Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 10: Nếu tôi nói, tôi không cảm thấy phiền thì sao?



Kết thúc giờ nghỉ trưa, Khương Nhã Tịnh rời đi, các học sinh chuẩn bị sách vở cho tiết học vào đầu giờ chiều.

Thời gian dần trôi, rất nhanh cũng đến lúc tan học.

Xách balo của mình đeo vào một bên vai phải, Diệp Ân nối đuôi các học sinh lần lượt ra về.

Cô đứng trước cổng, dáng người cao ráo ngồi tựa lên chiếc xe đạp, hóng mắt như đang chờ ai đó.

Dòng người tuôn ra ồ ạt, từng học sinh của các khối lũ lượt bước qua khỏi cổng.

Vừa trông thấy nhóm bạn Triệu Lâm đi đến, cô vội hỏi: "Triệu Lâm đâu? Cậu ấy không đi cùng các em sao?"

Mục tiêu không xuất hiện, khiến cô không khỏi lo lắng.

Một người bạn trong số đó đáp lại: "Cậu ấy về trước rồi. Lúc trưa đột nhiên bị đau bụng nên phụ huynh đến đón."

Diệp Ân: ". . ."

Cô nói lời cảm ơn, sau đó tạm biệt nhóm học sinh này.
"Rè. . . rè~"

Điện thoại rung lên, vừa nhìn thấy hai chữ "Lão Đại" xuất hiện trên màn hình, cô nhanh chóng bắt máy.

"Hôm nay thế nào rồi?" Liễm Văn hỏi: "Mọi chuyện vẫn suôn sẻ chứ?"

Diệp Ân đáp: "Vẫn suôn sẻ. Nhậm Quân sắp chuyển mục tiêu sang em rồi."

Cô đánh đàn em của hắn, hơn nữa còn đấm gục hắn trước mặt nhiều người. Hiển nhiên, hắn sẽ hận cô đến tận xương tuỷ.

"Tốt, nếu như vậy Triệu Lâm sẽ ít gặp nguy hiểm. Em cũng cẩn thận một chút, gia thế thằng nhóc Nhậm Quân kia cũng không phải tầm thường!" Liễm Văn nhắc nhở.

"Em biết rồi."

"Có cần hỗ trợ gì thì báo với chị."

"Vâng." Diệp Ân cúp máy, cô thở dài, quét mắt quan sát xung quanh.

Đề phòng bị kẻ địch đánh úp.

Quả nhiên, từ phía xa cách cô 50 sải chân, bóng dáng nam sinh to lớn đang đứng đó nhìn chăm chăm lấy cô.
Là Nhậm Quân.

Mặt mũi quá mức khó coi.

Cô mỉm cười, vẫy nhẹ tay. Xem như đáp lại ánh mắt không mấy thiện cảm.

Đứng sau hắn là một đám người bặm trợn, tay chân xăm trổ. Không cần nói cũng đủ biết những người này là do Nhậm Phú Cường sai đến.

Quan sát kỹ một chút, cô nhận thấy bọn hắn có vẻ đang lưỡng lự.

Dường như không dám xông đến phía cô thì phải?

Cô đảo mắt thăm dò, nhìn thấy một chiếc Rolls Royce xám đen đang đậu cách cô không xa.

Đậm mùi thượng lưu.

Đám người Nhậm Quân không dám đến đây vì nó sao?

Xe được dán lớp kính chống nhìn một chiều, Diệp Ân không thấy được diện mạo của người ngồi bên trong.

Bất ngờ cửa xe mở ra, đế giày cao gót giẫm xuống nền đất, một đôi chân nuột nà nhanh chóng được triển lộ.

Nữ nhân cúi đầu bước ra khỏi xe, vừa đứng thẳng người, mái tóc đen suôn mềm theo gió bị thổi bay lên, muôn phần xinh đẹp.
Ánh chiều tà rải rác trên thân hình mỏng manh như liễu rũ trong gió.

Cô mặc chiếc váy xoè trắng tinh khiết, tóc uốn nhẹ ở phần đuôi, xoã dài đến thắt lưng.

Từng đường nét trên gương mặt đều rất quen thuộc.

Đẹp đến câu hồn.

