Có Lẽ Là Yêu

Chương 11: Lấy cớ



Đám bạn bè Vệ Khanh thấygần đây hắn suốt ngày hậm hực không vui, liền nói đùa: “Vệ thiếu, khuôn mặtbình tĩnh thường ngày đâu mất rồi? Chả lẽ bị con gái đá à?” Bọn họ đơn thuầnchỉ là đùa cho vui, không ngờ tới lại động trúng ni đau của Vệ Khanh. Vệ Khanhbiến sắc, quát: “Nói linh tinh cái gì vậy!”

Có người quen hắn lâurồi, lại đùa: “À… nhìn cậu như vây, không phải thật sự bị đá đấy chứ?” VệKhanh không nói gì, lấy mắt hung hăng

Mọi người thấy không khíbất hòa, liền hòa giải: “Được rồi, được rồi, có gì không vui, cũng không cầnphát hỏa như vậy! Vui chơi đúng lúc, đùa giỡn đúng mực thôi. Mới có một quánbar mới mở, nghe nhiều người khen không tồi, gái đẹp nhiều như mây, vui chơihết mức. Vậy tối nay chơi thoải mái một chuyến, mọi người thấy sao?”

Vệ Khanh nhớ chính mìnhtừng gặp Chu Dạ ở quán “Vương triều”, từ đó tới nay cũng rất ít khi tới quánbar chơi, bao nhiêu tâm tư đều dồn hết về cô, hết lần này tới lần khác xíchmích, vô cùng mất mặt, nên cũng không dám nói với mọi người về mối quan hệ vớiChu Dạ. Nhân dịp này, đi giải sầu cũng tốt, vì thế cùng mấy người này đi tớiquán bar.

Quán bar mới khai trươngrất náo nhiệt, xanh đỏ rực rỡ, trang trí xa hoa, ánh đèn chập chờn, trai thanhgái lịch, hành vi phóng đãng. Dưới màn đêm bao phủ, mọi người bắt đầu làm tròxấu. Những người này đều dẫn bạn gái theo, chỉ có mình Vệ Khanh là người độcthân, khi hắn vừa bước vào liền có người lại gần.

Một cô gái cầm một lyrượu tới, tự nhiên nói: “Hi, uống một ly chứ?” Trên mình mặc bộ y phục dạ hộimàu đỏ, sợi dây lưng buộc quanh đường cong yểu điểu, da thịt trắng như tuyết, dướiánh đèn mờ càng trở nên quyến rũ, đôi mắt phượng dài, ánh mắt đưa tình, cằmnhọn, mái tóc xoăn tùy ý buông lơi, lộ ra một mảng lớn da thịt trước ngực, vôcùng xinh đẹp, cô nàng này có thể nói trời sinh đã là báu vật.

Vệ Khanh vốn là đồ háosắc, nhíu mày bảo cô ngồi xuống, vẫy tay ý bảo phục vụ mang rượu ngon tới. Côgái kia biết hắn có hứng thú với mình, ngồi xuống cạnh Vệ Khanh, bả vai đã muốndán lại gần, tư thế ái muội. Vệ Khanh ngửi được mùi nước hoa trên người cô,không hiểu vì sao lại cảm thấy không thoải mái.

Hai người chạm ly, cầm lyrượu ngon trong tay một hơi cạn sạch. Ngồi gần, hắn mới phát hiện ra cô gái nàyđẹp thì đẹp thật, nhưng dưới ánh đèn nhìn kỹ, khóe mắt đã có nếp nhăn, dù trangđiểm đậm thế nào cũng không che được hết. Dù là đại mỹ nữ đi nữa, năm tháng vẫnlà vô tình. Hắn nhớ tới khuôn mặt đẹp như ngọc của Chu Dạ, tính tình ngangngược, hứng thú dần mất hết.

Cô gái kia nhìn Vệ Khanhđẹp trai sành điệu như vậy, nhìn là biết đã có sự nghiệp ổn định trong tay,cũng là cao thủ vui đùa, không lòng vòng quanh co, mắt nheo lại cười cười:“Cùng nhau chứ?” Tay đã đặt trên lưng Vệ Khanh, ý tứ không cần nói cũng hiểu.

