Có Giỏi Thì Đừng Chết

Chương 25: Người vô ảnh – nhất



“Gạo mười cân, bột mì hai mươi cân, dầu ăn hai thùng, còn có một ít…”

Hách Phúng tính toán đồ vật trong tay, một lát sau từ trong túi áo lấy ra hồng phiếu đưa cho người đối diện.

“Vương bá, bác đếm lại một chút, con có đưa có đủ không?”

“Ai, không đếm, không đếm, Tiểu Hách con chẳng lẽ sẽ lừa bác sao?” Vương bá cười tủm tỉm mà tiếp nhận, thật cẩn thận cất kĩ nhét vào bên trong áo lót.

Vương bá lâu lâu sẽ cùng bọn họ liên hệ với nhau, mỗi tháng đều sẽ chọn thời gian cố định đưa lên chút gạo, có đôi khi sẽ mang một ít đồ ăn nhà mình làm đưa cho họ. Đối với Lâm Thâm mà nói, đây là nằm trong số không nhiều những người nguyện ý thân cận anh trên trấn.

“Đúng rồi, Tiểu Hách, nhà bác mới làm bánh ú, cho hai con một ít, không cần từ chối.”

Này không, Vương bá vừa mới thu tiền hàng, lại từ cái sọt bên cạnh lấy ra một cái túi lớn, vừa nhìn liền thấy bên trong túi chứa đầy bánh ú, có ít nhất bốn đến năm mươi cái. Lại nói tiếp còn một đoạn thời gian nữa mới đến tháng năm âm lịch, nhưng người trong nhà đã chịu khó, sớm chuẩn bị tốt bánh ú đem đưa cho bạn bè thân thích.

Hách Phúng muốn từ chối.

“Không cần đâu Vương bá, bác để lại ăn, con cùng Lâm Thâm có thể…”

“Cái này dùng gạo nếp tốt nhất làm, thẩm thẩm con ở bên trong bỏ chút thịt và lạp xưởng vào, còn trộn lẫn một ít xì dầu trau chuốt thêm hương sắc. Không biết có hợp khẩu vị của hai con hay không…”

Ừng ực.

Hách Phúng nghe được thanh âm bản thân nuốt nước miếng, lời cự tuyệt đến miệng lập tức biến thành:

“Vậy con không khách khí, Vương bá, con trước hết thay Lâm Thâm nhận lấy.”

Cậu nhanh tay lẹ mắt tiếp nhận túi bánh ú lớn, nói:”Lần sau bác có việc gì nặng thì trực tiếp tìm con và Lâm Thâm hỗ trợ, tụi con mỗi ngày đều rảnh đến hoảng, một thân khí lực không có chỗ sử dụng.”

Vương bá cười ha hả gật đầu.

“Ai rảnh đến hoảng?”

Lâm Thâm ngay lúc này đẩy cửa tiến vào:”Ở đây rảnh đến mốc meo sinh trùng thành cái nấm tôi thấy chỉ có mình cậu.”

“Tiểu Lâm a! Con về rồi?”

Lâm Thâm lập tức thay đổi thái độ trào phúng đối với Hách Phúng, thân thiết đáp lại Vương bá:”Ân, vừa mới đi một chuyến xuống chân núi. Vương bá, bác mang nhiều đồ lên núi như vậy tại sao không nói một tiếng, con cũng có thể giúp bác a.”

“Bác còn chưa già! Một ít đồ vật như thế nào lại cầm không nổi, không cần giúp, không cần giúp!”

Lâm Thâm nhướn mày:”Vậy lần trước trên sơn đạo đấm thắt lưng là ai?”

Vương bá quẫn bách, xấu hổ cười khúc khích:”Cái kia, là ngoài ý muốn thôi, cũng không sao.”

