Có Gan Em Đừng Chạy

Chương 45: Giải đấu xếp bảng



Tiếu Khắc online lại đã là giữa tháng mười hai. Người trong công hội đã gần một tháng không nhìn thấy Toái Tâm, Toái Tâm vừa online đã được nhiệt liệt chào đón. Tiếu Khắc theo thói quen mở ra danh sách công hội, thấy 80% người trong công hội đang tụ tập ở sân đấu.

【 công hội 】Toái Tâm: Mọi người ở sân đấu làm gì vậy?

【 công hội 】Gió Thôi Đũng Quần Lạnh: Giải đấu Chiến Thần sắp bắt đầu ~(≧▽≦)/~ bọn em đều ở đây cực khổ luyện tập.

【 công hội 】Cục Cưng Em Lên Trước: Người công hội ta hầu hết đều ghi tên.

【 công hội 】Xác Không Mang Quần: Bây giờ nhiệm vụ chính của công hội là PVP.

【 công hội 】Toái Tâm: Chiến đấu như thế nào?

【 công hội 】Nước Đá Đoá Mà: Mỗi một trang bị cũng tiến hành so xếp hạng, trước mắt so xếp hạng vẫn chưa kết thúc, hiện tại anh đại xếp hạng nhất, Cấm Vệ Quân – Đông Hoàng xếp thứ hai, Long Ngâm – Miêu Ô Quân xếp thứ ba.

A? Tiếu Khắc nhìn Tiêu Vũ Khải bên cạnh nói: “Anh tham gia cuộc thi Chiến Thần hả, sao em không biết?”

“Sao em lại không biết?” Tiêu Vũ Khải vẻ mặt u oán nhìn Tiếu Khắc: “Một tháng trước anh đã nói với em anh ghi tên cuộc thi Chiến Thần, bây giờ em lại hỏi anh.”

“Ơ, à.” Tiếu Khắc loáng thoáng nhớ lại hình như đúng là có một hôm Tiêu Vũ Khải thì thầm với cậu, nhưng lúc đó cậu đang xử lý bánh ngọt hoa văn nghìn chim, không nghe rõ anh đang nói gì.

【 công hội 】Bò Nhỏ Leo Cây: Bởi vì bây giờ xếp hạng còn chưa kết thúc, nếu như kết thúc, hạng nhất nhất định là Băng Gương, hắn chính là chiến thần năm ngoái.

(OMG, trước giờ mình cứ nghĩ Băng Gương là con gái, hay do tác giả đổi nàng sang hắn vậy, huhu, cái này mình check sau nhé).

【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Nhắc mới nhớ gần đây cũng không thấy Băng Gương lên tiếng trên công hội.

【 công hội 】Bò Nhỏ Leo Cây: Anh ấy gần đây đang bế quan điều (khụ) giáo đồ đệ nhỏ Hoa Hoa, thề phải đem cậu ta giành được hạng 3 toàn server.

【 công hội 】Ôm Em Lên Trước: …

【 công hội 】Nước Đá Đoá Mà: Ặc, không hổ là chiến thần, tư tưởng không giống với chúng ta.

Đến tám giờ bốn mươi, Tiếu Khắc thấy rất nhiều người tụ tập lại bên sân đấu chờ giải đấu xếp hạng bắt đầu. Bởi vì chỉ là vòng sơ tuyển nên tranh giải cũng không có trực tiếp toàn sever, nhưng nghe nói bốn server lớn mỗi khi chọn ra ba người, sau đó Nhà Mạo Hiểm sẽ đưa mười hai vị tuyển thủ được chọn ra cùng nhau tiến hành trận chung kết.

Đối thủ của Công Tử Tiêu là bạn cũ Trà Chanh, Trà Chanh thấy đối thủ là Tiêu Vũ Khải, gào khóc ở kênh phụ cận một tiếng rồi bỏ quyền rời đi…

【 thế giới 】Trà Chanh: Bà đây đúng là vận thần mã, ván đầu tiên gặp phải Băng Gương, thứ hai gặp Miêu Ô Quân, thứ ba là nhận vật nhỏ không đáng nhắc, thứ tư là Đông Hoàng, hôm nay gặp Công Tử Tiêu. Trời ơi, đúng là chẳng biết phân biệt ngày tốt xấu!