Vệ Khanh nghe người đẹpmời mọc, lại không có cảm giác gì, giương mắt nhìn cô, rồi lập tức đứng dậy,rất phong độ nói. “Xin lỗi.” Cô gái kia hiểu ý hắn, nhún vai, đặt ly xuống,xoay người rời đi.

Vệ Khanh cảm thấy mình bịđiên rồi, tâm lý không bình thường, sao lại có thể từ chối một đại mỹ nhân đặcsắc như thế. Tâm tình càng chán nản, đành lấy lý do người không khỏe, cầm áokhoác định rời đi. Ở cửa lại gặp một người bạn cũng chuẩn bị ra về, tay ôm bạngái, cười chào hỏi: “Hi, Vệ thiếu, sao về sớm vậy?”

Hắn gật đầu: “Ừ, có chútviệc. Vẫn sớm như vậy, sao cậu không chơi tiếp?” Người nọ chỉ vào bạn gái bêncạnh: “Cô ấy nói không khỏe, nên mình đưa cô ấy về nghỉ.” Vệ Khanh gật gù, láixe rời đi.

Bạn gái người nọ lạichính là Lâm Phỉ, thuận miệng hỏi hắn: “Vệ thiếu? Là bạn anh à?” Người nọ gậtđầu: “Ừ, cậu ta tên là Vệ Khanh, mọi người thường đùa gọi cậu ấy là Vệ thiếu, ởthành phố này nổi danh là thiếu gia.”

Lâm Phỉ thấy tên Vệ Khanhnày rất quen, hồi lâu mới nhớ ra người đưa tiền cho Chu Dạ chính là Vệ Khanh,không ngờ lại là người này. Không nghĩ anh ta lại đẹp trai, thân hình cao lớn,khí thế bất phàm, ngũ quan thâm thúy, điển hình kim cương vương lão ngũ[22].

Vệ Khanh đi lòng vòngtrên đường, cuối cùng vẫn dừng ở trước cổng trường Chu Dạ. Biết cô sẽ khôngnghe điện thoại, đành gọi điện tới kí túc xá. Là Lưu Nặc nghe máy, nói Chu Dạkhông có trong phòng, đi phỏng vấn còn chưa về. Hắn nhìn đồng hồ, đã muộn thếnày còn chưa về, không biết có xy ra chuyện gì không. Vì thế liền gọi điện chocô, không ngoài dự đoán, chuông vừa hai tiếng, liền bị ngắt.

Chu Dạ tính khí nóng nảy,thật đáng giận. Biết hắn gọi điện, liền nhất định tắt máy. Không có cách nàokhác, hắn sợ Chu Dạ tắt máy liền nhắn tin qua: “Chuyện tiền lương!” Chưa baogiờ nghĩ tới, gọi điện cũng lao lực như vậy.

Chu Dạ đọc tin nhắn, thấylà chuyện chính sự, nên hắn vừa gọi lại thì nghe máy: “Alo, tiền lương có vấnđề gì sao?”

Hắn vội nói: “À, là thếnày, lẽ ra em và Trương Suất mỗi người một nửa. Nhưng sau đó Trương Suất khôngtiếp tục làm tiếp, nên phòng tài vụ không biết bút toán tiền lương như thế nào.Cho nên anh đưa tiền trực tiếp cho em, tự em và Trương Suất tínhán, đưa cho cậuta bao nhiêu cũng không liên quan tới bên anh.” Hắn vắt hết óc mới nghĩ ra đượcmột cái cớ.

Chu Dạ nghe xong, liềnbảo: “À, hóa ra chuyện là như vậy, vậy đi, anh cứ bảo phòng tài vụ gửi tiền vàotài khoản của tôi là được, tôi sẽ tự đưa tiền cho Trương Suất.”

Vệ Khanh sửng sốt, khôngnghĩ cô lại nói như vậy, quanh co một lúc mới nói: “Tiền anh đưa thẳng cho emlà được, đỡ phiền phức. Em đang ở đâu, ở trường à? Anh tìm em, nhân tiện đưatiền cho em luôn.”

Chu Dạ tức giận nói: “Tôiđang ở bên ngoài, có cần gấp vậy không? Có chuyện gì thì ngày mai gặp. Ngày maianh chuyển vào ngân hàng không được à?”

