Có Lẽ Là Yêu

Chương 13: Lặng lẽ



Một đêm tĩnh lặng. Chu Dạngủ say sưa, vẫn là Vệ Khanh gõ cửa đánh thức cô dậy. Cô dụi dụi mắt, tóc tailộn xộn, quần áo nhăn nhúm đi ra ngoài.

Vệ Khanh nhìn thấy cô,kìm lòng không được, buột miệng nói: “Chu Dạ, sao cảm giác lúc em vừa mới ngủdậy, còn chưa rửa mặt mà vẫn xinh đẹp như vậy?” Đương nhiên, bởi vì đang tuổithanh xuân.

Chu Dạ nghĩ hắn giễu cợtmình, cái bộ dạng này chính cô còn ghét bỏ, lườm hắn một cái, xoay người muốnđi ra cửa. Vệ Khanh đi theo sau hỏi: “Em không rửa mặt à?” Còn khiến hắn phá lệđi xuống lầu mua đồ ăn sáng.

“Không được, tôi phải vềtrường.” Chu Dạ ngồi xuống đi giầy. Mặc kệ việc cô đang vô cùng lếch thếch,nhưng sáng sớm nhìn thấy hắn đã không thấy thoải mái, cho nên không muốn ở lạilâu thêm nữa.

Vệ Khanh không còn cáchnào khác, đành vơ lấy chùm chìa khóa. “Anh đưa em về.”

Chu Dạ đi ra tới ngoàicửa, lắc đầu từ chối: “Anh không phải đi làm à? Tôi không cần anh đưa về, cóphải tôi không biết đường về đâu.” Trực tiếp từ chối thẳng thừng.

Vệ Khanh đành trơ mắtnhìn cô rời đi, một lúc sau, lại cười vang. Đúng là trẻ con, ngay cả lời kháchsáo cũng không muốn nói nhiều.

Thật ra không phải Chu Dạkhông biết nói những lời khách sáo, mà căn bản đối với hắn chẳng cần phải kháchsáo. Đối với loại người như hắn, biết cái gì là hiếu khách đâu.

Mà dường như Vệ Khanhcũng đã quen cảm giác Chu Dạ không khách khí với hắn.

Từ sau khi phải vào đồncảnh sát, mỗi lần Lâm Phỉ tới rủ Chu Dạ đi chơi, cô đều không chịu đi. Phảichịu một trận kinh hoàng như thế, tốt nhất cô nên ở lại trường chăm chỉ học bàithì hơn.

Cuối tháng mười một,thời tiết càng ngày càng lạnh. Chu Dạ từ phòng vẽ tranh đi ra, bầu trời ránghồng dày đặc, âm u, gió phần phật quất trên mặt, có chút đau. Cô nhướng mắtnhìn trời, rồi hỏi Lưu Nặc: “Bạn đoán thử xem hôm nay trời có mưa không?” Cô lotrời mưa, Lý Minh Thành sẽ không tới.

Lưu Nặc đùa: “Không biết,mình cũng có phải người trong cục khí tượng thủy văn đâu, bạn nên đi hỏi bọn họấy.” Thấy cô bạn có vẻ nóng ruột, lại hỏi: “Bạn muốn ra ngoài sao? Có hẹn à?”

Chu Dạ gật đầu: “Ừ, cóbạn tới chơi, định ra ngoài ăn cơm cùng.” Hôm nay là sinh nhật cô, Lý MinhThành muốn tới chúc mừng, cô rất vui. Chu Dạ chưa từng có thói quen sinh nhậtsẽ mời khách ăn cơm, cô luôn cảm thấy sinh nhật cũng giống như những ngày bìnhthường mà thôi, lại không có bốn mươi tám giờ, cần gì phải phô trương lãngphí, nhộn nhịp cho mọi người đều biết. Nhưng Lý Minh Thành vẫn nhớ, có lẽ sẽmang cho cô một món quà nhỏ chẳng hạn.