Dáng đi lả lướt, thanh nhã. Cô bước chậm từng bước, hai tay cầm túi xách đặt ở trước bụng, dần dần tiến về phía Diệp Ân.

"Cô. . . cô Khương?"

Âm cuối Diệp Ân hơi run, vì cảm giác lạ lẫm.

Cô không ngờ Khương Nhã Tịnh lại là một thiên kim tiểu thư, giàu có đến bực này!

Khó trách nữ nhân này lại chi tiền nuôi đám học trò của mình. Bao ăn bao ở, còn đóng luôn cả học phí.

Ánh mắt ngạc nhiên kia Khương Nhã Tịnh đã thấy qua không ít lần.

Cô khẽ mỉm cười: "Diệp Ân. Em gửi xe ở trường đi, để tôi đưa em về."

Diệp Ân: ". . ."

Làm học trò của cô Khương, được đãi ngộ tốt đến vậy sao?
Nhận thấy Khương Nhã Tịnh ngoái đầu nhìn đám người kia, Diệp Ân cuối cùng cũng hiểu được người này đang nghĩ gì.

Là sợ cô bị đánh hội đồng có đúng không?

Chắc là vậy rồi!

Diệp Ân híp mắt hỏi: "Cô Khương, cô không sợ sao? Ngộ nhỡ những người đó đuổi theo em thì phải làm thế nào?"

Sóng mắt Khương Nhã Tịnh khẽ lay động.

Cô cười nhạt đáp lại: "Tôi không sợ."

"Nhưng em sợ." Vuốt vuốt chóp mũi của mình, Diệp Ân nói tiếp: "Em không thích liên luỵ đến cô. Chuyện của em, em sẽ tự giải quyết."

Vờ như không nghe thấy, Khương Nhã Tịnh hướng mắt đến bác bảo vệ đứng gần đó, khẽ vẫy tay.

Bác bảo vệ tiến đến rất nhanh, gật đầu chào cô, hỏi: "Cô Khương, có chuyện gì sao?"

Ngữ điệu có chút cung kính.

Khương Nhã Tịnh cất giọng nhẹ nhàng: "Bác cất giúp tôi chiếc xe đạp này nhé."
Đáp nhẹ một tiếng, bác bảo vệ nhìn sang Diệp Ân, ngỏ ý muốn cô tránh ra.

Cô không tránh.

Lại nhìn sang Khương Nhã Tịnh, cô hơi nhíu mày, bặm môi khó chịu: "Em đã nói là——"

Bất ngờ cổ tay bị nắm lấy, Khương Nhã Tịnh kéo Diệp Ân về phía mình.

Lực đạo không lớn, Diệp Ân thừa sức phản kháng. Nhưng cô không đành lòng giãy mạnh bàn tay của người kia ra.

Đành phải trơ mắt nhìn bác bảo vệ mang xe của mình đi.

Cô lườm mắt nhìn Khương Nhã Tịnh, vẻ bất mãn không sao giấu được.

Nữ nhân này, quá mức tuỳ tiện rồi đi!

Lại muốn xem cô là con nít, muốn ra sức bảo bọc cô có phải không?

"Lên xe thôi." Khương Nhã Tịnh vẫn nắm chặt cổ tay Diệp Ân, bình thản nói: "Tôi đưa em về."

Diệp Ân hết cách, ngoan ngoãn nối gót theo sau giáo viên của mình.

Cả hai bước lên xe, Khương Nhã Tịnh ngồi vào ghế lái, Diệp Ân ngồi ghế phụ bên cạnh.
Tiếng nổ máy vang lên, Khương Nhã Tịnh nhẹ xoay vô lăng, nhấn chân ga, chiếc xe lướt nhanh qua đám người Nhậm Quân.

Từ trong xe có thể thấy, hắn nghiến răng nhìn theo, giậm chân tức tối.

Đáy mắt Diệp Ân liền trầm lại, nhẹ nâng môi cười.

"Nhà của em ở đâu?" Khương Nhã Tịnh tập trung lái xe, nghiêng đầu hỏi.

Diệp Ân tựa đầu lên cửa kính, đáp nhạt: "Phố NL."

Không gian trong xe cứ như một chiếc hộp khép kín, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người nữ nhân bên cạnh.