Vệ Khanh chột dạ hét:“Ngày mai anh bận rồi. Em nghĩ anh giống em suốt ngày rong chơi, chơi bời lêulổng không có việc gì làm hay sao? Anh đang vội. Sao em cứ nói nhiều lờivô nghĩa vậy, mang tiền tới em còn từ chối nữa. Muốn lấy thì tối nay anh mangra cho em, không thì sau này khỏi nhận luôn.”

Chu Dạ cũng muốn nổigiận, ngời này sao lại ngang ngược như vậy, giống y như cái bọn thổ phỉ cướpđường. Nhưng tiền đang ở trong tay hắn, giờ mà chọc giận hắn, mặc dù không tớimức không nhận được tiền, nhưng mà càng lâu thì mình càng chịu thiệt, đúng làđồ tiểu nhân! Haiz… đứng ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu,chỉ nhẫn nhịn nói: “Được rồi, anh tới đây đi. Tôi đang ở bên ngoài, cũng về gầntới trường rồi. Anh dừng xe ở đường lớn đi, tôi đi tìm anh.”

Vệ Khanh vừa nghe cô nóinhư vậy, liền lái xe là đường lớn, cố ý tìm một hàng tạp hóa, mua một cái phongbì, bỏ tám nghìn tệ vào trong.

Chu Dạ đang ăn tối ở bênngoài, vội vội vàng vàng ăn thêm hai miếng, rồi ra vẫy taxi đi về. Từ xa đãnhìn thấy chiếc Lamborghini quen thuộc, không đợi cô gõ cửa xe, Vệ Khanh đãbước ra, nhìn cô một lượt, hôm nay cô mặc áo cổ chữ V, bên ngoài mặc áo khoácmỏng, nhìn rất đứng đắn, nhưng túi xách có đính nhiều đồ như vậy, lại lộ ra vẻtrẻ con thanh xuân của cô, nói: “Đã muộn rồi, đi đâu vậy?”

Chu Dạ thuận miệng nói:“Đi phỏng vấn. Anh đưa tiền cho tôi đi, đi cả ngày mệt lắm, muốn về nghỉ.”

Vệ Khanh lại hỏi: “Phỏngvấn ở đâu? Sao lại muộn như vậy? Cẩn thận bị lừa.” Cô còn ít tuổi, tính nết vẫncòn trẻ con, thật lo người khác có dụng ý xấu

Chu Dạ giận dữ nói: “Tôiđi phỏng vấn thì liên quan gì tới anh!” Còn bảo bị lừa nữa, có ai ác độc nhưhắn đâu! Cô chống đối hắn như vậy, Vệ Khanh cũng chẳng giận, xem ra bị đối xửmãi như vậy đã thành quen, liền nói: “Anh chỉ hỏi thăm thôi! Không phải em muốnthi lên nghiên cứu sinh sao?”

“Thi chứ. Ai quy địnhthi nghiên cứu sinh thì không thể đi phỏng vấn?”

“Vậy kết quả tốt chứ?” VệKhanh không tìm thêm được chủ đề nào nữa liền hỏi.

Chu Dạ hết kiên nhẫn:“Tôi biết sao được. Người ta bảo vài ngày nữa sẽ gọi điện thoại tới.”

Vệ Khanh vừa nghe, biếtcô thất bại . Người ta nếu nói như vậy, bình thường đều có ý từ chối có lệ, thếmà cô vẫn tin. Nói: “Em đừng ra ngoài tìm việc nữa, chăm chỉ ôn thi nghiên cứusinh cho tốt đi.”

Chu Dạ khinh thường nhìnhắn: “Tôi cũng có muốn thế đâu!” Chuyện đâu có đơn giản như hắn nói, cái tênnày làm sao hiểu được khó khăn của người khác. Nếu cô có tiền, ai tình nguyệnra ngoài kiếm việc cơ chứ!

Vệ Khanh cũng nghĩ đếnkhó khăn của cô, không nhắc lại nữa, lấy phong bì từ trong xe ra: “Đây là támnghìn tệ tiền mặt, em có cần kiểm tra không?”