【 thế giới 】Đạn Thật: …

【 mật 】Hạo Kiếp: Lâu lắm không thấy cậu onl.

【 mật 】Toái Tâm: Gần đây cửa hàng taobao bận quá, sao vậy, sao cậu không tham gia giải đấu Chiến Thần?

【 mật 】Hạo Kiếp: Tớ cũng không muốn làm đá lót đường cho những Chiến Thần kia, ngoan ngoãn đi làm những chuyện khác còn hơn, thừa dịp mọi người đi sân đấu thì tớ đi hái thuốc, lúc mở phó bản nhất định bán được.

【 mật 】Toái Tâm: Khi nào cậu nghỉ?

【 mật 】Hạo Kiếp: Nhanh thôi, bọn tớ bắt đầu thi cuối kỳ rồi, ngành bọn tớ thả hơi sớm một chút, đại khái là khoảng tháng sáu tháng bảy, tớ vừa mới về trường không lâu, làm sao đã nghỉ ngay được ╮(╯▽╰)╭

【 mật 】Toái Tâm: Được rồi, không nói nữa, cậu chơi đi.

Đối thủ thứ hai của Công Tử Tiêu cũng là người quen, là đồ đệ nhỏ Rượu Lê Hoa của Băng Gương. Nhìn qua có vẻ được Băng Gương điều (khụ) giáo không tệ, lúc bắt đầu còn đánh ngang tay với Công Tử Tiêu, nhưng rất nhanh liền bắt đầu chạy, Tiêu Vũ Khải nhăn chân mày càng chặt. Đến khi Tiêu Vũ Khải ra khỏi sàn đấu, anh quay đầu nói với Tiếu Khắc: “Anh thấy không đúng lắm, lúc đầu kỹ năng của Rượu Lê hoa rất tốt, sau đó một lúc, giống như biến thành gà mờ, tiết tấu cả người rối loạn, chuyện này không đúng.”

Tiếu Khắc cũng nhìn ra, giữa chừng có thời điểm cậu ta khựng lại một cái, sau đó trạng thái hoàn toàn không giống lúc trước, cứ như đổi thành người khác vậy.

Tiếu Khắc mở ghi chép về Rượu Lê Hoa, phát hiện thành tích của cậu ta có thắng có thua xếp trong hạng 100, những trận thắng phần lớn không có tên tuổi, hoặc vốn là người PVP không tốt, hoàn toàn không nhìn ra có vấn đề gì.

“Có thể mở màn là được Băng Gương dạy, sau đó thấy đối thủ quá mạnh nên hoảng hốt.” Tiếu Khắc phân tích.

Lúc này Tiêu Vũ Khải đã bắt đàu trận thứ ba, chuyện này cũng cho qua như vậy, bị hai người bọn họ vất ra sau đầu luôn. Tối hôm nay Tiêu Vũ Khải thắng liên tiếp ba trận, vẫn giữ vững vị trí thứ nhất như cũ, Băng Gương hôm nay cũng vọt lên xếp thứ ba.

“Giải đấu Chiến Thần năm ngoái, Băng Gương là đạo tặc, ở thời điểm quyết đấu gặp phải thợ săn Thuỷ Mặc Giang Nam. Thợ săn chính là khắc tinh của đạo tặc, vốn mọi người cũng không trông đợi vào Băng Gương, không ngờ Băng Gương lại thắng, hơn nữa thắng đẹp vô cùng, sau đó Băng Gương thành truyền thuyết.”

“Năm ngoái anh cũng tham gia?”

“Rất tiêc là năm ngoái ngày thi đấu công ty anh có chuyện, anh bỏ cuộc.”

