Cô Gái Thông Linh Sư

Chương 4: Chuyển nhà, Tô Vũ đến trường



Ôm thà tin có thật, cũng không thể không tin, người đàn ông cắn răng đưa ra quyết định, dừng bước lại, nói : “Cô bé, tôi thật sự gặp tử kiếp sao? Cô có thể giúp tôi phá giải?”

“Mười vạn đồng!” Tô Vũ mỉm cười, thân là thông linh sư, cô đã sớm nhìn quen sinh tử, nếu không phải có nhu cầu cấp bách cần tiền, cô mới không xen vào việc của người khác.

“Được!” Người đàn ông mở vali, từ trong gói giấy lấy ra một xấp tiền có giá trị lớn đưa cho Tô Vũ, vội hỏi: “Cô bé, giúp ta phá giải tử kiếp đi!”

Tô Vũ nhận tiền, mỉm cười nói: “Thật ra rất đơn giản, sinh tử đều có số, ông đứng ở chỗ này, đứng năm phút hoặc lâu hơn, ông sẽ biết lời nói của tôi là thật hay giả, nếu ông không nghe lời tôi, có chết cũng đừng trách tôi!”

Người đàn ông bán tín bán nghi, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo, năm phút trôi qua đặc biệt lâu, người đàn ông nhìn chằm chằm thời gian trên màn hình di động, khoảng chừng một hai phút sau, hắn nhìn lại, phát hiện Tô Vũ đã biến mất từ khi nào.

“Chẳng lẽ gặp phải tên lừa đảo?” Người đàn ông nhất thời có cảm giác bị lừa gạt, hắn cười khổ một tiếng, thật là người xui uống nước cũng bị nghẹn, vừa rồi chắc hắn đã bị ma quỷ ám ảnh, nên mới tin lời của một cô bé, tự nhiên bị lừa mất mười vạn đồng.

Người đàn ông thất vọng, vô số lo lắng biến thành một tiếng thở dài. Đúng lúc này, ở ngoài đường cái khách sạn, trình diễn một màn kinh tâm động phách. Ở ngã tư đường cách đó không xa, một chiếc xe màu trắng giống như mất khống chế chạy về phía trước, vọt lên lối đi của người đi bộ, nhất thời, trong đám người phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, bảy tám người đi đường bị đâm bay ra ngoài, nặng nề ngã vào vũng máu, sinh tử không rõ.

Trong phút chốc, người đàn ông hoàn toàn trợn tròn mắt.

Nếu vừa rồi hắn không ở lại khách sạn, có khả năng hắn sẽ đi qua ngã tư này. Như vậy, thời điểm chiếc xe chạy tới, hắn chắc hẳn gặp tai nạn.

Thực ra, người đàn ông này tên là Lưu Chí Quân, là một thương nhân buôn đồ cổ, bởi vì nhìn lầm, bỏ ra số tiền lớn mua đồ cổ giả, kết quả toàn bộ tài sản mất trắng, tiền trong túi chỉ còn lại mười mấy vạn đồng, hắn vốn chuẩn bị trở về trấn Thanh Sơn tiếp tục đầu tư, lại không ngờ, xảy ra một màn như vậy.

Nhưng hiện tại hắn vô cùng ân hận, vì sao vừa rồi không chú ý vị đại sư kia? Đồng thời, hắn cũng âm thầm hạ quyết tâm, thầm nghĩ: “Mình nhất định phải tìm được vị đại sư này, có vị đại sư này hiệp trợ, Lưu Chí Quân ta nhất định có thể Đông Sơn tái khởi!”

Lúc này, Tô Vũ lấy được mười vạn đồng, cùng mẹ và trưởng ca đi thanh toán tiền lương, trưởng ca luyến tiếc thả người, bởi vì Tô Tuyết Dung là người thành thật, chịu mệt nhọc, mắng không đáp trả, cái gì bẩn cũng chịu làm. Chỉ vì Tô Vũ kiên trì, nên Tô Tuyết Dung mới từ bỏ công việc này.

Đi ra khách sạn, vẻ mặt Tô Tuyết Dung hiện lên lo lắng, nói : “Tiểu Vũ, hiện tại mẹ đã từ bỏ công việc, sau này làm sao bây giờ?”

Tô Vũ mở túi sách, để Tô Tuyết Dung thấy trong túi sách có một xấp tiền giá trị lớn, nói: “Mẹ, không phải mẹ muốn mở một cửa hàng bánh ngọt sao? Hiện tại mẹ có thể thực hiện nguyện vọng này!”

Tô Tuyết Dung lặng đi một chút, không thể tin nhìn vào túi sách, một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại, nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ, số tiền lớn như vậy, con kiếm ra ở đâu, chúng ta tuy nghèo, cũng không thể làm chuyện trái pháp luật.”