Thơm mát dịu nhẹ, thuần khiết như hương trà.

Phảng phất dễ chịu.

Khương Nhã Tịnh khẽ gật đầu: "Cũng gần đây thôi. Xem ra nhà em chỉ cách phố NG hai con ngõ, cuối tuần sẽ tiện cho em hơn."

Vẫn giữ tư thế tựa đầu lên cửa kính, Diệp Ân nghiêng mặt nhìn Khương Nhã Tịnh, thấp giọng hỏi: "Cô Khương. Không lẽ ngày nào cô cũng đến đón em thế này sao?"
"Nếu em muốn." Khương Nhã Tịnh vẫn hướng mắt về phía trước, nhìn đường để lái xe.

Diệp Ân: ". . ."

Tôi đương nhiên không muốn.

Cô không cảm thấy phiền sao, cô giáo Khương?

Trong xe rơi vào khoảng không yên tĩnh.

Bẵng đi một lúc, chất giọng thanh lãnh lại tạt đến tai Khương Nhã Tịnh.

"Em không muốn làm phiền đến cô."

Ngọn đèn xa xa nhấp nháy ánh đỏ, chiếc xe dừng lại trước vạch dành cho người đi bộ.

Gác tay lên vô lăng, Khương Nhã Tịnh xoay nửa người nhìn Diệp Ân.

Cô nhìn khá chăm chú, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, âm điệu thả ra trong veo như nguồn suối: "Nếu tôi nói, tôi không cảm thấy phiền thì sao?"

Sóng mắt Diệp Ân dao động, cô nhìn đáp lại đối phương.

Một tia mắt phức tạp.

Cô giáo Khương, cô có biết bản thân xinh đẹp lắm không?

Muốn hớp hồn tôi luôn rồi!

Không gian yên ắng, có thể nghe thấy âm thanh trong lồng ngực Diệp Ân đang bị lỡ nhịp.
Khiến cô có chút khó thở.

Cô xoay mặt đi, né tránh ánh mắt của Khương Nhã Tịnh.

Bất quá, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh hơn, không có dấu hiệu suy giảm.

Thật kỳ lạ!

Cô nhắm mắt, lấy tay vuốt vuốt lồng ngực của mình, hít đều thở ra mấy hơi cố gắng trấn tĩnh.

"Diệp Ân." Giọng Khương Nhã Tịnh lo lắng: "Em sao vậy? Có phải khó chịu trong người rồi không?"

Diệp Ân gật gật vài cái, khẽ đáp: "Em không quen đi xe, ngộp quá."

Điều này là cô nói thật, trước giờ cô rất ít khi ngồi xe, cảm giác rất ngột ngạt.

Rất nhanh sau đó, kính xe hai bên đã được hạ xuống.

Khương Nhã Tịnh ấm giọng hỏi: "Sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?"

Diệp Ân gật đầu, cô hướng mặt ra khung cửa, chậm rãi hít sâu bầu không khí trong lành.

Thoải mái hơn hẳn.

Xe chạy một lúc liền dừng lại trước một con ngõ, Diệp Ân nói: "Cảm ơn cô. Em vào nhà đây."
Khương Nhã Tịnh vẫy tay tạm biệt, cô không vội chạy đi, vẫn ngồi trong xe ngóng theo bóng lưng Diệp Ân.

Chỉ khi cô học trò đến trước cửa nhà, Khương Nhã Tịnh mới cảm thấy an tâm.

Thời điểm xe vừa nổ máy, đột nhiên Diệp Ân từ phía xa chạy lại.

Cúi thấp người đặt tay lên khung cửa, Diệp Ân ngập ngừng, nói: "Cô Khương. . . cô chạy về cẩn thận nhé!"

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Chỉ vậy thôi cũng vội quay trở lại sao?

Khoé môi vươn lên, Khương Nhã Tịnh "ừm" nhẹ một tiếng: "Em vào nhà đi. Ngày mai gặp lại."

Diệp Ân mỉm cười: "Vâng."

----------------//---------

P/s: chúc cả nhà đọc truyện zuize~

Mọi ng xem nhớ vote giúp mình nhe

Mãi iu ❤️❤️❤️