Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 24: Ngẫu nghiên



Có thể gặp được Trần Trình ở chỗ này là chuyện mà Hứa Kiêu Bạch thật sự không nghĩ tới. Dù sao Vệ Hồng cũng là người thừa kế duy nhất của Vệ gia, trừ phi Vệ gia còn có con riêng, nếu không tuyệt đối không có khả năng cho phép Vệ Hồng cùng một nam nhân yêu đương.

Vậy Trần Trình đến đây để làm gì? Hứa Kiêu Bạch chỉ có thể nghĩ đến một điểm, hẳn là tới Kỳ Lân giải trí ký hợp đồng.

Nhưng đến Kỳ Lân giải trí ký hợp đồng chỉ cần đi công ty con giải trí Kỳ Lân bên cạnh là được rồi, sao lại phải đến tòa nhà tổng bộ. Hơn nữa xem bộ dáng như vậy hẳn là đi văn phòng tổng giám đốc đi?

Hứa Kiêu Bạch đi vào thang máy, đối với lý do Trần Trình vì sao tới nơi này cũng không có hứng thú liền nói: "Không liên quan đến anh."

Trên mặt Trần Trình lại nhiễm vài phần hoài nghi nói: "Em không phải là... Tới tìm Vệ Hồng chứ? Tiểu Bạch, chia tay là chuyện của hai chúng ta, em có thể đừng không chịu buông tha hay không, sao cứ nhắm vào Vệ Hồng không buông?"

Hứa Kiêu Bạch:...

Cậu cảm thấy Trần Trình từ khi ôm lên đùi Vệ Hồng, đầu óc càng ngày càng không thể sử dụng được nữa. Trước kia hắn tốt xấu gì cũng coi như là học sinh ba tốt, hiện giờ...

Hứa Kiêu Bạch cũng không muốn cùng hắn dùng kiến thức bình thường ra nói chuyện, cậu yên lặng đồng tình thở dài, nói với hắn: "Trần Trình, đầu óc của anh là theo tinh tr*ng của mình bắn ra ngoài đấy à? Nếu không bây giờ lời nói nói ra như thế nào đều là nguyên liệu chưa qua chế biến xử lý hết đấy?"

Trần Trình tự biết không nói được Hứa Kiêu Bạch, chỉ có thể coi cậu là không khí, hai người ai cũng không nhìn ai nữa, chỉ chờ thang máy đến rồi mỗi người xuống lầu của mình.

Nhưng mà hai người đều ở dưới tầng 22, Trần Trình tuy rằng rất nghi hoặc nhưng vẫn không nói gì. Điện thoại di động của hắn rung lên hai tiếng, trên màn hình hiển thị tên Vệ Hồng, hắn nhận điện thoại lên nói: "Ừm, anh đến rồi. Vừa mới ở trong thang máy nên điện thoại di động không có tín hiệu. Khu vực nghỉ ngơi phải không? Được rồi, anh đợi em."

Hứa Kiêu Bạch yên lặng dùng hai lỗ tai nghe, thầm nghĩ quả nhiên là Vệ Hồng gọi hắn tới. Có chuyện gì được đây? Là muốn khoe khoang một chút gia sản nhà mình sao?

Có điều cũng đúng là đáng để khoe khoang, dù sao hắn cũng là người thừa kế duy nhất tài sản của Vệ gia, dù sao Vệ Trạch An cũng không có con, chỉ có một đứa cháu trai này.

Nghĩ đến đây, cậu có chút lo lắng. Loại gia thế như Vệ gia này, nếu đồng chí Hứa ở cùng một chỗ với Vệ Trạch An thì có thể ứng phó được sao? Dù sao bất luận như thế nào, nếu có người dám khi dễ đồng chí Hứa, cậu sẽ là người đầu tiên đi lên, gãi mặt cậu cũng không thương lượng.