Lâm Thâm nghiêm túc nói:”Nhưng con chịu không nổi bác lần thứ hai lại ngoài ý muốn, thẩm thẩm cũng chịu không nổi. Vương bá, cái này không chỉ vì bác, coi như nhớ đến chúng con thay bác lo lắng, được không?”

“Được rồi, được rồi, bác đã biết, lần sau sẽ chú ý hơn.”

Nhìn Vương bá bị Lâm Thâm “giáo huấn” đến vẻ mặt áy náy, Hách Phúng ở một bên xem hứng thú cực kì.

Cậu đã từng cho rằng thái độ của Lâm Thâm đối với lão phu thê chỉ là giả vờ, bời vì bộ dáng ôn hòa so với dáng vẻ lạnh lùng của anh đúng là khác xa một trời một vực, hoàn toàn không giống một người. Nhưng mà gần đây cậu phát hiện, Lâm Thâm ôn nhu một chút không phải là một loại ngụy trang.

Anh chỉ đối với người chân chính quan tâm mới có thể lộ ra phần mềm mại này. Như là trái tim của một con nhím, đối với người ngoài đều chỉ lộ ra gai nhọn, nhưng đối với những người được anh đặt vào trong lòng, anh sẽ không hề phòng bị mà đem mặt tối mềm mại của mình phơi bày ra.

Vương bá, vương thẩm, còn có người gia gia đã qua đời của Lâm Thâm, đại khái trên đời chỉ có vài người này có thể làm cho con nhím này mềm mại.

“Phát ngốc cái gì đó?”

Lâm Thâm ngẩng đầu, liếc mắt trừng Hách Phúng một cái:”Còn không mang đồ vào nhà? Tôi muốn đưa Vương bá xuống núi, cậu giữ nhà.”

“Ok, hiểu rồi! Lão bản đi thong thả, chúc lão bản thuận buồm xuôi gió!”

Hách Phúng đối với hai người vẫy tay, nhìn Lâm Thâm mang theo Vương bá đi xa. Trong lòng không khỏi cảm thán, giọng điệu lạnh lùng này, có đôi khi mới càng dễ bị tổn thương aMột khi bị người chân chính quan tâm phản bội đối với người như Lâm Thâm mà nói rất có khả năng sẽ làm anh không thể gượng dậy sau đả kích.

“Hắc, mình thay anh ta để tâm làm gì?” Hách Phúng mang theo đồ vật vào nhà, lẩm bẩm:”Dù sao lấy ánh mắt tên kia, người có thể vào mắt hắn căn bản ít lại càng ít, ai lại có bản lĩnh làm tổn thương hắn?”

“Vẫn là nên quan tâm tiền lương tháng sau. Đúng rồi, lần trước muốn mua cái áo số lượng có hạn không biết còn hàng không…”

Thời điểm Lâm Thâm trở về, Hách Phúng đã đem toàn bộ đồ vật sắp vào nhà bếp, chính mình lột mấy cái bánh ú còn nóng ngồi chỗ đó ăn. Lâm Thâm đi tới không chút khách khí từ trên tay cậu cướp đi cái bánh ú mới lột.

Đối với cậu loại vươn tay đoạt thức ăn này Hách Phúng đã muốn tập mãi thành thói quen, bình tĩnh ném lá bánh ú trong tay xuống, lại lột một cái khác.

Nhưng mà khi Lâm Thâm lần thứ hai vươn tay cướp đi cái bánh ú cậu mới lột, cậu liền không thể nhịn được nữa.

Sĩ khả sát bất khả nhục, anh đoạt thức ăn tôi chẳng phải là muốn mạng già tôi! Hách Phúng lông mày nhướn lên, tà tà nhìn về phía Lâm Thâm.

(Sĩ khả sát bất khả nhục /士可杀不可辱): Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục)

“Nhìn cái gì? ” Lâm Thâm nhìn cậu:”Ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, còn dính nếp, là muốn tôi chiêm ngưỡng khuôn mặt tự hào này của cậu sao?