Chu Dạ rút ra thấy toàntiền mới tinh, giống như vừa rút từ ngân hàng ra, cầm tiền trong tay cảm xúc vôcùng tốt, trong lòng rất vui, đều là tiền chính mình vất vả kiếm được. Liềnnói: “Không cần. Tôi về đây, cảm ơn anh đã mang tiền đến.” Cô biết Vệ Khanh sĩdiện cao, chỉ có người mang tiền tới cho hắn, chứ không có đạo lý hắn mang tiềncho người khác.

Vệ Khanh không nghĩ nhậntiền xong cô muốn về luôn, nhưng lại không thể lấy cớ giữ cô lại, vẻ mặt ấp úngmuốn nói lại thôi. Chu Dạ thấy vậy lại hỏi: “Anh còn có việc gì sao?”

Vệ Khanh nhanh trí nói:“Em ăn cơm chưa?” Nói xong lại vội vàng giải thích: “Anh thấy em vừa đi phỏngvấn về, chắc chưa ăn cơm?”

Chu Dạ nói ở trên đườngđã ăn qua. Hắn không biết nói gì nữa, đành phải nói: “Anh vẫn chưa ăn.”

Chu Dạ “À” một tiếng,nhưng cũng chẳng tỏ vẻ quan tâm gì. Hắn đành đưa ra yêu cầu: “Hay em cùng anhđi, ăn một mình buồn lắm. Cũng không đi đâu xa, ăn ở nhà hàng nào đó gần trườngem là được.”

Chu Dạ không tin hỏi lại:“Giờ mấy giờ rồi? Anh chưa ăn cơm thật sao?”

Hắn nói: “Hôm nay bậnnhiều việc, anh vừa mới đi làm về mà.”

Chu Dạ nhìn hắn mặc thoảimái như thế, không giống dáng vẻ vừa đi làm về, nhưng cũng không quản, trựctiếp từ chối: “Anh đi ăn một mình đi, tôi muốn về trường.” Người nào đó xấutính, chỉ muốn cô ở bên tiếp rượu hắn thôi!

Chu Dạ xoay người bướcđi, vừa đi được vài bước, lại nghe thấy Vệ Khanh gọi: “Chu Dạ.” Cô không kiênnhẫn xoay người, nổi giận đùng đùng hỏi: “Anh có việc gì thì nói một lượt choxong đi!”

Ngay lúc ấy, một chiếc xethể thao lướt qua người cô, người trên xe lại là Lâm Phỉ, hai người chằm chằmnhìn nhau. Không đợi chào hỏi, xe lại lướt qua bình thường. Còn thấy Lâm Phỉquay đầu lại, tò mò muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô biết Lâm Phỉ nhất địnhđã nhìn thấy Vệ Khanh, hiểu lầm này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa khôngsạch. Không khỏi vừa tức vừa giận, nhưng hôm nay hắn tới là có việc, không thểtrút lên đầu hắn, không thể nổi giận với hắn, đành nói: “Sau này anh đừng tớitrường tìm tôi nữa! Để mọi người khỏi hiểu lầm!” Lời đồn đại buôn chuyện củamọi người, miệng lưỡi thế gian, giả cũng biến thành thật. Cô làm sao sống sót ởtrường được nữa.

Vệ Khanh biết rõ còn cốhỏi: "Bọn họ hiểu lầm gì em?" Chu Dạ giận, lười không thèm trả lời,bước nhanh rời đi. Còn chưa tới cổng trường, nhìn thấy Lâm Phỉ đi ra từ cửahàng tạp hóa, trên tay cầm một chai nước, cho thuốc vào miệng, ngửa đầu uốngnước. Chu Dạ hỏi: “Sao thế? Ốm à?”

Lâm Phỉ đưa thuốc cho côxem. “Không, thuốc giảm đau.” Hai người cùng nhau trở về, Lâm Phỉ hỏi: “Chu Dạ,giờ cậu hẹn hò với Vệ Khanh à?”

Chu Dạ hoảng hốt, vộivàng giải thích: “Không, cậu nghĩ đi đâu vậy. Hôm nay anh ta tới tìm tớ là liênquan tới công việc, cậu đừng có đi nói lung tung đấy.”

Lâm Phỉ “À” lên mộttiếng, nói: “Chu Dạ, tớ nói cho cậu biết, Vệ Khanh kia cũng không phải là ngườitốt! Cậu đừng có rây vào anh ta. Hôm nay có người kể chuyện về anh ta cho tớbiết, nói anh ta thích những cô gái trẻ đẹp, hay dùng tiền để vui đùa với rấtnhiều cô gái. Có một cô gái trẻ cùng anh ta vui vẻ liền đùa hóa thật, tìnhnguyện không cần tiền của anh ta, không chịu chia tay.”