Hứa Kiêu Bạch và Trần Trình một trước một sau đi khu nghỉ ngơi cho tổng giám đốc, khu nghỉ ngơi ở gần văn phòng tổng giám đốc.

Thời điểm này đang là thời gian ăn cơm, phòng tổng giám đốc không có người, dù sao Vệ Trạch An cũng là người rất chú trọng không gian riêng tư, bình thường không có việc gì sẽ không có người lảng vảng gần văn phòng tổng giám đốc.

Thư ký tổng giám đốc cũng đi ăn cơm, Hứa Kiêu Bạch nhìn xung quanh một chút, lại gọi điện thoại cho Hứa Tuấn Lân, vẫn không có ai nghe máy. Đồng chí Hứa này, rốt cuộc đang bận cái gì vậy?

Cậu vừa định thử đến văn phòng tổng giám đốc gõ cửa một chút, nghiêng mặt liền nhìn thấy bóng lưng Hứa Tuấn Lân. Y đang dùng lò vi sóng trong khu vực nghỉ ngơi của văn phòng tổng giám đốc để hấp bánh bao, vừa đem cháo trong chén đổ vào bát bên cạnh.

Hứa Kiêu Bạch vừa định gọi y một tiếng lại nhìn thấy Vệ Trạch An đi tới bên cạnh từ sau lưng ôm lấy y, cũng hôn lên má y một cái.

||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||

Rất hiển nhiên, Hứa Tuấn Lân hoảng sợ, y đẩy đối phương ra nói: "Nơi này là công ty, anh chú ý một chút."



Vệ Trạch An nói: "Công ty thì đã sao? Tôi chỉ muốn hôn em."

Hứa Tuấn Lân trào phúng nhìn hắn một cái nói: "Ồ, quý công ty không phải cấm yêu đương công sở sao?"

Vệ Trạch An cũng không cảm thấy xấu hổ vì mình vi phạm điều lệ công ty, thập phần không biết xấu hổ nói: "Có một câu nói chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn, câu đó chính là nói tôi."

Hứa Tuấn Lân:...

Hứa Kiêu Bạch lập tức lui về đã thấy Trần Trình vẻ mặt cũng đang khiếp sợ nhìn về phía hai người trong khu nghỉ ngơi.

Một phen kéo Trần Trình ra, Hứa Kiêu Bạch thấp giọng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Anh chưa bao giờ thấy ai yêu đương sao?"

"Đó là chú Hứa?" Khiếp sợ trong mắt Trần Trình còn chưa lui đi.

Hứa Kiêu Bạch nói: "Vô nghĩa, tìm Vệ Hồng của anh đi!"

Rất hiển nhiên, tranh chấp của hai người bị hai người trong khu nghỉ ngơi nghe được. Hứa Tuấn Lân thò đầu ra, kinh ngạc nói: "Tiểu Bạch? Trần Trình? Sao hai đứa lại ở đây?"

Vệ Trạch An cũng thò đầu ra theo, sau khi nhìn thấy Hứa Kiêu Bạch lập tức cho cậu một nụ cười thật tươi, vẻ mặt nhiệt tình nói: "Ồ, Tiểu Bạch, đến vừa đúng lúc. Ba cháu đang hấp bánh bao, lại đây ăn một chút đi. Đưa bạn đến đây à?"

Hứa Kiêu Bạch nhìn thoáng qua Trần Trình vẻ mặt ngây thơ nói: "Không phải, trùng hợp gặp phải thôi ạ."

Trần Trình thấy Vệ Trạch An hiển nhiên có chút chột dạ, hắn lập tức nói: "Tôi... Tôi vẫn còn có việc phải làm, tôi sẽ không làm phiền nữa." Nói xong hắn cúi người về phía Vệ Trạch An rồi vội vàng đi cầu thang xuống lầu.