Cô hỏi Lưu Nặc nên dùngkhuyên tai kiểu gì thì đẹp, Lưu Nặc chỉ vào đôi khuyên tai mà Lâm Phỉ tặng chocô nói: “Bạn thử kiểu này đi.” Chu Dạ lại lấy ra một đôi khác hỏi: “Cái này rấtto, có hợp không?” Lưu Nặc lắc đầu: “Đôi khuyên này đã lỗi mốt rồi.”

Chu Dạ không nghe, vẫnđeo lên. Đây là món quà năm trước Lý Minh Thành tặng cho cô, ngay cả hộp đựngcũng được cô cất giữ cẩn thận. Trang điểm xong xuôi, lại hỏi ý kiến Lưu Nặc.Lưu Nặc cười: “Chu Dạ, cầu kỳ như vậy, không phải chỉ đơn giản ăn một bữa cơmthôi đúng không? Chẳng lẽ đi xem mắt sao?” Chu Dạ cười mắng cô nói linh tinh.Nhìn đồng hồ thấy sắp tới giờ hẹn, liền đi giầy, thay áo khoác ra ngoài.

Thế nhưng ngoài trời lạicó tuyết, tuyết mịn trắng muốt như lông vũ, lả tả bay xuống. Mọi người reo lên:“Tuyết rơi, tuyết rơi rồi.” Đây là tuyết đầu mùa trong năm, không ngờ tới sớmnhư vậy. Chu Dạ vui vẻ, chạy ra ngoài cổng trường, Lý Minh Thành vẫn chưa tới.

Cô vươn tay, tưởng sẽ đónđược một mảnh bông tuyết, điện thoại lại reo vang. Cô mặc kệ, mãi đến khi ngóntay se lại vì lạnh, bông tuyết tan ra, cô mới cảm thấy thỏa mãn, lôi máy ranghe. Là Vệ Khanh. “Alo, có chuyện gì thế?” Giọng nói không giống lúc bìnhthường không kiên nhẫn, mà lại vô cùng dịu dàng.

Vệ Khanh trong lòng mềmđi, còn chưa kịp trả lời đã lại nghe thấy cô nói: “Anh nhìn ra ngoài đi, tuyếtrơi rồi.” Vệ Khanh tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mới phát hiện bên ngoàituyết rơi đầy, từng bông tuyết bay lả tả, tâm tình cũng vui vẻ, hỏi: “Tối nayem bận gì không?” Hắn biết hôm nay là sinh nhật cô, nên cố tình gọi điện thoạitới.

Chu Dạ trả lời: “Có, địnhra ngoài ăn cơm.” Vệ Khanh nghĩ có thể cô muốn cùng bạn ra ngoài ăn sinh nhật,vì thế nói: “À, cũng không có việc gì, tối anh gọi lại cho.”

Lý Minh Thành mang mộtcái bánh gato to tướng tới, Chu Dạ vô cùng vui vẻ. “To vậy, hai người chúng taăn không hết đâu.” Lý Minh Thành cười: “Mang về mời mọi người cùng ăn nha.Chúng ta đi ăn cơm trước chứ?”

Hắn đưa cho Chu Dạ mộtcái vòng cổ, tuy giá không rẻ nhưng kiểu dáng cũng không có gì đặc biệt. Hắnbiết Chu Dạ thích những món đồ nho nhỏ như vậy, nên cứ tới sinh nhật cô đềutặng một hai thứ, như thế cũng không sợ tặng sai ý thích.

Chu Dạ vui mừng nhận lấy,còn hào phóng nói sẽ mời hắn ăn cơm, muốn đi ăn cơm Tây. Lý Minh Thành nói:“Trời lạnh thế này, đi ăn lẩu cho ấm áp.” Chu Dạ thấy hắn mặc không nhiều, nghĩhắn lạnh, liền nói: “Được, thế thì đi ăn lẩu bò đi. Gần đây có quán ngon lắm.”

