Có Lẽ Là Yêu

Chương 10: Tranh cãi



Chu Dạ tìm Trương Suất,kể về việc làm thêm ở chỗ Vệ Khanh cho hắn nghe, hỏi hắn có hứng thú làm cùngcô hay không, kiếm được tiền thì cả hai chia đều. Cô nói một mình cô thì làmkhông xong nên Trương Suất lập tức đồng ý, rồi hai người vội đi mua thuốc màu,công cụ chuẩn bị cho công việc. Buổi tối, Chu Dạ ôm máy tính thiết kế đồ họa,chỉ qua vài buổi tối, đã biến thành mắt cú vọ, quả nhiên, kiếm tiền từ tay VệKhanh cũng chẳng dễ dàng gì.

Bàn luận với Trương Suấtmấy lượt, trong việc thiết kế này hắn thành thạo hơn cô, sửa chữa nhiềulần rồi mới đem qua cho Vệ Khanh xem thử. Vệ Khanh bảo cô cứ trực tiếp gặptrưởng phòng tuyên truyền bàn bạc, không cần trưng cầu ý kiến của hắn. Chu Dạle lưỡi làm mặt quỷ, khoản tiền này cô nắm chắc rồi.

Hai người mang đồ đạcdụng cụ tới công ty Vệ Khanh, cũng chỉ là tòa nhà cao hơn mười tầng mà thôi,nhưng việc canh phòng rất chặt chẽ, nhân viên ra vào đều phải xuất thẻ để kiểmtra. Cô cũng chỉ biết Vệ Khanh kinh doanh vàng bạc đá quý kiếm lời, “Vân Mã”chính là nơi kinh doanh trang sức đá quý nổi tiếng. Nhưng tới công ty hắn mớiphát hiện, hắn không chỉ kinh doanh đá quý, mà còn kinh doanh bất động sản cùngnhiều lĩnh vực kiếm lời khác. Chỉ cần lĩnh vực nào có tiềm năng, hắn đều làm.Tiền đồ rộng mở, tài chính mạnh, sau lưng lại có người hỗ trợ, làm ăn thuậnbuồm xuôi gió, phát triển không ngừng, thảo nào ra tay xa xỉ như vậy, coi tiềnnhư cỏ rác.

Chu Dạ và Trương Suấtmang theo một đống thuốc màu đủ loại, lại thêm những cây bút lớn nhỏ không đềubắt đầu công việc. Người trong công ty đối xử với bọn họ rất nhiệt tình, thườnghỏi bọn họ có muốn uống nước hay không, rồi lại khen ngợi bọn họ tài giỏi.Thật ra công việc này tương đối đơn giản với ngành mỹ thuật tạo hình, kỹ thuậtcũng không có gì khó khăn, chẳng qua là công trình lớn, cần kiên nhẫn, cẩn thậntừng chút một hoàn thành.

Chu Dạ mang thang tới,như muốn trèo lên trên. Trương Suất giữ cô lại nói: “Phía trên để tớ làm, cậulàm phía dưới là được rồi.” Chu Dạ mỉm cười, cảm động vì hắn thông cảm, quantâm cô. Hai người hợp tác ăn ý, công việc hoàn thành rất nhanh. Đến giờ mọingười tan tầm, Chu Dạ vất đồ nghề trong tay xuống, cởi áo lao động, nói: “Chúngta cũng về thôi, ngày mai tiếp tục, không cần phải vội.” Làm việc cả một ngàydài, cũng thấy mệt mỏi, cả người vô cùng bẩn, chỉ muốn về nhanh tắm rửa.

Trương Suất gật đầu, dọndẹp dụng cụ đặt g một góc, chỉ vào mặt cô nói: “Chu Dạ, trên má cậu dính mựckìa.” Chu Dạ vừa lấy tay lau vừa hỏi: “Ở đây à…, hết chưa?”

Trương Suất lắc đầu, thấycô mãi mà không lau tới chỗ mình chỉ, liền bỏ khăn tay ra lau giúp cô. Haingười đứng quá gần, bên cạnh mùi thuốc màu nồng đậm, nhưng dường như hắn vẫnngửi thấy mùi hương thơm ngát trên mái tóc của Chu Dạ. Mùi thơm thoang thoảngtừ trên người cô gái khiến cho hắn động tâm. Chu Dạ hồn nhiên không phát hiệnra sự khác thường của hắn, còn cười cảm ơn hắn, giúp hắn mặc áo khoác, còn chờhắn cùng nhau ra về.