Vừa bước vào cầu thang, mi tâm Trần Trình liền nhíu lại, lẩm bẩm: "Chuyện gì xảy ra vậy? Hứa Tuấn Lân vào Tập đoàn Trạch An khi nào? Sao chú ấy lại thân thiết với Vệ Trạch An như vậy?"

Điện thoại của Trần Trình lại vang lên, hắn nhận lấy, trong ống nghe truyền đến thanh âm của Vệ Hồng: "A Trình ca, bên này em bị kẹt xe, anh ở phòng nghỉ chờ em một chút nhé. Em đã gọi cho chú em rồi, anh cứ ngồi đó một lúc nhé, em sẽ đến ngay thôi."

Trần Trình thầm nghĩ, một nhà người ta ở đó vui vẻ hòa thuận, tôi làm sao không biết xấu hổ đi làm bóng đèn chứ?

Nhưng quan hệ của hắn và Vệ Hồng không cho phép hắn chửi bới tùy hứng. Hai người bọn họ mới ở cùng một chỗ hai tháng, tuy là thời kỳ mật luyến nhưng vẫn chưa vững chắc đến mức có thể miệng không che đậy mà tùy tiện chửi bới. Chỉ là thập phần ôn nhu dặn dò Vệ Hồng bảo hắn không nên gấp gáp, lái xe cẩn thận, an toàn là trên hết.

Vệ Hồng cực kỳ cảm động nói: "A Trình ca anh thật tốt, anh không biết đây, mấy ngày nay anh quay phim, em đều nhớ anh muốn chết."

Trần Trình dựa vào bức tường lớn của cầu thang nói: "Anh cũng nhớ em, một lát nữa là chúng ta gặp mặt thôi."

Vệ Hồng lưu luyến cúp điện thoại Trần Trình mới coi như tỉnh táo lại.

Tình huống vừa rồi, Trần Trình cũng coi như hiểu rõ. Hứa Tuấn Lân và Vệ Trạch An ở cùng một chỗ? Vệ Trạch An là tổng giám đốc Tập đoàn Trạch An, là chú của Vệ Hồng. Họ ở bên nhau khi nào? Nhìn trình độ thân mật của bọn họ, hẳn là rất lâu, vì sao Tiểu Bạch cho tới bây giờ chưa từng nói qua nửa điểm?

Chẳng lẽ đoạn thời gian trước chú ấy thất nghiệp vội vàng tìm việc làm, đều là vỏ bọc? Là để che dấu quan hệ bất chính giữa mình và Vệ Trạch An?

Trần Trình càng nghĩ càng phiền não, hắn tính như thế nào cũng không tính được, Hứa Tuấn Lân thế nhưng có thể vào Tập đoàn Trạch An, còn có thể cùng Vệ Trạch An có quan hệ.

Hắn có chút tò mò, Hứa Tuấn Lân hiện giờ ở Tập đoàn Trạch An ở vị trí nào.

Vì vậy, hắn đã đi xuống cầu thang, giả vờ là khách vào, tìm một nhân viên thăm dò hỏi: "Xin chào, tôi tìm... Hứa Tuấn Lân, xin hỏi người có ở đây không?"

Nữ nhân viên lễ tân rất khách khí nói: "Xin lỗi, công ty có quy định, tìm cán bộ trung cấp cấp tổng giám đốc trở lên cần phải đặt trước, xin hỏi tiên sinh có hẹn trước không?"

Trong lòng Trần Trình càng kinh ngạc hỏi: "Cán bộ trung cấp cấp tổng giám đốc trở lên?"

Nhân viên lễ tân lễ phép gật đầu nói: "Hứa tổng vừa mới được thăng chức lên giám đốc bộ phận tài chính Tập đoàn Trạch An."