Quán ăn tấp nập, tiếngngười ồn ào. Không khí có chút nóng, Chu Dạ ăn tới mức trán đầy mồ hôi. Lý MinhThành cố ý gọi một bát mỳ trường thọ, bên trên còn có trứng ốp lếp, cười nói:“Thi Thi, ăn bát mỳ này đi, lại lớn thêm một tuổi rồi, sau này phải nghe lờinha.”

Hắn và Chu Dạ quen biếtnhau từ bé, lớn hơn cô hai tuổi, trong nhà lại không có anh em, cho nên, vẫnquan tâm Chu Dạ như em gái ruột. Cảm thấy cô vẫn như một đứa trẻ, tuổi còn nhỏnhư vậy, đã phải xa nhà, thật sự rất đau lòng.

Chu Dạ bất mãn nói: “Tớcó phải là trẻ con đâu! Sao phải nghe lời chứ?” Lý Minh Thành cười cười: “Saocậu nói nhiều vậy? Chỉ có trẻ con mới nói chính mình không phải là trẻ con nhưvậy thôi.”

Chu Dạ vẫn cố cùng hắntranh luận rằng mình không còn là trẻ con, Lý Minh Thành cười mãi, cuối cùngđành phải trịnh trọngChu Dạ nhà chúng ta đã trưởng thành rồi.”

Ăn cơm xong, Chu Dạ cònmuốn lôi kéo Lý Minh Thành đi dạo phố. Lý Minh Thành cười nói: “Tại hạ hôm naysẽ bồi Chu Dạ đi chơi.”, lời còn chưa nói xong thì lại nhận được cuộc gọi từTrương Nhiễm Du. Trương Nhiễm Du nói trong phòng thí nghiệm vật lý có một dụngcụ không dùng được, hỏi hắn có rảnh không, tới xem giúp, giọng nói có vẻ gấpgáp. Lý Minh Thành vừa nghe, liền nói: “Thi Thi, tớ phải về trường gấp. Tớ đưacậu về nhé.”

Trong lòng Chu Dạ lạnhlẽo, vẻ mặt bình tĩnh, trên đường về không nói một lời. Nhìn thấy sắp tới cổngtrường, hắn sẽ phải đi về, tự trấn an mình, hỏi: “Lý Minh Thành, tớ hỏi cậu, cóphải cậu đang hẹn hò với Trương Nhiễm Du không?” Cô cũng không còn gọi TrươngNhiễm Du là học tỷ nữa.

Lý Minh Thành thừa nhận:“Ừ, tớ theo đuổi cô ấy từ lâu rồi, gần đây cô ấy mới đồng ý hẹn hò với tớ, chưabao giờ tớ cảm thấy vui như thế.” Trước mặt Chu Dạ, hắn cũng không e ngại, hắncũng muốn nói cho cô biết tin này. Dù sao, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đãtường, người ngoài tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Nhưng hắn chưa từng nghĩqua, Chu Dạ cũng là người trong cuộc.

Chu Dạ chỉ cảm thấy giốngnhư ngực bị người ta đạp một cái thật mạnh, không thở nổi. Một lúc sau, thấpgiọng hỏi: “Cậu rất thích cô ấy sao?” Trong bóng đêm, giọng nói có chút runrun.

Nhưng Lý Minh Thành lạikhông để ý thấy, gật đầu: “Ừ, tớ chưa từng gặp một người con gái nào lại thôngminh như cô ấy, một cô gái học hành chăm chỉ, làm gì cũng cẩn thận tỉ mỉ. Đúngvậy,.., thật ra tớ cũng không thể nói được lý do vì sao lại thích cô ấy, chỉcảm thấy cô ấy rất hấp dẫn.” Cảm thấy lời mình nói nghe có vẻ buồn nôn, cườicười, nói: “Có lẽ do bọn tớ ở gần nhau quá, nên tớ mới bị cô ấy hấp dẫn nhưvậy.”

