Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 47: Em sẽ nhớ tôi chứ?



Khương Nhã Tịnh sững người trong giây lát.

Cô dùng trán cọ lên cằm Diệp Ân, mỉm cười, nói: "Ngốc quá. Tôi không trách em."

Diệp Ân biết Khương Nhã Tịnh đã hiểu lệch sang hướng khác, nhưng cô không cách nào tự vạch trần chính mình.

Đành phải đáp lại, dáng vẻ rất bình thản: "Tôi biết cô không trách tôi. Cô rêи ɾỉ thoải mái thế kia, lý nào lại trách tôi được chứ?"

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Càng lúc càng cảm thấy nữ nhân này xấu xa!

Hai thân thể dán chặt vào nhau, Diệp Ân ghì chân ôm Khương Nhã Tịnh, ngón tay quấn tròn lọn tóc người kia đưa lên mũi ngửi thật sâu, lim dim ánh mắt hưởng thụ.

Cô thật sự mê luyến từng loại hương thơm đến từ nữ nhân này.

Thanh mát, dịu nhẹ, khiến tâm tình thư thả hơn hẳn.

"Diệp Ân." Khương Nhã Tịnh chợt lên tiếng: "Có lẽ tôi sẽ không đến trường vài ngày. Tôi có chút việc riêng cần phải xử lý."
Điều này Diệp Ân đã sớm biết, nhưng cô vẫn giả vờ ngạc nhiên: "Vậy sao? Có nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng. Chỉ là chút việc vặt mà ba tôi giao phó." Khương Nhã Tịnh đáp.

Diệp Ân gật đầu: "Ừm."

Cô sờ tay lên má Khương Nhã Tịnh, nói: "Có nghĩa là chúng ta sẽ không gặp mặt trong những ngày tới có đúng không?"

Ánh mắt Khương Nhã Tịnh lộ rõ sự quyến luyến, cô đáp: "Ừm."

"Diệp Ân, em sẽ nhớ tôi chứ?"

Ý cười trên môi Diệp Ân liền tản ra, đong đầy vẻ chiều chuộng.

Cô không đáp mà chỉ hỏi lại: "Nếu tôi nhớ cô thì phải làm thế nào?"

"Em có thể nhắn tin hoặc gọi cho tôi." Khương Nhã Tịnh cười cong mi mắt.

Nhắc đến vấn đề này, Diệp Ân chợt nhớ cả hai người vẫn chưa trao đổi số điện thoại.

Cô với tay lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ cạnh giường, nói: "Nhã Tịnh, tôi vẫn chưa lưu số của cô."
Nói xong liền đặt điện thoại vào lòng bàn tay đối phương.

Khương Nhã Tịnh nhận lấy, nhanh chóng bấm lên màn hình một dãy số, sau đó trả lại về tay Diệp Ân: "Em lưu đi."

Cầm điện thoại trong tay, khoảnh khắc Diệp Ân điền lên màn hình hai chữ "Nhã Tịnh", nữ nhân bên cạnh lập tức nhíu mày.

"Chỉ. . . chỉ lưu tên hời hợt thế này thôi sao?" Khương Nhã Tịnh mím môi, giọng hờn trách.

Diệp Ân: ". . ."

Nhanh tay sửa lại, Diệp Ân đổi từ "Nhã Tịnh" sang "lão bà", tiếp đến liền nhìn Khương Nhã Tịnh, hỏi: "Như vậy ổn rồi có phải không?"

Hai chữ "lão bà" Khương Nhã Tịnh nhìn rất rõ, không khỏi đỏ mặt, vui sướng dâng tràn.

Cô thẹn thùng gật đầu, chôn mặt vào ngực Diệp Ân.

Loạt hành động đáng yêu này khiến Diệp Ân bật cười thích thú.

Cô chân thực cảm thấy lão bà của mình rất đáng yêu!
Khả ái như một thiếu nữ!