Trong lúc nhất thời Trần Trình có chút hoảng hốt, hắn thật sự không nghĩ tới Hứa Tuấn Lân dĩ nhiên có thể có bản lĩnh như vậy. Nhưng... Chú ấy có thể phát triển như vậy cũng là chuyện tốt, dù sao chú ấy cũng là ân nhân của mình. Chỉ là đã là tuổi này rồi mà còn phải dựa vào phương pháp này để đạt được đề bạt, thật sự là không dễ dàng.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Hứa Kiêu Bạch vô tâm ăn sủi cảo, nghe Hứa Tuấn Lân ở một bên quở trách: "Mười tám tuổi làm việc vẫn quen tay quen chân. Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ra ngoài thân mang theo tiền, chứng minh thư, điện thoại, chìa khóa, ví. Mấy thứ này đều là đồ dùng hàng ngày. Con nhìn con xem, trời nóng nắng này lại phải chạy tới đây một chuyến."



Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến, tận lực dựa vào miếng sủi cảo để dời đi lực chú ý.

Vệ Trạch An múc cho Hứa Kiêu Bạch một đĩa nước sốt thịt nói: "Tiểu Bạch, nếm thử loại nước sốt tùng nhung này đi, rất ngon."

Hứa Kiêu Bạch nói: "Cám ơn Vệ thúc." Trong lòng lại không ngừng càm ràm Hứa Tuấn Lân, đồng chí Hứa nhanh như vậy liền đến tuổi mãn kinh rồi sao? Tại sao ngày càng dông dài rồi.

Vệ Trạch An ngược lại lại rất mới mẻ, hắn còn chưa từng thấy qua bộ mặt này của Hứa Tuấn Lân. Trước kia để cho y nói mấy câu cũng khó, hiện giờ đối mặt với con trai, y lại thao thao bất tuyệt lải nhải không ngớt. Quả nhiên, tình cảm giữa ba con là chân thành nhất.

Nói thật Vệ Trạch An có chút ghen tuông, ghen tuông với đứa nhỏ này.

Nhưng hắn lại vô cùng may mắn, nếu như lúc trước mình mạnh mẽ cùng y ở cùng một chỗ, vậy y cũng sẽ không có đứa nhỏ này. Nếu như không có đứa nhỏ này, vậy y cùng nửa đời sau của mình khô khan đến mức nào? Hắn không ngại Hứa Tuấn Lân có một đứa con, lại vô cùng để ý mình đối với y không trung lòng.

Những năm gần đây, phương pháp gì hắn cũng thử qua, chỉ là không làm được trung lòng cổ xưa bất diệt trong xương cốt. Một số người được sinh ra như vậy, nếu không có được thứ tốt nhất, thà rằng không có.

Cơm nước xong xuôi, Hứa Tuấn Lân lại dặn dò một phen, nói cho Hứa Kiêu Bạch biết về quan hệ giữa mình và Vệ Trạch An, tận lực không để cho quá nhiều người biết. Trần Trình nhìn thấy liền thấy, cũng không có gì phải sợ. Chỉ là có một số việc không nên làm cho quá mức phô trương, quá phô trương ngoại trừ tiết ra thân phận thì không có bất kỳ ích lợi gì.

Hứa Kiêu Bạch cũng hiểu, huống chi Vệ Trạch An còn có một đứa cháu ruột. Trần Trình nhỡ may quay đầu liền đem chuyện này nói cho Vệ Hồng, chỉ sợ lại là một phen phiền toái.

Có điều là Hứa Kiêu Bạch đã suy nghĩ nhiều rồi, Trần Trình cũng không nói cho Vệ Hồng biết chuyện này. Bởi vì hắn căn bản cũng không coi Hứa Tuấn Lân là uy hiếp, dù sao trong mắt những tiểu bối như bọn họ, Hứa Tuấn Lân cũng coi như một phen tuổi tác rồi. Cho dù tướng mạo y có trẻ tuổi tuấn dật hơn nữa, cũng là một lão nam nhân sắp lên bốn mươi.