Tô Vũ không thể đem chuyện hôm nay nói ra, thản nhiên cười, nói : “Mẹ, số tiền này là của cha mẹ bạn học con cho mượn, sau này cửa hàng chúng ta kiếm ra tiền, sẽ trả lại tiền cho người ta, được không?”

Tô Tuyết Dung tin vài phần, trừ bỏ lý do này, bà cũng không biết con gái mình có biện pháp gì kiếm được số tiền đó.

Kế tiếp, trên một con đường dành riêng cho người đi bộ bên cạnh trường học, hai mẹ con chọn được một cửa hàng mặt tiền khá tốt. Cửa hàng chia làm hai tầng, tầng trên có thể ở lại, tầng dưới dùng để làm phòng bếp nướng bánh mì, phòng khách có thể mở cửa hàng bánh ngọt, hơn nữa ở trấn Thanh Sơn này, tiền thuê nhà cũng không đắt lắm, một năm chỉ mất năm vạn.

Mẹ con Tô Vũ cùng chủ nhà ký hợp đồng cho thuê. Xong xuôi, hai người gọi một chiếc xe taxi, trở về nhà cũ, chuyển nhà. Bận rộn cả một ngày, thời điểm bố trí xong nhà mới, đã hơn sáu giờ tối.

Tô Vũ nói: “Mẹ, chúng ta nên mướn vài thợ làm bánh, để vài ngày tới, cửa hàng bánh ngọt có thể khai trương, cũng không biết trên trấn có thợ làm bánh tốt hay không?”

Tô Tuyết Dung khó nén hưng phấn, nói : “Tiểu Vũ, con yên tâm, thời điểm mẹ làm công ở Lâm Giang, trong cửa hàng có thợ làm bánh cực tốt, Vũ Hạo thích ăn nhất. . . . . .”

Nói tới đây, Tô Tuyết Dung ý thức được mình lỡ lời, chột dạ nhìn Tô Vũ, im lặng không nói nữa.

Tô Vũ biết bà vẫn chưa quên được cha của thân thể này, cô làm bộ không nghe thấy, cùng mẹ nói vài câu, sau đó trở về phòng của mình.

Ban đêm yên tĩnh, Tô Vũ im lặng ngồi ở trên giường, hai chân xếp bằng, tay vẽ ra một cái pháp quyết huyền ảo, cô hấp thu linh khí ở trong không khí, luyện hóa một chút, sau đó đưa vào trong đan điền. Nhưng Tô Vũ phát hiện, linh khí ở đây thật sự rất loãng, cô tu luyện vài tiếng đồng hồ, chỉ có một chút ít hiệu quả. Xem ra, nếu muốn luyện hóa nhiều linh khí, phải nghĩ ra biện pháp khác.

Hôm sau, Tô Tuyết Dung quả nhiên mướn được hai thợ làm bánh có kinh nghiệm, cùng hai người bán hàng. Sau đó, mua một ít bơ, trứng gà và vài nguyên liệu nấu ăn cơ bản, bắt đầu làm bánh. Nỗ lực cả một ngày, quả nhiên làm ra không ít bánh ngọt đẹp mắt. Cứ như vậy phỏng chừng qua ba bốn ngày, cửa hàng bánh ngọt có thể chính thức khai trương .

Tô Vũ cũng có chút yên tâm, xem ra mẹ cô thật thích cuộc sống bận rộn mà phong phú này.

Trong nháy mắt, đã tới thứ hai, Tô Vũ bất đắc dĩ phải mang cặp sách trên lưng, bước chân vào trung học. Nếu cô đã muốn đóng vai học sinh năm ba của Tô Vũ, cô sẽ cố gắng làm thật tốt.

Lúc Tô Vũ đi vào phòng học, chuông vào lớp vừa kịp ren, cô đi vào chỗ ngồi của mình, hàng cuối cùng ở gần góc tường, ngồi ở đây làm cho cô có cảm giác khá lạc lõng.

Lúc này, Trương Đình Đình, Hà Tâm Kì, Triệu Viện đang tụ tập cùng một chỗ, xì xào bàn tán, nhất là Trương Đình đình, hai mắt xanh đen, ấn đường biến thành màu đen, thân thể rõ ràng không được khỏe.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên Hà Tâm Kì đi tới bên người Tô Vũ, thần bí hỏi: “Này , dã*. . . . . . , khụ khụ, hai ngày nay cậu có nhìn thấy cái gì hay không, hoặc là cảm giác được cái gì?”

*dã: các nàng cũng biết con mắm thúi này đang gọi Tô Vũ là dã chủng(con riêng) chứ nhể. Ta ghét con mắm thúi Hà Tâm Kì này nhất =.=

“Không có!” Tô Vũ lắc đầu.

Hà Tâm Kì gãi đầu: “Kỳ quái, bốn người chúng ta đều chơi bút tiên. Vì sao chỉ có Đình Đình nói. . . . . . luôn có ai đó nhìn chằm chằm cậu ấy. Chắc không phải cậu ấy sợ hãi quá, xuất hiện ảo giác chứ!”