Ôm siết người trong lòng, Diệp Ân cắn nhẹ lên vành tai Khương Nhã Tịnh, nhỏ giọng hỏi: "Chút nữa Nhã Tịnh sẽ lưu tên tôi thế nào? Có phải là "lão công" hay không?"

Sắc mặt Khương Nhã Tịnh càng đỏ hơn, cô gật gù vài cái.

Trong lòng rộ lên một sự ấm áp không thể lý giải.

"Nhã Tịnh, cô thật sự 30 tuổi rồi sao?" Diệp Ân lấy tay nâng mặt Khương Nhã Tịnh, cọ xát mũi mình lên mũi đối phương, bật cười khe khẽ: "Đã 30 tuổi rồi sao có thể đáng yêu thế này kia chứ?"

Khương Nhã Tịnh nghe vậy liền cong môi cười, nụ cười của cô thuần khiết hơn bao giờ hết.

Khiến Diệp Ân lại nổi lên sắc tâm, trực tiếp ngồi bật dậy đè hẳn lên người Khương Nhã Tịnh.

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Cô trợn tròn hai mắt, ngữ điệu có chút lúng túng: "Diệp. . . Diệp Ân?"
Mái tóc đen óng mềm mại rũ xuống, Diệp Ân nhướn mi, nói: "Tôi ăn chưa no."

Diện mạo xinh đẹp của Diệp Ân nổi bần bật ngay trong tầm mắt, khiến lồng ngực Khương Nhã Tịnh reo vang inh ỏi.

Một phần là vì rung động nhất thời, chín phần còn lại là vì cô đang sợ hãi chính nữ nhân đang đè lên người mình.

"Không được!" Khương Nhã Tịnh dứt khoát đẩy người kia ra: "Tôi. . . tôi kiệt sức rồi!"

Nữ nhân này. . . dã man vượt xa tầm kiểm soát của cô mất rồi!

Hoang dâʍ vô độ!!!

Diệp Ân cười đầy tinh quái, cô ghì chặt vai Khương Nhã Tịnh, từng nụ hôn rơi xuống trải đầy gương mặt đang không ngừng ửng đỏ.

"Nhã Tịnh chỉ cần nằm yên thế này thôi, tôi sẽ không để cô hoạt động quá nhiều." Diệp Ân mềm giọng câu dẫn.

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Cô không biết bắt đầu từ lúc nào, bản thân đối với người này lại trở nên u mê không lối thoát.
Hoàn toàn gục ngã bởi sự ôn nhu chiều chuộng mà đối phương dành cho mình.

Không thể cưỡng lại!

Cứ thế lại đắm mình trong từng khoảnh khắc.

Tiếng rên xiết vang lên liên hồi, kèm theo những hơi thở cυồиɠ ɖâʍ tà mị.

Dù muốn hay không, cô biết, bản thân không cách nào dứt ra được ý nghĩ muốn trao hết cho nữ nhân này!

Cung bậc cảm xúc thăng hoa, trầm trầm bổng bổng. . .

Đưa tâm trí cô chìm dần vào cơn hoang dại.

*

Sáng hôm sau

Thời điểm Khương Nhã Tịnh thức dậy, mặt trời đã toả ra những tia nắng gay gắt.

Chớp mi vài cái, cô nhìn rõ diện mạo Diệp Ân đang ngủ say phóng to trong tầm mắt của mình.

Ngủ có vẻ rất sâu, bình yên đến kỳ lạ.

Nhẹ nhàng chống tay ngồi dậy, Khương Nhã Tịnh cảm thấy toàn thân rã rời, có chút uể oải chẳng thiết tha muốn bước xuống giường.

Nhớ lại thì cả ngày hôm qua, cô đã bị Diệp Ân hành đến suýt ngất.
Ngoại trừ lúc hai người cùng dùng bữa ra thì hầu hết thời gian đều dán lấy nhau ân ái không biết mỏi mệt.

Nghĩ đến thôi cũng khiến Khương Nhã Tịnh hoa mắt choáng đầu.