Vệ Trạch An là ai? Là lão tổng của tập đoàn lớn, sau lưng còn có vốn của Vệ Thị làm chỗ dựa vững chắc. Muốn loại mỹ nhân nào mà không có? Đúng vậy, giá trị nhan sắc của Hứa Tuấn Lân không thua một tiểu thịt tươi, nhưng dù sao y cũng đã già rồi.

Trần Trình nghĩ thông suốt, rất nhanh liền điều chỉnh tâm tính, lại trở nên thoải mái khoái trá.

Rất nhanh, Vệ Hồng đến, vừa vào đại sảnh Tập đoàn Trạch An liền nhìn thấy Trần Trình đang ở dưới lầu chờ hắn. Hắn giống như chim nhỏ bay về phía Trần Trình nói: "A Trình ca! Em ở đây! Anh chờ lâu chưa? Sao anh lại ở dưới này? Không phải em bảo anh đến phòng chờ trước văn phòng chú em trên tầng 22 để chờ sao? Em đã nói với chú là em có một người bạn sẽ sử dụng phòng chờ của chú rồi. Em cũng muốn giới thiệu anh cho chú biết, anh có muốn gặp trưởng bối nhanh như vậy không?"

Trần Trình cười cười nói: "Không phải, chỉ là tôi muốn gặp em sớm hơn một chút thôi."

Vệ Hồng mặt mày hớn hở nói: "A Trình ca anh thật tốt, em yêu anh chết mất! Chú em nói năm sau em tốt nghiệp chú sẽ để em đến công ty thực tập rồi. Đến lúc đó em sẽ xin đi công ty con giải trí Kỳ Lân, đem tất cả tài nguyên tốt đều cho anh!"

Trần Trình nói: "Nói bậy, chuyện của công ty cũng không phải là trò đùa, em phải suy nghĩ nhiều hơn cho phát triển tương lai. Làm tốt công việc của mình, chú em mới có thể yên tâm bàn giao công ty cho em."

Vệ Hồng nói: "Em biết, anh yên tâm đi A Trình ca. Em chính là người thừa kế duy nhất của Vệ gia chúng ta, chú em còn có thể đem công ty giao cho người khác sao?"

Trần Trình nhìn Vệ Hồng bất đắc dĩ cười cười nói: "Em đó, thật sự là không có cách nào với em mà."

Kỳ thật trong lòng Trần Trình hiểu rõ, Vệ Hồng không sợ hãi. Vệ gia chỉ có một cây mầm non như vậy, nhất định là cưng chiều đến chết. Mặc dù hắn lớn lên có hơi...

So với kinh diễm lần đầu tiên của Hứa Kiêu Bạch, càng nhìn càng làm cho người ta thích xinh đẹp, Vệ Hồng chỉ có thể xem như một thanh niên đẹp trai coi như đạt yêu cầu. Lúc trước hắn thích Hứa Kiêu Bạch, là thích thật. Có điều là hai người bọn họ cũng không thể so sánh như vậy, Vệ Hồng cũng có chỗ tốt của Vệ Hồng. Hắn ôn nhu hiểu chuyện cũng toàn tâm toàn ý vì mình suy nghĩ, Hứa Kiêu Bạch không thể so sánh được.

Là cá nhân sẽ làm so sánh, miễn là hiểu những gì họ muốn là tốt.

Nghĩ tới đây, Trần Trình càng cảm thấy Vệ Hồng đáng quý, nắm lấy tay hắn nói: "Chúng ta đi ký hợp đồng đi? Còn về chú của em, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội."

Vệ Hồng nhẹ nhàng gật đầu nói: "Anh yên tâm, em nhất định sẽ thuyết phục chú để cho chúng ta ở cùng một chỗ."