Hách Phúng đỏ mặt,vội vàng vươn tay đi lau miệng.

“Ngu ngốc, qua bên trái một chút, ở trên! Được rồi, tôi giúp cậu.”

Lâm Thâm thật sự là nhìn không được, vươn tay giúp Hách Phúng lau đi một hạt nếp, còn để trong tay nắn nắn, cảm thụ độ dính của nếp.

“Nếp tốt.”

Anh nhìn lại thì thấy Hách Phúng đơ luôn, không khỏi đưa tay trước mặt cậu quơ quơ:”Làm sao vậy?”

Húng Phúng giống như ngây dại, một lúc lâu sau, ngay lúc Lâm Thâm sắp mất kiên nhẫn, hai tay cậu mãnh liệt vỗ xuống bàn, không cam chịu hô lớn:”Tôi một đời thanh danh liền như vậy bị hủy! A a a a a a a!”

Lâm Thâm mạc danh kì diệu nhìn cậu.

Hách Phúng trong lòng như núi lửa bùng nổ sôi trào, Lâm Thâm vừa rồi làm hành động gì, đó là hành động gì?!

Nhẹ nhàng vân vê hạt gạo bên khóe miệng đối phương, lại thêm ôn nhu mỉm cười, đây không phải là một trong ba mươi sáu chiêu thức sát gái ngày xưa của cậu sao! Hiện giờ thế mà đến phiên cậu bị người ta làm như vậy nhưng lại ngốc ngốc không kịp phản ứng.

Thanh danh của cậu ở chỗ nào? Tôn nghiêm ở chỗ nào?!

Ngay lúc nội tâm Hách Phúng đang chảy lệ ròng ròng. Lâm Thâm cực kì tự nhiên lấy cái bánh ú thứ hai cậu mới lột ăn tỉnh bơ. Tài sắc lưỡng thất, đúng là nói đến tình cảnh của Hách Phúng.

(Tài sắc lưỡng thất (财色两失): tài sắc đều mất)

Tranh chấp cướp bánh ú mãi cho đến buổi chiều mới kết thúc, Hách Phúng đã tính toán chi li từ lâu, phân cho Lâm Thâm thiếu mất một cái trứng luộc coi như trả thù.

Nhưng mà Lâm Thâm căn bản giống như đều không chú ý tới hành vi báo thù ấu trĩ của cậu, ăn sạch hết, ăn xong rồi còn không quên lau miệng. Điều này làm cho nội tâm Hách Phúng càng thêm bực mình, cái này là nhớ ăn không nhớ tên mà, lần tới không nấu cơm cho anh ăn nữa!

“Thu thập một chút, sau đó giúp tôi tra một vài thứ.”

“Cái gì?” Hách Phúng đang thu dọn chén dĩa, ngẩng đầu lên hỏi:”Còn nữa hôm nay anh sáng sớm đã xuống núi, đi đâu đó?”

Lâm Thâm đem chén dĩa của mình đưa cho cậu, sau đó cầm tô canh cùng dĩa đồ ăn đi theo phía sau Hách Phúng vào nhà bếp.

“Đi hỏi người dân trên trấn một số việc.”

Nhìn Lâm Thâm còn biết giúp mình làm việc bếp núc, Hách Phúng hơi cảm thấy vui mừng.

“Một mình anh đi tìm bọn họ? Anh, chủ, động, đi?!”

Lâm Thâm nguýt cậu một cái.

“Tôi không thể đi sao?”

“Có thể đi, có thể đi! Thế giới to lớn như vậy, sẽ không có chỗ nào không thể đi.” Hách Phúng cười, nghĩ thầm trong lòng, đối với tính cách người này còn chủ động cùng thôn dân trên trấn nói chuyện, không đem người ta dọa chạy đã là tốt rồi.

“Hỏi cái gì?”

“Cái bóng đen lần trước trên đỉnh núi đánh về phía Tiểu Hàm cậu còn nhớ không?”