Thông báo công hội: Em Mới Mười Lăm đạt được thành tựu [Trang phục cường lực]

【 công hội 】Nước Đá Đoá Mà: Em Nhỏ. chúc mừng, cuối cùng cậu cũng thu được tất cả long châu, cậu có thể cầu nguyện.

【 công hội 】Bò Nhỏ Leo Cây: Chậc chậc, thật là hâm mộ, như này tính cả người cậu, phải hơn mấy triệu vàng rồi.

Thông báo công hội: Thánh Quang Chiếu Rọi offline.

【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Cái gì mấy trăm ngàn, mỗi cái vũ khí đã năm trăm nghìn vàng, TAT tôi khổ sở các người không ai hiểu, nhiều tiền như vậy, tôi có bán cũng không có ai trả nổi, tôi là một PVP mà cả người trâu như MT, định làm trò gì đây không biết.

【 công hội 】Nước Đá Đoá Mà: Lúc ấy sếp của cậu không phải đã nói cậu không có nhưng anh ta có sao?

【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Bà không hiểu đâu, người không mang nợ ngàn lần không thể hiểu.

【 công hội 】Toái Tâm: Sếp cậu bỏ nhiều tiền như vậy cho cậu làm trang bị là muốn đào tạo cậu thành MT chăng, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu cơ hội.

【 công hội 】Em Mới Mười Lăm Tuổi: TAT anh vẫn là tới nhìn một chút đi.

Khi Toái Tâm tới chủ thành, tìm nửa ngày không ra bóng người quen thuộc của Em Mới Mười Lăm, ngược lại là thấy bên cạnh ngân hàng chủ thành có một tên đàn ông tóc ngắn cao gầy mảnh khảnh, trên đầu hiện: Em Mới Mười Lăm.

Nhà Mạo Hiểm mặc dù làm mô hình trang bị giống nhau, nhưng mặc lên người hiệu quả vẫn có sự khác biệt, trang bị của MT có thể là phỏng theo trang phục của con gái Nhật Bản, vải vóc tuy nhiều, kiểu cách mặc dù kín đáo, nhưng mặc trên người đàn ông cao gầy mảnh khảnh, có một loại cảm giác quyến rũ, cái này giống như một tiểu thụ trong GV Tiếu khắc từng xem, Tiếu Khắc vội vàng lắc đầu đuổi cái suy nghĩ này ra khỏi não.

【 phụ cận 】Toái Tâm: Cậu làm lại mô hình nhân vật?

【 phụ cận 】Em Mới Mười Lăm: Sếp làm.

【 phụ cận 】Toái Tâm: Trang bị rất đẹp mà.

【 phụ cận 】Em Mới Mười Lăm: Cái anh thấy không phải trang bị mà chính là tương lai bi thảm của em đó o(>_<)o

【 phụ cận 】Toái Tâm: …

Hai ngày sau, giải đấu xếp hạng của Nhà Mạo Hiểm kết thúc trong khung cảnh náo nhiệt. Hạng nhất là Băng Gương, thứ hai là Miêu Ô Quân, thứ ba là Công Tử Tiêu, kết quả này so với năm ngoái cũng không khác lắm, chỉ là thứ hai năm ngoái là Đông Hoàng, năm nay Đông Hoàng vì có chuyện nên bỏ lỡ cả đêm tranh giải, cho nên rơi xuống vị trí thứ tư, bỏ lỡ cuộc so tài toàn server. Giải đấu server diễn ra vào 9 giờ ba ngày sau, bỏ qua coi như bỏ quyền.

Tiêu Vũ Khải vì tránh lặp lại bi kịch năm ngoái nên đặc biệt xử lý rât nhiều việc công ty trước thời hạn, để đảm bảo tới lúc đó anh có thể tham gia tranh giải. Cuộc thi đấu server vì đảm bảo tính công bằng nên cho phép người chơi được xem đấu. Buổi chiều bốn giờ Tiếu Khắc tới Thì Thầm, định làm đồ ăn sơm, rồi chạy về nhà cổ vũ cho Tiêu Vũ Khải.