Bị hành xác đến gần nửa đêm, hiện tại cơ thể cô vẫn chưa thể khôi phục lại hoàn toàn.

Đau nhức, ê ẩm. . .

Thật hết cách với nữ nhân vô lại này rồi!

Thả nhẹ đôi chân xuống giường, Khương Nhã Tịnh xoa xoa thái dương, chậm rãi bước vào phòng tắm để tẩy rửa sạch sẽ.

Sau khi chỉn chu quần áo, cô tiến đến cạnh giường ngồi xuống, dùng ánh mắt yêu chiều vô hạn để ngắm nghía nữ nhân của mình.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên trán Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh sau đó cũng vội rời đi trong thầm lặng.

*

Chiếc Rolls Royce chạy thẳng vào cổng lớn, phía bên ngoài có rất đông vệ sĩ canh gác.

Xe dừng lại trước khoảng sân rộng rãi của một căn biệt thự song lập.
Biệt thự được thiết kế theo phong cách cổ điển, mang hơi hướm Châu Âu sang trọng. Từ trong ra ngoài đều phủ lên một tone vàng chói loá, đập thẳng vào mắt người nhìn với dáng vẻ uy nghiêm đồ sộ.

Bước xuống xe, Khương Nhã Tịnh tiến thẳng vào cửa chính, lướt nhanh qua những người hầu kẻ hạ đang khom lưng cúi chào.

Cô đi đến thư phòng, gõ nhẹ lên cửa vài cái.

Bên trong truyền ra một giọng nói nam nhân khàn đục: "Vào đi."

Mở cửa ra, Khương Nhã Tịnh trước tiên nhìn đến Khương Hán đang ngồi chễm chệ trên ghế, đứng bên cạnh ông còn có Châu Lễ.

Cô tiến vào, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

Căn phòng rộng lớn lúc này chỉ có ba người.

"Tiểu Tịnh, lần này con có dự tính thế nào?" Khương Hán ngồi tựa lưng lên ghế, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.

Khương Nhã Tịnh trầm tư, sau đó đáp: "Chuyến cắm trại vừa rồi đã tìm được chút manh mối, nhưng vẫn chưa đủ để xác định là hắn."
Khương Hán thở dài, ông nhíu mày, đuôi mắt hiện lên những vết chân chim lộ rõ dấu hiệu của tuổi tác.

Mặc dù chỉ mới ngoài ngũ tuần, nhưng bởi những âu lo phiền não kéo dài khiến tướng mạo của ông dễ dàng bị bào mòn theo năm tháng.

Trông chẳng khác gì một lão ông độ tuổi 60. Khương Nhã Tịnh nhận rõ điều này mà không khỏi đau lòng.

Suy xét một lúc, cô quay sang Châu Lễ cất giọng, hỏi: "Phía Tưởng Doanh có được những thông tin gì rồi?"

Châu Lễ đáp: "Tưởng Doanh bị Nhậm Phú Cường uy hϊếp. Có lẽ ngày mai cô nhóc sẽ thay mặt bọn hắn giao dịch với chúng ta."

Nghe được lời báo cáo không ngoài dự đoán, Khương Nhã Tịnh chỉ khẽ cười nhạt: "Có nghĩa là hắn vẫn chưa tin tưởng chúng ta có phải không?"

"Vâng." Châu Lễ gật đầu: "Nhưng chí ít gần đây hắn đã chịu ra mặt, hơn nữa còn chấp nhận giao dịch với Khương gia. Điều này cho thấy hắn đã buông xuống không ít phòng bị."
"Được rồi. Tối nay chúng ta sẽ chuẩn bị tiền, báo với hắn ngày mai gặp nhau ở điểm hẹn."

Ngừng một chút, Khương Nhã Tịnh nghiêm giọng dặn dò: "Bảo vệ Tưởng Doanh, đừng để em ấy xảy ra chuyện gì."

"Vâng." Châu Lễ đáp.