Vệ Khanh thấy bọn họ thudọn đồ đạc, đẩy cửa đi vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, hai hàng lông mày nhíulại, nhưng bên ngoài ra vẻ không có gì xảy ra: “Các bạn chuẩn bị về sao?”

Chu Dạ hơi hơi khomngười, "Vệ tổng", xem như chào hỏi qua, đối với hắn lãnh đạm nhưtrước “Đúng vậy, hôm nay mới làm được từng này, ngày mai lại làm tiếp”.

Vệ Khanh gật đầu: “Cứ từtừ làm, không cần vội.” Quay đầu đánh giá Trương Suất: “Xin chào, vất vả rồi.”Trương Suất đáp lễ: “Cảm ơn Vệ tổng quan tâm, là việc nên làm.” Không kiêungạo, không tự ti, có khí chất, không giống với những sinh viên thông thường.

Chu Dạ xoa hai bàn tayvào nhau, phủi phủi: “Dọn gọn rồi, Trương Suất, đi thôi.” Coi Vệ Khanh nhưkhông khí vậy.

Vệ Khanh nhíu mày, hỏi:“Các bạn về cùng nhau sao?” Trong lòng hắn còn muốn nhân cơ hội này đưa Chu Dạvề, xem ra không được rồi.

Chu Dạ gật đầu: “Đươngnhiên, bọn tôi đều ở kí túc, đương nhiên là cùng trở về trường rồi.”

Vệ Khanh nhớ tới mộtchuyện, hỏi: “Là bạn cùng khoa Mỹ thuật tạo hình sao?” Chu Dạ gật đầu: “Đúngthế, là bạn cùng lớp cùng khoa, Trương Suất rất giỏi, nên tôi mới nhờ cậu ấygiúp.”

Vệ Khanh nhớ tới ngườibạn học khoa Mỹ thuật tạo hình lần trước thay Chu Dạ nghe điện thoại, có lẽchính là người tên Trương Suất này. Thấy bọn họ muốn rời đi, liền gọi lại nói:“À, đúng rồi, suýt nữa thì quên mất, các bạn mỗi người viết một bản báo cáo,cũng không khác lý lịch trích chéo là mấy, ghi lại thành tích học tập, địa chỉgia đình, nhớ có cả ảnh thẻ, số tài khoản ngân hàng, để chúng tôi còn gửi tiềnlương qua nữa.”

Hó dụng ý muốn điều tragia cảnh của Trương Suất, đây chính là biết người biết ta, trăm trận trămthắng. Hắn đã tốn bao nhiêu tâm tư và thời gian với Chu Dạ như vậy, không thểđể kẻ khác ngồi mát ăn bát vàng được!

Ngày hôm sau hắn gọi điệncho Chu Dạ, hỏi qua loa một hai câu về công việc, sau đó chuyển tới chủ đềchính, làm bộ như vô tình hỏi: “Bạn cùng lớp Trương Suất của em, có vẻ khôngđơn giản nhỉ?” Câu nói này có hàm ý khác. Trương Suất có cơ hội sớm chiều ởchung với Chu Dạ, hắn phải thúc đẩy, dọn sạch tảng đá chắn dưới chân, suy nghĩnhiều biện pháp.

Chu Dạ cho là hắn cườngđiệu về Trương Suất nhưng cũng gật đầu nói: “Đúng rồi, Trương Suất rất giỏi,lại chăm chỉ, nỗ lực cố gắng. Không giống như những bạn học khác, ỷ vào trongnhà có quyền có thế, cả ngày không làm việc đàng hoàng, suốt ngày chơi bời hưhỏng.” Người học nghệ thuật, tiền bạc trong nhà thường bị mang đi tiêu xàihoang phí. Đương nhiên cũng có ngoại lệ là Chu Dạ.

Vệ Khanh hỏi: “Quan hệgiữa em và Trương Suất rất tốt sao?” Chu Dạ gật đầu: “Ừ, lớp tôi chỉ có tôi vàhắn còn chăm chỉ học bài, bình thường cậu ta cũng giúp tôi nhiều việc. Mà… anhcó việc gì không? Có bạn gọi tôi rồi.” Vệ Khanh cũng nghe thấy đầu dây bên kiacó tiếng người khác gọi cô, đang định do thám tình hình một chút, vậy mà đànhphải cúp mát.

