Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?

Chương 22



Tại nhà cô

- Cô: Alo. Anh Tuấn hả??? Anh làm gì đó mình đi ăn nha

- Tuấn: Xin lỗi em. Anh bận rồi, hôm khác nha

- Cô: Ừm

Cô rất khó chịu vì thái độ gần đây của Tuấn. Kể từ khi cô đồng ý tha thứ thì Tuấn đã bắt đầu quay lại với nếp sống trước kia. Luôn quay cuồng trong công việc, không còn những buổi tối, những lúc xem phim cùng nhau nữa mà thay vào đó là lịch công tác dày đặc của Tuấn. Đang lúc cô bực bội thì chuông cửa vang lên

Ding…doong…dinh…doong

- Nó: Chào cô ^^

- Cô: Sao không ở nhà luôn đi qua đây làm gì

- Nó: Hì hì. Cô đừng giận mà, giận sẽ mau già đó

- Cô: Qua đây chi???

- Nó: Em sợ cô chưa ăn tối nên qua nấu cho cô nè. Hôm nay em mới học được một món của Thiếu Dương. Rất ngon đó ^^- nó giơ hai bịch đồ nấu lên như thể chứng tỏ là nó đã biết nấu ăn rồi vậy

- Cô: *biểu cảm không tin tưởng*

- Nó: Cô…cô…biểu cảm như vậy là có ý gì cớ chứ *phùng mang trợn mắt lên nhìn cô*

- Cô: Được rồi, được rồi. Không trêu em nữa, để tôi lên tắm rồi phụ em

- Nó: Không cần đâu. Em tự làm là được rồi, trong bếp dầu mỡ lắm

- Cô: Có em thật tốt (luôn mang cho tôi một cảm giác muốn dựa vào, nhưng tôi lại không thể xác định được tình cảm mình dành cho em là gì)

- Nó: Cô làm gì mà ngẩn người thế kia. Cô mau đi tắm đi là có thể ăn rồi

- Cô: Ừ. Đừng phá bếp của tôi là được rồi

- Nó: Cô yên tâm ^^

Nó đang loay hoay trong bếp thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Do nó đang bận tay nên bật loa ngoài lên nghe

- Nó: Alo???

- Cô Dung: Nè nhóc. Khi nào chị có thể qua lấy xe đây???

- Nó: Ấy chết….em quên lấy xe chị về rồi

- Cô Dung: Vậy giờ sao ==

- Nó: Để mai em qua nhà chị chở chị đi dạy rồi em chở chị qua lấy xe luôn nha

- Cô Dung: Vậy cũng được. Phiền em quá

- Nó: Phiền gì chứ. Phục vụ người đẹp là vinh hạnh của em mà ^^

- Cô Dung: Em thật dẻo miệng. Chị mà đẹp gì chứ

- Nó: Em chỉ nói sự thật thôi mà

- Cô Dung: Thôi chị bận việc rồi. Bye bye em

- Nó: Bye bye chị

Nó vừa quay ra thì đã thấy cô đứng ngay đó từ lúc nào với một khuôn mặt không mấy thiện cảm

- Cô: Nói chuyện với ai mà thân mật vậy???

- Nó: Không có gì chỉ là bạn của em thôi

- Cô: Bạn??? Bạn mà nói chuyện thân mật vậy sao???

- Nó: Tụi em chỉ nói chuyện bình thường thôi mà. Hay là cô ghen- nó áp sát vào mặt cô làm cho khuôn mặt của cô bỗng chốc đỏ bừng lên

- Cô: Aiiii…ai…nói là tôi ghen chứ. Mau dọn cơm đi, tôi đói rồi- cô đẩy nó ra mà chạy vào ngồi ngay ngắn trên bàn ăn

Nó dọn thức ăn lên bàn, dù chỉ mới học nấu nhưng tay nghề của nó cũng không tệ. Màu sắc những món ăn rất hấp dẫn làm cho người ta rất thích mắt.

- Cô: Em cũng biết nấu đó chứ

- Nó: Em mà ^^

- Nó: Cô ăn thử đi- nó gắp miếng cá vào chén cho cô và nhìn cô với ánh mắt chờ mong

Cô sau khi ăn xong thì làm vẻ mặt đau khổ làm nó cuống cuồng cả lên

- Nó: Chắc là em làm cá không kĩ rồi. Cô đừng ăn nữa, để em dẫn cô đi ra nhà hàng ăn. Là lỗi của em, em sẽ học chăm chỉ hơn để nấu ngon hơn

Cô nhìn thấy nó như vậy thì không chọc nó nữa.

- Cô: Đồ ngốc, cô chỉ giỡn một xíu thôi. Món cá này ăn rất ngon ^^

Nó biết cô trêu chọc mình thì làm mặt giận dỗi với cô

- Cô: Nè nhóc. Giận rồi hả???- chọt chọt má nó

- Nó:….

- Cô: Nè đừng giận nữa. Cô xin lỗi mà- vừa nói cô vừa kéo tay nó, hai chú thỏ ngọc cũng cà cà vào tay nó tỏ ý chủ nhân của chúng cũng đã biết lỗi nên nó đã hết giận. Nhưng vẫn muốn làm nũng với cô nên nó vẫn trưng bộ mặt phụng phịu kia ra

- Cô: Mau ăn cơm đi nè. Nguội sẽ không ngon đâu

- Nó: Hừ

- Cô: Ngoan nào *xoa xoa đầu nó*

Sau khi ăn xong thì nó và cô cùng nhau ngồi xem tv trên sofa. Một không khí thật ấm áp bao trùm lên hai người, cho đến khi cô ngủ thiếp lên vai nó thì nó bế cô lên phòng đặt trên giường rồi ngồi ngắm cô ngủ

- Nó: Cô thật quyết rũ, thật xinh đẹp. Dáng ngủ thì lại rất đáng yêu *vuốt tóc cô*. Ngay cả mùi hương trên người cô toả ra thôi cũng đủ làm em mê đắm không dứt ra được

- Nó: Cô nói bây giờ em phải làm sao đây??? Em biết cô không yêu em nhưng em vẫn muốn ích kỉ một chút để được ở bên cô, nhìn ngắm cô mỗi ngày. Haizzzz có phải ước mơ đó quá đáng rồi không??

Sáng hôm sau, chuông báo thức reo in ỏi nhưng hai người trong phòng chẳng có dấu hiệu nào tỉnh dậy cả. Cho tới khi cái đồng hồ tội nghiệp kia reo tới muốn đứt hơi thì nó mới lòm còm bò dậy

- Nó: Thôi chết rồi. Cô, cô ơi mau mau dậy trễ giờ rồi- nó lay lay cô dậy

- Cô: Em bị ngốc hả nhóc kia. Hôm nay là chủ nhật mà- cô với khuôn mặt ngáy ngủ trông rất đáng yêu

- Nó: Ahiuhiu. Em quên mất, mình cùng ngủ tiếp thôi- nó tiếp tục trùm chăn và ôm cô vào lòng

- Cô: Ai cho em ngủ trên đây hả????

Mặc kệ cô nó tiếp tục giả chết. Sau một hồi la hét, giày vò khuôn mặt nó các kiểu thì cô cũng mệt mỏi mà nằm xuống ngủ trong lòng nó.