Chu Dạ nghe chuyện cũ,căn bản chẳng liên quan tới mình, vì thế rất phối hợp hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lâm Phỉ thở dài: “Sau đó?Nghe nói kết cục rất bi thảm, suýt nữa mất mạng ở Bắc Kinh này. Nghe nói, sốcon gái vì anh ta mà tìm cái chết không hề ít. Gần đây có một nữ sinh ở Bắc Ảnhvì anh ta còn định tự sát, mấy việc này bạn bè hắn đều biết.” Chu Dạ hoảng hốt,nhớ tới cô gái xinh đẹp gặp ở quán bar “Vương triều”, vội hỏi: “Sau đó thì sao,sau đó thì sao? Không xảy ra tai nạn chết người chứ?”

“Không, phát hiện sớm mà,cứu được. Nhưng mà mặt mũi con gái nhà người ta biết để đi đâu, về sau chỉ sợkhông dám đi ra ngoài. Chu Dạ, tớ nói nhiều như vậy, ý của tớ là, cậu vì anh tacó tiền cũng được, cùng anh ta vui đùa cũng được, cũng chẳng sao cả, đây cũngchẳng phải chuyện hoang đường gì. Nhưng, cậu đừng bao giờ thích anh ta. Giờthịnh hành trào lưu này mà, người như thế, một khi nhàm chán, sẽ rất vô tình,không để ý tới tình cũ, tớ nghe xong, tim lạnh hẳn đi.”

Không hiểu vì sao Chu Dạlại nhớ tới một chuyện: Di Tử Hà và Vệ Linh Công đi chơi ở một vườn trái cây,Di Tử Hà ăn một quả đào rất ngọt, đã đem nửa quả đào còn lại cho Vệ Linh Công,Vệ Linh Công mừng rỡ nói, Di Tử Hà yêu ta, cái gì ngon cũng nghĩ tới ta. Saunày không còn yêu Di Tử Hà nữa, Vệ Linh Công nhớ tới việc này, giận dữ nói: DiTử Hà đưa quả đào thừa cho ta ăn, là coi rẻ quân vương. Nhưng tên Vệ Khanh này,còn không giống cái đám quân vương hoang dâm vô độ kia, ngay cả súc sinh cũngkhông bằng!

Lâm Phỉ lại nói tiếp mộtcâu rất có chiều sâu: “Con gái đẹp mà không được hưởng tình yêu, thật sự rấtđáng thương! Cho nên mới nói, tốt nhất đừng có tình cảm, có tình cảm thì mìnhlà người chịu khổ, chẳng khác gì tìm khổ mà ăn.”

Chu Dạ muốn nói Lâm Phỉvài câu, nhưng lại không thể nói ra. Mỗi người có cách sống riêng, có nhiềuchuyện đau khổ người ngoài không thể hiểu rõ.

Trở về, nhịn không đượclại đem chuyện này kể cho Tất Thu Tĩnh, chỉ nói là mình và Lâm Phỉ cùng nghethấy chuyện kia, chửi ầm lên: “Vệ Khanh là đồ cặn bã. Có mới nới cũ, bội tìnhbạc nghĩa, sao không bị thiên lôi đánh chết! Ông trời thật không có mắt.” Lòngđầy căm phẫn, bênh vực kẻ yếu.

Tất Thu Tĩnh không hiểuvì sao cô lại kích động như vậy, lý trí nói: “Thật ra, nếu nhìn ở một khía cạnhkhác, nếu cô gái trẻ kia không ham hư vinh như thế, thì kết cục sẽ không thêthảm như vậy.”

Chu Dạ cũng hiểu đạo lýnày, nhíu mày nói: “Nhưng cũng là do gã Vệ Khanh đầu sỏ gây nên. Nếu hắn khôngcố ý dụ dỗ con nhà người ta sa đọa trầm luân, thì nữ sinh Bắc Ảnh kia có thểngoan ngoãn học bài, không vì hắn mà tự sát.” Chính mình cũng bị hắn làm chothiên hạ đại loạn, cuộc sống học tập chịu ảnh hưởng lớn.