Có lẽ Chu Dạ còn chưabiết Trương Suất là thiếu gia con nhà quyền thế, vì thế đối xử không khác biệtthường ngày. Thư ký bước vào nhắc hắn: “Vệ tổng, Trương cục trưởng cục Thuế vụđang ở phòng họp.” Vệ Khanh vội vàng đi ra ngoài, cười nói: “Cục trưởng Trương,mong được chiếu cố nhiều hơn.”

Cục trưởng Trương năm naykhoảng năm mươi tuổi, vóc dáng trung bình, khí thế uy nghiêm, thân người hơimập, cũng nói: “Không dám, không dám, Vệ tổng khách sáo quá rồi.” Xử lý côngsự xong, Vệ Khanh còn tự mình đưa cục trưởng Trương ra ngoài, còn muốn mời ôngta đi ăn tối, cố ý đi vòng qua bộ phận tuyên truyền.

Chu Dạ từng gặp qua vàivị lãnh đạo mặc âu phục qua lại nên cũng không quan tâm, đem cây thang để gọnsang bên cạnh. Đến lúc cục trưởng Trương đi tới gần trước mặt, trong lúc vô ýnhìn thoáng qua, liền dừng chân lại, giật mình gọi : “Trương Suất”.

Trương Suất đang ở trênthang vẽ vẽ lên tường, nghiêng đầu nhìn thấy, vội vàng nhảy xuống, bỏ dụng cụsang một bên. Cục trưởng Trương nhíu mày hỏi: “Con làm gì ở đây? Không phải bâygiờ con đang ở trường sao?” Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, chỉ cVệ Khanh làthờ ơ lạnh nhạt.

Trương Suất cười: “Concũng học hỏi nhiều trên lớp rồi, vì thế muốn ra ngoài làm thêm, muốn rèn luyệnkỹ năng ấy mà.” Có người quen biết nói Trương Suất chính là con trai độc nhấtcủa cục trưởng Trương, không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ Vệ Khanh, thật làtrùng hợp. Trương Suất đầu đầy mồ hôi, cả người vô cùng bẩn, khó xử nhất có lẽlà Vệ Khanh, hắn vội nói: “Không ngờ Trương Suất lại là thiếu gia nhà cụctrưởng Trương, thật sự…”

Cục trưởng Trương cũngbiết Vệ Khanh xấu hổ, liền nói: “Cũng không sao, không có việc gì đâu, thằng bécũng nên ra ngoài rèn luyện thêm, để biết bây giờ làm việc trong xã hội cực khổthế nào, Vệ tổng không cần lo lắng.” Vì thế gật đầu, dặn dò Trương Suất: “Đượcrồi, con cứ làm việc đi, cha đi trước nhé.” Tuy nói như vậy, nhưng lúc đi ngangqua, phủi sạch bụi trên vai hắn rồi mới rời đi, tuy ngoài miệng không nói ra,nhưng có lẽ rất đau lòng.

Người trong công ty VệKhanh lập tức có cái nhìn khác về Trương Suất. Có người mang đồ uống tới, nói:“Trương Suất, nghỉ ngơi một chút, lát nữa hãy làm tiếp.” Thái độ rõ ràng nhưvậy, cũng tiếp đón Chu Dạ: “Chu Dạ cũng mệt rồi, nghỉ một lát đi.” Chu Dạ nhìnTrương Suất, rồi cũng đi tới nhận đồ uống. Thời gian kế tiếp, công việc bọn họdường như không chút tiến triển, mọi người cứ vây xung quanh Trương Suất, hỏithăm liên tục. Chu Dạ cũng không nói gì, Trương Suất thì rất kiên nhẫn, ứng đốitự nhiên, biểu hiện một người được dạy dỗ tốt.

Cuối cùng cũng qua loa,kết thúc công việc, Trương Suất cũng không nói gì thêm. Hai người vừa ra tớicửa chính, lại có người ra chào hỏi. Chu Dạ nhìn từ bên kia đường thấy có mộtchiếc xe, người đang ngồi bên trong đúng là cục trưởng Trương: “Trương Suất,ngày mai cậu có tới không? Cũng chỉ còn một mảng nhỏ, tớ có thể tự làm được.”Thái độ mọi người đối với hắn rõ ràng như vậy, sao có thể hoàn thành công việcđược đây!