Trong mắt Chu Dạ không tựchủ được dâng lên một tầng nước, sợ hắn nhìn thấy, lại giả vờ vén tóc, nâng taylau đi. Biết là một chuyện, chính tai nghe Lý Minh Thành nói lại là chuyệnkhác, chưa bao giờ cô cảm thấy tuyệt vọng, đau lòng như vậy, cõi lòng như tannát thành từng mảnh, không có cách gì lành được. Nghẹn ngào nói: “Lý Minh Thành,…nhưng tớ, tớ…” Cô biết rõ là vô ích, nhưng lại vẫn muốn nói ra tâm ý của bảnthân, lần cuối cùng cố gắng.

Nhưng âm thanh báo tinnhắn từ điện thoại của Lý Minh Thành lại vang lên, không cho cô một cơ hội nàonữa. Vì hắn một lòng lo cho Trương Nhiễm Du, lại vì bóng tối bao phủ, nên khôngphát hiện ra Chu Dạ có điểm khác thường. V nói: “Thi Thi, tới rồi, cậu vào đi,tớ phải đi đây.” Có lẽ rất lo lắng, nên bóng dáng nhanh chóng biến mất nơi cuốiđường. Trên gương mặt Chu Dạ tuôn đầy nước mắt, đứng hiu quạnh giữa trời đầygió và tuyết, không nói gì, chỉ lặng lẽ khóc không thành tiếng.

Chuyện tình đáng buồncùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, tình cảm của mình biến chất thành tìnhyêu mông lung, còn hắn thì vẫn dừng nguyên tại chỗ. Chẳng những đứng yên tại chỗnhư vậy, lại còn có tình yêu của hắn. Tình huống này, làm sao mà chịu nổi!

Bộ dạng như thế này saocó thể về trường, Chu Dạ lặng lẽ đi trên đường dành cho người đi bộ. Trênđường, tiếng bước chân vội vàng qua lại, không ai phát hiện ra cô đang lặng lẽkhóc.

Một chiếc xe đi tới, lướtqua mười mét liền dừng lại. Vệ Khanh mở cửa ra, kêu một tiếng: “Chu Dạ.” Trongbóng tối, hắn cũng không nhìn rõ, nhưng cảm giác là cô.

Vệ Khanh nói tối sẽ gọiđiện lại nên Chu Dạ tắt máy. Hắn không có cách nào khác, đành phải gọi tới kítúc, vẫn là Lưu Nặc nghe máy, nói Chu Dạ không có trong phòng, đã đi ra ngoài.Hắn hỏi có phải Chu Dạ đi chơi cùng bạn học không, Lưu Nặc nói không phải, nóicô đi tự học. Bình thường cứ có người gọi tới kí túc, hỏi ai đó có nhà không,có phải đang đi chơi không, mọi người đều trăm miệng một lời đáp là đi tự học.

Vệ Khanh lại tin, vì thếlái xe tới trường Chu Dạ, hắn sẽ có cách để Chu Dạ gặp hắn. Vừa mới tới ngã rẽ,xe giảm tốc, lơ đãng nhìn ra ngoài, mới thấy xẹt qua thân ảnh của Chu Dạ. Thàrằng nhận nhầm chứ không thể bỏ qua, vì thế mới dừng xe.

Chu Dạ vừa nghe thấy cóngười gọi mình, liền dừng bước nhìn xung quanh. Vệ Khanh chạy tới, thấy cô vộivàng lau mặt, vội hỏi: “Làm sao thế?” Nhìn kỹ, mới thấy trên mặt cô tràn đầynước mắt, vì trang điểm nên gương mặt bị nhem nhuốc, trông rất thê thảm. Vộinói: “Đừng lau nữa, càng lau càng khó nhìn.”