Buổi trưa Hứa Tuấn Lân bảo Hứa Kiêu Bạch ngủ trong phòng làm việc của Vệ Trạch An một lát, có thể là hai ngày nay quá mệt mỏi nên cậu đã ngủ đến hơn năm giờ chiều. Thẳng đến khi Hứa Tuấn Lân tan tầm cậu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Vốn Vệ Trạch An muốn đưa ba con bọn họ trở về nhưng Hứa Tuấn Lân rất kiên quyết từ chối. Y tự lái xe tới, không muốn mỗi ngày đều để Vệ Trạch An đưa đón. Cũng không muốn để mình lún quá sâu, dù sao lợi thế trong tay y căn bản cũng không tương đương với lợi thế của Vệ Kiêu. Có một ngày lật đổ, hai bàn tay không còn gì chỉ có thể là chính mình.

Hứa Kiêu Bạch ngồi ở ghế sau ăn sô cô la nhập khẩu mà Vệ Trạch An đưa cho cậu trước khi đi, nói: "Ba, Vệ thúc đối với ba rất tốt, ba có nghĩ đến việc kết hôn với thúc ấy không?"

Hứa Tuấn Lân lái xe, giọng điệu bình tĩnh nói: "Không có, đừng nói lung tung, chúng ta hiện tại cũng chỉ là vừa mới bắt đầu tiếp xúc."

Hứa Kiêu Bạch nói: "Nhưng Vệ thúc rất thích ba mà. Hôm đó thúc ấy cũng mời con ăn tối và hỏi con nếu ba tái hôn con có phản đối không. Con thấy thúc ấy đối đãi với đoạn tình cảm này của hai người rất nghiêm túc, ba cũng không cần phải nghĩ nhiều đâu. Con cảm thấy khoảng cách giữa hai người không là gì, điều quan trọng là người ta có yêu ba đủ hay không. À, mặc dù hai người mới quen nhau không bao lâu nhưng con có một dự cảm mãnh liệt, con cảm thấy Vệ thúc có thể cho ba hạnh phúc."



Hứa Tuấn Lân không nói gì nhìn cậu từ trong gương chiếu hậu một cái nói: "Thằng nhóc như con học hành cho tốt là được, không nên cả ngày tham dự những chuyện lộn xộn này. Vệ Kiêu hắn đã tới tìm con khi nào?" Chuyện này hắn cũng chưa từng nói qua với Hứa Tuấn Lân y.

Hứa Kiêu Bạch ngẩng đầu: "Vệ... Kiêu?"

Hứa Tuấn Lân dừng một chút, không cẩn thận ở trước mặt Tiểu Bạch gọi nhầm tên. Lại nói tiếp, sở dĩ lúc trước y đặt tên cho Tiểu Bạch là Hứa Kiêu Bạch, chính là bởi vì trong tên Vệ Kiêu có một chữ Kiêu. Ai biết chữ Kiêu của hắn cũng là giả, lúc trước người Vệ gia tôn trọng ý kiến của hắn đi ra ngoài học, để tránh phiền toái mới đổi tên thành Vệ Kiêu.

Hứa Tuấn Lân không tiếp lời Hứa Kiêu Bạch, lại chuyển sang một đề tài hỏi: "Gần đây con học hành như thế nào rồi? Đừng chỉ nghĩ đến việc nhận công việc mà hoãn việc học của mình."

Hứa Kiêu Bạch trả lời một cách thoải mái: "Đã qua rồi, ba yên tâm đi. Ngay cả trước khi thi chỉ cho con một tuần thời gian, con cũng có thể thi được tốt."

Về vấn đề học hành của Tiểu Bạch Hứa Tuấn Lân cho tới bây giờ chưa từng lo lắng.

Vì thế Hứa Tuấn Lân lại đổi một đề tài khác: "Hôm nay con làm sao lại ở cùng một chỗ với Trần Trình?"