Hách Phúng dừng tay một chút, gạt bọt nước ra, đưa vào mâm chén dĩa:”Nhớ rõ, làm sao vậy?”

Lâm Thâm cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu, nói:”Lúc sau tên đó bị tôi đạp xuống núi, té xuống sông đúng không?”

“Cái gì? Anh đạp?” Hách Phúng quay đầu lại, kinh ngạc nói:”Tôi tưởng tự tên đó té xuống!”

“Thời điểm chúng tôi lăn xuống vách đá, tôi giữ lấy dây leo, tên đó nắm chân tôi, tôi đá vài cái, tên đó đã té xuống.” Lâm Thâm thản nhiên nói, như đang bàn về một vấn đề hết sức bình thường.

“Đủ ngoan.” Hách Phúng quay đầu đi, tiếp tục rửa chén:”Nhưng mà đối với tính cách này của anh, trợn mắt nhìn tất có báo, ai cũng đừng nghĩ từ trên người anh có thứ gì tốt.”

Thấy cậu quay đầu đi, Lâm Thâm lặng lẽ thở ra nhẹ nhàng, hai người vừa rồi khuôn mặt dán vào nhau thật sự có chút gần, anh không có thói quen đó.

“Sau đó thì sao, anh hôm nay xuống núi hỏi người dân trên trấn là vì không biết có người nào vớt được một khối thi thể hay không?”

“Ân.” Lâm Thâm gật đầu nói:”Nhưng mà người ở đó bảo hoàn toàn không phát hiện có xác chết trôi nào.”

“Hay là đã trôi ra xa?”

Lâm Thâm lắc đầu:”Hạ lưu sông sức nước không lớn, không có khả năng mang một người trưởng thành đi xa, qua nhiều ngày như vậy không phát hiện xác chết trôi, cũng rất có thể là…”

“Cái bóng đen kia căn bản là không chết, đúng không?” Hách Phúng tiếp lời nói:”Anh vẫn luôn nhớ chuyện này, có phải là nghi ngờ điều gì không?”

“Tôi không chắc.” Lâm Thâm có vài phần do dự:”Tôi chỉ là cảm thấy, trùng hợp ngay thời điểm kia xuất hiện ra một người đánh về phía Tiểu Hàm. Nếu như lúc đó tên kia thành công, đối với thân thể Tiểu Hàm mà nói, té xuống giữa sông có khả năng sẽ…”

“Ý của anh là có người cố ý làm.” Hách Phúng dừng động tác trên tay, xoay đầu lại:”Là ai lại phải làm như vậy? Hắn làm vậy được lợi ích gì? Ra tay với cô gái trẻ thời gian còn lại không còn nhiều, bọn họ rốt cục có âm mưu gì?!”

Ngữ khí cậu nói chuyện không quá thể hiện rõ, nhưng Lâm Thâm có thể cảm giác được Hách Phúng là đang tức giận. Một người bình thường không hay tức giận, nhưng một khi đã nổi nóng mới càng đáng sợ.

Anh lắc đầu:”Tôi cũng không biết.”

“Anh cái gì cũng không biêt là sao!”

“Nếu tôi chuyện gì cũng biết thì sẽ không cần đến phụ cần điều tra manh mối, cũng không cần nói cho cậu việc này.” Lâm Thâm nói:”Không người nào có trí tuệ và khả năng toàn diện, Hách Phúng, tôi không phải, cậu cũng không phải. Cho nên hiện tại cho dù tự trách cũng vô dụng.”

“…”

“Tôi chính vì điều này mới tìm cậu hỗ trợ.”

“Cái gì?”

Lâm Thâm nói:”Lợi dụng việc cậu am hiểu ‘Công nghệ cao’ tra một ít tư liệu xem gần đây có người nào đặc biệt chú ý nơi này, chú ý đến rừng Lục Hồ.”