yên lặng cầm trong tay, cúi đầu uống một ngụm. VệKhanh còn chưa kịp lên tiếng cản,cô “phụt” một tiếng nhổ ra, đầu lưỡi vì bịbỏng mà tê rần, nóng tới mức chảy cả nước mắt.

Vệ Khanh vội đi tới, nói:“Đây là trà nóng mà! Sao em lại uống như vậy? Còn không chịu thổi trước nữa,tưởng là cái gì! Có bị bỏng không?” Nâng mặt cô lên. Chu Dạ nhìn hắn, cặp mắtmờ mịt hơi nước, không nói một lời, trong lòng còn đang nghĩ tới chuyện bứctranh, do dự không biết có nên nói ra hay không. Mà giờ phút này trong mắt VệKhanh, cô mềm mại vô lực như thế, điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta có cảmgiác thương yêu trìu mế

Vệ Khanh là ai cơ chứ,liền tận dụng thời cơ, không hề chậm chạp, lập tức cúi đầu xuống, một tay đỡphía sau đầu cô, một tay đặt ở bên hông, động tác lưu loát thuần thục, một nụhôn nóng bỏng, công thành đoạt đất, thành công thắng lợi. Chu Dạ không nghĩtình huống chuyển biến đột ngột như vậy, cứ ngơ ngác sửng sốt, chờ tới lúc cảmgiác lưỡi hắn chạm vào lưỡi mình thăm dò dao động, mới kịp phản ứng lại, vộidùng hết sức lực đẩy hắn ra, ra sức giãy dụa, hết đá lại đánh.

Vệ Khanh vất vả lắm mớicó cơ hội như vậy, sao có thể chịu lùi bước. Tay đặt bên hông dùng chút lực,nhanh chóng giam cầm hai tay cô, đẩy tới cạnh bàn, không cho cô phản kháng, đầulưỡi lại làm càn, tiếp tục xâm nhập. Trong miệng Chu Dạ vẫn còn thoảng mùihương trà thơm ngát, thanh mát, vô cùng dễ chịu, thật mềm mại, lại có mùi hươngthoang thoảng con gái, làm hắn say mê không thể tự kiềm chế. Bởi vì cô phảnkháng, càng kích thích dục vọng của hắn, phát hiện cô không chống cự, bàn taybắt đầu không đứng đắn sờ soạng thân thể bên ngoài lớp quần áo, thầm chí cònđặt tay trước ngực Chu Dạ, đã muốn bao phủ, kìm lòng không được, nhẹ nhàng vuốtve.

Chu Dạ bị hắn vây quanhkhông thể nhúc nhích, không ngờ rằng một tay hắn lại khỏe như vậy, bất kể côgiãy dụa thế nào cũng không thoát được. Bởi vì không có kinh nghiệm, không biếtcách thở, không hô hấp được, thân thể mềm nhũn, tim đập nhanh khiến ngực phậpphồng, cảm thấy mình sắp chết vì thiếu không khí.

Mãi tới khi Vệ Khanh thấycô không khỏe, mới lưu luyến rời môi cô, trên đầu lưỡi vẫn lưu luyến hương vịcủa cô, chậm rãi trượt xuống, cắn lấy cằm nhỏ… Ở dưới cổ, dùng lưỡi lướt qualại. Cảm giác làn da cô mịn màng tinh tế, tựa như không có xương, giống như mộttấm tơ lụa, dục vọng như thủy triều, trong nháy mắt bùng nổ, ý loạn tình mê,muốn dừng mà không được.

Chu Dạ vừa thẹn vừa giận,muốn nói mà không nói được, nước mắt lại rơi xuống, miệng nức nở ra tiếng, vôcùng ủy khuất.

Vệ Khanh ngạc nhiên ngẩngđầu, thấy nàng khóc ấm ức như thế, dường như không thở nổi. Vội vuốt nhẹ lưngcô cho thuận khí, dịu dàng dỗ: “Ngoan, ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc!” Tayvẫn rục rịch đặt trên người Chu Dạ, cảm giác cô mềm mại nữ tính, không muốn rờira.

Chu Dạ thở gấp từng hồi,không những không ngừng mà còn “oa oa” khóc lớn, nước mắt nước mũi chảy ròngròng, nghĩ rằng thế là hết, danh tiết của chính mình đã bị hủy! Vì thế càngthêm đau lòng, không quan tâm tới gì nữa, chỉ biết khóc lớn, bả vai run runkhông ngừng, nước mắt nước mũi cọ hết lên quần áo hai người.

Vệ Khanh thấy cô khóc lớnnhư vậy, hoảng hốt, tay chân luống cuống, nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc,đừng khóc mà…” Cũng không biết nói gì nữa, chỉ biết lặp đi lặp lại hai câu này.

Chu Dạ không thèm nghehắn, chậm rãi trượt xuống, ngồi dưới đất, lại liều mạng khóc lớn, khóc tớikhông kịp thở. Vừa khóc vừa nghĩ tới chuyện đau lòng trước kia, Lý Minh Thànhkhông cần tới mình, bây giờ lại bị Vệ Khanh bắt nạt, tiếng anh cấp bốn cũngkhông qua, còn nhớ tới cả cái chết của mẹ nữa… Càng nghĩ càng đau lòng, khôngthể kiềm chế, nước mắt vòng quanh, khóc như nước sống chảy, kéo dài không dứt.

Vệ Khanh thấy cô khóc lâunhư vậy, không biết khi nào thì ngừng, đau đầu nói: “Chu Dạ, em cũng không cònlà trẻ con, đừng khóc như vậy có được không, có chuyện gì bình tĩnh nói khôngđược sao?” Nếu để người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ hắn hành hung cô.

Chu Dạ nào có nghe thấylời hắn, còn bận khóc tới loạn đất trời. Vệ Khanh từ trước tới giờ chưa trảiqua chuyện như này, cái này đúng là tai họa vô cùng, không biết kết thúc thếnào. Nhìn cô buồn bực nói: “Em khóc thì có ích gì! Rốt cuộc em muốn thế nào?Nói ra được không?” Thầm nghĩ làm cách nào cho cô ngừng khóc, cô khóc tới mứcđầu hắn sắp phình to ra rồi!

Chu Dạ nghĩ thầm, tôimuốn khóc, tôi muốn khóc, khóc càng thêm lớn tiếng, thanh âm vang lên , mắt mũiđỏ bừng nhìn thật đáng thương. Chính là cô có muốn ngừng thì không thể ngừngngay được.

Vệ Khanh nhớ tới Chu Dạtừng uy hiếp: “Anh hôn tôi thử coi, tôi khóc cho anh xem.”, sớm biết thế này,có đánh chết hắn cũng không dám ra tay. Day day cravat trên người, vất xuốngđất, nhìn Chu Dạ khóc tới trời sầu đất thảm, không nhìn thấy mặt trời mặt trăngđâu nữa, phiền muộn nói: “Được rồi, được rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽchịu trách nhiệm! Làm bạn gái anh được không?” Hắn coi như thừa nhận thân phậnChu Dạ, xác nhận bây giờ mình không chỉ là chơi đùa.

Hắn chưa bao giờ thất bạinhư vậy, đối với Chu Dạ tuyệt nhiên không có cách nào chống đỡ.