Trương Suất trầm ngâmtrong chốc lát, nói: “Tớ biết có chút bất tiện, nhưng tớ vẫn muốn hoàn thànhcho xong.” Người bên cạnh nói nhỏ: “Cục trưởng Trương chờ cậu đã lâu.” Chu Dạnghe thấy nhắc nhở, liền nói: “Dù sao cũng không còn bao nhiêu, lần này coinhư xong. Lần sau đi, tìm một chỗ không ai quen biết cậu, sẽ không như thế này.Tớ về trước đây.” Còn cười cười với hắn. Trương Suất hiểu ý cô, rất nhiều ngườivì cha hắn mà muốn lấy lòng hắn, đành thở dài. Nghe lời cô nói, cười cười, gậtđầu: “Ừ, lần sau chúng ta lại đi làm tiếp.” Tuy rằng công việc vất vả, nhưnghắn cảm thất rất vui, không biết sau này có còn cơ hội như vậy nữa

Chu Dạ vẫy vẫy tay, sôinổi chạy đi. Vừa ra tới đường lớn, có một chiếc xe dừng trước mặt cô. Vệ Khanhhạ cửa kính xuống: “Vừa may tiện đường, anh đưa em đi một đoạn.” Chu Dạ do dự:“Như vậy có lẽ không hay lắm?” Vệ Khanh cười nhạo cô: “Sao thế, em sợ à? Cũngcó phải bắt em vào đầm rồng hang hổ đâu.” Chu Dạ tuổi còn trẻ, bị hắn kích vàicâu, tính hiếu thắng lại nổi lên, nghĩ rằng, cũng chỉ là đi nhờ xe mà thôi,cũng không phải việc gì lớn, cây ngay không sợ chết đứng, mà bản thân cô cũngsợ phải chen chúc trên xe bus, vì thế cũng không thừ chối, mở cửa xe bước lên.

Vệ Khanh cố ý nói: “Khôngngờ bạn học của em lại còn con trai cục trưởng Trương, quả là phải làm người tamở rộng tầm mắt.” Chu Dạ gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay tôi cũng mới biết, vừa rồicũng rất hoảng hốt. Bình thường cậu ấy rất đơn giản, chưa từng nhắc qua việcnày.” Nhớ ra, còn nói: “À, có lẽ ngày mai Trương Suất không tới, một mình tôilàm cho xong, nói trước với anh một tiếng.”

Vệ Khanh nghe xong, vừađúng ý nguyện, âm thầm cười trộm. Tiểu nhân đắc chí, rất đắc ý! Liếc mắt nhìncô, hỏi: “Cậu ta gạt em như vậy, em không giận sao?” Còn muốn châm ngòi ly giánnữa.

Chu Dạ nhìn hắn, hỏi lại:“Sao tôi phải tức giận, đây là việc riêng của cậu ta. Nếu là tôi, tôi cũngkhông muốn nói ra, đây chứng minh người ta được dạy dỗ tử tế. Trương Suất đâucó giống anh, loại người ăn chơi trác táng, ỷ mạnh hiếp yếu đâu. Năng lực họctập của cậu ấy là thật sự, tất cả đều xuất sắc. Trong nhà điều kiện tốt nhưvậy, mà lại có thể đạt được thành tích như thế, thật khó ai có thể làm được.”Cô luôn luôn coi thường Vệ Khanh, không có cảm tình gì, nhịn không được, châmchọc hắn vài câu.

Vệ Khanh nghe thấy cô chechở cho Trương Suất như vậy, trong lòng không vui, rầu rĩ nói: “Chu Dạ, em ănnói cẩn thận một chút, sao lại bảo anh ăn chơi trác táng, ỷ mạnh hiếp yếu?”Trong mắt mọi người, tốt xấu gì hắn cũng là một thanh niên anh tuấn, trongthương trường là doanh nhân có uy tín, bị Chu Dạ nói như vậy, vô cùng tức giận.

Chu Dạ lập tức đáp trả:“Anh không có sao? Nếu không phải tại anh, tôi có phải vất vả như vậy không?Nói anh ăn chơi trác táng là còn nhẹ đấy!” Chu Dạ tính toán sổ sách, từ ngàygặp hắn, cô liên tục gặp vận đen. Thấy hắn dương dương tự đắc, hắn còn tưởnghắn là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rường cột nước nhà hay sao? Quốc gia mà có mấyngười như hắn, cả ngày chỉ ăn chơi trác táng, chỉ biết vui đùa cùng mấy cô nàngbiến chất, sớm muộn gì cũng diệt v

Vệ Khanh vốn không thèmcãi nhau với con gái, nhưng mà giận quá, trong lòng vô cùng tức giận, đànhphải nghiêm mặt giáo dục cô: “Sao em có thể không phân biệt phải trái thế nhỉ?Em gặp xui xẻo, sao có thể đổ lên đầu anh được?”