Chu Dạ bị hắn lôi lên xe,cũng không phản kháng. Lúc này, cô không muốn ở một mình. Dù là Vệ Khanh, côcũng đồng ý cùng hắn nói chuyện. Hắn lấy ra một gói khăn ướt: “Đây, dùng cáinày lau đi.” Cô nhận lấy, nhìn vào cửa kính trên xe lau sạch lớp trang điểm, lộra khuôn mặt nhỏ nhắn trẵng nõn, thuần khiết.

Vệ Khanh hỏi: “Vì sao lạikhóc thành ra thế này?”

Chu Dạ không đáp, nửangày mới nói: "Hôm nay là sinh nhật ti——", dừng một chút, "Sinhnhật mười chín tuổi."

Vệ Khanh cũng không hỏivì sao cô khóc nữa, nói: "Vậy à? Vậy có muốn đi ăn gì, hoặc đi đâu chơikhông? Anh mời em.”

Chu Dạ gật đầu, “Được,chúng ta tới quán bar chơi đi.” Cô muốn uống rượu.

Vệ Khanh biết cô khôngvui, vì thế đưa cô tới một quán bar nhộn nhịp nhất trong thành phố, trên sànnhảy kín hết chỗ, chen chúc nhau. Chu Dạ đau lòng, uống hai ba chén, đã cảmthấy say. Mắt đỏ hồng nói: “Tôi cũng không hiểu vì sao tim lại đau như thế.”

Vệ Khanh hỏi: “Vì sao timlại đau?” Chu Dạ không nói, hắn cũng đoán được một chút, hỏi: “Vì Lý Minh Thànhsao?” Chu Dạ chậm rãi gật đầu, khóc nức nở nói: “Vì sao hắn không thích tôi?Tôi không xinh đẹp sao? Trương Nhiễm Du có gì tốt chứ!” Cứ nghĩ tới lại đaulòng.

Trong lòng Vệ Khanh cũngrít gào, vậy em vì sao lại thích hắn, hắn có điểm gì tốt! Nhưng vẫn dỗ cô:“Không phải vì em không tốt, mà vì em rất tốt.”

Chu Dạ ngẩng đầu nhìnhắn: “Thật ư? Vậy anh nói tôi tốt cái gì?” Vì Lý Minh Thành khiến cô mất hếtniềm tin, không còn tự tin nữa.

Vệ Khanh nghĩ nghĩ nói:“Em thông minh xinh đẹp, tự tôn tự cường, còn có…tuổi trẻ.” Thật lòng hắn muốnnói, không ngờ cô còn trẻ như vậy, mới mười chín tuổi, vô cùng hâm mộ. Hắnluôn cho rằng chính mình hào hoa phong nhã, đang tuổi sung mãn, mọi người đềukhen ngợi hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Nhưng tới hôm nay, thấy sinh nhật mườichín tuổi của Chu Dạ, mới phát hiện ra, mình đã không còn trẻ nữa.

Hắn không khỏi cảm thán:"Em mới mười chín tuổi! Là sinh viên thần đồng sao?" Mười chín tuổiđã sắp học xong đại học, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.

Chu Dạ lắc đầu: “Khôngphải, tôi không phải loại sinh viên thần đồng biến thái, ngoài học hành ra,chẳng giỏi cái gì cả. Tôi đã nói cho anh biết, mẹ tôi là giáo viên môn mỹ thuậtở trường trung học chưa nhỉ?”

Vệ Khanh không ngờ côlại kể chuyện nhà cho hắn, liền phối hợp nói: “Thật sao? Thảo nào em lại học mỹthuật tạo hình, hóa ra gia đình lại có truyền thống học giỏi như vậy.”