Trần Đông Tuyết dưới sự chỉ bảo của Tiếu Khắc, bây giờ đã có thể làm một chút đồ ngọt đơn giản, chỉ có phối nguyên liệu với nướng bánh là còn kém một chút.

Tiếu Khắc thường xuyên làm bánh mặn, không ngờ rât được chào đón. Khi bánh pudding caramel được đưa vào lò nướng, Tiếu Khắc đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc, lúc này trong tiệm cũng không ít khách.

“Tiếu Khắc, tôi cảm thấy bánh quy không được xốp, anh nếm thử một chút.” Trần Đông Tuyết lấy một miếng bánh đặt bên miệng Tiếu Khắc.

Tiếu Khắc nếm nếm nói: “Chờ nguội bớt sẽ xốp.”

“Đôi vợ chồng trẻ hai người mở tiệm ở chỗ này bao lâu rồi?” Một ông chú ngồi bên quầy bar đột nhiên hỏi.

“Hả?” Trần Đông Tuyết lập tức lúng túng, vội vàng giải thích: “Chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè thôi, anh ấy có gia đình rồi, người nhà anh ấy hay ăn dấm lắm.”

“Ồ.” Ông chú cười ha ha hai tiếng, tiếp tục uống cà phê, mấy người còn lại cũng không nhiều lời.

“Đi đi đi đi, tôi biết vị kia nhà anh đang nóng lòng chờ. Còn lại tôi cũng xử lý được.”

“Cô chắc chứ?”

“Không thành vấn đề, chỉ là chờ lò nướng tắt rồi bê pudding ra, để nguội rồi cho vào tủ lạnh thôi sao.”

“Vậy tôi đi trước.” Tiếu Khắc quả thật cũng có chút vội vàng, nhanh chóng rời đi. Dĩ nhiên cậu cũng sẽ không biết, ngày thứ hai “Thì Thầm” không có pudding để bán, vì Trần Đông Tuyết đã làm rơi cái khay đựng pudding khi lấy ra khỏi lò…

Công Tử Tiêu chiến đấu ở server coi như thuận lợi,, mặc dù khi kết thúc suýt chút nữa là quỳ nhưng vẫn giết chết đối thủ, thành công bước vào chung kết Chiến Thần. Băng Gương cũng lên cấp rất nhẹ nhàng, ngoài ra còn một người nữa, là một người chơi hệ đạo sĩ.

Để ăn mừng công hội Nam Đường có hai người tiến vào trận chung kết giải đấu Chiến Thần, tất cả thành viên Nam Đường cởi hết trang bị “Khoả thân” chạy ở chủ thành. Có một người không tham gia, bởi vì sếp nói nếu cậu ta dám cởi trang bị chạy khoả thân thì sẽ bị trừ tiền thưởng tháng này…

Tiêu Vũ Khải nhận được bưu phẩm hoạt động đoàn rất nhanh, bưu phẩm thông báo giải đấu được cử hành ở thành phố H, địa điểm ở một hội trường, chi phí đi lại ăn ở được bao trọn gói.

“Tại sao lại là thành phố H chứ? Anh còn đang nghĩ nếu như ở chỗ khác thì coi như mang vợ đi du lịch luôn.” Tiêu Vũ Khải tiếc nuối nói, anh ném khăn lông lau đầu ở trên tủ cạnh giường, chui vào trong chăn: “Ai, có điều Nhà Mạo Hiểm chọn khách sạn cũng không tệ, còn có suối nước nóng, chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi.”

“Tết Nguyên Đán, taobao có hoạt động.”

“Còn hoạt động? Đi mẹ nó hoạt động taobao đi, lần này chúng ta không tham gia hoạt động trên taobao, chúng ta tự hoạt động.”