Hắn không nói thì khôngsao, vừa nói Chu Dạ liền nhớ tới những chuyện tốt của hắn, cơn giận lại bùnglên, quay mặt vào hắn quát: “Anh còn dám nói à, nếu không phải tại anh, tôi đãsớm đóng được học phí, còn phải trốn đông trốn tây trong trường hay sao?”

Nhà trường giục đóng họcphí, làm hại cô từ nay về sau cứ nhìn thấy thầy trưởng khoa là lại phải điđường vòng, không dám ngẩng đầu lên, cứ như con chuột trốn chui lủi vậy. Nếukhông vì hắn, cô đâu phải vất vả khổ sở như vậy, thật vô liêm sỉ. Nếu mà cô biếtTrương Suất cũng do hắn dùng thủ đoạn ép rời đi, không biết cô sẽ hận hắn tớichừng nào.

Vệ Khanh nhớ tới việcnày, trong lòng vô cùng áy náy, vì thế không lên tiếng, Chu Dạ có nổi giận cũngcoi như không thấy, có tai như điếc, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước. Chu Dạcàng nghĩ càng giận, cảm thấy người này tính cách xấu xa, nhân phẩm có vấn đề,bị hắn làm hại chưa đủ thảm sao? Cảm thấy không thể ở cùng hắn thêm phút nàonữa, vừa rồi đúng là bị ma xui quỷ khiến mới trèo lên xe hắn. Liền ồn ào nóivới hắn: “Dừng xe, dừng xe.”

Vệ Khanh còn tưởng rằngcô xảy ra chuyện gì, vội hỏi: “Làm sao vậy, làm sao vậy?” Chu Dạ hầm hầm lườmhắn, “Tôi bảo anh dừng xe, dừng xe!” Hắn ngạc nhiên hỏi: "Vì sao phảidừng xe?"

Chu Dạ nghiêm mặt lạnhlùng, cũng không nói gì, chỉ lườm hắn, sắc mặt vô cùng đáng sợ. Hắn cũng khônghiểu vì sao, thấy vẻ mặt cô không tốt, liền dừng lại ven đường hỏi: “Sao vậy?Không khỏe sao?”

Cô cũng không đợi xe dừnghẳn, muốn mở cửa xe bước xuống, đáng tiếc cửa bị khóa, có muốn ra cũng khôngra được. Vệ Khanh lại tưởng cô bị say xe, muốn nôn, nên mở cửa, còn hỏi cô cómệt lắm không. Chu Dạ mạnh mẽ đẩy cửa xe bước xuống, vẻ mặt nghiêm túc cảnhcáo: “Vệ Khanh, từ giờ trở đi, không bao giờ tôi lên xe anh ngồi nữa.” Nói xongnhanh chóng rời đi.

Vệ Khanh không hiểuchuyện gì đã xảy ra, chạy nhanh xuống xe, giữ cô lại, rống lên: “Chu Dạ, em lạinổi cơn điên gì vậy?” Động một chút là xoay người rời đi, học cái tính xấu nàyở đâu không biết!

Chu Dạ ng tay muốn thoátkhỏi hắn, nhưng không được, giọng căm giận mắng: “Anh mới nổi điên ấy! Bỏ tayra!” Tức giận lớn tiếng mắng làm người đi đường để ý.

Vệ Khanh không muốn cùngcô mất mặt ở ven đường, kéo tay cô, không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì lên xerồi nói.” Đúng là hắn bị cô làm cho điên rồi, cái cô nàng này hỉ nộ vôthường, đổi tính xoành xoạch. Vừa rồi hai người còn ở trên xe nói chuyện bìnhthường đó thôi, nói thay đổi là thay đổi luôn được.

Chu Dạ uy hiếp: “Anh cònkhông buông ra, tôi kêu lên đấy!” Trên đường nhiều người như vậy, sao cô phảisợ hắn? Dù sao cũng chẳng ai quen cô, cũng không sợ mất mặt. Chiêu này là côhọc được từ Vệ Khanh, lôi ra áp dụng luôn.

Quả nhiên Vệ Khanh buôngtay, nhíu mày nhìn cô, giận không ít, sắc mặt âm trầm. Chu Dạ nhìn dáng vẻhắn, liền hết giận, khinh thường nói: “Đáng đời!” Nhanh như chớp rời đi, bỏ lạiVệ Khanh một mình đứng ngã tư đường, vừa tức vừa giận, mà không có chỗ pháttiết.