Chu Dạ lắc đầu: “Khôngphải, ý tôi không phải như vậy. tôi là giáo viên, ban ngày bận rộn, cha tôi làmlái xe, công việc cũng rất bận. Không có thời gian chăm sóc tôi, cũng không cócách nào khác, năm tuổi đã ném tôi đi học, giao cho thầy cô có quen biết, muốncho tôi đi học thử. Nhưng cứ mỗi cuộc thi tôi lại đạt tiêu chuẩn, mẹ tôi lạicho tôi đi học, nói nếu không theo được thì lưu ban cũng không sao. Lúc tôi họccấp một, chỉ học năm năm, về sau đổi quy chế thành sáu năm. Cấp hai học banăm, cấp ba học hai năm, nên mười lăm tuổi tuổi đã học đại học. Nói tiếp thìcũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.”

Vệ Khanh hỏi: “Học cấp bachỉ mất hai năm? Vì sao trung học em lại chỉ học có hai năm?” Hăn cảm thấy rấtkỳ lạ.

Chu Dạ đem nửa chén rượuuống một ngụm cạn sạch, đập cộp xuống bàn nói: “Cấp ba chỗ chúng tôi có thểtham gia thi vào trường cao đẳng nha, nhà trường làm thủ tục giúp chúng tôi,cũng chỉ là để thi thử. Năm ấy tôi cũng đi thi thử, thi đỗ vào Bắc Kinh. Lúcđó, thầy gióa khuyên tôi nên học thêm một năm nữa, nói với thành tích của tôi,năm sau nhất định có thể đỗ đại học Thanh Hoa. Nhưng tôi lại muốn đi học đạihọc.”

Vệ Khanh hỏi:"Vì sao không học tiếp một năm? Có hối hận không?"

Chu Dạ lắc đầu:"Không có." Cô vì Lý Minh Thành mà tới Bắc Kinh học, bây giờ cũngkhông thấy hối hận. Xưa nay Chu Dạ làm việc không thích hối hận. Yêu thì cũngyêu rồi, sai thì cũng sai rồi, một mình gánh chịu.

Nhưng cứ nghĩ tới chuyệnnày, không kiềm chế được lại rơi nước mắt. Vệ Khanh cầm tay cô an ủi: “Đượcrồi, được rồi, đừng khóc nữa. Cả đời chỉ có một sinh nhật mười chín tuổi,phải vui lên chứ. Đi nào, chúng ta khiêu vũ. Nhảy suốt đêm được không?” Hếtkhuyên bảo lại dỗ dành, cộng thêm dụ dỗ. Chu Dạ tay chân nõn nà, mềm mại khôngxương, bé nhỏ. Tâm tư Vệ Khanh lại rục rịch.

Trải qua hai ba thángchiến đấu, hắn mới được nắm bàn tay nhỏ bé của Chu Dạ, nếu xem lại lịch sử tunghoành tình trường của hắn, đây chính là ngoại lệ lần đầu, thất bại đầu tiên.Cho nên, nhất định phải nắm bắt thời cơ, tuyệt đối không thể buông tha.

Nhưng Chu Dạ chẳng nhữngtừ chối, còn lườm hắn, rút tay về, xoa xoa, cảnh cáo nói: “Vệ Khanh, anh khôngđược động tay động chân! Cẩn thận tôi không nể mặt đó!” Đừng tưởng lúc cô đangkhông vui, lại có thể mượn gió bẻ măng.

Vệ Khanh nhìn cô khôngnói gì, đứng dậy nói: “Anh đi toilet, Em ngoan ngoãn ngồi đây, đừng chạy lungtung quán bar có nhiều người xấu đó.”

Hắn đi ra ngoài hútthuốc, lại nghĩ cách. Chu Dạ đã uống rượu mà vẫn khó khăn như vậy. Hắn vì giữvững hình tượng, không làm trò trước mặt Chu Dạ. Chu Dạ “giễu cợt” một tiếng,lại khiến hắn nhớ tới lần đầu gặp cô ở quán bar.