Đến tháng mười hai, tiệm cà phê làm ăn rất tốt, trước kia mỗi ngày chỉ cần nướng một lần bánh ngọt là có thể dùng cả ngày, bây giờ một ngày có thể bán bốn đến tám bánh phô mai, còn chưa kể những người mua về. Tiếu Khắc thường xuyên phải làm đến mười giờ tối. Có lúc Tiêu Vũ Khải vào hẳn trong tiệm chờ Tiếu Khắc, bởi vì trong tiệm có wifi, Tiêu Vũ Khải liền làm ổ trong góc chơi game, Trần Đông Tuyết thì đi theo hỗ trợ cho Tiếu Khắc, thuận tiện học tay nghề.

“Đặc điểm của bánh Mocha chính là bề mặt.”

“Cái này, đều dùng nguyên liệu đắt tiền, tôi phải bán bao nhiêu mới có thể lấy lại vốn?”

“Không vấn đề, đến nay là Giáng Sinh, sẽ không ai quan tâm đến giá cả.”

“Gần đây taobao làm ăn không tệ chứ?”

“Đều là làm bánh ngọt cho bạn trai, tôi bán mấy bộ nguyên liệu đơn giản, người mới làm cũng có thể, bán rất chạy.”

Hai kẻ gian thương ở trong quầy bar trao đổi kinh nghiệm kiếm tiền, Tiêu Vũ Khải chống cằm nhìn bông tuyết bay bên ngoài, lúc này một người thanh niên mặc áo gió màu đen đứng trước cửa kính của Thì Thầm, nhìn bên trong một lúc, không thấy bảng “Open” trên cửa, đẩy cửa đi vào.

“Thật xin lỗi, chúng tôi đã đóng —“ Trần Đông Tuyết nói một nửa liền ngừng lại: “Vũ Bạch?”

Lò nướng kêu lên một tiếng đinh, Tiếu Khắc lấy bánh đã nướng xong ra, để trên đế bắt đầu vẽ hoa văn trang trí.

“Em, đã tìm được người mới rồi sao? Anh còn tưởng rằng —–“ Thanh niên tên Vũ Bạch cười tự giễu một cái, nói tiếp: “Anh còn tưởng rằng chỉ có anh có thể, anh từ Úc bay về đây.”

“Anh hay là trở về đi thôi, đi châu Úc học quản lý đi, tôi bây giờ đã có đầu bếp làm bánh ngọt rồi, tay nghề cực tốt, hơn nữa có thể lấy nguyên liệu với giá tốt.” Trần Đông Tuyết nhếch mép nói: “Xin lỗi quý khách, hôm nay chúng tôi đã đóng cửa, nếu muốn uống cà phê chỉ có thể chờ ngày mai.”

“Cho nên em là đang trách anh không từ mà biệt sao?”

“Không có, thấy cửa hàng cà phê này sao? Mẹ anh thanh toán tất cả tiền, nhưng người đứng tên là tôi, anh có biết tiệm này không chỉ có một hai triệu, đời này tôi cũng không kiếm nổi.” Trần Đông Tuyết nói: “Nghĩ lại, chuyện tình cảm mà, chia tay cũng là rất bình thường, tôi thật vất vả mới cùng anh nói chuyện yêu đương một lần, thuận tay kiếm chút, cũng không quá phận chứ.”

Thanh niên gật đầu một cái, giọng nói ngắc ngứ: “Không quá phận.”

“Muốn uống cà phê không?” Trần Đông Tuyết hỏi.

“Không cần.” Thanh niên từ chối sau đó đẩy cửa đi, không biết tại sao trong đầu Tiếu Khắc bỗng phát một bài hát — Em là gió anh là cát.

Trần Đông Tuyết nhìn lướt qua Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải đang ngó mình, cứng rắn nói: “Nhìn tôi làm gì, đây chính là sinh vật trong truyền thuyết, đại thiếu gia nhà giàu, còn tôi chỉ có thể ở trong tiệm nhỏ này nướng bánh cả đời thôi.”

“Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, bà chủ nhà nói, tầng trên phản ánh với bà ấy, tiệm chúng ta treo bảng quá sáng, làm phiền bọn họ nghỉ ngơi, buổi tối đóng cửa thì tắt đèn đi.”