Ngày hôm sau, Chu Dạ giatăng tốc độ, làm việc suốt một ngày, cuối cùng cũng hoàn thành xong bức tranh,thắt lưng đau ê ẩm, cổ mỏi. Lụi cụi dọn dẹp đồ đạc, nhưng rất vui vẻ, sau nàykhông còn phải gặp lại tên khốn Vệ Khanh nữa. Kể cả có việc làm, cô cũng khôngthèm nhận, đỡ phải nhìn hắn mà nổi giận, cô có thể tìm một công việc khác

Sắc trời đã tối muộn,trong công ty mọi người đã về gần hết. Một mình cô mang nhiều đồ như vậy, vôcùng vất vả. Mãi mới đi tới hành lang, lại thấy Vệ Khanh đẩy cửa ban công đivào, hai người mặt đối mặt. Chu Dạ lạnh lùng, cũng không chào hỏi.

Vệ Khanh thấy tối rồi màcô còn chưa về, sợ một mình cô lại xảy ra chuyện gì, cố ý ở lại chờ. Giờ nhìnthấy cô như thế, lại nhớ tới tối hôm qua cô làm mất mặt hắn ở ngoài đường,sắc mặt tối sầm, nhưng vẫn đi tới, cầm lấy đồ dùng trong tay cô, cũng chẳngnói gì, đi về phía thang máy. Chu Dạ nghĩ thầm, đúng là oan gia ngõ hẹp, saođi đâu cũng chạm mặt vậy, đành tức tối đi theo sau.

Vệ Khanh ấn nút thangmáy xuống bãi đỗ xe, Chu Dạ ấn tầng một, hai người chẳng ai nói gì. Tầng mộttới trước, Chu Dạ nhìn đồ dùng trong tay hắn, lại kiên quyết không nói trước.Vệ Khanh cũng nhìn lại, thấy mình cùng một cô sinh viên tranh cao thấp, thậtmất phong độ, vì thế nhẹ nhàng nói: “Cầm nhiều đồ như vậy, đi xe bus khôngtiện. Đừng giận nữa, anh đưa em về, yên tâm, ở đường lớn dừng lại, không để ainhìn thấy.” Hắn nghĩ có lẽ Chu Dạ sợ người trong trường bắt gặp, cho nên mớinửa đ xuống xe.

Đối với Vệ Khanh mà nói,hắn có thể làm tới mức này, coi như đã nhường nhịn hết mực, mọi chuyện đều vìcô mà suy nghĩ. Chưa từng có cô gái nào không quan tâm sắc mặt hắn, đừng nóitới việc hắn nuốt giận chịu thua như vậy.

Chu Dạ bỏ đồ trên tayxuống, giật lấy đồ trong tay hắn xong, liền đi ra ngoài. Vệ Khanh giữ tay côlại, bất mãn hét lên: “Này, em làm gì vậy?” Chu Dạ còn muốn giãy dụa, thì cửathang máy đã đóng lại. Cô trơ mắt nhìn chính mình theo hắn đi xuống bãi đỗ xe,giận run lên.

Vệ Khanh mở cửa xe, bảocô lên xe, Chu Dạ hận nghiến răng, lại một lần nữa giật đồ trong tay hắn nói:“Vệ Khanh, lần sau anh còn dám tới tìm tôi, tôi cho anh chết không có chỗchôn.” Rất muốn ném đồ trong tay lên người hắn, nhưng nhìn bên trong toàn thuốcmàu, nghĩ rằng, nếu mà ném thật, chính mình bị hắn giết chết trước, mạng nhỏmất luôn ở đây. Tuy cô là người kiêu ngạo, tùy hứng, nhưng vẫn còn biết chừngmực. Khinh thường, không muốn tiếp tục dây dưa, vì thế từ bỏ.

Lại đi thang máy lên,vòng ra tầng một, mang theo một đống đồ lớn, vô cùng vất vả ra về.

Vệ Khanh thật sự bốc hoả,cũng không thèm quan tâm tới cô, nếu cô nàng đã không biết tốt xấu, vậy thì kệcô ta, dù sao người chịu tội vất vả cũng chẳng phải mình.

Nhưng mà liên tục mấyngày liền đều không vui, tâm tình khó chịu, cảm thấy mất mặt, đối với Chu Dạ,thất bại thảm hại, thật không cam lòng. Đúng là không biết người chịu tội là ainữa.