Hứa Kiêu Bạch nhún vai: "Gặp phải trong thang máy, anh ta đi tìm Vệ Hồng. Đúng rồi ba, Vệ Hồng học đến năm thứ ba rồi, sắp có thể vào công ty chú hắn thực tập. Đến lúc đó hai người nhất định sẽ đụng mặt. Cái khác con không lo lắng, chỉ sợ Vệ Hồng sẽ nhằm vào ba. Ba chưa từng thấy qua Vệ Hồng kia đi, rõ ràng hắn là tiểu tam ngược lại lại ngưu khí ngút trời mũi cũng sắp vểnh lên trời luôn rồi! May mà con trai ba cũng không phải đèn tiết kiệm nhiên liệu, vô địch không đối thủ khắp thiên hạ, nếu không còn không phải bị hắn làm tức chết đấy."

Hứa Tuấn Lân cười khẽ, tính cách Tiểu Bạch thật sự là giống Vệ Kiêu, không ăn nửa điểm thiệt thòi nào. Nói vậy Vệ Hồng cũng không ít lần bị Tiểu Bạch mắng đi, cái miệng này của thằng bé không để ý cũng có thể nã pháo ba phần, huống chi thằng bé còn nắm chặt nhược điểm của đối phương.

"Tuy rằng nó là cháu trai của Vệ Trạch An, nhưng hắn mạo phạm con, cũng không cần bận tâm đến mặt mũi của hắn. Vốn chuyện này chính là hắn không đúng, chỉ cần con đừng chủ động đi trêu chọc hắn. Nhưng nếu hắn làm khó con, cũng không cần phải nhịn, tất cả hậu quả đều có ba gánh chịu cho con."

Hứa Kiêu Bạch đang ăn sô cô la vẻ mặt cảm động, cậu đứng dậy ôm lấy cổ Hứa Tuấn Lân hôn lên má y một cái.

Hứa Tuấn Lân run tay, nhẹ nhàng đạp phanh, giận dữ nói: "Tiểu Bạch! Con có thành thật hơn một chút được không!"

Hứa Kiêu Bạch cười ha ha ngồi trở về nói: "Con nên đi học lái xe thôi, chờ quay xong tập một thám tử này con liền đi học lái xe."

Đội thám tử số 6 quay khoảng ba ngày, một tuần quay một tập, hoàn toàn có thời gian học lái xe. Sau khi quay xong ba tập, sẽ lần lượt phát hành.

Dựa trên tỷ lệ theo yêu cầu của tập đầu tiên, baba kim chủ sẽ xem xét bao nhiêu khoản đầu tư bổ sung. Cũng có nghĩa là, sau này các thành viên họ có thể nhận được bao nhiêu tiền thưởng.

Hứa Kiêu Bạch ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng đừng nhào tới quá khó coi, ít nhất làm cho baba kim chủ thương xót một chút, nói không chừng kho bạc nhỏ của cậu có thể lên đến hai mươi vạn. Tiểu tài mê tiền Hứa Kiêu Bạch còn đang tâm tâm niệm niệm muốn đổi xe mới cho đồng chí Hứa.

Buổi tối Hứa Tuấn Lân mua nửa con ngỗng về làm món ngỗng hầm măng. Tiểu Bạch liên tục ăn thịt cộng với canh, ăn hết hai chén cơm. Buổi tối nằm ở trên giường lướt bảng tin bản giải trí, phát hiện Kỳ Lân truyền thông đã bắt đầu tuyên truyền cho Trần Trình. Hơn nữa ngay cả xem trương trình giải trí trong tập mới cũng xác định, khách mời mới trong tập tiếp theo chính là thành viên web drama "Tình yêu gấp gáp" bao gồm Trần Trình.

Hứa Kiêu Bạch nhìn không có gì khác thường, ngược lại rất vui vẻ. Web drama này là tác phẩm đầu tiên của cậu, cậu không thể chờ đợi để xem hiệu suất của mình trong vai diễn như nào.

Hơn nữa hôm nay cậu gặp lại Trần Trình, nửa điểm cảm xúc khổ sở cũng không có. Thì ra, hoàn toàn quên đi một người, đúng là đơn giản như vậy.