Nhưng tới lúc Vệ Khanhquay lại, đã không thấy bóng dáng Chu Dạ đâu. Hắn nghĩ Chu Dạ đi rồi, liền hỏimột nhân viên phục vụ. Phục vụ chỉ ra sàn nhảy, nói vị tiểu thư kia đã lên nhảyrồi. Hắn nhìn theo, liếc mắt một cái đã thấy Chu Dạ đang nhảy cùng một anhchàng trẻ tuổi nhã nhặn, ôm ấp thân thiết, hai người như dán thành một khối.Người nọ còn đưa tay dao động bên hông Chu Dạ, lướt qua lướt lại vuốt ve.

Vệ Khanh nhìn thấy, nổigiận, chen vào, không nói hai lời, lôi Chu Dạ ra ngoài. Dạy dỗ cô: “Bảo em ngồiyên một chỗ, sao lại không nghe lời.” Lại còn nhảy cùng người khác, đúng làkhông coi hắn ra gì. Chu Dạ uống say, hai má ửng hồng, vẫn còn mơ hồ nói: “Liênquan gì tới anh!”

Vệ Khanh giận nhét cô vàotrong xe, khởi động động cơ, nghĩ có khi nên trực tiếp đưa cô về chỗ mình. Nàongờ, Chu Dạ mở mắt, nhìn thấy cảnh vật không đúng, say khướt nhào vào lòng hắn,trong miệng ồn ào: “Anh dẫn tôi đi đâu? Tôi muốn về trường, tôi muốn vềtrường.” Còn liều mạng đánh hắn, tranh cãi ầm ĩ không ngớt.

Vệ Khanh bị dọa mồ hôilạnh chảy ròng, “Chu Dạ, em ngồi yên cho tôi. Đừng có giỡn nữa, em làm loạn nhưvậy, muốn xảy ra tai nạn à!” Chu Dạ mặc kệ, ngang ngược nói: “Tôi muốn vềtrường, tôi muốn về trường.” Hắn không còn cách nào khác, đành dừng xe ở venđường, nhìn Chu Dạ ầm ĩ, nổi giận đùng đùng nói: “Được rồi, anh đưa em vềtrường.” Bao nhiêu toan tính mất sạch.

Chu Dạ an tĩnh trởlại, nghiêng đầu ngủ. Vệ Khanh lắc đầu cười khổ. Đến trước cổng trường dừnglại, Chu Dạ vẫn nhắm mắt, lúc ngủ nhìn cô rất dịu dàng, khiến hắn cảm giác ngọtngào, hô hấp căng thẳng, sắc tâm lại nổi lên, chậm rãi phủ toàn thân, khiếntoàn thân hắn nóng bức.

Xe dừng một lúc, Chu Dạmơ màng liền tỉnh, cảm giác có người ở gần, giật mình một cái, dựa sát vào cửaxe, vừa mở mắt liền thấy Vệ Khanh có ý đồ xấu, hổn hển hét lên: “Vệ Khanh, anhmuốn làm gì?”

Vệ Khanh hôn trộm thấtbại, có chút thất vọng, lười biếng nói: "Chẳng muốn làm gì cả." Chỉhôn một cái cũng khác người, hắn đúng là chẳng làm được gì.

Chu Dạ không giống vớilúc trước, lửa giận ngút trời, hung hăng cảnh cáo: "Vệ Khanh, anh dám hôntôi thử coi, tôi khóc cho anh xem!" Dù sao tối nay cô vẫn chưa khóc đủ,không ngại khóc tiếp để kéo cảnh sát tới. Chu Dạ không nghĩ ra cái gì có thể uyhiếp được, đành khóc lóc om sòm.

Đối với đòn cảnh cáo nàycủa cô, chẳng có tác dụng uy hiếp gì với Vệ Khanh cả. Hắn nghe xong chỉ cười,làm cô nổi giận đùng đùng xuống xe. Nghĩ tới Chu Dạ tức giận vì không muốn bịhôn, làm hắn không khỏi nhiệt huyết sôi trào, thề nhất định phải trộm bằng đượcnụ hôn đầu tiên của cô.