Tất Thu Tĩnh phản bác:“Nếu không có Vệ Khanh, thì cũng còn nhiều người khác. Cậu cũng biết xã hộihiện nay, người như vậy còn nhiều mà! Cậu có chắc cahwns cô ta không bị dụ dỗkhông? Có nhiều điểm tốt, sẽ không vì tình cảm mà tự sát. Cho nên mới nói, tựgiữ trong sạch cho chính mình, tự lập tự cường đi.”

Chu Dạ vẫn bất mãn:“Nhưng cô ấy đâu có muốn tự sát đâu, chẳng lẽ có tình cảm là do cô ấy sai haysao? Vẫn là do lỗi của Vệ Khanh cặn bã!”

Tất Thu Tĩnh thấy cô đỏmặt tía tai, cười: “Cậu làm sao thế? Hét vào mặt tớ làm gì? Tớ có phải là kẻphụ tình kia đâu. Loại sự tình này là do cả hai bên đều tình nguyện, đều làpháp chế xã hội, đâu thể cưỡng ép được! Cho nên, xảy ra chuyện gì cũng chỉ cóthể nói, tự làm tự chịu!” Vì an ủi Chu Dạ tức giận bất bình, đành phải nói:“Đương nhiên Vệ Khanh cũng không phải người tốt, đây là sự thật. Chuyện gì xảyra thì cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm, chủ nghĩa duy vật cho rằng nhưvậy.” Tất Thu Tĩnh giống như đang làm báo cáo phân tích hóa học, có trật tự rõràng, tìm từ chính xác.

Chu Dạ muốn phản bác cũngkhông tìm ra luận điểm, đành từ bỏ. Tuy rằng hiểu được đạo lý này, nhưng càngthêm khinh thường Vệ Khanh.

Ngày hôm sau, lúc Chu Dạđang ngồi vẽ trong phòng vẽ tranh thì nhận được điện thoại của giáo sư Ngô -trưởng khoa Mỹ thuật tạo hình, nói ở lầu chính có một du khách nhìn trúng bứctranh của cô, đồng ý trả hai mươi nghìn tệ mua nó. Chu Dạ nghe xong, vui nhưtết, cười toe toét, gật đầu đồng ý.

Vì thế nhà trường đứng ralàm chủ, đem bức tranh tham gia triển lãm của cô bán đi. Người mua ngoài bamươi tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, trênngười đậm chất nghệ thuật. Nói chuyện rất khách sáo, còn hỏi Chu Dạ có thểđóng con dấu của mình lên hay không.

Vì Chu Dạ mang tranh lêntrưng bày trong phòng triển lãm ở nhà trường, chứ không p tham gia thi đấu gì,nên chỉ ở trên tranh kí một chữ, vội vàng chạy về kí túc mang con dấu lại. Mọingười nghe tin, chúc mừng tới tấp. Chuyện này trong trường không phải chuyệnthường, cũng không phải là gửi tranh tới các triển lãm khác, có thể nói là trămnăm khó gặp. Chu Dạ không hiểu mình gặp vận may gì, sao có thể tốt số như thế.Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng nghĩ ra.

Nào có biết gây họa cũnglà hắn, phúc cũng là hắn, giống như xác định cô chính là mục tiêu của hắn.

Giao dịch hoàn thành, nhàtrường còn cố ý mời nhiếp ảnh gia chụp lại một bức ảnh tư liệu, sau này sẽ dùngđể tuyên truyền khi tuyển sinh. Chu Dạ lập tức trở thành nhân vật nổi tiếngtrong trường, học bốn năm đại học, chưa bao giờ thấy oai như vậy. Lãnh đạo cấpcao sau việc này, hầu như mọi người đều biết tới Chu Dạ.

Việc này thật là tốt, họcphí, sinh hoạt phí cũng không cần lo lắng nữa. Bao nhiêu lo lắng trong lòng ChuDạ buông lỏng, vui vẻ gọi điện cho Lý Minh Thành, thông báo tin tốt cho hắn.Cô vẫn chỉ có thể nghĩ tới Lý Minh Thành, dù sao tình cảm hơn mười năm, khôngphải nói hết là hết ngay được.